Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
Nhâm Xử An nhìn Quý Lan, răng bắt đầu va vào nhau cầm cập.
Đây là không sợ lạnh hay là đã lạnh đến nỗi mất luôn cảm giác rồi thế?
Cô nghĩ rằng chỉ cần là một người bình thường thì nhất định là cái sau rồi.
Với tư cách là nghệ sĩ hợp đồng tương lai của công ty Quý Lan, là thế hệ sau của Quý Lan và Chu Mạt Mạt, cô cảm thấy rằng mình nên có “tầm nhìn” một chút, đóng góp chút trà gừng đường nâu trong ba lô của mình.
Nghĩ đến đây, cô lấy trong túi ra bình giữ nhiệt của mình.
Sở Dĩ Lam vừa nhìn thấy nó lập tức cười nhạo cô.
Anh ta sáp lại bên cạnh Nhâm Xử An nói: “Cái túi của em to như vậy nhưng chỉ đựng một cái bình giữ nhiệt thôi đúng không?”
Bị Sở Dĩ Lam trêu chọc, Nhâm Xử An âm thầm trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi có mang theo trà gừng đường nâu.”
Vừa nghe nói đến trà gừng đường nâu, Sở Dĩ Lam vỗ trán, lập tức bảo trợ lý của mình đi lấy cốc giấy. Sau đó anh ta nở nụ cười trên môi, vui vẻ nói với cô: “Chút nữa anh sẽ giúp em đưa nó cho thần tượng, còn em đưa nó cho Mạt Mạt là được rồi.”
Một lúc sau Sở Dĩ Lam bưng một cốc trà gừng đường nâu cẩn thận bước từng bước nhỏ đi về phía Quý Lan, giống như dâng bảo vật cho anh vậy.
“Thần tượng…” Anh ta chưa kịp nói xong đã thu hút sự chú ý của Quý Lan và Chu Mạt Mạt, bất ngờ dưới chân vấp một cái khiến cả người nhào về phía trước, chiếc cốc trong tay anh ta đổ thẳng về phía Quý Lan.
Chất lỏng màu đen đỏ bắn tung toé. Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Quý Lan chỉ kịp đưa tay lên chặn lại. Anh có thể cảm nhận rõ một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên ống tay áo của mình, còn có một số giọt bắn tung tóe lên mặt anh, từ từ trượt xuống theo đường vòng cung trên gò má.
Sở Dĩ Lam ngay lập tức chết lặng tại chỗ.
Không chỉ có Sở Dĩ Lam mà tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều ngẩn ra. Quý Lan ngước mắt nhìn Sở Dĩ Lam bằng đôi mắt đen kịt như màn đêm vậy.
Anh ta đứng đơ ra ở đó giống như đứa trẻ làm sai chuyện: “Thần… thần tượng…”
Cùng lúc đó, Chu Mạt Mạt nhanh chóng phản ứng nhanh hơn những người khác một bước. Cô ta nhanh chóng lấy chiếc khăn mà Quý Lan dùng để lau đầu khi nãy, muốn giúp anh lau chất lỏng đang dính trên mặt.
Cảm nhận được có ai đó đến gần, Quý Lan lập tức tránh đi theo bản năng. Ánh mắt của anh quét qua Chu Mạt Mạt ở bên cạnh, nói: “Lát nữa còn đi tắm, không cần lau.”
Giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra là vui vẻ hay tức giận. Nhưng Chu Mạt Mạt đã quen biết Quý Lan rất nhiều năm rồi, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng lúc này Quý Lan không vui vẻ gì cả.
Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt lúng túng của Sở Dĩ Lam. Anh ta là nhị thế tổ rất nổi tiếng trong giới, một người thẳng thắn rất thích hợp để kết bạn. Nếu có thể tạo một mối quan hệ tốt với Sở Dĩ Lam thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai, cũng đáng để giúp đỡ anh ta khi Quý Lan đang không vui.
Thế là Chu Mạt Mạt ngừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói đỡ cho Sở Dĩ Lam: “Quý Lan, cũng không phải do Sở Dĩ Lam cố ý…”
Quý Lan không ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch vết nước trên mặt.
Sở Dĩ Lam bị gạt sang một bên sắp khóc đến nơi rồi. Lúc bình thường anh ta tùy tiện cẩu thả như vậy nhưng lúc này lại cảm thấy có chút không biết phải làm sao, cũng chẳng biết phải nói gì.
Nhâm Xử An hít một hơi, vẻ mặt hết sức kinh hãi. Cô liếc nhìn Sở Dĩ Lam đang không biết phải làm gì, lập tức bưng cốc trà gừng đường nâu vốn dĩ chuẩn bị cho Chu Mạt Mạt đi tới.
“Tôi có mang theo một ít trà gừng đường nâu, vừa rồi Sở Dĩ Lam chỉ muốn đưa cho anh uống một chút cho ấm người nhưng lại vô tình làm đổ ra ngoài, anh ấy cũng không phải cố ý, anh…”
Quý Lan nhìn Nhâm Xử An, trong nháy mắt có thể hiểu rõ ý của cô khi nói ra những lời đó.
Không phải cô đang nói đỡ cho Sở Dĩ Lam đấy sao?
Trong lòng anh không thoải mái nhưng cũng không chịu được khi thấy Nhâm Xử An khó xử. Vậy nên anh nhẹ nhàng bĩu môi xuống không để ai biết, giận dỗi nói: “Tôi không tức giận.”
Không tức giận mới lạ đấy.
Nhâm Xử An rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nếu nói Quý Lan không khó chịu thì cô không tin chút nào. Cô nhìn đôi mắt lạnh lùng của Quý Lan đang săm soi chiếc cốc trên tay mình, sau đó…
Vậy mà anh lại vui vẻ nguôi giận một cách kỳ diệu như thế. Ngay sau đó, Quý Lan đưa tay về phía cô dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Đôi môi mỏng của anh mím nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Nhâm Xử An sửng sốt, nhanh chóng đưa chiếc nắp cốc của bình giữ nhiệt qua: “Thầy Quý.”
Động tác đón lấy chiếc cốc của Quý Lan dừng lại một chút, anh nhìn cô gái trước mặt mình. Lại gọi anh là thầy Quý, nghe thế nào cũng khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù như thế nào thì anh thực sự không muốn nghe cái xưng hô “thầy Quý” từ miệng của thần tiên tỷ tỷ nữa. Nó quá xa lạ, như thể giữa họ không hề có bất kỳ mối liên hệ nào vậy.
Quý Lan nhíu lông mày lại. Cuối cùng anh cũng thẳng thắn bày tỏ sự không hài lòng từ trước đến giờ của mình: “Tôi không thích ai đó gọi tôi là thầy Quý.”
Và đặc biệt không thích thần tiên tỷ tỷ gọi mình là “thầy Quý”, dùng giọng nói này gọi anh là “nhóc con” còn tốt hơn.
Anh nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Giọng nói của Quý Lan vừa lạnh vừa cứng, giống như cơn gió thổi đến vậy. Nhưng Nhâm Xử An lại có thể nghe thấy giọng điệu làm nũng từ trong lời nói của anh. Cô vô thức cong lên khóe môi: “Vâng, sau này tôi sẽ không gọi như vậy nữa.”
Nghe câu trả lời của Nhâm Xử An xong, Quý Lan mới cúi đầu chậm rãi uống một ngụm. Anh có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm đang trượt xuống cổ họng, chui vào cái bụng lạnh giá của mình.
Uống chút đồ nóng lúc này đúng là rất dễ chịu. Anh uống cốc trà gừng đường nâu từng hớp từng hớp một.
Bỗng nhiên những kỉ niệm của quá khứ cứ ùa về trong tâm trí của anh.
[Nhìn nhóc con lạnh lùng cậu đi, bị xối nước mưa ướt như vậy còn không biết đi tắm nước ấm, cũng không biết đun chút nước nóng để uống làm ấm cơ thể, sốt rồi đây này, đều do cậu tự gây ra cả.]
[Nhóc con này, nếu sau này chẳng may gặp mưa thì nhớ uống trà gừng đường nâu hay gì đó. Nếu cảm thấy uống không ngon thì dùng coca-cola nấu với gừng thái sợi sẽ giúp cậu tránh được việc bị nhiễm lạnh, đỡ phải bị cảm lạnh rồi phát sốt.]
[Tôi thấy cậu ốm yếu như vậy tôi cũng rất buồn đấy, vì vậy hãy chăm sóc tốt cho bản thân khi tôi không ở đây nhé, nhóc con.]
Trong lúc mơ hồ, tưởng chừng như anh đã trở lại ngày đó, ngày anh đổ bệnh nằm trên giường sốt cao ba mươi chín độ. Trong thị trấn không có bệnh viện chính quy, nửa đêm cũng không thể đi đến bệnh viện lớn cách xa hàng chục km.
Thần tiên tỷ tỷ vừa cằn nhằn anh không biết chăm sóc bản thân, vừa dùng khăn ẩm ngâm nước ấm và rượu để giúp anh hạ nhiệt. Cô còn cho anh uống một số loại thuốc nhìn có vẻ rất đắt tiền mới có thể khiến cho bệnh tình của anh khá lên.
Đến khi trời sáng thì cơn sốt giảm xuống dưới ba mươi tám độ. Trong hai năm sau đó, cứ mỗi lần đến mùa đông hay xuân thu giao mùa, thần tiên tỷ tỷ đều chuẩn bị sẵn trà gừng đường nâu ở nhà cho anh. Anh uống hơn một năm, cho đến khi trở về trạng thái lẻ loi một mình.
Nhưng mà bây giờ…
Quý Lan không ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm tập trung nhìn vào chất lỏng màu đỏ sậm trong cốc. Anh đột nhiên xúc động mở miệng: “Nhâm Xử An.”
Anh không thể gọi cô là “thần tiên tỷ tỷ” trước mặt mọi người.
Đã từng là thần tiên tỷ tỷ, bây giờ gặp lại hóa ra lại là… thần tiên muội muội. Những khác biệt và thay đổi như vậy luôn khiến trong lòng anh cảm thấy có chút kỳ diệu.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Xử An được Quý Lan gọi tên một cách nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng anh có chuyện gì quan trọng cần nói. Cô nhanh chóng gật đầu, bày tỏ cho ông chủ tương lai của mình biết rằng cô đang lắng nghe một cách rất nghiêm túc.
Sau khi thấy được phản ứng đó, Quý Lan mím môi, trong lòng đấu tranh mấy lần, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên: “Tôi…”
Tôi là nhóc con đấy, sao chị lại có thể không nhớ ra tôi chứ?
Anh đang định thốt ra những lời đó nhưng trong khoảnh khắc anh đối mặt với Nhâm Xử An, tất cả những gì muốn nói cứ như nghẹn lại trong cổ họng. Ở đây có nhiều người quá, cứ hỏi thẳng ra như thế không biết sẽ khiến thần tiên tỷ tỷ khó xử như thế nào.
Hơn nữa… có lẽ thần tiên tỷ tỷ cũng không muốn nghe anh hỏi câu hỏi như vậy.
Vì vậy anh không nói ra tất cả mà chỉ nhàn nhạt nói mấy câu: “Ngày xưa cũng có người chuẩn bị cái này cho tôi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nghe thấy đều vểnh tai lên, muốn nghe nhiều hơn nữa. Từ trước đến nay Quý Lan chưa bao giờ đề cập đến bất cứ chuyện gì trước năm mười tám tuổi. Thậm chí mọi người cũng không mảy may biết gì về quá khứ của anh, muốn nghe chính bản thân anh nói về “quá khứ” gần như là chuyện không thể nào.
Nhưng hôm nay anh lại chủ động nhắc đến chuyện ngày xưa.
Tuy nhiên đáng tiếc là Quý Lan không nói gì thêm về chuyện đó, cốc trà gừng đường nâu cũng đã cạn.
Anh đặt chiếc cốc trong tay lên bàn bên cạnh, ánh mắt khi nhìn Nhâm Xử An trở nên rất dịu dàng.
“Cảm ơn.”
Nói xong anh đứng dậy rời đi, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Chu Mạt Mạt đáng lẽ nên rời đi cùng Quý Lan lại ngồi yên không di chuyển. Cô ta không uống trà gừng đường nâu Sở Dĩ Lam rót cho mình, chỉ liếc Nhâm Xử An thêm vài cái.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng Quý Lan sẽ tức giận, nghĩ rằng lần này cô ta chỉ cần nói đỡ cho Sở Dĩ Lam vài câu, thuận nước đẩy thuyền để trở nên thân mật hơn với anh ta.
