• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NHẬT KÝ CHĂM SÓC VAI ÁC ỐM YẾU (1 Viewer)

  • Chương 129: Nhập học

Huấn luyện quân sự không tính là quá cực khổ.



Trừ việc hơi nóng một chút ra.



Những trường bình thường không thể so được với không khí học tập của trường đại học hàng đầu này, nhưng vì hiện tại đang là huấn luyện quân sự nên xem như tất cả tân sinh viên được thả lỏng mấy ngày cuối cùng, ngược lại không khác mấy với những trường đại học bình thường khác.



Chuyên ngành Tâm lý học có tất cả hai lớp, tổng cộng bảy mươi mấy người. Sau vài ngày huấn luyện quân sự, tất cả mọi người đều đã quen biết với nhau, mọi người cùng xúm lại một chỗ tám chuyện về những điều thú vị ở cấp ba, tò mò về việc học sắp bắt đầu, tiện thể trò chuyện đôi chút về những điều mới mẻ ở trường.



Giờ giải lao, Kiều Lam và mấy cô gái khác ngồi tám chuyện với nhau về lý do tại sao lúc trước lại chọn chuyên ngành này, đang nói thì đằng sau bỗng hơi xôn xao.



Kiều Lam và những người khác quay đầu lại, nhìn thấy Quý Túc – đàn anh đại diện cho chuyên ngành Tâm lý học của bọn họ, cũng chính là “đàn anh nhà bên” mà Kiều Lam đã nhìn thấy ở chỗ ghi danh lúc trước.



Đi cùng Quý Túc còn có một vài đàn anh và đàn chị khác nhưng không sánh được với vẻ ngoài tuấn tú của Quý Túc, thân cao chân dài, liếc mắt đã nhìn thấy anh ta.



La Man ngồi bên cạnh hào hứng buôn chuyện với Kiều Lam và những người khác: “Mình nghe nói thành tích của đàn anh Quý Túc vẫn luôn đứng đầu chuyên ngành, cực kỳ lợi hại, lại còn là trưởng nhóm Tâm lý của chúng ta nữa. Thỉnh thoảng khoa chúng ta không phải còn có giáo sư tọa trấn sao? Bây giờ Quý Túc còn chưa phải là thạc sĩ nhưng giáo sư đã thường xuyên chỉ bảo riêng, sau này chắc chắn anh ấy sẽ trực tiếp ở lại trường, thi lên thạc sĩ của trường chúng ta. Đã đẹp trai lại còn xuất sắc như thế nhưng Quý Túc không hề cao ngạo lạnh lùng một chút nào mà cực kỳ dễ gần, có người chạy đến hỏi anh mấy vấn đề về chuyên ngành, anh ấy cũng không chê phiền phức…”



Chỗ tốt khi nhân số của chuyên ngành ít chính là như thế, không nhiều lời bàn tán nhưng lại rành rọt. Quý Túc là một nhân vật nổi tiếng của khoa Tâm lý, chưa đến mấy ngày thì toàn bộ (thông tin) đã bị các cô cậu đàn em đào ra hết, cũng chỉ có Kiều Lam là chẳng biết gì khác ngoại trừ tên của Quý Túc ra, dù sao thì 95% tâm trí của cô đều đặt trên người Đàm Mặc.



Quý Túc và một vài đàn anh đàn chị khác đến để đưa nước cho mọi người và hỏi thăm nhóm đàn em.



So với chủ nhiệm thì các đàn anh đàn chị trực hệ thân thiết hơn nhiều, tuy không học cùng năm nhưng suy cho cùng đều là sinh viên, mọi người vốn tò mò, bây giờ một vài đàn anh đàn chị đến, những tân sinh viên tự nhiên vây lấy bọn họ hỏi đông hỏi tây, ai cũng là những đứa trẻ tò mò cả.



La Man phấn khích vẫy tay với Quý Túc, hô lớn một tiếng tiền bối với anh ta. Quý Túc liếc nhìn về phía bên này rồi mỉm cười bước đến.



Kiều Lam tin lời La Man nói, rằng vị đàn anh này thật sự rất dễ gần, trông giống như một anh trai hàng xóm vậy. Khi nói chuyện, loại cảm giác này lại càng tăng lên. Ôn hòa, lại có sức thuyết phục, hơn nữa còn rất hài hước.



