Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Chương 32: Tin tưởng anh được không?
Dean vốn dĩ muốn đơn đấu, đối với dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc, cùng đám thú nhân khác liên thủ đối phó người khác chính là sỉ nhục.
Chỉ có đơn đấu cùng thú nhân tộc chim kia mới có thể chứng minh hắn mạnh nhất, được quyền có được á thú nhân xinh đẹp kia.
Nhưng thú nhân tộc chim kia trong tình trạng bị vây công vẫn giống như một mũi tên lao nhanh giữa bầu trời, đôi móng vuốt sắc bén loé sáng dưới ánh mặt trời khiến người lạnh lòng, chỉ biết né tránh.
Dean đã từng chứng kiến Eagle đi săn, nhìn đôi móng kia hướng về phía mình, hắn không chút nghĩ ngợi né ra, đôi cánh trắng vỗ ngược hướng lên trên, thoát khỏi thế vồ hạ của Eagle.
Eagle vồ không trúng hắn cũng không ngại, sau khi Dean né đi, phía sau hắn là một thú nhân dực tộc khác, cứ thế chính diện va chạm cùng móng của anh.
Xẹt.
Gào.
Máu bắn ra cùng thân hình lảo đảo cũng thú thân dực tộc xui xẻo.
" Eagle, sau lưng!!"
Tiếng kêu thất thanh của Bạch Kỳ Thư chỉ giúp Eagle tránh thoát cái táp xuống của Dean nhưng vẫn bị hắn đạp một cú chao đảo rớt xuống.
Dean theo đà lao ngược trở lại, đôi mắt thú loé lên chút tiếc nuối.
Nhưng nhanh chóng lao người xuống, muốn cho Eagle thêm một cú chí mạng hoặc ít nhất là rơi xuống nước.
Nếu thú nhân tộc chim bị ướt tốc độ sẽ chậm lại.
Bàn tính của Dean đánh đến vang dội, nhưng hắn quá coi thường Eagle.
Ngay thời điểm rớt xuống đôi cánh dài bốn mét có hơn của anh đã giang ra, kéo lại thế rơi, đồng thời trượt dài trên mặt nước, né tránh một đám thú nhân thừa nước đục thả câu, vậy mà hất cánh bẻ ngược lại, hai móng vuốt sắc bấu chặt vào hai bên sườn cánh của Dean, đè mạnh xuống nước còn chưa chịu thả, cứ thế kéo thẳng một đường trên mặt nước.
Móng của anh cũng không phải để chơi, bấu đến máu chảy đầm đìa.
Dean gào thét liên tục, cố gắng giãy đạp thoát ra nhưng vẫn không sao thoát được.
Eagle kéo thẳng hắn lên quật mạnh xuống nước.
Chiêu này của anh giống như cái hôm anh ném cá vào mặt Mash, không sai vào đâu được.1
" Phụt..."
Mash giống như nhịn không được mà cười phun.1
Bạch Kỳ Thư cũng cười, đôi mắt toả sáng nhìn chim to nhà mình dũng mãnh đại chiến đám thú nhân.
Dean bị quăng xuống nữa ngày cũng lên không nổi, đôi cánh đã bị thương gốc ngọn, nào có đơn giản.
" Kéo hắn lên đi."
Victor đập vai con trai mình, nếu còn để vậy Dean sẽ bị cá bên dưới rỉa sạch.
" Còn chưa xong đâu..."
Mash hả hê nói nhưng lại bị ánh mắt của a phụ mình trừng.
" Được thôi, sợ rằng hắn cũng chẳng cảm kích chút nào đâu."
Hắn nhún vai, biến thân đi vớt Dean lên.
Phía trên vẫn tiếp tục quần nhau, dù Eagle có mạnh thì cũng không thể toàn thây khi hỗn chiến như vậy, cuối cùng vẫn là bị móng của thú nhân dực tộc lông đen cào bị thương, tên kia cũng bị anh hất bay, đập mạnh vào người thú nhân khác, cả hai cùng ùm một tiếng rơi xuống nước.
