Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Em là quà lễ tình nhân của anh
---------Nhật kí Tô Tố, thời khắc đường mật.
Phần này là quà đặc biệt cho ngày valentine
Người nào đó không có tay viết H đành cố nén nước mắt mà làm.
Ngày 14/2 Hoa Hoa và Tô Tố dắt tay nhau dạo siêu thị Watsons (1), vì sắp đến lễ tình nhân, nên có rất nhiều đồ gắn lên mình cái mác mừng Valentine.
"Em muốn mua cái này, cái này....cả cái này nữa!" Tô Tố anh dũng ôm một núi đồ ăn, bước qua một tủ trưng bày long lanh liền không nhịn được mà quay đầu, lấy hai hộp sản phẩm.
"..."Hoa Hoa quẫn, chỉ hộp, hỏi: "Em quyết định...mua đồ này sao?" Cậu cố tỏ ra trấn định, thế nhưng đôi tai hồng hồng đã bán đứng cậu.
"Có gì không thỏa đáng sao? Lần trước anh mua dâu rồi nên lần này mua sô cô la và vani, chúng ta không thể kén ăn đúng không?" Tô Tố sáng mắt nhìn Hoa Hoa nói.
Lần này Hoa Hoa đã hiểu được ý trong lời nói của cô, cậu tủm tỉm cúi đầu cọ trán lên má cô "Em xác định mua về là có thể dùng?"
Tô Tố cười lớn, không chút ngượng ngùng đấm yêu Hoa Hoa: "Chúng ta thử sô cô la trước được không?"
Bị Tô Tố đấm mà lồng ngực Hoa Hoa lại ngưa, cậu vui mừng ra mặt ôm lấy đống đồ ăn vặt và BCS trong tay Tô Tố, tâm trạng bay lên do kích động, lao ra đứng đầu ngọn gió.
"Cho tôi thanh toán trước nhé."
Cậu híp mắt cười rồi chào hỏi cô gái đứng đằng sau.
"Đồ thần kinh, vì sao? Anh dựa vào cái gì mà chen ngang?"Cô gái phẫn nộ hét lên.
Hoa Hoa nho nhã quay đầu, chớp mắt nhìn cô, cười nói: "Cô à, nếu không thì cho tôi thanh toán hai hộp này trước, tôi thật sự cần dùng ngay lập tức."
Ngay lúc cậu chớp mắt, cô gái oán giận kia đã đỏ mặt, khi ánh mắt nhìn thứ nằm trong tay cậu thì lập tức nghẹn lời, nhìn chằm chằm Hoa Hoa, giọng nói nhẹ nhàng: "Thế thì, anh trước đi."
Tâng trạng Hoa Hoa tốt vô cùng, xòe ra hai tờ tiền cười rất vui vẻ.
Người thu ngân đứng thu tiền thấy nụ cười đó thì thần hồn điên đảo, lấy 2 tờ tiền khác trả lại cậu.
"Tố, đi thôi, chúng ta về nhà."Hoa Hoa cười như điên không hề có ý lấy lại tiền thừa, hưng phấn quá đỗi kéo Tô Tố chạy đi.
Bạn học Tô hoàn toàn câm lặng rồi.
"Anh chạy thế này thì có ích gì, việc đó phải đến tối mới làm được." Người con gái truyền thống Tô Tố nhắc nhở Hoa Hoa.
Hoa Hoa vui mừng, đắc ý ôm chặt Tô Tố, há mồm cười như điên: "Vậy ta lấy múi giờ của Mỹ, kéo rèm cửa sổ là thành đêm ngay."
....Tô Tố bị cậu kẹp tha đi, bắt đầu buồn bực vì tự lấy dây buộc mình.
Hoa Hoa phi như bay, xe chạy mà lốp như sắp rớt ra, quãng đường 20 phút giờ thành 8 phút, bạn học Tô ngồi trong xe giống như tảng đá.
"Nhanh, nhanh xuống xe nào." Cậu vừa xuống xe liền vác Tô Tố, nhanh chóng tiến vào nhà.
Cậu bận rộn kéo rèm, quay đầu thấy Tô Tố đứng như rối gỗ đang suy nghĩ gì đó thì liền nhảy lên ghế, bắt đầu điều chỉnh thời gian của đồng hồ.
Vài phút sau, cậu đắc ý nhảy xuống, vỗ tay: "OK, thế là xong, Tố, chúng ta bắt đầu nào."
"..." Tô Tố nghi ngờ nhìn cậu, anh chàng này, sao lại vội vã đến thế cơ chứ?!
