Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 360: Anh bị giật mình
Sau chuyện này.
Chu Chu có thảo luận với Cố Kiều Niệm.
Khi ấy Cung Dịch quá tỉnh táo, từ lúc phát hiện cô ngất xĩu cho đến khi ôm cô quay trở lại xe, chỉ nói tổng cộng hai câu.
Chẳng chút sợ hãi hay gấp gáp.
Quả nhiên người thường thấy những việc lớn.
Nặng trĩu.
“Chị không biết đâu, sau đó khi em nghĩ tới những chuyện này đã sợ hãi thế nào đâu, rất sợ Cung Dịch nóng nảy, đại náo cả trường quay.”
Cố Kiều Niệm lại nói: “Cậu ấy bị giật mình.”
“Dọa được sao?” Chu Chu kinh ngạc.
Ai đời bị hù dọa lại có dáng vẻ tỉnh táo như thế?
Cố Kiều Niệm uống nước nóng, chậm rãi nói: “Ừ, đúng là bị giật mình.”
Xe bảo mẫu chuyển động trên đường mòn.
Cung Dịch ôm chặt Cố Kiều Niệm vào lòng, tim và hô hấp của cô cũng khôi phục một chút, nhưng vẫn chưa bình thường.
Cơn sốt đã rút lui lại hung hăng cuốn tới lần nữa.
Trán anh dán vào trán của cô.
Lòng cũng sắp nổ tung.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Sao lại không phát hiện ra sự ngụy trang và phô trương thanh thế của cô chứ?
Cung Dịch vừa lo lắng, vừa đau lòng lại vừa tự trách.
Không bao lâu sau, xe trở về chỗ ở.
Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm, nhanh chóng quay trở về phòng.
Thật ra Cố Kiều Niệm cũng không có chuyện sẽ chết.
Cô vốn đang bị bệnh.
Cảnh qua tối hôm qua người bình thường có khi cũng không chịu nổi, huống chi cô còn là một người bệnh.
“Cậu chủ đừng lo, cô Cố chỉ bị mệt mỏi quá mức, đã ngủ mê mệt rồi.” Bác sĩ kiểm tra xong, cẩn thận nói với Cung Dịch.
Cung Dịch giương mắt nhìn về phía anh ta.
“Chiều hôm qua lúc tôi gọi điện thoại xác nhận, hỏi xem tình hình của cô ấy thế nào, các người nói rất tốt!” Cung Dịch lạnh lùng nói.
Lúc này.
Cố Kiều Niệm vừa khéo tỉnh lại.
Cô mơ hồ nghe thấy được, Cung Dịch đang chất vấn bác sĩ.
“Cậu chủ Cung, làm phiền bác sĩ cũng không tốt.”
Cố Kiều Niệm yếu ớt, dùng ngón trỏ của mình bắt lấy ngón cái Cung Dịch.
“Tỉnh rồi?”
Cung Dịch lập tức thu hồi tầm mắt, xít lại gần Cố Kiều Niệm.
“Có thấy đau ở đâu không… không đúng, chắc hẳn bây giờ cả người chị đều đau.”
Đánh nhau một trận như thế, sao lại không đau cho được?
Cung Dịch vừa nói, trong lòng lại đau đớn.
“Bác sĩ Hứa, làm phiền anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, Cung Dịch ở đây là được rồi.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía vị bác sĩ vừa bị Cung Dịch trừng toát hết mồ hôi lạnh.
“Được, tôi sẽ ở bên ngoài, nếu cô có gì không thoải mái cứ gọi tôi là được.”
Bàn chân bác sĩ Hứa di chuyển, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch rồi lại vỗ bên cạnh mình một cái.
Cung Dịch vô cùng nghe lời leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.
“Bị dọa rồi?”
Cố Kiều Niệm nhìn anh, mệt mỏi trừng mắt nhìn.
“Ừ.” Cung Dịch đáp lại một tiếng rồi lại hôn Cố Kiều Niệm: “Cố Kiều Niệm, chị thật quá đáng, chị không thể dùng sợ bao dung tôi dành cho chị, khiến tôi lo lắng, sợ hãi không kiêng dè như thế.”
“Tôi sai rồi.”
Mặt Cố Kiều Niệm tràn đầy chân thành.
