Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Trời xui đất khiến bị người ta đánh tráo!
Mộ Nhạc Nhạc không ngờ rằng mình vừa về tới vòng tay ấm áp của Tổ quốc đã được tặng cho một quả bất ngờ trời giáng!
"Cậu là ai! Có phải cậu dùng kỹ thuật nhân bản không thế? Lại dám mơ ước vẻ đẹp của bé cưng đây!" Mộ Nhạc Nhạc đứng lên, hung tợn xách cạp quần, từ trên cao nhìn xuống cậu bé ngồi dưới đất, nói.
"..." Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Chiến Cảnh Hi đến là kiêu kỳ, thờ ơ, cậu không nói lời nào mà cứ thế quan sát đứa trẻ giống mình y như đúc ở trước mắt.
"Cậu là yêu quái phương nào, mau mau khai tên ra!" Mộ Nhạc Nhạc thấy đối phương giống hệt mình thì rất muốn đánh cho một trận, thế nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai không kém cạnh mình này lại không đành lòng vung quả đấm nhỏ ra!
"Cậu không xứng được biết tên tôi." Chiến Cảnh Hi ngạo nghễ liếc nhìn Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc bị sự lạnh nhạt của đối phương làm cho rét run, khuôn mặt nhỏ của đối phương tràn đầy vẻ lạnh lùng, ngay cả hàng mi cũng rặt vẻ ngang tàng là thế!
Sao tên nhóc thúi này hung dữ quá vậy?
"Nể tình cậu và tôi đẹp trai giống nhau, tôi đành nói cho cậu biết tên của tôi vậy, tôi tên là Mộ Nhạc Nhạc! Có phải là siêu đáng yêu không? Tên mẹ tôi đặt cho đấy! Có phải cậu cũng nên nói cho tôi biết tên cậu là gì không, xem như trao đổi?" Mộ Nhạc Nhạc vỗ ngực, vẻ mặt đắc chí nói.
Chân mày nhỏ của Chiến Cảnh Hi nhíu lại.
"Các anh nhanh lên, cậu chủ đang chờ ở trên xe, nếu như không tìm thấy cậu chủ nhỏ, chúng ta đều không gánh tội nổi đâu!"
Chiến Cảnh Hi nghe thấy tiếng của vệ sĩ nhà mình, thầm nói ‘không xong rồi’, rồi không thèm để ý Mộ Nhạc Nhạc nữa, nhanh chân bỏ chạy, lại va vào Mộ Nhạc Nhạc lần nữa.
Mộ Nhạc Nhạc bị đụng phải mà cậu bé kia còn chẳng buồn xin lỗi, cậu bé xách cạp quần, thở phì phò chỉ vào bóng dáng đang vụt chạy của Chiến Cảnh Hi mà quát: "Cậu là con cái nhà ai vậy, va vào người khác mà còn không xin lỗi! Tui tức lên rồi đấy!"
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói dứt câu, hai chân đã bay lên không, cậu bé cúi đầu xuống nhìn. Cậu bị người ta bế.
Cậu bé sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch đi.
"Cậu chủ nhỏ!"
Nhóm vệ sĩ chậm rãi tới gần Mộ Nhạc Nhạc từ phía sau như dùng tay không bắt cá trong sông, nhân lúc không bị chú ý liền bế bổng cậu lên!
Mộ Nhạc Nhạc không hiểu sao lại bị bế lên, điều cái đầu nhỏ nghĩ tới trước tiên là: "Các chú bắt cóc cháu sao? Tuy rằng cháu đẹp trai dễ thương nhưng các chú ra tay quá nhanh rồi!"
Mẹ cậu bé đúng là có cái miệng xui xẻo rồi!
Thế mà lại thực sự nói trúng chuyện cậu bị bắt cóc!
"Cậu chủ nhỏ, đắc tội rồi!"
Nhóm vệ sĩ bế Mộ Nhạc Nhạc chạy ra ngoài.
"Cháu không phải là cậu chủ nhỏ của các chú, cháu là Mộ Nhạc Nhạc! Các chú bắt nhầm người rồi!" Đôi chân ngắn của Mộ Nhạc Nhạc đạp loạn xạ.
