Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Chương 159: Viên mãn - TÂM TƯ RỐI LOẠN
Nolan ngồi bên giường nhìn thiếu niên với mái tóc trắng buông xoã đang nằm nghiêng trên đó, cả người ửng hồng chưa tan, toàn thân đều là mùi vị của mình, khoé miệng nhếch lên, cúi đầu hôn lên trán thiếu niên.
Hai người đã quần nhau từ buổi trưa đến chiều tối, con chuột đã ngất đi sau khi anh bắn ra lần thứ ba, anh đành phải buông tha cho cậu.
Cũng không biết tỉnh lại con chuột có giận không nữa...
Bốp!
Con sói to vẫn không biết hối cải mà hôn trộm con chuột, bị cái móng chuột tát một cái.
Nolan nhìn cái tay vẫn đang đặt trên mặt mình, sủng nịnh cười.
Anh quay lưng ngồi dựa vào bên giường, nhai thịt nướng đã nguội lạnh từ lúc nào, vậy mà vẫn vui vẻ ăn.
Hai cái tai còn động động, đuôi vẫy nhẹ tới lui, rất là hưng phấn.
Con chuột là của mình rồi!!
Trong đầu Nolan chỉ còn có câu đó, lặp đi lặp lại không ngừng.
Bỗng một cái tay nhỏ nắm lấy lỗ tai anh, nhéo nhéo.
Nolan giật mình một chút, rồi vẫn để cho cậu nắm chơi.
Miễn không giận là được, muốn chơi sao cũng được hết.
" Đói bụng."
Phía sau có tiếng nói mềm nhũn khàn khàn dễ nghe vang lên.
Nolan đem miếng thịt đang hâm trên chậu than xé ra, quay đầu nhét vào miệng con chuột.
Con chuột động cũng không động, chỉ có cái miệng nhỏ là nhai nhai.
Nolan ôm cậu xuống, cho cậu ngồi vào lòng mình, đút thịt, nằm ăn sao mà được.
Nhưng anh vừa ôm cậu lên thì phía sau đã chảy ra chút chất lỏng đặc sệt, dính dính...
Nae cứng người.
Nolan giống như cũng cảm thấy có cái gì không đúng, đưa tay mò xuống mông cậu.
Bốp!!
Lòng ngực bị cái tay nhỏ đập cho một cái, rõ ràng là dùng sức nhưng thú nhân lại không đau chút nào.
" Để tôi lau cho em, đừng giận."
Thú nhân thành thật nhận lỗi, kéo tấm da thú mềm mại nhất mà mình có, lau sạch cái mông đang nhỏ nước d.âm mĩ của con chuột.
" Thịt!"
Con chuột hối thúc.
Thú nhân một tay bợ mông chuột một tay cầm thịt đưa lên miệng, dùng răng xé ra một chút thịt, móm đến miệng con chuột đang ngạo kiều.
Con chuột há miệng gặm thịt, còn cắn lên môi con sói to không biết tiết chế.
Thú nhân bị cắn cũng chỉ nhận lấy, không dám rên một tiếng.
Hai người khanh khanh ta ta đến khi hết miếng thịt, con chuột cũng no nê.
Nolan đút thịt thì không ăn nữa.
Nhìn con chuột không chịu há miệng, anh sờ sờ bụng cậu, nhô lên, nhưng có chút không rõ là no thật hay no thứ khác...
Nhưng cậu không muốn ăn nữa thì thôi vậy.
Con chuột ghé vào vai anh ngủ rồi.
Xem ra lúc nãy là bị đói tỉnh.
Nolan ôm cậu bỏ lên giường, nhìn cậu ngủ một lúc, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh một đường đi thẳng về phía nhà cây lớn nhất tộc, cũng là thần điện của tộc người sói.
Bên ngoài thần điện sừng sững một bức tượng thú thần.
Bức tượng này không khác gì bức tượng ở tộc chim Đại.
" Tế ti đại nhân."
Nolan đứng bên dưới nhà cây, gọi một tiếng.