Cô ta còn cho rằng… Quý Lan sẽ không uống đồ người khác đưa đến.
Vậy mà vừa nãy Quý Lan lại dùng cái lý do “không cần” để từ chối cô ta. Cô ta quen biết Quý Lan tám năm, đã đóng chung với nhau trong một số bộ phim, mối quan hệ giữa hai người khá tốt, chẳng lẽ còn thua kém một người mới vào công ty sao?
Nhưng cô ta không bao giờ ngờ được rằng Quý Lan không chỉ chủ động xin trà gừng đường nâu mà vẻ mặt còn dịu dàng hơn một chút. Trà gừng đường nâu này còn khiến cho Quý Lan nghĩ đến chuyện trong quá khứ.
Một người từ trước đến nay không hề nhắc đến chuyện quá khứ chưa chắc là người vô tâm, chỉ là họ vẫn luôn nhớ đến những chuyện đã qua.
Quý Lan luôn nhớ đến chuyện trước đây của anh. Dù Chu Mạt Mạt quen biết anh đã tám năm nhưng vẫn chưa từng có cơ hội nghe bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ của anh.
Thế mà hôm nay Nhâm Xử An có thể dễ dàng khiến cho Quý Lan chủ động kể lại chuyện quá khứ của mình như vậy. Cũng chính vì thế nên cô ta mới cảm thấy Nhâm Xử An này không hề đơn giản chút nào. Còn chưa chính thức ký hợp đồng với Ám Lam, vậy mà đã bắt đầu xun xoe rồi.
Chu Mạt Mạt nở nụ cười nhẹ, nửa đùa nửa thật nói: “Chưa chính thức ký hợp đồng với công ty đã có thể làm được những chuyện như thế này, còn có thể khiến Quý Lan nhắc lại chuyện xưa của mình.”
Nhâm Xử An có thể cảm nhận được chút mỉa mai không dễ gì nhận ra trong lời nói của Chu Mạt Mạt. Nhưng cô giả vờ như không phát hiện ra, chỉ “ha ha” cười hai tiếng: “Mọi người đều là tiền bối của tôi, cho dù tôi không ký hợp đồng với Ám Lam thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
…
Nhâm Xử An xem Quý Lan diễn mấy cảnh liên tiếp.
Cô luôn cảm thấy không thể giải thích được khi nhìn Quý Lan hơi nhướng mày, môi mỏng mím nhẹ, đôi mắt tối sầm như thể mây đen tụ lại như thế này. Cảm giác rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy biểu cảm giống như vậy ở đâu đó rồi.
Cô có cảm cảm giác rất thân quen nhưng sau khi vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, cô mở trò chơi “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch” ra, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Quý Hưng, thiếu niên vừa bị mẹ bỏ rơi trong cảnh mở màn.
Giống.
Thực sự quá giống rồi.
So sánh với những gì trong trí nhớ vài lần, Nhâm Xử An tắt trò chơi đi rồi lại bật lại, bật lại rồi lại tắt đi.
Cô cứ lặp lại việc tắt đi bật lại nhiều lần.
Vẻ mặt của hai người không khác biệt chút nào cả.
“Thế mới nói, nhà sản xuất ra cái trò chơi này cực kỳ hâm mộ tảng băng lớn nhỉ? Khuôn mặt có phần giống nhau cũng thôi đi, đằng này biểu cảm trên mặt cũng gần như giống hệt nhau.”
Nhâm Xử An khẽ lẩm bẩm trong miệng, cảm giác kỳ lạ nào đó trong lòng như đang phảng phất dâng lên.
Trước đây Giang Đồng nói rằng tiếng Anh của Quý Lan ở trường trung học rất giống với cách phát âm của cô. Hôm nay anh lại có vẻ mặt gần như giống hệt như vậy, điều này luôn khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích việc này là nhà sản xuất trò chơi chính là một fan hâm mộ trung thành của Quý Lan.
…
Cảnh quay đầu tiên của Nhâm Xử An chính là phân đoạn đại tiểu thư nhà họ Hạ chết bi thảm.
Trước đó cô chưa hề có những cảm xúc của nhân vật hay tình tiết cốt truyện để làm nền cho cảnh quay này, thế nhưng giờ cô phải diễn phân đoạn nhân vật của mình “chết”, cảnh quay kiểu như vậy là thử thách cực lớn trong sự nghiệp diễn xuất của diễn viên. Hơn nữa, cái chết của nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ mà Nhâm Xử An phải diễn này không phải là cái chết bình thường, mà là kiểu chết đầy “bi thương”. Đây chính là khó càng thêm khó. Cho dù một diễn viên có nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc có thể nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật để hoàn thành thật tốt cảnh quay này được.
Phân cảnh này có rất nhiều nhân vật bao gồm cả những diễn viên quần chúng. Vì Nhâm Xử An là nhân vật trung tâm trong cảnh quay này, thế nên nếu cô diễn xuất không ổn và bị NG nhiều lần thì những diễn viên quần chúng phải trở về vị trí ban đầu, hết lần này đến lần khác phải chạy đi chạy lại.
Nhâm Xử An muốn giảm bớt số lần diễn hỏng nên đã đến phim trường từ sớm.
Cô liên tục luyện tập lời thoại, bắt đầu khơi gợi lên những cảm xúc chân thật nhất trong mình để hoàn thành cảnh quay thật tốt.
Cô không thể vì việc đã ký hợp đồng với công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam – công ty đầu tư và giám chế bộ phim “Ám Dũng” này mà hạ thấp yêu cầu đối với bản thân. Cũng không thể vì có người đại diện ưu tú như Đoạn Tranh Vanh dẫn dắt mà lơ là việc nỗ lực hết mình.
Cô muốn đạo diễn ấn tượng với mình bởi kỹ thuật diễn xuất, chứ không phải là nhớ đến cái danh “Nghệ sĩ sắp ký hợp đồng với Ám Lam”.
Đạo diễn Mạch Tử vẫn luôn có ấn tượng với Nhâm Xử An.
Một là bởi vì vòng casting, biểu hiện của Nhâm Xử An quả thật không tồi, còn lý do khác là…
Cũng tại vòng casting nhân vật, Nhâm Xử An đã khiến Quý Lan tức giận bỏ đi.
Mạch Tử đã biết Nhân Xử An sắp sửa ký hợp đồng với công ty Ám Lam, vậy nên khá mong chờ và yêu cầu cao hơn đối với kỹ thuật diễn của cô.
Nhâm Xử An cho rằng mình đã làm tốt phần chuẩn bị, cả người cô đang đắm chìm bên trong cảm xúc của nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ. Nhưng khi chính thức bắt đầu quay phim thì mọi chuyện không được thuận lợi lắm.
Vẫn là cảnh tượng như trước, mưa to tầm tã giống như vậy.
Nhưng khi làn da tiếp xúc với nước mưa lạnh như băng, cả người Nhâm Xử An đều mạnh mẽ run lập cập. Nhiệt độ thấp hơn so với dự kiến đã khiến cô lập tức thoát vai ra khỏi nhân vật này.
Thật sự là quá lạnh rồi!
Trang phục trên người bị mưa làm cho ướt nhẹp từ trong ra ngoài, lại còn có gió lạnh mùa đông thổi tới khiến cho cả người Nhâm Xử An lạnh đến phát run, răng cô run cầm cập không ngừng. Thậm chí cô còn nghe được tiếng” lạch cạch” va chạm nhau bên trong khoang miệng của mình.
Trước đây khi đóng phim, cô đã từng chịu lạnh đến đông cứng người, cũng từng phơi mình dưới nắng gắt và tự mình vượt qua bể bơi. Nhưng cảm giác cả người bị xối nước lạnh dưới tiết trời đông lạnh giá, đây là lần đầu tiên cô có trải nghiệm này.
Vốn dĩ cực kỳ sợ lạnh, mùa đông ra khỏi nhà nhất định phải ăn mặc ba lớp áo mới có thể đi.
Nước lạnh xối xả chưa ngừng lấy một giây. Khí lạnh đột ngột bao trùm lấy thân thể cô, lạnh đến mức cô không thể tập trung tinh thần để đọc lời thoại mình đã thuộc nằm lòng ra. Điều may mắn là cô vẫn giữ được lý trí của mình. Sau khi nghe đạo diễn gọi tên mình, cô nỗ lực hết sức để gạt cảm giác lạnh lẽo này qua một bên, dùng tình cảm khắc cốt ghi tâm của mình để diễn xuất phân đoạn con gái lớn nhà họ Hạ chết một cách chân thực nhất.
“Cắt!” Đạo diễn Mạch Tử hô lớn một tiếng, nước lạnh xối xả trên đầu Nhân Xử An lập tức dừng lại. Cả một quảng trường rộng lớn đã ướt đẫm bởi nước, ở giữa nơi này chính là hình ảnh Nhân Xử An cô đang đứng run bần bật.
Trong một khoảng thời gian ngắn, môi cô đã đông lạnh đến mức phát tím, rất dễ để nhìn thấy vẻ mặt không ổn của cô.
“Cảm giác cô có chút không tìm được trạng thái, chúng ta quay cảnh diễn như vậy giữa mùa đông đúng là không dễ dàng, cô ráng chịu đựng, chúng ta sẽ cố hết sức qua cảnh này nhé, cũng giảm bớt cho cô một ít khổ cực.”
Mạch Tử không hề vì chuyện tương lai Nhâm Xử An sẽ ký hợp đồng với Ám Lam mà đối đãi đặc biệt. Ông ta không hạ thấp yêu cầu về kỹ thuật diễn xuất cũng không nói chuyện nhẹ nhàng hơn chút nào. Ông ta vẫn dùng ngữ điệu như thường lệ, sau đó chỉ ra cho Nhâm Xử An những điểm thiếu sót và điểm cần chú ý trong cảnh quay vừa rồi.
Không ít diễn viên đang đứng một bên chờ Nhâm Xử An. Có vài diễn viên không phải dầm mưa ở trong phòng nên sắc mặt đỡ hơn một chút. Nhưng những người khác đang phải ngâm mình dưới nước lạnh giống cô thì đều đang run lẩy bẩy.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về cô khiến cô vừa cảm thấy run lên vì lạnh vừa cảm nhận được mặt mình đang nóng lên. Nếu cô vẫn không tìm được trạng thái thì sẽ khiến cho người khác phải quay đi quay lại cảnh này chung với mình.
Đoạn Tranh Vanh vừa mới công bố chuyện cô ký hợp đồng với Ám Lam, nhưng ngay lúc này đây cô diễn ra một cảnh quay tệ thì há phải làm ra chuyện gây mất sự uy tín của Ám Lam sao?
Cũng sẽ khiến cho antifan có lý do tin rằng cô được ký với Ám Lam là nhờ quy tắc ngầm. Cho dù thế nào, cũng phải nỗ lực khắc phục sai sót nhưng răng của cô đã run rẩy đến độ không thể mở ra nổi nữa rồi.
Thậm chí trước khi bắt đầu quay, cô đã dùng hết nửa ngày để xây dựng tường thành trong lòng, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng khi làn nước lạnh như băng chạm vào da thịt, khi quần áo ướt đẫm dán lên người thì cô run rẩy đến đến độ không thể quản lý biểu cảm của mình được.
Cô không kìm chế được, nhẹ giọng ho khụ khụ vài cái: “Đã hiểu rồi ạ đạo diễn, tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái, chúng ta quay thêm lần nữa.”
Khi nói chuyện, thanh âm run rẩy của cô đã rõ ràng đến mức người khác cũng có thể nghe thấy. Môi cô không tự chủ được mà ngay cả đầu ngón tay cũng đang phát run.
Cô thầm nhớ tới cảnh quay ngày hôm qua của Quý Lan với Chu Mạt Mạt, hết lần này đến lần khác tự mình nhắc nhở bản thân, người khác cũng cực khổ như vậy, đừng tự cho mình là bản thân quý giá.
Tập trung tinh lực, cô hòa mình vào trong nhân vật, từ góc độ của nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ quan sát cơn mưa to gió lớn này.
Có lạnh không?
Lạnh, con gái lớn nhà họ Hạ cũng biết lạnh, hơn nữa cô ấy còn biết bản thân sẽ chết.
