Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Với tốc độ của tàu cao tốc đi từ thủ đô về tỉnh lị quê hương cô chỉ mất khoảng tám tiếng, chắc hẳn khi cô đến nơi, nhà bác cả đã sắp xếp cho mẹ cô đến bệnh viện tỉnh rồi.
Nghĩ đến buổi tối có thể sẽ phải kiểm tra sức khỏe cho mẹ, cô lập tức chợp mắt nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ xem nên sắp xếp chuyện nằm viện thế nào, nhưng có lẽ bởi vì trước đó tinh thần quá căng thẳng nên cô dần dần mê man, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là ngủ không được ngon, cứ luôn mơ mấy thấy chuyện xấu, làm cô liên tục cau mày.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Huống Uẩn cảm thấy cô đã đến một nơi xa lạ.
Cô mở mắt ra, thấy hoa đào bay tán loạn trước mắt, sương mù mờ ảo tràn ngập bầu không khí, nhìn thoáng qua không khác nào cảnh thần tiên.
Ở đó, cô gặp một ông lão, chính là người mà cô đã gặp trên ga tàu cao tốc hôm nay.
Ông nói với Cố Huống Uẩn rằng ông là người tu tiên được sinh ra từ thời nhà Hán, vòng đeo tay mà ông đã cho cô là một kho báu, có một không gian bên trong.
Ông lão còn nói với cô rằng có một con suối thần hệ Mộc trong không gian đó, chỉ cần cho mẹ cô uống nước trong suối một thời gian là bệnh tật của mẹ cô có thể được chữa khỏi.
Cô không tin, nhưng ông tiên nói rằng cô hãy thử mang một bông hoa đào trong không gian ra ngoài, cô lập tức thử xem sao, quả nhiên, ngay khi mở mắt ra, cô đã trở lại hiện thực, trong tay cầm một bông hoa đào.
Mà lúc này, ở thành phố tỉnh lỵ mà Cố Huống Uẩn sắp đến.
Bên ngoài một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tỉnh, hai người đàn ông và một người phụ nữ đều thuộc độ tuổi trung niên đang ngồi trên băng ghế ở hành lang, ai cũng rũ mắt, trông rất buồn rầu.
Người đàn ông trung niên ngồi gần cửa nhất có làn da ngăm đen, mái tóc đã bạc một nửa, dáng người gầy gò.
Ông chống khuỷu tay lên đầu gối, lưng rất thẳng, trông khá yếu ớt, hai bàn tay bụm mặt, không muốn để mọi người nhìn thấy sự yếu đuối trên khuôn mặt của mình.
Người đàn ông ngồi bên trái hơi béo, mặt vuông chữ điền, trông khoảng hơn năm mươi tuổi, nửa người trên dựa vào tường, cũng cau mày lại, khuôn mặt lo lắng.
Người phụ nữ bên cạnh ông cũng có dáng người hơi mập mạp, đôi mắt tròn, gương mặt tròn, trông hiền lành, trông khá dễ gần.
“Kiến Bình, Thư Hoa đã ngủ chưa?” Người đàn ông ở giữa mở miệng hỏi.
“Vâng, bà ấy ngủ rồi. Em thấy bà ấy ngủ rồi.” Người đàn ông bên cạnh trả lời.
“Bác sĩ nói thế nào? Khi nào mới có kết quả?”
Sau khi thở dài, người đàn ông nói thêm: “Em không biết, bác sĩ chỉ nói rằng chắc ngày mai mới có kết quả. Anh cả à, anh với chị dâu đã ăn tối chưa? Hôm nay đầu óc em rối loạn quá, không thể nghĩ đến chuyện này, xin lỗi anh cả, em còn làm phiền anh và chị dâu ở đây trông nữa chứ, lát nữa anh chị mau đi tìm nhà nghỉ để nghỉ ngơi đi, tối nay để em trông Thư Hoa cho.”
Dứt lời, chợt nghe thấy người phụ nữ trung niên nói: “Kiến Bình, giữa chúng ta mà còn phải cảm ơn à? Thư Hoa đã gọi chị là chị dâu rồi, chị chăm sóc em ấy cũng là điều nên làm, em đừng nói mấy câu khách sáo đó, làm gia đình chúng ta xa lạ quá. Hôm nay chị và anh trai em về nghỉ, ngày mai để chị dâu chăm sóc Thư Hoa, còn em nghỉ ngơi thật tốt vào.”
“Đúng đấy Kiến Bình, Thư Hoa là em gái anh, chăm sóc nó là chuyện bọn anh nên làm. Em không nên lo lắng nhiều quá, vẫn chưa có kết quả mà, biết đâu ngày mai bác sĩ lại nói Thư Hoa vẫn khỏe thì sao? Đâu phải em không biết trình độ của bệnh viện huyện chúng ta chứ, trước kia cũng thường xuyên xảy ra chuyện chẩn đoán sai đấy!” Người đàn ông bên cạnh cũng an ủi.
“Cảm ơn anh. Mà anh vẫn chưa nói với bố mẹ đấy chứ? Đừng để hai ông bà biết.”
*********************************
Với tốc độ của tàu cao tốc đi từ thủ đô về tỉnh lị quê hương cô chỉ mất khoảng tám tiếng, chắc hẳn khi cô đến nơi, nhà bác cả đã sắp xếp cho mẹ cô đến bệnh viện tỉnh rồi.
Nghĩ đến buổi tối có thể sẽ phải kiểm tra sức khỏe cho mẹ, cô lập tức chợp mắt nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ xem nên sắp xếp chuyện nằm viện thế nào, nhưng có lẽ bởi vì trước đó tinh thần quá căng thẳng nên cô dần dần mê man, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là ngủ không được ngon, cứ luôn mơ mấy thấy chuyện xấu, làm cô liên tục cau mày.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Huống Uẩn cảm thấy cô đã đến một nơi xa lạ.
Cô mở mắt ra, thấy hoa đào bay tán loạn trước mắt, sương mù mờ ảo tràn ngập bầu không khí, nhìn thoáng qua không khác nào cảnh thần tiên.
Ở đó, cô gặp một ông lão, chính là người mà cô đã gặp trên ga tàu cao tốc hôm nay.
Ông nói với Cố Huống Uẩn rằng ông là người tu tiên được sinh ra từ thời nhà Hán, vòng đeo tay mà ông đã cho cô là một kho báu, có một không gian bên trong.
Ông lão còn nói với cô rằng có một con suối thần hệ Mộc trong không gian đó, chỉ cần cho mẹ cô uống nước trong suối một thời gian là bệnh tật của mẹ cô có thể được chữa khỏi.
Cô không tin, nhưng ông tiên nói rằng cô hãy thử mang một bông hoa đào trong không gian ra ngoài, cô lập tức thử xem sao, quả nhiên, ngay khi mở mắt ra, cô đã trở lại hiện thực, trong tay cầm một bông hoa đào.
Mà lúc này, ở thành phố tỉnh lỵ mà Cố Huống Uẩn sắp đến.
Bên ngoài một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tỉnh, hai người đàn ông và một người phụ nữ đều thuộc độ tuổi trung niên đang ngồi trên băng ghế ở hành lang, ai cũng rũ mắt, trông rất buồn rầu.
Người đàn ông trung niên ngồi gần cửa nhất có làn da ngăm đen, mái tóc đã bạc một nửa, dáng người gầy gò.
Ông chống khuỷu tay lên đầu gối, lưng rất thẳng, trông khá yếu ớt, hai bàn tay bụm mặt, không muốn để mọi người nhìn thấy sự yếu đuối trên khuôn mặt của mình.
Người đàn ông ngồi bên trái hơi béo, mặt vuông chữ điền, trông khoảng hơn năm mươi tuổi, nửa người trên dựa vào tường, cũng cau mày lại, khuôn mặt lo lắng.
Người phụ nữ bên cạnh ông cũng có dáng người hơi mập mạp, đôi mắt tròn, gương mặt tròn, trông hiền lành, trông khá dễ gần.
“Kiến Bình, Thư Hoa đã ngủ chưa?” Người đàn ông ở giữa mở miệng hỏi.
“Vâng, bà ấy ngủ rồi. Em thấy bà ấy ngủ rồi.” Người đàn ông bên cạnh trả lời.
“Bác sĩ nói thế nào? Khi nào mới có kết quả?”
Sau khi thở dài, người đàn ông nói thêm: “Em không biết, bác sĩ chỉ nói rằng chắc ngày mai mới có kết quả. Anh cả à, anh với chị dâu đã ăn tối chưa? Hôm nay đầu óc em rối loạn quá, không thể nghĩ đến chuyện này, xin lỗi anh cả, em còn làm phiền anh và chị dâu ở đây trông nữa chứ, lát nữa anh chị mau đi tìm nhà nghỉ để nghỉ ngơi đi, tối nay để em trông Thư Hoa cho.”
Dứt lời, chợt nghe thấy người phụ nữ trung niên nói: “Kiến Bình, giữa chúng ta mà còn phải cảm ơn à? Thư Hoa đã gọi chị là chị dâu rồi, chị chăm sóc em ấy cũng là điều nên làm, em đừng nói mấy câu khách sáo đó, làm gia đình chúng ta xa lạ quá. Hôm nay chị và anh trai em về nghỉ, ngày mai để chị dâu chăm sóc Thư Hoa, còn em nghỉ ngơi thật tốt vào.”
“Đúng đấy Kiến Bình, Thư Hoa là em gái anh, chăm sóc nó là chuyện bọn anh nên làm. Em không nên lo lắng nhiều quá, vẫn chưa có kết quả mà, biết đâu ngày mai bác sĩ lại nói Thư Hoa vẫn khỏe thì sao? Đâu phải em không biết trình độ của bệnh viện huyện chúng ta chứ, trước kia cũng thường xuyên xảy ra chuyện chẩn đoán sai đấy!” Người đàn ông bên cạnh cũng an ủi.
“Cảm ơn anh. Mà anh vẫn chưa nói với bố mẹ đấy chứ? Đừng để hai ông bà biết.”
Bình luận facebook