Có một sinh viên tò mò hỏi tại sao lúc trước Quý Túc muốn học Tâm lý học, anh ta cũng trả lời rất nghiêm túc.



“Rất lâu trước kia tôi cực kỳ thích một bộ phim tên là, không biết các em có từng xem qua chưa. Sau khi xem xong, tôi cảm thấy rất hứng thú với những người lập hồ sơ tâm lý tội phạm, cảm thấy họ cực kỳ ngầu nên chọn Tâm lý học.”âm>



Những người lập hồ sơ căn cứ vào một vài yếu tố như cách gây án của thủ phạm, thời gian, địa điểm, kiểu nạn nhân, số lượng… kết hợp với lý thuyết tâm lý tội phạm để suy ra tính cách, nghề nghiệp, hoàn cảnh sống và đặc điểm phạm tội của kẻ ác, từ đó bắt lấy chúng. Các nhân viên cảnh sát của FBI đã áp dụng trực tiếp tâm lý học tội phạm vào trong điều tra tội phạm. Trong ngành này, Tâm lý học là thứ căn bản nhất.



Kiều Lam thầm nghĩ, đúng thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng lại không phù hợp lắm với khí chất của vị đàn anh này mà hoàn toàn trái ngược.



Các sinh viên bên cạnh nghe xong cũng ríu rít nói cái này rất ngầu: “Nhưng nếu muốn làm người lập hồ sơ tội phạm thì tại sao tiền bối lại không thi thẳng vào trường cảnh sát để học tâm lý học tội phạm?”



“Bởi vì mẹ tôi không đồng ý.” Quý Túc cười nói. “Vậy nên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác thôi.”



Mọi người đều cười, sau đó lại hỏi đến câu lạc bộ Tâm lý học. Có người đặt câu hỏi về câu lạc bộ Tâm lý, chẳng hạn như thật sự có giáo sư hướng dẫn không, bình thường làm những việc gì, Quý Túc trả lời toàn bộ từng người một, cuối cùng nói: “Vài ngày sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, câu lạc bộ sẽ bắt đầu đón người mới. Mọi người muốn vào thì có thể đến đăng ký, có điều vào được hay không thì vẫn phải xem chính bản thân các bạn.”



Tuy nói chỉ có bảy mươi mấy tân sinh viên nhưng câu lạc bộ Tâm lý không phải chỉ tuyển mỗi sinh viên của chuyên ngành này mà còn có các bộ phận khác liên quan, cũng có thể là sinh viên từ chuyên ngành khác, vậy nên số người có thể vào vẫn rất ít.



Sau khi thoải mái trò chuyện xong, những tân sinh viên vẫn có phần chưa thỏa mãn, đặc biệt là La Man.



Vì huấn luyện quân sự nên trang phục lần này của La Man giống với mọi người, mặc dù có đôi lúc khá ra vẻ nhưng phần lớn thời gian cô nàng tỏ vẻ đáng yêu thì đúng là đáng yêu thật, giống như dáng vẻ hơi nũng nịu hỏi Quý Túc có thể đến nữa hay không của cô nàng lúc này, Kiều Lam cảm thấy rất được.



Có lẽ là La Man làm nũng có tác dụng hoặc Quý Túc thực sự là người rất tốt, anh ta đồng ý thật, nói lúc huấn luyện quân sự khi nào có thời gian sẽ đến.



Chuyên ngành của Đàm Mặc hôm nay kết thúc sớm hơn mấy phút. Đàm Mặc liếc mắt nhìn thời gian rồi cất bước đi đến sân huấn luyện của chuyên ngành Tâm lý học, lát nữa anh có thể trực tiếp đón Kiều Lam đi ăn trưa.



Kiều Lam và các cô gái đang chỉnh đốn hàng ngũ lần cuối cùng, đứng nghe giáo viên nói chuyện một cách khá tùy ý, đột nhiên hai cô gái bên cạnh có chút xôn xao, Kiều Lam vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đàm Mặc đang dựa nửa người vào lưới chắn trên bãi tập nhìn về phía bên này.



Kiều Lam nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của La Man: “Chàng trai bên kia đẹp trai quá, ngang ngửa với đàn anh Quý Túc luôn!”



Kiều Lam: … Đẹp trai hơn Quý Túc nhiều được không!



“Sao mình thấy cậu ấy quen vậy nè?”



“Đây là ai vậy, đang chờ ai đó sao?”



