Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287: Cô giáo Cố
Nghiêm Trình Thành rất bất ngờ, vậy mà Cung Dịch lại muốn đánh piano.
So với sân khấu idol gì đó, anh ấy càng thích nhìn Cung Dịch chơi piano hơn.
Chuyện này cũng có ý nghĩa hơn mấy cái sân khấu idol gì đó rất nhiều.
Tài đánh đàn piano của Cung Dịch là do một tay cha nuôi của anh chỉ dạy.
Nghe nói ông ấy từng là một tay chơi piano rất giỏi, sau đó bởi vì nghiện rượu mà tay bị run, từ đó không thể đánh đàn được.
Sau khi ông ấy qua đời, Cung Dịch cũng không chạm vào piano nữa.
Bây giờ nhìn thấy Cung Dịch ngày một khác trước, trong lòng Nghiêm Trình Thành cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dĩ nhiên anh ấy sẽ ủng hộ anh hai tay hai chân.
Cứ như vậy, tiết mục biểu diễn của Cung Dịch đã được quyết định.
Lúc anh đi ra ngoài, vừa hay cánh cửa bên cạnh cũng đang mở.
Cố Kiều Niệm bước ra từ bên trong.
"Cô khỏe không ạ?"
Cung Dịch khôn khéo chào hỏi.
Cố Kiều Niệm: "..."
Được, lại bắt đầu thầy trò rồi đúng không?
"Ừ, cô rất khỏe."
Cố Kiều Niệm đang dùng dáng vẻ của PD giống như khi hai người chạm mặt ở trại huấn luyện hồi mới bắt đầu.
Sau lưng Cố Kiều Niệm còn có Chu Chu và Hách Tiểu Điềm.1
Vẻ mặt Chu Chu viết đầy hai chữ 'lại nữa'?
Hách Tiểu Điềm thì mím môi cười từ ái.
Cuối cùng con trai và con dâu cũng gặp nhau nữa rồi.
"Thấy kịch bản thế nào?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Có vài chỗ không hiểu, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô Cố nhờ chỉ bảo." Cung Dịch nói.
"Cung Dịch, như vậy là đúng đó, sau này hai người diễn chung rất nhiều, có gì không hiểu là phải trao đổi với Kiều Kiều ngay." Hách Tiểu Điềm cười híp mắt.
"Đã biết." Cung Dịch khẽ vuốt cằm nhìn Cố Kiều Niệm.
Ánh mắt của anh đâu giống như muốn nhờ cô giáo chỉ bảo.
Anh muốn ăn cô giáo thì có.
"Tôi còn phải đi quay phỏng vấn, lát nữa sẽ tới tìm ngài."
"Đi đi."
Cung Dịch rời đi để quay phỏng vấn.
Sau khi anh đi, Cố Kiều Niệm mới nhìn thấy Nghiêm Trình Thành đang cào cào ở khe cửa.
"Tổng giám đốc Nghiêm..." Cố Kiều Niệm thật sự có chút không nói nên lời.
Thật ra cô có thể hiểu được việc Hách Tiểu Điềm và Chu Chu gặm đường, bé gái mà, hướng tới một tình yêu tốt đẹp cũng không có vấn đề gì cả.
Thế nhưng tại sao Nghiêm Trình Thành cũng gặm đường đến mức thành ra như vậy chứ?
"Khụ, tôi cũng có việc, đang chuẩn bị ra ngoài."
Nghiêm Trình Thành ra khỏi phòng họp.
Cố Kiều Niệm: "..."
Có quỷ mới tin anh.
"Chọn xong tiết mục rồi à?" Nghiêm Trình Thành hỏi.
"Ừ, chọn xong rồi."
"Luyện tập thật tốt, lễ phục gì đó có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần, thợ trang điểm của tôi sẽ chuẩn bị, cảm ơn." Cố Kiều Niệm nói.
Nghiêm Trình Thành nhìn hướng Cung Dịch rời đi, sau đó bước tới bên cạnh Cố Kiều Niệm, nhỏ giọng hỏi: "Cô nói với cậu ấy chuyện ở khách sạn lần trước rồi sao?"
"Vẫn chưa, sau đêm chung kết đi."
"OK!" Nghiêm Trình Thành dùng tay làm động tác OK, sau đó cũng rời đi.
