-
Chương 86: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 32
Đêm hôm khuya khoắt, không khí tĩnh lặng như tờ. Giữa hoa viên trong cung Khôn Ninh, Phượng Nguyệt Đình nhỏ bé như thể muốn hoà nhập cùng bóng đêm. Ánh trăng sáng dịu nhẹ chiếu lên mặt phẳng nước hồ sen, lấp lánh dập dờn. Tiếng nước do những chú cá quẫy đạp, tiếng dế kêu chít chít thật an bình. Trong không khí thoang thoảng mùi cỏ tươi ẩm ướt...
Tinh, tinh, tinh...Thanh âm cổ cầm trầm lắng vang vọng khắp chốn hồng trần, như thể muốn lắng đọng cùng thời gian. Ban đầu chỉ là một vài âm ca đứt quãng, càng về sau thì nghe càng khiến con người chìm đắm vào mê mẩn. Mặt trăng cùng vạn vật thiên nhiên dường như không muốn dời xa ca khúc tuyệt đẹp này. Cứ thể hiện hữu mà ngắm nhìn mỹ nhân cùng cầm cổ. Màn đêm mịt mù tối tăm, trong hồ, những con cá cũng lặng đi rất nhiều. Bọn nó cùng Hằng Nga đều đang chăm chú hưởng thụ thánh âm của thế gian.
"*Trận chiến máu đổ, một khúc loạn ly, tiếng ca đau khổ truyền khắp tứ phương*
*Nén đau thương từ biệt quân, kiếm uống máu chảy ngưng thành sương lạnh*
*Khó bỏ một đoạn quá khứ, duyên hết thì có sao nào*
*Cùng linh hồn người hướng tới phương trời bao la*
*Quân Hán đao kiếm hỗn loạn, chém đứt cả ánh trăng*
*Một mình du thuyền ven sông, cuộc đời còn lại chẳng nghĩ suy*
*Khó bỏ một đoạn quá khứ, duyên hết thì có sao nào*
*Kiếp sau cùng người nương nhờ núi cao sông dài*..."
Váy đỏ như lửa, tóc dài xoã tung, cổ tay đeo một vòng chuông bạc. Thanh âm chuông bạc kêu vang đinh la đinh linh theo từng cú gảy gảy dây đàn. Ôm cổ cầm tấu nhẹ một đoạn hí khúc. Tiếng ca của nàng đem đất trời hoà quyện cùng một cảnh, chúng sinh phải quỳ phục...
Ánh nến trong Phượng Nguyệt Đình le lói yếu ớt khôn cùng, cung nữ Hà Ngâu trông tâm tình Hoàng hậu nương nương hôm nay thật không tốt. Người đã cầm đàn ngồi đây xướng hí khúc hai canh giờ lận rồi. Sương đêm đã xuống, thời tiết càng lạnh thêm. Hà Ngâu lo lắng cầm áo choàng lông khoác lên vai Thánh Âm, tận tâm cúi mình: "Nương nương, không khí về đêm không tốt cho sức khỏe Người."
Thánh Âm ngẩn ngơ, uống thêm một chén rượu, sau đó phẩy phẩy tay đuổi Hà Ngâu: "Thôi, thôi, ngươi lui đi. Đêm nay bản cung sẽ ngủ ở đây." Rồi nàng ngẩng mặt lên trời cười tếu táo, từ cười cười rồi thành khóc: "Ha ha ha, Hà Ngâu, bản cung muốn thử cảm giác lấy trời làm màn, đất làm chiếu. Bản cung sắp chết rồi, a hu hu hu..."
Hà Ngâu:"..." Dạo gần đây Hoàng thượng không có đến cung Khôn Ninh thị tẩm nương nương nữa, giờ nương nương khóc thật thương tâm.
Ôi nương nương đáng thương của ta!
Hà Ngâu đau lòng lùi ra đứng sau lưng Thánh Âm, đành phải tiếp tục để thần trí trầm mình cùng giọng hát của nàng.
Hà Ngâu đoán đúng một điều, Hoàng hậu nhà nàng giờ đang rất thương tâm. Nhưng điều khiến Thánh Âm thương tâm không phải vì lão Hoàng đế, mà là nàng sắp phải chết rồi...
Hu hu hu, đi chết thật rồi!
