Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Cuộc chiến trên bầu trời đêm
" Cái củ này có thể để được rất lâu, không sợ hư, chỉ cần đừng để nó dính nước là được."
Cậu lại nói.
Mấy thú nhân đều gật đầu.
Lúc đầu nhìn á thú nhân nhỏ nhắn như vậy hai người Jack và Martin còn không thấy cậu có gì khác biệt, bây giờ họ có chút rõ, á thú nhân nhỏ nhưng hiểu biết nhiều, thật sự là uyên bác, ở trong bộ lạc họ nhìn thấy người hiểu biết nhiều nhất là tế ti đại nhân, lúc này đây lại nhìn thấy một người, còn là á thú nhân, xem ra họ không thể giữ mãi ý nghĩ cho rằng á thú nhân thì không làm nên chuyện gì được rồi.
Tế ti đại nhân nói đúng, bọn họ nên tôn trọng các á thú nhân hơn, dù là hình thể thế nào thì họ cũng đều là con cưng của thú thần, nên được yêu thương và bảo hộ, may mắn là họ đều có bạn đời rồi, bạn đời của họ cũng chung thủy, trở về nên kêu á thú nhân nhà mình nên gần gũi với á thú nhân nhỏ xinh này hơn, chuyện tốt cũng sẽ đến tìm bọn họ như lần này.
Năm người hì hụt ăn, ăn cũng rất nhanh, cốt là để kịp trở về bộ lạc khi đêm xuống.
Bốn cái gùi đều đầy khoai, sợ rằng tốc độ của họ sẽ giảm xuống.
Thật sự là vậy.
Khi bọn họ bay trở về thì còn cách bộ lạc một khoảng nhưng bầu trời đã tối đen.
Gió lạnh thổi vù vù khiến mái tóc trắng của Bạch Kỳ Thư bay loạn.
Nhưng họ vẫn tiếp tục kiên trì bây trở về, buổi tối ở bên ngoài đối với thú nhân tộc chim thì chỉ có ở trên núi mới an toàn, họ không giỏi chiến đấu trên đất bằng, hình thú càng bất lợi, nghĩ ngơi trong rừng là sai lầm, mà quanh bộ lạc một phần tư ngày đường không có một ngọn núi nào ngoài khu vực bộ lạc của bọn họ.
Nơi có thể nghĩ qua đêm bọn họ đã bay qua từ lâu.
Tay cậu để bên dưới cổ anh, luồn vào bộ lông mềm mại nơi cổ để giữ ấm, chân kẹp chặt vào hai bên sườn cánh của anh cũng không thấy lạnh, có lạnh thì là mặt của cậu.
Tiếng gió gào thét thê thương.
Bốn con chim gồng mình lên bay trở về.
Trong bóng đêm chỉ có bộ lông của Martin là sáng nhất, có chút quá sức nổi bật.
Trên đỉnh núi cao nhất bộ lạc, Terry đang đứng chấp tay nhìn về phương xa.
Bầu trời lúc này cũng chưa tính là khuya nhưng thú nhân tộc chim thường sẽ không bay vào ban đêm.
Không phải sợ không thấy đường, mắt của thú nhân sáng như đuốc, thú nhân tộc chim thì càng khỏi phải nói.
Cái nguyên nhân để cho thú nhân tộc chim không đi đêm nhiều là vì thứ khác.
...
Phạch phạch phạch...
Phương xa vang lên tiếng vỗ cánh gấp gáp vọng khắp bầu trời, phá tan bình yên của đêm đen.
" Tiếng gì vậy?"
Bạch Kỳ Thư thoảng thốt hỏi, trong bóng đêm như vậy chỉ cần nghe chút âm thanh khác lạ đã có thể khiến người hoảng sợ, nói chi nó còn nhiều như vậy, cảm giác vào tai như có hàng hàng lũ lũ.
Óooo...
Eagle mắt sắc hơn cậu, anh tái mặt kêu lên, sau đó chúi đầu vọt thẳng xuống rừng cây bên dưới.