Cố Kiều Niệm còn muốn lên phòng tập xem mọi người tập luyện cho đêm chung kết.
Cô vừa đi tới thang máy đã phát hiện thang máy đang dừng ở tầng một.
Cố Kiều Niệm không muốn đợi.
Phòng tập cách đây hai tầng, cô thà leo cầu thang còn hơn.
Chu Chu nhét mấy cái túi gì đó cho Hách Tiểu Điềm, bảo Hách Tiểu Điềm tiếp tục chờ thang máy, còn cô ấy thì leo cầu thang với Cố Kiều Niệm.
"Chị với Cung Dịch cũng được đó! Ban ngày ban mặt còn chơi trò đóng vai nhân vật?"
Lúc tiến vào thang bộ, Chu Chu kéo ngón út Cố Kiều Niệm, nhỏ giọng nói.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu, vẻ mặt đầy chê bai: "Sếp Chu, xóa hết mấy cái nội dung đồi trụy trong đầu em đi!"
Chu Chu: "..."
Cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng lại mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Vưu Vi, cậu chỉ là một học viên bị đào thải còn Cung Dịch người ta là tự rút khỏi cuộc thi! Tổ chương trình cũng mời cậu ấy trở lại với tư cách khách quý, cậu được trở lại chỉ vì từng là thực tập sinh thôi! Cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi tranh thủ một sân khấu solo giúp cậu?"
Cố Kiều Niệm và Chu Chu liếc nhìn nhau.
Đây không phải là oan gia ngõ hẹp sao?
Hai người đang nói chuyện trong hành lang chính là Hứa Hi Nghiên và Vưu Vi đã lâu không gặp.
"Tổ chương trình gì chứ, đó đều là do Cố Kiều Niệm sắp xếp! Chị ta có thể tranh thủ một sân khấu solo giúp Cung Dịch, tại sao cô không thể tranh thủ giúp tôi chứ? Khoảng thời gian qua tôi đã chịu biết bao tủi thân vì cô, lại còn đẩy đi biết bao công việc nữa, tôi chỉ nhờ cô một việc nhỏ này thôi mà cô cũng không muốn sao?"
"Cậu vì tôi?" Hứa Hi Nghiên cười khẩy: "Vì tôi thật sao? Vì không ai cần cậu thì có! Đừng tưởng tôi không biết Nghiêm Trình Thành đang phong sát cậu một cách toàn diện! Lần này nếu không vì Thần tượng quốc dân muốn tập trung đầy đủ các thành viên thì cậu cho là mình có thể trở về sao?"
"Tôi mặc kệ, nếu tôi không có sân khấu solo thì chúng ta coi như kết thúc tại đây!"
"Đi thôi."
Cố Kiều Niệm không muốn nghe những lời này.
Hứa Hi Nghiên và Vưu Vi đều không phải là đèn cạn dầu.
Một khi hai ngọn đèn đụng nhau, bọn họ không nấu chết đối phương mới là lạ.
Cố Kiều Niệm đến tầng của phòng tập không lâu thì Hứa Hi Nghiên cũng tới.
Cô ta trông có vẻ tiều tụy hơn trước không ít.
Thấy Cố Kiều Niệm, Hứa Hi Nghiên lập tức tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cô ta định đi qua tìm Cố Kiều Niệm nhưng cô lại làm như không nhìn thấy mà đi thẳng vào phòng tập.
Hôm diễn ra trận chung kết, ba mươi năm thực tập sinh mạnh nhất đều sẽ có sân khấu.
Ngoại trừ sân khấu chung, top hai mươi hai còn có thêm một màn solo nữa.
Các thực tập sinh còn lại thì chỉ có mỗi một sân khấu mở màn.
Cho nên bây giờ có rất ít người đang ở phòng tập.
Thấy Cố Kiều Niệm đi tới, mọi người đều rối rít chào hỏi.
"Buổi đánh giá tốt nghiệp cho mấy tháng qua sắp tới, mọi người hãy thư giãn, dùng trạng thái tốt nhất, hoạt bát nhất và vẻ ngoài đẹp trai nhất để gặp gỡ các fans vào buổi trực tiếp hôm đó." Cố Kiều Niệm nói.
Đám thực tập sinh rối rít đáp lại.
