Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công - Chương 35: Cổ Độc
Nàng cũng từng nghe qua những tin đồn về căn bệnh quái gở này, kẻ nhiễm bệnh đều sẽ chết một cách đau đớn quằn quại, nhanh chóng vô cùng.
Trong thời gian nhiễm bệnh, gân xanh, mạch máu tứ chi đều hiện nổi rõ, người cũng mau gầy rạc đi nhanh chóng, trong một đêm, người sẽ như thể bị kẻ nào cấu xé đi phần thịt vậy, hốc hác đến quái dị.
Kể từ phát hiện có dịch bệnh cũng chưa quá bảy ngày, ấy vậy mà số người chết đã nhiều vô kể rồi. Những biểu hiện quái lạ này được gắn cho cái danh dịch bệnh vì nó lan nhanh một cách chóng mặt.
Ngẫm lại, sao đa số chỉ có những quân y tiểu tốt và nhưng binh lính cấp thấp bị nhiễm thế này? Ỷ Lan đi bao quát một vòng, suy nghĩ rồi cũng bắt tay vào hành động.
Ỷ Lan tiến đến giường của kẻ sĩ nhảy bổ về phía nàng vừa rồi. Nàng rút kim trâm, nhẹ nhàng cứa mũi kim vào đầu tay y, vừa làm vừa nói:
“Mặc Vũ, lấy cho ta thau nước vơi đi.”
Mặc Vũ gật đầu rồi đi ngay, vô cùng nhanh nhẹn, trái với suy nghĩ của Ỷ Lan, y lại có vẻ không chút bất ngờ trước khung cảnh u tàn nơi đây.
Máu từ đầu kim ứa ra, sắc đỏ hồng của máu đã có hơi hướng chuyển tím, Ỷ Lan nghi hoặc ngửi thử, liền nhận ra không còn mùi tanh của máu nữa mà có chút nồng mùi ôi thối... dù rằng tên binh lính này chưa chết. Bên ngoài cũng chưa có vẻ thiếu sức sống, phân hủy tới mức máu có mùi ôi như này.
Chậu nước được đặt gần bên, nàng liền đem tay hắn nhúng xuống thau, máu tan lẫn vào nước nhanh như mực thấm, Ỷ Lan giơ kim bạc thử độc, nhẹ chạm vào, đầu mũi kim liền chuyển đen xám xịt.
Nàng đen mặt, vội vã lau tay mình, không muốn phán đoán của mình lệch hướng, Ỷ Lan vội vã thử với hai, ba tên khác, kết quả vẫn vậy, kẻ có vẻ còn nhiều sinh khí, nhẹ hơn, thì máu không có mùi ôi nhưng lượng độc kim ngân thử được vẫn kinh khủng đến đáng sợ. Nó hóa đen trong cái chớp mắt.
Chưa hết, nàng mở banh mắt của những kẻ cho là đã chết ra, liền phát hiện đồng tử có lan ra những vết loang màu tím vô cùng đáng sợ. Tay chân họ cũng hiện lên những lốm đốm kì lạ thâm tím như bị đánh dầm bập, xuất huyết...
Biểu hiện này, là trúng cổ độc!?
Ỷ Lan nhăn mày, nàng bạo gan kéo áo của binh lính nọ ra, để lộ vùng ngực xanh tím, nổi nấm. Bỗng chốc, chậu nước thử máu cũng đột trong đi, không còn váng đục nữa, như thể độc và máu tiêu tán, bay hơi đi vậy.
Điều này...nàng từng đọc trong sách về các loại độc cổ rồi. Độc của Hỗn Độn, khi đã ngấm sâu vào cơ thể, độc liền sẽ lan ra tứ chi và tiến tới tâm mạch, kim đan.
Kim đan có thể không vỡ nhưng khi độc lan tới sẽ tụ lại có dạng giống tinh thạch, nó sẽ lớn lên như một khối u, đóng băng kim đan, phá vỡ khả năng ức chế tự nhiên của người nhiễm. Một khi khối u đã trưởng thành, độc liền phá hoại từ sâu bên trong... không khác gì một thú kí sinh trùng, chúng nuốt chửng, gặm nhấm con người từ bên trong vậy.
Cũng chưa từng ai tìm ra được cách giải, một phần vì nó lan quá nhanh, một phần vì đây là cổ độc, có thể cũng có cách chế giải dược nhưng tư liệu có lẽ đã không còn được lưu truyền nữa.
