• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo (2 Viewers)

  • Chương 177: Không có mợ chủ, cậu chủ sẽ chết mất!

“Chiến Vân Khai! Anh điên rồi sao!”



Nhìn chiếc xe thể thao chạy sượt qua xe tải lớn, ranh giới sống chết mong manh như một sợi chỉ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Mộ Minh Nguyệt sợ tới nhũn cả người, toát mồ hôi!



“Chẳng phải nói muốn giải thoát sao? Vậy thì, chúng ta cùng giải thoát!”



Chiến Vân Khai nắm vô lăng, khuôn mặt tuấn tú vì tức giận mà vặn vẹo, phủ hơi lạnh.



Nhưng, khi nói hết mấy câu này, toàn thân anh cũng run rẩy.



Sao anh có thể lấy sự an nguy tính mạng của cô ra làm trò đùa chứ!



“Bốp!”



Chiến Vân Khai giơ tay, tát thật mạnh lên mặt mình.



Mộ Minh Nguyệt thấy vậy, hơi giật mình nhìn anh.



Không biết vì sao anh tự dưng lại tự đánh mình.



“Chiến Vân Khai, cái tên điên này, anh đang làm gì…”



Từ “Thế” còn chưa nói hết, cô đã bị ôm vào trong lòng.



“Minh Nguyệt, xin lỗi, vừa rồi anh không nên mặc kệ cảm giác của em, sao anh có thể lấy tính mạng của anh ra làm trò đùa được? Anh khốn nạn quá!” Chiến Vân Khai hối hận vô cùng.



Anh ôm Mộ Minh Nguyệt, người cô cứng đờ, một lúc sau cô đẩy anh ra, nâng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú khôi ngôi của anh: “Chiến Vân Khai, sau khi chúng ta ly hôn, cho dù anh có làm gì, tôi cũng không quản, tôi không quan tâm, anh đừng có ấu trĩ như thế nữa!”



“Tại sao nhất định phải ly hôn?” Anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kiềm nén thanh âm run rẩy, trầm giọng nói.



Anh đến cả hít thở cũng thấy đau đớn.



Mô Minh Nguyệt không nói, không nhìn anh, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thuý của anh, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc.



Cô nhắm mắt lại, ngăn nước mắt không chảy, giọng thản nhiên: “Chiến Vân Khai, Trầm Tư Viện sinh con cho anh, anh nuôi cô ta ở bên ngoài, anh cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta là gì?”



Chiến Vân Khai nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắt tái nhợt của Mộ Minh Nguyệt, mím chặt môi mỏng trầm mặc.



Mộ Minh Nguyệt cũng không muốn dây dưa với anh thêm, lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu của mình đặt trên xe, thả nhin nói: “Lúc trước tôi không có mặt anh giúp tôi giữ giấy kết hôn, lần này tôi tin là anh cũng có thể xử lý tốt giấy tờ ly hôn.”



Mộ Minh Nguyệt đẩy cửa xuống xe, cuối cùng, cô nghẹn ngào nói: “Trong vòng ba ngày, nếu như tôi không thấy chứng nhận ly hôn, anh sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy tôi nữa.”



Cô biết rõ tâm tư của anh.



Chiến Vân Khai ngồi trong xe, nhìn vào bóng hình đi giữa dòng người mãi lâu sau vẫn không tỉnh táo lại, anh nhìn sổ hộ khẩu và chứng minh thư đặt trên ghế phó lái, đôi mắt đỏ quạch.



Anh không sợ gì hết, chỉ sợ lời đe doạ của Mộ Minh Nguyệt.



So với ly hôn, điều anh sợ hơn là không còn được thấy cô nữa.



Năm năm cô biến mất, anh dùng tất cả mối quan hệ cũng không điều tra được năm năm đó cô đã ở đâu, làm gì.



Chiến Vân Khai buồn bực kéo cà vạt, suy sụp dựa vào sau ghế.



Mà Mộ Nhạc Nhạc ở cách đấy không xa, cầm kính viễn vọng độ phóng lớn, nhìn bố đối diện đường lớn đang đau khổ dựa vào ghế xe, là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.



Bởi vì cậu còn đặt máy nghe trộm trong di động của mẹ.



“Gì vậy trời, tự nhiên lại ly hôn, đàn ông đau thương quá…” Mộ Nhạc Nhạc hơi thương cảm nói.



Quản gia Trình nghi hoặc hỏi: “Cậu chủ nhỏ, cách xa như vậy, sao cậu lại biết cậu chủ và mợ chủ đang nói gì?”



“Ông xem chị gái tôi vứt chứng minh thư sổ hộ khẩu cho bố, bố lại đau khổ như thế là biết ngay thôi! Trên mặt ông ấy viết rõ không muốn ly hôn đấy thôi…” Mộ Nhạc Nhạc trở thành người thuyết minh tại chỗ.



Tim quản gia Trình run lên, ấn đường nhăn thành chữ “Xuyên”, “Sao thế được… Mợ chủ không thể ly hôn với cậu chủ được!”



Mộ Nhạc Nhạc ngạc nhiên nhìn quản gia Trình: “Tại sao lại không thể ly hôn? Giờ ly hôn là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, làm gì có ai ly hôn xong thì không sống nổi đâu.”



Quản gia Trình nhíu mày: “Cậu chủ thì không thể, không có mợ chủ, cậu ấy sẽ chết mất!”



“Gì mà khoa trương thế?” Mộ Nhạc Nhạc sợ giật bắn người.



Chiến Vân Khai này không phải người lạnh lùng vô tính, đánh giết quả quyết à, sao lại vì không có một cô gái mà chết được?



Nhưng mẹ của cậu cũng ghê thật đấy, còn uy hiếp Chiến Vân Khai ly hôn.



Ông bố này, sẽ không thật sự nghĩ không thông đấy chứ?



Không được, cậu phải nhanh chóng tới an ủi bố.



Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc đi về phía xe của Chiến Vân Khai.



Mộ Nhạc Nhạc chạy bước nhỏ thẳng tới trước xe của Chiến Vân Khai, cậu giơ tay nhỏ kiếng mũi chân gõ cửa sổ xe.



Sau đó rất lễ phép mở cửa xe ngồi vào trong.



“Bố, bị người ta bỏ rơi à?” Mộ Nhạc Nhạc vừa ngồi xuống, hơi đồng tình hỏi.”



Lúc Chiến Vân Khai nghe thấy giọng mềm mại của con trai, anh quay đầu nhìn lướt qua, trần giọng nói: “Sao con lại ở đây?”



“Bố, chỗ nào chẳng có hoa thơm… Cần gì phải đơn phương một bông hoa chứ?” Mộ Nhạc Nhạc không để ý tới câu hỏi ấu trĩ của Chiến Vân Khai, mà an ủi anh, “Ly hôn rất tốt mà, ly hôn rồi còn có thể làm lại từ đầu.”



Tâm trạng Chiến Vân Khai vốn đang không tốt, nghe thấy con trai nói câu như thế, anh cảm thấy bị mỉa mai.



“Hừ, con thấy bố ly hôn rồi thì con có cơ hội à?” Chiến Vân Khai cũng không quên con trai mình là tình địch lớn nhất.



Mộ Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn Chiến Vân Khai, ông bố này đúng là mắt mù rồi.



Ông ấy đến cậu với Chiến Cảnh Hi cũng không phân biệt được, thật sự là một cái đồ đầu lợn!



Mộ Nhạc Nhạc than nhẹ một tiếng, câm nín nói: “Bố, bố có phải ngốc không vậy! Chị Mộ Minh Nguyệt làm mẹ con còn được nữa là, lúc trước con nói thế là để chọc tức bố thôi! Sao lại mắt mờ tìm Thẩm Tư Nguyệt để sinh con ra chứ! Chị Minh Nguyệt làm mẹ còn không được sao!”



Mộ Nhạc Nhạc tức cái tên Chiến Vân Khai này quá!



Chiến Vân Khai ngây người, hơi khó tin nhìn con trai.



Lúc trước con trai không có thái độ này mà.



Lúc ấy con trai tỏ rõ lập trường, rõ ràng là tình địch của anh.



Nếu như không phải đấy là con trai đẻ của mình, anh sao để Chiến Cảnh Hi ăn nói bậy bạ thế được!



“Con nghĩ thế thật sao?” Chiến Vân Khai nhướng mày.



“Bố, bố đùng rỗi rắm nữa, ly hôn đi, bé cưng ủng hộ bố ly hôn.” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai, hơi lo mình sẽ bị di truyền cái gen yêu đương này của Chiến Vân Khai.



Ông bố này, yêu vào rồi ngáo luôn á!



Cậu nhất định phải ngắm mẹ hàng ngày để nâng cao tiêu chuẩn!



Nếu không lớn lên rồi, cậu lại mắt mù như Chiến Vân Khai đi thích một người tâm cơ thì biết làm sao?



Chiến Vân Khai đen mặt, “Con bảo bố ly hôn?”



Mộ Nhạc Nhạc gật đầu, buông thõng tay nói: “Không ly hôn thì bố định làm gì? Đừng làm mọi người cùng không vui, chị Minh Nguyệt bảo bố ly hôn, thì bố cứ nghe lời đi.”



Chiến Vân Khai: “…”



Mộ Nhạc Nhạc tận tình khuyên bảo mà bố còn không chịu hiểu, cậu tức lắm, nói: “Ầy… Bố không ly hôn, thì làm sao bắt đầu lại được? Sao theo đuổi chị Minh Nguyệt để làm mẹ con được?”



Chiến Vân Khai ngây người, nghi ngờ nhìn kỹ con trai: “Con không cướp người với bố chứ?”



“Xì, bố sợ thế à, còn muốn cướp người với con sao? Con mà ra tay á, bố sao lại con được, bố FA cả đời rồi.” Mộ Nhạc Nhạc kiêu ngạo nói.



Bố cậu ấy à, thật sự là cái tên đầu gỗ trong tình yêu!



Ông trời quả nhiên công bằng!



Cho Chiến Vân Khai nhiều điều kiện ưu đãi thế, cuối cùng vẫn có một khuyết điểm nhỏ!



Chiến Vân Khai hơi kích động, hoàn toàn xem con trai thành quân sư theo đuổi vợ của mình: “Nghe theo ý của Minh Nguyệt ly hôn, sau đó bắt đầu theo đuổi lại cô ấy?”



“Không theo đuổi lại, bố định nhường cơ hội theo đuổi cho gã đàn ông khác sao?” Mộ Nhạc Nhạc bái phục Chiến Vân Khai rồi!



Vợ xinh đẹp thế này mà lại để cho người khác à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom