Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
“Mọi người đứng lên đi, đạo diễn, nhân viên công tác, tất cả mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh kỷ niệm nào.”
Mọi người bị Thang Mặc nhắc đến đều nở nụ cười gia nhập đội ngũ chụp ảnh. Một nhóm người chen chen lấn lấn, tùy ý chọn chỗ đứng. Nhân viên trong chương trình rất nhiều, cả một khung ảnh đâu đâu cũng thấy người.
Một em gái phụ trách trang điểm nhiệt tình nắm lấy cánh tay Kiều Hội, hơi nghiêng đầu về phía cô.
Tiếng ‘tách’ từ máy ảnh vang lên, bức ảnh đã được chụp xong chỉ trong vài giây.
‹ Tuyệt quá, bức ảnh tập thể ấm áp quá! ›
‹ Tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai ›
‹ Không có mà, bầu không khí chương trình rất tuyệt ›
‹ Sao anh trai đang cười bỗng dưng biểu cảm đột ngột trở nên lạnh lùng vậy? ›
° ° °
Hai ngày cuối cùng trôi qua rất nhanh, đã đến lúc mọi người phải tạm biệt trường Nhất Trung Bắc Thành.
Đạo diễn cầm loa trên tay, nhiệt huyết phát biểu: “Trong khoảng thời gian này mọi người đã chăm chỉ làm việc rồi, bây giờ được trở về hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi mong sẽ được gặp lại mọi người.”
Mùa hai kết thúc thành công vang dội, rất có thể sẽ có mùa ba tiếp tục nhưng thành viên chương trình chưa chắc sẽ là những người từng tham gia mùa trước.
Điển hình như mùa này chỉ có ba thành viên ở mùa cũ tham gia.
‹ Hẹn gặp lại! ›
‹ Cảm ơn chương trình đã lên sóng giúp tôi có một mùa hè không nhàm chán tý nào ›
‹ Hy vọng các thành viên sẽ bước trên con đường đầy hoa ›
Bầu không khí chia tay đầy lưu luyến bịn rịn, Kiều Hội ôm chặt lấy Lâm Mẫn Mẫn tặng cho cô ấy cái ôm tạm biệt. Lâm Mẫn Mẫn khẽ cười vỗ vai cô, “Con gái cô luôn muốn gặp mặt cháu, nếu có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé.”
Tất nhiên Kiều Hội sẽ vui vẻ đồng ý, “Vâng ạ.”
Sau giây phút chia tay là lúc ai về nhà nấy.
Kiều Hội vốn đang ở Bắc Thành vì vậy từ trường về nhà cô chỉ mất một tiếng đồng hồ. Để tránh bị nghi ngờ cô và Từ Diệc Dương không đi chung xe.
Khi cô sắp về tới căn hộ ở chung cùng anh thì ba cô gọi đến.
Trong điện thoại, giọng nói ông đầy vẻ nghiêm túc giống như bộ dạng lúc nói chuyện với cấp dưới, “Vừa khéo tới giờ ăn cơm tối, con đến nhà hàng Kim Hoa dùng bữa đi.”
Mối quan hệ giữa cô và ba Kiều chưa bao giờ thân thiết nhưng dù sao hai người cũng là ba con. Ông đã nuôi nấng cô suốt hai mươi năm qua vì vậy khi ông có yêu cầu gì cô đều cố gắng chấp nhận nó.
Tắt điện thoại, Kiều Hội quay sang nói với chị Hoan, “Chị đưa em tới nhà hàng Kim Hoa nhé.”
Có lẽ ba Kiều biết hôm nay là ngày quay cuối cùng của chương trình cho nên mới gọi điện hẹn cô ăn cơm. Kiều Hội mở điện thoại ra một lần nữa, nhắn cho Từ Diệc Dương một tin, nói anh không cần chờ cơm mình tiếp đó mới nhắm nghỉ ngơi.
Lúc đến nhà hàng đã là sáu giờ tối, trước kia cô cùng ba Kiều tới đây ăn vài lần, người phục vụ nhìn thấy cô đã nhận ra ngay, “Kiều tổng ở phòng 101, để tôi dẫn đường.”
Kiều Hội ‘ừ’ một tiếng, trước khi bước vào phòng bao cô cứ nghĩ đây chỉ là bữa ăn bình thường cho tới khi bước vào phòng cô mới nhận ra nó không bình thường như cô nghĩ.