“Tôi cũng không ngờ mình cứ như thế ngất đi, vốn còn nghĩ có thể chịu đựng được tới khi quay về.”
Cô nói một hơi.
Nói xong cảm thấy hơi mệt, hô hấp cũng trở nên gấp hơn.
Cung Dịch nhìn dáng vẻ của cô, cả cơ thể đều cảm thấy đau đớn.
“Được rồi, không nói nữa.” Cung Dịch hôn lên trán cô một cái: “Sau này đừng như thế nữa là được.”
“Ừ.”
Cố Kiều Niệm gật đầu một cái.
Mí mắt lại có hơi không chịu nổi.
Cung Dịch hôn nhẹ lên mắt cô: ‘Đi ngủ đi, đừng suy nghĩ gì, ngủ một giấc thật ngon, tôi chăm sóc chị.”
“Được.”
Cố Kiều Niệm nói xong.
Mơ mơ màng màng, ngẩng đầu hôn lên cằm Cung Dịch một chút, sau đó nói một câu: “Đừng sợ, chị còn chờ cậu lớn lên, cưới cậu, không sao đâu… đừng sợ…”
Cô thì thầm mấy tiếng đừng sợ rồi mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Trước đó Cố Kiều Niệm vị vợ chồng Cố Đức Hạo ngược đãi.
Cơ thể vốn không tốt.
Khoảng thời gian này, Cung Dịch dùng thủ đoạn bịp bợm, mời một chuyên gia dinh dưỡng đến giúp cô phối hợp ăn uống.
Cơ thể bị thương tổn quanh năm suốt tháng, sao có thể dùng mấy tháng là có thể bù lại?
Như thế đã rất tốt rồi.
Bệnh tới như núi lở, những thứ bồi bổ mấy tháng trước đều trôi theo dòng nước cả.
Cung Dịch càng hận không thể chặt Cố Đức Hạo thành tám khối bỏ cho chó ăn.
Không…
Cũng không cần chặt, cứ ném thẳng cho chó ăn khi đang còn sống.
Ông ta nào có đồng ý chết trước, sau đó bị chặt rồi lại thả cho chó ăn?
*
Cố Đức Hạo ngồi trong một căn nhà lá rách nát, đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên hắt hơi một cái.
Trực tiếp dọa bản thân mình tỉnh lại.
Ông ta nhìn ra ngoài một cái.
Những người đó vẫn đang đào khắp nơi…
Chỉ còn cách một tháng không tới mấy ngày, chỗ nên đào hay không nên đào còn lại cũng không nhiều.
Đoán chừng mấy ngày nay, mấy thứ đáng chết, ngu xuẩn cũng sẽ bị moi ra.
Trong lòng Cố Đức Hạo đang nghĩ nên chạy trốn thế nào.
Ông ta không tin, sau khi thật sự tìm thấy thi thể, Cố Kiều Niệm và tên đàn ông biến thái kia sẽ bỏ qua cho ông ta…
Nhìn mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ ở bên ngoài.
Cố Đức Hạo vừa liếc nhìn Cố Thiến Thiến đang ngồi trong một cái xó.
Ông ta có làm gì cũng không ngờ.
Mình sẽ gặp lại Cố Thiến Thiến ở nơi này.
“Thiến Thiến.”
Cố Đức Hạo nhỏ giọng kêu một tiếng.
Dường như Cố Thiến Thiến không nghe thế, cũng không nhìn ông ta lấy một cái.
Có Đức Hạo có hơi nóng nảy.
Con nhóc chết tiệt, với khoảng cách này, cô ta không thể nào không nghe thấy tiếng kêu của ông ta.
Cô ta đang giả vờ như không nghe thấy.
Cô ta cũng không phải chỉ mới giả vờ không nghe được lúc này.
Kể từ khi cô ta đến nơi này vào hôm qua, sau khi gặp lại người phụ nữ, Cố Thiến Thiến vẫn luôn không thèm để ý tới Cố Đức Hạo.
Cố Đức Hạo không cam tâm, nhặt một khối bùn, ném thẳng về phía Cố Thiến Thiến.
Cố Thiến Thiến bị đập trúng đầu.
Lập tức nổi giận nhìn sang.
