Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Hoạt động trước khi ngủ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trung tâm mua sắm đã được dọn hiện trường để ghi hình, những người bị loại tạm thời lên phòng nghỉ trên lầu đợi.
Kỷ Thời Diễn vào phòng nghỉ mới phát hiện mình cũng không phải là người vinh dự đầu tiên.
Trong phòng nghỉ, đám bạn đang ôm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn anh, “Sao cậu cũng vào đây? Tôi không thường xuyên tham gia show truyền hình, bị loại là chuyện bình thường. Chẳng phải cậu được mệnh danh là cao thủ trò chơi sao?!”
Nhóm bạn của anh chủ yếu là nhà sản xuất nhạc, ít xuất hiện trước sân khấu, nhưng lại không sợ máy quay, dù sao đã từng giao tiếp với nhiều nghệ sĩ hàng đầu.
Hơn nữa thấy Kỷ Ninh và bọn họ khá hợp nhau, cả ngày đi mua sắm cũng chẳng thú vị, vì vậy anh muốn tận dụng trò chơi này để cô và bạn bè trong giới của mình trở nên thân thiết hơn.
Cậu bạn còn nói: “Cậu biết tôi chết thế nào không? Tôi đi vệ sinh xong, đi ra thì có người đánh lén tôi, kéo lấy sợi dây rồi đập bóng bay của tôi. Tôi nói này, còn có thể chơi như thế hả?”
“Không có gì không được.” Người đàn ông khẽ cười, “Cũng không phạm quy.”
“Vậy còn cậu, cậu chết như thế nào?”
Kỷ Thời Diễn mới vừa cười bỗng im lặng.
“Nói đi, tôi rất tò mò tại sao cậu lại vào đây sớm như vậy. Bị kìm kẹp? Bị vây đánh? Bị gài bẫy?”
“Sai hết rồi.” Triệu Kinh đi theo vào trả lời thay Kỷ Thời Diễn: “Cậu ta biến chiến thắng tuyệt tối của chúng tôi thành ngược lại.”
“Tôi chặn Kỷ Ninh ở trong góc, muốn bóp bóng bay của Kỷ Ninh, cậu ta tự dưng xuất hiện từ cái góc xó xỉnh nào không biết, sau đó ngăn chặn tôi.”
“Ngăn chặn tôi đấy, tôi đấy, đồng đội của cậu ta đấy! Cậu ta ngăn chặn đồng đội của cậu ta đấy, mấy người có tin không?” Hiện tại Triệu Kinh vẫn chưa bình tĩnh lại, “Chuyện này được coi là gì? Trong trò chơi không có bạn gái gì cả. Kỷ Thời Diễn, cậu có thể tỉnh táo lại không?!”
Cậu bạn bật cười, “Vậy mà lúc nãy cậu ta còn cười nhạo tôi bị bóp bóng bay khi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Chẳng phải cậu ta cũng giống tôi sao?”
Kỷ Thời Diễn nhìn Triệu Kinh, “Sao cậu cũng vào đây?”
“Còn biết quan tâm tới tôi hả?” Triệu Kinh lấy chai nước suối ra, “Chẳng phải sau khi cậu đi, người của đội Kỷ Ninh tới sao? Chẳng phải giống như con kiến lẻ loi không ai giúp đỡ, bị người ta bóp bể sao? Tôi không sao, tôi thực sự không sao, cậu không cần quan tâm tới tôi, quan tâm tới Kỷ Ninh đi.”
“…”
Nói tới đây, “Kỷ Ninh sao rồi?”
“Cậu thực sự quan tâm tới cô ấy hả?” Triệu Kinh chỉ muốn đập nát chai nước suối, “Rất ổn. Ba người đàn ông đã chết, trong đội chỉ còn một mình cô ấy, có thể không ổn sao?”
…
Cuối cùng còn lại Kỷ Ninh đối đầu với một cô gái của đội kia.
