Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Viên mãn - Gìn giữ bộ tộc
Tộc người cá lúc này đang sóng gió ngập trời, biển động dữ dội, từng con sóng lớn cao đến tận mấy mét đổ ập vào đất liền, đánh cho những hàng dừa nghiêng ngã lảo đảo.
Dù vậy, chúng vẫn bình ổn mà quật cường bám dính trên mặt cát.
Sóng biển đánh vào rất nhanh đã nhấn chìm tất cả vịnh biển, đập vào đất liền tận mấy chục cây số, khắp nơi rồi nước biển.
May mắn quanh đó chỉ có tộc người cá sống ở dưới nước, nếu không sợ rằng sẽ chịu tao ương.
Dù là ở trên biển thì mưa to vẫn đổ xuống như trút nước, chúng nó hợp cùng nước biển, xối ướt một khu vực lớn của đại địa thú nhân.
Bên dưới lòng biển sâu, nơi tộc mỹ nhân ngư trú ngụ, dù vẫn chịu chút ảnh hưởng của sóng lớn nhưng cơ bản là không sao cả.
Lâu lâu sẽ có những cơn dư chấn khiến cho những rạn san hô run lên, cái nào chịu không nổi thì gẫy lìa ra.
Trong một rạn đá ngầm lớn, một chiếc giường bằng vỏ sò xinh đẹp ngự trị một mỹ nhân ngư tóc xanh như rong biển.
Có điều mỹ nhân ngư đang không ngừng há miệng thở dốc, cái bụng nhô lên phập phồng mấy lần.
Rồi từ một cái khe hở khá là kín đáo ở cách vùng bụng của mỹ nhân ngư một đoạn nhỏ trượt ra một quả trứng nhỏ như trứng ngỗng nhưng lại màu vàng kim cùng với những đường vân xanh rêu xinh đẹp.
Quả trứng vừa trượt ra đã bị sóng biển phập phồng đẩy lơ lửng, nổi lềnh bềnh trong nước, xung quanh nó còn bao bọc một lớp bọt biển trong suốt, chính cái lớp bong bóng này đã làm cho nó trôi nổi lên.
Mỹ nhân ngư bởi vì sinh trứng mà mệt mỏi, dùng cái đuôi của mình đẩy quả trứng về phía hắn, một đôi tay xinh đẹp được vươn ra, chọt vào lớp bong bóng bên ngoài.
Bụp.
Quả trứng mất đi lớp màn bảo vệ bên ngoài, rơi xuống tay của mỹ nhân ngư.
" Con ta!"
Đôi môi của mỹ nhân ngư hé mở, âm thanh réo rắt từ đó thoát ra, đầy sự yêu thương của tình mẫu tử.
...
Nơi ngọn núi cao mà tộc dực sư bao nhiêu năm trú ngụ mỗi khi mùa mưa đến, một nam nhân đứng ở bên ngoài, mưa rơi không ngừng cùng tiếng sấm đì đùng cũng không làm hắn nao núng, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phương xa, nơi có biển cả mênh mông có bạn đời mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Victor nhìn đứa con trai mới trở về không còn hoạt bát mà lại trầm tĩnh đi, dù vẻ ngốc nghếch vẫn còn nhưng lại không nói cười líu ríu nữa, ở nơi đầu mày luôn ẩn hiện chút sầu khổ giấu kín.
Mấy hôm nay vì mùa mưa đến mà ông không kịp nói chuyện cùng nó, nó cũng không nói gì với ông, chỉ là im lặng chỉ huy đám thú nhân di chuyển đi, có thứ tự rõ ràng không rối loạn, rõ ràng là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là nó còn mang về những hạt cát trắng tinh và gọi đó là muối, thứ này khi cho vào thịt nướng cùng canh rau thì thơm ngon hơn nhiều.
" Mash!"
Victor đi tới, vỗ vai con trai.
