Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Ràng buộc
Đàm Mặc hơi có tật im lặng không nói chuyện, nhất là đối với những chuyện mình không thể nào ngờ tới, bình thường anh sẽ không lên tiếng.
Cho dù anh rất hồi hộp, rất ngỡ ngàng, cũng rất muốn hỏi cô vì sao.
Kiều Lam cười cười: “Hôm nay mình vừa mới nghỉ việc ở nhà hàng Tây.”
Đàm Mặc mặt không đổi sắc thoáng giật mình rồi hỏi: “… Vì sao?”
“Lúc trước mình đã nói là không cần cậu giúp mình, mình không lừa cậu. Cậu thật sự đã giúp mình rất nhiều, nhiều đến nỗi bây giờ không cần đi làm thêm mình cũng có thể đi học và có một cuộc sống thoải mái. Nhưng cuối cùng mình quyết định nghỉ việc còn vì một nguyên nhân khác, chắc hẳn là cậu cũng đoán được, liên quan đến gia đình mình. Mình không về nhà nữa, sáng hôm nay cũng đã nộp đơn xin ở lại ký túc xá trường cho thầy chủ nhiệm, đại khái một hai ngày nữa là có thể dọn vào ở rồi.”
Tốc độ nói chuyện của Kiều Lam chậm hơn ngày thường một chút, nói cũng rất cụ thể và chi tiết.
“Trong tấm thẻ này là tiền mình dành dụm hơn nửa năm qua, tổng cộng là hơn hai vạn tệ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là khoản tiền dự phòng cho hai năm rưỡi sắp tới của mình.” Nói đến đây, Kiều Lam cười cười: “Đừng chê ít nhé, tiền sinh hoạt mỗi tháng năm trăm tệ là hoàn toàn đủ đối với một học sinh cấp 3 bình thường, nhưng nó thể không đủ trong trường hợp khẩn cấp. Nếu như thật sự thiếu thốn, mình sẽ đến tìm cậu.”
Kiều Lam rốt cuộc cũng thông suốt. Đàm Mặc bướng bỉnh như thế, sao cô lại có thể cứng đầu theo.
Hai vạn tệ đối với cô mà nói thì hoàn toàn đủ, vậy nên Kiều Lam không nghĩ một ngày nào đó mình thật sự sẽ vay tiền Đàm Mặc, nhưng cô thay đổi cách nói một chút thành những thứ Đàm Mặc muốn nghe và có thể chấp nhận được. Giống như bây giờ, Kiều Lam nói như thể mình thật sự có điều muốn nhờ vả Đàm Mặc, chuyện bế tắc trước đó cũng được giải quyết.
Cô ngẩng đầu, nhìn thiếu niên chăm chú: “Đàm Mặc, cậu sẽ cho mình mượn đúng không?”
Những ngón tay đang níu lấy xe lăn của Đàm Mặc không khỏi siết lại từng chút từng chút. Anh trả lời không chút suy nghĩ: “Đương nhiên.”
“Mình biết là cậu tốt nhất mà.” Kiều Lam cười, cong cong đôi mắt. Dáng vẻ không ồn ào, đơn thuần và chân thành của thiếu niên khiến Kiều Lam luôn cảm thấy rằng thiếu niên trước mặt tựa như một đứa trẻ ngây thơ nhưng lại hoàn toàn ỷ lại vào cô không chút nghi ngờ. Vậy là Kiều Lam càng thêm kiên nhẫn, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn.
“Vậy bây giờ mình giao tấm thẻ này cho cậu, cậu có thể kiểm tra định kỳ xem số dư trong thẻ có còn đúng như vậy hay không, biết mình có thật sự gặp khó khăn hay không. Mật mã là ** ** **, trí nhớ của cậu tốt như vậy, chắc chắn có thể nhớ ngay lập tức đúng không.”
Chỉ chốc lát, Kiều Lam đã nói nhiều như vậy, lượng thông tin trong lời nói cũng lớn đến mức Đàm Mặc cảm thấy nhất thời không thể nào hiểu hết được.
Sau khi nghe Kiều Lam nói rằng mình đã nghỉ việc ở nhà hàng, Đàm Mặc cảm thấy mình không còn tức giận nữa. Kiều Lam nói không phải là cô không cần anh giúp đỡ mà là cô không cần bất cứ người nào giúp mình. Logic này khiến những gì Đàm Mặc đau đáu trong lòng không vượt qua được rốt cuộc cũng lắng xuống.
Nhưng ai lại có thể ngờ Kiều Lam còn nói những lời phía sau.
Cô đưa cho anh một tấm thẻ, nói đây là số tiền cô tích góp cho hai năm tới.
Kiều Lam đưa tất cả những gì mình dành dụm được cho anh giữ.
Đàm Mặc cúi đầu nhìn tấm thẻ nho nhỏ mà Kiều Lam đã nhét vào tay anh, trong lúc này, trong đầu có quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn không thể nào hiểu rõ được, khiến anh căn bản không biết nên nói điều gì.
Giữa những cảm xúc hỗn loạn đó, điều cuối cùng hiện ra trong đầu anh là sự an tâm khó tả.
Trước đó Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam không quan tâm anh, lừa gạt anh. Bây giờ Đàm Mặc lại nghĩ, quả thật có lẽ là logic của mình có gì đó không ổn.
Đột nhiên, giữa họ như thể có một mối liên kết hữu hình, trong khoảnh khắc đó, Đàm Mặc dường như không còn lo sợ bất kỳ điều gì nữa.
Anh cảm nhận rõ ràng một điều rằng, có người cần mình.
Kiều Lam cần anh.
Kiều Lam ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của thiếu niên. Tái nhợt, vẫn không hề có chút biểu cảm nào như cũ, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại ẩn chứa nhiều điều khác biệt. Cô cong môi cười, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thẻ đã đưa rồi, sao cậu không nói chuyện? Vẫn còn giận mình sao? Hay là không muốn giữ giúp mình? Nếu không muốn vậy thì trả lại cho mình…”
Dứt lời, Kiều Lam vờ như muốn lấy thẻ lại.
Thiếu niên đột nhiên nắm chặt tấm thẻ trong tay: “Của tôi.” Anh nhìn chằm chằm Kiều Lam, nói: “Đưa cho tôi rồi thì là của tôi.”
“Được rồi, của cậu, của cậu.” Kiều Lam không ghẹo anh nữa: “Vậy cậu nhất định phải giữ gìn cẩn thận đấy, tuyệt đối không được để mất đâu.”
Đôi mắt thiếu niên sáng lên, cam đoan: “Nhất định.”
Kiều Lam lại không nhịn cười được, bỗng muốn vươn tay sờ sờ mái tóc của Đàm Mặc, nhưng chắc chắn là Đàm Mặc không thích, cho nên cuối cùng cô vẫn ngừng tay.
Một lúc sau, Kiều Lam ra ngoài giúp dì Trần dọn dẹp phòng bếp. Bác Trần cẩn thận nhìn thoáng qua phòng của Đàm Mặc.
Dù sao cũng là người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, người khác không nhận ra được nhưng sao ông có thể không nhận ra? Mặc dù khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng sự u ám trước kia trên người anh hoàn toàn biến mất, đôi mắt sáng như sao.
Bác Trần kinh ngạc.
Ông đón Kiều Lam về nhà là để cô tìm cách cứu vãn mối quan hệ giữa hai người. Ông còn nghĩ nếu như mọi chuyện thật sự quá khó, ông còn phải nghĩ cách giúp cô, dù sao Kiều Lam cũng chỉ là một cô bé.
Nào ngờ còn chưa được mười mấy phút, cả người Đàm Mặc như thể nở hoa vậy.
Rốt cuộc Kiều Lam đã nói gì với Đàm Mặc?
Bác Trần cực kỳ tò mò.
Kiều Lam dỗ dành Đàm Mặc xong rồi, muốn phụ giúp dì Trần, nhưng dì Trần là một người không chịu ngồi yên, dĩ nhiên là không để Kiều Lam làm gì cả, mà vội vàng hỏi han về mối quan hệ của hai người.