Tiếng kêu của anh chính là để báo cho ba người kia.
Bởi vậy khi anh vừa xuống thì ba người cũng xuống, ba con chim mất hút trong rừng cây tối tăm.
Sau khi bốn người xuống dưới thì phía trên đỉnh đầu của họ xuất hiện một đám chim chóc đen xì, che kín cả bầu trời.
Dù bốn người đã xuống dưới chúng cũng không có ý định buông tha, muốn đuổi theo.
Xẹt.
Ba con chim to từ dưới rừng cây bay thẳng lên, hất bay một đám lớn chim chóc, vọt thẳng lên trời.
Mục tiêu đã bại lộ khiến chúng thay đổi phương hướng, vọt tới đuổi theo.
Một cuộc chiến bùng nổ trong màn đêm.
Bên dưới rừng cây.
" Chuột nhỏ, em tìm một chỗ trốn đi, đợi anh."
Eagle nói với cậu.
" Anh đừng lo cho em, anh mau lên đi."
Bạch Kỳ Thư vội nói.
" Nếu giống như lần trước thì em tìm một chỗ an toàn đợi anh biết không, anh nhất định sẽ đến tìm em, không cần chạy loạn."
Eagle có chút lo lắng không yên nhìn xung quanh.
Rừng cây tối đen, không chút ánh sáng, xung quanh những cây to còn có những bụi cây nhỏ rậm rạp, chẳng biết sẽ ẩn nấp thứ gì đợi chờ anh đi mất sẽ cướp lấy chuột của anh.
Nhưng nếu anh không lên trên kia giúp họ thì sợ rằng...
" Em biến thành chuột nhỏ, trốn vào đây đi."
Eagle vừa nói vừa chỉ vào cái khoảng giữa do những cái gùi khoai tạo nên, vừa đủ cho cậu dùng nguyên hình ngồi đó, vừa che chắn cho cậu xung quanh.
Bạch Kỳ Thư gật đầu, xoạt một cái, trên đất đã có một con chuột nhỏ trắng muốt, giữa bóng đêm lại nổi bật vô cùng.
Eagle ôm cậu lên dụi dụi vài cái rồi để cậu vào giữa đám gùi, còn lấy quần váy áo của cậu lót xuống dưới, đêm tối lạnh lẽo, chuột của anh còn đang mang ấu tế nữa.
" Chít chít!"
Chuột nhỏ ngoan ngoãn nhìn anh, ý bảo anh đi đi.
Eagle dù lưu luyến cỡ nào cũng phải đi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn rừng cây một lần, xác định không có thứ gì che mắt anh rồi thì mới vụt một cái, biến thành chim lớn bay lên.
Bên trên tình huống đã ác liệt dị thường.
Thú nhân dù dũng mãnh nhưng hình thể lớn, đối với đám chim nhỏ mà số lượng lại nhiều kia giống như một tấm bia sống di động, thú nhân trên người cũng sẽ bị thương từ nhỏ đến lớn.
Óoo...
Eagle nhanh chóng gia nhập.
Anh giống như một mũi tên xanh, bắn tới đâu là chim rớt tới đó, đôi cánh anh mở ra giống như tấm sắt mà quát cho đám chim đen kia bay tán loạn.
Cuộc chiến có anh gia nhập trở nên không còn luống cuống nữa.
Nhưng đám chim kia lại quá đông, mục tiêu còn nhỏ, mổ không trúng, chụp không được, quần nhau mãi thì thú nhân cũng sẽ lơ là mà bị thương.
Óttttt...
Tình huống đang giằng co quyết định thì một loạt tiếng kêu vang lên ở phương xa.
Óooo...
Eagle hót vang một tiếng báo tin, cũng chỉ định vị trí cho người mới đến.
Thật ra anh không cần nói thêm, tình hình ở đây quá hỗn loạn, chỉ cần đứng xa xa nhìn cũng sẽ thấy, chưa kể đám chim bị thương sẽ kêu loạn, líu ríu cả một khoảng trời.
