Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Bà chủ tương lai của chúng ta
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Chi Chi nhận được điện thoại của Du Ánh, nói nhà xưởng chế biến thực phẩm của Nguyên Cận Mặc cần kế hoạch chế biến thực phẩm mới của bọn họ.
Vẻ mặt Khương Chi Chi trở nên mông lung, sau khi đi đến nhà ăn, cô vốn muốn kéo Nguyên Cận Mặc hỏi thử tình huống, kết quả lại thấy Nguyên Tam trưng ra vẻ mặt thỉnh cầu nhìn cô.
“Bà chủ, cô cần tìm cậu hai à?”
“Sao vậy?” Khương Chi Chi gật đầu.
“Sáng sớm mà cậu hai đã vội vội vàng vàng đi rồi, cô có thể mang hộp cơm này qua không?”
Khương Chi Chi cúi đầu nhìn, trên tay Nguyên Tam còn xách một hộp cơm đẹp đẽ.
Nguyên Tam thấp giọng giải thích: “Mấy ngày nay cậu hai lại đau dạ dày, chỉ có thể ăn cơm dinh dưỡng đặc biệt.”
Khương Chi Chi hiểu rõ nên nhận lấy: “Được rồi.”
Dù sao cô cũng tiện đường.
“Cảm ơn bà chủ!”
Bỗng dưng Nguyên Tam thở dài một hơi, nhớ lại việc tối qua Nguyên Cận Mặc không cảm xúc dặn dò làm tim gan cậu ấy đập thình thịch.
Nói chung nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, thật sự cậu ấy khốn khổ lắm.
Khương Chi Chi cầm hộp cơm cũng không để ý, trên đường đi cô nghiên cứu xem xét vấn đề Du Ánh nói, trong đầu lại nảy ra một phương án kế hoạch.
Tập đoàn Nguyên Thị.
Chiếc xe dừng ổn định trước tòa cao ốc, Khương Chi Chi nhìn tòa cao ốc cao chọc trời, cầm chặt hộp cơm vội vàng bước vào trong.
Vừa bước vào sảnh, Nguyên Nhất đã nhận được tin tức từ trước đứng đợi đón ở cửa: “Cậu hai đang họp trên tầng thượng, mời bà chủ theo tôi.”
Xưng hô khác lạ khiến Khương Chi Chi khựng lại một bước, cô nhìn người xung quanh tới tới lui lui trong sảnh, cũng không nói gì nhiều.
Khi đến phòng làm việc ở tầng thượng, quả nhiên trong phòng không có ai.
Khương Chi Chi đi dạo một vòng, đặt hộp cơm ở tủ lạnh giữ tươi ở cách vách, sau đó ngồi xuống sô pha.
Cô lấy máy tính bảng ra khỏi ba lô rồi gõ phương án.
Ánh mắt cô chuyên chú nhìn màn hình hiển thị, mười ngón tay nõn nà lướt trên bàn phím, cả tâm trí đều đặt vào công việc, cũng không chú ý đến phía sau xuất hiện thêm một người từ lúc nào.
Nguyên Cận Mặc đứng sau sô pha, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng lưng chuyên chú đang nghiêm túc dốc sức, anh lặng im suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp nhìn Khương Chi Chi bình tĩnh giải quyết công việc.
Tầm mắt anh hơi lướt qua màn hình đang sáng, những câu chữ kia thể hiện ra sự logic và mạch suy nghĩ khiến người ta khâm phục cảm thán, cũng vừa ẩn chứa vài phần thích thú không rõ.
Không có kinh nghiệm trong nhiều năm không thể viết được một kế hoạch cẩn thận như vậy.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi đầu lại có thể hiểu biết nhiều như vậy ư?
Vô tình nhìn thấy từ sai trong câu nào đó, người đàn ông thấp giọng nhắc một câu: “Mở đầu dòng thứ ba đoạn thứ hai diễn đạt hơi lộn xộn.”
“Hả?”
Lúc này Khương Chi Chi mới chú ý đến Nguyên Cận Mặc đứng sau lưng cô, lại thấy máy tính bảng trên tay mình, ây da, quỷ tha ma bắt, thật sự không thể xem thường cậu hai nhà họ Nguyên mà.
Hầy, thật sự sai rồi, nhưng…
Cô nâng gương mặt trắng nõn xinh đẹp, khiêm tốn hỏi: “Vậy phải sửa thế nào?”
Nguyên Cận Mặc là ai, là người tuổi còn trẻ đã điều khiển tập đoàn Nguyên Thị.
Có người hướng dẫn miễn phí như vậy, cô vui mừng còn không kịp nữa là.
Nét gian xảo chợt lóe lên trên mặt cô bị tóm được, ánh mắt Nguyên Cận Mặc chợt hiện lên ý cười, anh dùng giọng điệu xa xăm, đột nhiên đổi đề tài: “Ăn cơm trưa trước đi.”
Đồng hồ trên tường mới đó đã sắp qua mười hai giờ rồi, Khương Chi Chi gật đầu đồng ý: “Tôi để hộp cơm vào tủ lạnh giúp anh rồi.”
Người phát bệnh đau dạ dày phải ăn cơm đúng giờ, không thể chịu đói được.
Nghĩ mình ở lại nhìn cũng không tiện, sau khi thuận tay dọn dẹp bàn ăn thì cô cũng biết điều mà rời đi.
Sau đó, đột nhiên trên cổ tay mảnh khảnh xuất hiện một lực mạnh mẽ nhẹ nhàng kéo cô lại.
Cô quay đầu thì thấy ánh mắt sáng rực của Nguyên Cận Mặc lại tối đi.
“Đi đi về về cũng phí thời gian, ở lại ăn cùng đi.”