Con ông lại không giống như bình thường niềm nở mà chỉ nhìn ông một cái, sau đó lại quay đầu đi.
" Con nhìn gì vậy?"
Victor lại hỏi.
" Nhìn biển, a phụ."
Mash khi nói đến biển thì trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng.
" Mash..."
Victor giật mình, trong lòng có chút ý tưởng lại không chắc chắn lắm, lời đến miệng thì chỉ là một tiếng này.
Nhìn vẻ mặt của con trai thì ông lại có chút không dám hỏi, chỉ sợ càng làm cho đôi chân mày ngốc nghếch của con trai thêm nặng nề.
" A phụ, nếu không có con thì tộc dực sư sẽ có người trèo chống chứ?"
Mash bỗng nhiên hỏi.
Victor ngẩn ra, một lúc lâu.
Đương lúc Mash cứ nghĩ ông sẽ không trả lời thì lại nghe ông nói.
" Con muốn nghe lời nói của một tộc trưởng hay của một a phụ?"
Victor nói như vậy, mắt cũng nhìn về phương hướng vô định nào đó.
Mash lại đờ người ra, không nói gì, hoặc có lẽ anh cũng đã biết câu trả lời.
" A phụ lời nói, tất nhiên là kêu con đi tìm bầu bạn của mình rồi, sống cuộc sống con muốn, nhưng tộc trưởng lời nói... Sợ rằng chính con cũng hiểu tình huống của tộc ta, chúng ta có một nơi ở tốt nhưng số lượng lại hiếm hoi, dù chúng ta không có một tế ti nhưng lại có một bức tượng thú thần, trừ khi là diệt tộc, nếu không chúng ta chỉ có thể bảo vệ nơi này, duy trì tộc đàn."
Victor thở dài.
" Nếu a phụ còn trẻ, sẽ tiếp tục nhận vị trí này, nhưng a phụ đã già rồi, tộc dực sư cần một thú nhân trẻ tuổi, có vậy thì tộc dực sư mới có tương lai tốt."
Ông quay lại nhìn Mash.
" Con hiểu, a phụ, trừ khi lúc này có một người mạnh mẽ hơn con, nếu không thì con chỉ có thể thay người trèo chống nơi này, nơi mảnh đất có đặt một bức tượng thú thần, là tổ địa của tộc dực sư, nơi có thể sức tộc ta vực dậy, trở nên hùng mạnh hơn, đúng không, a phụ?"
Mash bình thản nói, trong lòng đã không còn chút gợn sóng nào.
" Con vào nhà đây!"
Mash chấp tay với ông rồi đi mất.
Victor nhìn theo bóng lưng con trai rời đi, chẳng thể nói được lời nào.
Ông đưa mắt lên trời, nhìn bầu trời đổ nước không ngừng, thở dài.
Tộc dực sư trước kia vốn đã rất thưa thớt, đến cả một nơi ở tốt cũng không có, dù vậy tộc dực sư vẫn luôn không ngừng vươn lên, cảm động thú thần mới được ngài ban cho một bức tượng, miễn là còn bức tượng này thì tộc dực sư sẽ không lụi tàn khi vẫn còn những thú nhân mang thú hình dực sư.
Tộc dực sư phải dựa vào chính mình mới có thể trở lên lớn mạnh, đó là lời sấm truyền của thú thần từ thời điểm tượng thú thần xuất hiện ở tộc dực sư.
Con trai vẫn luôn cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ nhất, đến đây nó đã trở thành một người như vậy nhưng lại nói không muốn vị trí tộc trưởng nữa, còn muốn rời đi nơi này.
Ông biết con ông là một người có trách nhiệm, nó hỏi như vậy chỉ vì muốn thử một lần nói ra tâm nguyện của nó...
Mash...
...
Bạch Kỳ Thư ngồi bên bếp lửa, nướng những củ khoai tây hồ lô.