Trong phòng bao, không chỉ có mình ba Kiều mà còn ba người xa lạ khác. Nhìn qua có thể biết được ba người họ là một gia đình, hai vợ chồng trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi.
Bước chân của cô dừng lại theo bản năng.
Ba Kiều thấy vậy thì ra hiệu, “Sao con còn đứng ở đó?” Trước mặt người ngoài, ông luôn tỏ ra là người ba đúng mực biết chăm sóc con gái.
Hai tay thả lỏng bên hông của Kiều Hội giờ đây hơi siết lại sau đó chậm chạp buông ra. Cô đoán được mục đích bữa ăn ngày hôm nay. Dù biết vậy cô cũng không thể phản kháng yêu cầu của ông trước mặt người ngoài. Kiều Hội chỉ đành bước đến ngồi ngay ngắn cạnh ông.
Ba Kiều mỉm cười giới thiệu, “Đây là gia đình bác Trương mới từ Anh quốc trở về. Khi nhỏ con thường sang nhà bác Trương tìm anh trai nhỏ chơi cùng, con còn nhớ không?”
Kiều Hội rũ mắt xuống, lắc đầu: “Con không nhớ lắm.”
Bác Trương nghe vậy thì cười, “Khi đó Kiều Kiều còn rất bé, hình như là khoảng năm sáu tuổi thì phải. Không nhớ là chuyện bình thường.” Dì Trương ở bên cạnh thở dài, “Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt một cái đã hơn mười năm trôi qua.”
Kiều Hội cố gắng lục tìm thông tin về gia đình bác Trương trong ký ức. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng nhớ ra chút ít. Quả thật ngày trước bên cạnh nhà cô có một gia đình họ Trương nhưng họ rời đi định cư bên Anh từ khá lâu nên cô không còn nhớ tới nữa. Còn đối với những gì ba Kiều nói khi nhỏ cô thường xuyên sang tìm con trai nhà bác Trương chơi thì cô hoàn toàn không nhớ.
Ba cô nói rất nhiều trong bữa tối nay, thậm chí ông còn quay sang nói với cô, “Năm nay Tiểu Tinh đã tốt nghiệp Đại học Birmingham [1] thằng bé sẽ trở về Trung Quốc phát triển sự nghiệp. Lúc đó hai đứa có thể liên lạc thường xuyên với nhau hơn rồi.”
[1] Birmingham: Tên một thành phố lớn nhất phía Đông Nam Michigan, Mỹ.
Dì Trương phụ họa theo, “Đúng vậy, giữa người trẻ tuổi với nhau luôn có nhiều đề tài để trò chuyện. Không giống như tôi, chỉ nói được với Tiểu Tinh vài câu.”
Đây là một buổi xem mắt bắt ép, bữa tối nay ai cùng đều nói đến vấn đề tiếp xúc gần gũi với nhau hơn, cùng nhau kết bạn làm quen. Trong giới hào môn này, hai nhà môn đăng hộ đối nói với nhau về vấn con cái chắc chắn đều xuất phát từ ý muốn tác hợp.
Kiều Hội cũng không muốn phá vỡ tầng giấy mỏng này, cô làm như không biết coi đây là một buổi ăn tối bình thường.
Cô lẳng lặng ăn cơm, thi thoảng nghe ba Kiều cùng bác Trương nói chuyện. Trong lòng suy nghĩ thời điểm nào thích hợp để nói với ba cô chuyện bản thân đã kết hôn.
Nếu không, ba Kiều thật sự sẽ đem cô bán cho người khác.
Đối với người có tiền mà nói, kết hôn thương mại vì lợi ích là chuyện bình thường. Chính vì điều này Kiều Hội mới đồng ý kết hôn với Từ Diệc Dương, chí ít anh cũng là hình mẫu lý tưởng của cô.
Thà bản thân tự lập gia đình còn hơn là bị bắt ép kết hôn với đối tượng ba mẹ chỉ định.
Chỉ là Kiều Hội không ngờ ba Kiều đã tính toán vấn đề này sớm hơn cô nghĩ.
Cô đã bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt tức giận của ông khi biết cô đã kết hôn. Bản thân cô không phải một con rối gỗ, cô có cảm xúc của riêng mình. Cô không muốn trở thành món hàng bị bán đi. Với riêng cô, tiền không phải tất cả, dù có kiếm được nhiều tiền đến chết cũng không thể mang đi. Bởi vậy cô không hiểu vì sao ba mình nhất quyết muốn tạo ra một cuộc hôn nhân thương mại đem lại lợi ích để mở rộng con đường kinh doanh?