Cô không biết rằng, hai người sống chung một mái nhà đã 2 tháng rồi, bạn học Hoa nhiều lần nhẫn nhịn thiếp đi, mỗi lần thấy mấy quảng cáo yêu đương trên TV thì đấm bàn, ném điều khiển từ xa, thế mà Tô Tố lại còn ngờ nghệch ngốc nghếch hỏi cậu: "Hoa Hoa, thế nào là nắm thành giường, xé drap giường."
Tâm trí cậu đã bay bổng rất lâu sau đó.
"Tố, bắt đầu thôi." Cậu kích động nhào qua, điên cuồng hôn Tô Tố.
Tô Tố bí bách vô cùng nói: "Không phải nên tắm trước hay sao?"
Trên TV đều diễn thế mà.
"Không tắm, để tiết kiệm thời gian, anh giúp em liếm là được."Cậu bất chợt bạo dạn đến vô cùng, hôn từ cổ cô đi xuống.
Cái lưỡi linh hoạt, giống như chú cá bướng bỉnh đùa nghịch trên người cô.
"Ngứa quá!"Tô Tố vừa đẩy cậu vừa cười lớn.
Hoa Hoa cáu, ôm mặt cô giáo huấn: "Đứng đắn chút, đây là màn dạo đầu."Thế mà tay cậu run run và cứ run mãi.
"Hoa Hoa, anh đang run rẩy kìa!"Tô Tố chính trực vạch trần cậu.
Hoa Hoa càng cáu, véo cổ tay cô, mạnh mẽ tiếp tục.
"Hoa Hoa à, hay là mở điều hòa đi, cởi ra thế này, em lạnh!"Tô Tố trần trụi, để lộ ra đống da gà trên cổ.
Hoa Hoa rất bất bình, vội vàng tháo cà vạt, cong eo nhào qua, nhịn không nổi mà hét lên: "Câm miệng, sao lại lạnh? Lúc này không phải nóng bỏng kịch liệt sao? Đến đây, anh sưởi ấm cho!"
...Tác phong làm việc nghiêm túc của cậu làm cho Tô Tố chấn động sậu sắc, im lặng hoàn toàn, nằm đó giống con rối gỗ.
"Em..."Hoa Hoa tức lắm rồi, tức đến nỗi không còn là tức nữa, cậu vỗ thành giường hỏi: "Em cũng phải có chút phản ứng chứ?"
Không ăn thịt lợn, chẳng lẽ lại chưa nhìn thấy lợn sao.
Bạn học Tô lập tức hiểu ra, rên rỉ thành tiếng.
"Em..."Hoa Hoa ngừng mọi động tác, quỳ bên người cô, bất đắc dĩ nhìn cô: "Em có cần kêu đến rùng rợn thế không."
Tô Tố lặng thinh, trong khoảnh khắc đối mặt Hoa Hoa, cô nịnh nọt hỏi han: "Âu Mỹ không ổn, hay là chuyển sang kiểu Nhật nhá!"
Hoa Hoa không tỏ thái độ gì, lạnh lùng nhìn cô giây lát rồi đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lại từ đầu.
Cái hôn lần này rất tinh tế, hai tay phối hợp cùng lưỡi, không lâu sau, hai người liền trống trơn, chân thành đối diện người còn lại.
"Hoa Hoa, em cảm thấy..."Tô Tố vô tội nhìn Hoa Hoa.
"Cái gì?"Hoa Hoa ngước mắt nhìn rất dịu dàng.
"Chúng ta như đang đấu vật ấy." Cô cười ha ha làm Hoa Hoa ảo não vô cùng.
Cậu không nhịn được mà gặm lấy cổ cô để trừng phạt, lần này đúng trọng điểm, làm cho Tô Tố bất giác phát ra tiếng rên rỉ đầy hoang dại.
Hoa Hoa mừng lắm, cứ gặm mãi, Tô Tố lập tức co mình thành con tôm.
Da dẻ cũng đỏ lên.
"Hoa Hoa..."Cô như sắp khóc nhìn cậu "Đừng cắn nữa được không, em nổi hết cả da gà rồi."
Hoa Hoa cuwoif tà ác, cắn một ngụm lên tai cô.
Lần này bạn học Tô tê dại hoàn toàn.
"Theo tình hình trứơc mắt mới là đúng." Hoa Hoa rất hài lòng trước phản ứng của cô, với tác phong của một nghiên cứu sinh nghiêm túc của Đức, vẫn luôn chú trọng nghiên cứu điểm G, dưới sự chỉ đạo của lý thuyết để tiến vào thực tế.
