Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130: Muối tiến - Không thể chu toàn
Ian hơi hé cửa lều ra bưng nước vào, xử lý cho đứa nhỏ và Alice sạch sẽ, lúc này mới bưng chậu nước đi ra.
" Sao rồi, đứa nhỏ ổn không?"
Bạch Kỳ Thư vội hỏi.
" Ổn lắm, sinh rất nhanh, thật là cảm ơn cậu, Kỳ Kỳ."
Ian cũng cười toe nhìn họ.
" Vậy là tốt rồi, anh nên lợp thêm lớp lá dừa cho lều nữa, mỗi ngày vẩy cho nó chút nước làm mát."
Bạch Kỳ Thư thở nhẹ ra, hiện tại quan trọng là để cho đứa nhỏ không phải chịu nóng bức của mùa khô.
" Đứa nhỏ cũng phải thấm nước cho nó nữa, á thú nhân cũng không phải thú nhân."
Floyd tiếp lời.
" Được, chúng tôi biết rồi."
Ian thành thật gật đầu.
" Đúng rồi, đứa nhỏ ăn cái gì đây?"
Bạch Kỳ Thư tự nhiên nhớ ra chuyện này.
Cả đám sửng sờ.
Họ quên mất điều này.
Mùa đông trước Eagle còn phải đi bắt con thú có vú về...
" Tôi quên mất..."
Ian luống cuống.
" Đừng gấp, anh mang theo con ốc này đến bờ biển, thổi nó đi, có lẽ tộc người có sẽ có thức ăn cho ấu tể."
Bạch Kỳ Thư chạy về lều lấy con ốc đưa cho hắn.
Ian gật đầu cầm lấy nó bỏ chạy.
Cả đám nhìn theo bóng lưng như bay của Ian, lắc đầu ngao ngán.
Bạch Kỳ Thư cũng phải cảm thán, không phải ai cũng chu đáo như chim to nhà cậu.
Tộc người cá thật sự là có thức ăn cho ấu tể, đó là cũng là một thứ nước màu trắng sữa, mùi vị giống như sữa dê nhưng không hề tanh mà còn thơm ngát, đựng trong một con ốc biển.
Lúc Ian trở về thì đứa nhỏ nhà hắn cũng réo lên in ỏi, thiếu điều muốn bật nóc lều luôn.
" Nó có sức quá nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc nhìn qua mép lều nhìn vào trong.
Đứa nhỏ đỏ hỏn do mới sinh, dù vậy nó đang dần thay đổi mỗi khi cái miệng nhỏ dễ thương mấp máy chút sữa trắng thơm ngon.
Đôi mắt đen như hai khoả trân châu nhìn qua nhìn lại, đặc biệt lém lỉnh.
" Đứa nhỏ này giống cậu chắc luôn, Alice."
Bạch Kỳ Thư chừa cái lỗ cho đứa nhỏ nhà mình nhìn vào, nói.
Chae hé cái đầu vào nhìn xem, đối với đứa nhỏ nằm trong lá cây đang há miệng uống sữa mắt tròn mắt dẹp.
" Nó xấu, không có đẹp như Nae."
Chae bỗng nhiên nói, nó dùng cái chất giọng mềm mại của mình mà chê á thú nhân nhà Alice xấu hơn em nó.
Đám người ngẩn ra.
Cả đứa bé đang uống sữa cũng ngừng uống, ngốc ngốc nhìn nó.
" Ha ha ha!!!!"
" Oa oa oa!!!!"
Hai âm thanh bất đồng đồng thời vang lên, chấn động cả khu rừng.
" Ui ui đừng khóc, đừng khóc."
Alice luống cuống tay chân dỗ dành đứa con nhỏ của mình.
Thế mà nó vẫn cứ khóc không ngừng, đôi mắt ngập nước đưa mắt nhìn a mẫu nó, ủy khuất muôn phần.
" Chae, con mau xin lỗi em đi, dỗ em đi con."
Bạch Kỳ Thư nhịn cười đứa nhỏ bởi vì tiếng khóc của á thú nhân mà nhăn tít cả mặt mày, bối rối vô cùng hết nhìn đứa bé lại quay qua nhìn Bạch Kỳ Thư.