Bữa cơm này có lẽ chỉ mình ba Kiều và bác Trương cảm thấy thoải mái. Còn tâm trạng của dì Trương và Trương Tinh thì cô không đoán được.
Đối tượng ba Kiều tìm cho cô nhìn qua lập tức đoán được là thế hệ phú nhị đại, khuôn mặt tuấn tú trông cũng không tệ, liếc mắt cũng có thể nhận ra là một tên phong lưu đa tình.
Cuối cùng đợi mãi bữa cơm mới kết thúc.
Kiều Hội thật sự không muốn ngồi trên chiếc ghế này một giây phút nào nữa, bước ra khỏi phòng bao cô cảm thấy bầu không khí trong lành hơn hẳn.
Mới bước ra được vài giây, cửa phòng bao phía đối diện cũng mở ra, ánh đèn từ trong phòng chiếu ra ngoài hành lang.
Ba Kiều vẫn đang hăng say trò chuyện với bác Trương, hai bọn họ như anh em xa cách nhiều năm chuyện trò không ngớt.
Kiều Hội đang nghĩ khi nào ba Kiều mới hàn uyên tâm sự xong thì cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình. Cô khẽ liếc thoáng qua rồi quay đầu đi, ba giây sau cô mới nhận ra có gì đó không đúng, lập tức quay lại nhìn lần nữa.
Người vừa ra khỏi cửa phòng đối diện không ai khác là Từ Diệc Dương!
Hai vợ chồng nhìn nhau, biểu cảm mỗi người một vẻ.
Đôi mắt to tròn của cô mở to tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô không ngờ anh cũng dùng bữa ở đây, hơn nữa hai người còn đụng mặt nhau.
Nhìn thấy cô, đối mắt thâm trầm của anh lộ ra chút ấm áp, bước tới gần, “Sao lại không trả lời tin nhắn của anh?”
Tin nhắn? Từ Diệc Dương có gửi tin nhắn cho cô à?
Kiều Hội vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Đúng là anh có trả lời tin nhắn của cô, thậm chí còn nhắn thêm, “Tối nay anh cùng Thang Mặc ăn liên hoan tại nhà hàng Kim Hoa. Em ăn tối xong nói với anh một tiếng, anh tới đón em.”
Lúc đó cô không để ý tới tin nhắn anh gửi. Làm sao đây?
Cô cho rằng ba cô gọi đến để ăn bữa tối bình thường giữa ba và con gái. Dù mối quan hệ giữa họ không tốt nhưng chỉ cần chưa xé rách lớp mặt nạ giả dối thì họ vẫn có thể cùng nhau đóng kịch.
Ai có thể ngờ, ba Kiều không nói một lời tự ý sắp xếp bữa ăn mai mối?
Nếu Từ Diệc Dương nhìn thấy, khó có thể bảo đảm anh sẽ không hiểu lầm.
Sống đến giờ cô chưa tưởng tượng nổi mình sẽ lâm vào tình cảnh như này. Cô vừa muốn bảo anh ra gara lấy xe trước thì giọng nói không vui của ba Kiều từ phía sau vang lên, “Sao lại đứng trước cửa thế này?”
Kiều Hội bối rối, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán cô. Mọi người trong phòng bao đi ra hết, đến lúc này người thông minh như Từ Diệc Dương chắc chắn đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô là người đã có gia đình vậy mà còn tham gia vào bữa tối xem mắt. Mặc dù bản thân cô không biết về sự sắp xếp này nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn tý nào nếu để Từ Diệc Dương hiểu lầm.
Cô không còn cách nào đành đứng lui ra.
Trương Tinh hai tay đút túi, cao ngạo bước ra.
Nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trương Tinh, biểu cảm của anh dần dần trầm xuống.
Kiều Hội liếc nhìn anh, đúng lúc này Từ Diệc Dương cũng quay sang nhìn cô.
Không hiểu vì sao, cô nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt của anh là tín hiệu nguy hiểm nào đó.
Từ Diệc Dương chậm rãi kéo cà vạt như muốn dùng nó trói cô khiến cô ngoan ngoãn nghe lời? Nội tâm Kiều Hội lắc đầu, do cô suy nghĩ nhiều thôi. Từ tiên sinh nhà cô dịu dàng ấm áp chắc chắn không làm loại chuyện này.
