Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Chương 68: Quả trứng thứ nhất
Quả trứng thứ nhất.
Bạch Kỳ Thư bị anh nói một trận đến đờ người, sau đó ngốc ngốc gật đầu.
" Không phải anh mắng em đâu."
Eagle ôm cậu vào lòng, cả người chuột nhỏ lạnh cóng, anh vội vàng mang cậu vào nhà.
" Tại em không chịu nghĩ kỹ, xin lỗi anh."
Bạch Kỳ Thư biết anh lo cho mình, thật ra cậu cũng đã rất cẩn thận, có đẩy tuyết cũng chỉ đẩy cho nó không chắn lấy cửa nhà thôi.
" Haizz, còn lạnh không?"
Ôm cậu ngồi bên đóng lửa, nhẹ giọng hỏi.
" Lạnh."
Bạch Kỳ Thư ôm cổ anh dụi dụi.
Vì mùa đông này con chim to đã chạy ngược chạy xuôi, cậu vẫn không nên làm anh lo lắng nữa.
" Từ mai anh sẽ cho Dê Dê ăn trước khi đi săn, em đừng ra ngoài nhé, sắp tới sẽ có bão tuyết, gió rất lớn, không cẩn thận em sẽ bị thổi bay đi đó."1
Eagle thật kỹ dặn dò cậu.
" Ừm, em biết rồi, anh nhớ quét tuyết đi nhé, tuyết sẽ chặn cửa nhà, còn có chuồng Dê nữa."
Bạch Kỳ Thư cũng nhắn nhở anh.
" Ừm, anh biết rồi."
Anh ôm cậu vào lòng, ủ cho cả người cậu ấm lên rồi mới đi làm thịt con mồi bị anh vứt ngoài kia.
Con mồi hôm nay là vì trận tuyết tối qua mà bị đông lạnh đến chết, đủ thấy tối qua tuyết đã rơi lớn cỡ nào.
Khắp nơi đều trắng xoá.
Cả tộc chim rồi giống như ngủ đông, không có việc cần thiết thì không đi ra ngoài.
Ai cũng cần dưỡng sức để chống chọi với cái lạnh, giữ gìn sức lực để còn đi săn mồi.
Sau lần đó Bạch Kỳ Thư không ra ngoài nữa, cậu trạch hẳn trong nhà, cùng đám trứng chơi.
Quả trứng kia thật sự là ngày một hiếu động, nó giống như không biết mệt mỏi mà nhảy nhót khắp nhà.
Có lần cậu không để ý mà nó lăn đến tận bếp lửa, hại cậu bị doạ một thân đầy mồ hôi trong lúc trời đang không ngừng đổ tuyết lớn.1
Từ khi tuyết bắt đầu rơi sau cậu mới hiểu tại sao anh nói tuyết rơi không còn đẹp nữa.
Tuyết cục này cục nấy bắn lỗ đầu cậu được luôn ấy chứ, Eagle vẫn ngày đều phải quét tuyết vài lần, trước khi đi ngủ cũng phải đội nón mà đi quét tuyết, chỉ sợ ngày mai khi tỉnh dậy bọn họ đều bị nhốt bên trong nhà không ra được.
Tuyết giống như rơi mãi không hết.
Còn phải rơi hơn một tháng nữa...
Như vậy có phải đến biển cũng sẽ bị đống băng không.
Cần nói chi xa xôi, con suối dưới chân bọn họ đã đống một lớp băng dày gõ cũng không vỡ.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến khoảng khắc quan trọng.
Trứng nở.
Trứng cũng không nở lúc Eagle không có ở đâu mà nở khi bọn họ đang ăn trưa.
Rắc.
Giữa tiếng gió gào thét bên ngoài nhưng bọn họ cũng tinh tường nghe thấy một tiếng này.
Đặc biệt thanh thúy.
Rắc.
Lại một tiếng.
Hai người cùng tập trung ở bên ổ bông, cả thịt cũng không ăn nữa.
Rắc.
Từng tiếng cách nhau một khoảng mà vang lên, bên trên quả trứng hiếu động liên tục xuất hiện những vết nút từ nhỏ ngắn đến dài rộng ra.
