Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Vợ à, khi nào em mới về nhà với anh
Không được, cô nhất định không thể để Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai cô.
Cô nhất định phải giấu con trai thật kỹ.
Chuyển câu chuyện về lâu đài.
Mộ Nhạc Nhạc đang ăn bữa sáng, nhưng cậu bé vẫn không quên những lời Chiến Cảnh Hi đã nói với minh.
Hôm nay là ngày nhận tiền tiêu vặt.
Cậu bé nhìn thấy Chiến Vân Khai mặc tây trang mang giày da chuẩn bị đi ra ngoài, cậu vội vàng đặt đồ ăn trong tay xuống khay, chạy theo ôm chặt chân bố: “Bố, tiền tiêu vặt con nhận ở chỗ bố, hay là đến phòng kế toán để nhận ạ?”
“Tiền tiêu vặt gì cơ?” Chiến Vân Khai xoay đồng hồ trên cổ tay, rũ mắt nhìn thằng con trai mới sớm tinh mơ đã treo trên đùi anh như gấu koala, hỏi bằng giọng thờ ơ.
“Bố có tiền như vậy, không phải là không muốn cho con tiền tiêu vặt đó chứ?” Mộ Nhạc Nhạc nghe giọng điệu này của Chiến Vân, thì nghĩ rằng Chiến Vân Khai muốn lừa tiền của cậu bé.
Nếu không phải “nể tình” tiền tiêu vặt, thì sao cậu bé lại trao đổi thân phận với Chiến Cảnh Hi chứ?
“Cậu chủ nhỏ, đầu mỗi tháng cậu chủ đều chuyển tiền tiêu vặt cho cậu vào tài khoản của cậu.” Lần đầu tiên quản gia Trình thấy cậu chủ nhỏ đòi tiền nên hơi tò mò.
“Vậy mau đưa cho cháu!” Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Chiến Vân Khai, vui vẻ đi tới trước mặt quản gia Trình đòi tiền.
“Cậu chủ nhỏ, mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản mười triệu, nhưng số tiền đó phải đến năm cậu chủ nhỏ mười tám tuổi mới có thể cho cậu.” Quản gia Trình nói.
Mộ Nhạc Nhạc lập tức tính nhẩm, một tháng mười triệu, một năm mười hai tháng, qua một năm sẽ được một trăm hai mươi triệu, mười tám năm, thì sẽ được hai tỷ một trăm sáu mươi triệu.
Mười tám năm mới kiếm được hai tỷ một trăm sáu mươi triệu, vậy thì ít quá đó!
“Hả, mười tám năm mới được có hai tỷ một trăm sáu mươi triệu thôi? Có ít quá không vậy?” Mộ Nhạc Nhạc lập tức bày vẻ mặt ghét bỏ vừa nói.
Nếu như cậu bé làm việc chăm chỉ, đừng nói hai tỷ, hai mươi tỷ cậu bé cũng kiếm được.
Mấy chục tỷ hay mấy trăm tỷ gì đó, chỉ là chuyện cậu bé động ngón tay vài giây mà thôi.
“Bố, làm con trai bố cũng mệt quá đi. Làm con trai bố tận mười tám năm mà chỉ kiếm được hai tỷ mốt. Sao bố keo kiệt quá vậy, vợ bố bỏ chạy cũng là đúng.” Mộ Nhạc Nhạc lập tức trở nên buồn bã, ỉu xìu.
Uổng công cậu bé nghĩ bao là cách tiêu tiền nữa cơ.
Ai ngờ thế mà Chiến Vân Khai không cho Chiến Cảnh Hi tiền tiêu vặt.
Lại còn giữ giùm nữa!
Còn không bằng mẹ cứ cuối tuần nào cũng cho cậu bé một ngàn để tiêu đâu!
Qua đây, cậu bé lại thấy mẹ mình đúng là vừa đẹp người vừa đẹp cả nết mà!
Bố xấu xa đúng là keo kiệt thật, nhà giàu số một thế giới thì sao chứ?
Cậu bé bị Chiến Cảnh Hi lừa rồi!
“Ăn no rồi thì đi học.” Chiến Vân Khai nói với Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nhanh nhẹn đi lấy cặp sách, cậu bé sợ Chiến Vân Khai không cho cậu bé đi học.