Bầu trời tuyết vẫn rơi, anh chỉ mới ra có một chút mà trên đầu và vai đều có tuyết đọng.
" Nolan sao, lên đi."
Giọng của Philip truyền từ nhà cây xuống, hình như có chút vui vẻ.
Nolan không hiểu lắm nhưng vẫn là đi lên.
Tế ti có vẻ đang vui, lúc này lên nói mình muốn rời tộc thì có hợp lý hay không đây?
Nhưng mà anh cũng không hề do dự mà đi lên, dù sao tới cũng tới, anh đã nói sẽ cùng con chuột trở về thì tất nhiên không thể kéo dài hơn, cũng phải báo một tiếng cho tế ti đại nhân.
Nolan đi vào thần điện, nhìn đến là tế ti Philip đang ngồi bên đóng lửa.
Thần điện nói là thần điện, thật chất chỉ có một bức tượng thú thần mà thôi, không còn gì khác nữa, nhưng nó là nơi ở của tế ti nhiều đời, vật dụng bình thường đều có đủ.
" Tế ti đại nhân."
Anh hành lễ.
" Lại đây, Nolan, sao ngươi lại đến đây?"
Philip thản nhiên hỏi.
" Tôi tới là để nói, tôi muốn theo bầu bạn của mình rời tộc người sói, nên tôi đến báo với ngài một tiếng."
Nolan thẳng thắn nói ra.
" Vậy sao? Nếu ngươi đã nói rồi thì cứ đi đi, tộc người sói vẫn còn rất nhiều dũng sĩ mạnh mẽ, miễn là ngươi đừng quên tộc đàn thật sự của mình, ngươi đi đâu thì cũng đều là tộc nhân của tộc người sói."
Philip cười hiền từ nhìn hắn.
" Cảm ơn tế ti đại nhân!"
Nolan hành lễ.
" Ngươi về đi, chiếu cố tốt bạn đời của mình."
Philip xua tay.
Nolan vẫn cảm thấy có chút khó hiểu nhưng anh không nói thêm gì, đi ra ngoài.
" Tế ti, ngài biết?"
Trước khi nhảy xuống nhà cây, Nolan quay đầu hỏi lại.
" Điều là ý chỉ của thú thần."
Philip chỉ nói như vậy.
Nolan giật mình.
Đến tận khi về nhà anh mới hiểu câu nói đó của tế ti Philip là ý gì.
Ý chỉ của thú thần, là nói Nae đến đây mục đích là chọn bạn đời sao?
Vậy sự yêu thích của anh cũng là ý chỉ của thú thần sao...
Nolan có chút kinh nghi bất định, cứ thế đứng ở dưới nhà cây mãi cũng chưa đi vào.
Nae có biết chuyện này không?
Nếu em ấy đã biết... Vậy... Bởi vì anh là người được chọn nên mới yêu thích em ấy sao?
Nolan nhíu chặt chân mày, cảm thấy không hề vui vẻ chút nào.
Anh là một thú nhân có kiêu ngạo của mình, anh không thích cảm giác bị chi phối một chút nào.
Không phải anh chất vấn thú thần nhúng tay vào chuyện yêu thích của mình, nhưng...
Hiện tại anh chỉ muốn biết Nae có biết chuyện này không?
Hơn nữa mục địch em ấy đến đây là để làm cái gì.
Tộc chim không hề thiếu người, tại sao phải ngàn dặm xa xôi đến đây chọn bạn đời? Còn chọn anh? Chẳng lẽ bởi vì anh là người mạnh nhất tộc người sói lúc bấy giờ?
Nhưng tại sao phải đến đây?
Nolan có chút không thích cảm giác của mình lúc này, thật sự rất không thích, nhưng anh lại không kiềm được mà suy nghĩ lên.
Bước vào nhà cây, thiếu niên trắng nõn vẫn còn ngủ trên giường, lúc anh đi sao thì lúc này vẫn vậy.