Khương Chi Chi giật mình, lập tức cười cười: “Nếu cậu hai không để bụng, tôi cũng không ngại mà chiếm ít tiện nghi đâu.”
Vừa hay đến lúc ăn trưa, cô cũng hơi đói.
Cô quay người chủ động đi hâm nóng lại hộp cơm, nhìn món ăn bên trong đầy đủ, ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên.
“Nguyên Tam chuẩn bị nhiều thật.”
Lúc đầu cô nghĩ chỉ có phần ăn của một người, còn lo hai người không ăn đủ.
Lúc Nguyên Cận Mặc chuẩn bị gắp thức ăn thì bị Khương Chi Chi nhanh tay nhanh mắt chặn lại: “Dạ dày không tốt thì phải uống một bát canh nóng trước bữa ăn để bảo vệ dạ dày.”
Đây là thói quen kiếp trước Khương Chi Chi còn giữ lại.
Lúc công ty mới thành lập, cô bôn ba cực khổ vì sự nghiệp, ngày đêm đảo lộn.
Có khi bận đến nỗi cả ngày chỉ có thể dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần, cuối cùng cô bị bệnh dạ dày không nhẹ, phải dưỡng bệnh cả nửa năm mới từ từ tốt lên.
Sau đó thì cô khắc sâu câu “uống một bát canh nóng trước bữa ăn” vào trong đầu.
Thấy làn da trắng nõn đặt lên mu bàn tay trái của mình, con ngươi Nguyên Cận Mặc hơi rung động.
Thấy anh không phản đối, Khương Chi Chi chủ động lấy cho anh một bát, cũng tiện tay lấy cho mình một phần.
Xương sườn thơm nức được hầm nhừ với củ cải trắng tỏa hương thơm khiến người ta muốn ăn ngay, cô cầm thìa nhỏ uống một ngụm, ánh mắt vụt sáng.
Vị ngon không ngấy, thật khiến người ta muốn nuốt luôn cái lưỡi xuống!
Quả nhiên rất ngon!
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra biểu cảm vui sướng, Nguyên Cận Mặc cúi đầu cũng thuận thế uống một ngụm, đôi mắt thâm trầm hơi thu lại.
Bữa ăn hôm nay thật sự làm ngon hơn trước kia nhiều.
Hương thơm của mấy món ăn trong phòng bay khắp nơi, mà toàn bộ nhân viên Nguyên Thị cách một bức tường đã bị một loạt tin tức lớn làm chấn động!
“Nghe nói gì chưa? Có người ở tầng trệt gặp một cô gái trẻ đưa cơm trưa tình yêu cho cậu hai, còn được trợ lý Nguyên đích thân xuống đón!”
“Tôi cũng biết, còn đi thang máy vip nữa!”
“Có thể đường đường chính chính đến đưa cơm cho cậu hai, chắc là bà chủ tương lai của chúng ta nhỉ, thật tò mò dáng vẻ cô gái đó…”
“+1”
Dường như trong khoảnh khắc đó, tất cả nhân viên đều biết tin tức bà chủ tương lai xuất hiện ở tập đoàn Nguyên Thị.
Nguyên Nhất đi ra từ phòng trợ lý, thấy mọi người trong văn phòng thư ký nhộn nhạo, cậu ấy không thể không nhắc nhở: “Đang trong thời gian làm việc, không được châu đầu ghé tai tám chuyện nữa.”
Nhắc nhở thì nhắc nhở, nhưng cậu ấy cũng không phủ nhận sự thật.
Mọi người cũng hiểu ngay.
Thì ra bà chủ tương lai đến thật rồi…
Ngay lập tức tin tức này truyền khắp tập đoàn Nguyên Thị.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc.
Ăn cơm trưa xong, Khương Chi Chi cầm tập kế hoạch đã chuẩn bị kỹ trước đó trịnh trọng đặt trước mặt Nguyên Cận Mặc.
Trong nháy mắt cô lại biểu hiện thái độ làm việc đúng mực: “Cậu hai, đây là phương án hợp tác tôi thiết kế.”
Nguyên Cận Mặc liếc nhanh qua tập kế hoạch một lượt, phát hiện nội dung bên trong cực kỳ mới mẻ, số liệu liên quan cũng rất chắc chắn.
Anh nhấp môi dưới, thật sự không tin, cô giống như người mới lại làm ra kế hoạch toàn vẹn vậy.
Bỗng ánh mắt anh sắc bén hẳn: “Logic rất rõ ràng, Khương Chi Chi, cô hiểu biết được mấy thứ này thật khiến người ta phải nhìn với đôi mắt khác xưa, chẳng hề giống một cô chiêu được nuông chiều mà lớn lên.”
Khương Chi Chi không để ý đến chi tiết thăm dò trong lời nói của anh, cô cười thẳng thắn thừa nhận: “Là tôi đặc biệt tìm người dạy đó.”
Cô có thành tựu hôm nay là nhờ thầy Hề Hàn kiếp trước chỉ dạy.
Anh ấy không những truyền dạy cho cô nhiều kỹ thuật giảm cân, còn ở sau lưng chỉ điểm giúp cô quản lý công ty thế nào tốt, giải quyết kế hoạch, kết nối vốn, làm sao để đẩy lợi ích lên mức cao nhất…
Có thể nói rằng, năng lực và bản lĩnh cô có được hiện tại không chỉ dựa vào kinh nghiệm tích lũy ở kiếp trước mà còn có Hề Hàn ở phía trước kéo cô tiến lên.
Không có thầy cũng không có cô như hôm nay!
Trong lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm chua chát lại phức tạp, Khương Chi Chi rủ mắt xuống, đè nén nỗi buồn trong đáy mắt, tiếp tục nói chuyện chính: “Ở mặt tuyên truyền không cần lo lắng, kế đó là mặt sản phẩm…”
Ý cười mang theo nhớ nhung của cô nhanh chóng bị bắt được.
