-
Chương 61: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 7
Bị Tứ hoàng huynh quát như vậy, Yến Vô Sở càng thêm không bận tâm, rung đùi bâng quơ nói: "Không phải đệ bắt nó, là đệ nhặt được."
Nhặt được Thất hoàng tử trong đường đến thanh lâu???
Ngươi nói vậy có quỷ mới tin ấy.
Đến lúc này, đám người trong phòng mới chú ý tới sinh vật lạ đứng ngoài cửa, vị công tử áo cam nọ ngạc nhiên mở miệng: "Trời ạ! Vô Sở đệ mang trẻ con tới đây à? Đây là con cháu quý tộc nào thế?"
"Chắc không phải con cháu quý tộc đâu. Có khi là nhặt bừa ven đường cũng nên."
"Ha ha ha, không thể nào..."
Bọn họ đã từng gặp nhiều vị hoàng tử khác trong cung yến, nhưng chưa bao giờ biết mặt Thất hoàng tử Yến Hành, con cưng của Yêu cơ nương nương.
Thánh Âm bảo hộ đứa bé này quá mức chặt chẽ. Ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu, sai một li, đi một dặm. Có bao vị phi tần chơi cung tâm kế, dùng mọi biện pháp để quật ngã nàng. Quật ngã không được tiểu yêu tinh liền chuyển mục tiêu chính sang Yến Hành. Chính vì vậy mà Thánh Âm đã lén lợi dụng nhan sắc của mình, lấy lòng Lưu Tổ Đế và bảo lão chém chết vài ba cung phi.
Từ đấy lũ đàn bà trong cung cũng biết điều mà an tĩnh hẳn. Thánh Âm đều ngồi canh từng bát cơm, cốc uống của tiểu hoàng tử, sợ lại có độc dược gì trong đó thì đi toi.
Thế nên mới bảo, Yến Hành được Thánh Âm nuôi dưỡng tốt quá, nhân cách thì lại càng tốt hơn so với nhiều chư vị chủ tử khác. Chỉ khổ mỗi cái là hay mít ướt.
Yến Hành hoang mang đứng chôn chân tại cửa, song không dám bước vào. Mặc cho khi ấy Sở hoàng huynh chĩa tay ra nói đầy thân thiện với nhóc: "Vào đây nào, Hành đệ."
Nhóc mơ hồ có cảm giác, những người trong phòng giống yêu quái ăn thịt người, y những câu chuyện truyền thuyết mà mẫu hậu kể trước khi đi ngủ vậy.
Hu hu hu, nhóc ta không muốn đóng vai Đường Tăng bị thịt đâu.
"Sở hoàng huynh..." Yến Hành nhăn nhó lùi ra xa cửa phòng: "Đệ muốn đi về. Mẫu hậu còn đang đợi đệ."
Câu nói này mới dứt, đám người trong phòng im bặt, bốn mặt nhìn nhau.
"Mẫu hậu? Gọi mẫu hậu...đừng nói là (*)nhi tử của yêu hậu?" Một công tử nọ run giọng.
(*) Mẫu hậu có một chữ "hậu": ý chỉ người mẹ làm bậc mẫu nghi thiên hạ.
Mấy tên đồng bọn của hắn, chẳng ai nói gì. Bọn họ bỗng hiểu nguyên do vì sao ban nãy Yến Ngụy tức đến vậy. Nguyên lai đây là Thất hoàng tử ngậm vào miệng sợ tan trong lời đồn. Vô Sở đệ cũng thật to gan, dám cả gan lôi con cưng của sủng hậu tới thanh lâu.
Tự dưng bọn họ muốn bỏ về quá.
Tội danh này mà yêu hậu làm ầm lên, không khéo bị tru di tam tộc mất.
Ánh mắt lạnh băng của Yến Đà Lôi lúc này mới đặt lên người tiểu hoàng tử Yến Hành. Thành công doạ cho nước mắt nhóc trào ộc xuống. Hic hic, thực chất đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn mà bị chàng ta nhìn thế chắc cũng giật bắn mình.
Vẻ mặt âm nhu của Ngụy quân tử sớm thối hoắc vô cùng. Gã bất thiện nhìn Yến Vô Sở, rồi lại nhìn Yến Hành.
Nhìn Yến Vô Sở, rồi lại nhìn Yến Hành.
Nhìn Yến Vô Sở tiếp, rồi lại nhìn Yến Hành tiếp.
Càn rỡ! Vô Sở đệ quá mức càn rỡ!!!
Yến Hành né tránh khỏi tầm mắt A Tu La của con yêu quái mặc áo bào đen khủng bố. Tính quay đầu chạy xuống tầng. Chỉ tiếc cho nhóc là mới bước được hai bước chân cụt lủn, thì cổ áo đã sớm bị xách lên. Giọng điệu cợt nhả của Yến Vô Sở thật sự khiến nhóc sợ hãi: "Ơ, giờ không có huynh không ai đưa đệ về được đâu. Ngọ Môn hình như đã sắp đóng cửa mà."
