Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ban đầu, một tổng giám đốc công ty như ông ta sẽ không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt như tuyển dụng, nhưng lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy đấy.
Ba năm trước, công ty của họ đang tiếp xúc với một dự án lớn rất quan trọng đối với công ty, bản thân ông ta phải tự phụ trách xử lý.
Sau khi trúng thầu, công ty đã đưa ra một số phương án nhưng bên A vẫn không hài lòng, nói là phương án thiết kế quá truyền thống, lúc đó cả công ty đều loạn cả lên.
Trùng hợp là đang mùa tốt nghiệp, nghĩ đến chuyện công ty sẽ tuyển dụng một nhóm nhân viên mới, ông ta nghĩ, có lẽ nên đến các trường học để thử vận may, xem có gặp được hòn ngọc quý nào chưa được phát hiện hay không. Nghĩ vậy, ông ta lập tức đến Đại học C với người trưởng phòng nhân sự .
Tại ngày hội tuyển dụng đặc biệt của Đại học C, ông ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Huống Uẩn trong đám đông.
Khi ấy, Cố Huống Uẩn vẫn chưa có phong thái yểu điệu, dáng vẻ hào phóng như bây giờ, nhưng cũng là một cô gái e ấp như hoa sen mới nở, mặc dù cách ăn mặc bình thường nhưng khó giấu nổi khí chất của cô.
Sự kiên nghị và trong sáng trong ánh mắt cô là thứ ông ta đã mất từ lâu sau nhiều năm chìm nổi trên thương trường.
Nhất thời, trong lòng ông ta đã có một chút thiện cảm với cô gái này, sau đó khi nhìn thấy bản thiết kế của cô, mặc dù hơi non nớt, nhưng thiết kế mới mẻ độc đáo, đầy hiểu biết đã khiến ông ta cố ý tuyển cô gái này.
Ba năm sau đó, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ông ta, bây giờ cô đã là người có thể phụ trách xử lý cho cả một dự án.
Phút chốc ông ta dường như đã nhớ lại năm ấy mình cũng từng hăng hái, tràn đầy tham vọng.
Lại suy nghĩ đến bản thân mình bây giờ, ông ta chỉ biết cười khổ lắc đầu, coi như hết, ông ta đã không thể trở lại thời ấy được nữa. Bây giờ, ông ta cũng không thể không làm tổn thương cô gái này.
Ngay sau khi cô ngồi xuống, người đối diện đã lập tức mở miệng.
“Tiểu Cố, nghe nói cô… đang phụ trách dự án bất động sản Thanh Đàn, bây giờ thế nào rồi?”
Mặc dù đã biết lý do tổng giám đốc gọi mình đến, nhưng trong tiềm thức, Cố Huống Uẩn vẫn không muốn nghĩ về công ty mà cô hết mực yêu quý một cách khó coi như vậy.
Cho tới nay, cô luôn cho rằng tổng giám đốc là một người chính trực, công chính nghiêm minh và có lý tưởng thực sự.
Ông ta là một học sinh nghèo xuất thân từ nông thôn, mặc dù dựa vào nhà mẹ vợ để gây dựng nên sự nghiệp lớn, nhưng dù sao ông ta vẫn là một người đàn ông có năng lực.
Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm thiết kế của tổng giám đốc tại khoa kiến trúc, cô đã choáng ngợp về thiết kế tinh tế tinh xảo, đường nét lưu loát của nó, ngay lập tức nó đã khiến cô nhận thức được vẻ đẹp của kiến trúc.
Trong một thời gian dài sau đó, cô đã xem tổng giám đốc như một tấm gương để noi theo, khi cô vừa tốt nghiệp, cô đã rất sung sướng khi có thể làm việc trong công ty của ông ta.
Cô cho rằng tổng giám đốc sẽ luôn ủng hộ cô trên con đường kiến trúc này.
Nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng vẫn là cô vọng tưởng.
Đè suy nghĩ quay cuồng trong lòng xuống, cô cố gắng khiến giọng điệu của mình bình tĩnh lại: “Bây giờ dự án đã được tiến hành gần xong rồi, vẫn còn một vài công việc nữa là có thể kết thúc, bên kia cũng rất hài lòng.”
“… À à, vậy là tốt rồi.” Tổng giám đốc ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thấy ông ta khó xử như vậy, Cố Huống Uẩn lại không muốn làm một người mắt mù tai điếc, dứt khoát hỏi thẳng: “Tổng giám đốc, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe thấy vậy, tổng giám đốc nhìn cô một cái, thở dài, nói có vẻ thấm thía: “À, là thế này, Tiểu Cố à, công ty chúng ta gần đây sẽ mở một chi nhánh ở phía Nam, cô lại là người miền Nam mà nhỉ? Tôi đang nghĩ hay là phái cô xuống đó, phụ trách dự án bên kia, cô thấy sao? Bên kia ít người, cô mà đến đó thì sẽ là nhân viên trưởng phòng phòng Thiết kế.”
Tảng đá lớn trong lòng cô vẫn rơi xuống đất, quả nhiên, điều gì nên đến vẫn sẽ đến.