Cuộc chiến quá mức thảm thiết, Bạch Kỳ Thư nhìn thương tích trên người chim to ngày một nặng mà tức giận lên.
Sau cùng khi cả đám đều mệt mỏi rơi tủm tủm xuống bị người khác vớt lên thì lông cánh trên người chim to cũng bị rụng khá nhiều, vết máu loang lỗ, dù vậy anh vẫn đập cánh dừng lại trên bầu trời.
Óooooo...
Thét dài một tiếng rồi hạ xuống bên người Bạch Kỳ Thư.
" Eagle!"
Bạch Kỳ Thư đỡ lấy thân hình lảo đảo của anh.
" Đừng khóc, anh không sao."
Eagle sợ hình thú của anh đè cậu, nhịn đau biến trở lại thành người, dỗ dành con chuột nhỏ muốn mít ướt.
" Chúng ta về."
Bạch Kỳ Thư quẹt nước mắt đỡ chim to rời đi, không cho Victor nói lời nào.
Victor đứng nhìn bóng lưng nhỏ xinh lại quật cường của á thú nhân mà thở dài, ông có cảm giác lần này sẽ không giữ được á thú nhân kia ở lại.
Bạch Kỳ Thư đỡ Eagle vào phòng đá, nhìn vết thương đầy người của anh mà bối rối không biết làm sao.
Từ khi đến đây cậu chưa từng thấy anh bị thương, cũng không biết làm sao để mà trị thương nữa.
" Anh ngồi yên ở đây, em đi nấu nước."
Bạch Kỳ Thư ấn anh ngồi tại chỗ, không cho động đậy, đi lại bếp lò nhóm lửa.
Eagle đối với chuột nhỏ như vậy không thể làm gì hơn, dành phải bỏ qua việc anh muốn đi tìm thảo dược, im lặng ngồi đó.
Khả năng chữa lành của thú nhân rất mạnh, vết thương của anh hầu hết là ngoài da, chỉ cần không tiếp tục chảy máu, đắp thảo dược vào sẽ không sao nữa.
" Kỳ!"
Giọng Lisa từ ngoài cửa vọng vào.
Bạch Kỳ Thư hít cái mũi đứng dậy đi ra.
Vừa vén màn đã thấy Lisa ôm một bó lớn lá cây kỳ lạ, mép lá hình răng cưa.
" Đây là lá Bách, có thể cầm máu trị thương."
Lisa đưa bó lá ra cho cậu, mĩm cười giống như anh trai nhà bên, cái tai mèo còn động động.
" Thật tốt quá, cảm ơn, Lisa."
Bạch Kỳ Thư ôm bó lá, cảm động nói.
" Không có gì, thứ này rất dễ kiếm, thú nhân bình thường đánh nhau bị thương đều có thể tự mình hái."
Lisa xua tay, này cũng là Bạch Kỳ Thư đã dạy cho họ nhiều thứ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng là nên làm, tình nghĩa đầy đủ.
Bạch Kỳ Thư nhìn bóng lưng anh khuất mất, đi vào nhà.
Nước trên bếp đã sôi, cậu nhấc nó xuống, đi tìm một miếng da thú mềm mại, giặt sạch nó bằng nước sôi rồi lâu vết thương cho chim to nãy giờ vẫn không nói lời nào.
" Đau không?"
Cậu hỏi, tay nhẹ nhàng lau vết thương.
" Không đau, thật sự."
Eagle sờ má cậu.
" Có phải đến nơi khác cũng sẽ có lúc như vậy hay không?"
Bạch Kỳ Thư cúi đầu nói.
" Ừm."
Eagle thừa nhận, chuột của anh quá ưu tú, dù là ở đâu cũng sẽ có người dành giật em ấy.
" Nhất định phải đến những nơi đó sao?"
Cậu không muốn thấy anh bị thương.
" Thú thần là muốn thú nhân mạnh mẽ hơn, có như vậy mới bảo vệ được á thú nhân mềm mại."
Eagle nâng mặt cậu lên.
" Kỳ Kỳ, tin tưởng anh được không?"
