Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
Chương 124: Cua anh chàng hacker (12)
Nếu hỏi bang hội lớn nhất trong “Giang Hồ”
là gì, tất cả mọi người sẽ trả lời là “Mê Âm Các”
của Trầm Vô Ngôn, trong Mê Âm Các ấy tụ hội hai mươi cao thủ gần như đứng đầu bảng xếp hạng, có thể gọi là nam thần của toàn bộ cô gái.
Mê Âm Các được xưng là đệ nhất đại bang hội ai ai cũng biết, không cần nói nhiều, nhưng nếu hỏi bang hội biến thái nhất trong “Giang Hồ”
là hội nào, mọi người sẽ nói với bạn bằng vẻ mặt ghê tởm, đó chính là “Hắc Y Bang“.
Đừng thấy cái tên không ra gì, thành viên bang hội cũng không nhiều, nhưng số người không nhiều này đều theo nghề nghiệp sát thủ.
Một sát thủ đánh bạn, ngày nào cũng quấy rối bạn có lẽ không sao nhưng cả một đám sát thủ đều nhìn bạn chằm chằm, ngay cả nhiệm vụ bình thường trong game bạn cũng không làm được vì bạn lúc nào cũng phải cảnh giác đám xuất quỷ nhập thần này đánh lén, kỹ năng của nghề nghiệp sát thủ chính là ẩn thân, ẩn thân đó trời ạ! Chỉ vậy thôi đã đủ làm người khác chán ghét rồi, nghe nói chuyện mà bang chủ Hắc Y Bang thích làm nhất chính là đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ, không sợ người ta nói gã vô đạo đức ỷ to bắt nạt bé, gã chỉ làm theo ý mình.
Hắc Y Bang còn được gọi là bang hội không thể dây vào, bang chủ của Hắc Y Bang cũng được xưng là kẻ không có đạo đức.
Còn về phó bang chủ của Hắc Y Bang, thành viên trong bang hội đều biết có người này, nhưng họ chưa từng gặp hắn, càng đừng nói những người khác còn chưa từng nghe thấy tên.
Phong Trần Nhất Thương đến gần “thi thể”
của Phong Quang, xoa gáy ngượng ngùng nói: “Nữ thần Vãn Dương, tuy chúng ta đã từng hợp tác làm ăn vài lần, nhưng rất xin lỗi, người này tôi không thể giết.”
Phong Quang tức giận muốn logout, cô định rời khỏi game, chợt nghe thấy một câu của Nhậm Ngã Hành: “Cô muốn logout thì làm nhanh đi, dù sao cũng chỉ là một cô gái, nhát gan là chuyện thường thấy.”
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong cay nghiệt, hắn đang chế giễu cô nhát gan, Phong Quang thầm nghiến răng trong lòng, nói gì thì nói cô cũng không logout.
Cô nhanh chóng gửi một dòng chữ: “Tôi không bao giờ logout, ai sợ người đó là heo!”
“Đừng có sỉ nhục chữ heo.”
Phong Quang chỉ thiếu điều cho hắn một cái bạt tai, “Nhậm Ngã Hành, anh là đồ bụng dạ hẹp hòi!”
“Ồ? Vậy trái tim Phật Di Lặc của cô rất bao la nhỉ?”
“Anh mắng tôi béo à!?”
Nhậm Ngã Hành ôm cánh tay, “Ai tiếp lời thì người đó nhận.”
“Anh! Anh giữ xác tôi, lại còn mắng tôi, anh chính là tiểu nhân không có phong độ, không ga lăng!”
“Xác đúng là tôi giữ, nhưng tôi chưa từng mắng cô, hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nói mình là quân tử.”
Rất lâu sau Phong Quang không thốt nổi nửa chữ, xem ra đang cực kì tức giận.
Phong Trần Nhất Thương thấy hai người họ, người đứng thì buông lời châm chọc, người nằm dưới đất thì gõ khung thoại, quan trọng là, trước đây hắn chưa từng thấy Nhậm Ngã Hành… có sức sống như thế.
Phong Trần Nhất Thương nghĩ rất lâu mới tìm được một tính từ phù hợp.
Hắn lấy khuỷu tay đụng vào Nhậm Ngã Hành: “Này, tôi nói này, hai người có thù oán gì vậy? Cậu bắt cô ấy ăn nhiều Đoạn Mạch Đan thế, thù oán đến cỡ nào, nói cho cùng người ta cũng là một cô gái đó.”
Tuy cử chỉ lời nói của Phong Trần Nhất Thương không đứng đắn gì, nhưng hắn vẫn rất khoan dung với phụ nữ, người ngoài không hiểu Nhậm Ngã Hành, nhưng hắn hiểu.
Nhậm Ngã Hành, mặc ta độc hành, từ trước đến giờ trong game hắn luôn một thân một mình, chưa từng chủ động gây thù kết oán với ai, cũng chưa bao giờ có chuyện giữ khư khư xác người ta thế này.
Thù hận cỡ nào à? Nhậm Ngã Hành cười khẩy giễu cợt, vốn cô và hắn không thù oán gì, nhưng cô lại động vào người không nên dây vào, mới đầu chỉ định cảnh cáo cô, ai ngờ cô lại chủ động tìm chết đi bẫy hắn.
Từ lúc chơi game cho tới bây giờ, Nhậm Ngã Hành chỉ bị thương nặng một lần, lại còn bị người ta nhét nhiều Đoạn Mạch Đan như vậy, đúng là một trải nghiệm khó quên.
Bởi vậy có thù gì với cô à? Câu trả lời của Nhậm Ngã Hành là không có, nhưng hắn phải dạy dỗ lại cô gái tự cao tự đại này.
Nếu hỏi bang hội lớn nhất trong “Giang Hồ”
là gì, tất cả mọi người sẽ trả lời là “Mê Âm Các”
của Trầm Vô Ngôn, trong Mê Âm Các ấy tụ hội hai mươi cao thủ gần như đứng đầu bảng xếp hạng, có thể gọi là nam thần của toàn bộ cô gái.
Mê Âm Các được xưng là đệ nhất đại bang hội ai ai cũng biết, không cần nói nhiều, nhưng nếu hỏi bang hội biến thái nhất trong “Giang Hồ”
là hội nào, mọi người sẽ nói với bạn bằng vẻ mặt ghê tởm, đó chính là “Hắc Y Bang“.
Đừng thấy cái tên không ra gì, thành viên bang hội cũng không nhiều, nhưng số người không nhiều này đều theo nghề nghiệp sát thủ.
Một sát thủ đánh bạn, ngày nào cũng quấy rối bạn có lẽ không sao nhưng cả một đám sát thủ đều nhìn bạn chằm chằm, ngay cả nhiệm vụ bình thường trong game bạn cũng không làm được vì bạn lúc nào cũng phải cảnh giác đám xuất quỷ nhập thần này đánh lén, kỹ năng của nghề nghiệp sát thủ chính là ẩn thân, ẩn thân đó trời ạ! Chỉ vậy thôi đã đủ làm người khác chán ghét rồi, nghe nói chuyện mà bang chủ Hắc Y Bang thích làm nhất chính là đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ, không sợ người ta nói gã vô đạo đức ỷ to bắt nạt bé, gã chỉ làm theo ý mình.
Hắc Y Bang còn được gọi là bang hội không thể dây vào, bang chủ của Hắc Y Bang cũng được xưng là kẻ không có đạo đức.
Còn về phó bang chủ của Hắc Y Bang, thành viên trong bang hội đều biết có người này, nhưng họ chưa từng gặp hắn, càng đừng nói những người khác còn chưa từng nghe thấy tên.
Phong Trần Nhất Thương đến gần “thi thể”
của Phong Quang, xoa gáy ngượng ngùng nói: “Nữ thần Vãn Dương, tuy chúng ta đã từng hợp tác làm ăn vài lần, nhưng rất xin lỗi, người này tôi không thể giết.”
Phong Quang tức giận muốn logout, cô định rời khỏi game, chợt nghe thấy một câu của Nhậm Ngã Hành: “Cô muốn logout thì làm nhanh đi, dù sao cũng chỉ là một cô gái, nhát gan là chuyện thường thấy.”
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong cay nghiệt, hắn đang chế giễu cô nhát gan, Phong Quang thầm nghiến răng trong lòng, nói gì thì nói cô cũng không logout.
Cô nhanh chóng gửi một dòng chữ: “Tôi không bao giờ logout, ai sợ người đó là heo!”
“Đừng có sỉ nhục chữ heo.”
Phong Quang chỉ thiếu điều cho hắn một cái bạt tai, “Nhậm Ngã Hành, anh là đồ bụng dạ hẹp hòi!”
“Ồ? Vậy trái tim Phật Di Lặc của cô rất bao la nhỉ?”
“Anh mắng tôi béo à!?”
Nhậm Ngã Hành ôm cánh tay, “Ai tiếp lời thì người đó nhận.”
“Anh! Anh giữ xác tôi, lại còn mắng tôi, anh chính là tiểu nhân không có phong độ, không ga lăng!”
“Xác đúng là tôi giữ, nhưng tôi chưa từng mắng cô, hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nói mình là quân tử.”
Rất lâu sau Phong Quang không thốt nổi nửa chữ, xem ra đang cực kì tức giận.
Phong Trần Nhất Thương thấy hai người họ, người đứng thì buông lời châm chọc, người nằm dưới đất thì gõ khung thoại, quan trọng là, trước đây hắn chưa từng thấy Nhậm Ngã Hành… có sức sống như thế.
Phong Trần Nhất Thương nghĩ rất lâu mới tìm được một tính từ phù hợp.
Hắn lấy khuỷu tay đụng vào Nhậm Ngã Hành: “Này, tôi nói này, hai người có thù oán gì vậy? Cậu bắt cô ấy ăn nhiều Đoạn Mạch Đan thế, thù oán đến cỡ nào, nói cho cùng người ta cũng là một cô gái đó.”
Tuy cử chỉ lời nói của Phong Trần Nhất Thương không đứng đắn gì, nhưng hắn vẫn rất khoan dung với phụ nữ, người ngoài không hiểu Nhậm Ngã Hành, nhưng hắn hiểu.
Nhậm Ngã Hành, mặc ta độc hành, từ trước đến giờ trong game hắn luôn một thân một mình, chưa từng chủ động gây thù kết oán với ai, cũng chưa bao giờ có chuyện giữ khư khư xác người ta thế này.
Thù hận cỡ nào à? Nhậm Ngã Hành cười khẩy giễu cợt, vốn cô và hắn không thù oán gì, nhưng cô lại động vào người không nên dây vào, mới đầu chỉ định cảnh cáo cô, ai ngờ cô lại chủ động tìm chết đi bẫy hắn.
Từ lúc chơi game cho tới bây giờ, Nhậm Ngã Hành chỉ bị thương nặng một lần, lại còn bị người ta nhét nhiều Đoạn Mạch Đan như vậy, đúng là một trải nghiệm khó quên.
Bởi vậy có thù gì với cô à? Câu trả lời của Nhậm Ngã Hành là không có, nhưng hắn phải dạy dỗ lại cô gái tự cao tự đại này.
Bình luận facebook