Nhóm vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cậu chủ nhỏ tới trước xe Bentley màu đen.
VietWriter
Cùng lúc đó, cửa xe Bentley bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông thân mặc tây trang màu đen, tuấn tú nghiêm nghị đến cực điểm xuất hiện, dáng người cao lớn, mang theo khí phách chấn nhiếp lòng người.
Trong chớp mắt, tựa như một cơn gió rét lạnh thổi qua giữa mùa hè.
Mộ Nhạc Nhạc đang bị vệ sĩ bế, khi nhìn thấy người đàn ông anh tuấn rắn rỏi trước mắt, con mắt đều nhìn thẳng.
Người cao tầm 1m9, lưng gầy rắn chắc, chân dài thẳng tắp, vóc người không thể bắt bẻ!
Khuôn mặt vạn người mê!
Hai mắt như hồ lạnh, sâu thẳm lại rét đến thấu xương.
Anh vừa xuất hiện, Mộ Nhạc Nhạc liền ngừng giãy giụa.
Ngay sau đó, xung quanh có người nhỏ giọng thét lên: "A a a! Anh chàng đẹp trai kia tên là gì vậy? Là ngôi sao mới debut hả? Tại sao tôi chưa từng thấy vậy?"
"Ôi mẹ ơi, tôi mà lại được trông thấy ngôi sao! Hu hu hu, anh ấy thật đẹp trai, tôi muốn gả cho anh ấy quá!"
"Cô tỉnh lại đi! Anh ấy có con rồi!"
"Hả hả hả! Tôi không còn hy vọng rồi, tôi sẽ đợi con trai của anh ấy lớn lên rồi quyến rũ con anh ấy!"
Người xung quanh nhao nhao chạy tới xem, không thèm kiêng nể mà thưởng thức người đàn ông anh tuấn trước mắt này!
Chiến Vân Khai lạnh lùng, giọng nói trầm thấp rất đỗi bình tĩnh: "Chiến Cảnh Hi, về nhà."
Khí chất mạnh mẽ, những người xung quanh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Một người đàn ông có thể nói là hoàn mỹ, bối cảnh gia thế to lớn!
Bảy mươi phần trăm sản nghiệp toàn cầu đều dưới trướng tập đoàn của anh!
Người đàn ông còn nổi tiếng hơn cả đỉnh cấp lưu lượng đang nổi!
Địa vị của anh ở giới kinh doanh không ai sánh bằng, sản nghiệp trải rộng khắp nơi!
Mộ Nhạc Nhạc quan sát tỉ mỉ người đàn ông khiến người ta điên cuồng thét chói tai trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt của anh, nghiêm túc nhìn kỹ, cảm giác như đã từng quen biết!
Một giây sau, Mộ Nhạc Nhạc liền sợ ngây người!
"Cái gì! Đây chẳng lẽ là bố của mình?"
Sao bề ngoài lại giống như thế?
Tựa như là... bản sao chép - dán được phóng đại với bản thu nhỏ vậy!
Sốc quá!
Vừa mới quay về tổ quốc đã gặp một người lớn và một đứa nhỏ giống hệt mình!
Mẹ, bé cưng hơi sợ, cần được ôm một cái!
Nghe thấy lời nói của con trai, sắc mặt Chiến Vân Khai dần lạnh xuống, mắt lộ tia lạnh lẽo.
"Chiến Cảnh Hi, sao lại không biết phép tắc như vậy hả?"
Lần đầu tiên Mộ Nhạc Nhạc trông thấy người lạnh lùng thế này, không đúng, đứa nhỏ có dáng vẻ giống cậu bé như đúc ban nãy cũng thật lãnh khốc!
Hai người đó là người đến từ kỷ băng hà sao?
"Chú đang nói chuyện với cháu ư?" Mộ Nhạc Nhạc nhìn bốn phía, sau đó lấy chỉ tay vào mũi mình, vẻ mặt mờ mịt nhìn Chiến Vân Khai, hỏi.