Nếu như cậu bé không đi học thì sẽ còn mệt hơn nữa.
Nếu mẹ biết cậu bé tích cực đi học như vậy, chắc chắn sẽ rất khiếp sợ.
Chờ cậu bé đến trường nhất định sẽ dạy dỗ lại Chiến Cảnh Hi mới được.
Đến trường, Mộ Nhạc Nhạc đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, là mẹ!
Mẹ đã dẫn Chiến Cảnh Hi vào trường học, khi định lên xe rời đi, cậu bé lại giả vờ như mình chẳng quen Mộ Minh Nguyệt, chỉ về phía cô đang đứng cách đó không xa, nói: “Nếu như mẹ con đẹp như vậy, coi như đời này của con không uổng rồi.”
Chiến Vân Khai nghe thấy giọng nói thì thầm của con trai, nhìn qua bên ngoài, vừa hay nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt.
“Cậu chủ…” Quản gia Trình cũng thấy mợ chủ đứng bên ngoài, vẻ mặt có hơi kích động, quay đầu lại nhìn Chiến Vân Khai.
“Bố, cô gái kia có phải rất đẹp hay không? Con muốn để cô ấy làm mẹ con, bố thấy thế nào? Bố có định kiếm cho con một người mẹ không?” Mộ Nhạc Nhạc thẳng thừng bỏ qua mẹ của Chiến Cảnh Hi, bây giờ cậu bé chỉ muốn cùng mẹ sống thật vui.
Cậu bé nể tình Chiến Vân Hi trông giống hệt cậu bé, nên sẽ dốc sức mình để cho mẹ cậu bé gả cho cái người giàu có số một Chiến Vân Khai này.
Mặc kệ liệu cậu bé có phải con trai của Chiến Vân Khai hay không, chỉ cần Chiến Vân Khai lấy mẹ cậu bé, vậy thì cậu bé đã trở thành nửa con trai của Chiến Vân Khai rồi. Thế là, sau này cậu bé cũng có cơ hội thừa kế tài sản của Chiến Vân Khai.
Dù Chiến Vân Khai có chia đều cho cả hai đứa, thì nhất định cậu bé cũng sẽ được chia rất nhiều tiền.
“Xuống xe đi học đi.” Chiến Vân Khai nói.
Trước khi xuống xe, Mộ Nhạc Nhạc lấy một quyển sổ ra khỏi cặp, đưa cho Chiến Vân Khai: “Bố, đừng nói con trai không giúp bố.”
Chiến Vân Khai nhìn cuốn sổ mà con trai đưa, nhìn thấy mấy chữ thật to viết trên đó.
Bí kíp tình yêu?
Hai hàng chân mày của Chiến Vân Khai cau lại: “Lấy đâu ra vậy?”
“Đây chính là bảo bối của con đó, con thấy bố độc thân mới cắn răng lấy bí kíp con thích nhất ra cho bố học đó.” Mộ Nhạc Nhạc miễn cưỡng đưa quyển bí kíp tình yêu cho Chiến Vân Khai: “Những gì trong này đều là do con ghi lại hết đó.”
Chiến Vân Khai nhận lấy, bên trên để một vài hình ảnh trêu chọc bạn nữ.
“Trai đểu lừa gái nhà lành?” Chiến Vân Khai hỏi.
“Cái gì mà trai đểu lừa gái nhà lành chứ? Đây là kiến thức quý giá mà con tích lũy hằng ngày, dùng tốt hơn ba cái trò cưa cẩm vớ vẩn nhiều!” Mộ Nhạc Nhạc trợn mắt: “Hơn nữa chỉ có mấy thằng công tử đào hoa mới làm trai đểu đi tán gái, bố là mấy cậu ấm mê gái đó sao?”
“Đi học đi.” Chiến Vân Khai thúc giục con trai đi học.
Mộ Nhạc Nhạc đeo cặp sách, nhảy xuống xe đi vào trường học.
Vì để đề phòng bị mẹ trông thấy, cậu bé để cặp lên đỉnh đầu che khuất hết nửa khuôn mặt của mình.
Sau khi Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai vào trường học, anh đã xuống xe cản cửa xe Mộ Minh Nguyệt lại.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Chiến Vân Khai thì không khỏi sửng sốt, vẻ mặt trắng bệch, tim đập nhanh hơn: “Sao anh lại ở đây?”