Người đến là Terry cùng một đám thú nhân khác chừng năm mươi người.
Terry vốn dĩ là luôn quan sát bầu trời, ông vốn là tế ti, có những chuyện ông có thể cảm ứng được nếu nó gần bộ lạc, chính vì vậy đêm tối là thời điểm ông sẽ tĩnh toạ thì ông lại đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phương xa.
Thật ra ông có biết chuyện hôm nay Eagle sẽ mang vài thú nhân đi ra ngoài, nhưng có một số tình huống, đại loại như lúc này, đám bọn họ có thể chạy trốn lại không thể chạy, chỉ có thể cùng chúng nó cứng chọi cứng.
Việc này không phải mới lần đầu, nó cũng là một trong những nguyên nhân thú nhân sẽ không đi săn đêm.
Đám chim này là kẻ thù cũ của tộc chim Đại, rất thích đi săn đêm, chúng chỉ cần phát hiện ra thú nhân tộc chim lạc loài sẽ tấn công ngay.
Có thú nhân tộc chim Đại gia nhập, tình huống lại chuyển biến.
Nhưng bên dưới rừng cây cũng đang nổ ra một cuộc chiến khác.
Bạch Kỳ Thư sau khi Eagle đi thì nằm yên trong đám váy áo, đôi mắt nhỏ luôn dõi mắt nhìn ra cái khe giữa hai cái gùi.
Nhìn một hồi cũng nhìn đến mệt mỏi, mắt chuột muốn lim dim nhắm lại, bay cả ngày khiến cậu mệt mỏi, lại muốn ngủ.
Bộp.
Một tiếng động vang lên đánh bay cơn buồn ngủ của chuột.
Đôi mắt đen lúng liếng nhìn ra bên ngoài.
Cách chỗ mấy cái gùi một khoảng, bên dưới gốc cây đối diện đang nằm một con chim đen xì.
Đôi mắt nhỏ mở to, từ lúc đến thế thú rất lâu cậu không còn thấy chim nhỏ nữa, mà toàn là chim lớn.
.....................................
Cậu lại nói.
Mấy thú nhân đều gật đầu.
Lúc đầu nhìn á thú nhân nhỏ nhắn như vậy hai người Jack và Martin còn không thấy cậu có gì khác biệt, bây giờ họ có chút rõ, á thú nhân nhỏ nhưng hiểu biết nhiều, thật sự là uyên bác, ở trong bộ lạc họ nhìn thấy người hiểu biết nhiều nhất là tế ti đại nhân, lúc này đây lại nhìn thấy một người, còn là á thú nhân, xem ra họ không thể giữ mãi ý nghĩ cho rằng á thú nhân thì không làm nên chuyện gì được rồi.
Tế ti đại nhân nói đúng, bọn họ nên tôn trọng các á thú nhân hơn, dù là hình thể thế nào thì họ cũng đều là con cưng của thú thần, nên được yêu thương và bảo hộ, may mắn là họ đều có bạn đời rồi, bạn đời của họ cũng chung thủy, trở về nên kêu á thú nhân nhà mình nên gần gũi với á thú nhân nhỏ xinh này hơn, chuyện tốt cũng sẽ đến tìm bọn họ như lần này.
Năm người hì hụt ăn, ăn cũng rất nhanh, cốt là để kịp trở về bộ lạc khi đêm xuống.
Bốn cái gùi đều đầy khoai, sợ rằng tốc độ của họ sẽ giảm xuống.
Thật sự là vậy.
Khi bọn họ bay trở về thì còn cách bộ lạc một khoảng nhưng bầu trời đã tối đen.
Gió lạnh thổi vù vù khiến mái tóc trắng của Bạch Kỳ Thư bay loạn.
Nhưng họ vẫn tiếp tục kiên trì bây trở về, buổi tối ở bên ngoài đối với thú nhân tộc chim thì chỉ có ở trên núi mới an toàn, họ không giỏi chiến đấu trên đất bằng, hình thú càng bất lợi, nghĩ ngơi trong rừng là sai lầm, mà quanh bộ lạc một phần tư ngày đường không có một ngọn núi nào ngoài khu vực bộ lạc của bọn họ.