"Hoa Hoa, em có một vấn đề!"
Tình hình chiến tranh đang ác liệt, sắp đến lúc công thành, bạn học Tô lại giơ cánh tay, rụt rè hỏi.
Nhớ lại vô số lần suy nghĩ chẳng đâu vào đâu của cô, Hoa Hoa quyết định phớt lờ vấn đề đó, vác đao tiến vào, tiếp tục nghiên cứu vấn đề khoa học một cách nghiêm túc.
"Có việc, lát sau nói." Cậu kẹp lấy eo thô của cô, cắn răng, trầm người xuống.
"Á...Á...Á!" Tô Tố hét lên, tay chân vung loạn xạ, "Chết mất thôi, sao lại đau thế!" Cô đau đến sắp trắng mắt mà ngất đi, cố vươn tay ôm chặt cổ Hoa hoa.
Hoa Hoa kìm chế, không hề rút lui.
Trong thoáng chốc, bại học Tô bại trận, kêu gào khóc lớn: "Bây giờ có thể phát biểu ý kiến được không?"
"..."Hoa Hoa thương tiếc vuốt ve cô: "Nói đi, cái gì cũng được, khổ thân em rồi!"
Tô Tố u oán nhìn cậu, hít mũi: "Em ghét anh!"
Hoa Hoa kinh ngạc, cúi người ôm lấy cô, "Chẳng lẽ anh làm không tốt?"
"Sô cô la! anh vẫn chưa dùng đâu đấy!" Bạn học Tô nước mắt lã chã, chợt nghĩ đến hộp BCS mình mua không có đất diễn liền đau lòng khôn xiết.
Cô ấy băn khoăn cái vấn đề này?! Hoa Hoa đột nhiên hiểu ra, rất nghiêm túc đáp lời: "Được thôi, Tố, chúng ta dùng Sô cô la đi."
Tô Tố đấm giường, vô cùng hối hận vì câu nói của mình.
(1)Watsons: hệ thống chuỗi siêu thị bán lẻ chuyên về các sản phẩm chức năng và sản phẩm làm đẹp lớn nhất Trung Quốc.
---------Nhật kí Tô Tố, thời khắc đường mật.
Phần này là quà đặc biệt cho ngày valentine
Người nào đó không có tay viết H đành cố nén nước mắt mà làm.
Ngày 14/2 Hoa Hoa và Tô Tố dắt tay nhau dạo siêu thị Watsons (1), vì sắp đến lễ tình nhân, nên có rất nhiều đồ gắn lên mình cái mác mừng Valentine.
"Em muốn mua cái này, cái này....cả cái này nữa!" Tô Tố anh dũng ôm một núi đồ ăn, bước qua một tủ trưng bày long lanh liền không nhịn được mà quay đầu, lấy hai hộp sản phẩm.
"..."Hoa Hoa quẫn, chỉ hộp, hỏi: "Em quyết định...mua đồ này sao?" Cậu cố tỏ ra trấn định, thế nhưng đôi tai hồng hồng đã bán đứng cậu.
"Có gì không thỏa đáng sao? Lần trước anh mua dâu rồi nên lần này mua sô cô la và vani, chúng ta không thể kén ăn đúng không?" Tô Tố sáng mắt nhìn Hoa Hoa nói.
Lần này Hoa Hoa đã hiểu được ý trong lời nói của cô, cậu tủm tỉm cúi đầu cọ trán lên má cô "Em xác định mua về là có thể dùng?"
Tô Tố cười lớn, không chút ngượng ngùng đấm yêu Hoa Hoa: "Chúng ta thử sô cô la trước được không?"
Bị Tô Tố đấm mà lồng ngực Hoa Hoa lại ngưa, cậu vui mừng ra mặt ôm lấy đống đồ ăn vặt và BCS trong tay Tô Tố, tâm trạng bay lên do kích động, lao ra đứng đầu ngọn gió.
"Cho tôi thanh toán trước nhé."
Cậu híp mắt cười rồi chào hỏi cô gái đứng đằng sau.
"Đồ thần kinh, vì sao? Anh dựa vào cái gì mà chen ngang?"Cô gái phẫn nộ hét lên.
Hoa Hoa nho nhã quay đầu, chớp mắt nhìn cô, cười nói: "Cô à, nếu không thì cho tôi thanh toán hai hộp này trước, tôi thật sự cần dùng ngay lập tức."