Cũng có người tìm Cố Kiều Niệm nói rằng bản thân đang cảm thấy hoang mang về tương lai phía trước.
Trong số những người đi tới cuối cùng này, làm gì có ai không học ca hát, nhảy múa từ nhỏ chứ?
Lúc mấy đứa trẻ khác đang nghịch bùn thì bọn họ đã luyện tập ngày đêm trong phòng vũ đạo, phòng thanh nhạc rồi.
Dường như cái vòng giải trí không ngừng đào thải này có thể ăn thịt người chỉ trong nháy mắt.
Cho dù là những người đã đi tới vòng cuối của một chương trình giải trí lớn thì tương lai vẫn không thể nào xác định được.
Lần này không debut thành công, vậy tiếp theo bản thân nên đi đâu đây?
Bọn họ có rất nhiều nghi vấn và sợ hãi như vậy.
Ở một mức độ nào đó, Cố Kiều Niệm cũng thuộc một phần vạn những người may mắn trong vòng giải trí.
Cô có thiên phú diễn xuất, có gương mặt xinh đẹp, mặc dù còn trẻ nhưng đã nhận được đãi ngộ cấp bậc thiên hậu.
Đây là điều mà biết bao người cố gắng cả đời cũng không đạt được.
"Bây giờ đừng nghĩ gì cả, chỉ cần tận hưởng sân khấu của đêm chung kết và nắm bắt ống kính cho tốt, sau khi trở về, ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy lại tự hỏi xem bản thân có muốn đi tiếp con đường này không? Nếu các cậu đã xác định được đáp án thì cứ liều mạng mà làm, show giải trí, tổ phim, sân khấu, đừng bỏ qua những nơi có thể kiểm tra trình độ của bản thân, cũng đừng lười biếng, vứt bỏ mỗi một cơ hội của mình, tôi tin rằng thời gian sẽ cho mọi người một câu trả lời tốt nhất."
Ở giới giải trí, hầu hết mọi người chỉ giữ được độ hot trong chốc lát.
Có đôi khi, bạn thật sự chỉ cần một tác phẩm, một tập của show giải trí hoặc cho dù chỉ bắt được một bàn đạp cũng có thể nhảy đến một nơi cao hơn.
So với sân khấu idol gì đó, anh ấy càng thích nhìn Cung Dịch chơi piano hơn.
Chuyện này cũng có ý nghĩa hơn mấy cái sân khấu idol gì đó rất nhiều.
Tài đánh đàn piano của Cung Dịch là do một tay cha nuôi của anh chỉ dạy.
Nghe nói ông ấy từng là một tay chơi piano rất giỏi, sau đó bởi vì nghiện rượu mà tay bị run, từ đó không thể đánh đàn được.
Sau khi ông ấy qua đời, Cung Dịch cũng không chạm vào piano nữa.
Bây giờ nhìn thấy Cung Dịch ngày một khác trước, trong lòng Nghiêm Trình Thành cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dĩ nhiên anh ấy sẽ ủng hộ anh hai tay hai chân.
Cứ như vậy, tiết mục biểu diễn của Cung Dịch đã được quyết định.
Lúc anh đi ra ngoài, vừa hay cánh cửa bên cạnh cũng đang mở.
Cố Kiều Niệm bước ra từ bên trong.
"Cô khỏe không ạ?"
Cung Dịch khôn khéo chào hỏi.
Cố Kiều Niệm: "..."
Được, lại bắt đầu thầy trò rồi đúng không?
"Ừ, cô rất khỏe."
Cố Kiều Niệm đang dùng dáng vẻ của PD giống như khi hai người chạm mặt ở trại huấn luyện hồi mới bắt đầu.
Sau lưng Cố Kiều Niệm còn có Chu Chu và Hách Tiểu Điềm.1
Vẻ mặt Chu Chu viết đầy hai chữ 'lại nữa'?
Hách Tiểu Điềm thì mím môi cười từ ái.
Cuối cùng con trai và con dâu cũng gặp nhau nữa rồi.
"Thấy kịch bản thế nào?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Có vài chỗ không hiểu, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô Cố nhờ chỉ bảo." Cung Dịch nói.
"Cung Dịch, như vậy là đúng đó, sau này hai người diễn chung rất nhiều, có gì không hiểu là phải trao đổi với Kiều Kiều ngay." Hách Tiểu Điềm cười híp mắt.