Eagle đang vùi đầu với cối xay hạt, đang không ngừng chuyển động cánh tay rắn chắc của mình, tạo nên những lớp bột mịn màu vàng nhạt đẹp mắt.
" Eira!"
Bạch Kỳ Thư gọi đứa con nhỏ đã đi được đến cánh cửa gỗ, đang hé mắt nhìn ra ngoài.
" A mẫu, nước!"
Eira hí hửng nói.
" Con không thể ra ngoài, lại đây với a mẫu!"
Bạch Kỳ Thư vươn tay với nó.
Đứa nhỏ mũm mĩm luyến tiếc lại nhìn thêm một lần, sau đó lắc lư cái thân hình ngắn ngủn tròn lẳng của nó, đi trở vào.
Mái tóc trắng cùng đôi mắt xanh khiến nó trông như một tinh linh của mùa đông, khoé miệng luôn mang cười, đáng yêu vô cùng.
" A mẫu, chuột!"
Hết nước rồi nó lại tìm chuột.
" Chuột là anh Nae, không phải đồ chơi của con."
Bạch Kỳ Thư ôm lấy nó, để cho nó ngồi trên nệm, cởi giày da của nó ra.
Giầy da cũng chỉ đơn giản là một miếng da thú may thành hình cái tất đơn giản, nói là giầy thì chẳng bằng nói là tất, nhưng ít nhất họ cũng không cần phải đi chân đất.
" Cho con cái này!"
Bạch Kỳ Thư với tay vào trong gùi đựng bông của nhà họ, moi ra một quả cầu da thú, bên trong nhét bông nên rất mềm mại, bên trên còn cắm mấy cái lông chim màu xanh.
" Mềm, đẹp, a mẫu!"
Eira tung tung quả cầu lông trên tay, cười hít mắt.
" Ừm!"
Bạch Kỳ Thư nhiều khi cũng không hiểu được đứa nó này sao lại thích mấy cái mềm mềm như vậy, lúc đầu cậu cũng không biết, còn tưởng nó thích chơi chuột, ai nhè nó lại thích những thứ mềm mại, có lông mao.
Dù vậy, chúng vẫn bình ổn mà quật cường bám dính trên mặt cát.
Sóng biển đánh vào rất nhanh đã nhấn chìm tất cả vịnh biển, đập vào đất liền tận mấy chục cây số, khắp nơi rồi nước biển.
May mắn quanh đó chỉ có tộc người cá sống ở dưới nước, nếu không sợ rằng sẽ chịu tao ương.
Dù là ở trên biển thì mưa to vẫn đổ xuống như trút nước, chúng nó hợp cùng nước biển, xối ướt một khu vực lớn của đại địa thú nhân.
Bên dưới lòng biển sâu, nơi tộc mỹ nhân ngư trú ngụ, dù vẫn chịu chút ảnh hưởng của sóng lớn nhưng cơ bản là không sao cả.
Lâu lâu sẽ có những cơn dư chấn khiến cho những rạn san hô run lên, cái nào chịu không nổi thì gẫy lìa ra.
Trong một rạn đá ngầm lớn, một chiếc giường bằng vỏ sò xinh đẹp ngự trị một mỹ nhân ngư tóc xanh như rong biển.
Có điều mỹ nhân ngư đang không ngừng há miệng thở dốc, cái bụng nhô lên phập phồng mấy lần.
Rồi từ một cái khe hở khá là kín đáo ở cách vùng bụng của mỹ nhân ngư một đoạn nhỏ trượt ra một quả trứng nhỏ như trứng ngỗng nhưng lại màu vàng kim cùng với những đường vân xanh rêu xinh đẹp.
Quả trứng vừa trượt ra đã bị sóng biển phập phồng đẩy lơ lửng, nổi lềnh bềnh trong nước, xung quanh nó còn bao bọc một lớp bọt biển trong suốt, chính cái lớp bong bóng này đã làm cho nó trôi nổi lên.