Ngay lúc cậu chớp mắt, cô gái oán giận kia đã đỏ mặt, khi ánh mắt nhìn thứ nằm trong tay cậu thì lập tức nghẹn lời, nhìn chằm chằm Hoa Hoa, giọng nói nhẹ nhàng: "Thế thì, anh trước đi."
Tâng trạng Hoa Hoa tốt vô cùng, xòe ra hai tờ tiền cười rất vui vẻ.
Người thu ngân đứng thu tiền thấy nụ cười đó thì thần hồn điên đảo, lấy 2 tờ tiền khác trả lại cậu.
"Tố, đi thôi, chúng ta về nhà."Hoa Hoa cười như điên không hề có ý lấy lại tiền thừa, hưng phấn quá đỗi kéo Tô Tố chạy đi.
Bạn học Tô hoàn toàn câm lặng rồi.
"Anh chạy thế này thì có ích gì, việc đó phải đến tối mới làm được." Người con gái truyền thống Tô Tố nhắc nhở Hoa Hoa.
Hoa Hoa vui mừng, đắc ý ôm chặt Tô Tố, há mồm cười như điên: "Vậy ta lấy múi giờ của Mỹ, kéo rèm cửa sổ là thành đêm ngay."
....Tô Tố bị cậu kẹp tha đi, bắt đầu buồn bực vì tự lấy dây buộc mình.
Hoa Hoa phi như bay, xe chạy mà lốp như sắp rớt ra, quãng đường 20 phút giờ thành 8 phút, bạn học Tô ngồi trong xe giống như tảng đá.
"Nhanh, nhanh xuống xe nào." Cậu vừa xuống xe liền vác Tô Tố, nhanh chóng tiến vào nhà.
Cậu bận rộn kéo rèm, quay đầu thấy Tô Tố đứng như rối gỗ đang suy nghĩ gì đó thì liền nhảy lên ghế, bắt đầu điều chỉnh thời gian của đồng hồ.
Vài phút sau, cậu đắc ý nhảy xuống, vỗ tay: "OK, thế là xong, Tố, chúng ta bắt đầu nào."
"..." Tô Tố nghi ngờ nhìn cậu, anh chàng này, sao lại vội vã đến thế cơ chứ?!
Cô không biết rằng, hai người sống chung một mái nhà đã 2 tháng rồi, bạn học Hoa nhiều lần nhẫn nhịn thiếp đi, mỗi lần thấy mấy quảng cáo yêu đương trên TV thì đấm bàn, ném điều khiển từ xa, thế mà Tô Tố lại còn ngờ nghệch ngốc nghếch hỏi cậu: "Hoa Hoa, thế nào là nắm thành giường, xé drap giường."
Tâm trí cậu đã bay bổng rất lâu sau đó.
"Tố, bắt đầu thôi." Cậu kích động nhào qua, điên cuồng hôn Tô Tố.
Tô Tố bí bách vô cùng nói: "Không phải nên tắm trước hay sao?"
Trên TV đều diễn thế mà.
"Không tắm, để tiết kiệm thời gian, anh giúp em liếm là được."Cậu bất chợt bạo dạn đến vô cùng, hôn từ cổ cô đi xuống.
Cái lưỡi linh hoạt, giống như chú cá bướng bỉnh đùa nghịch trên người cô.
"Ngứa quá!"Tô Tố vừa đẩy cậu vừa cười lớn.
Hoa Hoa cáu, ôm mặt cô giáo huấn: "Đứng đắn chút, đây là màn dạo đầu."Thế mà tay cậu run run và cứ run mãi.
"Hoa Hoa, anh đang run rẩy kìa!"Tô Tố chính trực vạch trần cậu.
Hoa Hoa càng cáu, véo cổ tay cô, mạnh mẽ tiếp tục.
"Hoa Hoa à, hay là mở điều hòa đi, cởi ra thế này, em lạnh!"Tô Tố trần trụi, để lộ ra đống da gà trên cổ.
Hoa Hoa rất bất bình, vội vàng tháo cà vạt, cong eo nhào qua, nhịn không nổi mà hét lên: "Câm miệng, sao lại lạnh? Lúc này không phải nóng bỏng kịch liệt sao? Đến đây, anh sưởi ấm cho!"
...Tác phong làm việc nghiêm túc của cậu làm cho Tô Tố chấn động sậu sắc, im lặng hoàn toàn, nằm đó giống con rối gỗ.