Hỏi tại sao Kiều Lam lại quen với Đàm Mặc, hỏi Đàm Mặc ở trường như thế nào, vân vân và mây mây.
Kiều Lam trả lời từng vấn đề một. Dì Trần không ngờ ở trường Đàm Mặc lại có một mặt khác như thế, lại nghe Kiều Lam nói Đàm Mặc cực kỳ thông minh, không điều gì làm khó được anh cả, dì Trần càng cười vui vẻ hơn.
Bác Trần không nói nên lời: “Bà để hai đứa nhỏ nói chuyện đi. Già rồi còn kéo con gái nhà người ta lại nói chuyện gì không biết.”
Kiều Lam cười cười, nói không sao, nhưng vẫn tìm Đàm Mặc nói chuyện.
Đàm Mặc đang đọc sách, lại là một quyển sách được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh. Nghe tiếng Kiều Lam bước vào, Đàm Mặc bỗng hơi căng thẳng.
Kiều Lam không nhận ra anh đang căng thẳng. Cô nhìn sơ qua phòng Đàm Mặc. Đây là căn phòng lớn nhất trong nhà, rất rộng, có ban công và phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ngủ trừ giường ra thì còn có một cái bàn học, sát bên tường là một giá sách được làm riêng, không có cửa mà là từng ô từng ô nhỏ, trải dài mãi cho đến ban công, tất cả đều là sách.
Không cần biết Đàm Mặc đã đọc được bao nhiêu, nhưng nhiêu đây sách đã đủ kinh ngạc rồi.
Lúc nãy vội nói chuyện với Đàm Mặc nên Kiều Lam cũng không kịp nhìn kĩ. Bây giờ mới muộn màng cảm thấy thán phục, thán phục xong rồi mới nhìn Đàm Mặc đang đọc sách.
“Đây là sách gì vậy?” Kiều Lam hỏi.
“The Silk Roads [1].” Đàm Mặc đóng quyển sách lại, đưa cho Kiều Lam, ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung: “Là một quyển sách biên khảo về lịch sử toàn cầu của giáo sư lịch sử thuộc đại học Oxford Peter Frankopan, từ Trương Khiên [2] đến Tây Vực, những cuộc chinh phạt của Alexander Đại Đế, sự trỗi dậy của đế quốc La Mã, sự huy hoàng của đế quốc Ba Tư, các cuộc Thập tự chinh [3] liên tục cho đến Chiến tranh lạnh giữa Liên Xô và Mỹ, chiến tranh Iraq Trung Đông. Bởi vì đó là một quyển sách mới về lịch sử của con đường tơ lụa bắt nguồn từ Trung Quốc nên mới được đặt tên là ‘Con đường tơ lụa’, cậu muốn xem qua không?”
[1] The Silk Roads: Những con đường tơ lụa, một quyển sách của Peter Frankopan. Con đường tơ lụa là một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã nối châu Á với châu Âu (hay nói cách khác là giữa phương Đông và phương Tây) hàng nghìn năm qua.
[2] Trương Khiên: Người đầu tiên đặt nền móng cho con đường tơ lụa.
[3] Thập tự chinh: Là một loạt các cuộc chiến tranh tôn giáo, được kêu gọi bởi Giáo hoàng và tiến hành bởi các vị vua và quý tộc là những người tình nguyện cầm lấy cây thập giá với mục tiêu chính là phục hồi sự kiểm soát của Kitô giáo với vùng Đất Thánh.
Kiều Lam thật sự khá hứng thú với môn Lịch Sử, nhưng cho dù tiếng Anh của cô đã qua cấp sáu, muốn hiểu hết quyển sách này vẫn là quá khó.
Đặc biệt, trong sách có rất nhiều từ hiếm gặp, sau khi đọc một đoạn, Kiều Lam tự biết khó mà lui.
“Đọc không hiểu.” Kiều Lam thành thật trả lời: “Đợi khi nào tiếng Anh của mình tốt hơn một chút…”
Lời còn chưa dứt, Đàm Mặc đột nhiên đẩy xe lăn về phía giá sách. Kiều Lam đang muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Đàm Mặc đã rút một quyển sách từ trên giá sách xuống đưa cho cô.
Bản đồ trên trang bìa giống hệt quyển sách lúc nãy, nhưng mà trên đó là những chữ Hán mà cô quen thuộc.
Đây là bản dịch tiếng Trung.
Kiều Lam ngẩn người, thầm nghĩ chẳng lẽ cũng có chỗ mà Đàm Mặc đọc không hiểu nên phải đối chiếu với bản tiếng Trung sao. Nhưng không đúng, Đàm Mặc ở Mỹ lâu như vậy, tiếng Anh của anh còn tốt hơn cả tiếng Trung, chắc chắn là anh có thể hiểu hết. Vậy tại sao anh lại cố ý mua bản tiếng Trung?
Đàm Mặc đưa sách cho cô: “Quyển này cho cậu.”
Cho… cô sao.
Kiều Lam ôm quyển sách nặng trịch kia: “Cậu không đọc sao?”
Vốn là mua cho cậu.
Đàm Mặc thầm nghĩ.
Lúc trước anh cảm thấy quyển sách này rất hay, vậy nên cũng muốn Kiều Lam đọc được, thế là mua bản dịch về. Nào ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn chưa đưa được sách cho cô.
Bây giờ vừa vặn đưa cho Kiều Lam xem.
Bác Trần vừa bước vào đã thấy Đàm Mặc ngồi ở bàn, còn Kiều Lam thì ngồi bên giường ghé vào chiếc bàn bên cạnh đọc sách. Đèn sáng vừa, không quá sáng cũng không quá tối. Hai đứa trẻ dù không nói chuyện với nhau, nhưng dáng vẻ yên tĩnh đọc sách cùng một chỗ của chúng lại làm cho người đã sống gần sáu mươi năm là bác Trần cảm thấy mắt hơi cay cay.
Chỉ có bọn họ biết rằng, Đàm Mặc đã từng là một người lúc nào cũng lẻ loi, khiến người khác nhìn mà đau xót.
Kiều Lam không cần đến nhà hàng Tây làm việc nữa, tiết tấu sinh hoạt đột nhiên chậm lại, thời gian rảnh cũng nhiều hơn, khiến cô cảm thấy hơi xa xỉ.
Chủ nhiệm lớp nói ngày kia là cô có thể chính thức chuyển vào ký túc xá, vậy là Kiều Lam lại phải làm phiền Đàm Mặc thêm một đêm.
Buổi tối, dì Trần xuống bếp nấu cơm, tay nghề của bà rất giỏi. Kiều Lam vừa ăn cơm vừa nghe bà nói chuyện. Đàm Mặc ăn không nhiều, cầm đũa vẽ vòng tròn trong chén. Dì Trần đột nhiên liếc nhìn Đàm Mặc rồi cười vui vẻ, sau đó quay đầu nói với Kiều Lam: “Lam Lam, dì cho con biết một bí mật nhỏ của Đàm Mặc.”
“Là gì ạ?” Kiều Lam hiếu kỳ.
“Đàm Mặc nhà chúng ta á hả, căng thẳng thì sẽ dùng đũa vẽ vòng tròn trong chén.”
Đàm Mặc đang mù tịt vẽ vòng tròn ngẩn người, lập tức buông đũa xuống. Hai vợ chồng bác Trần và Kiều Lam thấy thế thì đều bật cười.
Đọc sách lịch sử đến nửa đêm, Kiều Lam đi ngủ toàn nằm mơ về bản đồ thế giới. Ngày hôm sau đến trường, Đàm Mặc mang theo bữa sáng mà dì Trần cố ý làm cho Kiều Lam.
Cháo dinh dưỡng, sủi cảo chiên, còn có sữa bò và một hộp hoa quả.
Kiều Lam: …
Cô ăn sáng với tâm trạng phức tạp, nhỏ giọng hỏi Đàm Mặc: “Mang nhiều như vậy cậu không cảm thấy nặng sao?”
Đàm Mặc thành thật lắc đầu. Anh đặt cặp sách trên đùi, chân của anh lại không có tri giác, không cảm thấy nặng.