Anh ngồi xuống bên giường, nhìn thiếu niên vừa trở thành bạn đời của mình.
Anh thật sự yêu thích em ấy sao?
Không phải do bất cứ ai chi phối? Vừa gặp đã thích em ấy?
Nae tỉnh lại khi nhìn đến là thú nhân cau mày ngồi bên giường, ánh mắt thì hướng về cậu nhưng tâm hồn đã bay tận nơi đâu.
" Anh làm sao vậy, Nolan?"
Giọng nói sạch sẽ lại có chút khàn vang lên bên tai, đánh tỉnh thú nhân đang suy nghĩ miên man.
" Nae."
Nolan nhìn câu, gọi một tiếng.
Nae ngồi dậy nhìn hắn, trong mắt là ý hỏi có chuyện gì.
" Em đến tộc người sói làm gì vậy?"
Nolan nhấp môi vài lần, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Nae bị hỏi thì ngẩn ra, Nolan nhìn vẻ mặt của cậu thì có chút nhíu mày, rất sợ cậu nói ra lời anh không muốn nghe nhất.
" Trong tộc có chuyện gì sao?"
Nae không trả lời câu hỏi của anh mà nghiêng đầu hỏi lại.
" Trong tộc không có chuyện gì cả, sao em lại hỏi vậy?"
Nolan nghi hoặc hỏi lại, tự dưng lại hỏi trong tộc, chẳng lẽ chuyện em ấy đến đây vì sắp tới trong tộc sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Nae nghe hắn nói không có chuyện gì thì gật đầu.
Biểu tình của cậu không hề giống như làm bộ, chẳng lẽ thật sự là do anh nghĩ nhiều.
" Ý chí của thú thần chỉ kêu em đến đây gặp tế ti Philip, còn lại em cũng không biết là có chuyện gì, tế ti chỉ nói em cứ ở lại bộ lạc đến khi tuyết không còn rơi nữa là sẽ hiểu, làm sao vậy?"
Nae lúc này mới trả lời câu hỏi kia của anh, chuyện này cậu thấy cũng không có gì phải dấu diếm nên cứ thế nói ra, nhưng vẻ mặt của thú nhân lại khiến cậu khó hiểu.
Hai người đã quần nhau từ buổi trưa đến chiều tối, con chuột đã ngất đi sau khi anh bắn ra lần thứ ba, anh đành phải buông tha cho cậu.
Cũng không biết tỉnh lại con chuột có giận không nữa...
Bốp!
Con sói to vẫn không biết hối cải mà hôn trộm con chuột, bị cái móng chuột tát một cái.
Nolan nhìn cái tay vẫn đang đặt trên mặt mình, sủng nịnh cười.
Anh quay lưng ngồi dựa vào bên giường, nhai thịt nướng đã nguội lạnh từ lúc nào, vậy mà vẫn vui vẻ ăn.
Hai cái tai còn động động, đuôi vẫy nhẹ tới lui, rất là hưng phấn.
Con chuột là của mình rồi!!
Trong đầu Nolan chỉ còn có câu đó, lặp đi lặp lại không ngừng.
Bỗng một cái tay nhỏ nắm lấy lỗ tai anh, nhéo nhéo.
Nolan giật mình một chút, rồi vẫn để cho cậu nắm chơi.
Miễn không giận là được, muốn chơi sao cũng được hết.
" Đói bụng."
Phía sau có tiếng nói mềm nhũn khàn khàn dễ nghe vang lên.
Nolan đem miếng thịt đang hâm trên chậu than xé ra, quay đầu nhét vào miệng con chuột.
Con chuột động cũng không động, chỉ có cái miệng nhỏ là nhai nhai.
Nolan ôm cậu xuống, cho cậu ngồi vào lòng mình, đút thịt, nằm ăn sao mà được.
Nhưng anh vừa ôm cậu lên thì phía sau đã chảy ra chút chất lỏng đặc sệt, dính dính...
Nae cứng người.
Nolan giống như cũng cảm thấy có cái gì không đúng, đưa tay mò xuống mông cậu.