"Em..."Hoa Hoa tức lắm rồi, tức đến nỗi không còn là tức nữa, cậu vỗ thành giường hỏi: "Em cũng phải có chút phản ứng chứ?"
Không ăn thịt lợn, chẳng lẽ lại chưa nhìn thấy lợn sao.
Bạn học Tô lập tức hiểu ra, rên rỉ thành tiếng.
"Em..."Hoa Hoa ngừng mọi động tác, quỳ bên người cô, bất đắc dĩ nhìn cô: "Em có cần kêu đến rùng rợn thế không."
Tô Tố lặng thinh, trong khoảnh khắc đối mặt Hoa Hoa, cô nịnh nọt hỏi han: "Âu Mỹ không ổn, hay là chuyển sang kiểu Nhật nhá!"
Hoa Hoa không tỏ thái độ gì, lạnh lùng nhìn cô giây lát rồi đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lại từ đầu.
Cái hôn lần này rất tinh tế, hai tay phối hợp cùng lưỡi, không lâu sau, hai người liền trống trơn, chân thành đối diện người còn lại.
"Hoa Hoa, em cảm thấy..."Tô Tố vô tội nhìn Hoa Hoa.
"Cái gì?"Hoa Hoa ngước mắt nhìn rất dịu dàng.
"Chúng ta như đang đấu vật ấy." Cô cười ha ha làm Hoa Hoa ảo não vô cùng.
Cậu không nhịn được mà gặm lấy cổ cô để trừng phạt, lần này đúng trọng điểm, làm cho Tô Tố bất giác phát ra tiếng rên rỉ đầy hoang dại.
Hoa Hoa mừng lắm, cứ gặm mãi, Tô Tố lập tức co mình thành con tôm.
Da dẻ cũng đỏ lên.
"Hoa Hoa..."Cô như sắp khóc nhìn cậu "Đừng cắn nữa được không, em nổi hết cả da gà rồi."
Hoa Hoa cuwoif tà ác, cắn một ngụm lên tai cô.
Lần này bạn học Tô tê dại hoàn toàn.
"Theo tình hình trứơc mắt mới là đúng." Hoa Hoa rất hài lòng trước phản ứng của cô, với tác phong của một nghiên cứu sinh nghiêm túc của Đức, vẫn luôn chú trọng nghiên cứu điểm G, dưới sự chỉ đạo của lý thuyết để tiến vào thực tế.
"Hoa Hoa, em có một vấn đề!"
Tình hình chiến tranh đang ác liệt, sắp đến lúc công thành, bạn học Tô lại giơ cánh tay, rụt rè hỏi.
Nhớ lại vô số lần suy nghĩ chẳng đâu vào đâu của cô, Hoa Hoa quyết định phớt lờ vấn đề đó, vác đao tiến vào, tiếp tục nghiên cứu vấn đề khoa học một cách nghiêm túc.
"Có việc, lát sau nói." Cậu kẹp lấy eo thô của cô, cắn răng, trầm người xuống.
"Á...Á...Á!" Tô Tố hét lên, tay chân vung loạn xạ, "Chết mất thôi, sao lại đau thế!" Cô đau đến sắp trắng mắt mà ngất đi, cố vươn tay ôm chặt cổ Hoa hoa.
Hoa Hoa kìm chế, không hề rút lui.
Trong thoáng chốc, bại học Tô bại trận, kêu gào khóc lớn: "Bây giờ có thể phát biểu ý kiến được không?"
"..."Hoa Hoa thương tiếc vuốt ve cô: "Nói đi, cái gì cũng được, khổ thân em rồi!"
Tô Tố u oán nhìn cậu, hít mũi: "Em ghét anh!"
Hoa Hoa kinh ngạc, cúi người ôm lấy cô, "Chẳng lẽ anh làm không tốt?"
"Sô cô la! anh vẫn chưa dùng đâu đấy!" Bạn học Tô nước mắt lã chã, chợt nghĩ đến hộp BCS mình mua không có đất diễn liền đau lòng khôn xiết.
Cô ấy băn khoăn cái vấn đề này?! Hoa Hoa đột nhiên hiểu ra, rất nghiêm túc đáp lời: "Được thôi, Tố, chúng ta dùng Sô cô la đi."
Tô Tố đấm giường, vô cùng hối hận vì câu nói của mình.
(1)Watsons: hệ thống chuỗi siêu thị bán lẻ chuyên về các sản phẩm chức năng và sản phẩm làm đẹp lớn nhất Trung Quốc.
Bình luận facebook