Mọi người bị Thang Mặc nhắc đến đều nở nụ cười gia nhập đội ngũ chụp ảnh. Một nhóm người chen chen lấn lấn, tùy ý chọn chỗ đứng. Nhân viên trong chương trình rất nhiều, cả một khung ảnh đâu đâu cũng thấy người.
Một em gái phụ trách trang điểm nhiệt tình nắm lấy cánh tay Kiều Hội, hơi nghiêng đầu về phía cô.
Tiếng ‘tách’ từ máy ảnh vang lên, bức ảnh đã được chụp xong chỉ trong vài giây.
‹ Tuyệt quá, bức ảnh tập thể ấm áp quá! ›
‹ Tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai ›
‹ Không có mà, bầu không khí chương trình rất tuyệt ›
‹ Sao anh trai đang cười bỗng dưng biểu cảm đột ngột trở nên lạnh lùng vậy? ›
° ° °
Hai ngày cuối cùng trôi qua rất nhanh, đã đến lúc mọi người phải tạm biệt trường Nhất Trung Bắc Thành.
Đạo diễn cầm loa trên tay, nhiệt huyết phát biểu: “Trong khoảng thời gian này mọi người đã chăm chỉ làm việc rồi, bây giờ được trở về hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi mong sẽ được gặp lại mọi người.”
Mùa hai kết thúc thành công vang dội, rất có thể sẽ có mùa ba tiếp tục nhưng thành viên chương trình chưa chắc sẽ là những người từng tham gia mùa trước.
Điển hình như mùa này chỉ có ba thành viên ở mùa cũ tham gia.
‹ Hẹn gặp lại! ›
‹ Cảm ơn chương trình đã lên sóng giúp tôi có một mùa hè không nhàm chán tý nào ›
‹ Hy vọng các thành viên sẽ bước trên con đường đầy hoa ›
Bầu không khí chia tay đầy lưu luyến bịn rịn, Kiều Hội ôm chặt lấy Lâm Mẫn Mẫn tặng cho cô ấy cái ôm tạm biệt. Lâm Mẫn Mẫn khẽ cười vỗ vai cô, “Con gái cô luôn muốn gặp mặt cháu, nếu có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé.”
Tất nhiên Kiều Hội sẽ vui vẻ đồng ý, “Vâng ạ.”
Sau giây phút chia tay là lúc ai về nhà nấy.
Kiều Hội vốn đang ở Bắc Thành vì vậy từ trường về nhà cô chỉ mất một tiếng đồng hồ. Để tránh bị nghi ngờ cô và Từ Diệc Dương không đi chung xe.
Khi cô sắp về tới căn hộ ở chung cùng anh thì ba cô gọi đến.
Trong điện thoại, giọng nói ông đầy vẻ nghiêm túc giống như bộ dạng lúc nói chuyện với cấp dưới, “Vừa khéo tới giờ ăn cơm tối, con đến nhà hàng Kim Hoa dùng bữa đi.”
Mối quan hệ giữa cô và ba Kiều chưa bao giờ thân thiết nhưng dù sao hai người cũng là ba con. Ông đã nuôi nấng cô suốt hai mươi năm qua vì vậy khi ông có yêu cầu gì cô đều cố gắng chấp nhận nó.
Tắt điện thoại, Kiều Hội quay sang nói với chị Hoan, “Chị đưa em tới nhà hàng Kim Hoa nhé.”
Có lẽ ba Kiều biết hôm nay là ngày quay cuối cùng của chương trình cho nên mới gọi điện hẹn cô ăn cơm. Kiều Hội mở điện thoại ra một lần nữa, nhắn cho Từ Diệc Dương một tin, nói anh không cần chờ cơm mình tiếp đó mới nhắm nghỉ ngơi.
Lúc đến nhà hàng đã là sáu giờ tối, trước kia cô cùng ba Kiều tới đây ăn vài lần, người phục vụ nhìn thấy cô đã nhận ra ngay, “Kiều tổng ở phòng 101, để tôi dẫn đường.”
Kiều Hội ‘ừ’ một tiếng, trước khi bước vào phòng bao cô cứ nghĩ đây chỉ là bữa ăn bình thường cho tới khi bước vào phòng cô mới nhận ra nó không bình thường như cô nghĩ.