Nhìn nụ cười của cô vẽ lên vì người khác, trong lòng Nguyên Cận Mặc nổi lên sự lạnh nhạt.
Nói chuyện công việc nửa tiếng, Khương Chi Chi thấy miệng lưỡi khô khan nên đi ra phòng trà nước bên ngoài.
Mới đến chưa bao lâu, sau lưng cô lại có không ít người đến, họ tụm năm tụm ba trong phòng trà nước, hết sức đè nén giọng mà tám chuyện với nhau.
Vì liên quan đến góc độ, không ai chú ý đến Khương Chi Chi đang quay lưng về phía họ.
“Chẳng lẽ các người không tò mò cô Khương trong truyền thuyết trông thế nào à? Nếu không thì chúng ta đợi một chút rồi lén lút ngồi hóng trước cửa phòng làm việc là có thể gặp được người rồi.”
Nói cô à?
Động tác pha nước hơi dừng lại, Khương Chi Chi bỏ ấm nước nóng xuống, mày hơi nhướng lên.
Nhưng cô cũng không định nghe lén tiếp mấy câu tán dóc giữa mấy nhân viên, ngâm xong một ly nước chanh mật ong, vừa định đi, đột nhiên trong đám người vang lên một giọng nói không thân thiện cho lắm:
“Tôi thấy cô họ Khương kia đến ôm chân nịnh nọt rồi, chỉ lo vị trí bản thân ngồi không vững nên chủ động đến phô trương.” Cô gái mặc váy hoa nhỏ nào đó trợn trắng mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười châm biếm không che giấu.
“Nguyễn Mộ Nhi, cô đừng nói vậy, bị người khác nghe được thì tiêu đời.”
Bên kia có người nghe không lọt tai thấp giọng khuyên cô ta, nhưng Nguyễn Mộ Nhi vốn không quan tâm đến điều đó.
“Hừ, tôi sợ cô ta chắc, nhà họ Khương là gì chứ, nhà họ Nguyễn chúng tôi cũng chẳng thèm ghen tị đâu.”
Nhà họ Nguyễn?
Trong đầu hiện ra bóng dáng Nguyễn Lam, Khương Chi Chi hơi nheo mắt.
Mấy cô gái tụm năm tụm ba bên cạnh cô ta nhìn nhau một cái, nhao nhao lắc đầu.
Bọn họ không có số tốt như Nguyễn Mộ Nhi, sau lưng có người nâng đỡ.
Thấy mấy người khác dần dần im lặng, Nguyễn Mộ Nhi càng đắc ý, không kiêng nể gì mà lên tiếng tiếp: “Nhà họ Khương cũng chỉ vậy thôi, tôi thấy rõ ràng là bọn họ bán con gái để cứu lấy sự phồn vinh, cũng không biết bố mẹ cô gái tên Khương Chi Chi kia dạy cô ta thế nào mà không biết xấu hổ như vậy…”
“Không biết tình hình thực tế mà đâm chọt ở sau lưng người khác, tôi thấy cô Nguyễn đây hợp vào giới giải trí hơn đấy, dựa vào cái miệng đổi trắng thay đen này của cô, không biết chừng có thể nuôi sống bao nhiêu nhà tiêu thụ vô lương tâm nữa.”
Vốn Khương Chi Chi không thích mấy cô chiêu bướng bỉnh trong não không có nếp nhăn như thế này, nhưng nửa câu sau của Nguyễn Mộ Nhi khiến mặt cô lạnh đi.
“Cô…”
Lúc này một tốp mấy cô gái tuổi còn trẻ mới phát hiện trong phòng trà nước có người lạ, ai nấy đều nhốn nháo liếc qua liếc lại.
Vừa mới yên tĩnh mấy giây, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Khương Chi Chi.
Hôm nay Khương Chi Chi mặc một chiếc quần tây xanh nhạt, tóc búi cao lộ ra đường cong tao nhã của cái cổ trắng nõn, trang điểm nhạt thanh lịch lại có phần dễ thương, khí chất lạnh lùng xinh đẹp tỏa ra áp lực khiến người khác không nói nên lời.
“Cô là ai mà dám nghe lén chúng tôi nói chuyện, cẩn thận tôi báo lên trên đuổi cô đấy!” Ngây người lúc lâu, Nguyễn Mộ Nhi tức đến nỗi mặt nhăn lại.
Khương Chi Chi không để ý cô ta, cô đi thẳng ra ngoài, vừa lúc gặp Nguyên Nhất bên ngoài.
“Bà chủ, nếu cô muốn pha trà cứ dặn tôi làm là được.”
Hai tiếng “bà chủ” này đã chém mấy người còn lại trong phòng trà thành tượng điêu khắc!
Bọn họ đã nói xấu trước mặt đương sự sao!
Toang mẹ rồi…
Khương Chi Chi lắc đầu, thờ ơ trở về văn phòng, chuẩn bị tiếp tục nói chuyện chính.
Ngược lại Nguyên Nhất lại cảm thấy bầu không khí hơi lạ, tầm mắt liếc qua mấy cô gái mặt trắng bệch xung quanh, lại thấy Nguyễn Mộ Nhi bên trong, cậu ấy hơi cau mày.
Về đến văn phòng, giám đốc hạng mục kết nối đã đợi trong phòng, Khương Chi Chi giãn mày ra, quay đầu làm chuyện chính.
Nhận ra không khí ngột ngạt, Nguyên Cận Mặc hơi nhăn mày.
Không bao lâu sau, Nguyên Nhất vào phòng, nhỏ giọng lặp lại chuyện vừa mới điều tra bên tai anh một lượt.