Nơi có thể nghĩ qua đêm bọn họ đã bay qua từ lâu.
Tay cậu để bên dưới cổ anh, luồn vào bộ lông mềm mại nơi cổ để giữ ấm, chân kẹp chặt vào hai bên sườn cánh của anh cũng không thấy lạnh, có lạnh thì là mặt của cậu.
Tiếng gió gào thét thê thương.
Bốn con chim gồng mình lên bay trở về.
Trong bóng đêm chỉ có bộ lông của Martin là sáng nhất, có chút quá sức nổi bật.
Trên đỉnh núi cao nhất bộ lạc, Terry đang đứng chấp tay nhìn về phương xa.
Bầu trời lúc này cũng chưa tính là khuya nhưng thú nhân tộc chim thường sẽ không bay vào ban đêm.
Không phải sợ không thấy đường, mắt của thú nhân sáng như đuốc, thú nhân tộc chim thì càng khỏi phải nói.
Cái nguyên nhân để cho thú nhân tộc chim không đi đêm nhiều là vì thứ khác.
...
Phạch phạch phạch...
Phương xa vang lên tiếng vỗ cánh gấp gáp vọng khắp bầu trời, phá tan bình yên của đêm đen.
" Tiếng gì vậy?"
Bạch Kỳ Thư thoảng thốt hỏi, trong bóng đêm như vậy chỉ cần nghe chút âm thanh khác lạ đã có thể khiến người hoảng sợ, nói chi nó còn nhiều như vậy, cảm giác vào tai như có hàng hàng lũ lũ.
Óooo...
Eagle mắt sắc hơn cậu, anh tái mặt kêu lên, sau đó chúi đầu vọt thẳng xuống rừng cây bên dưới.
Tiếng kêu của anh chính là để báo cho ba người kia.
Bởi vậy khi anh vừa xuống thì ba người cũng xuống, ba con chim mất hút trong rừng cây tối tăm.
Sau khi bốn người xuống dưới thì phía trên đỉnh đầu của họ xuất hiện một đám chim chóc đen xì, che kín cả bầu trời.
Dù bốn người đã xuống dưới chúng cũng không có ý định buông tha, muốn đuổi theo.
Xẹt.
Ba con chim to từ dưới rừng cây bay thẳng lên, hất bay một đám lớn chim chóc, vọt thẳng lên trời.
Mục tiêu đã bại lộ khiến chúng thay đổi phương hướng, vọt tới đuổi theo.
Một cuộc chiến bùng nổ trong màn đêm.
Bên dưới rừng cây.
" Chuột nhỏ, em tìm một chỗ trốn đi, đợi anh."
Eagle nói với cậu.
" Anh đừng lo cho em, anh mau lên đi."
Bạch Kỳ Thư vội nói.
" Nếu giống như lần trước thì em tìm một chỗ an toàn đợi anh biết không, anh nhất định sẽ đến tìm em, không cần chạy loạn."
Eagle có chút lo lắng không yên nhìn xung quanh.
Rừng cây tối đen, không chút ánh sáng, xung quanh những cây to còn có những bụi cây nhỏ rậm rạp, chẳng biết sẽ ẩn nấp thứ gì đợi chờ anh đi mất sẽ cướp lấy chuột của anh.
Nhưng nếu anh không lên trên kia giúp họ thì sợ rằng...
" Em biến thành chuột nhỏ, trốn vào đây đi."
Eagle vừa nói vừa chỉ vào cái khoảng giữa do những cái gùi khoai tạo nên, vừa đủ cho cậu dùng nguyên hình ngồi đó, vừa che chắn cho cậu xung quanh.
Bạch Kỳ Thư gật đầu, xoạt một cái, trên đất đã có một con chuột nhỏ trắng muốt, giữa bóng đêm lại nổi bật vô cùng.