Trên lầu phòng nghỉ vang lên tiếng hét chói tai, Triệu Kinh rụt cổ lại, “Gì mà quyết liệt vậy, kêu la đến mức này.”
“Kỷ Ninh tiêu rồi, Mạn Mạn là người cuối cùng. Mạn Mạn là cô gái mạnh mẽ, lẽ nào lại không đè bẹp Kỷ Ninh.”
Cuộc thi đấu nhanh chóng kết thúc, mọi người ra khỏi phòng nghỉ kiểm tra tình hình.
Sau lưng Mạn Mạn có một quả bóng bay, thở hồng hộc chạy đến phòng nghỉ.
Kỷ Thời Diễn nhìn cô ấy, “Cậu đã bóp bóng bay của Kỷ Ninh à?”
Mạn Mạn nhìn anh một hồi rồi cười, “Không có, Kỷ Ninh thắng rồi. Cô ấy đưa quả bóng bay này cho tôi.”
Triệu Kinh đến gần, “Kỷ Ninh có thể thắng cậu hả? Cậu đừng có nói đùa. Cả người cậu cơ bắp thế kia mà lại bị một cô gái yếu đuối hạ gục sao?”
“Người ta thông minh được chưa?” Mạn Mạn nói: “Cô ấy núp đằng sau tay vịn cầu thang, kẹp bể bóng bay của tôi bằng hai tấm bảng.”
Trước khi chia nhau ra, có một cô gái đùa giỡn với Kỷ Ninh, “Tại sao cô cho rằng mình sẽ thắng?”
Kỷ Ninh nghĩ ngợi, “Có thể là vì khá may mắn.”
Cũng có thể là vì sự bảo vệ trong tích tắc của Kỷ Thời Diễn cho cô thêm sức mạnh.
Bạn bè của anh chơi một lúc rồi rời đi, chương trình lại quay về khuôn khổ hai người bên nhau.
Không biết tại sao hôm nay Kỷ Thời Diễn bỗng nhiên nói muốn dạy cô nấu ăn, hỏi cô có muốn học không.
“Em thực sự rất muốn học.” Cô véo nhẹ dái tai, “Có khó lắm không?”
“Không khó.” Anh nói: “Dạy em món đơn giản.”
Hai người tìm đại một nhà bếp sạch sẽ có đủ nguyên liệu. Kỷ Thời Diễn cởi áo khoác ra, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Kỷ Ninh rửa sạch chảo và xẻng chiên, giơ chảo lên lắc thử, sau khi bắt chước động tác xào trộn thì muốn nhìn xem anh đang làm gì.
Kết quả là cô nghiêng đầu qua thì ngửi thấy mùi hương hổ phách và gỗ mun. Người đàn ông nghiêng đầu đến gần, hai cánh tay xáp lại gần.
“Buộc tóc lại đã.”
Cô cho rằng ý của anh là bảo cô tự làm, nhúc nhích vai, rụt lại theo bản năng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, “Đừng nhúc nhích.”
Cô thực sự không nhúc nhích nữa, cảm thấy tóc được người ta luồn vào lòng bàn tay, lông mi run run, không biết nên nhìn đi đâu.
Kỷ Ninh bừng tỉnh, cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại bị lượng oxy dần dần cạn kiệt quấy nhiễu làm không thể suy nghĩ nhiều hơn.
Ban đầu Kỷ Thời Diễn tưởng chuyện này rất đơn giản, dù sao anh thấy nam chính trong phim Hàn Quốc làm một lần là xong. Kết quả là đến lượt mình lại hơi không cân đối, không phải buộc lệch thì là có sợi tóc rớt ra.
Thiếu nữ khẽ xuýt xoa.
“… Đau à?”
Anh cúi xuống, phát hiện có sợi tóc bị vướng trong dây buộc tóc, sau khi tháo ra lại hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Vâng.”
“Cứ để vậy đi.”
Cho dù mắc chứng
rối loạn ám ảnh cưỡng chế* như Kỷ Thời Diễn cũng phải thừa nhận đây là trạng thái tốt nhất mà anh có thể làm.