"Đã biết." Cung Dịch khẽ vuốt cằm nhìn Cố Kiều Niệm.
Ánh mắt của anh đâu giống như muốn nhờ cô giáo chỉ bảo.
Anh muốn ăn cô giáo thì có.
"Tôi còn phải đi quay phỏng vấn, lát nữa sẽ tới tìm ngài."
"Đi đi."
Cung Dịch rời đi để quay phỏng vấn.
Sau khi anh đi, Cố Kiều Niệm mới nhìn thấy Nghiêm Trình Thành đang cào cào ở khe cửa.
"Tổng giám đốc Nghiêm..." Cố Kiều Niệm thật sự có chút không nói nên lời.
Thật ra cô có thể hiểu được việc Hách Tiểu Điềm và Chu Chu gặm đường, bé gái mà, hướng tới một tình yêu tốt đẹp cũng không có vấn đề gì cả.
Thế nhưng tại sao Nghiêm Trình Thành cũng gặm đường đến mức thành ra như vậy chứ?
"Khụ, tôi cũng có việc, đang chuẩn bị ra ngoài."
Nghiêm Trình Thành ra khỏi phòng họp.
Cố Kiều Niệm: "..."
Có quỷ mới tin anh.
"Chọn xong tiết mục rồi à?" Nghiêm Trình Thành hỏi.
"Ừ, chọn xong rồi."
"Luyện tập thật tốt, lễ phục gì đó có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần, thợ trang điểm của tôi sẽ chuẩn bị, cảm ơn." Cố Kiều Niệm nói.
Nghiêm Trình Thành nhìn hướng Cung Dịch rời đi, sau đó bước tới bên cạnh Cố Kiều Niệm, nhỏ giọng hỏi: "Cô nói với cậu ấy chuyện ở khách sạn lần trước rồi sao?"
"Vẫn chưa, sau đêm chung kết đi."
"OK!" Nghiêm Trình Thành dùng tay làm động tác OK, sau đó cũng rời đi.
Cố Kiều Niệm còn muốn lên phòng tập xem mọi người tập luyện cho đêm chung kết.
Cô vừa đi tới thang máy đã phát hiện thang máy đang dừng ở tầng một.
Cố Kiều Niệm không muốn đợi.
Phòng tập cách đây hai tầng, cô thà leo cầu thang còn hơn.
Chu Chu nhét mấy cái túi gì đó cho Hách Tiểu Điềm, bảo Hách Tiểu Điềm tiếp tục chờ thang máy, còn cô ấy thì leo cầu thang với Cố Kiều Niệm.
"Chị với Cung Dịch cũng được đó! Ban ngày ban mặt còn chơi trò đóng vai nhân vật?"
Lúc tiến vào thang bộ, Chu Chu kéo ngón út Cố Kiều Niệm, nhỏ giọng nói.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu, vẻ mặt đầy chê bai: "Sếp Chu, xóa hết mấy cái nội dung đồi trụy trong đầu em đi!"
Chu Chu: "..."
Cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng lại mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Vưu Vi, cậu chỉ là một học viên bị đào thải còn Cung Dịch người ta là tự rút khỏi cuộc thi! Tổ chương trình cũng mời cậu ấy trở lại với tư cách khách quý, cậu được trở lại chỉ vì từng là thực tập sinh thôi! Cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi tranh thủ một sân khấu solo giúp cậu?"
Cố Kiều Niệm và Chu Chu liếc nhìn nhau.
Đây không phải là oan gia ngõ hẹp sao?
Hai người đang nói chuyện trong hành lang chính là Hứa Hi Nghiên và Vưu Vi đã lâu không gặp.
"Tổ chương trình gì chứ, đó đều là do Cố Kiều Niệm sắp xếp! Chị ta có thể tranh thủ một sân khấu solo giúp Cung Dịch, tại sao cô không thể tranh thủ giúp tôi chứ? Khoảng thời gian qua tôi đã chịu biết bao tủi thân vì cô, lại còn đẩy đi biết bao công việc nữa, tôi chỉ nhờ cô một việc nhỏ này thôi mà cô cũng không muốn sao?"