Sắc mặt Chiến Vân Khai hoàn toàn tối sầm lại, tiến lên bế Mộ Nhạc Nhạc tới, một tay đặt dưới cái mông nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc được Chiến Vân Khai bế lên liền cực kỳ tò mò, đôi bàn tay nhỏ bé lay lay khuôn mặt của Chiến Vân Khai, nhìn trái nhìn phải: "Sao mỹ nam này lại giống mình đến vậy nhỉ?"
"Bố là bố của con, vẻ ngoài con không giống bố thì định giống ai?" Mặt Chiến Vân Khai hiện đầy vạch đen.
Đứa nhỏ này ngã một cái, đầu đã bị đập hỏng rồi?
Bình thường lạnh lùng tàn khốc, còn lười nói chuyện hơn cả anh, hôm nay lại nhiều lời thế này!
Trước mắt đây đúng là con của anh không sai, vậy mà anh cứ cảm thấy có gì lạ lạ, nhưng lại không nói rõ được.
Ánh mắt Chiến Vân Khai hơi đen lại, chuyển tầm mắt, bế con trai xoay người lên xe.
"Này này này! Mặc dù ngoại hình của chú rất tuấn tú nhưng chú làm thế này là bắt cóc trẻ con đấy! Đây là phạm pháp mà!" Mộ Nhạc Nhạc ra sức chống cự không lên xe, mẹ cậu vẫn còn ở trong sân bay!
Ánh mắt Chiến Vân Khai trầm xuống, đóng cửa xe lại "phịch" một tiếng.
Cho dù Mộ Nhạc Nhạc đập cửa sổ xe thế nào cũng vô dụng, chiếc Bentley màu đen lái về phía lâu đài đế quốc.
Khi đó, trong sân bay.
Chân ngắn của Chiến Cảnh Hi chạy tới chạy lui, cuối cùng sau khi không nghe thấy tiếng của vệ sĩ nữa, cậu bé mới dừng lại thở hổn hển.
Còn chưa kịp phản ứng, một mùi hương thanh nhã tươi mát đã đánh úp vào mũi cậu bé, vừa nâng mắt lên liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.
Trong tay có thêm một cái khăn tay, lau chùi mồ hôi rịn trên trán cho cậu bé, còn nói với giọng oán trách: "Con nhìn con xem, chạy vội đầu đầy mồ hôi, nếu như bị người ta bắt cóc, xem con đi đâu tìm mẹ, đến lúc đó con có khóc cũng vô dụng! Dù sao bé cưng đáng yêu thế này bị bắt đi rồi, người ta sẽ không trả lại!"
Vừa nói, Mộ Minh Nguyệt vừa giơ tay đánh nhẹ một cái trên cái mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi, tạm coi là trừng phạt.
Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Minh Nguyệt xinh đẹp trước mắt với vẻ mặt mộng mị, bị khuôn mặt đẹp đến kinh động thần tiên của cô làm cho kinh ngạc, trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch.
"Mẹ?"
Lần đầu tiên Chiến Cảnh Hi nhìn thấy mẹ xinh đẹp như vậy, thật khó tin.
Với lại, mẹ cậu bé không xinh đẹp như vậy.
Lại còn cái mông nữa chứ, sao lại giống bố cậu như vậy, động một tý là đánh người?
Chiến Cảnh Hi trợn tròn mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt, nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu.
"Sao cô lại động chạm cháu?" Chiến Cảnh Hi bị người khác nhận làm con trai, cảm thấy bị quấy rối.
Cậu bé có mẹ, thế nhưng cậu không thích người mẹ đó.
Mộ Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục đánh cái mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi một cái nữa.
"Mộ Nhạc Nhạc, mẹ là mẹ con, động chạm con thì làm sao? Con còn nghịch ngợm nữa, mẹ sẽ đưa con về Pháp ngay bây giờ." Mộ Minh Nguyệt lại nhéo mặt nhỏ của con trai, trẻ con lúc này dễ bắt nạt nhất, lớn rồi sẽ không nhéo được nữa.