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Nguyệt cảnh giác nhìn anh: “Anh theo dõi tôi?”
Tại sao bây giờ người đàn ông này lại biến thái như vậy chứ?
“Mợ chủ, cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi học.” Quản gia Trình nói một câu.
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, là con trai Thẩm Tư Viện ư?
“Quản gia Trình, im đi.” Chiến Vân Khai lạnh lùng liếc ông ấy.
Quản gia Trình sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, lùi ra sau một bước.
“Ồ, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Biểu cảm của Mộ Minh Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng mà trái tim cô thấy rất khó chịu.
Mộ Minh Nguyệt nói mình phải lên xe.
“Vợ, khi nào em mới về nhà với anh?” Chiến Vân Khai đưa tay nắm chặt bàn tay mềm mại của cô.
Mộ Minh Nguyệt cau mày, hít sâu một hơi, mặt mày hờ hững nhìn về phía Chiến Vân Khai rồi cười lạnh: “Chiến Vân Khai, xin anh hãy tự trọng.”
Vợ?
Ha ha…
Hai người họ đã ly hôn từ năm năm trước rồi.
Xa cách năm năm, sao anh có thể xưng hô như này?
Mặt Chiến Vân Khai khựng lại rồi sa sầm, đưa tay ôm lấy vòng eo cô, sau đó ép cô vào chính giữa thân xe và cơ thể cường tráng của anh, ánh mắt không vui nhìn cô chăm chú.
Giọng nói lành lạnh, trầm thấp và gợi cảm xen lẫn vào đó là một chút phẫn nộ của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Mộ Minh Nguyệt, anh tự trọng? Sao em không nói lời này với em năm mười tám tuổi?”
Đôi mắt anh đỏ tươi như máu, giống như con sư tử đang nổi giận, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Chiến Vân Khai, làm người phải bước về phía trước, chuyện giữa hai chúng ta đều đã qua rồi!” Mộ Minh Nguyệt cảm thấy hơi sợ hãi.
Năm đó, đúng là cô chủ động.
Năm cô mười tám tuổi bị bố và mẹ kế đưa đến bên cạnh Chiến Vân Khai, người ta đồn anh là một người vừa già, vừa xấu, vừa tàn tật.
Ai ngờ khi cô được đưa qua, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai ngồi trên xe lăn, khí chất lạnh lùng lại thanh cao, mặt mày anh tuấn, còn đẹp hơn cả ngôi sao.
Gương mặt của anh quá mức hoàn mỹ, không thể bắt bẻ, giống như là tác phẩm xuất sắc nhất của Thượng Đế.
“Mộ Minh Nguyệt, em là vợ anh. Năm năm trước em vứt bỏ anh, bây giờ em lại nói với anh rằng làm người phải bước về phía trước?” Ánh mắt Chiến Vân Khai phiếm lạnh, giọng nói đầy từ tính lộ ra một tia nghẹn ngào.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, đến cả độ ấm trong không khí đã giảm xuống.
Mộ Minh Nguyệt bị vẻ mặt tức giận của anh dọa sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị anh khóa chặt trên xe!
Nhìn cô như vậy, anh cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn đáy lòng, khoảnh khắc này anh đã chờ đợi hết năm năm!
Đúng là đã chờ được rồi, nhưng mà anh lại sợ hãi hoảng hốt như vậy, dường như lo lắng từ trước đến nay chỉ là một giấc mộng!
Hai tay Chiến Vân Khai chống ở bên sườn ở Mộ Minh Nguyệt, cúi đầu nhìn cô.
Dáng vẻ Mộ Minh Nguyệt nhắm mắt lại trông vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, khí chất tốt đẹp, tỏa ra một sức hút khiến người ta không thể nói rõ.
Anh vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc bị gió thổi bay trên mặt cô, trong đầu chứa đầy hình ảnh ngọt ngào khi ở bên cô.
Mũi Mộ Minh Nguyệt đầy hơi thở mát lạnh mang theo mùi gỗ nhẹ của anh, cô từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi hơi run lên, mím đôi môi xinh đẹp mềm mại.1
Bàn tay anh xoa xoa đôi môi căng mọng của cô, hình ảnh dây dưa trên giường với cô lướt qua trong đầu anh càng lúc càng rõ ràng.