" Xin lỗi em, anh nói bậy, em đẹp nhất."
Chae có chút luống cuống nắm chặt tay, nhìn đứa nhỏ thành khẩn mà dối lòng nói.
Vậy mà đứa nhỏ kia không khóc nữa thật.
Bạch Kỳ Thư vịn cây cười muốn ná thở, đám người bên ngoài cũng nén cười nhìn Chae sầu khổ lùi khỏi lều, đi tìm em nó cầu an ủi.
" Rõ ràng nó..."
Họ còn nghe nó lầm bầm với em nó.
Tiếng cười cũng không nhịn được nữa mà bay ra.
Chút chuyện vui khiến cho không khí oi bức của mùa khô bị xua tan đi ít nhiều, mọi người đều vui vẻ chào đón á thú nhân ấu tể mới nhà Alice.
Đứa nhỏ được hai người đặc tên là Stella, chỉ sau một ngày đã trắng trẻo dễ thương chứ không còn đỏ hỏn như lúc mới sinh nữa.
Lần thứ hai nhìn lại đứa nhỏ, Chae mắt tròn kinh ngạc không thôi.
" Nó biến đẹp kìa a mẫu."
Nó nãi thanh nãi khí mà ngốc ngốc quay lại nhìn Bạch Kỳ Thư, thật lòng nói.
Đứa bé trông lều đang uống sữa cũng vui vẻ nhếch lên khoé miệng.
" Đứa nhỏ này thật là lanh lợi, chỉ cho người ta khen nó thôi."
Bạch Kỳ Thư sờ đầu đứa con lớn nhà mình, mình đứa nhỏ đang vui vẻ uống sữa ở trong lều mà bật cười.
" Đúng là có a mẫu nào thì có đứa nhỏ nấy mà."
Floyd cũng cười ha ha.
" Cái sữa này có để lâu được không?"
Eagle nhìn Ian hỏi.
" Họ nói mùa này nóng, sữa sẽ hư nên kêu tôi mỗi ngày đến bờ biển lấy."
Ian lắc đầu nói.
Bạch Kỳ Thư nhìn chim to, cũng biết anh đang lo lắng cái gì.
" Lúc đó trời cũng không nóng lắm, anh đi hỏi họ trước đi, nếu không được chúng ta lại tính."
Bạch Kỳ Thư ôm eo anh nói nhỏ.
Eagle gật đầu, gác cằm lên vai cậu, thở dài, chuột nhỏ có chuột con nữa anh cũng vui nhưng lúc này họ ở bên ngoài, anh sợ không thể cho đứa nhỏ thứ tốt nhất.
Muối đã được thu hoạch xong vào cái hôm Alice sinh đứa nhỏ, bay giờ họ chỉ cần đợi mùa khô đi qua là có thể lên đường trở về nhà rồi.
Bạch Kỳ Thư cũng đã nói cho anh nghe chuyện đứa con nhỏ của mình đã tiên liệu được, nên kiểu gì họ cũng phải rời đi sớm.
Đành vậy.
Eagle cầm con ốc biển đi hỏi mỹ nhân ngư.
Cuối cùng vẫn là có cách để mang loại sữa kia đi.
Đó là đựng nó trong một cái chai được hình thành từ băng nhủ ngàn năm dưới đáy biển, nó có thể giữ cho vật bên trong không bị biến chất.
Nhưng cái này phải đi tìm tế ti Alan để hỏi, bởi vì trong tộc người cá chỉ có ông có thể sở hữu thứ này.
Chuyện này thì dễ thương, Alan còn kỳ vọng vào Bạch Kỳ Thư sẽ sản sinh cho họ một tể ti cho nên rất sảng khoái mà cống hiến ra cái món bảo vật của biển cả này, để cho Eagle mang đi dùng làm bình đựng sữa cho đứa nhỏ sẽ ra đời không biết lúc nào của anh.
Một tháng đầu tiên của mùa khô đã trôi qua, trời nóng đến vặn vẹo, đám người đều trốn ở trong lều lá tránh cái nóng, bên dưới đã được họ lót một đám lá để tránh cái nóng bên dưới mặt đất bốc lên.