“Con nhóc chết tiệt, tao là cha mày, mạng sống của mày cũng là tao cho, không phải bị tên khốn Kim Thịnh ngủ mấy lần sao? Nào có con gái ghi hận ông đây chứ?” Cố Đức Hải trừng mắt, hung hăng nói.
Giống hệt như trước đây, lúc ông ta ở nhà hò hét vào mặt Cố Thiến Thiến.
Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm Cố Đức Hạo.
Trong mắt chỉ toàn là thù hận.
Nếu như ngày đó…
Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai về nhà đưa cô ta đi, để kế hoạch của Cố Kiều Niệm không được như ý.
Còn đắc tội Kim Thịnh.
Cô ta cũng không đến mức lưu lạc, trở thành đồ chơi cho đám cặn bã Kim Thịnh kia!
Cũng không đến mức như bây giờ!
Nói không chừng, cô ta còn sớm tìm được cơ hội, phản kích lại Cố Kiều Niệm, để cô chết không có chỗ chôn.
Tất cả những chuyện này đều do sự ngu ngốc của Cố Đức Hạo!
“Này, đoán chừng tao ở đây đào không tới mấy ngày là có thể đào được bộ hài cốt ngu ngốc rồi, tao muốn chạy trốn khỏi đây trước lúc đó.” Cố Đức Hạo thấp giọng nói: “Lát nữa trời tối, mày che chắn giúp tao, sau khi tao đi sẽ lập tức tìm người tới cứu mày!”
Cố Thiến Thiến trông như đang nghe một câu chuyện cười vậy.
“Cố Đức Hạo, mới ban ngày ban mặt đã nằm mơ rồi sao?”
“Con điếm thối, dám nói chuyện với ông đây như thế? Mày có tin ông đây lột da mày ngay bây giờ luôn không?” Cố Đức Hạo lập tức nổi giận không kiềm chế nổi.
Nhiều ngày như thế.
Ông ta đều bị người khác hò hét, mắng chửi.
Bây giờ Cố Thiến Thiến tới đây.
Ông ta có thể xem như tìm được người mình có thể lấn áp.
Toàn bộ khí khái đàn ông trên người ông ta đều đổ hết lên người Cố Thiến Thiến.
Chu Chu có thảo luận với Cố Kiều Niệm.
Khi ấy Cung Dịch quá tỉnh táo, từ lúc phát hiện cô ngất xĩu cho đến khi ôm cô quay trở lại xe, chỉ nói tổng cộng hai câu.
Chẳng chút sợ hãi hay gấp gáp.
Quả nhiên người thường thấy những việc lớn.
Nặng trĩu.
“Chị không biết đâu, sau đó khi em nghĩ tới những chuyện này đã sợ hãi thế nào đâu, rất sợ Cung Dịch nóng nảy, đại náo cả trường quay.”
Cố Kiều Niệm lại nói: “Cậu ấy bị giật mình.”
“Dọa được sao?” Chu Chu kinh ngạc.
Ai đời bị hù dọa lại có dáng vẻ tỉnh táo như thế?
Cố Kiều Niệm uống nước nóng, chậm rãi nói: “Ừ, đúng là bị giật mình.”
Xe bảo mẫu chuyển động trên đường mòn.
Cung Dịch ôm chặt Cố Kiều Niệm vào lòng, tim và hô hấp của cô cũng khôi phục một chút, nhưng vẫn chưa bình thường.
Cơn sốt đã rút lui lại hung hăng cuốn tới lần nữa.
Trán anh dán vào trán của cô.
Lòng cũng sắp nổ tung.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Sao lại không phát hiện ra sự ngụy trang và phô trương thanh thế của cô chứ?
Cung Dịch vừa lo lắng, vừa đau lòng lại vừa tự trách.
Không bao lâu sau, xe trở về chỗ ở.
Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm, nhanh chóng quay trở về phòng.
Thật ra Cố Kiều Niệm cũng không có chuyện sẽ chết.
Cô vốn đang bị bệnh.
Cảnh qua tối hôm qua người bình thường có khi cũng không chịu nổi, huống chi cô còn là một người bệnh.
“Cậu chủ đừng lo, cô Cố chỉ bị mệt mỏi quá mức, đã ngủ mê mệt rồi.” Bác sĩ kiểm tra xong, cẩn thận nói với Cung Dịch.