Ở xa xa, Khương Chi Chi vẫn nghiêm túc làm việc như cũ, không hề bị ảnh hưởng.
Nguyên Cận Mặc nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, mắt đen dày đặc sương mù khiến người ta sợ hãi.
“Hạ cấp hết tất cả sinh viên thực tập đi, còn Nguyễn Mộ Nhi… điều đến bộ phận hậu cần.”
Hợp tác với một bên lớn như tập đoàn Nguyên Thị như ý nguyện, Khương Chi Chi thỏa mãn nheo mắt, bỗng dưng điện thoại trong túi cô rung lên.
Ra ngoài rẽ phải, đến một sân thượng nhỏ, sau khi xác nhận sẽ không quấy rầy người khác, cô mới bấm nút nghe: “Bố.”
“Chi Chi à, nếu gần đây có thời gian rảnh thì đưa cậu hai về nhà, mọi người đều là người một nhà…”
Nghe tiếng Khương Bác dông dài bên tay, Khương Chi Chi lạnh nhạt ngắt lời: “Nói trọng tâm đi.”
“Con nhỏ này, tốt xấu gì bố cũng là bố mày, đâu ra thái độ như vậy.”
Trách cứ tượng trưng hai câu, Khương Bác đè thấp giọng xuống nói: “Nhà họ Khương đang cạnh tranh một miếng đất ở Thành Tây, vừa hay tập đoàn Nguyên Thị là bên xem xét quyết định trung gian, mày nói với cậu hai một tiếng, nhờ châm chước một chút, chắc chắn chút chuyện nhỏ này có thể được.”
Khương Chi Chi bình tĩnh từ chối: “Chuyện này con không làm được.”
“Mày.”
Không đợi Khương Bác nói thêm hai câu, Khương Chi Chi sợ ông ta lộn xộn, dứt khoát tìm lý do khuyên can: “Con mới gả vào nhà họ Nguyên chưa bao lâu, bây giờ mở miệng công khai đòi thứ gì, nhà họ Khương sẽ bị người ta nhìn thế nào.”
Khương Bác nghẹn họng, trong lòng cảm thấy lời Khương Chi Chi nói cũng không sai.
Nhưng trong công ty ông ta…
“Cạnh tranh ở Thành Tây con cũng xem qua rồi, chỉ cần kế hoạch hạng mục hợp lệ, vốn thích hợp thì xác xuất nhà họ Khương thắng vẫn rất lớn…”
Khương Chi Chi nắm cọng tóc gãy trên trán, bình tĩnh nói.
Đến khi Khương Bác sững sờ ngắt máy, ông ta mới vỗ trán phản ứng lại!
Ông ta mưu cầu lợi ích, sao lại bị lung lay chứ… ngược lại ông ta còn chủ động đồng ý rồi?
Bây giờ đứa con gái lớn này của ông ta không được rồi.
Bận rộn xong chuyện ở tập đoàn Nguyên Thị, Khương Chi Chi ngồi xe của Nguyên Cận Mặc cùng về biệt thự.
Ăn xong bữa tối đơn giản, sau khi nói chúc ngủ ngon xong thì hai người tự về phòng của mình.
Vừa vào phòng sách thì anh nhận được điện thoại của Nguyễn Lam: “Cận Mặc, mẹ nghe nói hôm nay Khương Chi Chi đến Nguyên Thị à?”
Trong lời nói của bà ấy ẩn chứa chút khó chịu và phản đối.
Nguyên Cận Mặc cũng không hỏi sao bà ấy biết chuyện này, giọng điệu anh thờ ơ: “Cô ấy chỉ đến đưa cơm giúp con mà thôi.”
Anh biết Nguyễn Lam để ý điều gì.
Từ sau khi bố đi, trừ chuyện kết hôn của anh, chấp nhất lớn nhất của Nguyễn Lam chính là tập đoàn Nguyên Thị.
Thật ra người ta cũng không ham muốn nửa phần của Nguyên Thị đâu.
Nguyễn Lam thở phào một hơi: “Hai ngày nữa là tiệc sinh nhật ông Tần, trước đây ông Tần cũng có ân với nhà chúng ta, con đừng quên đấy.”
Giọng nói bà ấy chợt ngừng, giống như vô ý nhắc một câu: “Đến lúc đó con tính đi một mình hả, có cần để Thường Tĩnh đi cùng làm bạn nữ không?”
“Không cần, con đưa Khương Chi Chi đi.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Nguyễn Lam nghe rồi ngầm lắc đầu, cũng không phản đối lắm, ngược lại Nguyên Thường Tĩnh lại không vui.
“Mẹ, mẹ nghe đi, từ sau khi Cận Mặc đính hôn là thay lòng, còn đối phó cả với người nhà.”
Vừa ngắt điện thoại xong, chị ta không nhìn nổi khó chịu mà lên tiếng: “Không biết Khương Chi Chi cho nó uống bùa mê thuốc lú gì…”
“Thường Tĩnh.” Nguyễn Lam liếc nhìn chị ta, ánh mắt mang theo cảnh cáo: “Mẹ biết con cưng chiều Mộ Nhi, nhưng trước kia nó không giỏi, năng lực không đủ bị điều đi chi nhánh khác cũng bình thường.”
Nguyễn Mộ Nhi và Nguyễn Lam xem như là họ hàng thân thiết, gọi bà ấy một tiếng “bác chồng”, nhưng Nguyễn Lam cũng không dễ bị kích động như vậy, nhanh chóng tra được đầu đuôi mọi chuyện.
Nguyên Thường Tĩnh không muốn im miệng, cứ liên tục mắng thầm trong lòng, chị ta nuốt không trôi cục tức kia.