Kiều Lam nghe Đàm Mặc trả lời xong thì không hề cảm thấy thả lỏng đi chút nào cả, ngược lại tâm trạng càng phức tạp hơn.
Cô cúi đầu nhìn hai chân của Đàm Mặc.
Không nhắc đến khuyết điểm của người khác là phép lịch sự tối thiểu. Đàm Mặc không thích người khác nói tinh thần của anh có vấn đề, chắc chắn cũng không thích có người nói chân của anh bị này bị nọ, vậy nên từ trước đến giờ Kiều Lam sẽ không chủ động đề cập đến những vấn đề đó.
Nhưng bây giờ chính Đàm Mặc lại chủ động nhắc đến. Kiều Lam chần chừ một lát rồi cẩn thận hỏi anh: “Đàm Mặc, chân của cậu, từ lúc bị thương đến giờ đã gần một năm rồi nhỉ.”
Đàm Mặc không hề cảm thấy bị xúc phạm chút nào cả, còn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ: “Một năm lẻ hai tháng mười bốn ngày.”
“Bác sĩ có nói gì không?”
“Không biết.” Đàm Mặc nói, anh không muốn nói sâu hơn về phương diện này, thế là đổi chủ đề sang chuyện khác: “Đồ ăn có ngon không? Nếu ngon thì tôi sẽ bảo dì Trần ngày mai làm tiếp.”
Kiều Lam: “… Không cần đâu.”
Bùi Ninh chăm học hỏi cầm đề thi đến hỏi Kiều Lam, vừa tới đã thấy cô đang nói chuyện với Đàm Mặc.
Bùi Ninh rõ ràng là một người hướng nội đối với những người không quen biết. Đối với bạn cùng phòng ký túc và bạn cùng bàn cũ là Kiều Lam, cậu không hề hướng nội chút nào cả, thậm chí còn biết nói đùa.
Bùi Ninh cười, trêu ghẹo Kiều Lam và Đàm Mặc: “Hai người hết chiến tranh lạnh, trở về thời kỳ trăng mật rồi sao?”
Kiều Lam: “…”
Đàm Mặc lúc đầu còn không vui vì Bùi Ninh đến: “!!!???”
Bùi Ninh nói đùa, nhưng Đàm Mặc không hiểu được điều đó. Anh bị những từ ngữ quá mức thân mật này làm cho hơi choáng váng, thậm chí còn cảm thấy lỗ tai mình lại bắt đầu nóng lên.
Anh muốn nói dùng từ này ở đây là không đúng, nhưng cuối cùng lại không hề thốt thành lời.
Đàm Mặc ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Ninh, đột nhiên cảm thấy Bùi Ninh cũng không đến nỗi ngứa mắt như vậy.
Bùi Ninh nào biết một câu nói đùa của mình lại khiến suy nghĩ của Đàm Mặc rối loạn đến như thế. Cậu hỏi bài Kiều Lam xong, thấy ghế phía sau Kiều Lam trống, liền thản nhiên ngồi xuống trò chuyện với Kiều Lam.
“Nghe nói cậu muốn ở ký túc hả?”
“Ừ.”
“Tại sao lại đột nhiên muốn ở ký túc?”
Kiều Lam không cần phải nói quá rõ với Bùi Ninh, vậy nên dùng lý do để đối phó với chủ nhiệm lớp trả lời cậu: “Tiện cho việc học.”
Bùi Ninh gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý: “Ở ký túc tiện hơn rất nhiều. Ngày nào cũng có thể ngủ thêm được một lúc. Hôm nào mình cũng ngủ đến sáu giờ hai mươi mới dậy.”
Đàm Mặc ngồi ở một bên không nói lời nào nhưng lại nghe thấy tất cả. Lúc này anh mới nhớ Bùi Ninh cũng ở ký túc xá trường.
Bùi Ninh rất vui: “Chắc là cậu sẽ được xếp vào ở ký túc xá đầu tiên của nữ sinh, ký túc xá nam sinh của bọn mình ở ngay bên cạnh, rất gần nhau…”
Thân thể mới vừa rồi còn đang thả lỏng của Đàm Mặc bỗng trở nên cứng ngắc.
Lúc nãy anh còn cảm thấy Bùi Ninh rốt cuộc cũng thuận mắt hơn hẳn, bây giờ nhìn lại, chỉ thấy Bùi Ninh còn phiền phức hơn trước rất nhiều.
Mãi mới chờ được đến lúc Bùi Ninh rời đi, Đàm Mặc ngồi tại chỗ một lúc lâu, sau đó đột nhiên quay đầu nói với Kiều Lam: “Cậu có thể không ở lại ký túc xá.”
“A.” Kiều Lam chưa kịp phản ứng lại được: “Cái gì cơ?”
“Cậu có thể ở nhà tôi luôn.”
Kiều Lam cười khúc khích: “Mình cũng không phải là người nhà của cậu, sao có thể ở trong nhà cậu mãi được? Lại nói, mình mà ở nhà cậu thì dì Trần ngủ ở đâu? Mấy ngày nay dì Trần ngủ không ngon, cậu biết mà.”
Đàm Mặc bất giác muốn nói rằng vậy thì anh có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hơn, Kiều Lam lại nói: “Ở ký túc không khổ đâu. Mình nghe nói điều kiện ký túc xá của trường chúng ta rất tốt, hơn nữa ở lại trường cũng có chỗ tiện, như Bùi Ninh nói đó, mỗi ngày có thể ngủ thêm được một lúc.”
Đàm Mặc im lặng không nói gì.
Anh nhớ đến bữa cơm hôm qua ăn cùng Kiều Lam, hai người còn cùng nhau đọc sách.
Anh còn muốn tiếp tục ăn cơm và đọc sách cùng cô.
Nhưng nghĩ một lúc mà vẫn không có cách nào có thể thuyết phục Kiều Lam được cả.
Không đợi Đàm Mặc nghĩ ra được biện pháp thuyết phục Kiều Lam, Kiều Lam bên này đã chuyển vào ký túc xá.
Bởi vì nửa năm lớp 10 đã trôi qua, bây giờ Kiều Lam mới chuyển vào ký túc xá, vậy nên chắc chắn là không thể ở chung với bạn cùng lớp được, vậy nên bạn cùng phòng của cô đều học các lớp khác nhau. Ráng ở hai ba tháng, đến lớp 11 phân ban, sau khi chia lớp lại phải chuyển phòng ký túc một lần nữa.
Một phòng ký túc có tám người, phòng Kiều Lam được sắp vào chỉ có ba, còn rất trống trải. Kiều Lam chuyển vào là tổng cộng thành bốn người.
Kiều Lam không trở về nhà họ Kiều để thu dọn đồ đạc. Cô có đồ gì đáng giá một chút cũng không cất trong nhà, ở đó chỉ còn lại vài bộ quần áo và mấy quyển sách mà thôi.
Học sinh cấp 3 không phải mặc đồ thường đi học mà mặc đồng phục, bây giờ thời tiết cũng dần dần ấm áp hơn, không cần mặc quần áo dày nữa. Kiều Lam mua vài cái áo sơmi trên mạng, mọi chuyện coi như ổn thỏa.
Một ngày cuối tuần sau khi Kiều Lam chuyển vào ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đều ở trong phòng.
Tất cả đều là học sinh lớp 10, dù có người còn chưa từng gặp Kiều Lam nhưng ít nhiều gì cũng nghe qua tên cô. Dù sao lần nào kiểm tra cô cũng nằm trong top đầu của khối. Ba cô gái cùng phòng khi nghe nói bạn mới đến là Kiều Lam còn hơi trông đợi.
Đối với những học sinh có thành tích tốt, đầu tiên thì mọi người đều có những suy nghĩ như “Ồ đây có lẽ là một con mọt sách”, khó hòa đồng… vân vân. Không ngờ rằng nữ sinh có thành tích tốt nhất khối thật ra lại dễ gần như vậy.
Kiều Lam không ưa rất nhiều bạn học cùng lớp, nhưng ngược lại đối với bạn cùng phòng mới thì không cảm thấy gì. Tất cả đều là những cô bé mười lăm mười sáu tuổi, quen biết được mấy ngày, Kiều Lam cảm thấy bọn họ thật sự khá tốt, cô cũng hài lòng với việc ở ký túc hơn.