*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn trong đó người bệnh lặp đi lặp lại những suy nghĩ, ý tưởng hoặc cảm giác không mong muốn (ám ảnh), khiến họ cảm thấy bị thúc đẩy làm điều gì đó lặp đi, lặp lại (cưỡng chế).
Lúc này, Kỷ Ninh chợt nhớ tới trước đây nhìn thấy sau tai anh có nốt ruồi trong hình do fan chụp, cô lặng lẽ nghiêng đầu xác nhận.
Có thật, màu nâu nhạt, sau dái tai của anh.
Cuối cùng Kỷ Ninh đã không nhớ rõ làm thành công món
cánh gà sốt Coca* như thế nào.
*Cánh gà sốt Coca: xem hình minh họa
Thứ duy nhất còn nhớ là nốt ruồi sau tai anh. Trong khoảnh khắc bọn họ dựa sát vào nhau, cô có thể chộp lấy.
Nó từng được chụp rõ nét ở khoảng cách gần nhờ vào
máy ảnh DSRL* chuyên nghiệp, nhưng bây giờ nó đã ở gần sát cô, gần trong gang tấc.
*Máy ảnh DSRL: là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.
Máy ảnh DSRL (hình minh họa)
///
Sau khi kết thúc buổi ghi hình hôm đó, vì ăn ba miếng cánh gà Coca nên huấn luyện viên thể dục gửi báo cáo tới, buộc cô phải đến phòng tập gym, tập luyện trong hai tiếng.
Sau khi trở về xem tài khoản phụ, Kỷ Ninh mới nhận ra.
Buộc tóc này… Chẳng phải đó là bài đăng mà hôm qua cô chuyển tiếp, sau đó tag tên Kỷ Thời Diễn sao?
…??
Cô chuyển về tài khoản diễn viên Kỷ Ninh của mình xem thử, phát hiện tài khoản này không đăng gì cả, không nhấn thích gì cả. Cô không dùng sai tài khoản, chỉ có duy nhất tài khoản phụ của cô hoạt động.
Kỷ Thời Diễn anh… Lẽ nào…
Suy nghĩ này còn chưa xuất hiện, Kỷ Ninh vội vàng ém xuống.
Sao có thể chứ? —— Cho dù Kỷ Thời Diễn biết tài khoản phụ của cô thì cũng không vào xem cô mỗi ngày. Cô cũng không phải là nữ idol hàng đầu trong nước.
Kỷ Ninh quyết định vẫn nên nhanh chóng đi tắm rồi đi ngủ.
Còn chưa nằm xuống mà đã có dấu hiệu nằm mơ rồi. Quả thật gần đây cô bị Tống Du đầu độc thâm sâu rồi.
Còn Kỷ Thời Diễn lại bắt đầu hoạt động trước khi đi ngủ theo thói quen gần đây —— xem Weibo.
Anh cho rằng bây giờ mình giống như đang mở cửa hàng, thỉnh thoảng có hoạt động gì là phải đến xem khách hàng có phản hồi gì không.
Nhưng tối nay khách hàng lại không có phản hồi gì.
Khách hàng đã đưa ra một số đánh giá về hành vi hoạt động khác của anh, đánh giá như sau:
【Trên thế giới vốn dĩ không có từ để khen ngợi, nhìn Kỷ Thời Diễn nhiều lần là sẽ có.】
… Cũng được đấy.
Kỷ Thời Diễn xem từng câu từng chữ vài lần, sau đó mới thỏa mãn đưa tay ra đỡ sau gáy rồi nằm xuống.
Không uổng công anh chỉnh tài khoản này thành đặc biệt theo dõi.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đóng máy của 《Nơi Này Có Ngôi Sao》. Hôm đó, cảnh cuối cùng của Kỷ Ninh là cảnh khóc.
Cô vẫn chưa thử qua bật khóc khi đóng máy.