Đứa nhỏ của Alice được trọng điểm bảo vệ, xung quanh lều để đầy những thùng gỗ đụng nước, giúp làm dịu cái nóng.
Bạch Kỳ Thư nhìn hai đứa nhỏ nhể nhại mồ hôi mà đau lòng.
" Để anh quạt cho."
Eagle cầm lấy cái quạt lá trong tay chuột nhỏ, làm mát cho cả ba đứa.
" Cố lên, mười lăm ngày nữa thôi."
Eagle lau mồ hôi trên trán cậu, đau lòng nói.
" Em không sao, chỉ lo hai đứa nhỏ."
Bạch Kỳ Thư sờ sờ cái má hơi nóng của đứa con nhỏ.
" Con không sao, a mẫu."
Nae dụi dụi tay cậu, mềm nhũn nói.
" A mẫu, con muốn uống nước dừa."
Chae kéo tay cậu.
Bạch Kỳ Thư nhìn môi đứa nhỏ có chút khô thì gật đầu.
" Em đừng ra, để anh."
Eagle đưa quạt lá cho cậu, nhấc cửa lều đi ra ngoài.
Vừa bước ra đã bị cái nóng áp vào người hừng hực, cả bầu không khí bên ngoài như một cái lò lửa cực nóng, cứ hông khô mọi thứ nằm trong đó.
Khu rừng trong vịnh nước cũng đủ dày đặc chứ không thưa thớt, toàn là cây to, gốc cây cổ thụ mới giúp bọn họ đỡ bớt cái nóng, nếu còn ở bãi biển ngoài kia thì khó mà nói được có chịu qua nổi mùa khô này không.
Eagle đi đến chỗ đống dừa đã thấy Mash ngồi ở đó.
" Anh muốn uống nước dừa hả, tôi chặt cho."
Thanh niên ngẩng đầu nhìn anh, vẫn ngốc như vậy.
" Trời quá khô, hai đứa nhỏ cũng muốn mất nước."
Eagle lắc đầu, tự mình chặt dừa.
" Ở đây còn uống được nước dừa, vẫn còn tốt chán."
Mash vừa nói lại nghĩ đến cái gì, ngửa đầu bưng trái dừa tu ừng ực.
" Sao rồi, đứa nhỏ ổn không?"
Bạch Kỳ Thư vội hỏi.
" Ổn lắm, sinh rất nhanh, thật là cảm ơn cậu, Kỳ Kỳ."
Ian cũng cười toe nhìn họ.
" Vậy là tốt rồi, anh nên lợp thêm lớp lá dừa cho lều nữa, mỗi ngày vẩy cho nó chút nước làm mát."
Bạch Kỳ Thư thở nhẹ ra, hiện tại quan trọng là để cho đứa nhỏ không phải chịu nóng bức của mùa khô.
" Đứa nhỏ cũng phải thấm nước cho nó nữa, á thú nhân cũng không phải thú nhân."
Floyd tiếp lời.
" Được, chúng tôi biết rồi."
Ian thành thật gật đầu.
" Đúng rồi, đứa nhỏ ăn cái gì đây?"
Bạch Kỳ Thư tự nhiên nhớ ra chuyện này.
Cả đám sửng sờ.
Họ quên mất điều này.
Mùa đông trước Eagle còn phải đi bắt con thú có vú về...
" Tôi quên mất..."
Ian luống cuống.
" Đừng gấp, anh mang theo con ốc này đến bờ biển, thổi nó đi, có lẽ tộc người có sẽ có thức ăn cho ấu tể."
Bạch Kỳ Thư chạy về lều lấy con ốc đưa cho hắn.
Ian gật đầu cầm lấy nó bỏ chạy.
Cả đám nhìn theo bóng lưng như bay của Ian, lắc đầu ngao ngán.
Bạch Kỳ Thư cũng phải cảm thán, không phải ai cũng chu đáo như chim to nhà cậu.
Tộc người cá thật sự là có thức ăn cho ấu tể, đó là cũng là một thứ nước màu trắng sữa, mùi vị giống như sữa dê nhưng không hề tanh mà còn thơm ngát, đựng trong một con ốc biển.