Nghĩ vậy, Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Em tuyệt tình với chồng em thế sao?”
Cô nhất định phải giấu con trai thật kỹ.
Chuyển câu chuyện về lâu đài.
Mộ Nhạc Nhạc đang ăn bữa sáng, nhưng cậu bé vẫn không quên những lời Chiến Cảnh Hi đã nói với minh.
Hôm nay là ngày nhận tiền tiêu vặt.
Cậu bé nhìn thấy Chiến Vân Khai mặc tây trang mang giày da chuẩn bị đi ra ngoài, cậu vội vàng đặt đồ ăn trong tay xuống khay, chạy theo ôm chặt chân bố: “Bố, tiền tiêu vặt con nhận ở chỗ bố, hay là đến phòng kế toán để nhận ạ?”
“Tiền tiêu vặt gì cơ?” Chiến Vân Khai xoay đồng hồ trên cổ tay, rũ mắt nhìn thằng con trai mới sớm tinh mơ đã treo trên đùi anh như gấu koala, hỏi bằng giọng thờ ơ.
“Bố có tiền như vậy, không phải là không muốn cho con tiền tiêu vặt đó chứ?” Mộ Nhạc Nhạc nghe giọng điệu này của Chiến Vân, thì nghĩ rằng Chiến Vân Khai muốn lừa tiền của cậu bé.
Nếu không phải “nể tình” tiền tiêu vặt, thì sao cậu bé lại trao đổi thân phận với Chiến Cảnh Hi chứ?
“Cậu chủ nhỏ, đầu mỗi tháng cậu chủ đều chuyển tiền tiêu vặt cho cậu vào tài khoản của cậu.” Lần đầu tiên quản gia Trình thấy cậu chủ nhỏ đòi tiền nên hơi tò mò.
“Vậy mau đưa cho cháu!” Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Chiến Vân Khai, vui vẻ đi tới trước mặt quản gia Trình đòi tiền.
“Cậu chủ nhỏ, mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản mười triệu, nhưng số tiền đó phải đến năm cậu chủ nhỏ mười tám tuổi mới có thể cho cậu.” Quản gia Trình nói.
Mộ Nhạc Nhạc lập tức tính nhẩm, một tháng mười triệu, một năm mười hai tháng, qua một năm sẽ được một trăm hai mươi triệu, mười tám năm, thì sẽ được hai tỷ một trăm sáu mươi triệu.
Mười tám năm mới kiếm được hai tỷ một trăm sáu mươi triệu, vậy thì ít quá đó!
“Hả, mười tám năm mới được có hai tỷ một trăm sáu mươi triệu thôi? Có ít quá không vậy?” Mộ Nhạc Nhạc lập tức bày vẻ mặt ghét bỏ vừa nói.
Nếu như cậu bé làm việc chăm chỉ, đừng nói hai tỷ, hai mươi tỷ cậu bé cũng kiếm được.
Mấy chục tỷ hay mấy trăm tỷ gì đó, chỉ là chuyện cậu bé động ngón tay vài giây mà thôi.
“Bố, làm con trai bố cũng mệt quá đi. Làm con trai bố tận mười tám năm mà chỉ kiếm được hai tỷ mốt. Sao bố keo kiệt quá vậy, vợ bố bỏ chạy cũng là đúng.” Mộ Nhạc Nhạc lập tức trở nên buồn bã, ỉu xìu.
Uổng công cậu bé nghĩ bao là cách tiêu tiền nữa cơ.
Ai ngờ thế mà Chiến Vân Khai không cho Chiến Cảnh Hi tiền tiêu vặt.
Lại còn giữ giùm nữa!
Còn không bằng mẹ cứ cuối tuần nào cũng cho cậu bé một ngàn để tiêu đâu!
Qua đây, cậu bé lại thấy mẹ mình đúng là vừa đẹp người vừa đẹp cả nết mà!
Bố xấu xa đúng là keo kiệt thật, nhà giàu số một thế giới thì sao chứ?
Cậu bé bị Chiến Cảnh Hi lừa rồi!
“Ăn no rồi thì đi học.” Chiến Vân Khai nói với Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nhanh nhẹn đi lấy cặp sách, cậu bé sợ Chiến Vân Khai không cho cậu bé đi học.
Nếu như cậu bé không đi học thì sẽ còn mệt hơn nữa.