Chiến Cảnh Hi càng nhìn càng người phụ nữ trước mắt lòng càng hân hoan.
"Cô nói cô là mẹ cháu?" Hai tay Chiến Cảnh Hi ôm ngực, nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ rất không tin tưởng.
Cậu bé có mẹ, người phụ nữ trước mặt này tự xưng là mẹ của cậu, rốt cuộc là sao?
Mộ Minh Nguyệt trầm xuống: "Có phải nhóc con muốn ăn đòn không? Lại dám chất vấn quan hệ mẹ con chúng ta!"
Mộ Minh Nguyệt đứng lên khom người, đánh "bộp bộp" hai cái vào mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi.
"Cô có gì để chứng minh là mẹ cháu?" Đối diện với việc bị chị gái xinh đẹp đánh cái mông nhỏ nhiều lần liên tục, Chiến Cảnh Hi không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa.
"Con là đứa con trai mẹ đây mang thai mười tháng sinh ra, con nói chuyện với mẹ như vậy là muốn chầu trời hả?" Mộ Minh Nguyệt thở phì phò xách tai Chiến Cảnh Hi: "Tên nhóc thối, lừa mẹ về nước, mẹ thấy con đúng là ngứa đòn mà, về nhà mà không cho con vài roi, mẹ theo họ Mộ của con luôn!"
Chiến Cảnh Hi bản tính kiêu căng hờ hững, bây giờ nhìn thấy mẹ xinh đẹp nổi giận, lại ngoan ngoãn giống như một con chim cút vậy, không nói câu nào, bị đánh còn không dám đánh trả!
Nếu như Chiến Vân Khai mà đánh cậu như vậy, cậu đã bỏ nhà ra đi rồi!
Hơn nữa, tại sao trên thế giới này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Còn xinh đẹp hơn cả minh tinh kia!
Chờ đã...
Mộ Nhạc Nhạc?
Chính là Mộ Nhạc Nhạc đụng ngã cậu lúc nãy ư?
Lẽ nào, người mẹ xinh đẹp này là mẹ của Mộ Nhạc Nhạc?
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của VietWriter khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website VietWriter để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
"Cậu là ai! Có phải cậu dùng kỹ thuật nhân bản không thế? Lại dám mơ ước vẻ đẹp của bé cưng đây!" Mộ Nhạc Nhạc đứng lên, hung tợn xách cạp quần, từ trên cao nhìn xuống cậu bé ngồi dưới đất, nói.
"..." Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Chiến Cảnh Hi đến là kiêu kỳ, thờ ơ, cậu không nói lời nào mà cứ thế quan sát đứa trẻ giống mình y như đúc ở trước mắt.
"Cậu là yêu quái phương nào, mau mau khai tên ra!" Mộ Nhạc Nhạc thấy đối phương giống hệt mình thì rất muốn đánh cho một trận, thế nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai không kém cạnh mình này lại không đành lòng vung quả đấm nhỏ ra!
"Cậu không xứng được biết tên tôi." Chiến Cảnh Hi ngạo nghễ liếc nhìn Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc bị sự lạnh nhạt của đối phương làm cho rét run, khuôn mặt nhỏ của đối phương tràn đầy vẻ lạnh lùng, ngay cả hàng mi cũng rặt vẻ ngang tàng là thế!
Sao tên nhóc thúi này hung dữ quá vậy?
"Nể tình cậu và tôi đẹp trai giống nhau, tôi đành nói cho cậu biết tên của tôi vậy, tôi tên là Mộ Nhạc Nhạc! Có phải là siêu đáng yêu không? Tên mẹ tôi đặt cho đấy! Có phải cậu cũng nên nói cho tôi biết tên cậu là gì không, xem như trao đổi?" Mộ Nhạc Nhạc vỗ ngực, vẻ mặt đắc chí nói.
Chân mày nhỏ của Chiến Cảnh Hi nhíu lại.
"Các anh nhanh lên, cậu chủ đang chờ ở trên xe, nếu như không tìm thấy cậu chủ nhỏ, chúng ta đều không gánh tội nổi đâu!"