"Cậu vì tôi?" Hứa Hi Nghiên cười khẩy: "Vì tôi thật sao? Vì không ai cần cậu thì có! Đừng tưởng tôi không biết Nghiêm Trình Thành đang phong sát cậu một cách toàn diện! Lần này nếu không vì Thần tượng quốc dân muốn tập trung đầy đủ các thành viên thì cậu cho là mình có thể trở về sao?"
"Tôi mặc kệ, nếu tôi không có sân khấu solo thì chúng ta coi như kết thúc tại đây!"
"Đi thôi."
Cố Kiều Niệm không muốn nghe những lời này.
Hứa Hi Nghiên và Vưu Vi đều không phải là đèn cạn dầu.
Một khi hai ngọn đèn đụng nhau, bọn họ không nấu chết đối phương mới là lạ.
Cố Kiều Niệm đến tầng của phòng tập không lâu thì Hứa Hi Nghiên cũng tới.
Cô ta trông có vẻ tiều tụy hơn trước không ít.
Thấy Cố Kiều Niệm, Hứa Hi Nghiên lập tức tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cô ta định đi qua tìm Cố Kiều Niệm nhưng cô lại làm như không nhìn thấy mà đi thẳng vào phòng tập.
Hôm diễn ra trận chung kết, ba mươi năm thực tập sinh mạnh nhất đều sẽ có sân khấu.
Ngoại trừ sân khấu chung, top hai mươi hai còn có thêm một màn solo nữa.
Các thực tập sinh còn lại thì chỉ có mỗi một sân khấu mở màn.
Cho nên bây giờ có rất ít người đang ở phòng tập.
Thấy Cố Kiều Niệm đi tới, mọi người đều rối rít chào hỏi.
"Buổi đánh giá tốt nghiệp cho mấy tháng qua sắp tới, mọi người hãy thư giãn, dùng trạng thái tốt nhất, hoạt bát nhất và vẻ ngoài đẹp trai nhất để gặp gỡ các fans vào buổi trực tiếp hôm đó." Cố Kiều Niệm nói.
Đám thực tập sinh rối rít đáp lại.
Cũng có người tìm Cố Kiều Niệm nói rằng bản thân đang cảm thấy hoang mang về tương lai phía trước.
Trong số những người đi tới cuối cùng này, làm gì có ai không học ca hát, nhảy múa từ nhỏ chứ?
Lúc mấy đứa trẻ khác đang nghịch bùn thì bọn họ đã luyện tập ngày đêm trong phòng vũ đạo, phòng thanh nhạc rồi.
Dường như cái vòng giải trí không ngừng đào thải này có thể ăn thịt người chỉ trong nháy mắt.
Cho dù là những người đã đi tới vòng cuối của một chương trình giải trí lớn thì tương lai vẫn không thể nào xác định được.
Lần này không debut thành công, vậy tiếp theo bản thân nên đi đâu đây?
Bọn họ có rất nhiều nghi vấn và sợ hãi như vậy.
Ở một mức độ nào đó, Cố Kiều Niệm cũng thuộc một phần vạn những người may mắn trong vòng giải trí.
Cô có thiên phú diễn xuất, có gương mặt xinh đẹp, mặc dù còn trẻ nhưng đã nhận được đãi ngộ cấp bậc thiên hậu.
Đây là điều mà biết bao người cố gắng cả đời cũng không đạt được.
"Bây giờ đừng nghĩ gì cả, chỉ cần tận hưởng sân khấu của đêm chung kết và nắm bắt ống kính cho tốt, sau khi trở về, ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy lại tự hỏi xem bản thân có muốn đi tiếp con đường này không? Nếu các cậu đã xác định được đáp án thì cứ liều mạng mà làm, show giải trí, tổ phim, sân khấu, đừng bỏ qua những nơi có thể kiểm tra trình độ của bản thân, cũng đừng lười biếng, vứt bỏ mỗi một cơ hội của mình, tôi tin rằng thời gian sẽ cho mọi người một câu trả lời tốt nhất."
Ở giới giải trí, hầu hết mọi người chỉ giữ được độ hot trong chốc lát.
Có đôi khi, bạn thật sự chỉ cần một tác phẩm, một tập của show giải trí hoặc cho dù chỉ bắt được một bàn đạp cũng có thể nhảy đến một nơi cao hơn.
Bình luận facebook