Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Chương 162: Viên mãn - Xin em đó!! Nae!!
Ấm quá...
Con chuột không ngừng chui rút.
Mềm mềm, xù xù, cậu thích nhất á.
Nhưng đói quá...
" Chít..."
Một tiếng kêu nhỏ yếu vang lên, đánh động con sói to.
Nó đưa cái mũi lại gần, ủi ủi cái đầu nhỏ của con chuột.
Con chuột bị hơi thở của nó doạ, hai mắt như hạt đậu đen mở ra.
" Gừ..."
Có âm thanh buồn bã từ trong cổ họng của con sói vang lên.
Con chuột ngây người.
Con sói thấy cậu không có động thì tưởng cậu bị sao, lại ủi ủi mấy cái.
Ủi làm sao mà con chuột rớt khỏi lòng ngực anh, trượt xuống ngay nách, mất hút trong bộ lông đen của anh.
"..."
Nolan đứng hình.
Nhưng hiệu quả làm tỉnh lại đạt được rồi.
Một cái móng nhỏ màu trắng lú ra, sau đó là hai cái, rồi một cái đầu nhỏ, con chuột cố sức bám vào bộ lông của anh, trèo trở lại vị trí ấm áp mà nó nằm mới nãy.
" Gừ gừ..."
Con sói lại đưa cái mũi tới, nhưng không có lại ủi nó nữa, trong cổ họng lại vang lên tiếng gừ nhẹ.
"..."
Con chuột im ru, chẳng thèm nói năng gì.
Tuy không biết mình được hắn tìm về như thế nào nhưng cậu cảm thấy không được tốt cho lắm.
Không phải nói không thích cậu sao...
Đúng rồi, cánh cậu!
Thử giương giương cánh, bay lên.
Bịch.
Con chuột chỉ bay lên được một chút thì lại rớt xuống.
Nó giống như bị doạ ngốc, nằm im tại chỗ.
Nolan giật mình, biến lại thành người, bế nó lên xem thử.
" Nae, em sao vậy, cánh làm sao vậy?"
Anh hơi nắm cánh nhỏ của cậu lên xem xét, không có vết thương nào... Nhưng sao lại không bay được.
" Nae! Em biến về đi, nói cho tôi biết được không?"
Thấy con chuột nhỏ vẫn không nói tiếng nào, mặc kệ anh xem xét đủ chỗ cũng không giãy dụa, không ừ không hử, doạ hoảng con sói to.
Nae nằm trong tay hắn một chút, cuối cùng cũng biến trở về.
Nolan vội đỡ lấy cậu, bắt đầu xem xét lại một lần nữa.
Lần này thì rất nhanh anh đã thấy được.
Trên phần lưng trắng nõn của thiếu niên bị bầm một mảng, có chút tím đen doạ người.
Này là bị va đập ở đâu... Chẳng lẽ lúc rớt từ trên cây xuống...
" Em đau không, Nae! Nae! Em đau không, tôi mang em đi tìm tế ti đại nhân."
Nolan chẳng đợi cậu trả lời đã lấy da thú quấn cậu chặt cứng rồi phóng ra khỏi nhà.
Nae bị hắn quấn như cái bánh tét không sao động đậy được, lại không muốn nói chuyện, thành ra hai người thuận lợi xuất hiện ở thần điện của tộc người sói.
" Tế ti đại nhân, ngài mau xem giúp em ấy."
Nolan vừa vào đã kêu lớn.
" Làm sao vậy?"
Philip thấy hai người thì chạy đến.
" Em ấy bị va đập ở đâu mà không bay được."
Nolan ôm lấy cậu, cho ông xem phần lưng bị bầm của cậu.
" Chắc là đập vào thân cây hay tảng đá, phần gân ngay lưng bị tổn thương rồi."
Philip xem xét một hồi thì kết luận, sau đó đi dạy đi vào trong, lúc ra trong tay đã cầm một lộ thuốc.1
" Đem về bôi đi, khi nào vết bầm biến mất là có thể bay trở lại, trong thời gian đó không nên động cánh thì hơn."