Trong phòng bao, không chỉ có mình ba Kiều mà còn ba người xa lạ khác. Nhìn qua có thể biết được ba người họ là một gia đình, hai vợ chồng trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi.
Bước chân của cô dừng lại theo bản năng.
Ba Kiều thấy vậy thì ra hiệu, “Sao con còn đứng ở đó?” Trước mặt người ngoài, ông luôn tỏ ra là người ba đúng mực biết chăm sóc con gái.
Hai tay thả lỏng bên hông của Kiều Hội giờ đây hơi siết lại sau đó chậm chạp buông ra. Cô đoán được mục đích bữa ăn ngày hôm nay. Dù biết vậy cô cũng không thể phản kháng yêu cầu của ông trước mặt người ngoài. Kiều Hội chỉ đành bước đến ngồi ngay ngắn cạnh ông.
Ba Kiều mỉm cười giới thiệu, “Đây là gia đình bác Trương mới từ Anh quốc trở về. Khi nhỏ con thường sang nhà bác Trương tìm anh trai nhỏ chơi cùng, con còn nhớ không?”
Kiều Hội rũ mắt xuống, lắc đầu: “Con không nhớ lắm.”
Bác Trương nghe vậy thì cười, “Khi đó Kiều Kiều còn rất bé, hình như là khoảng năm sáu tuổi thì phải. Không nhớ là chuyện bình thường.” Dì Trương ở bên cạnh thở dài, “Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt một cái đã hơn mười năm trôi qua.”
Kiều Hội cố gắng lục tìm thông tin về gia đình bác Trương trong ký ức. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng nhớ ra chút ít. Quả thật ngày trước bên cạnh nhà cô có một gia đình họ Trương nhưng họ rời đi định cư bên Anh từ khá lâu nên cô không còn nhớ tới nữa. Còn đối với những gì ba Kiều nói khi nhỏ cô thường xuyên sang tìm con trai nhà bác Trương chơi thì cô hoàn toàn không nhớ.
Ba cô nói rất nhiều trong bữa tối nay, thậm chí ông còn quay sang nói với cô, “Năm nay Tiểu Tinh đã tốt nghiệp Đại học Birmingham [1] thằng bé sẽ trở về Trung Quốc phát triển sự nghiệp. Lúc đó hai đứa có thể liên lạc thường xuyên với nhau hơn rồi.”
[1] Birmingham: Tên một thành phố lớn nhất phía Đông Nam Michigan, Mỹ.
Dì Trương phụ họa theo, “Đúng vậy, giữa người trẻ tuổi với nhau luôn có nhiều đề tài để trò chuyện. Không giống như tôi, chỉ nói được với Tiểu Tinh vài câu.”
Đây là một buổi xem mắt bắt ép, bữa tối nay ai cùng đều nói đến vấn đề tiếp xúc gần gũi với nhau hơn, cùng nhau kết bạn làm quen. Trong giới hào môn này, hai nhà môn đăng hộ đối nói với nhau về vấn con cái chắc chắn đều xuất phát từ ý muốn tác hợp.
Kiều Hội cũng không muốn phá vỡ tầng giấy mỏng này, cô làm như không biết coi đây là một buổi ăn tối bình thường.
Cô lẳng lặng ăn cơm, thi thoảng nghe ba Kiều cùng bác Trương nói chuyện. Trong lòng suy nghĩ thời điểm nào thích hợp để nói với ba cô chuyện bản thân đã kết hôn.
Nếu không, ba Kiều thật sự sẽ đem cô bán cho người khác.
Đối với người có tiền mà nói, kết hôn thương mại vì lợi ích là chuyện bình thường. Chính vì điều này Kiều Hội mới đồng ý kết hôn với Từ Diệc Dương, chí ít anh cũng là hình mẫu lý tưởng của cô.
Thà bản thân tự lập gia đình còn hơn là bị bắt ép kết hôn với đối tượng ba mẹ chỉ định.
Chỉ là Kiều Hội không ngờ ba Kiều đã tính toán vấn đề này sớm hơn cô nghĩ.
Cô đã bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt tức giận của ông khi biết cô đã kết hôn. Bản thân cô không phải một con rối gỗ, cô có cảm xúc của riêng mình. Cô không muốn trở thành món hàng bị bán đi. Với riêng cô, tiền không phải tất cả, dù có kiếm được nhiều tiền đến chết cũng không thể mang đi. Bởi vậy cô không hiểu vì sao ba mình nhất quyết muốn tạo ra một cuộc hôn nhân thương mại đem lại lợi ích để mở rộng con đường kinh doanh?