Chị ta nhìn Khương Chi Chi kiểu gì cũng thấy không thoải mái.
Vẻ mặt Khương Chi Chi trở nên mông lung, sau khi đi đến nhà ăn, cô vốn muốn kéo Nguyên Cận Mặc hỏi thử tình huống, kết quả lại thấy Nguyên Tam trưng ra vẻ mặt thỉnh cầu nhìn cô.
“Bà chủ, cô cần tìm cậu hai à?”
“Sao vậy?” Khương Chi Chi gật đầu.
“Sáng sớm mà cậu hai đã vội vội vàng vàng đi rồi, cô có thể mang hộp cơm này qua không?”
Khương Chi Chi cúi đầu nhìn, trên tay Nguyên Tam còn xách một hộp cơm đẹp đẽ.
Nguyên Tam thấp giọng giải thích: “Mấy ngày nay cậu hai lại đau dạ dày, chỉ có thể ăn cơm dinh dưỡng đặc biệt.”
Khương Chi Chi hiểu rõ nên nhận lấy: “Được rồi.”
Dù sao cô cũng tiện đường.
“Cảm ơn bà chủ!”
Bỗng dưng Nguyên Tam thở dài một hơi, nhớ lại việc tối qua Nguyên Cận Mặc không cảm xúc dặn dò làm tim gan cậu ấy đập thình thịch.
Nói chung nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, thật sự cậu ấy khốn khổ lắm.
Khương Chi Chi cầm hộp cơm cũng không để ý, trên đường đi cô nghiên cứu xem xét vấn đề Du Ánh nói, trong đầu lại nảy ra một phương án kế hoạch.
Tập đoàn Nguyên Thị.
Chiếc xe dừng ổn định trước tòa cao ốc, Khương Chi Chi nhìn tòa cao ốc cao chọc trời, cầm chặt hộp cơm vội vàng bước vào trong.
Vừa bước vào sảnh, Nguyên Nhất đã nhận được tin tức từ trước đứng đợi đón ở cửa: “Cậu hai đang họp trên tầng thượng, mời bà chủ theo tôi.”
Xưng hô khác lạ khiến Khương Chi Chi khựng lại một bước, cô nhìn người xung quanh tới tới lui lui trong sảnh, cũng không nói gì nhiều.
Khi đến phòng làm việc ở tầng thượng, quả nhiên trong phòng không có ai.
Khương Chi Chi đi dạo một vòng, đặt hộp cơm ở tủ lạnh giữ tươi ở cách vách, sau đó ngồi xuống sô pha.
Cô lấy máy tính bảng ra khỏi ba lô rồi gõ phương án.
Ánh mắt cô chuyên chú nhìn màn hình hiển thị, mười ngón tay nõn nà lướt trên bàn phím, cả tâm trí đều đặt vào công việc, cũng không chú ý đến phía sau xuất hiện thêm một người từ lúc nào.
Nguyên Cận Mặc đứng sau sô pha, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng lưng chuyên chú đang nghiêm túc dốc sức, anh lặng im suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp nhìn Khương Chi Chi bình tĩnh giải quyết công việc.
Tầm mắt anh hơi lướt qua màn hình đang sáng, những câu chữ kia thể hiện ra sự logic và mạch suy nghĩ khiến người ta khâm phục cảm thán, cũng vừa ẩn chứa vài phần thích thú không rõ.
Không có kinh nghiệm trong nhiều năm không thể viết được một kế hoạch cẩn thận như vậy.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi đầu lại có thể hiểu biết nhiều như vậy ư?
Vô tình nhìn thấy từ sai trong câu nào đó, người đàn ông thấp giọng nhắc một câu: “Mở đầu dòng thứ ba đoạn thứ hai diễn đạt hơi lộn xộn.”
“Hả?”
Lúc này Khương Chi Chi mới chú ý đến Nguyên Cận Mặc đứng sau lưng cô, lại thấy máy tính bảng trên tay mình, ây da, quỷ tha ma bắt, thật sự không thể xem thường cậu hai nhà họ Nguyên mà.
Hầy, thật sự sai rồi, nhưng…
Cô nâng gương mặt trắng nõn xinh đẹp, khiêm tốn hỏi: “Vậy phải sửa thế nào?”
Nguyên Cận Mặc là ai, là người tuổi còn trẻ đã điều khiển tập đoàn Nguyên Thị.
Có người hướng dẫn miễn phí như vậy, cô vui mừng còn không kịp nữa là.
Nét gian xảo chợt lóe lên trên mặt cô bị tóm được, ánh mắt Nguyên Cận Mặc chợt hiện lên ý cười, anh dùng giọng điệu xa xăm, đột nhiên đổi đề tài: “Ăn cơm trưa trước đi.”
Đồng hồ trên tường mới đó đã sắp qua mười hai giờ rồi, Khương Chi Chi gật đầu đồng ý: “Tôi để hộp cơm vào tủ lạnh giúp anh rồi.”
Người phát bệnh đau dạ dày phải ăn cơm đúng giờ, không thể chịu đói được.
Nghĩ mình ở lại nhìn cũng không tiện, sau khi thuận tay dọn dẹp bàn ăn thì cô cũng biết điều mà rời đi.
Sau đó, đột nhiên trên cổ tay mảnh khảnh xuất hiện một lực mạnh mẽ nhẹ nhàng kéo cô lại.
Cô quay đầu thì thấy ánh mắt sáng rực của Nguyên Cận Mặc lại tối đi.
“Đi đi về về cũng phí thời gian, ở lại ăn cùng đi.”
Khương Chi Chi giật mình, lập tức cười cười: “Nếu cậu hai không để bụng, tôi cũng không ngại mà chiếm ít tiện nghi đâu.”