Eagle ôm cậu lên dụi dụi vài cái rồi để cậu vào giữa đám gùi, còn lấy quần váy áo của cậu lót xuống dưới, đêm tối lạnh lẽo, chuột của anh còn đang mang ấu tế nữa.
" Chít chít!"
Chuột nhỏ ngoan ngoãn nhìn anh, ý bảo anh đi đi.
Eagle dù lưu luyến cỡ nào cũng phải đi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn rừng cây một lần, xác định không có thứ gì che mắt anh rồi thì mới vụt một cái, biến thành chim lớn bay lên.
Bên trên tình huống đã ác liệt dị thường.
Thú nhân dù dũng mãnh nhưng hình thể lớn, đối với đám chim nhỏ mà số lượng lại nhiều kia giống như một tấm bia sống di động, thú nhân trên người cũng sẽ bị thương từ nhỏ đến lớn.
Óoo...
Eagle nhanh chóng gia nhập.
Anh giống như một mũi tên xanh, bắn tới đâu là chim rớt tới đó, đôi cánh anh mở ra giống như tấm sắt mà quát cho đám chim đen kia bay tán loạn.
Cuộc chiến có anh gia nhập trở nên không còn luống cuống nữa.
Nhưng đám chim kia lại quá đông, mục tiêu còn nhỏ, mổ không trúng, chụp không được, quần nhau mãi thì thú nhân cũng sẽ lơ là mà bị thương.
Óttttt...
Tình huống đang giằng co quyết định thì một loạt tiếng kêu vang lên ở phương xa.
Óooo...
Eagle hót vang một tiếng báo tin, cũng chỉ định vị trí cho người mới đến.
Thật ra anh không cần nói thêm, tình hình ở đây quá hỗn loạn, chỉ cần đứng xa xa nhìn cũng sẽ thấy, chưa kể đám chim bị thương sẽ kêu loạn, líu ríu cả một khoảng trời.
Người đến là Terry cùng một đám thú nhân khác chừng năm mươi người.
Terry vốn dĩ là luôn quan sát bầu trời, ông vốn là tế ti, có những chuyện ông có thể cảm ứng được nếu nó gần bộ lạc, chính vì vậy đêm tối là thời điểm ông sẽ tĩnh toạ thì ông lại đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phương xa.
Thật ra ông có biết chuyện hôm nay Eagle sẽ mang vài thú nhân đi ra ngoài, nhưng có một số tình huống, đại loại như lúc này, đám bọn họ có thể chạy trốn lại không thể chạy, chỉ có thể cùng chúng nó cứng chọi cứng.
Việc này không phải mới lần đầu, nó cũng là một trong những nguyên nhân thú nhân sẽ không đi săn đêm.
Đám chim này là kẻ thù cũ của tộc chim Đại, rất thích đi săn đêm, chúng chỉ cần phát hiện ra thú nhân tộc chim lạc loài sẽ tấn công ngay.
Có thú nhân tộc chim Đại gia nhập, tình huống lại chuyển biến.
Nhưng bên dưới rừng cây cũng đang nổ ra một cuộc chiến khác.
Bạch Kỳ Thư sau khi Eagle đi thì nằm yên trong đám váy áo, đôi mắt nhỏ luôn dõi mắt nhìn ra cái khe giữa hai cái gùi.
Nhìn một hồi cũng nhìn đến mệt mỏi, mắt chuột muốn lim dim nhắm lại, bay cả ngày khiến cậu mệt mỏi, lại muốn ngủ.
Bộp.
Một tiếng động vang lên đánh bay cơn buồn ngủ của chuột.
Đôi mắt đen lúng liếng nhìn ra bên ngoài.
Cách chỗ mấy cái gùi một khoảng, bên dưới gốc cây đối diện đang nằm một con chim đen xì.
Đôi mắt nhỏ mở to, từ lúc đến thế thú rất lâu cậu không còn thấy chim nhỏ nữa, mà toàn là chim lớn.
.....................................
Bình luận facebook