Chỉ có duy nhất một điều phiền phức đó chính là, một khi có thời gian rảnh rỗi, ba cô gái kia lại hỏi han cô về Trần Diệu Dương.
Trần Diệu Dương có phải là rất đẹp trai hay không? Bình thường có đúng là cậu ấy chỉ cần học chơi chơi là có thể đạt được thành tích tốt như vậy hay không? Có phải Trần Diệu Dương đang yêu đương với Tống Dao hay không…
“Rất đẹp trai.”
“Không phải, cậu ta rất nghiêm túc học hành.”
“Không biết.”
Câu hỏi thứ ba, Kiều Lam thật sự không biết. Cô không biết nhiều về Trần Diệu Dương, nhất là dạo gần đây Trần Diệu Dương và Tống Dao còn ngồi rất xa cô, Kiều Lam càng không biết chuyện gì cả.
Gần như những gì có thể hỏi ba cô gái kia đều đã hỏi hết. Thấy Kiều Lam thật sự không biết, bọn họ hơi thất vọng nhưng cũng không cảm thấy gì nhiều.
Người ta thường nói chủ đề mà đám nam sinh trong ký túc xá bàn luận nhiều nhất là về nữ sinh, ngược lại nữ sinh cũng vậy. Mấy cô nàng này đều đang ở độ tuổi thích trai đẹp thích hóng hớt, không nhiều chuyện Trần Diệu Dương được, vậy thì nói những chuyện khác, nói nói một hồi liền chuyển đến Đàm Mặc.
Tất cả mọi người ai ai cũng tràn ngập hứng thú đối với thiên tài, đặc biệt là thiên tài này lại đẹp trai đến không ngờ như vậy.
Một cô gái nói: “Đàm Mặc đẹp trai thật đấy. Có lần mình gặp cậu ấy, không nhin được nên nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu. Nhưng hình như cậu ấy không thích thế, mình sợ đến mức không dám nhìn nữa luôn.”
“Đúng rồi đúng rồi, mình cũng hơi sợ cậu ấy.”
“Kiều Lam, Đàm Mặc thật sự khó gần như vậy sao? Mình nghe nhiều người nói cậu ấy quá thông minh, vậy nên căn bản không thèm nói chuyện với những người khác…”
Kiều Lam lấy lại tinh thần, dáng vẻ thay đổi hẳn so với lúc nói chuyện về Trần Diệu Dương, vội vàng phản bác: “Cậu ấy thông minh nhưng thật ra rất hòa đồng, chỉ là cậu ấy hơi sợ người lạ, tính cậu ấy cũng không thích nói chuyện, chứ thật ra cậu ấy siêu hiền luôn. Cậu ấy không quen người khác lại gần mình quá, nhưng không hề có ý ghét bỏ gì đâu, chỉ cần kiên nhẫn nói chuyện với cậu ấy là được. Nhưng mà cậu ấy không hay cười, vậy nên thoạt nhìn có vẻ hơi hung dữ một chút.”
“Kiều Lam, vừa nhắc đến Đàm Mặc là cậu như thể biến thành người khác vậy.” Một nữ sinh cười, nói: “Sao cậu hiểu cậu ấy rõ quá vậy?”
“Tụi mình ngồi cùng bàn mà.” Kiều Lam nói: “Đương nhiên hiểu rõ rồi.”
Bây giờ mọi người không còn nói Đàm Mặc là tên điên hay ngu ngốc nữa, nhưng người dám nói chuyện và chủ động tiếp xúc với anh vẫn rất ít. Hệt như lời nữ sinh lúc nãy nói, tóm lại là bọn họ vẫn còn hơi sợ Đàm Mặc.
Hai chữ thiên tài khiến người khác ngước nhìn, nhưng cũng khiến cho người ta dừng bước.
Chưa kể Đàm Mặc trời sinh đã không thể hiện quá nhiều cảm xúc, vậy nên lúc nào anh cũng có dáng vẻ người sống chớ đến gần.
Kiều Lam không muốn mọi người hiểu lầm Đàm Mặc mãi. Anh là một chàng trai vừa tốt bụng lại đơn thuần, cô muốn tất cả mọi người biết được anh tốt như thế nào, gần gũi anh, thích anh.
Kiều Lam muốn Đàm Mặc từ từ giống như người bình thường, có thể cười nói rồi kết bạn.
Mặc dù rất khó, nhưng được cái nào hay cái đó. Thấy ấn tượng của mấy cô gái này đối với Đàm Mặc đã thay đổi, tâm trạng của Kiều Lam tốt hơn rất nhiều.
Chớp mắt Kiều Lam đã ở ký túc xá được một tuần. Từ đầu đến cuối, cha mẹ Kiều chưa từng đợi được cô trở về. Nhưng chưa kịp biết Kiều Lam đã đi đâu, đột nhiên xảy ra một chuyện.
Một buổi chiều nọ, một đám học sinh bước vào tiệm cơm nhỏ của nhà họ Kiều. Mẹ Kiều thấy chúng thì rất vui mừng. Bà ta biết mấy đứa nhóc này, chúng học chung lớp với Kiều Nguyên, thường xuyên đến tiệm cơm, mẹ Kiều còn cho chúng ít tiền.
Đám nhóc đó thường xuyên đến, nói chuyện với mẹ Kiều cũng không ngần ngại gì cả. Nói chuyện một hồi, mẹ Kiều phát hiện có điều gì đó không ổn.
Có một đứa nhóc nói mình rất hâm mộ Kiều Nguyên, bởi vì cha mẹ Kiều thường xuyên cho Kiều Nguyên tiền tiêu vặt, còn cho rất nhiều. Cha mẹ Kiều nghe thấy thế thì không cảm thấy gì cả, ngược lại còn rất tự hào.
Nào ngờ lại nghe đứa bé kia nó dạo trước chúng đi ăn xâu nướng, Kiều Nguyên vô cùng hào phóng trả hết tiền, cuối cùng nó bỏ ra gần sáu trăm tệ.
Nói đến đây, đám nhóc cực kỳ ghen tị. Bọn chúng đều là học sinh cấp 2, bình thường có mười mấy tệ tiêu xài đã là rất tuyệt rồi, Kiều Nguyên lại có thể mời chúng ăn một bữa xâu nướng đến sáu trăm tệ. Tuyệt cỡ nào cơ chứ.
Nhưng dù sao chúng cũng biết rằng mình và Kiều Nguyên là bạn bè, có một số việc không dám nói ra, chẳng hạn như Kiều Nguyên đãi chúng ăn xâu nướng chỉ là cái cớ để mời một nữ sinh trong lớp đến, nữ sinh đó rất xinh đẹp.
Những chuyện như vậy, tất cả trẻ con đều tự giác giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho phụ huynh biết, nhưng mấy lời như khen cha mẹ Kiều thương Kiều Nguyên nên cho nhiều tiền tiêu vặt thì không cần phải giữ bí mật làm gì.
Đám nhóc thì cực kỳ ghen tị, nhưng mẹ Kiều lại choáng váng.
Bà ta thương Kiều Nguyên, thường xuyên cho Kiều Nguyên tiền tiêu vặt, nhưng bình thường đều cho lẻ, thỉnh thoảng hai ba chục tệ, có đôi lúc là năm chục tệ, nhiều nhất cũng chỉ là một trăm tệ mà thôi, Kiều Nguyên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mời bạn học ăn uống?
Để dành sao?
Làm sao có thể. Kiều Nguyên không phải là kiểu biết dành dụm tiền, mấy ngày trước nó còn đòi tiền bà ta, sao có thể là để dành được.
Rốt cuộc mẹ Kiều cũng phát hiện ra điểm bất thường. Bà ta và chồng liếc nhìn nhau, cau mày hỏi chuyện mấy đứa bé. Đám nhóc không nghi ngờ gì mẹ Kiều cả, hơn nữa Kiều Nguyên còn bốc phét với chúng bảo là tiền kia được chị Hai cho, nhà chị Hai nó có rất nhiều tiền.
Bây giờ mẹ Kiều hỏi, chúng liền kể tất tần tật.