Trong lòng có bi có phẫn hay không?
Bi phẫn chứ nhưng khát vọng truyền lại “Sự nghiệp” cùng với “Quyết tâm” của bản thân lại càng lớn hơn.
Chỗ hai chân đứng tích một lượng nước lớn trên mặt đất, giày bị nước thấm ướt khiến cho bàn chân cô có cảm giác như đang ngâm trong làn nước lạnh, lạnh đến thấu xương. Cô nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy. Một lát sau, dường như cô đã quen với luồng khí lạnh này. Lúc mở mắt ra một lần nữa thì cô đã hóa thân thành con gái lớn nhà họ Hạ.
Đạo diễn Mạch Tử ngồi đằng sau máy, nắm bộ đàm trong tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình. Nhâm Xử An bỗng nhiên diễn xuất hết sức tự nhiên, không phải diễn ra một đại tiểu thư nhà họ Hạ vô cảm với nỗi sợ đối mặt với rét lạnh không run rẩy. Mà là một vị tiểu thư nhà họ Hạ cho dù đã bị lạnh đến mức hàm răng đánh cầm cập vào nhau, giọng nói cũng phát run, trong lòng cũng sợ hãi cái chết nhưng vẫn không do dự đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Không hề trốn tránh sự lạnh lẽo khiến cả người phát run, mà là lợi dụng trạng thái thân thể, dung hợp với tâm cảnh của con gái lớn nhà họ Hạ.
Diễn như vậy trái lại tạo nên một cảm giác mới mẻ.
Mạch Tử dám chắc rằng ngay từ đầu Nhâm Xử An không có ý định diễn như vậy. Cô có trạng thái như vậy bởi vì sự phát huy tự nhiên của chính mình sau khi ướt đẫm tại trường quay, khéo léo biến đổi tâm trạng của nhân vật.
Phát huy như vậy mà vẫn bảo đảm kỹ thuật diễn xuất, đối với một người mới chưa có nhiều vai diễn mà nói thì quả thật rất hiếm có.
Cô liên tiếp quay vài lần.
Chờ đến khi Mạch Tử hoàn toàn thông qua cảnh quay này, Nhâm Xử An đã bị đông lạnh đến sắp không còn cảm giác, mặt đã cứng đờ.
“Tới đây tới đây Xử An, nhanh lại đây sưởi ấm một chút!”
Sở Dĩ Lam nhận chiếc khăn thật dày từ tay trợ lý của mình giúp Nhâm Xử An đắp quanh người. Anh ta còn cầm trong tay bình giữ nhiệt đựng trà gừng đường đỏ của Nhâm Xử An, rất chân thành khích lệ cô: “Xử An, em diễn quá tốt, đặc biệt có cảm giác nhập vai, anh xem mà nổi hết da gà! Chờ sau khi cắt nối biên tập rồi cho anh xem thì anh cũng có thể khóc được đó.”
Sau khi nhận được sự trợ giúp của Sở Dĩ Lam và trợ lý anh ta, cô quấn khăn ngồi một bên. Trong tay cô ôm bình trà gừng đường đỏ, cuối cùng cảm xúc cũng hòa hoãn một chút.
Cô không đáp lời ngay câu khích lệ của anh ta. Chờ đến khi hàm răng không còn liên tiếp va chạm vào nhau, cô mới chậm rãi đáp lại: “Có lẽ anh nổi da gà không phải vì tôi diễn tốt, mà bởi vì lạnh.”
Sở Dĩ Lam không nhịn được cười nói: “Cứng nhỉ, em còn có tâm tư đùa giỡn, có vẻ bị đông lạnh còn chưa đủ.”
Quý Lan nhìn thấy Nhâm Xử An bị đông lạnh đến mức môi có hơi phát tím, vốn dĩ trong lòng anh cảm thấy đau xót đến lạ.
Nhưng khi cô vừa uống trà gừng đường đỏ nóng hổi, vừa câu được câu không nói chuyện cùng Sở Dĩ Lam, anh lại nổi lên một luồng cảm xúc bất bình khó hiểu. Cái người này, lúc trước dạy dỗ anh rằng lúc bị mắc mưa thì phải nhanh chóng đi tắm dưới nước nóng, vậy mà đến lượt cô tại sao lại có thể còn ngồi đó trò chuyện sao?
Anh im lặng nhìn về phía Nhâm Xử An, nhìn cô đang chắp hai tay đặt trước ngực, xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi liên tục hà làn hơi ấm vào giữa hai lòng bàn tay.
Cảnh diễn của cô đã xong nên chỉ cần chờ thêm một lát, thay trang phục diễn là có thể về thẳng khách sạn. Cảnh Nhâm Xử An quấn khăn ngồi một bên trông có chút đáng thương.
Cho dù anh thấy rất bất bình nhưng nỗi đau xót trong lòng vẫn không nguôi ngoai được chút nào. Quý Lan cũng không xác định được cái cảm giác này có phải đau lòng hay không, nhưng anh luôn cảm thấy chua xót và không thoải mái lắm.
Đã từng là thần tiên tỷ tỷ, trong mắt anh không gì làm không được.
Vì anh mà chuẩn bị thức ăn nước uống, chuẩn bị tất cả mọi thứ, biết tiếng Anh biết toán học, còn biết rất nhiều đạo lý nhân sinh. Từ đầu đến cuối đều do thần tiên tỷ tỷ bảo hộ anh, dạy dỗ anh. Cho dù là khi nào thì anh luôn biết sẽ có thần tiên tỷ tỷ làm chỗ dựa cho anh.
Nhưng bây giờ anh bỗng nhiên phát hiện, thần tiên tỷ tỷ hình như cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có chuyện khó lòng xử lý, cũng sẽ có lúc yếu ớt, anh… Chắc chắn sẽ dựa theo cách thần tiên tỷ tỷ đã từng bảo hộ anh để trở thành thần hộ mệnh cho thần tiên tỷ tỷ.
Nhìn thấy Nhâm Xử An bị đông lạnh đến run rẩy, nói chuyện cũng không được nhanh nhẹn, anh vẫy tay với Tiểu Tống: “Tìm xe công ty đưa Nhâm Xử An về khách sạn.”
Nhưng sau khi nói xong, anh lại nhíu mày nhìn thoáng qua tờ thông báo. Cảnh quay của anh ngày hôm nay cũng đã gần xong hết, chỉ cần bổ sung một phân đoạn thì có thể kết thúc công việc để trở về khách sạn được rồi.
Quý Lan hơi trầm tư một lát rồi đứng dậy, nói với Tiểu Tống: “Nói đạo diễn quay cảnh của tôi trước.”
Tiểu Tống hai mắt tròn xoe đảo một vòng, lập tức hiểu ý Quý Lan.
“Được, em lập tức nói đạo diễn.”
Quý Lan diễn xuất rất tốt, đối với một cảnh quay bổ sung như vậy thì chỉ cần một lần là qua. Tiểu Tống cũng đã sớm tranh thủ lúc Quý Lan đang quay để sắp xếp sẵn xe công ty, chờ bên ngoài phim trường.
Còn về phía Nhâm Xử An, cô vẫn đang quấn khăn trong phòng nghỉ, uống trà gừng đường đỏ. Thân thể cô dần dần thả lỏng, chuẩn bị đi thay trang phục diễn. Bỗng nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da sang trọng đang bước vào.
Từ giày da bóng lưỡng nhìn lên trên, cô chạm phải tầm mắt Quý Lan đang nhìn xuống. Nhâm Xử An ngẩn người ra rồi lại nhanh chóng cười lên: “Ồ, sếp.”
Sếp.
Dù xưng hô như vậy vẫn không hoàn toàn hợp ý anh nhưng cuối cùng cũng thân thiện hơn nhiều, so với xưng hô “Thầy Quý” thì tốt hơn biết bao.
Quý Lan cảm thấy khá hài lòng. Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của anh vang lên: “Tôi phải về khách sạn, em đi cùng tôi.”
Nghe có vẻ đây là một câu ra lệnh nhưng ẩn sâu trong ánh mắt của Quý Lan lại chứa đựng sự ngượng ngùng cùng với một chút mong chờ.
Đồng ý đi, mau đồng ý đi, còn đứng đờ người ra đó làm gì chứ.
Anh nhủ thầm trong lòng.
Nhâm Xử An cứ như được tâng bốc lên đến tận chín tầng mây vậy. Bản thân cô cảm thấy xấu hổ khi được đi nhờ xe của đại thần như Quý Lan. Huống chi còn làm phiền đến ông chủ tương lai đích thân đến tận đây đón cô, dù sao sau này cô cũng ký hợp đồng với anh mà.
Nhưng bản thân cô cũng hiểu một điều, nếu như người ta đã đến tận nơi này tìm mình mà cô lại từ chối thì có vẻ khá vô duyên. Cho dù sắp tới có xảy ra chuyện gì đi nữa thì bây giờ cô cũng không thể từ chối được.
Vì vậy, cô ngu ngơ cười khúc khích với Quý Lan, nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn ông chủ đã cho tôi đi nhờ xe.”
Cô vậy mà còn biết cười khúc khích với anh nữa chứ.
Anh nhận ra thái độ của Nhâm Xử An đối với mình đã hoàn toàn khác so với lúc gặp lần đầu. Quý Lan anh chỉ có thể vui vẻ ậm ừ trong lòng, xoay người rời khỏi phòng khách.
Tiểu Tống đi theo Xử An, sau đó giúp cô chuẩn bị đồ: “Chị Xử An, chị cứ quấn chăn đi là được. Lúc về đến khách sạn chị nhớ tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỗ này có hơi dơ nên. Lúc về chị nhớ phải giặt quần áo đấy.”
“Nhưng mà… ướt xe của ông chủ rồi, có sao không vậy?”
Nhâm Xử An đang quấn chiếc khăn quanh người, lo lắng hỏi lại khi đi cùng với Tiểu Tống ra bên ngoài. Tiểu Tống ừm ừm vài tiếng, trong đầu cô bỗng nhiên thông suốt một điều, nhớ tới lời của Đoạn Tranh Vanh.
Anh ấy đã từng nói rằng: “Anh Lan rất dễ tính, không để ý tới mấy điều này đâu.” Cô không biết Quý Lan có phải người dễ tính hay không, nhưng mà một khi anh dễ tính thì rất hào phóng.
Ánh mắt lúc đó của anh nhìn Nhâm Xử An cực kỳ dịu dàng, cô khẽ nhếch môi. Quý Lan có tính cách giống y hệt như một tảng băng di động vậy. Người khác nhìn vào chắc cũng thấy giữa Quý Lan và tảng băng chẳng khác gì nhau cả.
Khi đi đến gần một chiếc xe MPV, Tiểu Tống giúp cô mở cửa xe. Nhâm Xử An chưa bao giờ được đối xử tốt như thế này trước đây. Lúc này chỉ có thể ngượng ngùng nói hai lần hai từ “cảm ơn” trước khi nhấc chân bước lên xe.
Quý Lan đã ngồi vào trong xe, đôi mắt phượng nhàn nhạt liếc nhìn cô bước lên. Cô mỉm cười với Quý Lan một lần nữa, kéo chăn gọn lại rồi an vị ngồi xuống ghế bên cạnh Quý Lan.
Thái độ của anh đối với cô khá là tốt, thế nên cuối cùng cô cũng mạnh dạn nói một câu nửa đùa nửa thật: “Cảm ơn ông chủ tốt bụng tuyệt vời đã cho tôi đi nhờ chuyến này.”
Quý Lan liếc nhìn cô.
Lòng tốt tuyệt vời sao?
Lòng tốt nhỏ bé này sao so sánh được với công ơn lớn lao của cô từng dành cho anh chứ.
“Em…”
Quý Lan ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong tâm trí anh thật sự rất muốn hỏi cô rằng: “Em có nhớ anh không?” Nhưng những lời đó chỉ có thể cứ quanh quẩn mãi trong cổ họng, chỉ trực chờ chủ nhân nuốt nó xuống hay là nhả ra. Cuối cùng anh cũng chọn cách nuốt nó vào trong.
Anh sợ đáp án của cô.
“Em không cần phải chịu, nếu thấy lạnh thì cứ nói ra.” Quý Lan nói rồi liếc nhìn chân của Nhâm Xử An.
Ống quần của Xử An vẫn còn rỉ nước, chảy xuống sàn ôtô tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Nhâm Xử An “Hả?” một tiếng, chờ đợi câu sau của anh.