Chiến Cảnh Hi nghe thấy tiếng của vệ sĩ nhà mình, thầm nói ‘không xong rồi’, rồi không thèm để ý Mộ Nhạc Nhạc nữa, nhanh chân bỏ chạy, lại va vào Mộ Nhạc Nhạc lần nữa.
Mộ Nhạc Nhạc bị đụng phải mà cậu bé kia còn chẳng buồn xin lỗi, cậu bé xách cạp quần, thở phì phò chỉ vào bóng dáng đang vụt chạy của Chiến Cảnh Hi mà quát: "Cậu là con cái nhà ai vậy, va vào người khác mà còn không xin lỗi! Tui tức lên rồi đấy!"
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói dứt câu, hai chân đã bay lên không, cậu bé cúi đầu xuống nhìn. Cậu bị người ta bế.
Cậu bé sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch đi.
"Cậu chủ nhỏ!"
Nhóm vệ sĩ chậm rãi tới gần Mộ Nhạc Nhạc từ phía sau như dùng tay không bắt cá trong sông, nhân lúc không bị chú ý liền bế bổng cậu lên!
Mộ Nhạc Nhạc không hiểu sao lại bị bế lên, điều cái đầu nhỏ nghĩ tới trước tiên là: "Các chú bắt cóc cháu sao? Tuy rằng cháu đẹp trai dễ thương nhưng các chú ra tay quá nhanh rồi!"
Mẹ cậu bé đúng là có cái miệng xui xẻo rồi!
Thế mà lại thực sự nói trúng chuyện cậu bị bắt cóc!
"Cậu chủ nhỏ, đắc tội rồi!"
Nhóm vệ sĩ bế Mộ Nhạc Nhạc chạy ra ngoài.
"Cháu không phải là cậu chủ nhỏ của các chú, cháu là Mộ Nhạc Nhạc! Các chú bắt nhầm người rồi!" Đôi chân ngắn của Mộ Nhạc Nhạc đạp loạn xạ.
Nhóm vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cậu chủ nhỏ tới trước xe Bentley màu đen.
VietWriter
Cùng lúc đó, cửa xe Bentley bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông thân mặc tây trang màu đen, tuấn tú nghiêm nghị đến cực điểm xuất hiện, dáng người cao lớn, mang theo khí phách chấn nhiếp lòng người.
Trong chớp mắt, tựa như một cơn gió rét lạnh thổi qua giữa mùa hè.
Mộ Nhạc Nhạc đang bị vệ sĩ bế, khi nhìn thấy người đàn ông anh tuấn rắn rỏi trước mắt, con mắt đều nhìn thẳng.
Người cao tầm 1m9, lưng gầy rắn chắc, chân dài thẳng tắp, vóc người không thể bắt bẻ!
Khuôn mặt vạn người mê!
Hai mắt như hồ lạnh, sâu thẳm lại rét đến thấu xương.
Anh vừa xuất hiện, Mộ Nhạc Nhạc liền ngừng giãy giụa.
Ngay sau đó, xung quanh có người nhỏ giọng thét lên: "A a a! Anh chàng đẹp trai kia tên là gì vậy? Là ngôi sao mới debut hả? Tại sao tôi chưa từng thấy vậy?"
"Ôi mẹ ơi, tôi mà lại được trông thấy ngôi sao! Hu hu hu, anh ấy thật đẹp trai, tôi muốn gả cho anh ấy quá!"
"Cô tỉnh lại đi! Anh ấy có con rồi!"
"Hả hả hả! Tôi không còn hy vọng rồi, tôi sẽ đợi con trai của anh ấy lớn lên rồi quyến rũ con anh ấy!"
Người xung quanh nhao nhao chạy tới xem, không thèm kiêng nể mà thưởng thức người đàn ông anh tuấn trước mắt này!
Chiến Vân Khai lạnh lùng, giọng nói trầm thấp rất đỗi bình tĩnh: "Chiến Cảnh Hi, về nhà."