Cả hai đều hồi hợp nhìn xem thời khắc ra đời của đứa con.
Xem ra đứa nhỏ hiếu động sẽ ra trước.
Chim hay chuột đây?
Hai người đều có thể nhìn thấy ý tưởng này trong mắt nhau, rồi ăn ý không nói gì tiếp tục nhìn xem.
Quá trình phá vỏ này cũng không có nhanh nhưng đều đều, chậm mà chắc, cứ khoảng ba giây lại vang lên tiếng rắc.
Giống như có vật gì mổ vào vỏ trứng.
Chim?
Hai người nhìn nhau.
Rắc, phốc.
Giống như trả lời cho hai người, một cái mỏ nhọn màu xanh lọt khỏi vỏ trứng.
Mắt hai người sáng lên.
Là một con chim xanh.
Giống Eagle.
Bạch Kỳ Thư háo hức nằm chống cằm lên nệm bông nhìn xem, ở độ cao này cậu có thể đối diện với bé con mới ra đời rồi.
Eagle cưng chiều xoa đầu cậu, cùng cậu nhìn chim con.
Cái mỏ nhỏ màu xanh thẳm thành công chui ra ngoài rồi thì hình như cũng có chút kích động, nó đưa đôi mắt nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Đụng đến là một đôi mắt đen to tròn của a mẫu.
Bạch Kỳ Thư cũng kinh ngạc không kém.
Sau đó cậu nhìn đến ánh mắt nhỏ kia đầy vẻ kích động.
Phốc rắc phốc rắc...
Từng tiếng từng tiếng liên tục, giống như không đợi được mà mổ vào vỏ trứng.
Rắc.
Một con chim xanh mướt rượt vươn cánh nhỏ chẳng có lông muốn bay ra ngoài, trên đầu còn đội một cái vỏ trứng, đáng yêu muốn xỉu.
" Ra rồi!"
Bạch Kỳ Thư còn kích động hơn cả nó nữa, mém chút là nhảy dựng lên.
" Ừm."
Eagle sờ đầu cậu, đưa mắt nhìn chim con.
Con chim này có cái mỏ màu xanh, lông tơ gần đôi mắt cũng màu xanh, cánh cũng có lông tơ màu xanh, phần dưới chưa thấy nhưng có thể khẳng định hoàn toàn là một phiên bản nhỏ của anh.
" Chíp chíp!"
Chim con há miệng kêu vài tiếng, đôi mắt nhìn tới nhìn lui, sau đó tập trung vào Bạch Kỳ Thư.
" Chíp chíp chíp chíp!"
Một loạt tiếng kêu dễ thương vang lên, còn hỗ động đôi cánh muốn bay về phía cậu.
Bạch Kỳ Thư hoảng hốt muốn đưa tay ra hứng.
Nhưng mà... Nó làm sao bay được, vỗ nữa ngày cũng không bay ra được khỏi cái vỏ.
" Phụt!"
Bạch Kỳ Thư từ kinh ngạc đến không phúc hậu mà bật cười.1
Eagle nhìn cậu cố gắng nhịn cười mà bất đắc dĩ, nếu không phải sợ chim con tủi thân thì chắc cậu đã há miệng ra mà cười lớn rồi.
Chim con cũng tức giận mà há mỏ muốn gào to, khổ nổi nó nhảy mệt, đành phải buông tâm, bắt đầu gặm vỏ trứng.
Vỏ trứng là chất dinh dưỡng đầu tiên của ấu tể, chúng sẽ không bỏ qua cái này.
Nó giống thật tức giận mà cạp cạp gặm gặm liên tục, cái mỏ nhỏ phập phập mà mổ nát vỏ trứng, sau đó từng chút một mà gắp vỏ trứng vỏ vào miệng.
" Nó ăn được hả?"
Bạch Kỳ Thư tò mò hỏi.
" Vỏ trứng nhìn thì cứng vậy nhưng vào miệng ấu tế sẽ mềm ra, không sao cả, vỏ trứng cũng là con mồi, phá được vỏ là giết được con mồi, đó là thành quả của nó, tất nhiên là phải ăn rồi."
Eagle giải thích cho cậu.
