Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Trong văn phòng, tổng giám đốc đang cầm tài liệu ban nãy lên đọc.
Thấy cô bước vào, ông ta tiện thể hỏi: “Tiểu Cố à, cô nghĩ thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc, tôi đã nghĩ xong rồi, tôi sẽ từ chức.” Giọng nói của cô gọn gàng dứt khoát.
Lúc này, dù là tổng giám đốc đã vô cùng từng trải cũng không khỏi thấy sốc vì khí thế của cô gái trước mắt.
Ánh mắt của cô lóng lánh kiên định.
Hai má trở nên ửng đỏ vì cảm xúc kích động, trông rất xinh đẹp và quyến rũ, đôi mắt hạnh ướt át lại tăng thêm một chút ngây thơ và yếu đuối cho vẻ đẹp của cô, khiến khí chất của cô thay đổi khó đoán, làm cho tổng giám đốc – người đã vượt qua nhiều gió táp mưa sa vẫn không khỏi hơi thất thần.
Trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp và khiếp sợ: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ông ta không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, cô nhân viên vừa rồi vẫn còn có thái độ kiên quyết, bây giờ đã đồng ý nhường dự án này, còn muốn từ chức.
Cố Huống Uẩn nặng nề gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Cô dừng một chút rồi mới nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, nhà tôi có chút việc gấp, bây giờ tôi muốn xin nghỉ phép về nhà. Về chuyện bàn giao công việc, tất cả các thông tin của tôi đều nằm trong máy tính của công ty, mật khẩu là 870xxxx, ông có thể sắp xếp một người nào đó thay thế công việc của tôi. Ngoài ra, về tiền thưởng của dự án, tôi hy vọng tôi có thể nhận được phần mà tôi xứng đáng.”
Dù sao cũng sẽ không có bước ngoặt gì, nhìn thái độ của tổng giám đốc thì xem ra ông ta sẽ không từ bỏ ý định, vậy thì cô cũng sảng khoái buông tay thôi!
Nếu không phải vì trong nhà có việc gấp, cô vẫn sẽ tranh đấu với ông ta vì quyền lợi của mình.
Cố Huống Uẩn vội vàng trở về vị trí làm việc để lấy túi xách, cuống quýt rời khỏi công ty rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động ra, để xem gần đây có chuyến bay nào đến thành phố Hải Thành.
Kết quả là, chuyến sớm nhất cũng phải đến sáng mai.
Cô kiểm tra đường sắt cao tốc, sắp có một chuyến tàu cao tốc khởi hành vào một tiếng rưỡi sau, Cố Hướng Uẩn vội vàng đặt một tấm vé.
Sau đó, cô gọi cho trưởng phòng phòng Thiết kế, cũng là cấp trên trực tiếp của cô để nói rõ tình hình.
Trưởng phòng nghe xong, không khỏi thổn thức, hỏi thăm an ủi vài câu.
Cố Huống Uẩn chỉ trả lời qua loa, rồi lập tức tắt máy.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa thang máy thì cô vô tình va phải một người đàn ông.
Người đàn ông rất cao, cô va thẳng vào ngực anh ta.
Chắc cô phải xông ra rất mạnh nên còn nghe thấy rõ tiếng kêu rên của người đàn ông.
Va phải người ta, cô vội vàng xin lỗi, lấy ra một tấm danh thiếp trong túi xách để đưa cho người đối diện.
“Xin lỗi anh, thành thật xin lỗi, anh không sao chứ? Ngại quá, tôi đi hơi nhanh nên va phải anh. Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi ngay nhé, bây giờ tôi có chút việc phải đi xử lý gấp, nếu anh thực sự không thoải mái thì phiền anh đến bệnh viện một mình, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho anh.”
Cô gạt sợi tóc dính vào miệng, lại dặn dò thêm: “Có vấn đề gì thì nhất định phải gọi cho tôi nhé!”
Nói xong, cô lại rời đi như một cơn gió. Vốn đang bất an nên cô không kịp thấy rõ diện mạo của người trước mặt.
Phía sau, Hàn Thanh Dật ôm ngực bị đụng đau, quay đầu nhìn bóng lưng cô gái xa xa, gương mặt đẹp trai của anh hơi cau lại, anh nhướn mày nhìn cái tên trên danh thiếp.
“Cố Huống Uẩn!”
Anh hơi vuốt ve cúc áo ở cổ tay, một tia sáng hiện lên trong mắt anh, tên cô có vẻ quen quen!
Anh nhìn xung quanh, thấy trên mặt đất có một sợi dây chuyền được chạm khắc bằng vỏ sò.
Anh lấy khăn tay trong túi ra, cúi xuống nhặt nó lên rồi nắm trong tay, khẽ nhoẻn miệng cười.