Khí chất mạnh mẽ, những người xung quanh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Một người đàn ông có thể nói là hoàn mỹ, bối cảnh gia thế to lớn!
Bảy mươi phần trăm sản nghiệp toàn cầu đều dưới trướng tập đoàn của anh!
Người đàn ông còn nổi tiếng hơn cả đỉnh cấp lưu lượng đang nổi!
Địa vị của anh ở giới kinh doanh không ai sánh bằng, sản nghiệp trải rộng khắp nơi!
Mộ Nhạc Nhạc quan sát tỉ mỉ người đàn ông khiến người ta điên cuồng thét chói tai trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt của anh, nghiêm túc nhìn kỹ, cảm giác như đã từng quen biết!
Một giây sau, Mộ Nhạc Nhạc liền sợ ngây người!
"Cái gì! Đây chẳng lẽ là bố của mình?"
Sao bề ngoài lại giống như thế?
Tựa như là... bản sao chép - dán được phóng đại với bản thu nhỏ vậy!
Sốc quá!
Vừa mới quay về tổ quốc đã gặp một người lớn và một đứa nhỏ giống hệt mình!
Mẹ, bé cưng hơi sợ, cần được ôm một cái!
Nghe thấy lời nói của con trai, sắc mặt Chiến Vân Khai dần lạnh xuống, mắt lộ tia lạnh lẽo.
"Chiến Cảnh Hi, sao lại không biết phép tắc như vậy hả?"
Lần đầu tiên Mộ Nhạc Nhạc trông thấy người lạnh lùng thế này, không đúng, đứa nhỏ có dáng vẻ giống cậu bé như đúc ban nãy cũng thật lãnh khốc!
Hai người đó là người đến từ kỷ băng hà sao?
"Chú đang nói chuyện với cháu ư?" Mộ Nhạc Nhạc nhìn bốn phía, sau đó lấy chỉ tay vào mũi mình, vẻ mặt mờ mịt nhìn Chiến Vân Khai, hỏi.
Sắc mặt Chiến Vân Khai hoàn toàn tối sầm lại, tiến lên bế Mộ Nhạc Nhạc tới, một tay đặt dưới cái mông nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc được Chiến Vân Khai bế lên liền cực kỳ tò mò, đôi bàn tay nhỏ bé lay lay khuôn mặt của Chiến Vân Khai, nhìn trái nhìn phải: "Sao mỹ nam này lại giống mình đến vậy nhỉ?"
"Bố là bố của con, vẻ ngoài con không giống bố thì định giống ai?" Mặt Chiến Vân Khai hiện đầy vạch đen.
Đứa nhỏ này ngã một cái, đầu đã bị đập hỏng rồi?
Bình thường lạnh lùng tàn khốc, còn lười nói chuyện hơn cả anh, hôm nay lại nhiều lời thế này!
Trước mắt đây đúng là con của anh không sai, vậy mà anh cứ cảm thấy có gì lạ lạ, nhưng lại không nói rõ được.
Ánh mắt Chiến Vân Khai hơi đen lại, chuyển tầm mắt, bế con trai xoay người lên xe.
"Này này này! Mặc dù ngoại hình của chú rất tuấn tú nhưng chú làm thế này là bắt cóc trẻ con đấy! Đây là phạm pháp mà!" Mộ Nhạc Nhạc ra sức chống cự không lên xe, mẹ cậu vẫn còn ở trong sân bay!
Ánh mắt Chiến Vân Khai trầm xuống, đóng cửa xe lại "phịch" một tiếng.
Cho dù Mộ Nhạc Nhạc đập cửa sổ xe thế nào cũng vô dụng, chiếc Bentley màu đen lái về phía lâu đài đế quốc.
Khi đó, trong sân bay.
Chân ngắn của Chiến Cảnh Hi chạy tới chạy lui, cuối cùng sau khi không nghe thấy tiếng của vệ sĩ nữa, cậu bé mới dừng lại thở hổn hển.
Còn chưa kịp phản ứng, một mùi hương thanh nhã tươi mát đã đánh úp vào mũi cậu bé, vừa nâng mắt lên liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.