Vừa hay đến lúc ăn trưa, cô cũng hơi đói.
Cô quay người chủ động đi hâm nóng lại hộp cơm, nhìn món ăn bên trong đầy đủ, ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên.
“Nguyên Tam chuẩn bị nhiều thật.”
Lúc đầu cô nghĩ chỉ có phần ăn của một người, còn lo hai người không ăn đủ.
Lúc Nguyên Cận Mặc chuẩn bị gắp thức ăn thì bị Khương Chi Chi nhanh tay nhanh mắt chặn lại: “Dạ dày không tốt thì phải uống một bát canh nóng trước bữa ăn để bảo vệ dạ dày.”
Đây là thói quen kiếp trước Khương Chi Chi còn giữ lại.
Lúc công ty mới thành lập, cô bôn ba cực khổ vì sự nghiệp, ngày đêm đảo lộn.
Có khi bận đến nỗi cả ngày chỉ có thể dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần, cuối cùng cô bị bệnh dạ dày không nhẹ, phải dưỡng bệnh cả nửa năm mới từ từ tốt lên.
Sau đó thì cô khắc sâu câu “uống một bát canh nóng trước bữa ăn” vào trong đầu.
Thấy làn da trắng nõn đặt lên mu bàn tay trái của mình, con ngươi Nguyên Cận Mặc hơi rung động.
Thấy anh không phản đối, Khương Chi Chi chủ động lấy cho anh một bát, cũng tiện tay lấy cho mình một phần.
Xương sườn thơm nức được hầm nhừ với củ cải trắng tỏa hương thơm khiến người ta muốn ăn ngay, cô cầm thìa nhỏ uống một ngụm, ánh mắt vụt sáng.
Vị ngon không ngấy, thật khiến người ta muốn nuốt luôn cái lưỡi xuống!
Quả nhiên rất ngon!
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra biểu cảm vui sướng, Nguyên Cận Mặc cúi đầu cũng thuận thế uống một ngụm, đôi mắt thâm trầm hơi thu lại.
Bữa ăn hôm nay thật sự làm ngon hơn trước kia nhiều.
Hương thơm của mấy món ăn trong phòng bay khắp nơi, mà toàn bộ nhân viên Nguyên Thị cách một bức tường đã bị một loạt tin tức lớn làm chấn động!
“Nghe nói gì chưa? Có người ở tầng trệt gặp một cô gái trẻ đưa cơm trưa tình yêu cho cậu hai, còn được trợ lý Nguyên đích thân xuống đón!”
“Tôi cũng biết, còn đi thang máy vip nữa!”
“Có thể đường đường chính chính đến đưa cơm cho cậu hai, chắc là bà chủ tương lai của chúng ta nhỉ, thật tò mò dáng vẻ cô gái đó…”
“+1”
Dường như trong khoảnh khắc đó, tất cả nhân viên đều biết tin tức bà chủ tương lai xuất hiện ở tập đoàn Nguyên Thị.
Nguyên Nhất đi ra từ phòng trợ lý, thấy mọi người trong văn phòng thư ký nhộn nhạo, cậu ấy không thể không nhắc nhở: “Đang trong thời gian làm việc, không được châu đầu ghé tai tám chuyện nữa.”
Nhắc nhở thì nhắc nhở, nhưng cậu ấy cũng không phủ nhận sự thật.
Mọi người cũng hiểu ngay.
Thì ra bà chủ tương lai đến thật rồi…
Ngay lập tức tin tức này truyền khắp tập đoàn Nguyên Thị.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc.
Ăn cơm trưa xong, Khương Chi Chi cầm tập kế hoạch đã chuẩn bị kỹ trước đó trịnh trọng đặt trước mặt Nguyên Cận Mặc.
Trong nháy mắt cô lại biểu hiện thái độ làm việc đúng mực: “Cậu hai, đây là phương án hợp tác tôi thiết kế.”
Nguyên Cận Mặc liếc nhanh qua tập kế hoạch một lượt, phát hiện nội dung bên trong cực kỳ mới mẻ, số liệu liên quan cũng rất chắc chắn.
Anh nhấp môi dưới, thật sự không tin, cô giống như người mới lại làm ra kế hoạch toàn vẹn vậy.
Bỗng ánh mắt anh sắc bén hẳn: “Logic rất rõ ràng, Khương Chi Chi, cô hiểu biết được mấy thứ này thật khiến người ta phải nhìn với đôi mắt khác xưa, chẳng hề giống một cô chiêu được nuông chiều mà lớn lên.”
Khương Chi Chi không để ý đến chi tiết thăm dò trong lời nói của anh, cô cười thẳng thắn thừa nhận: “Là tôi đặc biệt tìm người dạy đó.”
Cô có thành tựu hôm nay là nhờ thầy Hề Hàn kiếp trước chỉ dạy.
Anh ấy không những truyền dạy cho cô nhiều kỹ thuật giảm cân, còn ở sau lưng chỉ điểm giúp cô quản lý công ty thế nào tốt, giải quyết kế hoạch, kết nối vốn, làm sao để đẩy lợi ích lên mức cao nhất…
Có thể nói rằng, năng lực và bản lĩnh cô có được hiện tại không chỉ dựa vào kinh nghiệm tích lũy ở kiếp trước mà còn có Hề Hàn ở phía trước kéo cô tiến lên.
Không có thầy cũng không có cô như hôm nay!
Trong lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm chua chát lại phức tạp, Khương Chi Chi rủ mắt xuống, đè nén nỗi buồn trong đáy mắt, tiếp tục nói chuyện chính: “Ở mặt tuyên truyền không cần lo lắng, kế đó là mặt sản phẩm…”
Ý cười mang theo nhớ nhung của cô nhanh chóng bị bắt được.