Ông đưa lộ thuốc cho Nolan, nói với hai người.
" Được, cảm ơn tế ti đại nhân."
Nolan vừa nói vừa ôm con chuột chạy đi.
Cả quá trình Nae đều không nói tiếng nào.
Philip nhìn bóng lưng đi xa của hai người, thở dài thườn thượt.
Hy vọng là không có chuyện gì nữa.
Lúc này trời đã tối rồi, bên ngoài không có mấy người nữa nên chẳng ai nhìn thấy hai người họ.
Vừa về tới nhà Nolan đã bôi thuốc cho cậu.
" Em đói bụng rồi đúng không?"
Nolan vừa hỏi vừa lấy một trái bắp trong gùi, để lên bếp than nướng.
Cả ngày nay anh đều ở bên cậu, không có đi săn nên không có thịt, cơ mà cậu có thể ăn hạt, ăn bắp.
Con chuột vẫn không nói chuyện, mặc kệ anh ôm anh làm gì đều chỉ im lặng, rủ mắt.
Lúc này dựa vào ngực anh cũng vậy.
Nolan buồn bã trong lòng nhưng lại không muốn ép cậu, miễn cậu không sao là được rồi.
" Xong rồi, em ăn đi."
Nolan đưa trái bắp nướng đến bên miệng cậu.
Nhưng chuột không động.
" Em ăn đi, Nae, xin em đó."
Anh sốt ruột van xin.
Nae nhìn trái bắp, cuối cùng cũng không cưỡng lại được cái bụng đói, cầm lấy, gặm.
Nolan thấy cậu chịu ăn thì thở ra.
Nhìn cậu miệng nhỏ miệng nhỏ gặm trái bắp, trong lòng cũng đủ thoả mãn, cứ vậy mà ôm cậu ngồi đó.
Nae vừa ăn vừa liếc lút nhìn hắn.
Không có thịt.
Hắn không đi săn sao?
Nói ra thì, hình như hắn ôm cậu nằm suốt...
Nên cậu đã một ngày một đêm không ăn gì... Hắn cũng vậy...
Có khi còn tìm cậu suốt đêm...
Haizz...
Sao lại rối tung lên như vậy chứ?
Cậu không trách hắn nên mới bỏ đi, sao giống như đang tra tấn nhau vậy.
Nolan đang miên man nghĩ không biết nên làm sao dỗ cậu thì một trái bắp không được nguyên vẹn đưa đến trước mặt.
Anh ngẩn ngơ, đưa mắt dời khỏi trái bắp, nhìn chủ nhân của trái bắp.
Cậu nhìn anh, vẫn sạch sẽ như vậy, không chút gợn sóng, nhưng cái tay vẫn kiên định mà đưa trái bắp qua.
Đây là đang quan tâm anh sao? Nolan có chút thụ sủng nhược kinh.
" Em ăn đi, tôi không đói."
Rột...
Âm thanh phản bác vang lên từ nơi nào.
"..."
Nolan có chút nói không nên lời nữa.
Trái bắp trước mặt lại đưa sát vào.
Anh bị đôi mắt kia làm cho không biết làm sao, chỉ đành giữ tay cậu, gặm một cái.
Sau đó đẩy trái bắp về phía cậu.
Nae thấy hắn đẩy qua, nhìn trái bắp, lại nhìn hắn.
Nolan có chút không dám đối mặt với cậu nên không nhìn, đưa mắt nhìn bếp lửa.
Con chuột tiếp tục ăn bắp, không nhìn anh nữa.
Nhưng sau đó cậu cứ ăn một chút lại đưa qua.
Biến không thể lại dùng dằng nữa, Nolan đành phải mình một miếng, cậu một miếng mà ăn hết trái bắp.1
Ăn xong rồi không khí xấu hổ lại càng nhiều thêm.
Anh để cậu ngồi trong lòng mình, nhìn bếp lửa.
Nae dựa đầu vào trên vai hắn, mắt cậu nhìn đến là cái cằm nhọn anh tuấn cùng yết hầu gợi cảm của thú nhân.
Cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Bỗng một cái tay nhỏ đưa lên, bốp bốp cái cục u dưới cổ anh.
Nolan cứng đờ cả người.
Cái tay nhỏ vẫn cứ sờ sờ bốp bốp.
Này là ăn no buồn chán, muốn kiếm gì giải khuây sao...?
Chơi đã đời rồi con chuột nhỏ lật người úp sấp trên ngực anh, nhắm mắt.
Cả quá trình Nolan cứ ngồi như vậy, cho đến khi nghe tiếng hít thở đều đều của con chuột mới thở ra.
Dù không biết đây là có ý gì nhưng hai người cũng là cùng nhau vượt qua một buổi tối, không được nghe con chuột nói gì nhưng cũng không có cãi nhau.
Này cũng không rõ là tốt hay xấu.
Ít nhất cậu không có bài xích anh.
Vẫn dịu ngoan như con mèo nhỏ, dựa vào người anh hấp thụ hơi ấm.
Anh cũng sợ cậu lạnh nên mới không ngừng ôm lấy cậu.
Cẩn thận ôm cậu lên giường, để cậu gối đầu lên tay mình, đắp da thú, ôm cậu đi ngủ.
Lòng ngực dán lòng ngực, trái tim áp lên trái tim, đủ ấm áp.
Lúc này con chuột trong ngực bỗng mở mắt ra, nhìn lòng ngực cường tráng của thú nhân, cậu thở dài.
Thôi bỏ đi.
Nhắm mắt lại, dựa đầu vào cổ thú nhân, đi ngủ.
Cơ thể cậu chịu lạnh cả một đêm vẫn chưa hoàn toàn ổn, ngủ là cách tốt nhất để lấy lại sức lực.
Có cái lò sưởi bên cạnh, sao phải ủy khuất bản thân.
Vốn cũng không muốn như vậy nên mới chấp nhận thú nhân làm bạn đời, ai biết lại ra đủ chuyện, làm mình bị thương không nói, giờ cả hai lại tồn tại một cái gút mắc chưa thể nói rõ.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Con chuột không ngừng chui rút.
Mềm mềm, xù xù, cậu thích nhất á.
Nhưng đói quá...
" Chít..."
Một tiếng kêu nhỏ yếu vang lên, đánh động con sói to.
Nó đưa cái mũi lại gần, ủi ủi cái đầu nhỏ của con chuột.
Con chuột bị hơi thở của nó doạ, hai mắt như hạt đậu đen mở ra.
" Gừ..."
Có âm thanh buồn bã từ trong cổ họng của con sói vang lên.
Con chuột ngây người.
Con sói thấy cậu không có động thì tưởng cậu bị sao, lại ủi ủi mấy cái.
Ủi làm sao mà con chuột rớt khỏi lòng ngực anh, trượt xuống ngay nách, mất hút trong bộ lông đen của anh.
"..."
Nolan đứng hình.
Nhưng hiệu quả làm tỉnh lại đạt được rồi.
Một cái móng nhỏ màu trắng lú ra, sau đó là hai cái, rồi một cái đầu nhỏ, con chuột cố sức bám vào bộ lông của anh, trèo trở lại vị trí ấm áp mà nó nằm mới nãy.
" Gừ gừ..."
Con sói lại đưa cái mũi tới, nhưng không có lại ủi nó nữa, trong cổ họng lại vang lên tiếng gừ nhẹ.
"..."
Con chuột im ru, chẳng thèm nói năng gì.
Tuy không biết mình được hắn tìm về như thế nào nhưng cậu cảm thấy không được tốt cho lắm.
Không phải nói không thích cậu sao...
Đúng rồi, cánh cậu!
Thử giương giương cánh, bay lên.
Bịch.
Con chuột chỉ bay lên được một chút thì lại rớt xuống.
Nó giống như bị doạ ngốc, nằm im tại chỗ.
Nolan giật mình, biến lại thành người, bế nó lên xem thử.
" Nae, em sao vậy, cánh làm sao vậy?"