Trong tay có thêm một cái khăn tay, lau chùi mồ hôi rịn trên trán cho cậu bé, còn nói với giọng oán trách: "Con nhìn con xem, chạy vội đầu đầy mồ hôi, nếu như bị người ta bắt cóc, xem con đi đâu tìm mẹ, đến lúc đó con có khóc cũng vô dụng! Dù sao bé cưng đáng yêu thế này bị bắt đi rồi, người ta sẽ không trả lại!"
Vừa nói, Mộ Minh Nguyệt vừa giơ tay đánh nhẹ một cái trên cái mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi, tạm coi là trừng phạt.
Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Minh Nguyệt xinh đẹp trước mắt với vẻ mặt mộng mị, bị khuôn mặt đẹp đến kinh động thần tiên của cô làm cho kinh ngạc, trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch.
"Mẹ?"
Lần đầu tiên Chiến Cảnh Hi nhìn thấy mẹ xinh đẹp như vậy, thật khó tin.
Với lại, mẹ cậu bé không xinh đẹp như vậy.
Lại còn cái mông nữa chứ, sao lại giống bố cậu như vậy, động một tý là đánh người?
Chiến Cảnh Hi trợn tròn mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt, nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu.
"Sao cô lại động chạm cháu?" Chiến Cảnh Hi bị người khác nhận làm con trai, cảm thấy bị quấy rối.
Cậu bé có mẹ, thế nhưng cậu không thích người mẹ đó.
Mộ Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục đánh cái mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi một cái nữa.
"Mộ Nhạc Nhạc, mẹ là mẹ con, động chạm con thì làm sao? Con còn nghịch ngợm nữa, mẹ sẽ đưa con về Pháp ngay bây giờ." Mộ Minh Nguyệt lại nhéo mặt nhỏ của con trai, trẻ con lúc này dễ bắt nạt nhất, lớn rồi sẽ không nhéo được nữa.
Chiến Cảnh Hi càng nhìn càng người phụ nữ trước mắt lòng càng hân hoan.
"Cô nói cô là mẹ cháu?" Hai tay Chiến Cảnh Hi ôm ngực, nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ rất không tin tưởng.
Cậu bé có mẹ, người phụ nữ trước mặt này tự xưng là mẹ của cậu, rốt cuộc là sao?
Mộ Minh Nguyệt trầm xuống: "Có phải nhóc con muốn ăn đòn không? Lại dám chất vấn quan hệ mẹ con chúng ta!"
Mộ Minh Nguyệt đứng lên khom người, đánh "bộp bộp" hai cái vào mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi.
"Cô có gì để chứng minh là mẹ cháu?" Đối diện với việc bị chị gái xinh đẹp đánh cái mông nhỏ nhiều lần liên tục, Chiến Cảnh Hi không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa.
"Con là đứa con trai mẹ đây mang thai mười tháng sinh ra, con nói chuyện với mẹ như vậy là muốn chầu trời hả?" Mộ Minh Nguyệt thở phì phò xách tai Chiến Cảnh Hi: "Tên nhóc thối, lừa mẹ về nước, mẹ thấy con đúng là ngứa đòn mà, về nhà mà không cho con vài roi, mẹ theo họ Mộ của con luôn!"
Chiến Cảnh Hi bản tính kiêu căng hờ hững, bây giờ nhìn thấy mẹ xinh đẹp nổi giận, lại ngoan ngoãn giống như một con chim cút vậy, không nói câu nào, bị đánh còn không dám đánh trả!
Nếu như Chiến Vân Khai mà đánh cậu như vậy, cậu đã bỏ nhà ra đi rồi!
Hơn nữa, tại sao trên thế giới này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Còn xinh đẹp hơn cả minh tinh kia!
Chờ đã...
Mộ Nhạc Nhạc?
Chính là Mộ Nhạc Nhạc đụng ngã cậu lúc nãy ư?
Lẽ nào, người mẹ xinh đẹp này là mẹ của Mộ Nhạc Nhạc?
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của VietWriter khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website VietWriter để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Bình luận facebook