Mặc dù đã từng diễn, nhưng không có nghĩa là chỉ quay một lần, bởi vì có một số cảnh cần phải có rất nhiều vị trí máy quay mới có thể hoàn thành, phải quay nhiều hướng.
Hơn nữa, yêu cầu của phân cảnh đó lại là bật khóc vừa nhanh vừa dữ dội.
Khi đến lần thứ ba, đạo diễn thấy đuôi mắt của cô đã đỏ hoe, nói: “Lần này chỉ quay cận cảnh, nếu cô khóc không nổi thì chúng ta sẽ nhỏ ít thuốc nhỏ mắt ở dưới cằm là được.”
“Không sao.” Kỷ Ninh hít một hơi thật sâu, “Tôi vẫn có thể khóc.”
Là một diễn viên chuyên nghiệp, đóng cảnh khóc là kỹ năng cơ bản nhất.
Cô nhìn Trác Cống, nước mắt tuôn trào không quá ba giây, đưa tay ra hiệu OK với ống kính.
Đạo diễn nhanh chóng hô “Cắt”, phân cảnh của cô đã hoàn tất đóng máy.
Nhân viên nghiệp vụ gửi tặng hoa và rượu vang như thường lệ, có điều do Kỷ Ninh khá nhạy cảm với rượu nên vẫn chưa uống.
Thiếu nữ ôm hoa, nửa khuôn mặt bị đóa hoa che mất.
“Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại lần sau.”
Trác Cống cũng vẫy tay với cô, “Lần sau gặp lại!”
Dù sao qua vài tháng nữa, thời gian quảng bá sẽ tới.
Kỷ Thời Diễn lại không giống vậy.
Người đàn ông hờ hững nhìn thoáng qua Trác Cống rồi nhìn về phía Kỷ Ninh, “Ngày mốt gặp lại.”
Ngày mốt bọn họ phải quay tư liệu quảng bá 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》.
Trác Cống: …
Hả?
HẾT CHƯƠNG 47
Trung tâm mua sắm đã được dọn hiện trường để ghi hình, những người bị loại tạm thời lên phòng nghỉ trên lầu đợi.
Kỷ Thời Diễn vào phòng nghỉ mới phát hiện mình cũng không phải là người vinh dự đầu tiên.
Trong phòng nghỉ, đám bạn đang ôm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn anh, “Sao cậu cũng vào đây? Tôi không thường xuyên tham gia show truyền hình, bị loại là chuyện bình thường. Chẳng phải cậu được mệnh danh là cao thủ trò chơi sao?!”
Nhóm bạn của anh chủ yếu là nhà sản xuất nhạc, ít xuất hiện trước sân khấu, nhưng lại không sợ máy quay, dù sao đã từng giao tiếp với nhiều nghệ sĩ hàng đầu.
Hơn nữa thấy Kỷ Ninh và bọn họ khá hợp nhau, cả ngày đi mua sắm cũng chẳng thú vị, vì vậy anh muốn tận dụng trò chơi này để cô và bạn bè trong giới của mình trở nên thân thiết hơn.
Cậu bạn còn nói: “Cậu biết tôi chết thế nào không? Tôi đi vệ sinh xong, đi ra thì có người đánh lén tôi, kéo lấy sợi dây rồi đập bóng bay của tôi. Tôi nói này, còn có thể chơi như thế hả?”
“Không có gì không được.” Người đàn ông khẽ cười, “Cũng không phạm quy.”
“Vậy còn cậu, cậu chết như thế nào?”
Kỷ Thời Diễn mới vừa cười bỗng im lặng.
“Nói đi, tôi rất tò mò tại sao cậu lại vào đây sớm như vậy. Bị kìm kẹp? Bị vây đánh? Bị gài bẫy?”
“Sai hết rồi.” Triệu Kinh đi theo vào trả lời thay Kỷ Thời Diễn: “Cậu ta biến chiến thắng tuyệt tối của chúng tôi thành ngược lại.”