Giọng Quý Lan nhỏ nhẹ, như thể đang nói về một vấn đề nhẹ nhàng như làn gió thổi qua vậy. Anh điều chỉnh lại giọng mình rồi nói: “Tôi có thể thảo luận với đạo diễn và biên kịch để thay đổi cảnh quay mà không làm ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim.”
Nhâm Xử An: ???
Những lời này khiến cô bị sốc nặng. Thay đổi kịch bản cho một diễn viên bình thường chỉ có ba mươi tư cảnh trong phim, chỉ thay đổi một phân đoạn thôi cũng khiến cô khó hiểu rồi. Nhưng điều đáng để ý là lý do thay đổi chỉ vì… cô sợ lạnh?
Quý Lan đúng là mất trí rồi!
Nhâm Xử An cảm thấy sốc nặng khi nghe anh nói như vậy. Đây là Quý Lan, hầu như người nào trong giới diễn xuất cũng gọi anh là “nam diễn viên thẳng thắn nhất trong lịch sử ngành giải trí”. “Thẳng thắn” của anh cũng là một trong số những điểm có thể bị antifan đem ra lợi dụng để tấn công.
Bởi vì quá thẳng thắn cho nên trong một bộ phim đã chiếm trọn ánh hào quang, không cho tiểu hoa có cơ hội được nổi tiếng.
Vì quá thẳng nên trong buổi phỏng vấn, anh không chớp mắt một cái mà thẳng thừng phủ nhận năng lực diễn xuất của các diễn viên đóng chung với mình.
Vì quá thẳng, anh không ngần ngại trách mắng ngôi sao hạng hai trên bàn ăn vì không chuyên tâm trong diễn xuất.
Với một người có yêu cầu về diễn xuất cao đến như vậy lại muốn bàn bạc với đạo diễn và biên kịch chỉ để thay đổi cảnh quay cho cô vì cô sợ lạnh sao?
Kể cả khi Quý Lan bảo rằng “sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng của bộ phim” thì cô vẫn cảm thấy việc này thật sự là quá…
Kỳ cục.
Nhâm Xử An ho khan hai tiếng, ngập ngừng hỏi người bên cạnh: “Sếp, anh có đối tốt với tất cả nghệ sĩ trong công ty như vậy không?”
Làm sao anh có thể đối xử với cô như với mọi người trong công ty được chứ. Quý Lan nghĩ trong lòng như vậy nhưng lại không dám nói ra.
Anh im lặng một lát, anh không ngại dành sự quan tâm đặc biệt của mình cho Nhâm Xử An. Cũng như Nhâm Xử An không che giấu sự quan tâm của cô với Quý Hưng vậy dù anh chỉ là đứa con hoang. Anh lập tức trả lời: “Không.”
Câu trả lời của Quý Lan quá trực tiếp khiến cho Nhâm Xử An cảm thấy hơi… chột dạ. Cô sốc đến mức không dám đáp lại nữa, ngoại trừ việc cô luôn than “Trời ơi!!” trong lòng.
Quá bất thường, cái tên Quý Lan này thật sự quá bất thường rồi.
Nhâm Xử An chỉ mới tiếp xúc với Quý Lan một chút, vài lần gặp mặt nhưng gần như lúc nào cô cũng giận dữ với anh. Trước buổi thử vai cho “Ám Dũng”, cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp mặt Quý Lan chứ đừng nói đến việc giao lưu với anh. Cô cũng không thể tìm ra lý do vì sao anh lại đối xử với cô như vậy.
Quý Lan đã từng hỏi cô rằng: “Em có nhớ anh không?” và anh cũng đã nói với cô những chuyện trước đó không thể giải thích được, Nhâm Xử An cô chỉ nghĩ rằng có lẽ Quý Lan anh nhận nhầm người.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô hít sâu một hơi. Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết và kịch bản nhiều năm, cô bỗng nhiên nhớ đến một kịch bản có nội dung khá giống.
Nhâm Xử An bỗng nhiên đờ người ra.
Chẳng lẽ cô trông giống mối tình đầu của Quý Lan ư?
Quý Lan… không phải là nhìn thấy bóng dáng của mối tình đầu trong cô, vì vậy muốn lấy cô làm vật thay thế để bù đắp tình cảm bị tổn thương bên trong trái tim mình sao? Nếu trong lòng của Quý Lan luôn có một bóng hình mà anh không thể nào quên, vậy hóa ra đây là lý do anh không có bạn gái trong nhiều năm như vậy.
Mọi thứ đều có lí do của nó.
Không biết mối tình mà Quý Lan luôn cất giấu trong lòng kia là ai, nhưng có lẽ vì cô trông khá giống với mối tình đầu của Quý Lan nên anh quan tâm đến cô sao?
Vậy…. Quý Lan có tình ý ở bên trong hay sao?
Mí mắt Nhâm Xử An giật giật.
Quý Lan bất ngờ đến phòng chờ để tìm gặp cô, còn chủ động cho cô đi cùng xe với anh về khách sạn. Bây giờ quần áo vẫn còn ướt sũng đang trên mặc trên người vì “cơn mưa tầm tã” trong lúc diễn…
Làm sao mà cô không cảm nhận được có điều gì đó chứ?
Đầu óc cô bỗng dưng quay cuồng, hai tay không kìm được mà siết chặt chiếc chăn được quấn quanh người. Cô liếc sang bên cạnh, lén lút nhìn chằm chằm Quý Lan đang ngồi yên trên ghế.
Thấy Quý Lan im lặng và biết kiềm chế hơn thường ngày, cô mới có thể yên tâm ngồi thẳng lưng trên ghế.
Anh không giống như một con thú tìm người thay thế để thỏa mãn tính ngoan cố của mình.
Nhưng…
Anh thể hiện sự khác biệt với cô rất rõ ràng, vì cô là người duy nhất. Dường như tâm tình cô cũng có chút thay đổi gì đó khiến cô càng lo lắng hơn, điều này kì lạ quá đi mất!
Sao cô có thể không nghĩ nhiều được chứ?
Trên chiếc xe MPV, một bác tài, một thư ký và một nam nghệ sĩ. Ngoài ra còn có Nhâm Xử An đang bị ướt từ đầu tới cuối.
Chết!
Cô không thể không ngừng nghĩ về loại chuyện này, càng nghĩ về nó cô càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bàn tay cô nắm chặt chiếc chăn, cơ thể Nhâm Xử An từ từ tiến về phía đối diện Quý Lan.
Quý Lan bí mật quan sát Nhâm Xử An ngay từ lúc đầu, lúc nhận thấy có điều bất thường, anh lập tức cho dừng xe lại.
Thần tiên tỷ tỷ ơi… đây là chuyện gì vậy!?
…
Trên đường đi, Nhâm Xử An luôn trong tình trạng căng thẳng và không biết phải nói cái gì. Sau khi xe dừng lại, cô muốn trốn đi càng sớm càng tốt, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.
Cô ấn vào tay cầm cửa xe nhưng không biết là do cô ấy chưa bao giờ ngồi xe thương vụ cao cấp như vậy hay là bản thân cô không biết cách mở cửa, hay là do sức của cô ấy quá yếu, mặc dù đã cố thử nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không mở được cửa.
Con người là vậy, càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm, càng lo lắng thì cô lại càng không mở được cửa.
Cô lo lắng đến mức toát mồ hôi hột. Đột nhiên mùi gỗ tao nhã xông vào mũi cô. Bàn tay thon dài và mảnh khảnh lướt qua trước mắt Nhâm Xử An, Quý Lan vòng tay qua người cô rồi đặt lên trên tay nắm cửa xe,.
Nhâm Xử An đột nhiên nín thở, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ. Mắt cô không biết nên nhìn vào đâu cả. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Quý Lan nên chỉ liếc nhìn Tiểu Tống và tài xế lái xe phía trước, sau đó liếc qua kính chiếu hậu.
Trong gương chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của bản thân, còn có thể nhìn thấy…
Khuôn mặt của Quý Lan.
Sống mũi cao thẳng, quai hàm góc cạnh trông rất ưa nhìn.
Không! Đây không phải là lúc để cô nghĩ tới những điều này!
Nhâm Xử An chớp mắt, lấy lại tinh thần cho bản thân.
Quý Lan sẽ làm gì?
Trong phút chốc, hàng ngàn ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, cứ như một nồi cháo đang sôi trào vậy.
Cô tưởng tượng một đống thứ trong đầu. Khuôn mặt lạnh như băng hiện lên trước mặt cô, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, dường như có cảm xúc gì đó không thể giải thích được. Ở khoách cách gần như thế này, Nhâm Xử An có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của Quý Lan.
Đôi mắt của cô như có cảm xúc gì đó đang ngày một lớn dần, bóng tối đè lên mặt đất như thể đang đè lên trái tim cô vậy. Cô đến thở cũng không dám nhưng mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh cứ như truyền thẳng vào đầu óc cô, hòa quyện cùng với hơi thở yếu ớt của mình.
Nhâm Xử An, một bà mẹ đơn thân đang nuôi dạy một đứa trẻ, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông đến thế. Hơn nữa người này còn là Vua màn ảnh – Quý Lan, sang chảnh từ đầu đến chân. Máu dồn lên mặt, trong lòng lo lắng khiến mặt cô đỏ như xôi gấc.
Nhưng…
Cho dù người trước mắt là kim sắc, muốn làm chuyện đồi bại thì cô cũng không thể đồng ý được!
Nhâm Xử An âm thầm gật gù.
Nếu Quý Lan muốn làm gì cô, cho dù anh là sếp lớn, dù cô có bị chửi bới hay chèn ép đến mấy thì cô cũng không đồng ý để cho anh được nước lấn tới. Cô sẽ lên gối vào chỗ hiểm của anh, cho anh biết thế nào là lễ độ!
Cô không ngừng phấn khích, trong lòng xuất hiện cảnh tượng bản thân đóng một bộ phim dài tận 300 tập với ý chí thà chết chứ không đầu hàng, cô nắm chặt tay thành quyền và chờ đợi mọi thứ xảy ra.
“Cạch” một tiếng, cửa xe mở ra.
Gió lạnh bên ngoài đột nhiên thổi vào xe ô tô ấm áp, đồng thời cũng làm dịu đi suy nghĩ nóng bỏng của Xử An.
Nhâm Xử An:…
Lạnh thấu tim, cả cơ thể cô như bay lên vậy.
Cô chớp mắt sững sờ, giống như bị đóng đinh tại chỗ. Nhìn Quý Lan bước xuống xe ở phía bên kia rồi đi sang bên cô, còn đưa tay lịch sự đỡ cô ra ngoài. Cô muốn tìm một cái lỗ để chui xuống quá đi mất. Cũng may cô không nói ra mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mình!
Ban nãy mồ hôi trên trán bị gió lạnh thổi qua, lập tức rơi xuống, mặc dù đã được sưởi ấm nhưng giờ cô vẫn còn cảm thấy lạnh.
“Ắt xì!” Cô vậy mà lại hắt xì vào Quý Lan. Nhâm Xử An lo lắng khi nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Nhâm Xử An: Một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự.jpg
Cô đang rất xấu hổ nhưng may mắn đã che giấu tất cả cảm xúc của mình bằng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Nhâm Xử An nở một nụ cười tươi, đưa tay ra để Quý Lan dìu xuống xe.
Trước đó vì đóng phim mà cô ngâm không ít nước lạnh nên khi xuống xe, bắp chân của cô đột nhiên yếu hơn hẳn, cả người mất thăng bằng mà ngã về phía trước. Bỗng nhiên một bàn tay to lớn ôm lấy eo của Nhâm Xử An. Bởi vì đột nhiên eo bị siết chặt nên trái tim cô cũng như thắt lại vậy. Cô vịn vào tay anh rồi đứng ngây người một lúc nhưng anh đã vội vàng bỏ tay ra khỏi eo cô lâu rồi.
Nhâm Xử An thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như Quý Lan vẫn là một quý ông chứ không phải một người đàn ông trung niên ngoại hình bóng bẩy, bề ngoài cao quý, lạnh lùng nhưng bên trong thì bẩn thỉu như cô đã tưởng tượng.
Là cô đã từ bụng ta suy ra bụng người mất rồi. Nhâm Xử An thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn ông chủ rất nhiều.”
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy Quý Lan bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tiễn cô về tận phòng.”