Bữa cơm này có lẽ chỉ mình ba Kiều và bác Trương cảm thấy thoải mái. Còn tâm trạng của dì Trương và Trương Tinh thì cô không đoán được.
Đối tượng ba Kiều tìm cho cô nhìn qua lập tức đoán được là thế hệ phú nhị đại, khuôn mặt tuấn tú trông cũng không tệ, liếc mắt cũng có thể nhận ra là một tên phong lưu đa tình.
Cuối cùng đợi mãi bữa cơm mới kết thúc.
Kiều Hội thật sự không muốn ngồi trên chiếc ghế này một giây phút nào nữa, bước ra khỏi phòng bao cô cảm thấy bầu không khí trong lành hơn hẳn.
Mới bước ra được vài giây, cửa phòng bao phía đối diện cũng mở ra, ánh đèn từ trong phòng chiếu ra ngoài hành lang.
Ba Kiều vẫn đang hăng say trò chuyện với bác Trương, hai bọn họ như anh em xa cách nhiều năm chuyện trò không ngớt.
Kiều Hội đang nghĩ khi nào ba Kiều mới hàn uyên tâm sự xong thì cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình. Cô khẽ liếc thoáng qua rồi quay đầu đi, ba giây sau cô mới nhận ra có gì đó không đúng, lập tức quay lại nhìn lần nữa.
Người vừa ra khỏi cửa phòng đối diện không ai khác là Từ Diệc Dương!
Hai vợ chồng nhìn nhau, biểu cảm mỗi người một vẻ.
Đôi mắt to tròn của cô mở to tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô không ngờ anh cũng dùng bữa ở đây, hơn nữa hai người còn đụng mặt nhau.
Nhìn thấy cô, đối mắt thâm trầm của anh lộ ra chút ấm áp, bước tới gần, “Sao lại không trả lời tin nhắn của anh?”
Tin nhắn? Từ Diệc Dương có gửi tin nhắn cho cô à?
Kiều Hội vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Đúng là anh có trả lời tin nhắn của cô, thậm chí còn nhắn thêm, “Tối nay anh cùng Thang Mặc ăn liên hoan tại nhà hàng Kim Hoa. Em ăn tối xong nói với anh một tiếng, anh tới đón em.”
Lúc đó cô không để ý tới tin nhắn anh gửi. Làm sao đây?
Cô cho rằng ba cô gọi đến để ăn bữa tối bình thường giữa ba và con gái. Dù mối quan hệ giữa họ không tốt nhưng chỉ cần chưa xé rách lớp mặt nạ giả dối thì họ vẫn có thể cùng nhau đóng kịch.
Ai có thể ngờ, ba Kiều không nói một lời tự ý sắp xếp bữa ăn mai mối?
Nếu Từ Diệc Dương nhìn thấy, khó có thể bảo đảm anh sẽ không hiểu lầm.
Sống đến giờ cô chưa tưởng tượng nổi mình sẽ lâm vào tình cảnh như này. Cô vừa muốn bảo anh ra gara lấy xe trước thì giọng nói không vui của ba Kiều từ phía sau vang lên, “Sao lại đứng trước cửa thế này?”
Kiều Hội bối rối, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán cô. Mọi người trong phòng bao đi ra hết, đến lúc này người thông minh như Từ Diệc Dương chắc chắn đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô là người đã có gia đình vậy mà còn tham gia vào bữa tối xem mắt. Mặc dù bản thân cô không biết về sự sắp xếp này nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn tý nào nếu để Từ Diệc Dương hiểu lầm.
Cô không còn cách nào đành đứng lui ra.
Trương Tinh hai tay đút túi, cao ngạo bước ra.
Nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trương Tinh, biểu cảm của anh dần dần trầm xuống.
Kiều Hội liếc nhìn anh, đúng lúc này Từ Diệc Dương cũng quay sang nhìn cô.
Không hiểu vì sao, cô nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt của anh là tín hiệu nguy hiểm nào đó.
Từ Diệc Dương chậm rãi kéo cà vạt như muốn dùng nó trói cô khiến cô ngoan ngoãn nghe lời? Nội tâm Kiều Hội lắc đầu, do cô suy nghĩ nhiều thôi. Từ tiên sinh nhà cô dịu dàng ấm áp chắc chắn không làm loại chuyện này.
Bình luận facebook