“Tôi chặn Kỷ Ninh ở trong góc, muốn bóp bóng bay của Kỷ Ninh, cậu ta tự dưng xuất hiện từ cái góc xó xỉnh nào không biết, sau đó ngăn chặn tôi.”
“Ngăn chặn tôi đấy, tôi đấy, đồng đội của cậu ta đấy! Cậu ta ngăn chặn đồng đội của cậu ta đấy, mấy người có tin không?” Hiện tại Triệu Kinh vẫn chưa bình tĩnh lại, “Chuyện này được coi là gì? Trong trò chơi không có bạn gái gì cả. Kỷ Thời Diễn, cậu có thể tỉnh táo lại không?!”
Cậu bạn bật cười, “Vậy mà lúc nãy cậu ta còn cười nhạo tôi bị bóp bóng bay khi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Chẳng phải cậu ta cũng giống tôi sao?”
Kỷ Thời Diễn nhìn Triệu Kinh, “Sao cậu cũng vào đây?”
“Còn biết quan tâm tới tôi hả?” Triệu Kinh lấy chai nước suối ra, “Chẳng phải sau khi cậu đi, người của đội Kỷ Ninh tới sao? Chẳng phải giống như con kiến lẻ loi không ai giúp đỡ, bị người ta bóp bể sao? Tôi không sao, tôi thực sự không sao, cậu không cần quan tâm tới tôi, quan tâm tới Kỷ Ninh đi.”
“…”
Nói tới đây, “Kỷ Ninh sao rồi?”
“Cậu thực sự quan tâm tới cô ấy hả?” Triệu Kinh chỉ muốn đập nát chai nước suối, “Rất ổn. Ba người đàn ông đã chết, trong đội chỉ còn một mình cô ấy, có thể không ổn sao?”
…
Cuối cùng còn lại Kỷ Ninh đối đầu với một cô gái của đội kia.
Trên lầu phòng nghỉ vang lên tiếng hét chói tai, Triệu Kinh rụt cổ lại, “Gì mà quyết liệt vậy, kêu la đến mức này.”
“Kỷ Ninh tiêu rồi, Mạn Mạn là người cuối cùng. Mạn Mạn là cô gái mạnh mẽ, lẽ nào lại không đè bẹp Kỷ Ninh.”
Cuộc thi đấu nhanh chóng kết thúc, mọi người ra khỏi phòng nghỉ kiểm tra tình hình.
Sau lưng Mạn Mạn có một quả bóng bay, thở hồng hộc chạy đến phòng nghỉ.
Kỷ Thời Diễn nhìn cô ấy, “Cậu đã bóp bóng bay của Kỷ Ninh à?”
Mạn Mạn nhìn anh một hồi rồi cười, “Không có, Kỷ Ninh thắng rồi. Cô ấy đưa quả bóng bay này cho tôi.”
Triệu Kinh đến gần, “Kỷ Ninh có thể thắng cậu hả? Cậu đừng có nói đùa. Cả người cậu cơ bắp thế kia mà lại bị một cô gái yếu đuối hạ gục sao?”
“Người ta thông minh được chưa?” Mạn Mạn nói: “Cô ấy núp đằng sau tay vịn cầu thang, kẹp bể bóng bay của tôi bằng hai tấm bảng.”
Trước khi chia nhau ra, có một cô gái đùa giỡn với Kỷ Ninh, “Tại sao cô cho rằng mình sẽ thắng?”
Kỷ Ninh nghĩ ngợi, “Có thể là vì khá may mắn.”
Cũng có thể là vì sự bảo vệ trong tích tắc của Kỷ Thời Diễn cho cô thêm sức mạnh.
Bạn bè của anh chơi một lúc rồi rời đi, chương trình lại quay về khuôn khổ hai người bên nhau.
Không biết tại sao hôm nay Kỷ Thời Diễn bỗng nhiên nói muốn dạy cô nấu ăn, hỏi cô có muốn học không.