Nếu mẹ biết cậu bé tích cực đi học như vậy, chắc chắn sẽ rất khiếp sợ.
Chờ cậu bé đến trường nhất định sẽ dạy dỗ lại Chiến Cảnh Hi mới được.
Đến trường, Mộ Nhạc Nhạc đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, là mẹ!
Mẹ đã dẫn Chiến Cảnh Hi vào trường học, khi định lên xe rời đi, cậu bé lại giả vờ như mình chẳng quen Mộ Minh Nguyệt, chỉ về phía cô đang đứng cách đó không xa, nói: “Nếu như mẹ con đẹp như vậy, coi như đời này của con không uổng rồi.”
Chiến Vân Khai nghe thấy giọng nói thì thầm của con trai, nhìn qua bên ngoài, vừa hay nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt.
“Cậu chủ…” Quản gia Trình cũng thấy mợ chủ đứng bên ngoài, vẻ mặt có hơi kích động, quay đầu lại nhìn Chiến Vân Khai.
“Bố, cô gái kia có phải rất đẹp hay không? Con muốn để cô ấy làm mẹ con, bố thấy thế nào? Bố có định kiếm cho con một người mẹ không?” Mộ Nhạc Nhạc thẳng thừng bỏ qua mẹ của Chiến Cảnh Hi, bây giờ cậu bé chỉ muốn cùng mẹ sống thật vui.
Cậu bé nể tình Chiến Vân Hi trông giống hệt cậu bé, nên sẽ dốc sức mình để cho mẹ cậu bé gả cho cái người giàu có số một Chiến Vân Khai này.
Mặc kệ liệu cậu bé có phải con trai của Chiến Vân Khai hay không, chỉ cần Chiến Vân Khai lấy mẹ cậu bé, vậy thì cậu bé đã trở thành nửa con trai của Chiến Vân Khai rồi. Thế là, sau này cậu bé cũng có cơ hội thừa kế tài sản của Chiến Vân Khai.
Dù Chiến Vân Khai có chia đều cho cả hai đứa, thì nhất định cậu bé cũng sẽ được chia rất nhiều tiền.
“Xuống xe đi học đi.” Chiến Vân Khai nói.
Trước khi xuống xe, Mộ Nhạc Nhạc lấy một quyển sổ ra khỏi cặp, đưa cho Chiến Vân Khai: “Bố, đừng nói con trai không giúp bố.”
Chiến Vân Khai nhìn cuốn sổ mà con trai đưa, nhìn thấy mấy chữ thật to viết trên đó.
Bí kíp tình yêu?
Hai hàng chân mày của Chiến Vân Khai cau lại: “Lấy đâu ra vậy?”
“Đây chính là bảo bối của con đó, con thấy bố độc thân mới cắn răng lấy bí kíp con thích nhất ra cho bố học đó.” Mộ Nhạc Nhạc miễn cưỡng đưa quyển bí kíp tình yêu cho Chiến Vân Khai: “Những gì trong này đều là do con ghi lại hết đó.”
Chiến Vân Khai nhận lấy, bên trên để một vài hình ảnh trêu chọc bạn nữ.
“Trai đểu lừa gái nhà lành?” Chiến Vân Khai hỏi.
“Cái gì mà trai đểu lừa gái nhà lành chứ? Đây là kiến thức quý giá mà con tích lũy hằng ngày, dùng tốt hơn ba cái trò cưa cẩm vớ vẩn nhiều!” Mộ Nhạc Nhạc trợn mắt: “Hơn nữa chỉ có mấy thằng công tử đào hoa mới làm trai đểu đi tán gái, bố là mấy cậu ấm mê gái đó sao?”
“Đi học đi.” Chiến Vân Khai thúc giục con trai đi học.
Mộ Nhạc Nhạc đeo cặp sách, nhảy xuống xe đi vào trường học.
Vì để đề phòng bị mẹ trông thấy, cậu bé để cặp lên đỉnh đầu che khuất hết nửa khuôn mặt của mình.
Sau khi Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai vào trường học, anh đã xuống xe cản cửa xe Mộ Minh Nguyệt lại.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Chiến Vân Khai thì không khỏi sửng sốt, vẻ mặt trắng bệch, tim đập nhanh hơn: “Sao anh lại ở đây?”
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Nguyệt cảnh giác nhìn anh: “Anh theo dõi tôi?”