Nếu hành vi của Yến Vô Sở hôm nay dành cho bé trai nào khác, Ngụy quân tử tuyệt đối chỉ ngồi nhấp ly trà đứng nhìn từ xa với nụ cười tao nhã giả dối. Nhưng đây là con trai của "Thiên cổ Yêu hậu", không thể trêu chọc vào. Yến Vô Sở ngu xuẩn, tự tìm đường chết cũng đừng nên kéo gã vô chết cùng chứ.
"Vô Sở đệ, buông Thất đệ xuống." Sắc mặt gã đen như đít nồi, đang cố kìm nén dùng một chưởng nội công tát chết Ngũ đệ kia.
Ngoại trừ Yến Đà Lôi tư thái nhàn nhã xem kịch nọ, thì cả không gian cái phòng này không ai dám lên tiếng hết. Đám ca kĩ nãy còn nhảy múa vui vẻ giờ biết điều nên đành cúi đầu thấp nhất có thể, có giảm mạnh sự tồn tại của mình.
Yến Vô Sở nghe thấu ý tứ Tứ huynh, càng thêm bất mãn: "Đệ cũng đâu có ăn thịt một đứa trẻ, huynh gấp chi?"
Sau đó hành vi càng thêm đáng chết, mặc kệ nước mắt của Yến Hành chảy đẫm hai má. Hắn vẫn kiên quyết bế nhóc vào.
Ngay khoảnh khắc mà Yến Ngụy không kìm nén nổi lửa giận trong lòng, thì cánh cửa phòng lại ló ra một bóng dáng béo mập khác. Người đàn ông với thân hình quả quýt ngại ngùng vuốt râu nhìn đám người vương công quý tộc, ấp úng: "Dạ, thưa khách quý..." Bàn tay núng nính của ông ta chỉ vô Yến Hành: "Có người bảo tôi lên đây đón đứa bé này ạ."
"Vương quản sự, đón ai cơ? Bản vương là hoàng huynh của Thất đệ. Đệ ấy đi theo bản vương là đúng còn gì?" Yến Vô Sở giở cái giọng hung hăng với vị Vương quản sự này. Hù cho lưng ông ta thoắt cái đã thấm đẫm cả mồ hôi.
Bỗng chợt Yến Ngụy chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Như đã nói trước, linh cảm của gã vốn chưa bao giờ sai: "Xin cho bản vương hỏi là quý nhân nào đã sai ông tới đây đón Thất đệ thế?"
Nhặt được Thất hoàng tử trong đường đến thanh lâu???
Ngươi nói vậy có quỷ mới tin ấy.
Đến lúc này, đám người trong phòng mới chú ý tới sinh vật lạ đứng ngoài cửa, vị công tử áo cam nọ ngạc nhiên mở miệng: "Trời ạ! Vô Sở đệ mang trẻ con tới đây à? Đây là con cháu quý tộc nào thế?"
"Chắc không phải con cháu quý tộc đâu. Có khi là nhặt bừa ven đường cũng nên."
"Ha ha ha, không thể nào..."
Bọn họ đã từng gặp nhiều vị hoàng tử khác trong cung yến, nhưng chưa bao giờ biết mặt Thất hoàng tử Yến Hành, con cưng của Yêu cơ nương nương.
Thánh Âm bảo hộ đứa bé này quá mức chặt chẽ. Ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu, sai một li, đi một dặm. Có bao vị phi tần chơi cung tâm kế, dùng mọi biện pháp để quật ngã nàng. Quật ngã không được tiểu yêu tinh liền chuyển mục tiêu chính sang Yến Hành. Chính vì vậy mà Thánh Âm đã lén lợi dụng nhan sắc của mình, lấy lòng Lưu Tổ Đế và bảo lão chém chết vài ba cung phi.
Từ đấy lũ đàn bà trong cung cũng biết điều mà an tĩnh hẳn. Thánh Âm đều ngồi canh từng bát cơm, cốc uống của tiểu hoàng tử, sợ lại có độc dược gì trong đó thì đi toi.
Thế nên mới bảo, Yến Hành được Thánh Âm nuôi dưỡng tốt quá, nhân cách thì lại càng tốt hơn so với nhiều chư vị chủ tử khác. Chỉ khổ mỗi cái là hay mít ướt.
Yến Hành hoang mang đứng chôn chân tại cửa, song không dám bước vào. Mặc cho khi ấy Sở hoàng huynh chĩa tay ra nói đầy thân thiện với nhóc: "Vào đây nào, Hành đệ."
Nhóc mơ hồ có cảm giác, những người trong phòng giống yêu quái ăn thịt người, y những câu chuyện truyền thuyết mà mẫu hậu kể trước khi đi ngủ vậy.
Hu hu hu, nhóc ta không muốn đóng vai Đường Tăng bị thịt đâu.
