Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290: Người phụ nữ của tôi, cô thử đụng vào xem?
Mộ Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy không được yên tâm lắm, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy không ổn.
Cậu bé hết lần này đến lần khác hỏi lại để khẳng định: "Cún cưng, anh là anh trai, em là em trai, có hiểu cái vai vế này không?"
Chiến Cảnh Hi gật đầu: "Ừ, biết rồi."
Tiếng nói vừa dứt, trong lòng Chiến Cảnh Hi ngay lập tức oán thầm mà bổ sung thêm một câu: Trong lòng anh, em vĩnh viễn là em trai thối.
Mộ Nhạc Nhạc không biết lí do vì sao mà hắt xì một cái, cậu bé xoa mũi, thăm dò mà nhìn Chiến Cảnh Hi: "Cún cưng, không phải là em không phục việc anh làm anh trai em đó chứ?"
Chiến Cảnh Hi vội vàng lắc đầu không thôi: "Không có, không có." Mới là lạ.
Cái tên em trai thối này thật đúng là không thể lừa được dù chỉ một chút.
Tính cảnh giác cao như vậy.
"Đi thôi, đi tìm mẹ!" Mộ Nhạc Nhạc mới không thấy mẹ một chút thôi là cậu bé đã nhớ rồi!
"Ừ!" Chiến Cảnh Hi dùng sức gật đầu!
Cậu bé cũng muốn đi gặp mẹ!
Bởi vì cậu bé lo lắng rằng nếu như có bạn nhỏ khác nhìn thấy mẹ của mình, nhất định cũng sẽ thích mẹ cậu bé cho mà xem!
Cho nên, cậu bé phải đi chiếm lấy mẹ!
Hai bé cưng chạy chậm tới, nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bị một đám bảo mẫu và trẻ con vây quanh, hai bé cưng, ngay lập tức không hẹn mà gặp vô cùng tức giận, ghen tị!
Mấy cái bà mẹ và đám trẻ kỳ lạ này, mẹ của mình đâu, vì sao lại quấn lấy mẹ của bọn chúng?
Hơn nữa, còn ông bố được xem là người bảo vệ mẹ đang ở đâu?
Vì sao lại không thấy chứ!
Ở đây nhiều người phức tạp, vậy mà cũng không biết ở bên cạnh mẹ bảo vệ mẹ thường xuyên hay sao?
Đợi đến khi nhìn thấy Chiến Vân Khai, nhất định phải hung hăng giẫm cho bố một cái mới được, cho bố biết kết cục của việc không bảo vệ mẹ thật tốt, cũng để cho bố tự nghiệm thấy nhân gian hiểm ác như thế nào!
Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai đang ở đằng sau một cái cột đá cách Mộ Minh Nguyệt năm mét, đứng bên cạnh là Quản gia Trình.
"Cậu chủ, Chiến Cẩm Quốc ở bên ngoài trường học rất lâu rồi, không biết là muốn làm gì nữa." Khi quản gia Trình nhìn thấy Chiến Cẩm Quốc, thì lập tức đi vào báo cáo.
"Tất cả mọi thứ đều được giải quyết không chút sơ hở nào rồi? Không tra ra được cái gì à?" Mặt Chiến Vân Khai lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo u ám, mở miệng nhàn nhạt nói.
"Dạ, cho dù Chiến Cẩm Quốc có tra như thế nào, cũng không thể tra ra được thân phận thật sự của cậu, ngân hàng ADN đã làm một hệ thống cảnh báo cho ADN của cậu, nếu như một ngày nào đó có người tra ra được ADN của cậu, hệ thống sẽ tự động đưa ra cảnh báo." Quản gia Trình nói.
Để tránh cho nhà họ Chiến sẽ tra ra được thân phận của Chiến Vân Khai, nên tất cả những việc này, đã sớm được sắp xếp thật tốt từ vài năm trước rồi.
"Ừ." Chiến Vân Khai thâm trầm mà ừ một tiếng.
Quản gia Trình vừa báo cáo nói: "Cậu chủ, vừa nãy cậu bảo tôi giải quyết cái người phụ nữ không có mắt mà mắng mợ chủ ở trường học kia, nhà họ đã bị phá sản rồi, nhổ tận gốc loại người này."
Chiến Vân Khai nghe vậy, ngược lại có chút kinh ngạc mà nhìn quản gia Trình: "Ông làm việc năng suất như vậy sao?"
Quản gia Trình có phần chột dạ: "Cậu chủ, cũng không phải do tôi giải quyết, mà là nhờ hai đám người."