Bốp!!
Lòng ngực bị cái tay nhỏ đập cho một cái, rõ ràng là dùng sức nhưng thú nhân lại không đau chút nào.
" Để tôi lau cho em, đừng giận."
Thú nhân thành thật nhận lỗi, kéo tấm da thú mềm mại nhất mà mình có, lau sạch cái mông đang nhỏ nước d.âm mĩ của con chuột.
" Thịt!"
Con chuột hối thúc.
Thú nhân một tay bợ mông chuột một tay cầm thịt đưa lên miệng, dùng răng xé ra một chút thịt, móm đến miệng con chuột đang ngạo kiều.
Con chuột há miệng gặm thịt, còn cắn lên môi con sói to không biết tiết chế.
Thú nhân bị cắn cũng chỉ nhận lấy, không dám rên một tiếng.
Hai người khanh khanh ta ta đến khi hết miếng thịt, con chuột cũng no nê.
Nolan đút thịt thì không ăn nữa.
Nhìn con chuột không chịu há miệng, anh sờ sờ bụng cậu, nhô lên, nhưng có chút không rõ là no thật hay no thứ khác...
Nhưng cậu không muốn ăn nữa thì thôi vậy.
Con chuột ghé vào vai anh ngủ rồi.
Xem ra lúc nãy là bị đói tỉnh.
Nolan ôm cậu bỏ lên giường, nhìn cậu ngủ một lúc, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh một đường đi thẳng về phía nhà cây lớn nhất tộc, cũng là thần điện của tộc người sói.
Bên ngoài thần điện sừng sững một bức tượng thú thần.
Bức tượng này không khác gì bức tượng ở tộc chim Đại.
" Tế ti đại nhân."
Nolan đứng bên dưới nhà cây, gọi một tiếng.
Bầu trời tuyết vẫn rơi, anh chỉ mới ra có một chút mà trên đầu và vai đều có tuyết đọng.
" Nolan sao, lên đi."
Giọng của Philip truyền từ nhà cây xuống, hình như có chút vui vẻ.
Nolan không hiểu lắm nhưng vẫn là đi lên.
Tế ti có vẻ đang vui, lúc này lên nói mình muốn rời tộc thì có hợp lý hay không đây?
Nhưng mà anh cũng không hề do dự mà đi lên, dù sao tới cũng tới, anh đã nói sẽ cùng con chuột trở về thì tất nhiên không thể kéo dài hơn, cũng phải báo một tiếng cho tế ti đại nhân.
Nolan đi vào thần điện, nhìn đến là tế ti Philip đang ngồi bên đóng lửa.
Thần điện nói là thần điện, thật chất chỉ có một bức tượng thú thần mà thôi, không còn gì khác nữa, nhưng nó là nơi ở của tế ti nhiều đời, vật dụng bình thường đều có đủ.
" Tế ti đại nhân."
Anh hành lễ.
" Lại đây, Nolan, sao ngươi lại đến đây?"
Philip thản nhiên hỏi.
" Tôi tới là để nói, tôi muốn theo bầu bạn của mình rời tộc người sói, nên tôi đến báo với ngài một tiếng."
Nolan thẳng thắn nói ra.
" Vậy sao? Nếu ngươi đã nói rồi thì cứ đi đi, tộc người sói vẫn còn rất nhiều dũng sĩ mạnh mẽ, miễn là ngươi đừng quên tộc đàn thật sự của mình, ngươi đi đâu thì cũng đều là tộc nhân của tộc người sói."
Philip cười hiền từ nhìn hắn.
" Cảm ơn tế ti đại nhân!"
Nolan hành lễ.
" Ngươi về đi, chiếu cố tốt bạn đời của mình."
Philip xua tay.
Nolan vẫn cảm thấy có chút khó hiểu nhưng anh không nói thêm gì, đi ra ngoài.
" Tế ti, ngài biết?"
Trước khi nhảy xuống nhà cây, Nolan quay đầu hỏi lại.