Anh hơi nắm cánh nhỏ của cậu lên xem xét, không có vết thương nào... Nhưng sao lại không bay được.
" Nae! Em biến về đi, nói cho tôi biết được không?"
Thấy con chuột nhỏ vẫn không nói tiếng nào, mặc kệ anh xem xét đủ chỗ cũng không giãy dụa, không ừ không hử, doạ hoảng con sói to.
Nae nằm trong tay hắn một chút, cuối cùng cũng biến trở về.
Nolan vội đỡ lấy cậu, bắt đầu xem xét lại một lần nữa.
Lần này thì rất nhanh anh đã thấy được.
Trên phần lưng trắng nõn của thiếu niên bị bầm một mảng, có chút tím đen doạ người.
Này là bị va đập ở đâu... Chẳng lẽ lúc rớt từ trên cây xuống...
" Em đau không, Nae! Nae! Em đau không, tôi mang em đi tìm tế ti đại nhân."
Nolan chẳng đợi cậu trả lời đã lấy da thú quấn cậu chặt cứng rồi phóng ra khỏi nhà.
Nae bị hắn quấn như cái bánh tét không sao động đậy được, lại không muốn nói chuyện, thành ra hai người thuận lợi xuất hiện ở thần điện của tộc người sói.
" Tế ti đại nhân, ngài mau xem giúp em ấy."
Nolan vừa vào đã kêu lớn.
" Làm sao vậy?"
Philip thấy hai người thì chạy đến.
" Em ấy bị va đập ở đâu mà không bay được."
Nolan ôm lấy cậu, cho ông xem phần lưng bị bầm của cậu.
" Chắc là đập vào thân cây hay tảng đá, phần gân ngay lưng bị tổn thương rồi."
Philip xem xét một hồi thì kết luận, sau đó đi dạy đi vào trong, lúc ra trong tay đã cầm một lộ thuốc.1
" Đem về bôi đi, khi nào vết bầm biến mất là có thể bay trở lại, trong thời gian đó không nên động cánh thì hơn."
Ông đưa lộ thuốc cho Nolan, nói với hai người.
" Được, cảm ơn tế ti đại nhân."
Nolan vừa nói vừa ôm con chuột chạy đi.
Cả quá trình Nae đều không nói tiếng nào.
Philip nhìn bóng lưng đi xa của hai người, thở dài thườn thượt.
Hy vọng là không có chuyện gì nữa.
Lúc này trời đã tối rồi, bên ngoài không có mấy người nữa nên chẳng ai nhìn thấy hai người họ.
Vừa về tới nhà Nolan đã bôi thuốc cho cậu.
" Em đói bụng rồi đúng không?"
Nolan vừa hỏi vừa lấy một trái bắp trong gùi, để lên bếp than nướng.
Cả ngày nay anh đều ở bên cậu, không có đi săn nên không có thịt, cơ mà cậu có thể ăn hạt, ăn bắp.
Con chuột vẫn không nói chuyện, mặc kệ anh ôm anh làm gì đều chỉ im lặng, rủ mắt.
Lúc này dựa vào ngực anh cũng vậy.
Nolan buồn bã trong lòng nhưng lại không muốn ép cậu, miễn cậu không sao là được rồi.
" Xong rồi, em ăn đi."
Nolan đưa trái bắp nướng đến bên miệng cậu.
Nhưng chuột không động.
" Em ăn đi, Nae, xin em đó."
Anh sốt ruột van xin.
Nae nhìn trái bắp, cuối cùng cũng không cưỡng lại được cái bụng đói, cầm lấy, gặm.
Nolan thấy cậu chịu ăn thì thở ra.
Nhìn cậu miệng nhỏ miệng nhỏ gặm trái bắp, trong lòng cũng đủ thoả mãn, cứ vậy mà ôm cậu ngồi đó.
Nae vừa ăn vừa liếc lút nhìn hắn.
Không có thịt.
Hắn không đi săn sao?
Nói ra thì, hình như hắn ôm cậu nằm suốt...
Nên cậu đã một ngày một đêm không ăn gì... Hắn cũng vậy...