“Em thực sự rất muốn học.” Cô véo nhẹ dái tai, “Có khó lắm không?”
“Không khó.” Anh nói: “Dạy em món đơn giản.”
Hai người tìm đại một nhà bếp sạch sẽ có đủ nguyên liệu. Kỷ Thời Diễn cởi áo khoác ra, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Kỷ Ninh rửa sạch chảo và xẻng chiên, giơ chảo lên lắc thử, sau khi bắt chước động tác xào trộn thì muốn nhìn xem anh đang làm gì.
Kết quả là cô nghiêng đầu qua thì ngửi thấy mùi hương hổ phách và gỗ mun. Người đàn ông nghiêng đầu đến gần, hai cánh tay xáp lại gần.
“Buộc tóc lại đã.”
Cô cho rằng ý của anh là bảo cô tự làm, nhúc nhích vai, rụt lại theo bản năng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, “Đừng nhúc nhích.”
Cô thực sự không nhúc nhích nữa, cảm thấy tóc được người ta luồn vào lòng bàn tay, lông mi run run, không biết nên nhìn đi đâu.
Kỷ Ninh bừng tỉnh, cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại bị lượng oxy dần dần cạn kiệt quấy nhiễu làm không thể suy nghĩ nhiều hơn.
Ban đầu Kỷ Thời Diễn tưởng chuyện này rất đơn giản, dù sao anh thấy nam chính trong phim Hàn Quốc làm một lần là xong. Kết quả là đến lượt mình lại hơi không cân đối, không phải buộc lệch thì là có sợi tóc rớt ra.
Thiếu nữ khẽ xuýt xoa.
“… Đau à?”
Anh cúi xuống, phát hiện có sợi tóc bị vướng trong dây buộc tóc, sau khi tháo ra lại hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Vâng.”
“Cứ để vậy đi.”
Cho dù mắc chứng
rối loạn ám ảnh cưỡng chế* như Kỷ Thời Diễn cũng phải thừa nhận đây là trạng thái tốt nhất mà anh có thể làm.
*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn trong đó người bệnh lặp đi lặp lại những suy nghĩ, ý tưởng hoặc cảm giác không mong muốn (ám ảnh), khiến họ cảm thấy bị thúc đẩy làm điều gì đó lặp đi, lặp lại (cưỡng chế).
Lúc này, Kỷ Ninh chợt nhớ tới trước đây nhìn thấy sau tai anh có nốt ruồi trong hình do fan chụp, cô lặng lẽ nghiêng đầu xác nhận.
Có thật, màu nâu nhạt, sau dái tai của anh.
Cuối cùng Kỷ Ninh đã không nhớ rõ làm thành công món
cánh gà sốt Coca* như thế nào.
*Cánh gà sốt Coca: xem hình minh họa
Thứ duy nhất còn nhớ là nốt ruồi sau tai anh. Trong khoảnh khắc bọn họ dựa sát vào nhau, cô có thể chộp lấy.
Nó từng được chụp rõ nét ở khoảng cách gần nhờ vào
máy ảnh DSRL* chuyên nghiệp, nhưng bây giờ nó đã ở gần sát cô, gần trong gang tấc.
*Máy ảnh DSRL: là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.
Máy ảnh DSRL (hình minh họa)
///
Sau khi kết thúc buổi ghi hình hôm đó, vì ăn ba miếng cánh gà Coca nên huấn luyện viên thể dục gửi báo cáo tới, buộc cô phải đến phòng tập gym, tập luyện trong hai tiếng.
Sau khi trở về xem tài khoản phụ, Kỷ Ninh mới nhận ra.
Buộc tóc này… Chẳng phải đó là bài đăng mà hôm qua cô chuyển tiếp, sau đó tag tên Kỷ Thời Diễn sao?
…??
Cô chuyển về tài khoản diễn viên Kỷ Ninh của mình xem thử, phát hiện tài khoản này không đăng gì cả, không nhấn thích gì cả. Cô không dùng sai tài khoản, chỉ có duy nhất tài khoản phụ của cô hoạt động.
Kỷ Thời Diễn anh… Lẽ nào…
Suy nghĩ này còn chưa xuất hiện, Kỷ Ninh vội vàng ém xuống.
Sao có thể chứ? —— Cho dù Kỷ Thời Diễn biết tài khoản phụ của cô thì cũng không vào xem cô mỗi ngày. Cô cũng không phải là nữ idol hàng đầu trong nước.
Kỷ Ninh quyết định vẫn nên nhanh chóng đi tắm rồi đi ngủ.
Còn chưa nằm xuống mà đã có dấu hiệu nằm mơ rồi. Quả thật gần đây cô bị Tống Du đầu độc thâm sâu rồi.
Còn Kỷ Thời Diễn lại bắt đầu hoạt động trước khi đi ngủ theo thói quen gần đây —— xem Weibo.
Anh cho rằng bây giờ mình giống như đang mở cửa hàng, thỉnh thoảng có hoạt động gì là phải đến xem khách hàng có phản hồi gì không.
Nhưng tối nay khách hàng lại không có phản hồi gì.
Khách hàng đã đưa ra một số đánh giá về hành vi hoạt động khác của anh, đánh giá như sau:
【Trên thế giới vốn dĩ không có từ để khen ngợi, nhìn Kỷ Thời Diễn nhiều lần là sẽ có.】
… Cũng được đấy.
Kỷ Thời Diễn xem từng câu từng chữ vài lần, sau đó mới thỏa mãn đưa tay ra đỡ sau gáy rồi nằm xuống.
Không uổng công anh chỉnh tài khoản này thành đặc biệt theo dõi.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đóng máy của 《Nơi Này Có Ngôi Sao》. Hôm đó, cảnh cuối cùng của Kỷ Ninh là cảnh khóc.
Cô vẫn chưa thử qua bật khóc khi đóng máy.
Mặc dù đã từng diễn, nhưng không có nghĩa là chỉ quay một lần, bởi vì có một số cảnh cần phải có rất nhiều vị trí máy quay mới có thể hoàn thành, phải quay nhiều hướng.
Hơn nữa, yêu cầu của phân cảnh đó lại là bật khóc vừa nhanh vừa dữ dội.
Khi đến lần thứ ba, đạo diễn thấy đuôi mắt của cô đã đỏ hoe, nói: “Lần này chỉ quay cận cảnh, nếu cô khóc không nổi thì chúng ta sẽ nhỏ ít thuốc nhỏ mắt ở dưới cằm là được.”
“Không sao.” Kỷ Ninh hít một hơi thật sâu, “Tôi vẫn có thể khóc.”
Là một diễn viên chuyên nghiệp, đóng cảnh khóc là kỹ năng cơ bản nhất.
Cô nhìn Trác Cống, nước mắt tuôn trào không quá ba giây, đưa tay ra hiệu OK với ống kính.
Đạo diễn nhanh chóng hô “Cắt”, phân cảnh của cô đã hoàn tất đóng máy.
Nhân viên nghiệp vụ gửi tặng hoa và rượu vang như thường lệ, có điều do Kỷ Ninh khá nhạy cảm với rượu nên vẫn chưa uống.
Thiếu nữ ôm hoa, nửa khuôn mặt bị đóa hoa che mất.
“Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại lần sau.”
Trác Cống cũng vẫy tay với cô, “Lần sau gặp lại!”
Dù sao qua vài tháng nữa, thời gian quảng bá sẽ tới.
Kỷ Thời Diễn lại không giống vậy.
Người đàn ông hờ hững nhìn thoáng qua Trác Cống rồi nhìn về phía Kỷ Ninh, “Ngày mốt gặp lại.”
Ngày mốt bọn họ phải quay tư liệu quảng bá 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》.
Trác Cống: …
Hả?
HẾT CHƯƠNG 47
Bình luận facebook