Mẹ Kiều nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cái xẻng xào thức ăn trên tay rơi xuống đất.
Cho dù anh rất hồi hộp, rất ngỡ ngàng, cũng rất muốn hỏi cô vì sao.
Kiều Lam cười cười: “Hôm nay mình vừa mới nghỉ việc ở nhà hàng Tây.”
Đàm Mặc mặt không đổi sắc thoáng giật mình rồi hỏi: “… Vì sao?”
“Lúc trước mình đã nói là không cần cậu giúp mình, mình không lừa cậu. Cậu thật sự đã giúp mình rất nhiều, nhiều đến nỗi bây giờ không cần đi làm thêm mình cũng có thể đi học và có một cuộc sống thoải mái. Nhưng cuối cùng mình quyết định nghỉ việc còn vì một nguyên nhân khác, chắc hẳn là cậu cũng đoán được, liên quan đến gia đình mình. Mình không về nhà nữa, sáng hôm nay cũng đã nộp đơn xin ở lại ký túc xá trường cho thầy chủ nhiệm, đại khái một hai ngày nữa là có thể dọn vào ở rồi.”
Tốc độ nói chuyện của Kiều Lam chậm hơn ngày thường một chút, nói cũng rất cụ thể và chi tiết.
“Trong tấm thẻ này là tiền mình dành dụm hơn nửa năm qua, tổng cộng là hơn hai vạn tệ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là khoản tiền dự phòng cho hai năm rưỡi sắp tới của mình.” Nói đến đây, Kiều Lam cười cười: “Đừng chê ít nhé, tiền sinh hoạt mỗi tháng năm trăm tệ là hoàn toàn đủ đối với một học sinh cấp 3 bình thường, nhưng nó thể không đủ trong trường hợp khẩn cấp. Nếu như thật sự thiếu thốn, mình sẽ đến tìm cậu.”
Kiều Lam rốt cuộc cũng thông suốt. Đàm Mặc bướng bỉnh như thế, sao cô lại có thể cứng đầu theo.
Hai vạn tệ đối với cô mà nói thì hoàn toàn đủ, vậy nên Kiều Lam không nghĩ một ngày nào đó mình thật sự sẽ vay tiền Đàm Mặc, nhưng cô thay đổi cách nói một chút thành những thứ Đàm Mặc muốn nghe và có thể chấp nhận được. Giống như bây giờ, Kiều Lam nói như thể mình thật sự có điều muốn nhờ vả Đàm Mặc, chuyện bế tắc trước đó cũng được giải quyết.
Cô ngẩng đầu, nhìn thiếu niên chăm chú: “Đàm Mặc, cậu sẽ cho mình mượn đúng không?”
Những ngón tay đang níu lấy xe lăn của Đàm Mặc không khỏi siết lại từng chút từng chút. Anh trả lời không chút suy nghĩ: “Đương nhiên.”
“Mình biết là cậu tốt nhất mà.” Kiều Lam cười, cong cong đôi mắt. Dáng vẻ không ồn ào, đơn thuần và chân thành của thiếu niên khiến Kiều Lam luôn cảm thấy rằng thiếu niên trước mặt tựa như một đứa trẻ ngây thơ nhưng lại hoàn toàn ỷ lại vào cô không chút nghi ngờ. Vậy là Kiều Lam càng thêm kiên nhẫn, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn.
“Vậy bây giờ mình giao tấm thẻ này cho cậu, cậu có thể kiểm tra định kỳ xem số dư trong thẻ có còn đúng như vậy hay không, biết mình có thật sự gặp khó khăn hay không. Mật mã là ** ** **, trí nhớ của cậu tốt như vậy, chắc chắn có thể nhớ ngay lập tức đúng không.”
Chỉ chốc lát, Kiều Lam đã nói nhiều như vậy, lượng thông tin trong lời nói cũng lớn đến mức Đàm Mặc cảm thấy nhất thời không thể nào hiểu hết được.
Sau khi nghe Kiều Lam nói rằng mình đã nghỉ việc ở nhà hàng, Đàm Mặc cảm thấy mình không còn tức giận nữa. Kiều Lam nói không phải là cô không cần anh giúp đỡ mà là cô không cần bất cứ người nào giúp mình. Logic này khiến những gì Đàm Mặc đau đáu trong lòng không vượt qua được rốt cuộc cũng lắng xuống.
Nhưng ai lại có thể ngờ Kiều Lam còn nói những lời phía sau.
Cô đưa cho anh một tấm thẻ, nói đây là số tiền cô tích góp cho hai năm tới.
Kiều Lam đưa tất cả những gì mình dành dụm được cho anh giữ.
Đàm Mặc cúi đầu nhìn tấm thẻ nho nhỏ mà Kiều Lam đã nhét vào tay anh, trong lúc này, trong đầu có quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn không thể nào hiểu rõ được, khiến anh căn bản không biết nên nói điều gì.
Giữa những cảm xúc hỗn loạn đó, điều cuối cùng hiện ra trong đầu anh là sự an tâm khó tả.
Trước đó Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam không quan tâm anh, lừa gạt anh. Bây giờ Đàm Mặc lại nghĩ, quả thật có lẽ là logic của mình có gì đó không ổn.
Đột nhiên, giữa họ như thể có một mối liên kết hữu hình, trong khoảnh khắc đó, Đàm Mặc dường như không còn lo sợ bất kỳ điều gì nữa.
Anh cảm nhận rõ ràng một điều rằng, có người cần mình.
Kiều Lam cần anh.
Kiều Lam ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của thiếu niên. Tái nhợt, vẫn không hề có chút biểu cảm nào như cũ, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại ẩn chứa nhiều điều khác biệt. Cô cong môi cười, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thẻ đã đưa rồi, sao cậu không nói chuyện? Vẫn còn giận mình sao? Hay là không muốn giữ giúp mình? Nếu không muốn vậy thì trả lại cho mình…”
Dứt lời, Kiều Lam vờ như muốn lấy thẻ lại.
Thiếu niên đột nhiên nắm chặt tấm thẻ trong tay: “Của tôi.” Anh nhìn chằm chằm Kiều Lam, nói: “Đưa cho tôi rồi thì là của tôi.”
“Được rồi, của cậu, của cậu.” Kiều Lam không ghẹo anh nữa: “Vậy cậu nhất định phải giữ gìn cẩn thận đấy, tuyệt đối không được để mất đâu.”
Đôi mắt thiếu niên sáng lên, cam đoan: “Nhất định.”
Kiều Lam lại không nhịn cười được, bỗng muốn vươn tay sờ sờ mái tóc của Đàm Mặc, nhưng chắc chắn là Đàm Mặc không thích, cho nên cuối cùng cô vẫn ngừng tay.
Một lúc sau, Kiều Lam ra ngoài giúp dì Trần dọn dẹp phòng bếp. Bác Trần cẩn thận nhìn thoáng qua phòng của Đàm Mặc.
Dù sao cũng là người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, người khác không nhận ra được nhưng sao ông có thể không nhận ra? Mặc dù khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng sự u ám trước kia trên người anh hoàn toàn biến mất, đôi mắt sáng như sao.
Bác Trần kinh ngạc.
Ông đón Kiều Lam về nhà là để cô tìm cách cứu vãn mối quan hệ giữa hai người. Ông còn nghĩ nếu như mọi chuyện thật sự quá khó, ông còn phải nghĩ cách giúp cô, dù sao Kiều Lam cũng chỉ là một cô bé.
Nào ngờ còn chưa được mười mấy phút, cả người Đàm Mặc như thể nở hoa vậy.
Rốt cuộc Kiều Lam đã nói gì với Đàm Mặc?
Bác Trần cực kỳ tò mò.
Kiều Lam dỗ dành Đàm Mặc xong rồi, muốn phụ giúp dì Trần, nhưng dì Trần là một người không chịu ngồi yên, dĩ nhiên là không để Kiều Lam làm gì cả, mà vội vàng hỏi han về mối quan hệ của hai người.
Hỏi tại sao Kiều Lam lại quen với Đàm Mặc, hỏi Đàm Mặc ở trường như thế nào, vân vân và mây mây.