Ỷ Lan suy tư một lúc, chợt trong đầu lóe lên hình ảnh giáp bạc, áo bào đẫm máu Hỗn Độn của Thiền Huy, nỗi lo lắng sốt sắng như bùng nổ trong nàng. Ỷ Lan tái mét mặt mày, nàng vội vã bước nhưng sải chân lớn đến lều hắn.
Nàng gấp gáp bước vào:
“Diện kiến Chiến Thần gia!”
Thiền Huy bất ngờ, hắn ngước lên:
“Sao thế?”
Ỷ Lan bước tới gần, nàng vì bước quá nhanh mà thở gấp, hơi phả ra khiến lớp mành mỏng của mũ nhè nhẹ bay, để lộ ra đôi mắt đen láy, chứa đầy nỗi lo lắng của nàng. Mí mắt rũ xuống, cũng không đủ che đi sự hốt hoảng trong đáy mắt ấy.
Thiền Huy nhìn đôi mắt ấy, bất giác lại nhớ khoảnh khắc hắn cùng “nàng ấy” cãi nhau, cùng vào sinh ra tử... Hắn đờ người, nhìn nàng từng bước bước tới gần hắn, nâng tay hắn lên bắt mạch, ngệt ra không hề hỏi lí do nàng làm vậy vì gì.
Cảm giác quen thuộc này, đã bao lâu rồi hắn mới được nhận thấy... chỉ là người trước mặt hắn không phải nàng, mà là Ý Linh y thánh. Có lẽ vì họ có nhiều điểm chung, đều là những nữ y sư tài ba, tên gọi có chút giống mà hắn đã lầm tưởng sao.
Tai hắn như ù đi, mãi đến khi Ỷ Lan cất giọng hỏi hắn, Thiền Huy mới như sực tỉnh:
“Chiến thần gia, thần nữ từng nghe nói ngài một mình đối đầu trực tiếp với Hỗn Độn Thú?”
“Ừ.”
“Lạ vậy?”
Ỷ Lan lại rơi vào suy tư, tuy đã thở phào nhẹ nhõm vì Thiền Huy không hề trúng độc hay có biểu hiện kì lạ nào, nhưng nếu vậy, nhưng binh lính kia họ trúng độc bằng cách nào?
Thiền Huy đã trực tiếp giao đấu với nó, cả người nhuốm máu của nó, vậy mà đã bảy ngày hắn cũng không hề hấn gì, chứng tỏ độc này hoàn toàn không có khả năng thẩm thấu qua da xâm nhập vào cơ thể người.
Nàng rủ mày xuống, nhìn Thiền Huy:
“Chiến Thần gia, thần nữ thiết nghĩ đây vốn không phải bệnh.”
Thiền Huy nhăn mày, ra í cho nàng nói tiếp:
“Đây là độc. Cổ độc của Hỗn Độn Thú.”
“Dựa vào đâu mà y thánh có thể khẳng định rõ như vậy?”
Ỷ Lan nhướng mày, nàng chỉ tay vào cái ca được đặt ngay ngắn trên bàn của Thiền Huy, vô cùng tự nhiên:
“Mạn phép, ngài cho ta mượn nhé?”
Thiền Huy gật đầu, Ỷ Lan liền nhanh nhạy cầm ca nước bước tới áo giáp của hắn, cầm lấy tà áo, nàng liền nhúng vào, hòa tan độc vào trong nước.
Thiền Huy thấy hành động có chút ngỗ nghịch của nàng cũng im lặng không nói, cốc nước của hắn vậy mà nàng liền đem đi ngâm độc...
Nước trong ly liền chuyển tím, váng đục Ỷ Lan liền vội lấy chiếc trâm bạc trên đầu xuống, tóc nàng vốn được vấn gọn nay rủ xõa, buông thõng xuống tới thắt lưng, tỏa ra thứ hương thảo dược vô cùng dễ chịu.
Chỉ vừa mới chạm vào ca nước hòa lẫn độc, kim bạc đã lập tức đen ngỏm...
Ỷ Lan ngước mắt lên nhìn Thiền Huy, hắn lại liền vô cùng sững sờ, không ngờ vậy mà mình từng tắm trong bể độc như thế ấy. Ỷ Lan giải thích:
“Độc này không thẩm thấu qua da hay bất cứ cử chỉ tiếp xúc nào, việc này Chiến Thần có thể yên tâm.”
Độc trong nước do hòa tan lượng nhỏ, nàng vừa ngắt lời, làn nước cũng đột trong veo như thuở đầu, nàng rủ mắt, rung tay khuấy động nhẹ làn nước ấy, thẳng thắn:
“Như này, Chiến Thần gia là người thông minh lỗi lạc, ngài cũng hiểu lí do thần tới gấp như vậy nhỉ, có lẽ, đã có kẻ dở trò trong doanh binh rồi...độc này, có lan theo cách thông thường được đâu.”