Đôi mắt anh trang nghiêm nhìn cậu.
Bạch Kỳ Thư bĩu môi một chút rồi gật đầu.
...
Hôm đó con chuột nhỏ quá tay đắp cho cả người chim đều là một màu xanh lá.
May mắn trên đầu chim không có bị thương.
Ăn uống gì đó điều là chuột nhỏ phục vụ anh tận miệng.
Chim to dưỡng thương được một ngày là đã sinh long hoạt hổ, có thể hoạt động bình thường, vết thương cũng không ảnh hưởng đến anh đi lại.
Trong lúc này có vài người muốn đến làm thuyết khách đều bị chuột nhỏ từ chối ngoài cửa, chỉ độc Lisa nhà bên có thể tiếp xúc với cậu một chút, đưa thịt cá các kiểu, đối với giao tình của hai nhà cũng không đến nổi một buổi không đi săn thì nhà cậu sẽ không có thịt ăn, nói sao thì Eagle cũng vì khiêu chiến của tộc họ mà bị thương, trong nhà còn có giống cái là Bạch Kỳ Thư.
Đến ngày thứ hai Eagle muốn đi săn, chuột nhỏ phải kiểm tra một lượt toàn thân anh, cả tính phúc cũng không tha xong mới cho đi.1
Lúc về còn bị cậu gấp gáp kiểm tra một lượt nữa, thấy vết thương không rách ra chảy máu hay gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Những vết thương của anh đều đang lên da, Bạch Kỳ Thư cũng phải công nhận thú nhân lực chữa trị thật quá kinh người.
Mưa đã dừng lại không rơi nữa được ba ngày, nước đã rút đi được kha khá, tộc dực sư cũng đã tính toán trở lại mõm đá nơi họ sống trước mùa mưa, nơi đó đã khô ráo, nước không còn ảnh hưởng nơi đó nữa.
" Đợi bọn họ trở về chúng ta sẽ đi luôn."
Eagle ôm con chuột nhỏ vào người thủ thỉ.
" Được."
Bạch Kỳ Thư chui trong ngực anh gật đầu.
Chỉ có đơn đấu cùng thú nhân tộc chim kia mới có thể chứng minh hắn mạnh nhất, được quyền có được á thú nhân xinh đẹp kia.
Nhưng thú nhân tộc chim kia trong tình trạng bị vây công vẫn giống như một mũi tên lao nhanh giữa bầu trời, đôi móng vuốt sắc bén loé sáng dưới ánh mặt trời khiến người lạnh lòng, chỉ biết né tránh.
Dean đã từng chứng kiến Eagle đi săn, nhìn đôi móng kia hướng về phía mình, hắn không chút nghĩ ngợi né ra, đôi cánh trắng vỗ ngược hướng lên trên, thoát khỏi thế vồ hạ của Eagle.
Eagle vồ không trúng hắn cũng không ngại, sau khi Dean né đi, phía sau hắn là một thú nhân dực tộc khác, cứ thế chính diện va chạm cùng móng của anh.
Xẹt.
Gào.
Máu bắn ra cùng thân hình lảo đảo cũng thú thân dực tộc xui xẻo.
" Eagle, sau lưng!!"
Tiếng kêu thất thanh của Bạch Kỳ Thư chỉ giúp Eagle tránh thoát cái táp xuống của Dean nhưng vẫn bị hắn đạp một cú chao đảo rớt xuống.
Dean theo đà lao ngược trở lại, đôi mắt thú loé lên chút tiếc nuối.
Nhưng nhanh chóng lao người xuống, muốn cho Eagle thêm một cú chí mạng hoặc ít nhất là rơi xuống nước.
Nếu thú nhân tộc chim bị ướt tốc độ sẽ chậm lại.
Bàn tính của Dean đánh đến vang dội, nhưng hắn quá coi thường Eagle.