Kiều Lam trả lời từng vấn đề một. Dì Trần không ngờ ở trường Đàm Mặc lại có một mặt khác như thế, lại nghe Kiều Lam nói Đàm Mặc cực kỳ thông minh, không điều gì làm khó được anh cả, dì Trần càng cười vui vẻ hơn.
Bác Trần không nói nên lời: “Bà để hai đứa nhỏ nói chuyện đi. Già rồi còn kéo con gái nhà người ta lại nói chuyện gì không biết.”
Kiều Lam cười cười, nói không sao, nhưng vẫn tìm Đàm Mặc nói chuyện.
Đàm Mặc đang đọc sách, lại là một quyển sách được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh. Nghe tiếng Kiều Lam bước vào, Đàm Mặc bỗng hơi căng thẳng.
Kiều Lam không nhận ra anh đang căng thẳng. Cô nhìn sơ qua phòng Đàm Mặc. Đây là căn phòng lớn nhất trong nhà, rất rộng, có ban công và phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ngủ trừ giường ra thì còn có một cái bàn học, sát bên tường là một giá sách được làm riêng, không có cửa mà là từng ô từng ô nhỏ, trải dài mãi cho đến ban công, tất cả đều là sách.
Không cần biết Đàm Mặc đã đọc được bao nhiêu, nhưng nhiêu đây sách đã đủ kinh ngạc rồi.
Lúc nãy vội nói chuyện với Đàm Mặc nên Kiều Lam cũng không kịp nhìn kĩ. Bây giờ mới muộn màng cảm thấy thán phục, thán phục xong rồi mới nhìn Đàm Mặc đang đọc sách.
“Đây là sách gì vậy?” Kiều Lam hỏi.
“The Silk Roads [1].” Đàm Mặc đóng quyển sách lại, đưa cho Kiều Lam, ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung: “Là một quyển sách biên khảo về lịch sử toàn cầu của giáo sư lịch sử thuộc đại học Oxford Peter Frankopan, từ Trương Khiên [2] đến Tây Vực, những cuộc chinh phạt của Alexander Đại Đế, sự trỗi dậy của đế quốc La Mã, sự huy hoàng của đế quốc Ba Tư, các cuộc Thập tự chinh [3] liên tục cho đến Chiến tranh lạnh giữa Liên Xô và Mỹ, chiến tranh Iraq Trung Đông. Bởi vì đó là một quyển sách mới về lịch sử của con đường tơ lụa bắt nguồn từ Trung Quốc nên mới được đặt tên là ‘Con đường tơ lụa’, cậu muốn xem qua không?”
[1] The Silk Roads: Những con đường tơ lụa, một quyển sách của Peter Frankopan. Con đường tơ lụa là một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã nối châu Á với châu Âu (hay nói cách khác là giữa phương Đông và phương Tây) hàng nghìn năm qua.
[2] Trương Khiên: Người đầu tiên đặt nền móng cho con đường tơ lụa.
[3] Thập tự chinh: Là một loạt các cuộc chiến tranh tôn giáo, được kêu gọi bởi Giáo hoàng và tiến hành bởi các vị vua và quý tộc là những người tình nguyện cầm lấy cây thập giá với mục tiêu chính là phục hồi sự kiểm soát của Kitô giáo với vùng Đất Thánh.
Kiều Lam thật sự khá hứng thú với môn Lịch Sử, nhưng cho dù tiếng Anh của cô đã qua cấp sáu, muốn hiểu hết quyển sách này vẫn là quá khó.
Đặc biệt, trong sách có rất nhiều từ hiếm gặp, sau khi đọc một đoạn, Kiều Lam tự biết khó mà lui.
“Đọc không hiểu.” Kiều Lam thành thật trả lời: “Đợi khi nào tiếng Anh của mình tốt hơn một chút…”
Lời còn chưa dứt, Đàm Mặc đột nhiên đẩy xe lăn về phía giá sách. Kiều Lam đang muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Đàm Mặc đã rút một quyển sách từ trên giá sách xuống đưa cho cô.
Bản đồ trên trang bìa giống hệt quyển sách lúc nãy, nhưng mà trên đó là những chữ Hán mà cô quen thuộc.
Đây là bản dịch tiếng Trung.
Kiều Lam ngẩn người, thầm nghĩ chẳng lẽ cũng có chỗ mà Đàm Mặc đọc không hiểu nên phải đối chiếu với bản tiếng Trung sao. Nhưng không đúng, Đàm Mặc ở Mỹ lâu như vậy, tiếng Anh của anh còn tốt hơn cả tiếng Trung, chắc chắn là anh có thể hiểu hết. Vậy tại sao anh lại cố ý mua bản tiếng Trung?
Đàm Mặc đưa sách cho cô: “Quyển này cho cậu.”
Cho… cô sao.
Kiều Lam ôm quyển sách nặng trịch kia: “Cậu không đọc sao?”
Vốn là mua cho cậu.
Đàm Mặc thầm nghĩ.
Lúc trước anh cảm thấy quyển sách này rất hay, vậy nên cũng muốn Kiều Lam đọc được, thế là mua bản dịch về. Nào ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn chưa đưa được sách cho cô.
Bây giờ vừa vặn đưa cho Kiều Lam xem.
Bác Trần vừa bước vào đã thấy Đàm Mặc ngồi ở bàn, còn Kiều Lam thì ngồi bên giường ghé vào chiếc bàn bên cạnh đọc sách. Đèn sáng vừa, không quá sáng cũng không quá tối. Hai đứa trẻ dù không nói chuyện với nhau, nhưng dáng vẻ yên tĩnh đọc sách cùng một chỗ của chúng lại làm cho người đã sống gần sáu mươi năm là bác Trần cảm thấy mắt hơi cay cay.
Chỉ có bọn họ biết rằng, Đàm Mặc đã từng là một người lúc nào cũng lẻ loi, khiến người khác nhìn mà đau xót.
Kiều Lam không cần đến nhà hàng Tây làm việc nữa, tiết tấu sinh hoạt đột nhiên chậm lại, thời gian rảnh cũng nhiều hơn, khiến cô cảm thấy hơi xa xỉ.
Chủ nhiệm lớp nói ngày kia là cô có thể chính thức chuyển vào ký túc xá, vậy là Kiều Lam lại phải làm phiền Đàm Mặc thêm một đêm.
Buổi tối, dì Trần xuống bếp nấu cơm, tay nghề của bà rất giỏi. Kiều Lam vừa ăn cơm vừa nghe bà nói chuyện. Đàm Mặc ăn không nhiều, cầm đũa vẽ vòng tròn trong chén. Dì Trần đột nhiên liếc nhìn Đàm Mặc rồi cười vui vẻ, sau đó quay đầu nói với Kiều Lam: “Lam Lam, dì cho con biết một bí mật nhỏ của Đàm Mặc.”
“Là gì ạ?” Kiều Lam hiếu kỳ.
“Đàm Mặc nhà chúng ta á hả, căng thẳng thì sẽ dùng đũa vẽ vòng tròn trong chén.”
Đàm Mặc đang mù tịt vẽ vòng tròn ngẩn người, lập tức buông đũa xuống. Hai vợ chồng bác Trần và Kiều Lam thấy thế thì đều bật cười.
Đọc sách lịch sử đến nửa đêm, Kiều Lam đi ngủ toàn nằm mơ về bản đồ thế giới. Ngày hôm sau đến trường, Đàm Mặc mang theo bữa sáng mà dì Trần cố ý làm cho Kiều Lam.
Cháo dinh dưỡng, sủi cảo chiên, còn có sữa bò và một hộp hoa quả.
Kiều Lam: …
Cô ăn sáng với tâm trạng phức tạp, nhỏ giọng hỏi Đàm Mặc: “Mang nhiều như vậy cậu không cảm thấy nặng sao?”
Đàm Mặc thành thật lắc đầu. Anh đặt cặp sách trên đùi, chân của anh lại không có tri giác, không cảm thấy nặng.
Kiều Lam nghe Đàm Mặc trả lời xong thì không hề cảm thấy thả lỏng đi chút nào cả, ngược lại tâm trạng càng phức tạp hơn.