“Chờ ai thế? Cậu ấy đang nhìn về phía bọn mình, hẳn là lớp chúng ta rồi…”



Tuy nói danh hiệu hot boy mới và Thủ khoa này của Đàm Mặc đã đủ vang dội, nhưng người thật sự biết anh trông thế nào vẫn rất ít, chỉ có Liễu Xán Xán bỗng nghĩ điều gì đó rồi đột nhiên quay đầu nhìn Kiều Lam.



Ngược lại, bên cạnh có mấy đàn anh đàn chị xem náo nhiệt, trong đó trùng hợp có một người hôm đó đã đến chuyên ngành Toán học để hóng hớt, liếc mắt một cái đã nhận ra Đàm Mặc, dù sao trong trường cũng chẳng được mấy người có giá trị nhan sắc cao như thế.



“Người kia người kia, là hotboy mới đến chuyên ngành Toán học lúc trước đó. Quý Túc, cậu thế mà thua.”



Quý Túc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Mặc phía bên kia rồi hờ hững thu ánh mắt lại: “Đây chắc là bạn trai cô ấy rồi.”



“Ai cơ?”



Quý Túc lại đưa mắt nhìn Kiều Lam một lần nữa.



Thật ra rất dễ đoán, lúc ghi danh Kiều Lam cũng đã nói mình có bạn trai học chuyên ngành Toán học, bây giờ Đàm Mặc đến khoa Tâm lý bên này để đón người, hơn nữa ngoại hình của hai người đều là hạng nhất.



Quả nhiên, sau khi bên này cuối cùng cũng giải tán, Kiều Lam đi thẳng đến chỗ chàng trai kia. Quý Túc nghe thấy cô gái nhận ra Đàm Mặc vừa rồi kêu lên một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Mình nhớ ra rồi, lần trước cô ấy cũng đã nói bạn trai học chuyên ngành Toán học, đúng không?”



Đúng thế.



Quý Túc lại nhìn thoáng qua Kiều Lam bên kia, trông thấy cô gái tràn đầy sức sống nhảy vào vòng tay chàng trai, thiếu niên duỗi tay ôm lấy eo cô. Không biết hai người nói gì, Quý Túc có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Đàm Mặc. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt tình cờ chạm nhau.



Quý Túc mỉm cười, nhìn đi chỗ khác, cùng với mấy người cùng khoa đi về phía canteen.



Những người đi qua không khỏi liếc nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc. Đàm Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Túc một lúc lâu rồi hỏi Kiều Lam: “Đó là ai thế?”



Kiều Lam quay đầu nhìn: “Chàng trai kia à? Đó là đàn anh trực hệ của bọn em, đang học năm ba đại học, hình như còn là trưởng câu lạc bộ Tâm lý. Sao vậy anh?”



“Không có việc gì.” Đàm Mặc thôi không nhìn nữa. “Xem ra rất xuất sắc, hơn nữa, vẻ ngoài cũng không tệ.”



“Tạm được.” Kiều Lam nói, xong rồi thì bỗng nở nụ cười. “Thế này không được, nhìn anh quen rồi, luôn cảm thấy ai cũng chẳng đẹp trai bằng anh.”



Trong phút chốc, bởi vì những lời này, cảm giác không thoải mái khó giải thích trào dâng trong lòng Đàm Mặc lập tức biến mất sạch sẽ. Hai người cùng ra ngoài trường học ăn cơm.



Đến buổi chiều khi huấn luyện quân sự, Kiều Lam cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình khang khác.



Với ngoại hình xinh đẹp của Kiều Lam, tuy rằng khoa Tâm lý ít con trai nhưng suy cho cùng vẫn có khoảng hai mươi người, âm thầm có cảm tình với cô chắc chắn là có, thế rồi một chuyến này của Đàm Mặc đã tuyên bố thẳng thừng rằng Kiều Lam đã có chủ, cho dù có tâm tư cũng không được nữa rồi.



Ngược lại, các cô gái càng tò mò hơn. Mấy người có quan hệ tốt với Kiều Lam còn hỏi cô và Đàm Mặc đã gặp nhau như thế nào vân vân mây mây.



Mấy ngày sau, Đàm Mặc không có cơ hội đến nữa nhưng mấy đàn anh đàn chị kia thì ngược lại. Lúc trước họ đã hứa với mọi người là sẽ đến, đến ba bốn lần, lần nào đến thì La Man cũng là người vui vẻ nhất.