*********************************
Trong văn phòng, tổng giám đốc đang cầm tài liệu ban nãy lên đọc.
Thấy cô bước vào, ông ta tiện thể hỏi: “Tiểu Cố à, cô nghĩ thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc, tôi đã nghĩ xong rồi, tôi sẽ từ chức.” Giọng nói của cô gọn gàng dứt khoát.
Lúc này, dù là tổng giám đốc đã vô cùng từng trải cũng không khỏi thấy sốc vì khí thế của cô gái trước mắt.
Ánh mắt của cô lóng lánh kiên định.
Hai má trở nên ửng đỏ vì cảm xúc kích động, trông rất xinh đẹp và quyến rũ, đôi mắt hạnh ướt át lại tăng thêm một chút ngây thơ và yếu đuối cho vẻ đẹp của cô, khiến khí chất của cô thay đổi khó đoán, làm cho tổng giám đốc – người đã vượt qua nhiều gió táp mưa sa vẫn không khỏi hơi thất thần.
Trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp và khiếp sợ: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ông ta không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, cô nhân viên vừa rồi vẫn còn có thái độ kiên quyết, bây giờ đã đồng ý nhường dự án này, còn muốn từ chức.
Cố Huống Uẩn nặng nề gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Cô dừng một chút rồi mới nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, nhà tôi có chút việc gấp, bây giờ tôi muốn xin nghỉ phép về nhà. Về chuyện bàn giao công việc, tất cả các thông tin của tôi đều nằm trong máy tính của công ty, mật khẩu là 870xxxx, ông có thể sắp xếp một người nào đó thay thế công việc của tôi. Ngoài ra, về tiền thưởng của dự án, tôi hy vọng tôi có thể nhận được phần mà tôi xứng đáng.”
Dù sao cũng sẽ không có bước ngoặt gì, nhìn thái độ của tổng giám đốc thì xem ra ông ta sẽ không từ bỏ ý định, vậy thì cô cũng sảng khoái buông tay thôi!
Nếu không phải vì trong nhà có việc gấp, cô vẫn sẽ tranh đấu với ông ta vì quyền lợi của mình.
Cố Huống Uẩn vội vàng trở về vị trí làm việc để lấy túi xách, cuống quýt rời khỏi công ty rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động ra, để xem gần đây có chuyến bay nào đến thành phố Hải Thành.
Kết quả là, chuyến sớm nhất cũng phải đến sáng mai.
Cô kiểm tra đường sắt cao tốc, sắp có một chuyến tàu cao tốc khởi hành vào một tiếng rưỡi sau, Cố Hướng Uẩn vội vàng đặt một tấm vé.
Sau đó, cô gọi cho trưởng phòng phòng Thiết kế, cũng là cấp trên trực tiếp của cô để nói rõ tình hình.
Trưởng phòng nghe xong, không khỏi thổn thức, hỏi thăm an ủi vài câu.
Cố Huống Uẩn chỉ trả lời qua loa, rồi lập tức tắt máy.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa thang máy thì cô vô tình va phải một người đàn ông.
Người đàn ông rất cao, cô va thẳng vào ngực anh ta.
Chắc cô phải xông ra rất mạnh nên còn nghe thấy rõ tiếng kêu rên của người đàn ông.
Va phải người ta, cô vội vàng xin lỗi, lấy ra một tấm danh thiếp trong túi xách để đưa cho người đối diện.
“Xin lỗi anh, thành thật xin lỗi, anh không sao chứ? Ngại quá, tôi đi hơi nhanh nên va phải anh. Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi ngay nhé, bây giờ tôi có chút việc phải đi xử lý gấp, nếu anh thực sự không thoải mái thì phiền anh đến bệnh viện một mình, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho anh.”
Cô gạt sợi tóc dính vào miệng, lại dặn dò thêm: “Có vấn đề gì thì nhất định phải gọi cho tôi nhé!”
Nói xong, cô lại rời đi như một cơn gió. Vốn đang bất an nên cô không kịp thấy rõ diện mạo của người trước mặt.
Phía sau, Hàn Thanh Dật ôm ngực bị đụng đau, quay đầu nhìn bóng lưng cô gái xa xa, gương mặt đẹp trai của anh hơi cau lại, anh nhướn mày nhìn cái tên trên danh thiếp.
“Cố Huống Uẩn!”
Anh hơi vuốt ve cúc áo ở cổ tay, một tia sáng hiện lên trong mắt anh, tên cô có vẻ quen quen!
Anh nhìn xung quanh, thấy trên mặt đất có một sợi dây chuyền được chạm khắc bằng vỏ sò.
Anh lấy khăn tay trong túi ra, cúi xuống nhặt nó lên rồi nắm trong tay, khẽ nhoẻn miệng cười.
Bình luận facebook