Cô cúi đầu nhìn hai chân của Đàm Mặc.
Không nhắc đến khuyết điểm của người khác là phép lịch sự tối thiểu. Đàm Mặc không thích người khác nói tinh thần của anh có vấn đề, chắc chắn cũng không thích có người nói chân của anh bị này bị nọ, vậy nên từ trước đến giờ Kiều Lam sẽ không chủ động đề cập đến những vấn đề đó.
Nhưng bây giờ chính Đàm Mặc lại chủ động nhắc đến. Kiều Lam chần chừ một lát rồi cẩn thận hỏi anh: “Đàm Mặc, chân của cậu, từ lúc bị thương đến giờ đã gần một năm rồi nhỉ.”
Đàm Mặc không hề cảm thấy bị xúc phạm chút nào cả, còn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ: “Một năm lẻ hai tháng mười bốn ngày.”
“Bác sĩ có nói gì không?”
“Không biết.” Đàm Mặc nói, anh không muốn nói sâu hơn về phương diện này, thế là đổi chủ đề sang chuyện khác: “Đồ ăn có ngon không? Nếu ngon thì tôi sẽ bảo dì Trần ngày mai làm tiếp.”
Kiều Lam: “… Không cần đâu.”
Bùi Ninh chăm học hỏi cầm đề thi đến hỏi Kiều Lam, vừa tới đã thấy cô đang nói chuyện với Đàm Mặc.
Bùi Ninh rõ ràng là một người hướng nội đối với những người không quen biết. Đối với bạn cùng phòng ký túc và bạn cùng bàn cũ là Kiều Lam, cậu không hề hướng nội chút nào cả, thậm chí còn biết nói đùa.
Bùi Ninh cười, trêu ghẹo Kiều Lam và Đàm Mặc: “Hai người hết chiến tranh lạnh, trở về thời kỳ trăng mật rồi sao?”
Kiều Lam: “…”
Đàm Mặc lúc đầu còn không vui vì Bùi Ninh đến: “!!!???”
Bùi Ninh nói đùa, nhưng Đàm Mặc không hiểu được điều đó. Anh bị những từ ngữ quá mức thân mật này làm cho hơi choáng váng, thậm chí còn cảm thấy lỗ tai mình lại bắt đầu nóng lên.
Anh muốn nói dùng từ này ở đây là không đúng, nhưng cuối cùng lại không hề thốt thành lời.
Đàm Mặc ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Ninh, đột nhiên cảm thấy Bùi Ninh cũng không đến nỗi ngứa mắt như vậy.
Bùi Ninh nào biết một câu nói đùa của mình lại khiến suy nghĩ của Đàm Mặc rối loạn đến như thế. Cậu hỏi bài Kiều Lam xong, thấy ghế phía sau Kiều Lam trống, liền thản nhiên ngồi xuống trò chuyện với Kiều Lam.
“Nghe nói cậu muốn ở ký túc hả?”
“Ừ.”
“Tại sao lại đột nhiên muốn ở ký túc?”
Kiều Lam không cần phải nói quá rõ với Bùi Ninh, vậy nên dùng lý do để đối phó với chủ nhiệm lớp trả lời cậu: “Tiện cho việc học.”
Bùi Ninh gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý: “Ở ký túc tiện hơn rất nhiều. Ngày nào cũng có thể ngủ thêm được một lúc. Hôm nào mình cũng ngủ đến sáu giờ hai mươi mới dậy.”
Đàm Mặc ngồi ở một bên không nói lời nào nhưng lại nghe thấy tất cả. Lúc này anh mới nhớ Bùi Ninh cũng ở ký túc xá trường.
Bùi Ninh rất vui: “Chắc là cậu sẽ được xếp vào ở ký túc xá đầu tiên của nữ sinh, ký túc xá nam sinh của bọn mình ở ngay bên cạnh, rất gần nhau…”
Thân thể mới vừa rồi còn đang thả lỏng của Đàm Mặc bỗng trở nên cứng ngắc.
Lúc nãy anh còn cảm thấy Bùi Ninh rốt cuộc cũng thuận mắt hơn hẳn, bây giờ nhìn lại, chỉ thấy Bùi Ninh còn phiền phức hơn trước rất nhiều.
Mãi mới chờ được đến lúc Bùi Ninh rời đi, Đàm Mặc ngồi tại chỗ một lúc lâu, sau đó đột nhiên quay đầu nói với Kiều Lam: “Cậu có thể không ở lại ký túc xá.”
“A.” Kiều Lam chưa kịp phản ứng lại được: “Cái gì cơ?”
“Cậu có thể ở nhà tôi luôn.”
Kiều Lam cười khúc khích: “Mình cũng không phải là người nhà của cậu, sao có thể ở trong nhà cậu mãi được? Lại nói, mình mà ở nhà cậu thì dì Trần ngủ ở đâu? Mấy ngày nay dì Trần ngủ không ngon, cậu biết mà.”
Đàm Mặc bất giác muốn nói rằng vậy thì anh có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hơn, Kiều Lam lại nói: “Ở ký túc không khổ đâu. Mình nghe nói điều kiện ký túc xá của trường chúng ta rất tốt, hơn nữa ở lại trường cũng có chỗ tiện, như Bùi Ninh nói đó, mỗi ngày có thể ngủ thêm được một lúc.”
Đàm Mặc im lặng không nói gì.
Anh nhớ đến bữa cơm hôm qua ăn cùng Kiều Lam, hai người còn cùng nhau đọc sách.
Anh còn muốn tiếp tục ăn cơm và đọc sách cùng cô.
Nhưng nghĩ một lúc mà vẫn không có cách nào có thể thuyết phục Kiều Lam được cả.
Không đợi Đàm Mặc nghĩ ra được biện pháp thuyết phục Kiều Lam, Kiều Lam bên này đã chuyển vào ký túc xá.
Bởi vì nửa năm lớp 10 đã trôi qua, bây giờ Kiều Lam mới chuyển vào ký túc xá, vậy nên chắc chắn là không thể ở chung với bạn cùng lớp được, vậy nên bạn cùng phòng của cô đều học các lớp khác nhau. Ráng ở hai ba tháng, đến lớp 11 phân ban, sau khi chia lớp lại phải chuyển phòng ký túc một lần nữa.
Một phòng ký túc có tám người, phòng Kiều Lam được sắp vào chỉ có ba, còn rất trống trải. Kiều Lam chuyển vào là tổng cộng thành bốn người.
Kiều Lam không trở về nhà họ Kiều để thu dọn đồ đạc. Cô có đồ gì đáng giá một chút cũng không cất trong nhà, ở đó chỉ còn lại vài bộ quần áo và mấy quyển sách mà thôi.
Học sinh cấp 3 không phải mặc đồ thường đi học mà mặc đồng phục, bây giờ thời tiết cũng dần dần ấm áp hơn, không cần mặc quần áo dày nữa. Kiều Lam mua vài cái áo sơmi trên mạng, mọi chuyện coi như ổn thỏa.
Một ngày cuối tuần sau khi Kiều Lam chuyển vào ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đều ở trong phòng.
Tất cả đều là học sinh lớp 10, dù có người còn chưa từng gặp Kiều Lam nhưng ít nhiều gì cũng nghe qua tên cô. Dù sao lần nào kiểm tra cô cũng nằm trong top đầu của khối. Ba cô gái cùng phòng khi nghe nói bạn mới đến là Kiều Lam còn hơi trông đợi.
Đối với những học sinh có thành tích tốt, đầu tiên thì mọi người đều có những suy nghĩ như “Ồ đây có lẽ là một con mọt sách”, khó hòa đồng… vân vân. Không ngờ rằng nữ sinh có thành tích tốt nhất khối thật ra lại dễ gần như vậy.
Kiều Lam không ưa rất nhiều bạn học cùng lớp, nhưng ngược lại đối với bạn cùng phòng mới thì không cảm thấy gì. Tất cả đều là những cô bé mười lăm mười sáu tuổi, quen biết được mấy ngày, Kiều Lam cảm thấy bọn họ thật sự khá tốt, cô cũng hài lòng với việc ở ký túc hơn.
