Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Tạo hiệu ứng cặp đôi* với idol
*Tạo hiệu ứng cặp đôi: hình thức tạo ra những cặp đôi yêu nhau ảo để tăng sức hút cho chương trình/một bộ phim.
“Kỷ Ninh?”
Kỷ Thời Diễn nghe thấy câu hỏi từ người đối diện, giọng nói vẫn trầm thấp, không chút hoảng sợ, “Không được à?”
“Được hay không thì tôi không biết, chỉ biết là bọn họ định ghép cặp Kỷ Ninh với Tưởng Xuyên.” Giang Thắng vỗ vào khuỷu tay, “Cái này là cậu đang muốn đổi đôi đấy. Tôi không chắc liệu có thể giành được cô ấy không.”
Giọng nói của Kỷ Thời Diễn vẫn bình thản, “Không được thì tôi không tham gia.”
“Chà, thẳng thừng vậy sao?” Giang Thắng cũng không hiểu, “Tại sao phải là cô ấy? Cậu đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của cô ấy nên muốn hợp tác với cô ấy à?”
“Không phải.” Anh cụp mắt xuống, “Cô ấy nói không biết tôi.”
Giang Thắng vui sướng, “Vẫn còn có người không biết đến cậu hả?
Ảnh đế* Kỷ của chúng ta có tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói đến khán giả, hơn nửa giới giải trí đều là fangirl của cậu, vậy mà vẫn còn một diễn viên nhỏ bé không biết đến cậu hả?”
*Ảnh đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.
“Đâu chỉ là không biết. Đi hết thảm đỏ, đã lên hot search, vậy mà còn nói chắc nịch là chưa từng gặp tôi.”
Giang Thắng cười chảy nước mắt, “Ở trước mặt cô ấy, cậu lại không có cảm giác tồn tại hả? Còn bị người ta phớt lờ nữa ư?!”
Nghĩ ngợi một lúc, Giang Thắng nói: “Chẳng trách cậu muốn tham gia show truyền hình, hẹn hò với người ta. Yêu đương với loại người như cậu nhất định rất đau khổ. Đúng là một sự trừng phạt và ra oai phủ đầu khá nặng.”
Kỷ Thời Diễn:?
Người đàn ông nheo mắt lại, “Cậu nói lại lần nữa xem?”
“Không phải sao? Kén chọn trong công việc cũng đành, nói tới yêu đương chắc cũng sẽ nhàm chán. Ai lại thích yêu đương với một pho tượng chứ?”
Đằng sau bối cảnh trường học, Giang Thắng và anh còn là bạn nối khố. Do tính cách của Kỷ Thời Diễn lạnh lùng và không thích giao tiếp, cho nên Giang Thắng đã trở thành quản lý kiêm trợ lý của anh trong nhiều năm qua.
Kỷ Thời Diễn bị kích động, nhếch môi lên, “Được, chờ đó.”
Giang Thắng chỉ mong được nhìn cậu ta bị dạy dỗ, “Nếu thực sự là Kỷ Ninh thì hy vọng cậu sẽ không bị xem thường đến thê thảm.”
Người đàn ông lại nhớ đến buổi chiều, ánh mắt hoảng sợ của cô khi nhìn thấy anh đứng đằng sau giống như con nai bị hoảng sợ.
Bỗng nhiên anh rất muốn ghép đôi với cô, muốn biết lúc cô phát hiện ra anh là bạn trai của cô sẽ có biểu cảm gì.
///
“Vậy nên buổi chiều cậu đã nhìn thấy Kỷ Thời Diễn khỏa thân?!”
Giọng nói của Tống Du xuyên thủng màng nhĩ, Kỷ Ninh đưa điện thoại ra xa, “Chỉ có đằng sau lưng, những chỗ khác không thấy.”
Vừa nãy cô chỉ mới nói sơ vụ việc cho Tống Du nghe, Tống Du đã kích động đến nỗi sống chết gọi lại.
“Nhưng mà đó là người thật đấy, khác với trên màn hình điện thoại đấy. Trơn bóng không? Mịn màng không? Cuốn hút không?”
Kỷ Ninh bất lực, “Mình bận xoay người sang chỗ khác nên không để ý tới.”
“Nhảm nhí, chân cậu bị chuột rút là vì viện lý do cho mình.” Tống Du rất ghen tị, “Trước đó cậu nói là chưa từng gặp Kỷ Thời Diễn, kết quả là hai ngày vừa qua, cậu không chỉ tiếp xúc gần gũi, mà còn cho mình thưởng thức cảnh trong phòng thay đồ nữa. Cậu cũng quá tốt số đấy chứ.”
“Tốt số cái gì, mình không biết anh ấy có hiểu lầm mình hay không.” Kỷ Ninh xoa thái dương, “Mình đúng là cô gái đáng thương.”
“Cậu quá hạnh phúc rồi.” Tống Du lại hỏi: “Đúng rồi, cậu thực sự muốn nhận 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 à?”
Ngày đầu tiên sau khi trở thành người yêu, chương trình sẽ ghi lại tiến triển yêu đương hàng ngày của khách mời, đến lúc đó sẽ phát sóng lên TV, ê kíp hậu trường cũng rất tốt.
Người tham gia show truyền hình này chủ yếu là các nghệ sĩ đang nổi, mục đích là thay đổi ý nghĩa của tạo hiệu ứng cặp đôi, có thể mở rộng chủ đề thảo luận.
Kỷ Ninh đáp: “Dĩ nhiên phải tham gia, công việc mà.”
“Nói là như vậy, nhưng chẳng phải cậu sẽ khó cưỡng lại người đàn ông chăm sóc cậu chu đáo lâu dài như vậy sao? Mình thấy có rất nhiều cô gái đã thực sự rung động sau chương trình, cánh đàn ông chỉ là đang làm việc.”
“Cậu chỉ đang thay mặt khán giả nữ mà thôi. cậu thực sự biết người ta có thích hay không?” Kỷ Ninh rất tự tin, “Yên tâm đi, mình sẽ không như vậy. Show truyền hình luôn có kịch bản, mình rất tỉnh táo.”
Tống Du rùng mình, “Còn chưa bắt đầu mà cậu đã khẳng định chắc nịch rồi, mình thấy hơi sợ.”
“Lời khẳng định của mình chưa bao giờ sai.” Kỷ Ninh tuyệt đối không cho phép sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của mình bị người khác nghi ngờ, nói chắc nịch: “Nếu rung động sẽ là cháu trai của cậu được không?”
“…”
“Ác quá đi.” Tống Du im lặng vài giây rồi mới nói: “Mình sẽ nhớ kỹ, hy vọng mình sẽ không nhận được tin vui có ngày được làm bà nội.”
——
《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 dự kiến quay tập đầu tiên sau hai tuần nữa. Vì hiệu quả, tổ chương trình không nói cho Kỷ Ninh biết “bạn trai” của cô là ai.
Điều không giấu giếm duy nhất là chương trình thực sự có kịch bản, nhưng kịch bản chỉ có một phần, có rất nhiều không gian để khách mời tự do phát huy.
Mỗi cặp đôi sẽ có một biên kịch. Biên kịch hậu kì sẽ xây dựng tình tiết phù hợp theo tính cách, nói không chừng còn có lời thoại. Dù sao sự sắp xếp này rất linh hoạt, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Trong hai tuần chờ đợi, Kỷ Ninh không có việc gì quan trọng nên đã chỉnh trang lại, đi thẳng đến công ty. Trước khi đến công ty, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng hoàn toàn không ngờ mọi thứ lại êm đẹp đến vậy. ——
Trước đó, người đại diện vừa đọc sách vừa nói: “Không ai nói cho cô biết sao? À, tôi cũng vừa mới nhận được thông báo vào hôm qua. Cô đã được đổi đến ê kíp của Hoàng Miểu, tôi sẽ đưa phương thức liên lạc cho cô sau.”
Hoàng Miểu cũng được xem là quản lý có chút danh tiếng, năng lực làm việc khá tốt, đăng thông báo PR cũng sẽ không có trở ngại. Đây được xem như là tin tốt với Kỷ Ninh, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Cô ấy không muốn nói chuyện trực tiếp với tôi sao? Cô ấy đang ở đâu?”
“Tây Bắc.”
“… Cái gì?”
“Đường Phi đang quay phim ở Tây Bắc, cô ấy đi chung với Đường Phi. Cô thêm bạn WeChat trước đi, chờ cô ấy về rồi hẹn với cô ấy.”
“Khi nào cô ấy trở về?”
“Rất khó nói, 10 ngày hoặc nửa tháng sau mới có thể trở về.”
Kỷ Ninh hỏi thăm mới biết ngoài Đường Phi, dưới trướng Hoàng Miểu còn có một số nghệ sĩ khác, vì vậy cần phải chia đều thời gian. Quản lý không cần đứng đằng sau nghệ sĩ mọi lúc như trợ lý, mọi thứ chỉ nhìn vào sự sắp xếp.
Cô gọi điện thoại cho Hoàng Miểu gần 20 phút, vừa mới đi vào chủ đề chính không lâu, bên phía Hoàng Miểu đã ồn ào, “Đợi chút, bên tôi đang xảy ra chuyện. Hay là cô sắp xếp lại ý tưởng của cô trước, lần sau chúng ta nói tiếp có được không?”
“Tìm một thời điểm để gặp mặt nói chuyện đi. Tuần tới cô có trở về không?”
Hoàng Miểu ngẫm nghĩ một hồi, “Vậy thứ Sáu tôi sẽ tìm một thời điểm quay về, đến lúc đó sẽ nói chuyện với cô.”
“Ừ, tạm biệt.”
Sau khi cúp máy, Kỷ Ninh muốn đi về, đẩy cửa ra thì thấy Tôn Hà.
Là con gái của ông chủ công ty, nắm bắt kịp tài nguyên tốt, có người gánh vác oan ức, Tôn Hà sống rất thoải mái. Lúc này cô ta giống như đi ngang qua, lại giống như đứng đợi ở đó liếc xéo cô. Nói chung là ánh mắt của cô ta không có thiện cảm, ngay cả lông mi cũng dựng đứng lên, tràn đầy thù hận.
Kỷ Ninh lại nhớ tới lần ăn cơm cách đây không lâu, các cô làm trong cùng công ty nên được xếp ngồi chung với nhau. Chẳng ngờ ngay lúc đó cô tiểu thư này vênh mặt lên nói là cô xui xẻo, còn khăng khăng đòi đổi chỗ ngồi cách xa cô nhất, khiến cho bầu không khí rất lúng túng.
Nhưng cô cũng không biết thái độ thù địch của Tôn Hà đến từ đâu. Chung quy thứ duy nhất có thể gọi là mối liên kết giữa hai người chỉ là vào lúc cô quay một bộ phim chung với chồng chưa cưới của Tôn Hà, đất diễn của đối phương diễn cũng rất ít.
Nhưng mà bây giờ cô không có thời gian đi so đo những chuyện này, đi lướt qua Tôn Hà và về nhà.
Sau khi về nhà, Kỷ Ninh nhanh chóng mở tài liệu ra, bắt đầu lên kế hoạch phát triển trong tương lai, chuẩn bị kỹ càng để thảo luận với Hoàng Miểu vào thứ Sáu.
Dưới trướng của Hoàng Miểu có nghệ sĩ hàng đầu và sắp lên hàng đầu, cô ấy nhất định sẽ dồn sức lực vào bọn họ, đoán chừng sẽ không quan tâm nhiều đến cô. Vì vậy bản thân cô phải gánh trách nhiệm nhiều hơn mới được.
Bước đầu tiên, cô đặt ra hai từ khóa: Cải chính tin đồn và dữ liệu.
Mặc dù tự mình lên kế hoạch chi tiết cũng không dễ dàng gì. Cô vừa tìm tài liệu, vừa phân tích tình hình bản thân. Đã nhiều ngày qua, cô chỉ ngủ có bốn tiếng, không biết Hoàng Miểu sẽ trả lời như thế nào. ——
Nhưng cho dù như thế nào, cuối cùng chuyện này có thể là một khởi đầu tốt.
Buổi quay đầu tiên của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đã đến trong lặng lẽ. Cô nhận được thông báo nói rằng hôm nay chỉ quay cảnh gặp mặt, bởi vì khách mời nam của cô rất bận rộn, qua vài ngày nữa mới quay cảnh chính thức hẹn hò.
8 giờ sáng, Kỷ Ninh đã đến địa điểm quay. Lúc đó đang dựng cảnh, mọi người đều làm việc nghiêm túc. Kỷ Ninh phân phát trà sữa mình mua cho nhân viên nghiệp vụ, sau đó ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một bên.
“Ninh Ninh, hay là chị về xe RV đợi đi? Chỗ này có lẽ phải mất một lúc mới xong.”
“Không sao đâu, chị sẽ đọc kịch bản.”
Không lâu sau, cô lại nghe thấy chuyên viên ánh sáng bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Tôi lục được cuống vé trước đây đi xem Kỷ Thời Diễn biểu diễn, thật là đáng nhớ. Đã lâu rồi anh ấy không biểu diễn.”
“Lỡ như còn có nữa thì sao? Tôi nghe nói hôm qua anh ấy tập đàn trong trường quay. Có phải anh ấy sắp mở một chuyến lưu diễn không?”
“Không thể nào. Ôi, nếu tôi có tiền thì tốt biết mấy. Tôi sẽ trả thật nhiều tiền để mua buổi biểu diễn solo của anh ấy, để anh ấy chỉ hát cho một mình tôi nghe.”
“Bớt ảo tưởng đi, chuyện tốt này sẽ đến lượt cô sao?”
Kỷ Thời Diễn xuất thân là ca sĩ thần tượng, đã phát hành nhiều album và có nhiều màn trình diễn kinh điển, nhưng sau đó chìm xuống trong hai năm. Lúc xuất hiện trở lại đã thay đổi thành công hình tượng thành diễn viên. Ngoài quảng bá phim điện ảnh và phim truyền hình, hiếm khi anh đi ra ngoài làm việc, tần số xuất hiện rất ít, nhưng vẫn nổi tiếng như trước đây.
Thật ra Kỷ Ninh cũng rất thích nghe anh hát, trong điện thoại còn lưu giữ rất nhiều màn trình diễn.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy cách bố trí sân khấu hơi quen mắt. Chưa kịp suy nghĩ, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn chợt lóe lên sau tấm rèm sân khấu khiến cô sững sờ trong chốc lát.
Nặc Nặc chọt cô, “Sao ngẩn người ra vậy?”
“Hình như chị thấy Kỷ Thời Diễn.” Cô cũng không chắc chắn lắm, “Anh ấy cũng tham gia chương trình này sao?”
Mặc dù anh đã xem qua tài liệu liên quan đến show truyền hình trên máy bay, nhưng cô không nghĩ anh sẽ nhận, —— dù sao có rất ít sao hạng A chịu tham gia show truyền hình hẹn hò này. Vì bản thân đã thu hút quá nhiều sự chú ý nên không cần đóng góp “độ hot” vào cặp đôi ngoài đời thực.
Chuyên viên ánh sáng trả lời cô trước: “Kỷ Thời Diễn không thể nào tham gia đâu nhỉ? Nhưng anh ấy có tham gia vào kế hoạch hậu trường, có thể thuận đường ghé qua xem thử thì sao? Tôi cũng không biết nữa, chưa nhận được tin tức.”
Kỷ Ninh gật đầu cho có, cảm thấy hơi bàng hoàng.
Một tiếng sau đã dựng cảnh xong, Kỷ Ninh đến phòng nghỉ đợi 20 phút. Buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Máy quay phim đã là một vật rất bình thường với nghệ sĩ. Ngay cả khi làm việc dưới ống kính cả ngày, họ cũng rất tự nhiên vì đã quen với nó, bị chụp hình hay không cũng không khác gì mấy.
Mặc dù trước đó đã thấy qua cách bố trí sân khấu, nhưng khi bấm máy, quy trình cơ bản và nghi thức vẫn là điều cần thiết.
Đầu tiên, cô nhận được thư mời bảo cô đi theo những cánh hoa dưới chân về phía trước. Trong thư nói rằng cuối đường là trường quay nhỏ mà cô vừa đi qua.
Mở cửa ra, trong trường quay tối om, chỉ có ánh đèn màu xanh dương nhạt phát sáng le lói trên sân khấu.
Lúc này cô còn rảnh rỗi suy nghĩ màu xanh dương là màu chủ đạo của Kỷ Thời Diễn. Người “bạn trai” này cũng hơi ăn ý với cô.
Trong trường quay yên tĩnh, không một bóng người. Kỷ Ninh hỏi thăm: “Có ai không?”
Không có ai đáp lại.
Cô tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngồi xuống chờ đợi, suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì.
Lúc đang ngổn ngang với những suy nghĩ thì ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên. Những cơn sóng rút xuống, bức màn che hệt như ánh trăng uốn lượn nhẹ nhàng xuống đến chân cô.
Tiếng đàn biểu diễn như dòng nước chảy vào tai, mỗi nốt nhạc đều quen thuộc khiến lồng ngực căng lên.
Đó là —— bài hát ra mắt của Kỷ Thời Diễn!
Màn sân khấu từ từ được kéo ra, cô chợt nhớ lại buổi hòa nhạc đầu tiên của Kỷ Thời Diễn cũng được bố trí như vậy, mà người đang biểu diễn…
Cô chớp mắt hoài nghi.
Trên sân khấu, Kỷ Thời Diễn vẫn luôn bình tĩnh, vẫn thông thạo từ đàn đến hát, phong thái chững chạc, có thần thái, khiến người khác không thể nhìn sang chỗ khác.
Đó là bài hát ra mắt của anh, giành hạng nhất trên rất nhiều bảng xếp hạng, mức độ lan truyền rất cao.
Kỷ Ninh chắc cũng sẽ giống như trong tưởng tượng ban đầu của anh. Khi cô hát theo, anh sẽ tiện thể đi tới trước mặt cô, giới thiệu ca sĩ gốc trình bày bài hát này là anh, tăng thêm ấn tượng sâu sắc với cô.
Thế nhưng cô gái dưới sân khấu đã rơi vào trạng thái “hóa đá”, giống như bị dọa sợ choáng váng, chỉ còn lại đôi mắt một lát sau mới chớp một cái, con ngươi rất sáng.
Lần tương tác đầu tiên thất bại, anh đành phải vừa hát vừa đi xuống sân khấu. Lúc đứng trước mặt cô, bài hát vừa vặn kết thúc.
Kỷ Thời Diễn nghiêng người về phía trước, Kỷ Ninh không lường trước được, trong lúc luống cuống đã lùi về phía sau hai bước theo bản năng.
Người đàn ông nhận ra chi tiết này, nhưng chỉ hơi khựng lại, nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh thản nhiên xòe bàn tay ra và đưa tới trước mặt cô. ——
“Xin chào, tôi là Kỷ Thời Diễn.”
Lòng bàn tay trước mặt mềm mại và khô ráo, cô chỉ cần hơi tiến về phía trước là có thể nắm lấy.
HẾT CHƯƠNG 3
“Kỷ Ninh?”
Kỷ Thời Diễn nghe thấy câu hỏi từ người đối diện, giọng nói vẫn trầm thấp, không chút hoảng sợ, “Không được à?”
“Được hay không thì tôi không biết, chỉ biết là bọn họ định ghép cặp Kỷ Ninh với Tưởng Xuyên.” Giang Thắng vỗ vào khuỷu tay, “Cái này là cậu đang muốn đổi đôi đấy. Tôi không chắc liệu có thể giành được cô ấy không.”
Giọng nói của Kỷ Thời Diễn vẫn bình thản, “Không được thì tôi không tham gia.”
“Chà, thẳng thừng vậy sao?” Giang Thắng cũng không hiểu, “Tại sao phải là cô ấy? Cậu đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của cô ấy nên muốn hợp tác với cô ấy à?”
“Không phải.” Anh cụp mắt xuống, “Cô ấy nói không biết tôi.”
Giang Thắng vui sướng, “Vẫn còn có người không biết đến cậu hả?
Ảnh đế* Kỷ của chúng ta có tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói đến khán giả, hơn nửa giới giải trí đều là fangirl của cậu, vậy mà vẫn còn một diễn viên nhỏ bé không biết đến cậu hả?”
*Ảnh đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.
“Đâu chỉ là không biết. Đi hết thảm đỏ, đã lên hot search, vậy mà còn nói chắc nịch là chưa từng gặp tôi.”
Giang Thắng cười chảy nước mắt, “Ở trước mặt cô ấy, cậu lại không có cảm giác tồn tại hả? Còn bị người ta phớt lờ nữa ư?!”
Nghĩ ngợi một lúc, Giang Thắng nói: “Chẳng trách cậu muốn tham gia show truyền hình, hẹn hò với người ta. Yêu đương với loại người như cậu nhất định rất đau khổ. Đúng là một sự trừng phạt và ra oai phủ đầu khá nặng.”
Kỷ Thời Diễn:?
Người đàn ông nheo mắt lại, “Cậu nói lại lần nữa xem?”
“Không phải sao? Kén chọn trong công việc cũng đành, nói tới yêu đương chắc cũng sẽ nhàm chán. Ai lại thích yêu đương với một pho tượng chứ?”
Đằng sau bối cảnh trường học, Giang Thắng và anh còn là bạn nối khố. Do tính cách của Kỷ Thời Diễn lạnh lùng và không thích giao tiếp, cho nên Giang Thắng đã trở thành quản lý kiêm trợ lý của anh trong nhiều năm qua.
Kỷ Thời Diễn bị kích động, nhếch môi lên, “Được, chờ đó.”
Giang Thắng chỉ mong được nhìn cậu ta bị dạy dỗ, “Nếu thực sự là Kỷ Ninh thì hy vọng cậu sẽ không bị xem thường đến thê thảm.”
Người đàn ông lại nhớ đến buổi chiều, ánh mắt hoảng sợ của cô khi nhìn thấy anh đứng đằng sau giống như con nai bị hoảng sợ.
Bỗng nhiên anh rất muốn ghép đôi với cô, muốn biết lúc cô phát hiện ra anh là bạn trai của cô sẽ có biểu cảm gì.
///
“Vậy nên buổi chiều cậu đã nhìn thấy Kỷ Thời Diễn khỏa thân?!”
Giọng nói của Tống Du xuyên thủng màng nhĩ, Kỷ Ninh đưa điện thoại ra xa, “Chỉ có đằng sau lưng, những chỗ khác không thấy.”
Vừa nãy cô chỉ mới nói sơ vụ việc cho Tống Du nghe, Tống Du đã kích động đến nỗi sống chết gọi lại.
“Nhưng mà đó là người thật đấy, khác với trên màn hình điện thoại đấy. Trơn bóng không? Mịn màng không? Cuốn hút không?”
Kỷ Ninh bất lực, “Mình bận xoay người sang chỗ khác nên không để ý tới.”
“Nhảm nhí, chân cậu bị chuột rút là vì viện lý do cho mình.” Tống Du rất ghen tị, “Trước đó cậu nói là chưa từng gặp Kỷ Thời Diễn, kết quả là hai ngày vừa qua, cậu không chỉ tiếp xúc gần gũi, mà còn cho mình thưởng thức cảnh trong phòng thay đồ nữa. Cậu cũng quá tốt số đấy chứ.”
“Tốt số cái gì, mình không biết anh ấy có hiểu lầm mình hay không.” Kỷ Ninh xoa thái dương, “Mình đúng là cô gái đáng thương.”
“Cậu quá hạnh phúc rồi.” Tống Du lại hỏi: “Đúng rồi, cậu thực sự muốn nhận 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 à?”
Ngày đầu tiên sau khi trở thành người yêu, chương trình sẽ ghi lại tiến triển yêu đương hàng ngày của khách mời, đến lúc đó sẽ phát sóng lên TV, ê kíp hậu trường cũng rất tốt.
Người tham gia show truyền hình này chủ yếu là các nghệ sĩ đang nổi, mục đích là thay đổi ý nghĩa của tạo hiệu ứng cặp đôi, có thể mở rộng chủ đề thảo luận.
Kỷ Ninh đáp: “Dĩ nhiên phải tham gia, công việc mà.”
“Nói là như vậy, nhưng chẳng phải cậu sẽ khó cưỡng lại người đàn ông chăm sóc cậu chu đáo lâu dài như vậy sao? Mình thấy có rất nhiều cô gái đã thực sự rung động sau chương trình, cánh đàn ông chỉ là đang làm việc.”
“Cậu chỉ đang thay mặt khán giả nữ mà thôi. cậu thực sự biết người ta có thích hay không?” Kỷ Ninh rất tự tin, “Yên tâm đi, mình sẽ không như vậy. Show truyền hình luôn có kịch bản, mình rất tỉnh táo.”
Tống Du rùng mình, “Còn chưa bắt đầu mà cậu đã khẳng định chắc nịch rồi, mình thấy hơi sợ.”
“Lời khẳng định của mình chưa bao giờ sai.” Kỷ Ninh tuyệt đối không cho phép sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của mình bị người khác nghi ngờ, nói chắc nịch: “Nếu rung động sẽ là cháu trai của cậu được không?”
“…”
“Ác quá đi.” Tống Du im lặng vài giây rồi mới nói: “Mình sẽ nhớ kỹ, hy vọng mình sẽ không nhận được tin vui có ngày được làm bà nội.”
——
《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 dự kiến quay tập đầu tiên sau hai tuần nữa. Vì hiệu quả, tổ chương trình không nói cho Kỷ Ninh biết “bạn trai” của cô là ai.
Điều không giấu giếm duy nhất là chương trình thực sự có kịch bản, nhưng kịch bản chỉ có một phần, có rất nhiều không gian để khách mời tự do phát huy.
Mỗi cặp đôi sẽ có một biên kịch. Biên kịch hậu kì sẽ xây dựng tình tiết phù hợp theo tính cách, nói không chừng còn có lời thoại. Dù sao sự sắp xếp này rất linh hoạt, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Trong hai tuần chờ đợi, Kỷ Ninh không có việc gì quan trọng nên đã chỉnh trang lại, đi thẳng đến công ty. Trước khi đến công ty, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng hoàn toàn không ngờ mọi thứ lại êm đẹp đến vậy. ——
Trước đó, người đại diện vừa đọc sách vừa nói: “Không ai nói cho cô biết sao? À, tôi cũng vừa mới nhận được thông báo vào hôm qua. Cô đã được đổi đến ê kíp của Hoàng Miểu, tôi sẽ đưa phương thức liên lạc cho cô sau.”
Hoàng Miểu cũng được xem là quản lý có chút danh tiếng, năng lực làm việc khá tốt, đăng thông báo PR cũng sẽ không có trở ngại. Đây được xem như là tin tốt với Kỷ Ninh, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Cô ấy không muốn nói chuyện trực tiếp với tôi sao? Cô ấy đang ở đâu?”
“Tây Bắc.”
“… Cái gì?”
“Đường Phi đang quay phim ở Tây Bắc, cô ấy đi chung với Đường Phi. Cô thêm bạn WeChat trước đi, chờ cô ấy về rồi hẹn với cô ấy.”
“Khi nào cô ấy trở về?”
“Rất khó nói, 10 ngày hoặc nửa tháng sau mới có thể trở về.”
Kỷ Ninh hỏi thăm mới biết ngoài Đường Phi, dưới trướng Hoàng Miểu còn có một số nghệ sĩ khác, vì vậy cần phải chia đều thời gian. Quản lý không cần đứng đằng sau nghệ sĩ mọi lúc như trợ lý, mọi thứ chỉ nhìn vào sự sắp xếp.
Cô gọi điện thoại cho Hoàng Miểu gần 20 phút, vừa mới đi vào chủ đề chính không lâu, bên phía Hoàng Miểu đã ồn ào, “Đợi chút, bên tôi đang xảy ra chuyện. Hay là cô sắp xếp lại ý tưởng của cô trước, lần sau chúng ta nói tiếp có được không?”
“Tìm một thời điểm để gặp mặt nói chuyện đi. Tuần tới cô có trở về không?”
Hoàng Miểu ngẫm nghĩ một hồi, “Vậy thứ Sáu tôi sẽ tìm một thời điểm quay về, đến lúc đó sẽ nói chuyện với cô.”
“Ừ, tạm biệt.”
Sau khi cúp máy, Kỷ Ninh muốn đi về, đẩy cửa ra thì thấy Tôn Hà.
Là con gái của ông chủ công ty, nắm bắt kịp tài nguyên tốt, có người gánh vác oan ức, Tôn Hà sống rất thoải mái. Lúc này cô ta giống như đi ngang qua, lại giống như đứng đợi ở đó liếc xéo cô. Nói chung là ánh mắt của cô ta không có thiện cảm, ngay cả lông mi cũng dựng đứng lên, tràn đầy thù hận.
Kỷ Ninh lại nhớ tới lần ăn cơm cách đây không lâu, các cô làm trong cùng công ty nên được xếp ngồi chung với nhau. Chẳng ngờ ngay lúc đó cô tiểu thư này vênh mặt lên nói là cô xui xẻo, còn khăng khăng đòi đổi chỗ ngồi cách xa cô nhất, khiến cho bầu không khí rất lúng túng.
Nhưng cô cũng không biết thái độ thù địch của Tôn Hà đến từ đâu. Chung quy thứ duy nhất có thể gọi là mối liên kết giữa hai người chỉ là vào lúc cô quay một bộ phim chung với chồng chưa cưới của Tôn Hà, đất diễn của đối phương diễn cũng rất ít.
Nhưng mà bây giờ cô không có thời gian đi so đo những chuyện này, đi lướt qua Tôn Hà và về nhà.
Sau khi về nhà, Kỷ Ninh nhanh chóng mở tài liệu ra, bắt đầu lên kế hoạch phát triển trong tương lai, chuẩn bị kỹ càng để thảo luận với Hoàng Miểu vào thứ Sáu.
Dưới trướng của Hoàng Miểu có nghệ sĩ hàng đầu và sắp lên hàng đầu, cô ấy nhất định sẽ dồn sức lực vào bọn họ, đoán chừng sẽ không quan tâm nhiều đến cô. Vì vậy bản thân cô phải gánh trách nhiệm nhiều hơn mới được.
Bước đầu tiên, cô đặt ra hai từ khóa: Cải chính tin đồn và dữ liệu.
Mặc dù tự mình lên kế hoạch chi tiết cũng không dễ dàng gì. Cô vừa tìm tài liệu, vừa phân tích tình hình bản thân. Đã nhiều ngày qua, cô chỉ ngủ có bốn tiếng, không biết Hoàng Miểu sẽ trả lời như thế nào. ——
Nhưng cho dù như thế nào, cuối cùng chuyện này có thể là một khởi đầu tốt.
Buổi quay đầu tiên của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đã đến trong lặng lẽ. Cô nhận được thông báo nói rằng hôm nay chỉ quay cảnh gặp mặt, bởi vì khách mời nam của cô rất bận rộn, qua vài ngày nữa mới quay cảnh chính thức hẹn hò.
8 giờ sáng, Kỷ Ninh đã đến địa điểm quay. Lúc đó đang dựng cảnh, mọi người đều làm việc nghiêm túc. Kỷ Ninh phân phát trà sữa mình mua cho nhân viên nghiệp vụ, sau đó ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một bên.
“Ninh Ninh, hay là chị về xe RV đợi đi? Chỗ này có lẽ phải mất một lúc mới xong.”
“Không sao đâu, chị sẽ đọc kịch bản.”
Không lâu sau, cô lại nghe thấy chuyên viên ánh sáng bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Tôi lục được cuống vé trước đây đi xem Kỷ Thời Diễn biểu diễn, thật là đáng nhớ. Đã lâu rồi anh ấy không biểu diễn.”
“Lỡ như còn có nữa thì sao? Tôi nghe nói hôm qua anh ấy tập đàn trong trường quay. Có phải anh ấy sắp mở một chuyến lưu diễn không?”
“Không thể nào. Ôi, nếu tôi có tiền thì tốt biết mấy. Tôi sẽ trả thật nhiều tiền để mua buổi biểu diễn solo của anh ấy, để anh ấy chỉ hát cho một mình tôi nghe.”
“Bớt ảo tưởng đi, chuyện tốt này sẽ đến lượt cô sao?”
Kỷ Thời Diễn xuất thân là ca sĩ thần tượng, đã phát hành nhiều album và có nhiều màn trình diễn kinh điển, nhưng sau đó chìm xuống trong hai năm. Lúc xuất hiện trở lại đã thay đổi thành công hình tượng thành diễn viên. Ngoài quảng bá phim điện ảnh và phim truyền hình, hiếm khi anh đi ra ngoài làm việc, tần số xuất hiện rất ít, nhưng vẫn nổi tiếng như trước đây.
Thật ra Kỷ Ninh cũng rất thích nghe anh hát, trong điện thoại còn lưu giữ rất nhiều màn trình diễn.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy cách bố trí sân khấu hơi quen mắt. Chưa kịp suy nghĩ, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn chợt lóe lên sau tấm rèm sân khấu khiến cô sững sờ trong chốc lát.
Nặc Nặc chọt cô, “Sao ngẩn người ra vậy?”
“Hình như chị thấy Kỷ Thời Diễn.” Cô cũng không chắc chắn lắm, “Anh ấy cũng tham gia chương trình này sao?”
Mặc dù anh đã xem qua tài liệu liên quan đến show truyền hình trên máy bay, nhưng cô không nghĩ anh sẽ nhận, —— dù sao có rất ít sao hạng A chịu tham gia show truyền hình hẹn hò này. Vì bản thân đã thu hút quá nhiều sự chú ý nên không cần đóng góp “độ hot” vào cặp đôi ngoài đời thực.
Chuyên viên ánh sáng trả lời cô trước: “Kỷ Thời Diễn không thể nào tham gia đâu nhỉ? Nhưng anh ấy có tham gia vào kế hoạch hậu trường, có thể thuận đường ghé qua xem thử thì sao? Tôi cũng không biết nữa, chưa nhận được tin tức.”
Kỷ Ninh gật đầu cho có, cảm thấy hơi bàng hoàng.
Một tiếng sau đã dựng cảnh xong, Kỷ Ninh đến phòng nghỉ đợi 20 phút. Buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Máy quay phim đã là một vật rất bình thường với nghệ sĩ. Ngay cả khi làm việc dưới ống kính cả ngày, họ cũng rất tự nhiên vì đã quen với nó, bị chụp hình hay không cũng không khác gì mấy.
Mặc dù trước đó đã thấy qua cách bố trí sân khấu, nhưng khi bấm máy, quy trình cơ bản và nghi thức vẫn là điều cần thiết.
Đầu tiên, cô nhận được thư mời bảo cô đi theo những cánh hoa dưới chân về phía trước. Trong thư nói rằng cuối đường là trường quay nhỏ mà cô vừa đi qua.
Mở cửa ra, trong trường quay tối om, chỉ có ánh đèn màu xanh dương nhạt phát sáng le lói trên sân khấu.
Lúc này cô còn rảnh rỗi suy nghĩ màu xanh dương là màu chủ đạo của Kỷ Thời Diễn. Người “bạn trai” này cũng hơi ăn ý với cô.
Trong trường quay yên tĩnh, không một bóng người. Kỷ Ninh hỏi thăm: “Có ai không?”
Không có ai đáp lại.
Cô tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngồi xuống chờ đợi, suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì.
Lúc đang ngổn ngang với những suy nghĩ thì ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên. Những cơn sóng rút xuống, bức màn che hệt như ánh trăng uốn lượn nhẹ nhàng xuống đến chân cô.
Tiếng đàn biểu diễn như dòng nước chảy vào tai, mỗi nốt nhạc đều quen thuộc khiến lồng ngực căng lên.
Đó là —— bài hát ra mắt của Kỷ Thời Diễn!
Màn sân khấu từ từ được kéo ra, cô chợt nhớ lại buổi hòa nhạc đầu tiên của Kỷ Thời Diễn cũng được bố trí như vậy, mà người đang biểu diễn…
Cô chớp mắt hoài nghi.
Trên sân khấu, Kỷ Thời Diễn vẫn luôn bình tĩnh, vẫn thông thạo từ đàn đến hát, phong thái chững chạc, có thần thái, khiến người khác không thể nhìn sang chỗ khác.
Đó là bài hát ra mắt của anh, giành hạng nhất trên rất nhiều bảng xếp hạng, mức độ lan truyền rất cao.
Kỷ Ninh chắc cũng sẽ giống như trong tưởng tượng ban đầu của anh. Khi cô hát theo, anh sẽ tiện thể đi tới trước mặt cô, giới thiệu ca sĩ gốc trình bày bài hát này là anh, tăng thêm ấn tượng sâu sắc với cô.
Thế nhưng cô gái dưới sân khấu đã rơi vào trạng thái “hóa đá”, giống như bị dọa sợ choáng váng, chỉ còn lại đôi mắt một lát sau mới chớp một cái, con ngươi rất sáng.
Lần tương tác đầu tiên thất bại, anh đành phải vừa hát vừa đi xuống sân khấu. Lúc đứng trước mặt cô, bài hát vừa vặn kết thúc.
Kỷ Thời Diễn nghiêng người về phía trước, Kỷ Ninh không lường trước được, trong lúc luống cuống đã lùi về phía sau hai bước theo bản năng.
Người đàn ông nhận ra chi tiết này, nhưng chỉ hơi khựng lại, nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh thản nhiên xòe bàn tay ra và đưa tới trước mặt cô. ——
“Xin chào, tôi là Kỷ Thời Diễn.”
Lòng bàn tay trước mặt mềm mại và khô ráo, cô chỉ cần hơi tiến về phía trước là có thể nắm lấy.
HẾT CHƯƠNG 3
Bình luận facebook