Nhâm Xử An nhìn Quý Lan, răng bắt đầu va vào nhau cầm cập.
Đây là không sợ lạnh hay là đã lạnh đến nỗi mất luôn cảm giác rồi thế?
Cô nghĩ rằng chỉ cần là một người bình thường thì nhất định là cái sau rồi.
Với tư cách là nghệ sĩ hợp đồng tương lai của công ty Quý Lan, là thế hệ sau của Quý Lan và Chu Mạt Mạt, cô cảm thấy rằng mình nên có “tầm nhìn” một chút, đóng góp chút trà gừng đường nâu trong ba lô của mình.
Nghĩ đến đây, cô lấy trong túi ra bình giữ nhiệt của mình.
Sở Dĩ Lam vừa nhìn thấy nó lập tức cười nhạo cô.
Anh ta sáp lại bên cạnh Nhâm Xử An nói: “Cái túi của em to như vậy nhưng chỉ đựng một cái bình giữ nhiệt thôi đúng không?”
Bị Sở Dĩ Lam trêu chọc, Nhâm Xử An âm thầm trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi có mang theo trà gừng đường nâu.”
Vừa nghe nói đến trà gừng đường nâu, Sở Dĩ Lam vỗ trán, lập tức bảo trợ lý của mình đi lấy cốc giấy. Sau đó anh ta nở nụ cười trên môi, vui vẻ nói với cô: “Chút nữa anh sẽ giúp em đưa nó cho thần tượng, còn em đưa nó cho Mạt Mạt là được rồi.”
Một lúc sau Sở Dĩ Lam bưng một cốc trà gừng đường nâu cẩn thận bước từng bước nhỏ đi về phía Quý Lan, giống như dâng bảo vật cho anh vậy.
“Thần tượng…” Anh ta chưa kịp nói xong đã thu hút sự chú ý của Quý Lan và Chu Mạt Mạt, bất ngờ dưới chân vấp một cái khiến cả người nhào về phía trước, chiếc cốc trong tay anh ta đổ thẳng về phía Quý Lan.
Chất lỏng màu đen đỏ bắn tung toé. Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Quý Lan chỉ kịp đưa tay lên chặn lại. Anh có thể cảm nhận rõ một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên ống tay áo của mình, còn có một số giọt bắn tung tóe lên mặt anh, từ từ trượt xuống theo đường vòng cung trên gò má.
Sở Dĩ Lam ngay lập tức chết lặng tại chỗ.
Không chỉ có Sở Dĩ Lam mà tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều ngẩn ra. Quý Lan ngước mắt nhìn Sở Dĩ Lam bằng đôi mắt đen kịt như màn đêm vậy.
Anh ta đứng đơ ra ở đó giống như đứa trẻ làm sai chuyện: “Thần… thần tượng…”
Cùng lúc đó, Chu Mạt Mạt nhanh chóng phản ứng nhanh hơn những người khác một bước. Cô ta nhanh chóng lấy chiếc khăn mà Quý Lan dùng để lau đầu khi nãy, muốn giúp anh lau chất lỏng đang dính trên mặt.
Cảm nhận được có ai đó đến gần, Quý Lan lập tức tránh đi theo bản năng. Ánh mắt của anh quét qua Chu Mạt Mạt ở bên cạnh, nói: “Lát nữa còn đi tắm, không cần lau.”
Giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra là vui vẻ hay tức giận. Nhưng Chu Mạt Mạt đã quen biết Quý Lan rất nhiều năm rồi, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng lúc này Quý Lan không vui vẻ gì cả.
Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt lúng túng của Sở Dĩ Lam. Anh ta là nhị thế tổ rất nổi tiếng trong giới, một người thẳng thắn rất thích hợp để kết bạn. Nếu có thể tạo một mối quan hệ tốt với Sở Dĩ Lam thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai, cũng đáng để giúp đỡ anh ta khi Quý Lan đang không vui.
Thế là Chu Mạt Mạt ngừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói đỡ cho Sở Dĩ Lam: “Quý Lan, cũng không phải do Sở Dĩ Lam cố ý…”
Quý Lan không ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch vết nước trên mặt.
Sở Dĩ Lam bị gạt sang một bên sắp khóc đến nơi rồi. Lúc bình thường anh ta tùy tiện cẩu thả như vậy nhưng lúc này lại cảm thấy có chút không biết phải làm sao, cũng chẳng biết phải nói gì.
Nhâm Xử An hít một hơi, vẻ mặt hết sức kinh hãi. Cô liếc nhìn Sở Dĩ Lam đang không biết phải làm gì, lập tức bưng cốc trà gừng đường nâu vốn dĩ chuẩn bị cho Chu Mạt Mạt đi tới.
“Tôi có mang theo một ít trà gừng đường nâu, vừa rồi Sở Dĩ Lam chỉ muốn đưa cho anh uống một chút cho ấm người nhưng lại vô tình làm đổ ra ngoài, anh ấy cũng không phải cố ý, anh…”
Quý Lan nhìn Nhâm Xử An, trong nháy mắt có thể hiểu rõ ý của cô khi nói ra những lời đó.
Không phải cô đang nói đỡ cho Sở Dĩ Lam đấy sao?
Trong lòng anh không thoải mái nhưng cũng không chịu được khi thấy Nhâm Xử An khó xử. Vậy nên anh nhẹ nhàng bĩu môi xuống không để ai biết, giận dỗi nói: “Tôi không tức giận.”
Không tức giận mới lạ đấy.
Nhâm Xử An rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nếu nói Quý Lan không khó chịu thì cô không tin chút nào. Cô nhìn đôi mắt lạnh lùng của Quý Lan đang săm soi chiếc cốc trên tay mình, sau đó…
Vậy mà anh lại vui vẻ nguôi giận một cách kỳ diệu như thế. Ngay sau đó, Quý Lan đưa tay về phía cô dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Đôi môi mỏng của anh mím nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Nhâm Xử An sửng sốt, nhanh chóng đưa chiếc nắp cốc của bình giữ nhiệt qua: “Thầy Quý.”
Động tác đón lấy chiếc cốc của Quý Lan dừng lại một chút, anh nhìn cô gái trước mặt mình. Lại gọi anh là thầy Quý, nghe thế nào cũng khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù như thế nào thì anh thực sự không muốn nghe cái xưng hô “thầy Quý” từ miệng của thần tiên tỷ tỷ nữa. Nó quá xa lạ, như thể giữa họ không hề có bất kỳ mối liên hệ nào vậy.
Quý Lan nhíu lông mày lại. Cuối cùng anh cũng thẳng thắn bày tỏ sự không hài lòng từ trước đến giờ của mình: “Tôi không thích ai đó gọi tôi là thầy Quý.”
Và đặc biệt không thích thần tiên tỷ tỷ gọi mình là “thầy Quý”, dùng giọng nói này gọi anh là “nhóc con” còn tốt hơn.
Anh nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Giọng nói của Quý Lan vừa lạnh vừa cứng, giống như cơn gió thổi đến vậy. Nhưng Nhâm Xử An lại có thể nghe thấy giọng điệu làm nũng từ trong lời nói của anh. Cô vô thức cong lên khóe môi: “Vâng, sau này tôi sẽ không gọi như vậy nữa.”
Nghe câu trả lời của Nhâm Xử An xong, Quý Lan mới cúi đầu chậm rãi uống một ngụm. Anh có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm đang trượt xuống cổ họng, chui vào cái bụng lạnh giá của mình.
Uống chút đồ nóng lúc này đúng là rất dễ chịu. Anh uống cốc trà gừng đường nâu từng hớp từng hớp một.
Bỗng nhiên những kỉ niệm của quá khứ cứ ùa về trong tâm trí của anh.
[Nhìn nhóc con lạnh lùng cậu đi, bị xối nước mưa ướt như vậy còn không biết đi tắm nước ấm, cũng không biết đun chút nước nóng để uống làm ấm cơ thể, sốt rồi đây này, đều do cậu tự gây ra cả.]
[Nhóc con này, nếu sau này chẳng may gặp mưa thì nhớ uống trà gừng đường nâu hay gì đó. Nếu cảm thấy uống không ngon thì dùng coca-cola nấu với gừng thái sợi sẽ giúp cậu tránh được việc bị nhiễm lạnh, đỡ phải bị cảm lạnh rồi phát sốt.]
[Tôi thấy cậu ốm yếu như vậy tôi cũng rất buồn đấy, vì vậy hãy chăm sóc tốt cho bản thân khi tôi không ở đây nhé, nhóc con.]
Trong lúc mơ hồ, tưởng chừng như anh đã trở lại ngày đó, ngày anh đổ bệnh nằm trên giường sốt cao ba mươi chín độ. Trong thị trấn không có bệnh viện chính quy, nửa đêm cũng không thể đi đến bệnh viện lớn cách xa hàng chục km.
Thần tiên tỷ tỷ vừa cằn nhằn anh không biết chăm sóc bản thân, vừa dùng khăn ẩm ngâm nước ấm và rượu để giúp anh hạ nhiệt. Cô còn cho anh uống một số loại thuốc nhìn có vẻ rất đắt tiền mới có thể khiến cho bệnh tình của anh khá lên.
Đến khi trời sáng thì cơn sốt giảm xuống dưới ba mươi tám độ. Trong hai năm sau đó, cứ mỗi lần đến mùa đông hay xuân thu giao mùa, thần tiên tỷ tỷ đều chuẩn bị sẵn trà gừng đường nâu ở nhà cho anh. Anh uống hơn một năm, cho đến khi trở về trạng thái lẻ loi một mình.
Nhưng mà bây giờ…
Quý Lan không ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm tập trung nhìn vào chất lỏng màu đỏ sậm trong cốc. Anh đột nhiên xúc động mở miệng: “Nhâm Xử An.”
Anh không thể gọi cô là “thần tiên tỷ tỷ” trước mặt mọi người.
Đã từng là thần tiên tỷ tỷ, bây giờ gặp lại hóa ra lại là… thần tiên muội muội. Những khác biệt và thay đổi như vậy luôn khiến trong lòng anh cảm thấy có chút kỳ diệu.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Xử An được Quý Lan gọi tên một cách nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng anh có chuyện gì quan trọng cần nói. Cô nhanh chóng gật đầu, bày tỏ cho ông chủ tương lai của mình biết rằng cô đang lắng nghe một cách rất nghiêm túc.
Sau khi thấy được phản ứng đó, Quý Lan mím môi, trong lòng đấu tranh mấy lần, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên: “Tôi…”
Tôi là nhóc con đấy, sao chị lại có thể không nhớ ra tôi chứ?
Anh đang định thốt ra những lời đó nhưng trong khoảnh khắc anh đối mặt với Nhâm Xử An, tất cả những gì muốn nói cứ như nghẹn lại trong cổ họng. Ở đây có nhiều người quá, cứ hỏi thẳng ra như thế không biết sẽ khiến thần tiên tỷ tỷ khó xử như thế nào.
Hơn nữa… có lẽ thần tiên tỷ tỷ cũng không muốn nghe anh hỏi câu hỏi như vậy.
Vì vậy anh không nói ra tất cả mà chỉ nhàn nhạt nói mấy câu: “Ngày xưa cũng có người chuẩn bị cái này cho tôi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nghe thấy đều vểnh tai lên, muốn nghe nhiều hơn nữa. Từ trước đến nay Quý Lan chưa bao giờ đề cập đến bất cứ chuyện gì trước năm mười tám tuổi. Thậm chí mọi người cũng không mảy may biết gì về quá khứ của anh, muốn nghe chính bản thân anh nói về “quá khứ” gần như là chuyện không thể nào.
Nhưng hôm nay anh lại chủ động nhắc đến chuyện ngày xưa.
Tuy nhiên đáng tiếc là Quý Lan không nói gì thêm về chuyện đó, cốc trà gừng đường nâu cũng đã cạn.
Anh đặt chiếc cốc trong tay lên bàn bên cạnh, ánh mắt khi nhìn Nhâm Xử An trở nên rất dịu dàng.
“Cảm ơn.”
Nói xong anh đứng dậy rời đi, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Chu Mạt Mạt đáng lẽ nên rời đi cùng Quý Lan lại ngồi yên không di chuyển. Cô ta không uống trà gừng đường nâu Sở Dĩ Lam rót cho mình, chỉ liếc Nhâm Xử An thêm vài cái.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng Quý Lan sẽ tức giận, nghĩ rằng lần này cô ta chỉ cần nói đỡ cho Sở Dĩ Lam vài câu, thuận nước đẩy thuyền để trở nên thân mật hơn với anh ta.