Vân Khinh đó, sao lại là người xuyên không từ hiện đại đến đây? Lại còn có khí vận bám thân nữa chứ. Hệ thống chủ bảo nàng đi giết chết hai khí vận nhân đó...
Không thể!
Dù cho giết được cũng sẽ bị Thiên đạo một chưởng đánh chết.
"Hệ thống chủ, ta phải làm sao bây giờ? Không phải ngươi bảo ta cố hoàn thành nhiệm vụ thật tốt sao? Ngươi giao nhiệm vụ kiểu quỷ gì thế?" Thánh Âm say rồi, miệng nàng vừa lẩm nhẩm chửi hệ thống chủ, tay nàng lại đùa nghịch lướt qua từng sợi dây đàn. Âm thanh cầm khúc tựa nỗi lòng chủ nhân, tuyệt vọng không kể...
[ Ả ta là người xuyên không, mới sống được hai kiếp. Cô sống mấy vạn năm rồi chẳng lẽ không thể quật ngã ả sao? ]
"Vấn đề là, ta sợ...ta không đấu nổi Thiên Đạo." Tiểu yêu tinh nốc thêm một ly rượu nữa, giọt rượu chảy khỏi cằm, lướt qua cần cổ nõn nà mà lưu lại một vệt ướt nơi vạt áo đỏ.
[... ] Hệ thống chủ không trả lời nữa, tại vì chính nó cũng biết tỏng, túc chủ lấy đâu ra vốn liếng để đấu cùng Thiên đạo đây. Nó đành phải dỗ nàng theo kiểu khác: [ Túc chủ phải tự tin chứ. Chỉ cần giết chính Vân Khinh là được 50% rồi mà. Tin tưởng tôi đi, đảm bảo cô một điều là nhiệm vụ chính tuyến dễ vô cùng. ]
"Dễ hả...?" Thánh Âm lèm bèm, gục xuống mặt đàn: "Mong là lúc đấy ta còn mạng để đi làm nhiệm vụ."
Nàng ấy ngủ mất tiêu.
Điều khiến Thánh Âm sợ hãi, không phải là Vân Khinh, không hẳn là Yến Đà Lôi.
Nàng sợ là sợ cái chết, mặc dù trước sau đều chết nhưng nàng muốn lưu lại thế giới này lâu hơn chút xíu. Muốn được đi khắp bốn bể thiên hạ, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn trên đỉnh núi Trường An. Muốn đứng giữa Vạn Lý Trường Thành, khắc ghi cảnh đẹp cuộc sống của muôn dân cổ đại.
Nàng còn muốn rất nhiều...
Nàng sợ, sợ mình không giết được kẻ sát nhân, sợ nhiệm vụ thất bại. Nếu điều này thực sự xảy ra, vị diện sau có lẽ là một trải nghiệm kinh khủng.
Nàng cũng sợ...rất nhiều...
Thánh Âm không phải là bậc thần tiên không vướng mắc thất tình lục dục, tâm lặng như nước. Càng không phải con người sống ở các cõi hư vô, tìm kiếm phương pháp lí do để cho mình có thể tồn tại ở thế giới này. Là một con yêu tinh bị nhốt trong phong ấn trận mấy trăm năm, nàng khát khao tự do ngắm nhìn thế giới hơn bao giờ hết.
Nàng không biết mình là ai? Đến từ đâu? Là ai kiến tạo ra mình...Ngoại trừ cái tên hai chữ "Thánh Âm", nàng không nhớ gì hết...
Tìm lại niềm vui, tìm lại quá khứ...
Đêm đến, rượu say, lòng người nặng trĩu, mệt mỏi tới tâm can thổn thức.
"Nương nương, Người say rồi. Chúng ta trở về thôi."
"À, ờ." Thánh Âm nhíu mày vì chếnh choáng, tay nàng lỡ trượt qua dây đàn thứ ba. Đánh lên một tiếng tinh chói tai vô cùng.
Mặt trăng lặn lại vào tầng mây đen, cá tiếp tục bơi lội trong dòng nước. Dế kêu chít chít, mặt cỏ khẽ lay động. Bóng người màu đỏ nổi bật cùng đám cung nhân dần dần nhạt nhoà biến mất.
Rất lâu sau đó, ở một gốc cây nọ, mơ hồ ló ra một kẻ khác.