Ngay thời điểm rớt xuống đôi cánh dài bốn mét có hơn của anh đã giang ra, kéo lại thế rơi, đồng thời trượt dài trên mặt nước, né tránh một đám thú nhân thừa nước đục thả câu, vậy mà hất cánh bẻ ngược lại, hai móng vuốt sắc bấu chặt vào hai bên sườn cánh của Dean, đè mạnh xuống nước còn chưa chịu thả, cứ thế kéo thẳng một đường trên mặt nước.
Móng của anh cũng không phải để chơi, bấu đến máu chảy đầm đìa.
Dean gào thét liên tục, cố gắng giãy đạp thoát ra nhưng vẫn không sao thoát được.
Eagle kéo thẳng hắn lên quật mạnh xuống nước.
Chiêu này của anh giống như cái hôm anh ném cá vào mặt Mash, không sai vào đâu được.1
" Phụt..."
Mash giống như nhịn không được mà cười phun.1
Bạch Kỳ Thư cũng cười, đôi mắt toả sáng nhìn chim to nhà mình dũng mãnh đại chiến đám thú nhân.
Dean bị quăng xuống nữa ngày cũng lên không nổi, đôi cánh đã bị thương gốc ngọn, nào có đơn giản.
" Kéo hắn lên đi."
Victor đập vai con trai mình, nếu còn để vậy Dean sẽ bị cá bên dưới rỉa sạch.
" Còn chưa xong đâu..."
Mash hả hê nói nhưng lại bị ánh mắt của a phụ mình trừng.
" Được thôi, sợ rằng hắn cũng chẳng cảm kích chút nào đâu."
Hắn nhún vai, biến thân đi vớt Dean lên.
Phía trên vẫn tiếp tục quần nhau, dù Eagle có mạnh thì cũng không thể toàn thây khi hỗn chiến như vậy, cuối cùng vẫn là bị móng của thú nhân dực tộc lông đen cào bị thương, tên kia cũng bị anh hất bay, đập mạnh vào người thú nhân khác, cả hai cùng ùm một tiếng rơi xuống nước.
Cuộc chiến quá mức thảm thiết, Bạch Kỳ Thư nhìn thương tích trên người chim to ngày một nặng mà tức giận lên.
Sau cùng khi cả đám đều mệt mỏi rơi tủm tủm xuống bị người khác vớt lên thì lông cánh trên người chim to cũng bị rụng khá nhiều, vết máu loang lỗ, dù vậy anh vẫn đập cánh dừng lại trên bầu trời.
Óooooo...
Thét dài một tiếng rồi hạ xuống bên người Bạch Kỳ Thư.
" Eagle!"
Bạch Kỳ Thư đỡ lấy thân hình lảo đảo của anh.
" Đừng khóc, anh không sao."
Eagle sợ hình thú của anh đè cậu, nhịn đau biến trở lại thành người, dỗ dành con chuột nhỏ muốn mít ướt.
" Chúng ta về."
Bạch Kỳ Thư quẹt nước mắt đỡ chim to rời đi, không cho Victor nói lời nào.
Victor đứng nhìn bóng lưng nhỏ xinh lại quật cường của á thú nhân mà thở dài, ông có cảm giác lần này sẽ không giữ được á thú nhân kia ở lại.
Bạch Kỳ Thư đỡ Eagle vào phòng đá, nhìn vết thương đầy người của anh mà bối rối không biết làm sao.
Từ khi đến đây cậu chưa từng thấy anh bị thương, cũng không biết làm sao để mà trị thương nữa.
" Anh ngồi yên ở đây, em đi nấu nước."
Bạch Kỳ Thư ấn anh ngồi tại chỗ, không cho động đậy, đi lại bếp lò nhóm lửa.
Eagle đối với chuột nhỏ như vậy không thể làm gì hơn, dành phải bỏ qua việc anh muốn đi tìm thảo dược, im lặng ngồi đó.
Khả năng chữa lành của thú nhân rất mạnh, vết thương của anh hầu hết là ngoài da, chỉ cần không tiếp tục chảy máu, đắp thảo dược vào sẽ không sao nữa.
" Kỳ!"
Giọng Lisa từ ngoài cửa vọng vào.
Bạch Kỳ Thư hít cái mũi đứng dậy đi ra.
Vừa vén màn đã thấy Lisa ôm một bó lớn lá cây kỳ lạ, mép lá hình răng cưa.
" Đây là lá Bách, có thể cầm máu trị thương."
Lisa đưa bó lá ra cho cậu, mĩm cười giống như anh trai nhà bên, cái tai mèo còn động động.
" Thật tốt quá, cảm ơn, Lisa."
Bạch Kỳ Thư ôm bó lá, cảm động nói.
" Không có gì, thứ này rất dễ kiếm, thú nhân bình thường đánh nhau bị thương đều có thể tự mình hái."
Lisa xua tay, này cũng là Bạch Kỳ Thư đã dạy cho họ nhiều thứ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng là nên làm, tình nghĩa đầy đủ.
Bạch Kỳ Thư nhìn bóng lưng anh khuất mất, đi vào nhà.
Nước trên bếp đã sôi, cậu nhấc nó xuống, đi tìm một miếng da thú mềm mại, giặt sạch nó bằng nước sôi rồi lâu vết thương cho chim to nãy giờ vẫn không nói lời nào.
" Đau không?"
Cậu hỏi, tay nhẹ nhàng lau vết thương.
" Không đau, thật sự."
Eagle sờ má cậu.
" Có phải đến nơi khác cũng sẽ có lúc như vậy hay không?"
Bạch Kỳ Thư cúi đầu nói.
" Ừm."
Eagle thừa nhận, chuột của anh quá ưu tú, dù là ở đâu cũng sẽ có người dành giật em ấy.
" Nhất định phải đến những nơi đó sao?"
Cậu không muốn thấy anh bị thương.
" Thú thần là muốn thú nhân mạnh mẽ hơn, có như vậy mới bảo vệ được á thú nhân mềm mại."
Eagle nâng mặt cậu lên.
" Kỳ Kỳ, tin tưởng anh được không?"
Đôi mắt anh trang nghiêm nhìn cậu.
Bạch Kỳ Thư bĩu môi một chút rồi gật đầu.
...
Hôm đó con chuột nhỏ quá tay đắp cho cả người chim đều là một màu xanh lá.
May mắn trên đầu chim không có bị thương.
Ăn uống gì đó điều là chuột nhỏ phục vụ anh tận miệng.
Chim to dưỡng thương được một ngày là đã sinh long hoạt hổ, có thể hoạt động bình thường, vết thương cũng không ảnh hưởng đến anh đi lại.
Trong lúc này có vài người muốn đến làm thuyết khách đều bị chuột nhỏ từ chối ngoài cửa, chỉ độc Lisa nhà bên có thể tiếp xúc với cậu một chút, đưa thịt cá các kiểu, đối với giao tình của hai nhà cũng không đến nổi một buổi không đi săn thì nhà cậu sẽ không có thịt ăn, nói sao thì Eagle cũng vì khiêu chiến của tộc họ mà bị thương, trong nhà còn có giống cái là Bạch Kỳ Thư.
Đến ngày thứ hai Eagle muốn đi săn, chuột nhỏ phải kiểm tra một lượt toàn thân anh, cả tính phúc cũng không tha xong mới cho đi.1
Lúc về còn bị cậu gấp gáp kiểm tra một lượt nữa, thấy vết thương không rách ra chảy máu hay gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Những vết thương của anh đều đang lên da, Bạch Kỳ Thư cũng phải công nhận thú nhân lực chữa trị thật quá kinh người.
Mưa đã dừng lại không rơi nữa được ba ngày, nước đã rút đi được kha khá, tộc dực sư cũng đã tính toán trở lại mõm đá nơi họ sống trước mùa mưa, nơi đó đã khô ráo, nước không còn ảnh hưởng nơi đó nữa.
" Đợi bọn họ trở về chúng ta sẽ đi luôn."
Eagle ôm con chuột nhỏ vào người thủ thỉ.
" Được."
Bạch Kỳ Thư chui trong ngực anh gật đầu.
Bình luận facebook