"Hai đám người? Người nào?" Chiến Vân Khai vừa nghe có người ở phía sau giúp Mộ Minh Nguyệt, cơ thể anh dừng lại đôi chút, ánh mắt cũng trong nháy mắt mà trở nên sắc bén hơn!
Lại có thể có người giải quyết kẻ đã xúc phạm Mộ Minh Nguyệt nhanh hơn cả anh?
Người phụ nữ của anh, từ khi nào mà lại đến lượt người đàn ông khác ngoài anh bảo vệ?
"Có tra ra được là ai không?"
Anh muốn tiêu diệt bọn họ!
Quản gia Trình lắc đầu, sợ hãi lau mồ hôi: "Không ra được, nhưng mà dấu vết của hai người bọn họ, dường như cũng có hệ thống bí mật và hacker bí mật giống của cậu..."
Trái lại điều này quản gia Trình lại tra ra được chút manh mối, nhưng mà không có ý nghĩa gì cả.
Trong nháy mắt Chiến Vân Khai đen mặt.
Những người này, quả nhiên là nhắm vào anh!
Là thấy anh và Mộ Minh Nguyệt hạnh phúc, cho nên mới ghen tị với anh?
Thật đáng ghét, rốt cuộc những người này là ai, vì sao chuyện của anh mà họ lại rõ như lòng bàn tay như vậy, mà anh lại không hề biết chút gì về bọn họ hết?
"Bất kể giá nào, hai người đứng đầu kia, tôi muốn tìm ra họ." Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Nói xong, anh đi về phía Mộ Minh Nguyệt, đi được vài bước, anh lại nói: "Từ giờ trở đi, hãy để cho Chiến Cảnh Hi giả vờ xấu đi, không thể để lộ mặt mũi của thằng bé."
Chiến Cảnh Hi với anh lúc nhỏ giống nhau như đúc.
Cho dù là lúc anh còn nhỏ Chiến Cẩm Quốc không thương anh, nhưng mà con trai của mình, ít nhiều gì cũng có thể nhớ được nó trông như thế nào.
Nếu như để cho Chiến Cẩm Quốc biết được sự tồn tại của Chiến Cảnh Hi, như vậy thì tất cả mọi kế hoạch mà anh đã chuẩn bị cẩn thận đều sẽ trở thành cát bụi.
Thậm chí là sẽ tạo ra một trận chiến lớn hơn nữa.
Nhưng mà may mắn là mấy ngày nay Chiến Cảnh Hi rất ngoan ngoãn, cũng không biết bôi vẽ cái gì lên mặt, xấu xí đến mức không nhìn nổi.
Đương nhiên, Chiến Vân Khai không biết là Mộ Nhạc Nhạc đã vô cùng cố gắng làm xấu, hai cục cưng bọn chúng đều có một bí mật chung nho nhỏ, cũng không muốn để Chiến Vân Khai biết được bọn chúng là anh em sinh đôi vào lúc này.
Bọn chúng muốn, nếu như khi Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy bọn chúng cùng một lúc, vậy thì chắc chắn là một cảnh đáng nhớ!
Chiến Vân Khai còn chưa đến gần Mộ Minh Nguyệt, thì bên kia đã bị kéo đi.
Người phụ nữ vừa nãy mới làm khó ghen ghét Mộ Minh Nguyệt, vừa nghe đến tin nhà chồng tuyên bố phá sản, thì cả người đều bị sợ đến mức ngã lăn trên đất.
Sau đó đổ hết tất cả mọi tức giận lên trên người Mộ Minh Nguyệt, nói: "Là mày, nhất định là mày, cái con khốn này! Mày vì sao lại phải mặc quần áo của nhà thiết kế thời trang M nổi tiếng? Tao chẳng qua chỉ là nói về M một chút, vì sao mà nhà tao lại bị phá sản chứ!"
"Nhất định là do mày mang đến xui rủi! Tao phải dạy dỗ mày thật nghiêm khắc mới được!"
Nói xong, người phụ nữ kia giống như một kẻ điên, nhắm vào Mộ Minh Nguyệt, vươn tay nắm lấy tóc của Mộ Minh Nguyệt.
Mà cơ thể Mộ Minh Nguyệt cũng rất dẻo dai, chỉ cần khẽ lách người một cái, người phụ nữ kia đang lao tới ngay lập tức bị chụp ếch một cái, quỳ rạp trên mặt đất không chút nhúc nhích.
Chờ đến khi cô ta tỉnh táo lại, thì cô ta lại càng trở nên phẫn nộ hơn, tức giận bất bình mà đứng dậy, nhắm về phía Mộ Minh Nguyệt: "Mày vậy mà lại dám khi dễ tao! Tao liều mạng với mày!"