Trong thời gian nhiễm bệnh, gân xanh, mạch máu tứ chi đều hiện nổi rõ, người cũng mau gầy rạc đi nhanh chóng, trong một đêm, người sẽ như thể bị kẻ nào cấu xé đi phần thịt vậy, hốc hác đến quái dị.
Kể từ phát hiện có dịch bệnh cũng chưa quá bảy ngày, ấy vậy mà số người chết đã nhiều vô kể rồi. Những biểu hiện quái lạ này được gắn cho cái danh dịch bệnh vì nó lan nhanh một cách chóng mặt.
Ngẫm lại, sao đa số chỉ có những quân y tiểu tốt và nhưng binh lính cấp thấp bị nhiễm thế này? Ỷ Lan đi bao quát một vòng, suy nghĩ rồi cũng bắt tay vào hành động.
Ỷ Lan tiến đến giường của kẻ sĩ nhảy bổ về phía nàng vừa rồi. Nàng rút kim trâm, nhẹ nhàng cứa mũi kim vào đầu tay y, vừa làm vừa nói:
“Mặc Vũ, lấy cho ta thau nước vơi đi.”
Mặc Vũ gật đầu rồi đi ngay, vô cùng nhanh nhẹn, trái với suy nghĩ của Ỷ Lan, y lại có vẻ không chút bất ngờ trước khung cảnh u tàn nơi đây.
Máu từ đầu kim ứa ra, sắc đỏ hồng của máu đã có hơi hướng chuyển tím, Ỷ Lan nghi hoặc ngửi thử, liền nhận ra không còn mùi tanh của máu nữa mà có chút nồng mùi ôi thối... dù rằng tên binh lính này chưa chết. Bên ngoài cũng chưa có vẻ thiếu sức sống, phân hủy tới mức máu có mùi ôi như này.
Chậu nước được đặt gần bên, nàng liền đem tay hắn nhúng xuống thau, máu tan lẫn vào nước nhanh như mực thấm, Ỷ Lan giơ kim bạc thử độc, nhẹ chạm vào, đầu mũi kim liền chuyển đen xám xịt.
Nàng đen mặt, vội vã lau tay mình, không muốn phán đoán của mình lệch hướng, Ỷ Lan vội vã thử với hai, ba tên khác, kết quả vẫn vậy, kẻ có vẻ còn nhiều sinh khí, nhẹ hơn, thì máu không có mùi ôi nhưng lượng độc kim ngân thử được vẫn kinh khủng đến đáng sợ. Nó hóa đen trong cái chớp mắt.
Chưa hết, nàng mở banh mắt của những kẻ cho là đã chết ra, liền phát hiện đồng tử có lan ra những vết loang màu tím vô cùng đáng sợ. Tay chân họ cũng hiện lên những lốm đốm kì lạ thâm tím như bị đánh dầm bập, xuất huyết...
Biểu hiện này, là trúng cổ độc!?
Ỷ Lan nhăn mày, nàng bạo gan kéo áo của binh lính nọ ra, để lộ vùng ngực xanh tím, nổi nấm. Bỗng chốc, chậu nước thử máu cũng đột trong đi, không còn váng đục nữa, như thể độc và máu tiêu tán, bay hơi đi vậy.
Điều này...nàng từng đọc trong sách về các loại độc cổ rồi. Độc của Hỗn Độn, khi đã ngấm sâu vào cơ thể, độc liền sẽ lan ra tứ chi và tiến tới tâm mạch, kim đan.
Kim đan có thể không vỡ nhưng khi độc lan tới sẽ tụ lại có dạng giống tinh thạch, nó sẽ lớn lên như một khối u, đóng băng kim đan, phá vỡ khả năng ức chế tự nhiên của người nhiễm. Một khi khối u đã trưởng thành, độc liền phá hoại từ sâu bên trong... không khác gì một thú kí sinh trùng, chúng nuốt chửng, gặm nhấm con người từ bên trong vậy.
Cũng chưa từng ai tìm ra được cách giải, một phần vì nó lan quá nhanh, một phần vì đây là cổ độc, có thể cũng có cách chế giải dược nhưng tư liệu có lẽ đã không còn được lưu truyền nữa.
Ỷ Lan suy tư một lúc, chợt trong đầu lóe lên hình ảnh giáp bạc, áo bào đẫm máu Hỗn Độn của Thiền Huy, nỗi lo lắng sốt sắng như bùng nổ trong nàng. Ỷ Lan tái mét mặt mày, nàng vội vã bước nhưng sải chân lớn đến lều hắn.
Nàng gấp gáp bước vào:
“Diện kiến Chiến Thần gia!”
Thiền Huy bất ngờ, hắn ngước lên:
“Sao thế?”
Ỷ Lan bước tới gần, nàng vì bước quá nhanh mà thở gấp, hơi phả ra khiến lớp mành mỏng của mũ nhè nhẹ bay, để lộ ra đôi mắt đen láy, chứa đầy nỗi lo lắng của nàng. Mí mắt rũ xuống, cũng không đủ che đi sự hốt hoảng trong đáy mắt ấy.
Thiền Huy nhìn đôi mắt ấy, bất giác lại nhớ khoảnh khắc hắn cùng “nàng ấy” cãi nhau, cùng vào sinh ra tử... Hắn đờ người, nhìn nàng từng bước bước tới gần hắn, nâng tay hắn lên bắt mạch, ngệt ra không hề hỏi lí do nàng làm vậy vì gì.
Cảm giác quen thuộc này, đã bao lâu rồi hắn mới được nhận thấy... chỉ là người trước mặt hắn không phải nàng, mà là Ý Linh y thánh. Có lẽ vì họ có nhiều điểm chung, đều là những nữ y sư tài ba, tên gọi có chút giống mà hắn đã lầm tưởng sao.
Tai hắn như ù đi, mãi đến khi Ỷ Lan cất giọng hỏi hắn, Thiền Huy mới như sực tỉnh:
“Chiến thần gia, thần nữ từng nghe nói ngài một mình đối đầu trực tiếp với Hỗn Độn Thú?”
“Ừ.”
“Lạ vậy?”
Ỷ Lan lại rơi vào suy tư, tuy đã thở phào nhẹ nhõm vì Thiền Huy không hề trúng độc hay có biểu hiện kì lạ nào, nhưng nếu vậy, nhưng binh lính kia họ trúng độc bằng cách nào?
Thiền Huy đã trực tiếp giao đấu với nó, cả người nhuốm máu của nó, vậy mà đã bảy ngày hắn cũng không hề hấn gì, chứng tỏ độc này hoàn toàn không có khả năng thẩm thấu qua da xâm nhập vào cơ thể người.
Nàng rủ mày xuống, nhìn Thiền Huy:
“Chiến Thần gia, thần nữ thiết nghĩ đây vốn không phải bệnh.”
Thiền Huy nhăn mày, ra í cho nàng nói tiếp:
“Đây là độc. Cổ độc của Hỗn Độn Thú.”
“Dựa vào đâu mà y thánh có thể khẳng định rõ như vậy?”
Ỷ Lan nhướng mày, nàng chỉ tay vào cái ca được đặt ngay ngắn trên bàn của Thiền Huy, vô cùng tự nhiên:
“Mạn phép, ngài cho ta mượn nhé?”
Thiền Huy gật đầu, Ỷ Lan liền nhanh nhạy cầm ca nước bước tới áo giáp của hắn, cầm lấy tà áo, nàng liền nhúng vào, hòa tan độc vào trong nước.
Thiền Huy thấy hành động có chút ngỗ nghịch của nàng cũng im lặng không nói, cốc nước của hắn vậy mà nàng liền đem đi ngâm độc...
Nước trong ly liền chuyển tím, váng đục Ỷ Lan liền vội lấy chiếc trâm bạc trên đầu xuống, tóc nàng vốn được vấn gọn nay rủ xõa, buông thõng xuống tới thắt lưng, tỏa ra thứ hương thảo dược vô cùng dễ chịu.
Chỉ vừa mới chạm vào ca nước hòa lẫn độc, kim bạc đã lập tức đen ngỏm...
Ỷ Lan ngước mắt lên nhìn Thiền Huy, hắn lại liền vô cùng sững sờ, không ngờ vậy mà mình từng tắm trong bể độc như thế ấy. Ỷ Lan giải thích:
“Độc này không thẩm thấu qua da hay bất cứ cử chỉ tiếp xúc nào, việc này Chiến Thần có thể yên tâm.”
Độc trong nước do hòa tan lượng nhỏ, nàng vừa ngắt lời, làn nước cũng đột trong veo như thuở đầu, nàng rủ mắt, rung tay khuấy động nhẹ làn nước ấy, thẳng thắn:
“Như này, Chiến Thần gia là người thông minh lỗi lạc, ngài cũng hiểu lí do thần tới gấp như vậy nhỉ, có lẽ, đã có kẻ dở trò trong doanh binh rồi...độc này, có lan theo cách thông thường được đâu.”
Bình luận facebook