Bóng người màu đen không thể nhìn thấu được, chàng ta buồn bực nghiêng cả thân mình, dựa người vào cái cây. Đưa một tay ôm ngực, trái tim đang đập, có chút nhoi nhói...
Sai sao?
Tiếng đàn của nàng ấy, sao có thể buồn đến vậy?
Tinh, tinh, tinh...Thanh âm cổ cầm trầm lắng vang vọng khắp chốn hồng trần, như thể muốn lắng đọng cùng thời gian. Ban đầu chỉ là một vài âm ca đứt quãng, càng về sau thì nghe càng khiến con người chìm đắm vào mê mẩn. Mặt trăng cùng vạn vật thiên nhiên dường như không muốn dời xa ca khúc tuyệt đẹp này. Cứ thể hiện hữu mà ngắm nhìn mỹ nhân cùng cầm cổ. Màn đêm mịt mù tối tăm, trong hồ, những con cá cũng lặng đi rất nhiều. Bọn nó cùng Hằng Nga đều đang chăm chú hưởng thụ thánh âm của thế gian.
"*Trận chiến máu đổ, một khúc loạn ly, tiếng ca đau khổ truyền khắp tứ phương*
*Nén đau thương từ biệt quân, kiếm uống máu chảy ngưng thành sương lạnh*
*Khó bỏ một đoạn quá khứ, duyên hết thì có sao nào*
*Cùng linh hồn người hướng tới phương trời bao la*
*Quân Hán đao kiếm hỗn loạn, chém đứt cả ánh trăng*
*Một mình du thuyền ven sông, cuộc đời còn lại chẳng nghĩ suy*
*Khó bỏ một đoạn quá khứ, duyên hết thì có sao nào*
*Kiếp sau cùng người nương nhờ núi cao sông dài*..."
Váy đỏ như lửa, tóc dài xoã tung, cổ tay đeo một vòng chuông bạc. Thanh âm chuông bạc kêu vang đinh la đinh linh theo từng cú gảy gảy dây đàn. Ôm cổ cầm tấu nhẹ một đoạn hí khúc. Tiếng ca của nàng đem đất trời hoà quyện cùng một cảnh, chúng sinh phải quỳ phục...
Ánh nến trong Phượng Nguyệt Đình le lói yếu ớt khôn cùng, cung nữ Hà Ngâu trông tâm tình Hoàng hậu nương nương hôm nay thật không tốt. Người đã cầm đàn ngồi đây xướng hí khúc hai canh giờ lận rồi. Sương đêm đã xuống, thời tiết càng lạnh thêm. Hà Ngâu lo lắng cầm áo choàng lông khoác lên vai Thánh Âm, tận tâm cúi mình: "Nương nương, không khí về đêm không tốt cho sức khỏe Người."
Thánh Âm ngẩn ngơ, uống thêm một chén rượu, sau đó phẩy phẩy tay đuổi Hà Ngâu: "Thôi, thôi, ngươi lui đi. Đêm nay bản cung sẽ ngủ ở đây." Rồi nàng ngẩng mặt lên trời cười tếu táo, từ cười cười rồi thành khóc: "Ha ha ha, Hà Ngâu, bản cung muốn thử cảm giác lấy trời làm màn, đất làm chiếu. Bản cung sắp chết rồi, a hu hu hu..."
Hà Ngâu:"..." Dạo gần đây Hoàng thượng không có đến cung Khôn Ninh thị tẩm nương nương nữa, giờ nương nương khóc thật thương tâm.
Ôi nương nương đáng thương của ta!
Hà Ngâu đau lòng lùi ra đứng sau lưng Thánh Âm, đành phải tiếp tục để thần trí trầm mình cùng giọng hát của nàng.
Hà Ngâu đoán đúng một điều, Hoàng hậu nhà nàng giờ đang rất thương tâm. Nhưng điều khiến Thánh Âm thương tâm không phải vì lão Hoàng đế, mà là nàng sắp phải chết rồi...
Hu hu hu, đi chết thật rồi!
Vân Khinh đó, sao lại là người xuyên không từ hiện đại đến đây? Lại còn có khí vận bám thân nữa chứ. Hệ thống chủ bảo nàng đi giết chết hai khí vận nhân đó...
Không thể!
Dù cho giết được cũng sẽ bị Thiên đạo một chưởng đánh chết.
"Hệ thống chủ, ta phải làm sao bây giờ? Không phải ngươi bảo ta cố hoàn thành nhiệm vụ thật tốt sao? Ngươi giao nhiệm vụ kiểu quỷ gì thế?" Thánh Âm say rồi, miệng nàng vừa lẩm nhẩm chửi hệ thống chủ, tay nàng lại đùa nghịch lướt qua từng sợi dây đàn. Âm thanh cầm khúc tựa nỗi lòng chủ nhân, tuyệt vọng không kể...
[ Ả ta là người xuyên không, mới sống được hai kiếp. Cô sống mấy vạn năm rồi chẳng lẽ không thể quật ngã ả sao? ]
"Vấn đề là, ta sợ...ta không đấu nổi Thiên Đạo." Tiểu yêu tinh nốc thêm một ly rượu nữa, giọt rượu chảy khỏi cằm, lướt qua cần cổ nõn nà mà lưu lại một vệt ướt nơi vạt áo đỏ.
[... ] Hệ thống chủ không trả lời nữa, tại vì chính nó cũng biết tỏng, túc chủ lấy đâu ra vốn liếng để đấu cùng Thiên đạo đây. Nó đành phải dỗ nàng theo kiểu khác: [ Túc chủ phải tự tin chứ. Chỉ cần giết chính Vân Khinh là được 50% rồi mà. Tin tưởng tôi đi, đảm bảo cô một điều là nhiệm vụ chính tuyến dễ vô cùng. ]
"Dễ hả...?" Thánh Âm lèm bèm, gục xuống mặt đàn: "Mong là lúc đấy ta còn mạng để đi làm nhiệm vụ."
Nàng ấy ngủ mất tiêu.
Điều khiến Thánh Âm sợ hãi, không phải là Vân Khinh, không hẳn là Yến Đà Lôi.
Nàng sợ là sợ cái chết, mặc dù trước sau đều chết nhưng nàng muốn lưu lại thế giới này lâu hơn chút xíu. Muốn được đi khắp bốn bể thiên hạ, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn trên đỉnh núi Trường An. Muốn đứng giữa Vạn Lý Trường Thành, khắc ghi cảnh đẹp cuộc sống của muôn dân cổ đại.
Nàng còn muốn rất nhiều...
Nàng sợ, sợ mình không giết được kẻ sát nhân, sợ nhiệm vụ thất bại. Nếu điều này thực sự xảy ra, vị diện sau có lẽ là một trải nghiệm kinh khủng.
Nàng cũng sợ...rất nhiều...
Thánh Âm không phải là bậc thần tiên không vướng mắc thất tình lục dục, tâm lặng như nước. Càng không phải con người sống ở các cõi hư vô, tìm kiếm phương pháp lí do để cho mình có thể tồn tại ở thế giới này. Là một con yêu tinh bị nhốt trong phong ấn trận mấy trăm năm, nàng khát khao tự do ngắm nhìn thế giới hơn bao giờ hết.
Nàng không biết mình là ai? Đến từ đâu? Là ai kiến tạo ra mình...Ngoại trừ cái tên hai chữ "Thánh Âm", nàng không nhớ gì hết...
Tìm lại niềm vui, tìm lại quá khứ...
Đêm đến, rượu say, lòng người nặng trĩu, mệt mỏi tới tâm can thổn thức.
"Nương nương, Người say rồi. Chúng ta trở về thôi."
"À, ờ." Thánh Âm nhíu mày vì chếnh choáng, tay nàng lỡ trượt qua dây đàn thứ ba. Đánh lên một tiếng tinh chói tai vô cùng.
Mặt trăng lặn lại vào tầng mây đen, cá tiếp tục bơi lội trong dòng nước. Dế kêu chít chít, mặt cỏ khẽ lay động. Bóng người màu đỏ nổi bật cùng đám cung nhân dần dần nhạt nhoà biến mất.
Rất lâu sau đó, ở một gốc cây nọ, mơ hồ ló ra một kẻ khác.
Bóng người màu đen không thể nhìn thấu được, chàng ta buồn bực nghiêng cả thân mình, dựa người vào cái cây. Đưa một tay ôm ngực, trái tim đang đập, có chút nhoi nhói...
Sai sao?
Tiếng đàn của nàng ấy, sao có thể buồn đến vậy?
Bình luận facebook