"Trời ạ! Làm sao lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy chứ? Nhà của cô ta phá sản, liên quan gì đến Minh Nguyệt chứ? Mọi người đều đang ở trường, làm sao lại có thể khiến cho cô ta phá sản chứ? Công ty của nhà mình có vấn đề, lại còn có thể chơi xấu như vậy? Thật sự đúng là mở ra một cái tam quan, một thế giới mới đó!"
Nhóm mấy người mẹ của các bé cưng đều không thể chịu được, ào ào chỉ trích cái người phụ nữ không biết xấu hổ này.
Hơn nữa nhóm mấy người mẹ của các bé cưng đều là fan của M, cho nên, khi nghe thấy có người có ý xấu với thần tượng của mình, thì lại càng tức giận.
"M của chúng tôi cũng không thể chịu trách nhiệm oan về chuyện này! Chính cô không may, xui xẻo, đổ cho Minh Nguyệt, giờ lại còn muốn đổ cho M? Chỉ số thông minh của cô thật đáng thương, làm sao lại có thể sống đến bây giờ cơ chứ?"
"Cô có tin mười triệu fan của M, chúng tôi mỗi người nhổ một ngụm nước miếng là có thể nhấn chìm cô hay không? Còn muốn láo lếu, đi lên tòa mà láo lếu!
"Á á! Mộ Minh Nguyệt, tao muốn đánh chết mày!" Người phụ nữ kia lúc này cũng đã điên lên rồi, vừa nghĩa đến chuyện vinh hoa phú quý của nhà mình không còn tồn tại nữa, thì cô ta giống như là con gà trống thua trận, đã chó cùng rứt giậu rồi, cho dù người khác có nói cô ta như thế nào, cô ta chỉ muốn dạy cho Mộ Minh Nguyệt cho hả giận.
Chính người phụ nữ này, vừa đến trường đã khiến cho cô không khỏi tức giận!"
"Ồ, người phụ nữ của tôi, cô thử đánh cô ấy sao?"
Một âm thanh trầm thấp lạnh lùng, mang đến cái lạnh rùng mình như trong địa ngục, vang lên trong cái khung cảnh tranh cãi ồn ào này, như vậy mà có thể khiến cho người khác sợ hãi.
Cậu bé hết lần này đến lần khác hỏi lại để khẳng định: "Cún cưng, anh là anh trai, em là em trai, có hiểu cái vai vế này không?"
Chiến Cảnh Hi gật đầu: "Ừ, biết rồi."
Tiếng nói vừa dứt, trong lòng Chiến Cảnh Hi ngay lập tức oán thầm mà bổ sung thêm một câu: Trong lòng anh, em vĩnh viễn là em trai thối.
Mộ Nhạc Nhạc không biết lí do vì sao mà hắt xì một cái, cậu bé xoa mũi, thăm dò mà nhìn Chiến Cảnh Hi: "Cún cưng, không phải là em không phục việc anh làm anh trai em đó chứ?"
Chiến Cảnh Hi vội vàng lắc đầu không thôi: "Không có, không có." Mới là lạ.
Cái tên em trai thối này thật đúng là không thể lừa được dù chỉ một chút.
Tính cảnh giác cao như vậy.
"Đi thôi, đi tìm mẹ!" Mộ Nhạc Nhạc mới không thấy mẹ một chút thôi là cậu bé đã nhớ rồi!
"Ừ!" Chiến Cảnh Hi dùng sức gật đầu!
Cậu bé cũng muốn đi gặp mẹ!
Bởi vì cậu bé lo lắng rằng nếu như có bạn nhỏ khác nhìn thấy mẹ của mình, nhất định cũng sẽ thích mẹ cậu bé cho mà xem!
Cho nên, cậu bé phải đi chiếm lấy mẹ!
Hai bé cưng chạy chậm tới, nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bị một đám bảo mẫu và trẻ con vây quanh, hai bé cưng, ngay lập tức không hẹn mà gặp vô cùng tức giận, ghen tị!
Mấy cái bà mẹ và đám trẻ kỳ lạ này, mẹ của mình đâu, vì sao lại quấn lấy mẹ của bọn chúng?
Hơn nữa, còn ông bố được xem là người bảo vệ mẹ đang ở đâu?
Vì sao lại không thấy chứ!
Ở đây nhiều người phức tạp, vậy mà cũng không biết ở bên cạnh mẹ bảo vệ mẹ thường xuyên hay sao?
Đợi đến khi nhìn thấy Chiến Vân Khai, nhất định phải hung hăng giẫm cho bố một cái mới được, cho bố biết kết cục của việc không bảo vệ mẹ thật tốt, cũng để cho bố tự nghiệm thấy nhân gian hiểm ác như thế nào!
Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai đang ở đằng sau một cái cột đá cách Mộ Minh Nguyệt năm mét, đứng bên cạnh là Quản gia Trình.
"Cậu chủ, Chiến Cẩm Quốc ở bên ngoài trường học rất lâu rồi, không biết là muốn làm gì nữa." Khi quản gia Trình nhìn thấy Chiến Cẩm Quốc, thì lập tức đi vào báo cáo.
"Tất cả mọi thứ đều được giải quyết không chút sơ hở nào rồi? Không tra ra được cái gì à?" Mặt Chiến Vân Khai lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo u ám, mở miệng nhàn nhạt nói.
"Dạ, cho dù Chiến Cẩm Quốc có tra như thế nào, cũng không thể tra ra được thân phận thật sự của cậu, ngân hàng ADN đã làm một hệ thống cảnh báo cho ADN của cậu, nếu như một ngày nào đó có người tra ra được ADN của cậu, hệ thống sẽ tự động đưa ra cảnh báo." Quản gia Trình nói.
Để tránh cho nhà họ Chiến sẽ tra ra được thân phận của Chiến Vân Khai, nên tất cả những việc này, đã sớm được sắp xếp thật tốt từ vài năm trước rồi.
"Ừ." Chiến Vân Khai thâm trầm mà ừ một tiếng.
Quản gia Trình vừa báo cáo nói: "Cậu chủ, vừa nãy cậu bảo tôi giải quyết cái người phụ nữ không có mắt mà mắng mợ chủ ở trường học kia, nhà họ đã bị phá sản rồi, nhổ tận gốc loại người này."
Chiến Vân Khai nghe vậy, ngược lại có chút kinh ngạc mà nhìn quản gia Trình: "Ông làm việc năng suất như vậy sao?"
Quản gia Trình có phần chột dạ: "Cậu chủ, cũng không phải do tôi giải quyết, mà là nhờ hai đám người."
"Hai đám người? Người nào?" Chiến Vân Khai vừa nghe có người ở phía sau giúp Mộ Minh Nguyệt, cơ thể anh dừng lại đôi chút, ánh mắt cũng trong nháy mắt mà trở nên sắc bén hơn!
Lại có thể có người giải quyết kẻ đã xúc phạm Mộ Minh Nguyệt nhanh hơn cả anh?
Người phụ nữ của anh, từ khi nào mà lại đến lượt người đàn ông khác ngoài anh bảo vệ?
"Có tra ra được là ai không?"
Anh muốn tiêu diệt bọn họ!
Quản gia Trình lắc đầu, sợ hãi lau mồ hôi: "Không ra được, nhưng mà dấu vết của hai người bọn họ, dường như cũng có hệ thống bí mật và hacker bí mật giống của cậu..."
Trái lại điều này quản gia Trình lại tra ra được chút manh mối, nhưng mà không có ý nghĩa gì cả.
Trong nháy mắt Chiến Vân Khai đen mặt.
Những người này, quả nhiên là nhắm vào anh!
Là thấy anh và Mộ Minh Nguyệt hạnh phúc, cho nên mới ghen tị với anh?
Thật đáng ghét, rốt cuộc những người này là ai, vì sao chuyện của anh mà họ lại rõ như lòng bàn tay như vậy, mà anh lại không hề biết chút gì về bọn họ hết?
"Bất kể giá nào, hai người đứng đầu kia, tôi muốn tìm ra họ." Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Nói xong, anh đi về phía Mộ Minh Nguyệt, đi được vài bước, anh lại nói: "Từ giờ trở đi, hãy để cho Chiến Cảnh Hi giả vờ xấu đi, không thể để lộ mặt mũi của thằng bé."
Chiến Cảnh Hi với anh lúc nhỏ giống nhau như đúc.
Cho dù là lúc anh còn nhỏ Chiến Cẩm Quốc không thương anh, nhưng mà con trai của mình, ít nhiều gì cũng có thể nhớ được nó trông như thế nào.
Nếu như để cho Chiến Cẩm Quốc biết được sự tồn tại của Chiến Cảnh Hi, như vậy thì tất cả mọi kế hoạch mà anh đã chuẩn bị cẩn thận đều sẽ trở thành cát bụi.
Thậm chí là sẽ tạo ra một trận chiến lớn hơn nữa.
Nhưng mà may mắn là mấy ngày nay Chiến Cảnh Hi rất ngoan ngoãn, cũng không biết bôi vẽ cái gì lên mặt, xấu xí đến mức không nhìn nổi.
Đương nhiên, Chiến Vân Khai không biết là Mộ Nhạc Nhạc đã vô cùng cố gắng làm xấu, hai cục cưng bọn chúng đều có một bí mật chung nho nhỏ, cũng không muốn để Chiến Vân Khai biết được bọn chúng là anh em sinh đôi vào lúc này.
Bọn chúng muốn, nếu như khi Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy bọn chúng cùng một lúc, vậy thì chắc chắn là một cảnh đáng nhớ!
Chiến Vân Khai còn chưa đến gần Mộ Minh Nguyệt, thì bên kia đã bị kéo đi.
Người phụ nữ vừa nãy mới làm khó ghen ghét Mộ Minh Nguyệt, vừa nghe đến tin nhà chồng tuyên bố phá sản, thì cả người đều bị sợ đến mức ngã lăn trên đất.
Sau đó đổ hết tất cả mọi tức giận lên trên người Mộ Minh Nguyệt, nói: "Là mày, nhất định là mày, cái con khốn này! Mày vì sao lại phải mặc quần áo của nhà thiết kế thời trang M nổi tiếng? Tao chẳng qua chỉ là nói về M một chút, vì sao mà nhà tao lại bị phá sản chứ!"
"Nhất định là do mày mang đến xui rủi! Tao phải dạy dỗ mày thật nghiêm khắc mới được!"
Nói xong, người phụ nữ kia giống như một kẻ điên, nhắm vào Mộ Minh Nguyệt, vươn tay nắm lấy tóc của Mộ Minh Nguyệt.
Mà cơ thể Mộ Minh Nguyệt cũng rất dẻo dai, chỉ cần khẽ lách người một cái, người phụ nữ kia đang lao tới ngay lập tức bị chụp ếch một cái, quỳ rạp trên mặt đất không chút nhúc nhích.
Chờ đến khi cô ta tỉnh táo lại, thì cô ta lại càng trở nên phẫn nộ hơn, tức giận bất bình mà đứng dậy, nhắm về phía Mộ Minh Nguyệt: "Mày vậy mà lại dám khi dễ tao! Tao liều mạng với mày!"
"Trời ạ! Làm sao lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy chứ? Nhà của cô ta phá sản, liên quan gì đến Minh Nguyệt chứ? Mọi người đều đang ở trường, làm sao lại có thể khiến cho cô ta phá sản chứ? Công ty của nhà mình có vấn đề, lại còn có thể chơi xấu như vậy? Thật sự đúng là mở ra một cái tam quan, một thế giới mới đó!"
Nhóm mấy người mẹ của các bé cưng đều không thể chịu được, ào ào chỉ trích cái người phụ nữ không biết xấu hổ này.
Hơn nữa nhóm mấy người mẹ của các bé cưng đều là fan của M, cho nên, khi nghe thấy có người có ý xấu với thần tượng của mình, thì lại càng tức giận.
"M của chúng tôi cũng không thể chịu trách nhiệm oan về chuyện này! Chính cô không may, xui xẻo, đổ cho Minh Nguyệt, giờ lại còn muốn đổ cho M? Chỉ số thông minh của cô thật đáng thương, làm sao lại có thể sống đến bây giờ cơ chứ?"
"Cô có tin mười triệu fan của M, chúng tôi mỗi người nhổ một ngụm nước miếng là có thể nhấn chìm cô hay không? Còn muốn láo lếu, đi lên tòa mà láo lếu!
"Á á! Mộ Minh Nguyệt, tao muốn đánh chết mày!" Người phụ nữ kia lúc này cũng đã điên lên rồi, vừa nghĩa đến chuyện vinh hoa phú quý của nhà mình không còn tồn tại nữa, thì cô ta giống như là con gà trống thua trận, đã chó cùng rứt giậu rồi, cho dù người khác có nói cô ta như thế nào, cô ta chỉ muốn dạy cho Mộ Minh Nguyệt cho hả giận.
Chính người phụ nữ này, vừa đến trường đã khiến cho cô không khỏi tức giận!"
"Ồ, người phụ nữ của tôi, cô thử đánh cô ấy sao?"
Một âm thanh trầm thấp lạnh lùng, mang đến cái lạnh rùng mình như trong địa ngục, vang lên trong cái khung cảnh tranh cãi ồn ào này, như vậy mà có thể khiến cho người khác sợ hãi.
Bình luận facebook