Cung Dịch giương mắt nhìn về phía anh ta.
“Chiều hôm qua lúc tôi gọi điện thoại xác nhận, hỏi xem tình hình của cô ấy thế nào, các người nói rất tốt!” Cung Dịch lạnh lùng nói.
Lúc này.
Cố Kiều Niệm vừa khéo tỉnh lại.
Cô mơ hồ nghe thấy được, Cung Dịch đang chất vấn bác sĩ.
“Cậu chủ Cung, làm phiền bác sĩ cũng không tốt.”
Cố Kiều Niệm yếu ớt, dùng ngón trỏ của mình bắt lấy ngón cái Cung Dịch.
“Tỉnh rồi?”
Cung Dịch lập tức thu hồi tầm mắt, xít lại gần Cố Kiều Niệm.
“Có thấy đau ở đâu không… không đúng, chắc hẳn bây giờ cả người chị đều đau.”
Đánh nhau một trận như thế, sao lại không đau cho được?
Cung Dịch vừa nói, trong lòng lại đau đớn.
“Bác sĩ Hứa, làm phiền anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, Cung Dịch ở đây là được rồi.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía vị bác sĩ vừa bị Cung Dịch trừng toát hết mồ hôi lạnh.
“Được, tôi sẽ ở bên ngoài, nếu cô có gì không thoải mái cứ gọi tôi là được.”
Bàn chân bác sĩ Hứa di chuyển, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch rồi lại vỗ bên cạnh mình một cái.
Cung Dịch vô cùng nghe lời leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.
“Bị dọa rồi?”
Cố Kiều Niệm nhìn anh, mệt mỏi trừng mắt nhìn.
“Ừ.” Cung Dịch đáp lại một tiếng rồi lại hôn Cố Kiều Niệm: “Cố Kiều Niệm, chị thật quá đáng, chị không thể dùng sợ bao dung tôi dành cho chị, khiến tôi lo lắng, sợ hãi không kiêng dè như thế.”
“Tôi sai rồi.”
Mặt Cố Kiều Niệm tràn đầy chân thành.
“Tôi cũng không ngờ mình cứ như thế ngất đi, vốn còn nghĩ có thể chịu đựng được tới khi quay về.”
Cô nói một hơi.
Nói xong cảm thấy hơi mệt, hô hấp cũng trở nên gấp hơn.
Cung Dịch nhìn dáng vẻ của cô, cả cơ thể đều cảm thấy đau đớn.
“Được rồi, không nói nữa.” Cung Dịch hôn lên trán cô một cái: “Sau này đừng như thế nữa là được.”
“Ừ.”
Cố Kiều Niệm gật đầu một cái.
Mí mắt lại có hơi không chịu nổi.
Cung Dịch hôn nhẹ lên mắt cô: ‘Đi ngủ đi, đừng suy nghĩ gì, ngủ một giấc thật ngon, tôi chăm sóc chị.”
“Được.”
Cố Kiều Niệm nói xong.
Mơ mơ màng màng, ngẩng đầu hôn lên cằm Cung Dịch một chút, sau đó nói một câu: “Đừng sợ, chị còn chờ cậu lớn lên, cưới cậu, không sao đâu… đừng sợ…”
Cô thì thầm mấy tiếng đừng sợ rồi mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Trước đó Cố Kiều Niệm vị vợ chồng Cố Đức Hạo ngược đãi.
Cơ thể vốn không tốt.
Khoảng thời gian này, Cung Dịch dùng thủ đoạn bịp bợm, mời một chuyên gia dinh dưỡng đến giúp cô phối hợp ăn uống.
Cơ thể bị thương tổn quanh năm suốt tháng, sao có thể dùng mấy tháng là có thể bù lại?
Như thế đã rất tốt rồi.
Bệnh tới như núi lở, những thứ bồi bổ mấy tháng trước đều trôi theo dòng nước cả.
Cung Dịch càng hận không thể chặt Cố Đức Hạo thành tám khối bỏ cho chó ăn.
Không…
Cũng không cần chặt, cứ ném thẳng cho chó ăn khi đang còn sống.
Ông ta nào có đồng ý chết trước, sau đó bị chặt rồi lại thả cho chó ăn?
*
Cố Đức Hạo ngồi trong một căn nhà lá rách nát, đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên hắt hơi một cái.
Trực tiếp dọa bản thân mình tỉnh lại.
Ông ta nhìn ra ngoài một cái.
Những người đó vẫn đang đào khắp nơi…
Chỉ còn cách một tháng không tới mấy ngày, chỗ nên đào hay không nên đào còn lại cũng không nhiều.
Đoán chừng mấy ngày nay, mấy thứ đáng chết, ngu xuẩn cũng sẽ bị moi ra.
Trong lòng Cố Đức Hạo đang nghĩ nên chạy trốn thế nào.
Ông ta không tin, sau khi thật sự tìm thấy thi thể, Cố Kiều Niệm và tên đàn ông biến thái kia sẽ bỏ qua cho ông ta…
Nhìn mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ ở bên ngoài.
Cố Đức Hạo vừa liếc nhìn Cố Thiến Thiến đang ngồi trong một cái xó.
Ông ta có làm gì cũng không ngờ.
Mình sẽ gặp lại Cố Thiến Thiến ở nơi này.
“Thiến Thiến.”
Cố Đức Hạo nhỏ giọng kêu một tiếng.
Dường như Cố Thiến Thiến không nghe thế, cũng không nhìn ông ta lấy một cái.
Có Đức Hạo có hơi nóng nảy.
Con nhóc chết tiệt, với khoảng cách này, cô ta không thể nào không nghe thấy tiếng kêu của ông ta.
Cô ta đang giả vờ như không nghe thấy.
Cô ta cũng không phải chỉ mới giả vờ không nghe được lúc này.
Kể từ khi cô ta đến nơi này vào hôm qua, sau khi gặp lại người phụ nữ, Cố Thiến Thiến vẫn luôn không thèm để ý tới Cố Đức Hạo.
Cố Đức Hạo không cam tâm, nhặt một khối bùn, ném thẳng về phía Cố Thiến Thiến.
Cố Thiến Thiến bị đập trúng đầu.
Lập tức nổi giận nhìn sang.
“Con nhóc chết tiệt, tao là cha mày, mạng sống của mày cũng là tao cho, không phải bị tên khốn Kim Thịnh ngủ mấy lần sao? Nào có con gái ghi hận ông đây chứ?” Cố Đức Hải trừng mắt, hung hăng nói.
Giống hệt như trước đây, lúc ông ta ở nhà hò hét vào mặt Cố Thiến Thiến.
Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm Cố Đức Hạo.
Trong mắt chỉ toàn là thù hận.
Nếu như ngày đó…
Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai về nhà đưa cô ta đi, để kế hoạch của Cố Kiều Niệm không được như ý.
Còn đắc tội Kim Thịnh.
Cô ta cũng không đến mức lưu lạc, trở thành đồ chơi cho đám cặn bã Kim Thịnh kia!
Cũng không đến mức như bây giờ!
Nói không chừng, cô ta còn sớm tìm được cơ hội, phản kích lại Cố Kiều Niệm, để cô chết không có chỗ chôn.
Tất cả những chuyện này đều do sự ngu ngốc của Cố Đức Hạo!
“Này, đoán chừng tao ở đây đào không tới mấy ngày là có thể đào được bộ hài cốt ngu ngốc rồi, tao muốn chạy trốn khỏi đây trước lúc đó.” Cố Đức Hạo thấp giọng nói: “Lát nữa trời tối, mày che chắn giúp tao, sau khi tao đi sẽ lập tức tìm người tới cứu mày!”
Cố Thiến Thiến trông như đang nghe một câu chuyện cười vậy.
“Cố Đức Hạo, mới ban ngày ban mặt đã nằm mơ rồi sao?”
“Con điếm thối, dám nói chuyện với ông đây như thế? Mày có tin ông đây lột da mày ngay bây giờ luôn không?” Cố Đức Hạo lập tức nổi giận không kiềm chế nổi.
Nhiều ngày như thế.
Ông ta đều bị người khác hò hét, mắng chửi.
Bây giờ Cố Thiến Thiến tới đây.
Ông ta có thể xem như tìm được người mình có thể lấn áp.
Toàn bộ khí khái đàn ông trên người ông ta đều đổ hết lên người Cố Thiến Thiến.
Bình luận facebook