Tại sao bây giờ người đàn ông này lại biến thái như vậy chứ?
“Mợ chủ, cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi học.” Quản gia Trình nói một câu.
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, là con trai Thẩm Tư Viện ư?
“Quản gia Trình, im đi.” Chiến Vân Khai lạnh lùng liếc ông ấy.
Quản gia Trình sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, lùi ra sau một bước.
“Ồ, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Biểu cảm của Mộ Minh Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng mà trái tim cô thấy rất khó chịu.
Mộ Minh Nguyệt nói mình phải lên xe.
“Vợ, khi nào em mới về nhà với anh?” Chiến Vân Khai đưa tay nắm chặt bàn tay mềm mại của cô.
Mộ Minh Nguyệt cau mày, hít sâu một hơi, mặt mày hờ hững nhìn về phía Chiến Vân Khai rồi cười lạnh: “Chiến Vân Khai, xin anh hãy tự trọng.”
Vợ?
Ha ha…
Hai người họ đã ly hôn từ năm năm trước rồi.
Xa cách năm năm, sao anh có thể xưng hô như này?
Mặt Chiến Vân Khai khựng lại rồi sa sầm, đưa tay ôm lấy vòng eo cô, sau đó ép cô vào chính giữa thân xe và cơ thể cường tráng của anh, ánh mắt không vui nhìn cô chăm chú.
Giọng nói lành lạnh, trầm thấp và gợi cảm xen lẫn vào đó là một chút phẫn nộ của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Mộ Minh Nguyệt, anh tự trọng? Sao em không nói lời này với em năm mười tám tuổi?”
Đôi mắt anh đỏ tươi như máu, giống như con sư tử đang nổi giận, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Chiến Vân Khai, làm người phải bước về phía trước, chuyện giữa hai chúng ta đều đã qua rồi!” Mộ Minh Nguyệt cảm thấy hơi sợ hãi.
Năm đó, đúng là cô chủ động.
Năm cô mười tám tuổi bị bố và mẹ kế đưa đến bên cạnh Chiến Vân Khai, người ta đồn anh là một người vừa già, vừa xấu, vừa tàn tật.
Ai ngờ khi cô được đưa qua, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai ngồi trên xe lăn, khí chất lạnh lùng lại thanh cao, mặt mày anh tuấn, còn đẹp hơn cả ngôi sao.
Gương mặt của anh quá mức hoàn mỹ, không thể bắt bẻ, giống như là tác phẩm xuất sắc nhất của Thượng Đế.
“Mộ Minh Nguyệt, em là vợ anh. Năm năm trước em vứt bỏ anh, bây giờ em lại nói với anh rằng làm người phải bước về phía trước?” Ánh mắt Chiến Vân Khai phiếm lạnh, giọng nói đầy từ tính lộ ra một tia nghẹn ngào.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, đến cả độ ấm trong không khí đã giảm xuống.
Mộ Minh Nguyệt bị vẻ mặt tức giận của anh dọa sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị anh khóa chặt trên xe!
Nhìn cô như vậy, anh cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn đáy lòng, khoảnh khắc này anh đã chờ đợi hết năm năm!
Đúng là đã chờ được rồi, nhưng mà anh lại sợ hãi hoảng hốt như vậy, dường như lo lắng từ trước đến nay chỉ là một giấc mộng!
Hai tay Chiến Vân Khai chống ở bên sườn ở Mộ Minh Nguyệt, cúi đầu nhìn cô.
Dáng vẻ Mộ Minh Nguyệt nhắm mắt lại trông vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, khí chất tốt đẹp, tỏa ra một sức hút khiến người ta không thể nói rõ.
Anh vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc bị gió thổi bay trên mặt cô, trong đầu chứa đầy hình ảnh ngọt ngào khi ở bên cô.
Mũi Mộ Minh Nguyệt đầy hơi thở mát lạnh mang theo mùi gỗ nhẹ của anh, cô từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi hơi run lên, mím đôi môi xinh đẹp mềm mại.1
Bàn tay anh xoa xoa đôi môi căng mọng của cô, hình ảnh dây dưa trên giường với cô lướt qua trong đầu anh càng lúc càng rõ ràng.
Nghĩ vậy, Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Em tuyệt tình với chồng em thế sao?”
Bình luận facebook