Chỉ có duy nhất một điều phiền phức đó chính là, một khi có thời gian rảnh rỗi, ba cô gái kia lại hỏi han cô về Trần Diệu Dương.
Trần Diệu Dương có phải là rất đẹp trai hay không? Bình thường có đúng là cậu ấy chỉ cần học chơi chơi là có thể đạt được thành tích tốt như vậy hay không? Có phải Trần Diệu Dương đang yêu đương với Tống Dao hay không…
“Rất đẹp trai.”
“Không phải, cậu ta rất nghiêm túc học hành.”
“Không biết.”
Câu hỏi thứ ba, Kiều Lam thật sự không biết. Cô không biết nhiều về Trần Diệu Dương, nhất là dạo gần đây Trần Diệu Dương và Tống Dao còn ngồi rất xa cô, Kiều Lam càng không biết chuyện gì cả.
Gần như những gì có thể hỏi ba cô gái kia đều đã hỏi hết. Thấy Kiều Lam thật sự không biết, bọn họ hơi thất vọng nhưng cũng không cảm thấy gì nhiều.
Người ta thường nói chủ đề mà đám nam sinh trong ký túc xá bàn luận nhiều nhất là về nữ sinh, ngược lại nữ sinh cũng vậy. Mấy cô nàng này đều đang ở độ tuổi thích trai đẹp thích hóng hớt, không nhiều chuyện Trần Diệu Dương được, vậy thì nói những chuyện khác, nói nói một hồi liền chuyển đến Đàm Mặc.
Tất cả mọi người ai ai cũng tràn ngập hứng thú đối với thiên tài, đặc biệt là thiên tài này lại đẹp trai đến không ngờ như vậy.
Một cô gái nói: “Đàm Mặc đẹp trai thật đấy. Có lần mình gặp cậu ấy, không nhin được nên nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu. Nhưng hình như cậu ấy không thích thế, mình sợ đến mức không dám nhìn nữa luôn.”
“Đúng rồi đúng rồi, mình cũng hơi sợ cậu ấy.”
“Kiều Lam, Đàm Mặc thật sự khó gần như vậy sao? Mình nghe nhiều người nói cậu ấy quá thông minh, vậy nên căn bản không thèm nói chuyện với những người khác…”
Kiều Lam lấy lại tinh thần, dáng vẻ thay đổi hẳn so với lúc nói chuyện về Trần Diệu Dương, vội vàng phản bác: “Cậu ấy thông minh nhưng thật ra rất hòa đồng, chỉ là cậu ấy hơi sợ người lạ, tính cậu ấy cũng không thích nói chuyện, chứ thật ra cậu ấy siêu hiền luôn. Cậu ấy không quen người khác lại gần mình quá, nhưng không hề có ý ghét bỏ gì đâu, chỉ cần kiên nhẫn nói chuyện với cậu ấy là được. Nhưng mà cậu ấy không hay cười, vậy nên thoạt nhìn có vẻ hơi hung dữ một chút.”
“Kiều Lam, vừa nhắc đến Đàm Mặc là cậu như thể biến thành người khác vậy.” Một nữ sinh cười, nói: “Sao cậu hiểu cậu ấy rõ quá vậy?”
“Tụi mình ngồi cùng bàn mà.” Kiều Lam nói: “Đương nhiên hiểu rõ rồi.”
Bây giờ mọi người không còn nói Đàm Mặc là tên điên hay ngu ngốc nữa, nhưng người dám nói chuyện và chủ động tiếp xúc với anh vẫn rất ít. Hệt như lời nữ sinh lúc nãy nói, tóm lại là bọn họ vẫn còn hơi sợ Đàm Mặc.
Hai chữ thiên tài khiến người khác ngước nhìn, nhưng cũng khiến cho người ta dừng bước.
Chưa kể Đàm Mặc trời sinh đã không thể hiện quá nhiều cảm xúc, vậy nên lúc nào anh cũng có dáng vẻ người sống chớ đến gần.
Kiều Lam không muốn mọi người hiểu lầm Đàm Mặc mãi. Anh là một chàng trai vừa tốt bụng lại đơn thuần, cô muốn tất cả mọi người biết được anh tốt như thế nào, gần gũi anh, thích anh.
Kiều Lam muốn Đàm Mặc từ từ giống như người bình thường, có thể cười nói rồi kết bạn.
Mặc dù rất khó, nhưng được cái nào hay cái đó. Thấy ấn tượng của mấy cô gái này đối với Đàm Mặc đã thay đổi, tâm trạng của Kiều Lam tốt hơn rất nhiều.
Chớp mắt Kiều Lam đã ở ký túc xá được một tuần. Từ đầu đến cuối, cha mẹ Kiều chưa từng đợi được cô trở về. Nhưng chưa kịp biết Kiều Lam đã đi đâu, đột nhiên xảy ra một chuyện.
Một buổi chiều nọ, một đám học sinh bước vào tiệm cơm nhỏ của nhà họ Kiều. Mẹ Kiều thấy chúng thì rất vui mừng. Bà ta biết mấy đứa nhóc này, chúng học chung lớp với Kiều Nguyên, thường xuyên đến tiệm cơm, mẹ Kiều còn cho chúng ít tiền.
Đám nhóc đó thường xuyên đến, nói chuyện với mẹ Kiều cũng không ngần ngại gì cả. Nói chuyện một hồi, mẹ Kiều phát hiện có điều gì đó không ổn.
Có một đứa nhóc nói mình rất hâm mộ Kiều Nguyên, bởi vì cha mẹ Kiều thường xuyên cho Kiều Nguyên tiền tiêu vặt, còn cho rất nhiều. Cha mẹ Kiều nghe thấy thế thì không cảm thấy gì cả, ngược lại còn rất tự hào.
Nào ngờ lại nghe đứa bé kia nó dạo trước chúng đi ăn xâu nướng, Kiều Nguyên vô cùng hào phóng trả hết tiền, cuối cùng nó bỏ ra gần sáu trăm tệ.
Nói đến đây, đám nhóc cực kỳ ghen tị. Bọn chúng đều là học sinh cấp 2, bình thường có mười mấy tệ tiêu xài đã là rất tuyệt rồi, Kiều Nguyên lại có thể mời chúng ăn một bữa xâu nướng đến sáu trăm tệ. Tuyệt cỡ nào cơ chứ.
Nhưng dù sao chúng cũng biết rằng mình và Kiều Nguyên là bạn bè, có một số việc không dám nói ra, chẳng hạn như Kiều Nguyên đãi chúng ăn xâu nướng chỉ là cái cớ để mời một nữ sinh trong lớp đến, nữ sinh đó rất xinh đẹp.
Những chuyện như vậy, tất cả trẻ con đều tự giác giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho phụ huynh biết, nhưng mấy lời như khen cha mẹ Kiều thương Kiều Nguyên nên cho nhiều tiền tiêu vặt thì không cần phải giữ bí mật làm gì.
Đám nhóc thì cực kỳ ghen tị, nhưng mẹ Kiều lại choáng váng.
Bà ta thương Kiều Nguyên, thường xuyên cho Kiều Nguyên tiền tiêu vặt, nhưng bình thường đều cho lẻ, thỉnh thoảng hai ba chục tệ, có đôi lúc là năm chục tệ, nhiều nhất cũng chỉ là một trăm tệ mà thôi, Kiều Nguyên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mời bạn học ăn uống?
Để dành sao?
Làm sao có thể. Kiều Nguyên không phải là kiểu biết dành dụm tiền, mấy ngày trước nó còn đòi tiền bà ta, sao có thể là để dành được.
Rốt cuộc mẹ Kiều cũng phát hiện ra điểm bất thường. Bà ta và chồng liếc nhìn nhau, cau mày hỏi chuyện mấy đứa bé. Đám nhóc không nghi ngờ gì mẹ Kiều cả, hơn nữa Kiều Nguyên còn bốc phét với chúng bảo là tiền kia được chị Hai cho, nhà chị Hai nó có rất nhiều tiền.
Bây giờ mẹ Kiều hỏi, chúng liền kể tất tần tật.
Mẹ Kiều nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cái xẻng xào thức ăn trên tay rơi xuống đất.
Bình luận facebook