Nhìn nụ cười của cô vẽ lên vì người khác, trong lòng Nguyên Cận Mặc nổi lên sự lạnh nhạt.
Nói chuyện công việc nửa tiếng, Khương Chi Chi thấy miệng lưỡi khô khan nên đi ra phòng trà nước bên ngoài.
Mới đến chưa bao lâu, sau lưng cô lại có không ít người đến, họ tụm năm tụm ba trong phòng trà nước, hết sức đè nén giọng mà tám chuyện với nhau.
Vì liên quan đến góc độ, không ai chú ý đến Khương Chi Chi đang quay lưng về phía họ.
“Chẳng lẽ các người không tò mò cô Khương trong truyền thuyết trông thế nào à? Nếu không thì chúng ta đợi một chút rồi lén lút ngồi hóng trước cửa phòng làm việc là có thể gặp được người rồi.”
Nói cô à?
Động tác pha nước hơi dừng lại, Khương Chi Chi bỏ ấm nước nóng xuống, mày hơi nhướng lên.
Nhưng cô cũng không định nghe lén tiếp mấy câu tán dóc giữa mấy nhân viên, ngâm xong một ly nước chanh mật ong, vừa định đi, đột nhiên trong đám người vang lên một giọng nói không thân thiện cho lắm:
“Tôi thấy cô họ Khương kia đến ôm chân nịnh nọt rồi, chỉ lo vị trí bản thân ngồi không vững nên chủ động đến phô trương.” Cô gái mặc váy hoa nhỏ nào đó trợn trắng mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười châm biếm không che giấu.
“Nguyễn Mộ Nhi, cô đừng nói vậy, bị người khác nghe được thì tiêu đời.”
Bên kia có người nghe không lọt tai thấp giọng khuyên cô ta, nhưng Nguyễn Mộ Nhi vốn không quan tâm đến điều đó.
“Hừ, tôi sợ cô ta chắc, nhà họ Khương là gì chứ, nhà họ Nguyễn chúng tôi cũng chẳng thèm ghen tị đâu.”
Nhà họ Nguyễn?
Trong đầu hiện ra bóng dáng Nguyễn Lam, Khương Chi Chi hơi nheo mắt.
Mấy cô gái tụm năm tụm ba bên cạnh cô ta nhìn nhau một cái, nhao nhao lắc đầu.
Bọn họ không có số tốt như Nguyễn Mộ Nhi, sau lưng có người nâng đỡ.
Thấy mấy người khác dần dần im lặng, Nguyễn Mộ Nhi càng đắc ý, không kiêng nể gì mà lên tiếng tiếp: “Nhà họ Khương cũng chỉ vậy thôi, tôi thấy rõ ràng là bọn họ bán con gái để cứu lấy sự phồn vinh, cũng không biết bố mẹ cô gái tên Khương Chi Chi kia dạy cô ta thế nào mà không biết xấu hổ như vậy…”
“Không biết tình hình thực tế mà đâm chọt ở sau lưng người khác, tôi thấy cô Nguyễn đây hợp vào giới giải trí hơn đấy, dựa vào cái miệng đổi trắng thay đen này của cô, không biết chừng có thể nuôi sống bao nhiêu nhà tiêu thụ vô lương tâm nữa.”
Vốn Khương Chi Chi không thích mấy cô chiêu bướng bỉnh trong não không có nếp nhăn như thế này, nhưng nửa câu sau của Nguyễn Mộ Nhi khiến mặt cô lạnh đi.
“Cô…”
Lúc này một tốp mấy cô gái tuổi còn trẻ mới phát hiện trong phòng trà nước có người lạ, ai nấy đều nhốn nháo liếc qua liếc lại.
Vừa mới yên tĩnh mấy giây, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Khương Chi Chi.
Hôm nay Khương Chi Chi mặc một chiếc quần tây xanh nhạt, tóc búi cao lộ ra đường cong tao nhã của cái cổ trắng nõn, trang điểm nhạt thanh lịch lại có phần dễ thương, khí chất lạnh lùng xinh đẹp tỏa ra áp lực khiến người khác không nói nên lời.
“Cô là ai mà dám nghe lén chúng tôi nói chuyện, cẩn thận tôi báo lên trên đuổi cô đấy!” Ngây người lúc lâu, Nguyễn Mộ Nhi tức đến nỗi mặt nhăn lại.
Khương Chi Chi không để ý cô ta, cô đi thẳng ra ngoài, vừa lúc gặp Nguyên Nhất bên ngoài.
“Bà chủ, nếu cô muốn pha trà cứ dặn tôi làm là được.”
Hai tiếng “bà chủ” này đã chém mấy người còn lại trong phòng trà thành tượng điêu khắc!
Bọn họ đã nói xấu trước mặt đương sự sao!
Toang mẹ rồi…
Khương Chi Chi lắc đầu, thờ ơ trở về văn phòng, chuẩn bị tiếp tục nói chuyện chính.
Ngược lại Nguyên Nhất lại cảm thấy bầu không khí hơi lạ, tầm mắt liếc qua mấy cô gái mặt trắng bệch xung quanh, lại thấy Nguyễn Mộ Nhi bên trong, cậu ấy hơi cau mày.
Về đến văn phòng, giám đốc hạng mục kết nối đã đợi trong phòng, Khương Chi Chi giãn mày ra, quay đầu làm chuyện chính.
Nhận ra không khí ngột ngạt, Nguyên Cận Mặc hơi nhăn mày.
Không bao lâu sau, Nguyên Nhất vào phòng, nhỏ giọng lặp lại chuyện vừa mới điều tra bên tai anh một lượt.