*********************************
Ban đầu, một tổng giám đốc công ty như ông ta sẽ không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt như tuyển dụng, nhưng lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy đấy.
Ba năm trước, công ty của họ đang tiếp xúc với một dự án lớn rất quan trọng đối với công ty, bản thân ông ta phải tự phụ trách xử lý.
Sau khi trúng thầu, công ty đã đưa ra một số phương án nhưng bên A vẫn không hài lòng, nói là phương án thiết kế quá truyền thống, lúc đó cả công ty đều loạn cả lên.
Trùng hợp là đang mùa tốt nghiệp, nghĩ đến chuyện công ty sẽ tuyển dụng một nhóm nhân viên mới, ông ta nghĩ, có lẽ nên đến các trường học để thử vận may, xem có gặp được hòn ngọc quý nào chưa được phát hiện hay không. Nghĩ vậy, ông ta lập tức đến Đại học C với người trưởng phòng nhân sự .
Tại ngày hội tuyển dụng đặc biệt của Đại học C, ông ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Huống Uẩn trong đám đông.
Khi ấy, Cố Huống Uẩn vẫn chưa có phong thái yểu điệu, dáng vẻ hào phóng như bây giờ, nhưng cũng là một cô gái e ấp như hoa sen mới nở, mặc dù cách ăn mặc bình thường nhưng khó giấu nổi khí chất của cô.
Sự kiên nghị và trong sáng trong ánh mắt cô là thứ ông ta đã mất từ lâu sau nhiều năm chìm nổi trên thương trường.
Nhất thời, trong lòng ông ta đã có một chút thiện cảm với cô gái này, sau đó khi nhìn thấy bản thiết kế của cô, mặc dù hơi non nớt, nhưng thiết kế mới mẻ độc đáo, đầy hiểu biết đã khiến ông ta cố ý tuyển cô gái này.
Ba năm sau đó, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ông ta, bây giờ cô đã là người có thể phụ trách xử lý cho cả một dự án.
Phút chốc ông ta dường như đã nhớ lại năm ấy mình cũng từng hăng hái, tràn đầy tham vọng.
Lại suy nghĩ đến bản thân mình bây giờ, ông ta chỉ biết cười khổ lắc đầu, coi như hết, ông ta đã không thể trở lại thời ấy được nữa. Bây giờ, ông ta cũng không thể không làm tổn thương cô gái này.
Ngay sau khi cô ngồi xuống, người đối diện đã lập tức mở miệng.
“Tiểu Cố, nghe nói cô… đang phụ trách dự án bất động sản Thanh Đàn, bây giờ thế nào rồi?”
Mặc dù đã biết lý do tổng giám đốc gọi mình đến, nhưng trong tiềm thức, Cố Huống Uẩn vẫn không muốn nghĩ về công ty mà cô hết mực yêu quý một cách khó coi như vậy.
Cho tới nay, cô luôn cho rằng tổng giám đốc là một người chính trực, công chính nghiêm minh và có lý tưởng thực sự.
Ông ta là một học sinh nghèo xuất thân từ nông thôn, mặc dù dựa vào nhà mẹ vợ để gây dựng nên sự nghiệp lớn, nhưng dù sao ông ta vẫn là một người đàn ông có năng lực.
Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm thiết kế của tổng giám đốc tại khoa kiến trúc, cô đã choáng ngợp về thiết kế tinh tế tinh xảo, đường nét lưu loát của nó, ngay lập tức nó đã khiến cô nhận thức được vẻ đẹp của kiến trúc.
Trong một thời gian dài sau đó, cô đã xem tổng giám đốc như một tấm gương để noi theo, khi cô vừa tốt nghiệp, cô đã rất sung sướng khi có thể làm việc trong công ty của ông ta.
Cô cho rằng tổng giám đốc sẽ luôn ủng hộ cô trên con đường kiến trúc này.
Nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng vẫn là cô vọng tưởng.
Đè suy nghĩ quay cuồng trong lòng xuống, cô cố gắng khiến giọng điệu của mình bình tĩnh lại: “Bây giờ dự án đã được tiến hành gần xong rồi, vẫn còn một vài công việc nữa là có thể kết thúc, bên kia cũng rất hài lòng.”
“… À à, vậy là tốt rồi.” Tổng giám đốc ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thấy ông ta khó xử như vậy, Cố Huống Uẩn lại không muốn làm một người mắt mù tai điếc, dứt khoát hỏi thẳng: “Tổng giám đốc, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe thấy vậy, tổng giám đốc nhìn cô một cái, thở dài, nói có vẻ thấm thía: “À, là thế này, Tiểu Cố à, công ty chúng ta gần đây sẽ mở một chi nhánh ở phía Nam, cô lại là người miền Nam mà nhỉ? Tôi đang nghĩ hay là phái cô xuống đó, phụ trách dự án bên kia, cô thấy sao? Bên kia ít người, cô mà đến đó thì sẽ là nhân viên trưởng phòng phòng Thiết kế.”
Tảng đá lớn trong lòng cô vẫn rơi xuống đất, quả nhiên, điều gì nên đến vẫn sẽ đến.
Bình luận facebook