Lúc Ian trở về thì đứa nhỏ nhà hắn cũng réo lên in ỏi, thiếu điều muốn bật nóc lều luôn.
" Nó có sức quá nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc nhìn qua mép lều nhìn vào trong.
Đứa nhỏ đỏ hỏn do mới sinh, dù vậy nó đang dần thay đổi mỗi khi cái miệng nhỏ dễ thương mấp máy chút sữa trắng thơm ngon.
Đôi mắt đen như hai khoả trân châu nhìn qua nhìn lại, đặc biệt lém lỉnh.
" Đứa nhỏ này giống cậu chắc luôn, Alice."
Bạch Kỳ Thư chừa cái lỗ cho đứa nhỏ nhà mình nhìn vào, nói.
Chae hé cái đầu vào nhìn xem, đối với đứa nhỏ nằm trong lá cây đang há miệng uống sữa mắt tròn mắt dẹp.
" Nó xấu, không có đẹp như Nae."
Chae bỗng nhiên nói, nó dùng cái chất giọng mềm mại của mình mà chê á thú nhân nhà Alice xấu hơn em nó.
Đám người ngẩn ra.
Cả đứa bé đang uống sữa cũng ngừng uống, ngốc ngốc nhìn nó.
" Ha ha ha!!!!"
" Oa oa oa!!!!"
Hai âm thanh bất đồng đồng thời vang lên, chấn động cả khu rừng.
" Ui ui đừng khóc, đừng khóc."
Alice luống cuống tay chân dỗ dành đứa con nhỏ của mình.
Thế mà nó vẫn cứ khóc không ngừng, đôi mắt ngập nước đưa mắt nhìn a mẫu nó, ủy khuất muôn phần.
" Chae, con mau xin lỗi em đi, dỗ em đi con."
Bạch Kỳ Thư nhịn cười đứa nhỏ bởi vì tiếng khóc của á thú nhân mà nhăn tít cả mặt mày, bối rối vô cùng hết nhìn đứa bé lại quay qua nhìn Bạch Kỳ Thư.
" Xin lỗi em, anh nói bậy, em đẹp nhất."
Chae có chút luống cuống nắm chặt tay, nhìn đứa nhỏ thành khẩn mà dối lòng nói.
Vậy mà đứa nhỏ kia không khóc nữa thật.
Bạch Kỳ Thư vịn cây cười muốn ná thở, đám người bên ngoài cũng nén cười nhìn Chae sầu khổ lùi khỏi lều, đi tìm em nó cầu an ủi.
" Rõ ràng nó..."
Họ còn nghe nó lầm bầm với em nó.
Tiếng cười cũng không nhịn được nữa mà bay ra.
Chút chuyện vui khiến cho không khí oi bức của mùa khô bị xua tan đi ít nhiều, mọi người đều vui vẻ chào đón á thú nhân ấu tể mới nhà Alice.
Đứa nhỏ được hai người đặc tên là Stella, chỉ sau một ngày đã trắng trẻo dễ thương chứ không còn đỏ hỏn như lúc mới sinh nữa.
Lần thứ hai nhìn lại đứa nhỏ, Chae mắt tròn kinh ngạc không thôi.
" Nó biến đẹp kìa a mẫu."
Nó nãi thanh nãi khí mà ngốc ngốc quay lại nhìn Bạch Kỳ Thư, thật lòng nói.
Đứa bé trông lều đang uống sữa cũng vui vẻ nhếch lên khoé miệng.
" Đứa nhỏ này thật là lanh lợi, chỉ cho người ta khen nó thôi."
Bạch Kỳ Thư sờ đầu đứa con lớn nhà mình, mình đứa nhỏ đang vui vẻ uống sữa ở trong lều mà bật cười.
" Đúng là có a mẫu nào thì có đứa nhỏ nấy mà."
Floyd cũng cười ha ha.
" Cái sữa này có để lâu được không?"
Eagle nhìn Ian hỏi.
" Họ nói mùa này nóng, sữa sẽ hư nên kêu tôi mỗi ngày đến bờ biển lấy."
Ian lắc đầu nói.
Bạch Kỳ Thư nhìn chim to, cũng biết anh đang lo lắng cái gì.
