Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221: Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi
Từ khi bố của Sở Linh Dao qua đời, cô ấy chưa từng mơ thấy ông, rồi đến năm này, ông dần biến mất trong trí nhớ của cô ấy.
Cô vô cùng sợ hãi!
Cô sợ mình sẽ quên bố mình!
Là một phần bò bít tết của Mộ Minh Nguyệt làm cô ấy nhớ lại dáng vẻ của bố mình, giọng nói của bố mình, món bò bít tết mà bố làm.
Bởi vì cô ấy thích ăn bò bít tết nên ông đã đi học làm món này, mà bít tết của ông nấu khác biệt với bên ngoài.
Mấy năm nay, ngoại trừ kiếm tiền điều trị cho người mẹ trở thành người thực vật, còn tích cóp tiền để ăn cơm Tây nổi tiếng trên mạng, muốn tìm lại hương vị của bố.
Nhưng mà, cho dù có ăn bao nhiêu nhà ăn thì không có một nhà hàng nào làm giống hương vị do ông làm.
Năm năm, cuối cùng cô ấy cũng nhớ tới!
“Đồ ngốc, chú trên trời có linh thiêng, chắc chắn chú mong cậu sống vui vẻ. Từ giờ trở đi, cậu đã dần dần trở nên mạnh mẽ, tớ tin rằng nhất định chú sẽ rất vui. Dao Dao, mấy năm nay vất vả cho cậu rồi.” Mộ Minh Nguyệt an ủi Sở Linh Dao.
Sở Linh Dao khóc lớn: “Minh Nguyệt, tớ nghe đồng nghiệp bảo sau khi người bà yêu cô ấy nhất rời khỏi thế gian này, cô ấy thường xuyên mơ thấy bà. Nhưng mà chưa lần nào tớ mơ thấy bố, chắc chắn bố đang trách tớ không có khả năng bảo vệ mẹ, cho nên mới không xuất hiện trong giấc mơ của tớ…”
Tối nào Sở Linh Dao cũng cầu nguyện bố của cô ấy sẽ tiến vào giấc mơ của mình.
Nhưng mà, không lần nào ông ấy xuất hiện.
“Đứa ngốc, bởi vì chú thương cậu nên mới không nỡ tiến vào giấc mơ của cậu để dọa cậu.” Mũi của Mộ Minh Nguyệt cay xè. Cô vừa an ủi Sở Linh Dao, đồng thời cũng an ủi bản thân mình, cô cũng từng như vậy. Từ khi mẹ cô mất, bà chưa bao giờ tiến vào giấc mơ của cô.
Một lần cũng không.
Có lẽ như cô nghĩ, sau khi người thân rời khỏi thế gian thì sẽ không tiến vào giấc mơ của cô là bởi vì sợ dọa cô.
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt cũng khóc, cô cũng nhớ mẹ.
Cho nên, Chiến Cảnh Hi đang ăn cơm thì thấy cảnh hai người đẹp như tiên ôm nhau khóc.
Làm cái mũi nhỏ của cậu cũng chua xót.
Xem ra thế giới của người trưởng thành, thật là phải tiến lên một cách nặng nề, không có đường lui.
Chiến Cảnh Hi nhảy xuống, chạy đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, vươn tay nhỏ kéo làn váy của cô, lay vài cái rồi an ủi: “Mẹ đừng khóc, cục cưng đau lòng!”
Khi Mộ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn Chiến Cảnh Hi, cậu vội vàng móc khăn tay nhỏ của mình ra đưa cho cô.
Mộ Minh Nguyệt buông Sở Linh Dao, ngồi xổm xuống nhận khăn tay của Chiến Cảnh Hi lau nước mắt. Khăn tay có mùi sữa của trẻ con, vô cùng dễ ngửi.
Khi Mộ Minh Nguyệt mở khăn tay ra, trên khăn tay có thêu chữ, cô lập tức tập trung nhìn, khuôn mặt lập tức cứng đờ. Cô nhìn chữ “Chiến”, nhìn Chiến Cảnh Hi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Nhạc Nhạc, con lấy chiếc khăn tay này ở đâu? Sao lại có chữ Chiến?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi đỏ lên, trái tim đập thình thịch như làm sai chuyện gì.
Nhìn ánh mắt chấn vấn của mẹ, cậu vô cùng hoảng sợ.
May là cậu nhanh trí, thông minh hơn người, lập tức nói với Mộ Minh Nguyệt: “Đây là khi cục cưng bị bạn cùng trường ức hiếp, bạn Chiến Cảnh Hi đã đến bảo vệ con, lau nước mắt cho con, con vẫn luôn giữ nó trong túi, quên đưa cho bạn ấy.”
Hy vọng có thể gạt mẹ.
Mộ Minh Nguyệt nghe Chiến Cảnh Hy giải thích thì thở ra một hơi, cô còn tưởng rằng đây là khăn tay mà Chiến Vân Khai đưa cho con trai.
May là không phải.
Nghĩ nghĩ, Mộ Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Chiến Cảnh Hi: “Nhạc Nhạc, cậu bé Chiến Cảnh Hi kia có vẻ ngoài như thế nào?”
Cô từng gặp Chiến Cảnh Hi rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng biết cậu bé trông như thế nào.
Lần nào khuôn mặt của hai đứa nhỏ cũng dơ, không thể thấy rõ mặt.
Lúc ấy cũng bởi vì Chiến Vân Khai, cô lo Chiến Vân Khai biết sự tồn tại của Mộ Nhạc Nhạc nên cũng không có thời gian chú ý con của Thẩm Tư Viện ra sao.
Chiến Cảnh Hi không ngờ Mộ Minh Nguyệt sẽ hỏi cậu vấn đề này, lần này thì cậu luống cuống thật.
Thật lâu sau, cậu mới có thể sắp xếp ngôn ngữ: “Mẹ, Chiến Cảnh Hi cũng đẹp trai, nhưng mà không bằng con.”
Lần này để Mộ Nhạc Nhạc chiếm chút lợi.
Dù sao bọn họ đều đẹp trai như nhau!
‘Khen Mộ Nhạc Nhạc còn không phải là đang khen mình sao?’
‘Hơn nữa khi mẹ bình tĩnh lại thì có thể so với thám tử!’
‘Phụ nữ quá đáng sợ, không thể đắc tội với phụ nữ!’
‘Đặc biệt là những người có vẻ ngoài xinh đẹp lại còn thông minh!’
Cậu nghe Mộ Nhạc Nhạc nói mẹ tinh thông ngôn ngữ của mấy nước, còn có các kỹ năng rất ngầu, đến cả tiểu thuyết và phim cũng không dám viết, quay như vậy.
“Mẹ! Mau ăn cơm thôi! Hai người cũng thật là! Tiên nữ mà lại rơi nước mắt! Khóc nhòe lớp trang điểm thì không đẹp!”
Vì làm cho Mộ Minh Nguyệt không hỏi mình nữa, Chiến Cảnh Hi vội chuyển đề tài, học dáng vẻ vênh váo của Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Mẹ, con nói với mẹ, con gái không thể khóc bởi vì lớp trang điểm sẽ bị nhòe, con gái không thể cúi đầu, vương miện sẽ rơi.”
Chiến Cảnh Hi nói, sau đó dịu dàng lau nước mắt cho Mộ Minh Nguyệt, dỗ dành: “Mẹ, đừng đau lòng, cục cưng biết mẹ nhớ bà ngoại, cục cưng sẽ thay bà ngoại chăm sóc mẹ, cưng mẹ, thương mẹ, đừng lo lắng!”
Nghe vậy, tim Mộ Minh Nguyệt đập thình thịch.
Vậy mà con trai của cô lại phát hiện.
Cô hiểu rõ con trai mình. Đứa trẻ này hơi tùy tiện, không để ý đến những chi tiết nhỏ, thế mà bây giờ lại cẩn thận như vậy, làm cô ngoài cảm động ra thì còn có chút bất ngờ.
Bánh bao nhỏ trước mắt, ngoài gương mặt giống con của cô ra thì lại có thêm khí chất điềm tĩnh, đây là điều mà con trai cô không có.
Con trai của cô là đứa trẻ tăng động, hài hước.
Nhưng mà cô lại không thể nói rõ là vấn đề ở đâu.
Rõ ràng đây là con trai của cô, vì sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
“Mẹ, ngoan.” Chiến Cảnh Hi giơ bàn tay đầy thịt của mình lên, khẽ vỗ về cái đầu của Mộ Minh Nguyệt, dỗ: “Mẹ, mẹ còn có cục cưng mà.”
“Được, mẹ biết rồi.” Mộ Minh Nguyệt lại cảm thấy cay mũi.
Đúng vậy, cô còn có cục cưng.
Mấy năm nay, người làm cô tiếp tục sống sót là cục cưng.
Mộ Minh Nguyệt lại nghĩ, có lẽ Mr. Lu có liên quan đến việc con trai đột nhiên trở nên khác thường, giống như thay đổi một người khác.
‘Không biết Mr. Lu đã làm gì con trai.’
‘Dù sao khi con trai trở lại Vân Thành, đôi khi thằng bé sẽ thay đổi tính cách, tựa như có hai nhân cách.’
Nhìn hai mẹ con ngọt ngào với nhau, Sở Linh Dao bị kích thích, càng xem càng thấy buồn, cô ấy cầm lấy một ly rượu vang đỏ lên uống.
Mộ Minh Nguyệt thấy vậy, cô vội vàng lấy rượu khỏi tay Sở Linh Dao, nhíu mày nói: “Dao Dao, không phải là cậu không uống rượu sao, sao giờ lại uống?”
Sở Linh Dao lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Minh Nguyệt, tớ thật thất bại, nhà tớ trở nên khốn đốn, bố mất, mẹ lại trở thành người thực vật, tớ… tớ con mất cả đứa con của mình…”
Một năm đó, cô ấy liên tục mất quá nhiều điều quý giá.
Tay cầm ly rượu vang đỏ của Mộ Minh Nguyệt tạm dừng một chút, không dám tin tưởng mà nhìn Sở Linh Dao: “Cục cưng? Cục cưng nào?”
Cô điều tra được Sở Linh Dao vẫn chưa gả cho tên khốn Thẩm Thiên Trạch.
Cô vô cùng sợ hãi!
Cô sợ mình sẽ quên bố mình!
Là một phần bò bít tết của Mộ Minh Nguyệt làm cô ấy nhớ lại dáng vẻ của bố mình, giọng nói của bố mình, món bò bít tết mà bố làm.
Bởi vì cô ấy thích ăn bò bít tết nên ông đã đi học làm món này, mà bít tết của ông nấu khác biệt với bên ngoài.
Mấy năm nay, ngoại trừ kiếm tiền điều trị cho người mẹ trở thành người thực vật, còn tích cóp tiền để ăn cơm Tây nổi tiếng trên mạng, muốn tìm lại hương vị của bố.
Nhưng mà, cho dù có ăn bao nhiêu nhà ăn thì không có một nhà hàng nào làm giống hương vị do ông làm.
Năm năm, cuối cùng cô ấy cũng nhớ tới!
“Đồ ngốc, chú trên trời có linh thiêng, chắc chắn chú mong cậu sống vui vẻ. Từ giờ trở đi, cậu đã dần dần trở nên mạnh mẽ, tớ tin rằng nhất định chú sẽ rất vui. Dao Dao, mấy năm nay vất vả cho cậu rồi.” Mộ Minh Nguyệt an ủi Sở Linh Dao.
Sở Linh Dao khóc lớn: “Minh Nguyệt, tớ nghe đồng nghiệp bảo sau khi người bà yêu cô ấy nhất rời khỏi thế gian này, cô ấy thường xuyên mơ thấy bà. Nhưng mà chưa lần nào tớ mơ thấy bố, chắc chắn bố đang trách tớ không có khả năng bảo vệ mẹ, cho nên mới không xuất hiện trong giấc mơ của tớ…”
Tối nào Sở Linh Dao cũng cầu nguyện bố của cô ấy sẽ tiến vào giấc mơ của mình.
Nhưng mà, không lần nào ông ấy xuất hiện.
“Đứa ngốc, bởi vì chú thương cậu nên mới không nỡ tiến vào giấc mơ của cậu để dọa cậu.” Mũi của Mộ Minh Nguyệt cay xè. Cô vừa an ủi Sở Linh Dao, đồng thời cũng an ủi bản thân mình, cô cũng từng như vậy. Từ khi mẹ cô mất, bà chưa bao giờ tiến vào giấc mơ của cô.
Một lần cũng không.
Có lẽ như cô nghĩ, sau khi người thân rời khỏi thế gian thì sẽ không tiến vào giấc mơ của cô là bởi vì sợ dọa cô.
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt cũng khóc, cô cũng nhớ mẹ.
Cho nên, Chiến Cảnh Hi đang ăn cơm thì thấy cảnh hai người đẹp như tiên ôm nhau khóc.
Làm cái mũi nhỏ của cậu cũng chua xót.
Xem ra thế giới của người trưởng thành, thật là phải tiến lên một cách nặng nề, không có đường lui.
Chiến Cảnh Hi nhảy xuống, chạy đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, vươn tay nhỏ kéo làn váy của cô, lay vài cái rồi an ủi: “Mẹ đừng khóc, cục cưng đau lòng!”
Khi Mộ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn Chiến Cảnh Hi, cậu vội vàng móc khăn tay nhỏ của mình ra đưa cho cô.
Mộ Minh Nguyệt buông Sở Linh Dao, ngồi xổm xuống nhận khăn tay của Chiến Cảnh Hi lau nước mắt. Khăn tay có mùi sữa của trẻ con, vô cùng dễ ngửi.
Khi Mộ Minh Nguyệt mở khăn tay ra, trên khăn tay có thêu chữ, cô lập tức tập trung nhìn, khuôn mặt lập tức cứng đờ. Cô nhìn chữ “Chiến”, nhìn Chiến Cảnh Hi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Nhạc Nhạc, con lấy chiếc khăn tay này ở đâu? Sao lại có chữ Chiến?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi đỏ lên, trái tim đập thình thịch như làm sai chuyện gì.
Nhìn ánh mắt chấn vấn của mẹ, cậu vô cùng hoảng sợ.
May là cậu nhanh trí, thông minh hơn người, lập tức nói với Mộ Minh Nguyệt: “Đây là khi cục cưng bị bạn cùng trường ức hiếp, bạn Chiến Cảnh Hi đã đến bảo vệ con, lau nước mắt cho con, con vẫn luôn giữ nó trong túi, quên đưa cho bạn ấy.”
Hy vọng có thể gạt mẹ.
Mộ Minh Nguyệt nghe Chiến Cảnh Hy giải thích thì thở ra một hơi, cô còn tưởng rằng đây là khăn tay mà Chiến Vân Khai đưa cho con trai.
May là không phải.
Nghĩ nghĩ, Mộ Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Chiến Cảnh Hi: “Nhạc Nhạc, cậu bé Chiến Cảnh Hi kia có vẻ ngoài như thế nào?”
Cô từng gặp Chiến Cảnh Hi rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng biết cậu bé trông như thế nào.
Lần nào khuôn mặt của hai đứa nhỏ cũng dơ, không thể thấy rõ mặt.
Lúc ấy cũng bởi vì Chiến Vân Khai, cô lo Chiến Vân Khai biết sự tồn tại của Mộ Nhạc Nhạc nên cũng không có thời gian chú ý con của Thẩm Tư Viện ra sao.
Chiến Cảnh Hi không ngờ Mộ Minh Nguyệt sẽ hỏi cậu vấn đề này, lần này thì cậu luống cuống thật.
Thật lâu sau, cậu mới có thể sắp xếp ngôn ngữ: “Mẹ, Chiến Cảnh Hi cũng đẹp trai, nhưng mà không bằng con.”
Lần này để Mộ Nhạc Nhạc chiếm chút lợi.
Dù sao bọn họ đều đẹp trai như nhau!
‘Khen Mộ Nhạc Nhạc còn không phải là đang khen mình sao?’
‘Hơn nữa khi mẹ bình tĩnh lại thì có thể so với thám tử!’
‘Phụ nữ quá đáng sợ, không thể đắc tội với phụ nữ!’
‘Đặc biệt là những người có vẻ ngoài xinh đẹp lại còn thông minh!’
Cậu nghe Mộ Nhạc Nhạc nói mẹ tinh thông ngôn ngữ của mấy nước, còn có các kỹ năng rất ngầu, đến cả tiểu thuyết và phim cũng không dám viết, quay như vậy.
“Mẹ! Mau ăn cơm thôi! Hai người cũng thật là! Tiên nữ mà lại rơi nước mắt! Khóc nhòe lớp trang điểm thì không đẹp!”
Vì làm cho Mộ Minh Nguyệt không hỏi mình nữa, Chiến Cảnh Hi vội chuyển đề tài, học dáng vẻ vênh váo của Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Mẹ, con nói với mẹ, con gái không thể khóc bởi vì lớp trang điểm sẽ bị nhòe, con gái không thể cúi đầu, vương miện sẽ rơi.”
Chiến Cảnh Hi nói, sau đó dịu dàng lau nước mắt cho Mộ Minh Nguyệt, dỗ dành: “Mẹ, đừng đau lòng, cục cưng biết mẹ nhớ bà ngoại, cục cưng sẽ thay bà ngoại chăm sóc mẹ, cưng mẹ, thương mẹ, đừng lo lắng!”
Nghe vậy, tim Mộ Minh Nguyệt đập thình thịch.
Vậy mà con trai của cô lại phát hiện.
Cô hiểu rõ con trai mình. Đứa trẻ này hơi tùy tiện, không để ý đến những chi tiết nhỏ, thế mà bây giờ lại cẩn thận như vậy, làm cô ngoài cảm động ra thì còn có chút bất ngờ.
Bánh bao nhỏ trước mắt, ngoài gương mặt giống con của cô ra thì lại có thêm khí chất điềm tĩnh, đây là điều mà con trai cô không có.
Con trai của cô là đứa trẻ tăng động, hài hước.
Nhưng mà cô lại không thể nói rõ là vấn đề ở đâu.
Rõ ràng đây là con trai của cô, vì sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
“Mẹ, ngoan.” Chiến Cảnh Hi giơ bàn tay đầy thịt của mình lên, khẽ vỗ về cái đầu của Mộ Minh Nguyệt, dỗ: “Mẹ, mẹ còn có cục cưng mà.”
“Được, mẹ biết rồi.” Mộ Minh Nguyệt lại cảm thấy cay mũi.
Đúng vậy, cô còn có cục cưng.
Mấy năm nay, người làm cô tiếp tục sống sót là cục cưng.
Mộ Minh Nguyệt lại nghĩ, có lẽ Mr. Lu có liên quan đến việc con trai đột nhiên trở nên khác thường, giống như thay đổi một người khác.
‘Không biết Mr. Lu đã làm gì con trai.’
‘Dù sao khi con trai trở lại Vân Thành, đôi khi thằng bé sẽ thay đổi tính cách, tựa như có hai nhân cách.’
Nhìn hai mẹ con ngọt ngào với nhau, Sở Linh Dao bị kích thích, càng xem càng thấy buồn, cô ấy cầm lấy một ly rượu vang đỏ lên uống.
Mộ Minh Nguyệt thấy vậy, cô vội vàng lấy rượu khỏi tay Sở Linh Dao, nhíu mày nói: “Dao Dao, không phải là cậu không uống rượu sao, sao giờ lại uống?”
Sở Linh Dao lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Minh Nguyệt, tớ thật thất bại, nhà tớ trở nên khốn đốn, bố mất, mẹ lại trở thành người thực vật, tớ… tớ con mất cả đứa con của mình…”
Một năm đó, cô ấy liên tục mất quá nhiều điều quý giá.
Tay cầm ly rượu vang đỏ của Mộ Minh Nguyệt tạm dừng một chút, không dám tin tưởng mà nhìn Sở Linh Dao: “Cục cưng? Cục cưng nào?”
Cô điều tra được Sở Linh Dao vẫn chưa gả cho tên khốn Thẩm Thiên Trạch.
Bình luận facebook