"Sở hoàng huynh..." Yến Hành nhăn nhó lùi ra xa cửa phòng: "Đệ muốn đi về. Mẫu hậu còn đang đợi đệ."
Câu nói này mới dứt, đám người trong phòng im bặt, bốn mặt nhìn nhau.
"Mẫu hậu? Gọi mẫu hậu...đừng nói là (*)nhi tử của yêu hậu?" Một công tử nọ run giọng.
(*) Mẫu hậu có một chữ "hậu": ý chỉ người mẹ làm bậc mẫu nghi thiên hạ.
Mấy tên đồng bọn của hắn, chẳng ai nói gì. Bọn họ bỗng hiểu nguyên do vì sao ban nãy Yến Ngụy tức đến vậy. Nguyên lai đây là Thất hoàng tử ngậm vào miệng sợ tan trong lời đồn. Vô Sở đệ cũng thật to gan, dám cả gan lôi con cưng của sủng hậu tới thanh lâu.
Tự dưng bọn họ muốn bỏ về quá.
Tội danh này mà yêu hậu làm ầm lên, không khéo bị tru di tam tộc mất.
Ánh mắt lạnh băng của Yến Đà Lôi lúc này mới đặt lên người tiểu hoàng tử Yến Hành. Thành công doạ cho nước mắt nhóc trào ộc xuống. Hic hic, thực chất đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn mà bị chàng ta nhìn thế chắc cũng giật bắn mình.
Vẻ mặt âm nhu của Ngụy quân tử sớm thối hoắc vô cùng. Gã bất thiện nhìn Yến Vô Sở, rồi lại nhìn Yến Hành.
Nhìn Yến Vô Sở, rồi lại nhìn Yến Hành.
Nhìn Yến Vô Sở tiếp, rồi lại nhìn Yến Hành tiếp.
Càn rỡ! Vô Sở đệ quá mức càn rỡ!!!
Yến Hành né tránh khỏi tầm mắt A Tu La của con yêu quái mặc áo bào đen khủng bố. Tính quay đầu chạy xuống tầng. Chỉ tiếc cho nhóc là mới bước được hai bước chân cụt lủn, thì cổ áo đã sớm bị xách lên. Giọng điệu cợt nhả của Yến Vô Sở thật sự khiến nhóc sợ hãi: "Ơ, giờ không có huynh không ai đưa đệ về được đâu. Ngọ Môn hình như đã sắp đóng cửa mà."
Nếu hành vi của Yến Vô Sở hôm nay dành cho bé trai nào khác, Ngụy quân tử tuyệt đối chỉ ngồi nhấp ly trà đứng nhìn từ xa với nụ cười tao nhã giả dối. Nhưng đây là con trai của "Thiên cổ Yêu hậu", không thể trêu chọc vào. Yến Vô Sở ngu xuẩn, tự tìm đường chết cũng đừng nên kéo gã vô chết cùng chứ.
"Vô Sở đệ, buông Thất đệ xuống." Sắc mặt gã đen như đít nồi, đang cố kìm nén dùng một chưởng nội công tát chết Ngũ đệ kia.
Ngoại trừ Yến Đà Lôi tư thái nhàn nhã xem kịch nọ, thì cả không gian cái phòng này không ai dám lên tiếng hết. Đám ca kĩ nãy còn nhảy múa vui vẻ giờ biết điều nên đành cúi đầu thấp nhất có thể, có giảm mạnh sự tồn tại của mình.
Yến Vô Sở nghe thấu ý tứ Tứ huynh, càng thêm bất mãn: "Đệ cũng đâu có ăn thịt một đứa trẻ, huynh gấp chi?"
Sau đó hành vi càng thêm đáng chết, mặc kệ nước mắt của Yến Hành chảy đẫm hai má. Hắn vẫn kiên quyết bế nhóc vào.
Ngay khoảnh khắc mà Yến Ngụy không kìm nén nổi lửa giận trong lòng, thì cánh cửa phòng lại ló ra một bóng dáng béo mập khác. Người đàn ông với thân hình quả quýt ngại ngùng vuốt râu nhìn đám người vương công quý tộc, ấp úng: "Dạ, thưa khách quý..." Bàn tay núng nính của ông ta chỉ vô Yến Hành: "Có người bảo tôi lên đây đón đứa bé này ạ."
"Vương quản sự, đón ai cơ? Bản vương là hoàng huynh của Thất đệ. Đệ ấy đi theo bản vương là đúng còn gì?" Yến Vô Sở giở cái giọng hung hăng với vị Vương quản sự này. Hù cho lưng ông ta thoắt cái đã thấm đẫm cả mồ hôi.
Bỗng chợt Yến Ngụy chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Như đã nói trước, linh cảm của gã vốn chưa bao giờ sai: "Xin cho bản vương hỏi là quý nhân nào đã sai ông tới đây đón Thất đệ thế?"
Bình luận facebook