" Lúc đó trời cũng không nóng lắm, anh đi hỏi họ trước đi, nếu không được chúng ta lại tính."
Bạch Kỳ Thư ôm eo anh nói nhỏ.
Eagle gật đầu, gác cằm lên vai cậu, thở dài, chuột nhỏ có chuột con nữa anh cũng vui nhưng lúc này họ ở bên ngoài, anh sợ không thể cho đứa nhỏ thứ tốt nhất.
Muối đã được thu hoạch xong vào cái hôm Alice sinh đứa nhỏ, bay giờ họ chỉ cần đợi mùa khô đi qua là có thể lên đường trở về nhà rồi.
Bạch Kỳ Thư cũng đã nói cho anh nghe chuyện đứa con nhỏ của mình đã tiên liệu được, nên kiểu gì họ cũng phải rời đi sớm.
Đành vậy.
Eagle cầm con ốc biển đi hỏi mỹ nhân ngư.
Cuối cùng vẫn là có cách để mang loại sữa kia đi.
Đó là đựng nó trong một cái chai được hình thành từ băng nhủ ngàn năm dưới đáy biển, nó có thể giữ cho vật bên trong không bị biến chất.
Nhưng cái này phải đi tìm tế ti Alan để hỏi, bởi vì trong tộc người cá chỉ có ông có thể sở hữu thứ này.
Chuyện này thì dễ thương, Alan còn kỳ vọng vào Bạch Kỳ Thư sẽ sản sinh cho họ một tể ti cho nên rất sảng khoái mà cống hiến ra cái món bảo vật của biển cả này, để cho Eagle mang đi dùng làm bình đựng sữa cho đứa nhỏ sẽ ra đời không biết lúc nào của anh.
Một tháng đầu tiên của mùa khô đã trôi qua, trời nóng đến vặn vẹo, đám người đều trốn ở trong lều lá tránh cái nóng, bên dưới đã được họ lót một đám lá để tránh cái nóng bên dưới mặt đất bốc lên.
Đứa nhỏ của Alice được trọng điểm bảo vệ, xung quanh lều để đầy những thùng gỗ đụng nước, giúp làm dịu cái nóng.
Bạch Kỳ Thư nhìn hai đứa nhỏ nhể nhại mồ hôi mà đau lòng.
" Để anh quạt cho."
Eagle cầm lấy cái quạt lá trong tay chuột nhỏ, làm mát cho cả ba đứa.
" Cố lên, mười lăm ngày nữa thôi."
Eagle lau mồ hôi trên trán cậu, đau lòng nói.
" Em không sao, chỉ lo hai đứa nhỏ."
Bạch Kỳ Thư sờ sờ cái má hơi nóng của đứa con nhỏ.
" Con không sao, a mẫu."
Nae dụi dụi tay cậu, mềm nhũn nói.
" A mẫu, con muốn uống nước dừa."
Chae kéo tay cậu.
Bạch Kỳ Thư nhìn môi đứa nhỏ có chút khô thì gật đầu.
" Em đừng ra, để anh."
Eagle đưa quạt lá cho cậu, nhấc cửa lều đi ra ngoài.
Vừa bước ra đã bị cái nóng áp vào người hừng hực, cả bầu không khí bên ngoài như một cái lò lửa cực nóng, cứ hông khô mọi thứ nằm trong đó.
Khu rừng trong vịnh nước cũng đủ dày đặc chứ không thưa thớt, toàn là cây to, gốc cây cổ thụ mới giúp bọn họ đỡ bớt cái nóng, nếu còn ở bãi biển ngoài kia thì khó mà nói được có chịu qua nổi mùa khô này không.
Eagle đi đến chỗ đống dừa đã thấy Mash ngồi ở đó.
" Anh muốn uống nước dừa hả, tôi chặt cho."
Thanh niên ngẩng đầu nhìn anh, vẫn ngốc như vậy.
" Trời quá khô, hai đứa nhỏ cũng muốn mất nước."
Eagle lắc đầu, tự mình chặt dừa.
" Ở đây còn uống được nước dừa, vẫn còn tốt chán."
Mash vừa nói lại nghĩ đến cái gì, ngửa đầu bưng trái dừa tu ừng ực.
Bình luận facebook