Cô ta còn cho rằng… Quý Lan sẽ không uống đồ người khác đưa đến.
Vậy mà vừa nãy Quý Lan lại dùng cái lý do “không cần” để từ chối cô ta. Cô ta quen biết Quý Lan tám năm, đã đóng chung với nhau trong một số bộ phim, mối quan hệ giữa hai người khá tốt, chẳng lẽ còn thua kém một người mới vào công ty sao?
Nhưng cô ta không bao giờ ngờ được rằng Quý Lan không chỉ chủ động xin trà gừng đường nâu mà vẻ mặt còn dịu dàng hơn một chút. Trà gừng đường nâu này còn khiến cho Quý Lan nghĩ đến chuyện trong quá khứ.
Một người từ trước đến nay không hề nhắc đến chuyện quá khứ chưa chắc là người vô tâm, chỉ là họ vẫn luôn nhớ đến những chuyện đã qua.
Quý Lan luôn nhớ đến chuyện trước đây của anh. Dù Chu Mạt Mạt quen biết anh đã tám năm nhưng vẫn chưa từng có cơ hội nghe bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ của anh.
Thế mà hôm nay Nhâm Xử An có thể dễ dàng khiến cho Quý Lan chủ động kể lại chuyện quá khứ của mình như vậy. Cũng chính vì thế nên cô ta mới cảm thấy Nhâm Xử An này không hề đơn giản chút nào. Còn chưa chính thức ký hợp đồng với Ám Lam, vậy mà đã bắt đầu xun xoe rồi.
Chu Mạt Mạt nở nụ cười nhẹ, nửa đùa nửa thật nói: “Chưa chính thức ký hợp đồng với công ty đã có thể làm được những chuyện như thế này, còn có thể khiến Quý Lan nhắc lại chuyện xưa của mình.”
Nhâm Xử An có thể cảm nhận được chút mỉa mai không dễ gì nhận ra trong lời nói của Chu Mạt Mạt. Nhưng cô giả vờ như không phát hiện ra, chỉ “ha ha” cười hai tiếng: “Mọi người đều là tiền bối của tôi, cho dù tôi không ký hợp đồng với Ám Lam thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
…
Nhâm Xử An xem Quý Lan diễn mấy cảnh liên tiếp.
Cô luôn cảm thấy không thể giải thích được khi nhìn Quý Lan hơi nhướng mày, môi mỏng mím nhẹ, đôi mắt tối sầm như thể mây đen tụ lại như thế này. Cảm giác rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy biểu cảm giống như vậy ở đâu đó rồi.
Cô có cảm cảm giác rất thân quen nhưng sau khi vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, cô mở trò chơi “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch” ra, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Quý Hưng, thiếu niên vừa bị mẹ bỏ rơi trong cảnh mở màn.
Giống.
Thực sự quá giống rồi.
So sánh với những gì trong trí nhớ vài lần, Nhâm Xử An tắt trò chơi đi rồi lại bật lại, bật lại rồi lại tắt đi.
Cô cứ lặp lại việc tắt đi bật lại nhiều lần.
Vẻ mặt của hai người không khác biệt chút nào cả.
“Thế mới nói, nhà sản xuất ra cái trò chơi này cực kỳ hâm mộ tảng băng lớn nhỉ? Khuôn mặt có phần giống nhau cũng thôi đi, đằng này biểu cảm trên mặt cũng gần như giống hệt nhau.”
Nhâm Xử An khẽ lẩm bẩm trong miệng, cảm giác kỳ lạ nào đó trong lòng như đang phảng phất dâng lên.
Trước đây Giang Đồng nói rằng tiếng Anh của Quý Lan ở trường trung học rất giống với cách phát âm của cô. Hôm nay anh lại có vẻ mặt gần như giống hệt như vậy, điều này luôn khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích việc này là nhà sản xuất trò chơi chính là một fan hâm mộ trung thành của Quý Lan.
…
Cảnh quay đầu tiên của Nhâm Xử An chính là phân đoạn đại tiểu thư nhà họ Hạ chết bi thảm.
Trước đó cô chưa hề có những cảm xúc của nhân vật hay tình tiết cốt truyện để làm nền cho cảnh quay này, thế nhưng giờ cô phải diễn phân đoạn nhân vật của mình “chết”, cảnh quay kiểu như vậy là thử thách cực lớn trong sự nghiệp diễn xuất của diễn viên. Hơn nữa, cái chết của nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ mà Nhâm Xử An phải diễn này không phải là cái chết bình thường, mà là kiểu chết đầy “bi thương”. Đây chính là khó càng thêm khó. Cho dù một diễn viên có nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc có thể nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật để hoàn thành thật tốt cảnh quay này được.
Phân cảnh này có rất nhiều nhân vật bao gồm cả những diễn viên quần chúng. Vì Nhâm Xử An là nhân vật trung tâm trong cảnh quay này, thế nên nếu cô diễn xuất không ổn và bị NG nhiều lần thì những diễn viên quần chúng phải trở về vị trí ban đầu, hết lần này đến lần khác phải chạy đi chạy lại.
Nhâm Xử An muốn giảm bớt số lần diễn hỏng nên đã đến phim trường từ sớm.
Cô liên tục luyện tập lời thoại, bắt đầu khơi gợi lên những cảm xúc chân thật nhất trong mình để hoàn thành cảnh quay thật tốt.
Cô không thể vì việc đã ký hợp đồng với công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam – công ty đầu tư và giám chế bộ phim “Ám Dũng” này mà hạ thấp yêu cầu đối với bản thân. Cũng không thể vì có người đại diện ưu tú như Đoạn Tranh Vanh dẫn dắt mà lơ là việc nỗ lực hết mình.
Cô muốn đạo diễn ấn tượng với mình bởi kỹ thuật diễn xuất, chứ không phải là nhớ đến cái danh “Nghệ sĩ sắp ký hợp đồng với Ám Lam”.
Đạo diễn Mạch Tử vẫn luôn có ấn tượng với Nhâm Xử An.
Một là bởi vì vòng casting, biểu hiện của Nhâm Xử An quả thật không tồi, còn lý do khác là…
Cũng tại vòng casting nhân vật, Nhâm Xử An đã khiến Quý Lan tức giận bỏ đi.
Mạch Tử đã biết Nhân Xử An sắp sửa ký hợp đồng với công ty Ám Lam, vậy nên khá mong chờ và yêu cầu cao hơn đối với kỹ thuật diễn của cô.
Nhâm Xử An cho rằng mình đã làm tốt phần chuẩn bị, cả người cô đang đắm chìm bên trong cảm xúc của nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ. Nhưng khi chính thức bắt đầu quay phim thì mọi chuyện không được thuận lợi lắm.
Vẫn là cảnh tượng như trước, mưa to tầm tã giống như vậy.
Nhưng khi làn da tiếp xúc với nước mưa lạnh như băng, cả người Nhâm Xử An đều mạnh mẽ run lập cập. Nhiệt độ thấp hơn so với dự kiến đã khiến cô lập tức thoát vai ra khỏi nhân vật này.
Thật sự là quá lạnh rồi!
Trang phục trên người bị mưa làm cho ướt nhẹp từ trong ra ngoài, lại còn có gió lạnh mùa đông thổi tới khiến cho cả người Nhâm Xử An lạnh đến phát run, răng cô run cầm cập không ngừng. Thậm chí cô còn nghe được tiếng” lạch cạch” va chạm nhau bên trong khoang miệng của mình.
Trước đây khi đóng phim, cô đã từng chịu lạnh đến đông cứng người, cũng từng phơi mình dưới nắng gắt và tự mình vượt qua bể bơi. Nhưng cảm giác cả người bị xối nước lạnh dưới tiết trời đông lạnh giá, đây là lần đầu tiên cô có trải nghiệm này.
Vốn dĩ cực kỳ sợ lạnh, mùa đông ra khỏi nhà nhất định phải ăn mặc ba lớp áo mới có thể đi.
Nước lạnh xối xả chưa ngừng lấy một giây. Khí lạnh đột ngột bao trùm lấy thân thể cô, lạnh đến mức cô không thể tập trung tinh thần để đọc lời thoại mình đã thuộc nằm lòng ra. Điều may mắn là cô vẫn giữ được lý trí của mình. Sau khi nghe đạo diễn gọi tên mình, cô nỗ lực hết sức để gạt cảm giác lạnh lẽo này qua một bên, dùng tình cảm khắc cốt ghi tâm của mình để diễn xuất phân đoạn con gái lớn nhà họ Hạ chết một cách chân thực nhất.
“Cắt!” Đạo diễn Mạch Tử hô lớn một tiếng, nước lạnh xối xả trên đầu Nhân Xử An lập tức dừng lại. Cả một quảng trường rộng lớn đã ướt đẫm bởi nước, ở giữa nơi này chính là hình ảnh Nhân Xử An cô đang đứng run bần bật.
Trong một khoảng thời gian ngắn, môi cô đã đông lạnh đến mức phát tím, rất dễ để nhìn thấy vẻ mặt không ổn của cô.
“Cảm giác cô có chút không tìm được trạng thái, chúng ta quay cảnh diễn như vậy giữa mùa đông đúng là không dễ dàng, cô ráng chịu đựng, chúng ta sẽ cố hết sức qua cảnh này nhé, cũng giảm bớt cho cô một ít khổ cực.”
Mạch Tử không hề vì chuyện tương lai Nhâm Xử An sẽ ký hợp đồng với Ám Lam mà đối đãi đặc biệt. Ông ta không hạ thấp yêu cầu về kỹ thuật diễn xuất cũng không nói chuyện nhẹ nhàng hơn chút nào. Ông ta vẫn dùng ngữ điệu như thường lệ, sau đó chỉ ra cho Nhâm Xử An những điểm thiếu sót và điểm cần chú ý trong cảnh quay vừa rồi.
Không ít diễn viên đang đứng một bên chờ Nhâm Xử An. Có vài diễn viên không phải dầm mưa ở trong phòng nên sắc mặt đỡ hơn một chút. Nhưng những người khác đang phải ngâm mình dưới nước lạnh giống cô thì đều đang run lẩy bẩy.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về cô khiến cô vừa cảm thấy run lên vì lạnh vừa cảm nhận được mặt mình đang nóng lên. Nếu cô vẫn không tìm được trạng thái thì sẽ khiến cho người khác phải quay đi quay lại cảnh này chung với mình.
Đoạn Tranh Vanh vừa mới công bố chuyện cô ký hợp đồng với Ám Lam, nhưng ngay lúc này đây cô diễn ra một cảnh quay tệ thì há phải làm ra chuyện gây mất sự uy tín của Ám Lam sao?
Cũng sẽ khiến cho antifan có lý do tin rằng cô được ký với Ám Lam là nhờ quy tắc ngầm. Cho dù thế nào, cũng phải nỗ lực khắc phục sai sót nhưng răng của cô đã run rẩy đến độ không thể mở ra nổi nữa rồi.
Thậm chí trước khi bắt đầu quay, cô đã dùng hết nửa ngày để xây dựng tường thành trong lòng, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng khi làn nước lạnh như băng chạm vào da thịt, khi quần áo ướt đẫm dán lên người thì cô run rẩy đến đến độ không thể quản lý biểu cảm của mình được.
Cô không kìm chế được, nhẹ giọng ho khụ khụ vài cái: “Đã hiểu rồi ạ đạo diễn, tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái, chúng ta quay thêm lần nữa.”
Khi nói chuyện, thanh âm run rẩy của cô đã rõ ràng đến mức người khác cũng có thể nghe thấy. Môi cô không tự chủ được mà ngay cả đầu ngón tay cũng đang phát run.
Cô thầm nhớ tới cảnh quay ngày hôm qua của Quý Lan với Chu Mạt Mạt, hết lần này đến lần khác tự mình nhắc nhở bản thân, người khác cũng cực khổ như vậy, đừng tự cho mình là bản thân quý giá.
Tập trung tinh lực, cô hòa mình vào trong nhân vật, từ góc độ của nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ quan sát cơn mưa to gió lớn này.
Có lạnh không?
Lạnh, con gái lớn nhà họ Hạ cũng biết lạnh, hơn nữa cô ấy còn biết bản thân sẽ chết.