La Man thích Quý Túc, chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra, càng không nói đến Kiều Lam, Liễu Xán Xán và những người khác ở trong ký túc xá, thỉnh thoảng họ có thể nghe thấy La Man nhắc tên Quý Túc, cũng chẳng biết cô nàng nghe được tin tức từ đâu, chẳng hạn như việc Quý Túc ở một mình rồi cha mẹ anh ta ly hôn, mấy chuyện này cô nàng đều có thể biết hết.



Chớp mắt mười lăm ngày huấn luyện quân sự đã trôi qua. Sau khi ngày huấn luyện quân sự cuối cùng kết thúc, một đám sinh viên năm nhất cuối cùng cũng được giải phóng. Lúc đi tìm Đàm Mặc, Kiều Lam gặp mấy người bạn cùng phòng của anh. Tạ Hoằng Nghị vừa nhìn thấy Kiều Lam thì nói: “Sao em không bị rám nắng chút nào vậy?”



Bởi vì tôi bôi kem chống nắng chứ sao.



Lúc trước học lái xe, Kiều Lam không chống nắng tốt nên bị rám đen đi một chút.



Thật ra thì rám nắng cũng không sao nhưng Đàm Mặc là kiểu phơi nắng cũng không đen, cô đây là bạn gái của Đàm Mặc, thế mà còn đen hơn cả anh, chuyện này là thế nào.



Vậy nên lần này Kiều Lam làm rất tốt công tác chống nắng.



Kiều Lam và Đàm Mặc hai người đứng chung một chỗ, so sánh với Tạ Hoằng Nghị bên cạnh, quả thật là cách nhau một trời một vực.



Huấn luyện quân sự hoàn toàn kết thúc cũng báo hiệu rằng cuộc sống đại học thật sự đã đến. Sau khi huấn luyện quân sự xong thì học sinh sẽ được cho một ngày để xả hơi, một ngày sau đó sẽ chính thức khai giảng.



Ngày đầu tiên vào học, sau khi học xong tiết thứ nhất, chủ nhiệm của Đàm Mặc gọi điện thoại cho anh bảo có việc muốn tìm.



Đàm Mặc không lên tiếng nhiều mà toàn là đầu bên kia điện thoại nói chuyện, thỉnh thoảng anh trả lời một vài câu như “Không có thời gian”, “Không muốn” hay “Không xem xét”.



Bên kia vẫn còn đang nói gì đó. Sau khi Đàm Mặc cúp điện thoại, Kiều Lam hỏi anh có chuyện gì, Đàm Mặc nói vừa rồi chủ nhiệm gọi điện thoại đến, muốn anh đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu lần này.



“Vậy thì đi đi!”



Tạ Hoằng Nghị còn kích động hơn cả Đàm Mặc: “Người khác muốn đi cũng không đi được, cậu còn không vui, nếu mình có thể thay cậu đi thì đã làm từ lâu rồi!”



“Phiền phức.” Đàm Mặc cực kỳ thờ ơ. Chương trình học rất nặng, Đàm Mặc hoàn toàn không rảnh rỗi, có thời gian anh muốn ở bên cạnh Kiều Lam.



“Có gì mà phiền phức chứ!” Tạ Hoằng Nghị thật sự nghĩ không ra. “Đây là vinh dự đó cậu có biết không? Mấy nghìn tân sinh viên mà chỉ chọn cậu. Chuyện vinh dự biết mấy. Mình đây là bạn cùng phòng của cậu cũng cảm thấy nở mày nở mặt, chắc chắn em dâu cũng thấy cực kỳ có mặt mũi. Hơn nữa, nói thật ra hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, bây giờ ngày nào cũng dính cùng một chỗ, thật sự không phiền sao?”



Đàm Mặc không hiểu: “Tại sao lại phiền?”



… Bởi vì kinh nghiệm yêu đương duy nhất một lần nói cho tôi biết là rất phiền chứ sao.



“Được thôi được thôi, không thảo luận chuyện này nữa.” Tạ Hoằng Nghị nói. “Nhưng mình vẫn đề nghị cậu đồng ý thì tốt hơn, chủ nhiệm cũng tìm đến trước mặt cậu rồi, cậu lại từ chối không thèm nể mặt giáo viên như thế, sau này cậu còn bị ông ấy quản lý trong bốn năm ròng rã đấy, nghĩ thật kỹ đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom