Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267: Mẹ ơi, mẹ không không cần con nữa sao?
"Bốp!"
Mộ Minh Nguyệt giơ tay đấm ngực Chiến Vân Khai, sắc mặt cô tái mét, tuyệt vọng bất lực mà nói: "Sao anh lại giấu em! Mấy ngày trước em còn để con trai đi bơi!"
Hồi nhỏ người đi bơi là cô!
Bây giờ đến con trai cô!
Mà cô vẫn luôn chẳng hề hay biết mẹ mình đang nằm ngay dưới bể bơi!
Chiến Vân Khai hiểu tâm trạng của cô lúc này, bèn mặc cô đập đánh mình trút giận.
“Minh Nguyệt, anh xin lỗi.” Anh chỉ có thể nói với cô một câu xin lỗi.
“Anh thế mà lại gạt em!” Ánh mắt Mộ Minh Nguyệt tràn đầy lạnh nhạt oán hận nhìn Chiến Vân Khai, sau đó cô giận dữ quay người đi khỏi.
“Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai đuổi theo.
“Đừng chạm vào em!” Mộ Minh Nguyệt hất tay Chiến Vân Khai ra.
Mộ Minh Nguyệt khi ấy lập tức trở về chôn cất mẹ mình đàng hoàng.
Lần này, cô phải tự tay giết chết một nhà bốn người Thẩm Tam Thăng!
Mộ Minh Nguyệt không bắt được xe, cũng chẳng quan tâm nhiều nữa mà lái xe Chiến Vân Khai đi.
Người lái xe lo lắng đi đến bên cạnh Chiến Vân Khai: "Cậu chủ..."
“Không sao, cứ đi theo cô ấy là được, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì. Đưa bốn người nhà họ Thẩm đến biệt thự Mộ Thị.” Chiến Vân Khai cũng nhanh chóng lên một chiếc xe khác bám theo sau Mộ Minh Nguyệt.
Biệt thự Mộ Thị.
Mộ Minh Nguyệt vừa bước xuống xe, cả người đều luống cuống.
Tay chân mềm nhũn.
Đứng cũng chẳng vững.
Liền sau đó, Chiến Vân Khai đã liên hệ với đội thi công và đội tang lễ chuyên nghiệp nhất ở Vân Thành đến, hoành tráng vô cùng.
Mà trong lòng Mộ Minh Nguyệt lúc này đã tràn đầy sợ hãi và bất lực.
Hai bé cưng vừa hay ở nhà, đang chơi trò chơi trên tầng thì trông thấy tình hình tầng dưới, nhất là khi thấy mẹ đau lòng không thôi quỳ bên cạnh bể bơi như một con rối bị đứt dây, trái tim bé bỏng của chúng chợt giật nảy lên, đau đớn đến nỗi chúng kêu lên thành tiếng.
Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc quẳng máy chơi game trong tay đi rồi chạy như bay xuống tầng!
Hai đứa cùng lúc ôm lấy thân mình Mộ Minh Nguyệt, dò hỏi: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc? Có phải đã ra chuyện gì không ạ?"
Mộ Nhạc Nhạc hỏi: "Mẹ ơi, sao lại có nhiều người thế? Trong nhà có chuyện gì ạ?"
Trong số những người này, ngoài đội thi công ra còn có đội tang lễ?
Ý gì đây?
Mộ Nhạc Nhạc nhìn cảnh trước mắt mà run lập cập, dù nhóc lợi hại thật đấy, nhưng nhóc chưa từng gặp tình cảnh như vậy bao giờ.
Chiến Hi Cảnh thì ngược lại, vẻ mặt cậu trầm tĩnh lạnh lùng, không chút hoảng sợ mà đưa tay khẽ khàng vuốt ve lưng Mộ Minh Nguyệt, an ủi nói: "Mẹ ơi, bé cưng ở đây!"
Mộ Nhạc Nhạc sợ hãi vô cùng, cũng trốn vào trong lòng Chiến Hi Cảnh: "Hu hu hu, nhóc Hi Hi ơi, bé cưng hơi sợ..."
Chiến Cảnh Hi nghe vậy bèn trả lại câu cửa miệng thường ngày của Mộ Nhạc Nhạc, nói: "Có gì to tát đâu, gặp chuyện đừng hoảng loạn."
Mộ Nhạc Nhạc níu chặt quần áo nhỏ của Chiến Cảnh Hi, lại quay sang kéo quần áo Mộ Minh Nguyệt, bẹp miệng nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, bé cưng cũng ở đây!"
Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai đang đi tới, ngước mắt hỏi: "Bố Chiến, mẹ con làm sao vậy? Có phải bố bắt nạt mẹ con đúng không?"
Chiến Vân Khai ngồi xổm xuống bên cạnh cậu nhóc, nâng tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Mộ Nhạc Nhạc mà nói: "Nhạc Nhạc, con ở đây trông mẹ nhé, đừng để mẹ làm chuyện dại dột."
Nghe vậy, Mộ Nhạc Nhạc càng thêm khó hiểu, trên mặt cậu nhóc nhuốm đầy vẻ lo lắng nhưng cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn ở bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, vươn tay ôm lấy người mẹ đang khóc lóc đau đớn chặt thật chặt.
Cùng lúc đó, một giọng nói vô cùng không êm dịu cất lên——
"Mộ Minh Nguyệt, cái đồ hèn hạ nhà cô!"
Kẻ đang chửi rủa là Thẩm Tư Viện, ánh mắt cô ta cực kỳ dữ tợn.
Chiến Vân Khai nghe thấy Thẩm Tư Viện không biết tốt xấu mắng Mộ Minh Nguyệt ngay trước mặt mình, sắc mặt lạnh lẽo ra lệnh: "Đánh cho tôi!"
"Chát chát!"
Thẩm Tư Viện bị một vệ sĩ cao lớn ghim chặt, một vệ sĩ khác bước tới tát thật mạnh lên mặt cô ta.
Thẩm Tư Viện bị tát đến sưng phù cả mặt.
Ngay lúc Thẩm Tư Viện cảm thấy mình sắp bị đánh chết, ánh mắt cô ta bắt được Chiến Cảnh Hi.
Nhưng Thẩm Tư Viện không đời nào ngờ tới, con trai cô ta vậy mà đang ôm chặt lấy Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt đau lòng!
Đáng hận!
Chiến Cảnh Hi đúng là con sói mắt trắng quên ơn phụ nghĩa!
Mới gặp Mộ Minh Nguyệt có một lần đã dính lấy cô ta như vậy!
Tuy nhiên, việc khẩn cấp trước mắt cô ta cần làm là phải lợi dụng Chiến Cảnh Hi đến giải nguy cho mình.
Cô ta vừa khóc vừa la to với Chiến Cảnh Hi: "Cảnh Hi, mau giúp mẹ cầu xin bố con đừng đánh nữa, mẹ đau quá..."
Mặc dù Chiến Cảnh Hi không có tình cảm gì với Thẩm Tư Viện, nhưng nhìn người phụ nữ sinh ra mình bị đánh ra nông nỗi này vẫn khiến cậu hơi kích động.
Nhưng khi cậu nhìn lại Mộ Minh Nguyệt, nhìn Mộ Minh Nguyệt khóc đến nỗi mặt mũi đầm đìa nước mắt, trong lòng cậu càng lo lắng hơn.
So với người phụ nữ kia, cậu càng không nỡ làm tổn thương Mộ Minh Nguyệt.
Thậm chí, cậu thà đánh đổi Thẩm Tư Viện để bảo vệ Mộ Minh Nguyệt!
Cảm giác này thật là kỳ lạ.
Mộ Minh Nguyệt rõ ràng không phải mẹ ruột cậu, nhưng tại sao cậu lại chỉ thấy xót Mộ Minh Nguyệt?
Nhìn thấy Thẩm Tư Viện bị bố ra lệnh trừng trị, cậu thờ ơ không chút động lòng, như thể người bị đánh chẳng phải mẹ mình vậy.
Nghĩ đến đây, Chiến Cảnh Hi không thèm quan tâm đến Thẩm Tư Viện nữa, ánh mắt hờ hững chuyển khỏi người Thẩm Tư Viện, lại quay về nhìn Mộ Minh Nguyệt, an ủi nói: "Mẹ Minh Nguyệt..."
Nước mắt Mộ Minh Nguyệt chảy thành từng dòng từng dòng, nghe thấy Chiến Cảnh Hi gọi mình, cô đột nhiên cảm thấy chán ghét, hai tay run rẩy nắm lấy thân thể nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi mà đẩy ra, mặt lạnh lùng nói: "Đừng gọi chị là mẹ, chị không phải mẹ em!"
Chiến Cảnh Hi sững sờ!
Cậu bé vừa hoảng hốt vừa sợ hãi nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Nghe thấy Mộ Minh Nguyệt nói không được phép gọi cô là mẹ nữa, trái tim cậu như bị người ta đâm vào mấy nhát dao!
Ngay lập tức, cậu bật khóc oa oa, nước mắt tí tách rơi xuống, cậu tủi thân cúi thấp đầu cố nén nước mắt lại.
Thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được liên tục lăn dài.
Chiến Cảnh Hi nâng mu bàn tay quệt nước mắt, trong lòng vừa tủi thân vừa buồn bã, cậu chầm chậm ngước mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt, bơ vơ nói: "Mẹ Minh Nguyệt...Mẹ không cần bé cưng nữa sao?"
Hu hu hu, mẹ không cần mình nữa.
Mình phải làm sao đây?
Suốt năm năm qua, cậu rất ít khi nhìn thấy Thẩm Tư Viện, thậm chí không có chút tình cảm nào với người mẹ này, gặp hay không cũng được, có hay không cũng thế.
Nhưng từ khi gặp Mộ Minh Nguyệt, cậu chỉ muốn ngày ngày được ở bên cạnh cô, ngày ngày gọi cô tiếng mẹ.
"Mẹ em là Thẩm Tư Viện! Đừng có gọi lung tung!" Mộ Minh Nguyệt nhẫn tâm nói.
Mặc dù cô rất yêu thích Chiến Cảnh Hi.
Nhưng bây giờ cô chẳng thấy thích chút nào nữa!
Nhìn thấy Chiến Cảnh Hi, cô sợ mình lại nghĩ đến những việc hung ác mà Thẩm Tư Viện đã làm với mẹ cô!
"Không! Không!" Chiến Cảnh Hi ra sức lắc đầu, khóc oa oa nói: "Mẹ là mẹ của con! Hu hu, mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?"
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Cảnh Hi mà trái tim như thắt lại.
Cậu bé rõ ràng không phải là con trai cô, nhưng tại sao khi nói ra loại lời tuyệt tình này trái tim cô lại đau đến vậy?
Mộ Minh Nguyệt giơ tay đấm ngực Chiến Vân Khai, sắc mặt cô tái mét, tuyệt vọng bất lực mà nói: "Sao anh lại giấu em! Mấy ngày trước em còn để con trai đi bơi!"
Hồi nhỏ người đi bơi là cô!
Bây giờ đến con trai cô!
Mà cô vẫn luôn chẳng hề hay biết mẹ mình đang nằm ngay dưới bể bơi!
Chiến Vân Khai hiểu tâm trạng của cô lúc này, bèn mặc cô đập đánh mình trút giận.
“Minh Nguyệt, anh xin lỗi.” Anh chỉ có thể nói với cô một câu xin lỗi.
“Anh thế mà lại gạt em!” Ánh mắt Mộ Minh Nguyệt tràn đầy lạnh nhạt oán hận nhìn Chiến Vân Khai, sau đó cô giận dữ quay người đi khỏi.
“Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai đuổi theo.
“Đừng chạm vào em!” Mộ Minh Nguyệt hất tay Chiến Vân Khai ra.
Mộ Minh Nguyệt khi ấy lập tức trở về chôn cất mẹ mình đàng hoàng.
Lần này, cô phải tự tay giết chết một nhà bốn người Thẩm Tam Thăng!
Mộ Minh Nguyệt không bắt được xe, cũng chẳng quan tâm nhiều nữa mà lái xe Chiến Vân Khai đi.
Người lái xe lo lắng đi đến bên cạnh Chiến Vân Khai: "Cậu chủ..."
“Không sao, cứ đi theo cô ấy là được, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì. Đưa bốn người nhà họ Thẩm đến biệt thự Mộ Thị.” Chiến Vân Khai cũng nhanh chóng lên một chiếc xe khác bám theo sau Mộ Minh Nguyệt.
Biệt thự Mộ Thị.
Mộ Minh Nguyệt vừa bước xuống xe, cả người đều luống cuống.
Tay chân mềm nhũn.
Đứng cũng chẳng vững.
Liền sau đó, Chiến Vân Khai đã liên hệ với đội thi công và đội tang lễ chuyên nghiệp nhất ở Vân Thành đến, hoành tráng vô cùng.
Mà trong lòng Mộ Minh Nguyệt lúc này đã tràn đầy sợ hãi và bất lực.
Hai bé cưng vừa hay ở nhà, đang chơi trò chơi trên tầng thì trông thấy tình hình tầng dưới, nhất là khi thấy mẹ đau lòng không thôi quỳ bên cạnh bể bơi như một con rối bị đứt dây, trái tim bé bỏng của chúng chợt giật nảy lên, đau đớn đến nỗi chúng kêu lên thành tiếng.
Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc quẳng máy chơi game trong tay đi rồi chạy như bay xuống tầng!
Hai đứa cùng lúc ôm lấy thân mình Mộ Minh Nguyệt, dò hỏi: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc? Có phải đã ra chuyện gì không ạ?"
Mộ Nhạc Nhạc hỏi: "Mẹ ơi, sao lại có nhiều người thế? Trong nhà có chuyện gì ạ?"
Trong số những người này, ngoài đội thi công ra còn có đội tang lễ?
Ý gì đây?
Mộ Nhạc Nhạc nhìn cảnh trước mắt mà run lập cập, dù nhóc lợi hại thật đấy, nhưng nhóc chưa từng gặp tình cảnh như vậy bao giờ.
Chiến Hi Cảnh thì ngược lại, vẻ mặt cậu trầm tĩnh lạnh lùng, không chút hoảng sợ mà đưa tay khẽ khàng vuốt ve lưng Mộ Minh Nguyệt, an ủi nói: "Mẹ ơi, bé cưng ở đây!"
Mộ Nhạc Nhạc sợ hãi vô cùng, cũng trốn vào trong lòng Chiến Hi Cảnh: "Hu hu hu, nhóc Hi Hi ơi, bé cưng hơi sợ..."
Chiến Cảnh Hi nghe vậy bèn trả lại câu cửa miệng thường ngày của Mộ Nhạc Nhạc, nói: "Có gì to tát đâu, gặp chuyện đừng hoảng loạn."
Mộ Nhạc Nhạc níu chặt quần áo nhỏ của Chiến Cảnh Hi, lại quay sang kéo quần áo Mộ Minh Nguyệt, bẹp miệng nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, bé cưng cũng ở đây!"
Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai đang đi tới, ngước mắt hỏi: "Bố Chiến, mẹ con làm sao vậy? Có phải bố bắt nạt mẹ con đúng không?"
Chiến Vân Khai ngồi xổm xuống bên cạnh cậu nhóc, nâng tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Mộ Nhạc Nhạc mà nói: "Nhạc Nhạc, con ở đây trông mẹ nhé, đừng để mẹ làm chuyện dại dột."
Nghe vậy, Mộ Nhạc Nhạc càng thêm khó hiểu, trên mặt cậu nhóc nhuốm đầy vẻ lo lắng nhưng cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn ở bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, vươn tay ôm lấy người mẹ đang khóc lóc đau đớn chặt thật chặt.
Cùng lúc đó, một giọng nói vô cùng không êm dịu cất lên——
"Mộ Minh Nguyệt, cái đồ hèn hạ nhà cô!"
Kẻ đang chửi rủa là Thẩm Tư Viện, ánh mắt cô ta cực kỳ dữ tợn.
Chiến Vân Khai nghe thấy Thẩm Tư Viện không biết tốt xấu mắng Mộ Minh Nguyệt ngay trước mặt mình, sắc mặt lạnh lẽo ra lệnh: "Đánh cho tôi!"
"Chát chát!"
Thẩm Tư Viện bị một vệ sĩ cao lớn ghim chặt, một vệ sĩ khác bước tới tát thật mạnh lên mặt cô ta.
Thẩm Tư Viện bị tát đến sưng phù cả mặt.
Ngay lúc Thẩm Tư Viện cảm thấy mình sắp bị đánh chết, ánh mắt cô ta bắt được Chiến Cảnh Hi.
Nhưng Thẩm Tư Viện không đời nào ngờ tới, con trai cô ta vậy mà đang ôm chặt lấy Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt đau lòng!
Đáng hận!
Chiến Cảnh Hi đúng là con sói mắt trắng quên ơn phụ nghĩa!
Mới gặp Mộ Minh Nguyệt có một lần đã dính lấy cô ta như vậy!
Tuy nhiên, việc khẩn cấp trước mắt cô ta cần làm là phải lợi dụng Chiến Cảnh Hi đến giải nguy cho mình.
Cô ta vừa khóc vừa la to với Chiến Cảnh Hi: "Cảnh Hi, mau giúp mẹ cầu xin bố con đừng đánh nữa, mẹ đau quá..."
Mặc dù Chiến Cảnh Hi không có tình cảm gì với Thẩm Tư Viện, nhưng nhìn người phụ nữ sinh ra mình bị đánh ra nông nỗi này vẫn khiến cậu hơi kích động.
Nhưng khi cậu nhìn lại Mộ Minh Nguyệt, nhìn Mộ Minh Nguyệt khóc đến nỗi mặt mũi đầm đìa nước mắt, trong lòng cậu càng lo lắng hơn.
So với người phụ nữ kia, cậu càng không nỡ làm tổn thương Mộ Minh Nguyệt.
Thậm chí, cậu thà đánh đổi Thẩm Tư Viện để bảo vệ Mộ Minh Nguyệt!
Cảm giác này thật là kỳ lạ.
Mộ Minh Nguyệt rõ ràng không phải mẹ ruột cậu, nhưng tại sao cậu lại chỉ thấy xót Mộ Minh Nguyệt?
Nhìn thấy Thẩm Tư Viện bị bố ra lệnh trừng trị, cậu thờ ơ không chút động lòng, như thể người bị đánh chẳng phải mẹ mình vậy.
Nghĩ đến đây, Chiến Cảnh Hi không thèm quan tâm đến Thẩm Tư Viện nữa, ánh mắt hờ hững chuyển khỏi người Thẩm Tư Viện, lại quay về nhìn Mộ Minh Nguyệt, an ủi nói: "Mẹ Minh Nguyệt..."
Nước mắt Mộ Minh Nguyệt chảy thành từng dòng từng dòng, nghe thấy Chiến Cảnh Hi gọi mình, cô đột nhiên cảm thấy chán ghét, hai tay run rẩy nắm lấy thân thể nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi mà đẩy ra, mặt lạnh lùng nói: "Đừng gọi chị là mẹ, chị không phải mẹ em!"
Chiến Cảnh Hi sững sờ!
Cậu bé vừa hoảng hốt vừa sợ hãi nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Nghe thấy Mộ Minh Nguyệt nói không được phép gọi cô là mẹ nữa, trái tim cậu như bị người ta đâm vào mấy nhát dao!
Ngay lập tức, cậu bật khóc oa oa, nước mắt tí tách rơi xuống, cậu tủi thân cúi thấp đầu cố nén nước mắt lại.
Thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được liên tục lăn dài.
Chiến Cảnh Hi nâng mu bàn tay quệt nước mắt, trong lòng vừa tủi thân vừa buồn bã, cậu chầm chậm ngước mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt, bơ vơ nói: "Mẹ Minh Nguyệt...Mẹ không cần bé cưng nữa sao?"
Hu hu hu, mẹ không cần mình nữa.
Mình phải làm sao đây?
Suốt năm năm qua, cậu rất ít khi nhìn thấy Thẩm Tư Viện, thậm chí không có chút tình cảm nào với người mẹ này, gặp hay không cũng được, có hay không cũng thế.
Nhưng từ khi gặp Mộ Minh Nguyệt, cậu chỉ muốn ngày ngày được ở bên cạnh cô, ngày ngày gọi cô tiếng mẹ.
"Mẹ em là Thẩm Tư Viện! Đừng có gọi lung tung!" Mộ Minh Nguyệt nhẫn tâm nói.
Mặc dù cô rất yêu thích Chiến Cảnh Hi.
Nhưng bây giờ cô chẳng thấy thích chút nào nữa!
Nhìn thấy Chiến Cảnh Hi, cô sợ mình lại nghĩ đến những việc hung ác mà Thẩm Tư Viện đã làm với mẹ cô!
"Không! Không!" Chiến Cảnh Hi ra sức lắc đầu, khóc oa oa nói: "Mẹ là mẹ của con! Hu hu, mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?"
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Cảnh Hi mà trái tim như thắt lại.
Cậu bé rõ ràng không phải là con trai cô, nhưng tại sao khi nói ra loại lời tuyệt tình này trái tim cô lại đau đến vậy?
Bình luận facebook