Trong lòng có bi có phẫn hay không?
Bi phẫn chứ nhưng khát vọng truyền lại “Sự nghiệp” cùng với “Quyết tâm” của bản thân lại càng lớn hơn.
Chỗ hai chân đứng tích một lượng nước lớn trên mặt đất, giày bị nước thấm ướt khiến cho bàn chân cô có cảm giác như đang ngâm trong làn nước lạnh, lạnh đến thấu xương. Cô nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy. Một lát sau, dường như cô đã quen với luồng khí lạnh này. Lúc mở mắt ra một lần nữa thì cô đã hóa thân thành con gái lớn nhà họ Hạ.
Đạo diễn Mạch Tử ngồi đằng sau máy, nắm bộ đàm trong tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình. Nhâm Xử An bỗng nhiên diễn xuất hết sức tự nhiên, không phải diễn ra một đại tiểu thư nhà họ Hạ vô cảm với nỗi sợ đối mặt với rét lạnh không run rẩy. Mà là một vị tiểu thư nhà họ Hạ cho dù đã bị lạnh đến mức hàm răng đánh cầm cập vào nhau, giọng nói cũng phát run, trong lòng cũng sợ hãi cái chết nhưng vẫn không do dự đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Không hề trốn tránh sự lạnh lẽo khiến cả người phát run, mà là lợi dụng trạng thái thân thể, dung hợp với tâm cảnh của con gái lớn nhà họ Hạ.
Diễn như vậy trái lại tạo nên một cảm giác mới mẻ.
Mạch Tử dám chắc rằng ngay từ đầu Nhâm Xử An không có ý định diễn như vậy. Cô có trạng thái như vậy bởi vì sự phát huy tự nhiên của chính mình sau khi ướt đẫm tại trường quay, khéo léo biến đổi tâm trạng của nhân vật.
Phát huy như vậy mà vẫn bảo đảm kỹ thuật diễn xuất, đối với một người mới chưa có nhiều vai diễn mà nói thì quả thật rất hiếm có.
Cô liên tiếp quay vài lần.
Chờ đến khi Mạch Tử hoàn toàn thông qua cảnh quay này, Nhâm Xử An đã bị đông lạnh đến sắp không còn cảm giác, mặt đã cứng đờ.
“Tới đây tới đây Xử An, nhanh lại đây sưởi ấm một chút!”
Sở Dĩ Lam nhận chiếc khăn thật dày từ tay trợ lý của mình giúp Nhâm Xử An đắp quanh người. Anh ta còn cầm trong tay bình giữ nhiệt đựng trà gừng đường đỏ của Nhâm Xử An, rất chân thành khích lệ cô: “Xử An, em diễn quá tốt, đặc biệt có cảm giác nhập vai, anh xem mà nổi hết da gà! Chờ sau khi cắt nối biên tập rồi cho anh xem thì anh cũng có thể khóc được đó.”
Sau khi nhận được sự trợ giúp của Sở Dĩ Lam và trợ lý anh ta, cô quấn khăn ngồi một bên. Trong tay cô ôm bình trà gừng đường đỏ, cuối cùng cảm xúc cũng hòa hoãn một chút.
Cô không đáp lời ngay câu khích lệ của anh ta. Chờ đến khi hàm răng không còn liên tiếp va chạm vào nhau, cô mới chậm rãi đáp lại: “Có lẽ anh nổi da gà không phải vì tôi diễn tốt, mà bởi vì lạnh.”
Sở Dĩ Lam không nhịn được cười nói: “Cứng nhỉ, em còn có tâm tư đùa giỡn, có vẻ bị đông lạnh còn chưa đủ.”
Quý Lan nhìn thấy Nhâm Xử An bị đông lạnh đến mức môi có hơi phát tím, vốn dĩ trong lòng anh cảm thấy đau xót đến lạ.
Nhưng khi cô vừa uống trà gừng đường đỏ nóng hổi, vừa câu được câu không nói chuyện cùng Sở Dĩ Lam, anh lại nổi lên một luồng cảm xúc bất bình khó hiểu. Cái người này, lúc trước dạy dỗ anh rằng lúc bị mắc mưa thì phải nhanh chóng đi tắm dưới nước nóng, vậy mà đến lượt cô tại sao lại có thể còn ngồi đó trò chuyện sao?
Anh im lặng nhìn về phía Nhâm Xử An, nhìn cô đang chắp hai tay đặt trước ngực, xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi liên tục hà làn hơi ấm vào giữa hai lòng bàn tay.
Cảnh diễn của cô đã xong nên chỉ cần chờ thêm một lát, thay trang phục diễn là có thể về thẳng khách sạn. Cảnh Nhâm Xử An quấn khăn ngồi một bên trông có chút đáng thương.
Cho dù anh thấy rất bất bình nhưng nỗi đau xót trong lòng vẫn không nguôi ngoai được chút nào. Quý Lan cũng không xác định được cái cảm giác này có phải đau lòng hay không, nhưng anh luôn cảm thấy chua xót và không thoải mái lắm.
Đã từng là thần tiên tỷ tỷ, trong mắt anh không gì làm không được.
Vì anh mà chuẩn bị thức ăn nước uống, chuẩn bị tất cả mọi thứ, biết tiếng Anh biết toán học, còn biết rất nhiều đạo lý nhân sinh. Từ đầu đến cuối đều do thần tiên tỷ tỷ bảo hộ anh, dạy dỗ anh. Cho dù là khi nào thì anh luôn biết sẽ có thần tiên tỷ tỷ làm chỗ dựa cho anh.
Nhưng bây giờ anh bỗng nhiên phát hiện, thần tiên tỷ tỷ hình như cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có chuyện khó lòng xử lý, cũng sẽ có lúc yếu ớt, anh… Chắc chắn sẽ dựa theo cách thần tiên tỷ tỷ đã từng bảo hộ anh để trở thành thần hộ mệnh cho thần tiên tỷ tỷ.
Nhìn thấy Nhâm Xử An bị đông lạnh đến run rẩy, nói chuyện cũng không được nhanh nhẹn, anh vẫy tay với Tiểu Tống: “Tìm xe công ty đưa Nhâm Xử An về khách sạn.”
Nhưng sau khi nói xong, anh lại nhíu mày nhìn thoáng qua tờ thông báo. Cảnh quay của anh ngày hôm nay cũng đã gần xong hết, chỉ cần bổ sung một phân đoạn thì có thể kết thúc công việc để trở về khách sạn được rồi.
Quý Lan hơi trầm tư một lát rồi đứng dậy, nói với Tiểu Tống: “Nói đạo diễn quay cảnh của tôi trước.”
Tiểu Tống hai mắt tròn xoe đảo một vòng, lập tức hiểu ý Quý Lan.
“Được, em lập tức nói đạo diễn.”
Quý Lan diễn xuất rất tốt, đối với một cảnh quay bổ sung như vậy thì chỉ cần một lần là qua. Tiểu Tống cũng đã sớm tranh thủ lúc Quý Lan đang quay để sắp xếp sẵn xe công ty, chờ bên ngoài phim trường.
Còn về phía Nhâm Xử An, cô vẫn đang quấn khăn trong phòng nghỉ, uống trà gừng đường đỏ. Thân thể cô dần dần thả lỏng, chuẩn bị đi thay trang phục diễn. Bỗng nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da sang trọng đang bước vào.
Từ giày da bóng lưỡng nhìn lên trên, cô chạm phải tầm mắt Quý Lan đang nhìn xuống. Nhâm Xử An ngẩn người ra rồi lại nhanh chóng cười lên: “Ồ, sếp.”
Sếp.
Dù xưng hô như vậy vẫn không hoàn toàn hợp ý anh nhưng cuối cùng cũng thân thiện hơn nhiều, so với xưng hô “Thầy Quý” thì tốt hơn biết bao.
Quý Lan cảm thấy khá hài lòng. Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của anh vang lên: “Tôi phải về khách sạn, em đi cùng tôi.”
Nghe có vẻ đây là một câu ra lệnh nhưng ẩn sâu trong ánh mắt của Quý Lan lại chứa đựng sự ngượng ngùng cùng với một chút mong chờ.
Đồng ý đi, mau đồng ý đi, còn đứng đờ người ra đó làm gì chứ.
Anh nhủ thầm trong lòng.
Nhâm Xử An cứ như được tâng bốc lên đến tận chín tầng mây vậy. Bản thân cô cảm thấy xấu hổ khi được đi nhờ xe của đại thần như Quý Lan. Huống chi còn làm phiền đến ông chủ tương lai đích thân đến tận đây đón cô, dù sao sau này cô cũng ký hợp đồng với anh mà.
Nhưng bản thân cô cũng hiểu một điều, nếu như người ta đã đến tận nơi này tìm mình mà cô lại từ chối thì có vẻ khá vô duyên. Cho dù sắp tới có xảy ra chuyện gì đi nữa thì bây giờ cô cũng không thể từ chối được.
Vì vậy, cô ngu ngơ cười khúc khích với Quý Lan, nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn ông chủ đã cho tôi đi nhờ xe.”
Cô vậy mà còn biết cười khúc khích với anh nữa chứ.
Anh nhận ra thái độ của Nhâm Xử An đối với mình đã hoàn toàn khác so với lúc gặp lần đầu. Quý Lan anh chỉ có thể vui vẻ ậm ừ trong lòng, xoay người rời khỏi phòng khách.
Tiểu Tống đi theo Xử An, sau đó giúp cô chuẩn bị đồ: “Chị Xử An, chị cứ quấn chăn đi là được. Lúc về đến khách sạn chị nhớ tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỗ này có hơi dơ nên. Lúc về chị nhớ phải giặt quần áo đấy.”
“Nhưng mà… ướt xe của ông chủ rồi, có sao không vậy?”
Nhâm Xử An đang quấn chiếc khăn quanh người, lo lắng hỏi lại khi đi cùng với Tiểu Tống ra bên ngoài. Tiểu Tống ừm ừm vài tiếng, trong đầu cô bỗng nhiên thông suốt một điều, nhớ tới lời của Đoạn Tranh Vanh.
Anh ấy đã từng nói rằng: “Anh Lan rất dễ tính, không để ý tới mấy điều này đâu.” Cô không biết Quý Lan có phải người dễ tính hay không, nhưng mà một khi anh dễ tính thì rất hào phóng.
Ánh mắt lúc đó của anh nhìn Nhâm Xử An cực kỳ dịu dàng, cô khẽ nhếch môi. Quý Lan có tính cách giống y hệt như một tảng băng di động vậy. Người khác nhìn vào chắc cũng thấy giữa Quý Lan và tảng băng chẳng khác gì nhau cả.
Khi đi đến gần một chiếc xe MPV, Tiểu Tống giúp cô mở cửa xe. Nhâm Xử An chưa bao giờ được đối xử tốt như thế này trước đây. Lúc này chỉ có thể ngượng ngùng nói hai lần hai từ “cảm ơn” trước khi nhấc chân bước lên xe.
Quý Lan đã ngồi vào trong xe, đôi mắt phượng nhàn nhạt liếc nhìn cô bước lên. Cô mỉm cười với Quý Lan một lần nữa, kéo chăn gọn lại rồi an vị ngồi xuống ghế bên cạnh Quý Lan.
Thái độ của anh đối với cô khá là tốt, thế nên cuối cùng cô cũng mạnh dạn nói một câu nửa đùa nửa thật: “Cảm ơn ông chủ tốt bụng tuyệt vời đã cho tôi đi nhờ chuyến này.”
Quý Lan liếc nhìn cô.
Lòng tốt tuyệt vời sao?
Lòng tốt nhỏ bé này sao so sánh được với công ơn lớn lao của cô từng dành cho anh chứ.
“Em…”
Quý Lan ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong tâm trí anh thật sự rất muốn hỏi cô rằng: “Em có nhớ anh không?” Nhưng những lời đó chỉ có thể cứ quanh quẩn mãi trong cổ họng, chỉ trực chờ chủ nhân nuốt nó xuống hay là nhả ra. Cuối cùng anh cũng chọn cách nuốt nó vào trong.
Anh sợ đáp án của cô.
“Em không cần phải chịu, nếu thấy lạnh thì cứ nói ra.” Quý Lan nói rồi liếc nhìn chân của Nhâm Xử An.
Ống quần của Xử An vẫn còn rỉ nước, chảy xuống sàn ôtô tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Nhâm Xử An “Hả?” một tiếng, chờ đợi câu sau của anh.
Giọng Quý Lan nhỏ nhẹ, như thể đang nói về một vấn đề nhẹ nhàng như làn gió thổi qua vậy. Anh điều chỉnh lại giọng mình rồi nói: “Tôi có thể thảo luận với đạo diễn và biên kịch để thay đổi cảnh quay mà không làm ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim.”
Nhâm Xử An: ???
Những lời này khiến cô bị sốc nặng. Thay đổi kịch bản cho một diễn viên bình thường chỉ có ba mươi tư cảnh trong phim, chỉ thay đổi một phân đoạn thôi cũng khiến cô khó hiểu rồi. Nhưng điều đáng để ý là lý do thay đổi chỉ vì… cô sợ lạnh?
Quý Lan đúng là mất trí rồi!
Nhâm Xử An cảm thấy sốc nặng khi nghe anh nói như vậy. Đây là Quý Lan, hầu như người nào trong giới diễn xuất cũng gọi anh là “nam diễn viên thẳng thắn nhất trong lịch sử ngành giải trí”. “Thẳng thắn” của anh cũng là một trong số những điểm có thể bị antifan đem ra lợi dụng để tấn công.
Bởi vì quá thẳng thắn cho nên trong một bộ phim đã chiếm trọn ánh hào quang, không cho tiểu hoa có cơ hội được nổi tiếng.
Vì quá thẳng nên trong buổi phỏng vấn, anh không chớp mắt một cái mà thẳng thừng phủ nhận năng lực diễn xuất của các diễn viên đóng chung với mình.
Vì quá thẳng, anh không ngần ngại trách mắng ngôi sao hạng hai trên bàn ăn vì không chuyên tâm trong diễn xuất.
Với một người có yêu cầu về diễn xuất cao đến như vậy lại muốn bàn bạc với đạo diễn và biên kịch chỉ để thay đổi cảnh quay cho cô vì cô sợ lạnh sao?
Kể cả khi Quý Lan bảo rằng “sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng của bộ phim” thì cô vẫn cảm thấy việc này thật sự là quá…
Kỳ cục.
Nhâm Xử An ho khan hai tiếng, ngập ngừng hỏi người bên cạnh: “Sếp, anh có đối tốt với tất cả nghệ sĩ trong công ty như vậy không?”
Làm sao anh có thể đối xử với cô như với mọi người trong công ty được chứ. Quý Lan nghĩ trong lòng như vậy nhưng lại không dám nói ra.
Anh im lặng một lát, anh không ngại dành sự quan tâm đặc biệt của mình cho Nhâm Xử An. Cũng như Nhâm Xử An không che giấu sự quan tâm của cô với Quý Hưng vậy dù anh chỉ là đứa con hoang. Anh lập tức trả lời: “Không.”
Câu trả lời của Quý Lan quá trực tiếp khiến cho Nhâm Xử An cảm thấy hơi… chột dạ. Cô sốc đến mức không dám đáp lại nữa, ngoại trừ việc cô luôn than “Trời ơi!!” trong lòng.
Quá bất thường, cái tên Quý Lan này thật sự quá bất thường rồi.
Nhâm Xử An chỉ mới tiếp xúc với Quý Lan một chút, vài lần gặp mặt nhưng gần như lúc nào cô cũng giận dữ với anh. Trước buổi thử vai cho “Ám Dũng”, cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp mặt Quý Lan chứ đừng nói đến việc giao lưu với anh. Cô cũng không thể tìm ra lý do vì sao anh lại đối xử với cô như vậy.
Quý Lan đã từng hỏi cô rằng: “Em có nhớ anh không?” và anh cũng đã nói với cô những chuyện trước đó không thể giải thích được, Nhâm Xử An cô chỉ nghĩ rằng có lẽ Quý Lan anh nhận nhầm người.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô hít sâu một hơi. Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết và kịch bản nhiều năm, cô bỗng nhiên nhớ đến một kịch bản có nội dung khá giống.
Nhâm Xử An bỗng nhiên đờ người ra.
Chẳng lẽ cô trông giống mối tình đầu của Quý Lan ư?
Quý Lan… không phải là nhìn thấy bóng dáng của mối tình đầu trong cô, vì vậy muốn lấy cô làm vật thay thế để bù đắp tình cảm bị tổn thương bên trong trái tim mình sao? Nếu trong lòng của Quý Lan luôn có một bóng hình mà anh không thể nào quên, vậy hóa ra đây là lý do anh không có bạn gái trong nhiều năm như vậy.
Mọi thứ đều có lí do của nó.
Không biết mối tình mà Quý Lan luôn cất giấu trong lòng kia là ai, nhưng có lẽ vì cô trông khá giống với mối tình đầu của Quý Lan nên anh quan tâm đến cô sao?
Vậy…. Quý Lan có tình ý ở bên trong hay sao?
Mí mắt Nhâm Xử An giật giật.
Quý Lan bất ngờ đến phòng chờ để tìm gặp cô, còn chủ động cho cô đi cùng xe với anh về khách sạn. Bây giờ quần áo vẫn còn ướt sũng đang trên mặc trên người vì “cơn mưa tầm tã” trong lúc diễn…
Làm sao mà cô không cảm nhận được có điều gì đó chứ?
Đầu óc cô bỗng dưng quay cuồng, hai tay không kìm được mà siết chặt chiếc chăn được quấn quanh người. Cô liếc sang bên cạnh, lén lút nhìn chằm chằm Quý Lan đang ngồi yên trên ghế.
Thấy Quý Lan im lặng và biết kiềm chế hơn thường ngày, cô mới có thể yên tâm ngồi thẳng lưng trên ghế.
Anh không giống như một con thú tìm người thay thế để thỏa mãn tính ngoan cố của mình.
Nhưng…
Anh thể hiện sự khác biệt với cô rất rõ ràng, vì cô là người duy nhất. Dường như tâm tình cô cũng có chút thay đổi gì đó khiến cô càng lo lắng hơn, điều này kì lạ quá đi mất!
Sao cô có thể không nghĩ nhiều được chứ?
Trên chiếc xe MPV, một bác tài, một thư ký và một nam nghệ sĩ. Ngoài ra còn có Nhâm Xử An đang bị ướt từ đầu tới cuối.
Chết!
Cô không thể không ngừng nghĩ về loại chuyện này, càng nghĩ về nó cô càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bàn tay cô nắm chặt chiếc chăn, cơ thể Nhâm Xử An từ từ tiến về phía đối diện Quý Lan.
Quý Lan bí mật quan sát Nhâm Xử An ngay từ lúc đầu, lúc nhận thấy có điều bất thường, anh lập tức cho dừng xe lại.
Thần tiên tỷ tỷ ơi… đây là chuyện gì vậy!?
…
Trên đường đi, Nhâm Xử An luôn trong tình trạng căng thẳng và không biết phải nói cái gì. Sau khi xe dừng lại, cô muốn trốn đi càng sớm càng tốt, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.
Cô ấn vào tay cầm cửa xe nhưng không biết là do cô ấy chưa bao giờ ngồi xe thương vụ cao cấp như vậy hay là bản thân cô không biết cách mở cửa, hay là do sức của cô ấy quá yếu, mặc dù đã cố thử nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không mở được cửa.
Con người là vậy, càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm, càng lo lắng thì cô lại càng không mở được cửa.
Cô lo lắng đến mức toát mồ hôi hột. Đột nhiên mùi gỗ tao nhã xông vào mũi cô. Bàn tay thon dài và mảnh khảnh lướt qua trước mắt Nhâm Xử An, Quý Lan vòng tay qua người cô rồi đặt lên trên tay nắm cửa xe,.
Nhâm Xử An đột nhiên nín thở, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ. Mắt cô không biết nên nhìn vào đâu cả. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Quý Lan nên chỉ liếc nhìn Tiểu Tống và tài xế lái xe phía trước, sau đó liếc qua kính chiếu hậu.
Trong gương chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của bản thân, còn có thể nhìn thấy…
Khuôn mặt của Quý Lan.
Sống mũi cao thẳng, quai hàm góc cạnh trông rất ưa nhìn.
Không! Đây không phải là lúc để cô nghĩ tới những điều này!
Nhâm Xử An chớp mắt, lấy lại tinh thần cho bản thân.
Quý Lan sẽ làm gì?
Trong phút chốc, hàng ngàn ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, cứ như một nồi cháo đang sôi trào vậy.
Cô tưởng tượng một đống thứ trong đầu. Khuôn mặt lạnh như băng hiện lên trước mặt cô, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, dường như có cảm xúc gì đó không thể giải thích được. Ở khoách cách gần như thế này, Nhâm Xử An có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của Quý Lan.
Đôi mắt của cô như có cảm xúc gì đó đang ngày một lớn dần, bóng tối đè lên mặt đất như thể đang đè lên trái tim cô vậy. Cô đến thở cũng không dám nhưng mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh cứ như truyền thẳng vào đầu óc cô, hòa quyện cùng với hơi thở yếu ớt của mình.
Nhâm Xử An, một bà mẹ đơn thân đang nuôi dạy một đứa trẻ, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông đến thế. Hơn nữa người này còn là Vua màn ảnh – Quý Lan, sang chảnh từ đầu đến chân. Máu dồn lên mặt, trong lòng lo lắng khiến mặt cô đỏ như xôi gấc.
Nhưng…
Cho dù người trước mắt là kim sắc, muốn làm chuyện đồi bại thì cô cũng không thể đồng ý được!
Nhâm Xử An âm thầm gật gù.
Nếu Quý Lan muốn làm gì cô, cho dù anh là sếp lớn, dù cô có bị chửi bới hay chèn ép đến mấy thì cô cũng không đồng ý để cho anh được nước lấn tới. Cô sẽ lên gối vào chỗ hiểm của anh, cho anh biết thế nào là lễ độ!
Cô không ngừng phấn khích, trong lòng xuất hiện cảnh tượng bản thân đóng một bộ phim dài tận 300 tập với ý chí thà chết chứ không đầu hàng, cô nắm chặt tay thành quyền và chờ đợi mọi thứ xảy ra.
“Cạch” một tiếng, cửa xe mở ra.
Gió lạnh bên ngoài đột nhiên thổi vào xe ô tô ấm áp, đồng thời cũng làm dịu đi suy nghĩ nóng bỏng của Xử An.
Nhâm Xử An:…
Lạnh thấu tim, cả cơ thể cô như bay lên vậy.
Cô chớp mắt sững sờ, giống như bị đóng đinh tại chỗ. Nhìn Quý Lan bước xuống xe ở phía bên kia rồi đi sang bên cô, còn đưa tay lịch sự đỡ cô ra ngoài. Cô muốn tìm một cái lỗ để chui xuống quá đi mất. Cũng may cô không nói ra mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mình!
Ban nãy mồ hôi trên trán bị gió lạnh thổi qua, lập tức rơi xuống, mặc dù đã được sưởi ấm nhưng giờ cô vẫn còn cảm thấy lạnh.
“Ắt xì!” Cô vậy mà lại hắt xì vào Quý Lan. Nhâm Xử An lo lắng khi nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Nhâm Xử An: Một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự.jpg
Cô đang rất xấu hổ nhưng may mắn đã che giấu tất cả cảm xúc của mình bằng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Nhâm Xử An nở một nụ cười tươi, đưa tay ra để Quý Lan dìu xuống xe.
Trước đó vì đóng phim mà cô ngâm không ít nước lạnh nên khi xuống xe, bắp chân của cô đột nhiên yếu hơn hẳn, cả người mất thăng bằng mà ngã về phía trước. Bỗng nhiên một bàn tay to lớn ôm lấy eo của Nhâm Xử An. Bởi vì đột nhiên eo bị siết chặt nên trái tim cô cũng như thắt lại vậy. Cô vịn vào tay anh rồi đứng ngây người một lúc nhưng anh đã vội vàng bỏ tay ra khỏi eo cô lâu rồi.
Nhâm Xử An thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như Quý Lan vẫn là một quý ông chứ không phải một người đàn ông trung niên ngoại hình bóng bẩy, bề ngoài cao quý, lạnh lùng nhưng bên trong thì bẩn thỉu như cô đã tưởng tượng.
Là cô đã từ bụng ta suy ra bụng người mất rồi. Nhâm Xử An thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn ông chủ rất nhiều.”
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy Quý Lan bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tiễn cô về tận phòng.”
Bình luận facebook