" Điều là ý chỉ của thú thần."
Philip chỉ nói như vậy.
Nolan giật mình.
Đến tận khi về nhà anh mới hiểu câu nói đó của tế ti Philip là ý gì.
Ý chỉ của thú thần, là nói Nae đến đây mục đích là chọn bạn đời sao?
Vậy sự yêu thích của anh cũng là ý chỉ của thú thần sao...
Nolan có chút kinh nghi bất định, cứ thế đứng ở dưới nhà cây mãi cũng chưa đi vào.
Nae có biết chuyện này không?
Nếu em ấy đã biết... Vậy... Bởi vì anh là người được chọn nên mới yêu thích em ấy sao?
Nolan nhíu chặt chân mày, cảm thấy không hề vui vẻ chút nào.
Anh là một thú nhân có kiêu ngạo của mình, anh không thích cảm giác bị chi phối một chút nào.
Không phải anh chất vấn thú thần nhúng tay vào chuyện yêu thích của mình, nhưng...
Hiện tại anh chỉ muốn biết Nae có biết chuyện này không?
Hơn nữa mục địch em ấy đến đây là để làm cái gì.
Tộc chim không hề thiếu người, tại sao phải ngàn dặm xa xôi đến đây chọn bạn đời? Còn chọn anh? Chẳng lẽ bởi vì anh là người mạnh nhất tộc người sói lúc bấy giờ?
Nhưng tại sao phải đến đây?
Nolan có chút không thích cảm giác của mình lúc này, thật sự rất không thích, nhưng anh lại không kiềm được mà suy nghĩ lên.
Bước vào nhà cây, thiếu niên trắng nõn vẫn còn ngủ trên giường, lúc anh đi sao thì lúc này vẫn vậy.
Anh ngồi xuống bên giường, nhìn thiếu niên vừa trở thành bạn đời của mình.
Anh thật sự yêu thích em ấy sao?
Không phải do bất cứ ai chi phối? Vừa gặp đã thích em ấy?
Nae tỉnh lại khi nhìn đến là thú nhân cau mày ngồi bên giường, ánh mắt thì hướng về cậu nhưng tâm hồn đã bay tận nơi đâu.
" Anh làm sao vậy, Nolan?"
Giọng nói sạch sẽ lại có chút khàn vang lên bên tai, đánh tỉnh thú nhân đang suy nghĩ miên man.
" Nae."
Nolan nhìn câu, gọi một tiếng.
Nae ngồi dậy nhìn hắn, trong mắt là ý hỏi có chuyện gì.
" Em đến tộc người sói làm gì vậy?"
Nolan nhấp môi vài lần, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Nae bị hỏi thì ngẩn ra, Nolan nhìn vẻ mặt của cậu thì có chút nhíu mày, rất sợ cậu nói ra lời anh không muốn nghe nhất.
" Trong tộc có chuyện gì sao?"
Nae không trả lời câu hỏi của anh mà nghiêng đầu hỏi lại.
" Trong tộc không có chuyện gì cả, sao em lại hỏi vậy?"
Nolan nghi hoặc hỏi lại, tự dưng lại hỏi trong tộc, chẳng lẽ chuyện em ấy đến đây vì sắp tới trong tộc sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Nae nghe hắn nói không có chuyện gì thì gật đầu.
Biểu tình của cậu không hề giống như làm bộ, chẳng lẽ thật sự là do anh nghĩ nhiều.
" Ý chí của thú thần chỉ kêu em đến đây gặp tế ti Philip, còn lại em cũng không biết là có chuyện gì, tế ti chỉ nói em cứ ở lại bộ lạc đến khi tuyết không còn rơi nữa là sẽ hiểu, làm sao vậy?"
Nae lúc này mới trả lời câu hỏi kia của anh, chuyện này cậu thấy cũng không có gì phải dấu diếm nên cứ thế nói ra, nhưng vẻ mặt của thú nhân lại khiến cậu khó hiểu.
Bình luận facebook