Ở xa xa, Khương Chi Chi vẫn nghiêm túc làm việc như cũ, không hề bị ảnh hưởng.
Nguyên Cận Mặc nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, mắt đen dày đặc sương mù khiến người ta sợ hãi.
“Hạ cấp hết tất cả sinh viên thực tập đi, còn Nguyễn Mộ Nhi… điều đến bộ phận hậu cần.”
Hợp tác với một bên lớn như tập đoàn Nguyên Thị như ý nguyện, Khương Chi Chi thỏa mãn nheo mắt, bỗng dưng điện thoại trong túi cô rung lên.
Ra ngoài rẽ phải, đến một sân thượng nhỏ, sau khi xác nhận sẽ không quấy rầy người khác, cô mới bấm nút nghe: “Bố.”
“Chi Chi à, nếu gần đây có thời gian rảnh thì đưa cậu hai về nhà, mọi người đều là người một nhà…”
Nghe tiếng Khương Bác dông dài bên tay, Khương Chi Chi lạnh nhạt ngắt lời: “Nói trọng tâm đi.”
“Con nhỏ này, tốt xấu gì bố cũng là bố mày, đâu ra thái độ như vậy.”
Trách cứ tượng trưng hai câu, Khương Bác đè thấp giọng xuống nói: “Nhà họ Khương đang cạnh tranh một miếng đất ở Thành Tây, vừa hay tập đoàn Nguyên Thị là bên xem xét quyết định trung gian, mày nói với cậu hai một tiếng, nhờ châm chước một chút, chắc chắn chút chuyện nhỏ này có thể được.”
Khương Chi Chi bình tĩnh từ chối: “Chuyện này con không làm được.”
“Mày.”
Không đợi Khương Bác nói thêm hai câu, Khương Chi Chi sợ ông ta lộn xộn, dứt khoát tìm lý do khuyên can: “Con mới gả vào nhà họ Nguyên chưa bao lâu, bây giờ mở miệng công khai đòi thứ gì, nhà họ Khương sẽ bị người ta nhìn thế nào.”
Khương Bác nghẹn họng, trong lòng cảm thấy lời Khương Chi Chi nói cũng không sai.
Nhưng trong công ty ông ta…
“Cạnh tranh ở Thành Tây con cũng xem qua rồi, chỉ cần kế hoạch hạng mục hợp lệ, vốn thích hợp thì xác xuất nhà họ Khương thắng vẫn rất lớn…”
Khương Chi Chi nắm cọng tóc gãy trên trán, bình tĩnh nói.
Đến khi Khương Bác sững sờ ngắt máy, ông ta mới vỗ trán phản ứng lại!
Ông ta mưu cầu lợi ích, sao lại bị lung lay chứ… ngược lại ông ta còn chủ động đồng ý rồi?
Bây giờ đứa con gái lớn này của ông ta không được rồi.
Bận rộn xong chuyện ở tập đoàn Nguyên Thị, Khương Chi Chi ngồi xe của Nguyên Cận Mặc cùng về biệt thự.
Ăn xong bữa tối đơn giản, sau khi nói chúc ngủ ngon xong thì hai người tự về phòng của mình.
Vừa vào phòng sách thì anh nhận được điện thoại của Nguyễn Lam: “Cận Mặc, mẹ nghe nói hôm nay Khương Chi Chi đến Nguyên Thị à?”
Trong lời nói của bà ấy ẩn chứa chút khó chịu và phản đối.
Nguyên Cận Mặc cũng không hỏi sao bà ấy biết chuyện này, giọng điệu anh thờ ơ: “Cô ấy chỉ đến đưa cơm giúp con mà thôi.”
Anh biết Nguyễn Lam để ý điều gì.
Từ sau khi bố đi, trừ chuyện kết hôn của anh, chấp nhất lớn nhất của Nguyễn Lam chính là tập đoàn Nguyên Thị.
Thật ra người ta cũng không ham muốn nửa phần của Nguyên Thị đâu.
Nguyễn Lam thở phào một hơi: “Hai ngày nữa là tiệc sinh nhật ông Tần, trước đây ông Tần cũng có ân với nhà chúng ta, con đừng quên đấy.”
Giọng nói bà ấy chợt ngừng, giống như vô ý nhắc một câu: “Đến lúc đó con tính đi một mình hả, có cần để Thường Tĩnh đi cùng làm bạn nữ không?”
“Không cần, con đưa Khương Chi Chi đi.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Nguyễn Lam nghe rồi ngầm lắc đầu, cũng không phản đối lắm, ngược lại Nguyên Thường Tĩnh lại không vui.
“Mẹ, mẹ nghe đi, từ sau khi Cận Mặc đính hôn là thay lòng, còn đối phó cả với người nhà.”
Vừa ngắt điện thoại xong, chị ta không nhìn nổi khó chịu mà lên tiếng: “Không biết Khương Chi Chi cho nó uống bùa mê thuốc lú gì…”
“Thường Tĩnh.” Nguyễn Lam liếc nhìn chị ta, ánh mắt mang theo cảnh cáo: “Mẹ biết con cưng chiều Mộ Nhi, nhưng trước kia nó không giỏi, năng lực không đủ bị điều đi chi nhánh khác cũng bình thường.”
Nguyễn Mộ Nhi và Nguyễn Lam xem như là họ hàng thân thiết, gọi bà ấy một tiếng “bác chồng”, nhưng Nguyễn Lam cũng không dễ bị kích động như vậy, nhanh chóng tra được đầu đuôi mọi chuyện.
Nguyên Thường Tĩnh không muốn im miệng, cứ liên tục mắng thầm trong lòng, chị ta nuốt không trôi cục tức kia.
Chị ta nhìn Khương Chi Chi kiểu gì cũng thấy không thoải mái.
Bình luận facebook