Mỹ nhân ngư bởi vì sinh trứng mà mệt mỏi, dùng cái đuôi của mình đẩy quả trứng về phía hắn, một đôi tay xinh đẹp được vươn ra, chọt vào lớp bong bóng bên ngoài.
Bụp.
Quả trứng mất đi lớp màn bảo vệ bên ngoài, rơi xuống tay của mỹ nhân ngư.
" Con ta!"
Đôi môi của mỹ nhân ngư hé mở, âm thanh réo rắt từ đó thoát ra, đầy sự yêu thương của tình mẫu tử.
...
Nơi ngọn núi cao mà tộc dực sư bao nhiêu năm trú ngụ mỗi khi mùa mưa đến, một nam nhân đứng ở bên ngoài, mưa rơi không ngừng cùng tiếng sấm đì đùng cũng không làm hắn nao núng, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phương xa, nơi có biển cả mênh mông có bạn đời mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Victor nhìn đứa con trai mới trở về không còn hoạt bát mà lại trầm tĩnh đi, dù vẻ ngốc nghếch vẫn còn nhưng lại không nói cười líu ríu nữa, ở nơi đầu mày luôn ẩn hiện chút sầu khổ giấu kín.
Mấy hôm nay vì mùa mưa đến mà ông không kịp nói chuyện cùng nó, nó cũng không nói gì với ông, chỉ là im lặng chỉ huy đám thú nhân di chuyển đi, có thứ tự rõ ràng không rối loạn, rõ ràng là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là nó còn mang về những hạt cát trắng tinh và gọi đó là muối, thứ này khi cho vào thịt nướng cùng canh rau thì thơm ngon hơn nhiều.
" Mash!"
Victor đi tới, vỗ vai con trai.
Con ông lại không giống như bình thường niềm nở mà chỉ nhìn ông một cái, sau đó lại quay đầu đi.
" Con nhìn gì vậy?"
Victor lại hỏi.
" Nhìn biển, a phụ."
Mash khi nói đến biển thì trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng.
" Mash..."
Victor giật mình, trong lòng có chút ý tưởng lại không chắc chắn lắm, lời đến miệng thì chỉ là một tiếng này.
Nhìn vẻ mặt của con trai thì ông lại có chút không dám hỏi, chỉ sợ càng làm cho đôi chân mày ngốc nghếch của con trai thêm nặng nề.
" A phụ, nếu không có con thì tộc dực sư sẽ có người trèo chống chứ?"
Mash bỗng nhiên hỏi.
Victor ngẩn ra, một lúc lâu.
Đương lúc Mash cứ nghĩ ông sẽ không trả lời thì lại nghe ông nói.
" Con muốn nghe lời nói của một tộc trưởng hay của một a phụ?"
Victor nói như vậy, mắt cũng nhìn về phương hướng vô định nào đó.
Mash lại đờ người ra, không nói gì, hoặc có lẽ anh cũng đã biết câu trả lời.
" A phụ lời nói, tất nhiên là kêu con đi tìm bầu bạn của mình rồi, sống cuộc sống con muốn, nhưng tộc trưởng lời nói... Sợ rằng chính con cũng hiểu tình huống của tộc ta, chúng ta có một nơi ở tốt nhưng số lượng lại hiếm hoi, dù chúng ta không có một tế ti nhưng lại có một bức tượng thú thần, trừ khi là diệt tộc, nếu không chúng ta chỉ có thể bảo vệ nơi này, duy trì tộc đàn."
Victor thở dài.
" Nếu a phụ còn trẻ, sẽ tiếp tục nhận vị trí này, nhưng a phụ đã già rồi, tộc dực sư cần một thú nhân trẻ tuổi, có vậy thì tộc dực sư mới có tương lai tốt."
Ông quay lại nhìn Mash.
" Con hiểu, a phụ, trừ khi lúc này có một người mạnh mẽ hơn con, nếu không thì con chỉ có thể thay người trèo chống nơi này, nơi mảnh đất có đặt một bức tượng thú thần, là tổ địa của tộc dực sư, nơi có thể sức tộc ta vực dậy, trở nên hùng mạnh hơn, đúng không, a phụ?"
Mash bình thản nói, trong lòng đã không còn chút gợn sóng nào.
" Con vào nhà đây!"
Mash chấp tay với ông rồi đi mất.
Victor nhìn theo bóng lưng con trai rời đi, chẳng thể nói được lời nào.
Ông đưa mắt lên trời, nhìn bầu trời đổ nước không ngừng, thở dài.
Tộc dực sư trước kia vốn đã rất thưa thớt, đến cả một nơi ở tốt cũng không có, dù vậy tộc dực sư vẫn luôn không ngừng vươn lên, cảm động thú thần mới được ngài ban cho một bức tượng, miễn là còn bức tượng này thì tộc dực sư sẽ không lụi tàn khi vẫn còn những thú nhân mang thú hình dực sư.
Tộc dực sư phải dựa vào chính mình mới có thể trở lên lớn mạnh, đó là lời sấm truyền của thú thần từ thời điểm tượng thú thần xuất hiện ở tộc dực sư.
Con trai vẫn luôn cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ nhất, đến đây nó đã trở thành một người như vậy nhưng lại nói không muốn vị trí tộc trưởng nữa, còn muốn rời đi nơi này.
Ông biết con ông là một người có trách nhiệm, nó hỏi như vậy chỉ vì muốn thử một lần nói ra tâm nguyện của nó...
Mash...
...
Bạch Kỳ Thư ngồi bên bếp lửa, nướng những củ khoai tây hồ lô.
Eagle đang vùi đầu với cối xay hạt, đang không ngừng chuyển động cánh tay rắn chắc của mình, tạo nên những lớp bột mịn màu vàng nhạt đẹp mắt.
" Eira!"
Bạch Kỳ Thư gọi đứa con nhỏ đã đi được đến cánh cửa gỗ, đang hé mắt nhìn ra ngoài.
" A mẫu, nước!"
Eira hí hửng nói.
" Con không thể ra ngoài, lại đây với a mẫu!"
Bạch Kỳ Thư vươn tay với nó.
Đứa nhỏ mũm mĩm luyến tiếc lại nhìn thêm một lần, sau đó lắc lư cái thân hình ngắn ngủn tròn lẳng của nó, đi trở vào.
Mái tóc trắng cùng đôi mắt xanh khiến nó trông như một tinh linh của mùa đông, khoé miệng luôn mang cười, đáng yêu vô cùng.
" A mẫu, chuột!"
Hết nước rồi nó lại tìm chuột.
" Chuột là anh Nae, không phải đồ chơi của con."
Bạch Kỳ Thư ôm lấy nó, để cho nó ngồi trên nệm, cởi giày da của nó ra.
Giầy da cũng chỉ đơn giản là một miếng da thú may thành hình cái tất đơn giản, nói là giầy thì chẳng bằng nói là tất, nhưng ít nhất họ cũng không cần phải đi chân đất.
" Cho con cái này!"
Bạch Kỳ Thư với tay vào trong gùi đựng bông của nhà họ, moi ra một quả cầu da thú, bên trong nhét bông nên rất mềm mại, bên trên còn cắm mấy cái lông chim màu xanh.
" Mềm, đẹp, a mẫu!"
Eira tung tung quả cầu lông trên tay, cười hít mắt.
" Ừm!"
Bạch Kỳ Thư nhiều khi cũng không hiểu được đứa nó này sao lại thích mấy cái mềm mềm như vậy, lúc đầu cậu cũng không biết, còn tưởng nó thích chơi chuột, ai nhè nó lại thích những thứ mềm mại, có lông mao.
Bình luận facebook