Có khi còn tìm cậu suốt đêm...
Haizz...
Sao lại rối tung lên như vậy chứ?
Cậu không trách hắn nên mới bỏ đi, sao giống như đang tra tấn nhau vậy.
Nolan đang miên man nghĩ không biết nên làm sao dỗ cậu thì một trái bắp không được nguyên vẹn đưa đến trước mặt.
Anh ngẩn ngơ, đưa mắt dời khỏi trái bắp, nhìn chủ nhân của trái bắp.
Cậu nhìn anh, vẫn sạch sẽ như vậy, không chút gợn sóng, nhưng cái tay vẫn kiên định mà đưa trái bắp qua.
Đây là đang quan tâm anh sao? Nolan có chút thụ sủng nhược kinh.
" Em ăn đi, tôi không đói."
Rột...
Âm thanh phản bác vang lên từ nơi nào.
"..."
Nolan có chút nói không nên lời nữa.
Trái bắp trước mặt lại đưa sát vào.
Anh bị đôi mắt kia làm cho không biết làm sao, chỉ đành giữ tay cậu, gặm một cái.
Sau đó đẩy trái bắp về phía cậu.
Nae thấy hắn đẩy qua, nhìn trái bắp, lại nhìn hắn.
Nolan có chút không dám đối mặt với cậu nên không nhìn, đưa mắt nhìn bếp lửa.
Con chuột tiếp tục ăn bắp, không nhìn anh nữa.
Nhưng sau đó cậu cứ ăn một chút lại đưa qua.
Biến không thể lại dùng dằng nữa, Nolan đành phải mình một miếng, cậu một miếng mà ăn hết trái bắp.1
Ăn xong rồi không khí xấu hổ lại càng nhiều thêm.
Anh để cậu ngồi trong lòng mình, nhìn bếp lửa.
Nae dựa đầu vào trên vai hắn, mắt cậu nhìn đến là cái cằm nhọn anh tuấn cùng yết hầu gợi cảm của thú nhân.
Cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Bỗng một cái tay nhỏ đưa lên, bốp bốp cái cục u dưới cổ anh.
Nolan cứng đờ cả người.
Cái tay nhỏ vẫn cứ sờ sờ bốp bốp.
Này là ăn no buồn chán, muốn kiếm gì giải khuây sao...?
Chơi đã đời rồi con chuột nhỏ lật người úp sấp trên ngực anh, nhắm mắt.
Cả quá trình Nolan cứ ngồi như vậy, cho đến khi nghe tiếng hít thở đều đều của con chuột mới thở ra.
Dù không biết đây là có ý gì nhưng hai người cũng là cùng nhau vượt qua một buổi tối, không được nghe con chuột nói gì nhưng cũng không có cãi nhau.
Này cũng không rõ là tốt hay xấu.
Ít nhất cậu không có bài xích anh.
Vẫn dịu ngoan như con mèo nhỏ, dựa vào người anh hấp thụ hơi ấm.
Anh cũng sợ cậu lạnh nên mới không ngừng ôm lấy cậu.
Cẩn thận ôm cậu lên giường, để cậu gối đầu lên tay mình, đắp da thú, ôm cậu đi ngủ.
Lòng ngực dán lòng ngực, trái tim áp lên trái tim, đủ ấm áp.
Lúc này con chuột trong ngực bỗng mở mắt ra, nhìn lòng ngực cường tráng của thú nhân, cậu thở dài.
Thôi bỏ đi.
Nhắm mắt lại, dựa đầu vào cổ thú nhân, đi ngủ.
Cơ thể cậu chịu lạnh cả một đêm vẫn chưa hoàn toàn ổn, ngủ là cách tốt nhất để lấy lại sức lực.
Có cái lò sưởi bên cạnh, sao phải ủy khuất bản thân.
Vốn cũng không muốn như vậy nên mới chấp nhận thú nhân làm bạn đời, ai biết lại ra đủ chuyện, làm mình bị thương không nói, giờ cả hai lại tồn tại một cái gút mắc chưa thể nói rõ.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Bình luận facebook