Bạch Kỳ Thư gật gù.
Chim con rất nhanh đã giải quyết xong cái vỏ trứng nhưng nó cũng mệt mà đặt mông đờ đẫn ngồi đó, trên đầu vẫn còn đội một cái vỏ trứng, mà nó có vẻ đã quên.
Bạch Kỳ Thư có chút hí hửng không biết bao giờ nó mới nhận ra được.
Nhưng chim con lại không nhận ra, cho đến khi nó mệt mỏi nằm úp xuống lớp bông mềm thì cái vỏ trứng cũng úp xuống theo.
" Phụt ha ha!!"
Bạch Kỳ Thư lần này khống chế không được mà cười ha ha.
Chim con bị tiếng cười của cậu làm cho giật mình, nó tính mở mắt ra nhìn nhưng trước mắt lại tối đen.
Vụ gì vậy?
Nó quơ quào cái cánh nhỏ nhưng vẫn không lấy được cái vỏ trứng xuống.
" Phốc ha..."
Bạch Kỳ Thư nằm úp trên nệm bông, tay nhỏ đập bộp bộp lên nệm, nén cười muốn nội thương.
Chim to cũng cười.1
Mãi một hồi mà nó vẫn không lấy được vỏ trứng ra, nó ngảy phốc lên, ngồi dậy.
Lúc này nó thông minh hơn, đưa hai cánh lên, giữ lấy cái vỏ, lôi xuống.
" Ồ!"
Eagle thốt lên kinh ngạc.
Bạch Kỳ Thư nghe được cũng ngẩng đầu lên.
Thì ra bên dưới vỏ trứng, trên trán của chim con là một túm lông màu trắng, giống như con mắt.
Chim con giống như chẳng biết sự ngạc nhiên của phụ mẫu, nó lại tiếp tục gặm vỏ trứng.
Ăn xong vỏ trứng rồi nó mới nằm sấp xuống lại mà mệt mỏi ngủ.
" Nó mệt hả?"
Bạch Kỳ Thư hỏi.
" Ừm, việc phá xác rất tốn sức, nó đã làm rất tốt."
Eagle dùng ngón tay sờ sờ cái trán của chim con.
Cái đầu chim vẫn chưa có lông nhưng cái trán lại có một túm lông màu trắng đặc biệt mềm mại, rõ ràng.
Bạch Kỳ Thư bị anh nói một trận đến đờ người, sau đó ngốc ngốc gật đầu.
" Không phải anh mắng em đâu."
Eagle ôm cậu vào lòng, cả người chuột nhỏ lạnh cóng, anh vội vàng mang cậu vào nhà.
" Tại em không chịu nghĩ kỹ, xin lỗi anh."
Bạch Kỳ Thư biết anh lo cho mình, thật ra cậu cũng đã rất cẩn thận, có đẩy tuyết cũng chỉ đẩy cho nó không chắn lấy cửa nhà thôi.
" Haizz, còn lạnh không?"
Ôm cậu ngồi bên đóng lửa, nhẹ giọng hỏi.
" Lạnh."
Bạch Kỳ Thư ôm cổ anh dụi dụi.
Vì mùa đông này con chim to đã chạy ngược chạy xuôi, cậu vẫn không nên làm anh lo lắng nữa.
" Từ mai anh sẽ cho Dê Dê ăn trước khi đi săn, em đừng ra ngoài nhé, sắp tới sẽ có bão tuyết, gió rất lớn, không cẩn thận em sẽ bị thổi bay đi đó."1
Eagle thật kỹ dặn dò cậu.
" Ừm, em biết rồi, anh nhớ quét tuyết đi nhé, tuyết sẽ chặn cửa nhà, còn có chuồng Dê nữa."
Bạch Kỳ Thư cũng nhắn nhở anh.
" Ừm, anh biết rồi."
Anh ôm cậu vào lòng, ủ cho cả người cậu ấm lên rồi mới đi làm thịt con mồi bị anh vứt ngoài kia.
Con mồi hôm nay là vì trận tuyết tối qua mà bị đông lạnh đến chết, đủ thấy tối qua tuyết đã rơi lớn cỡ nào.
Khắp nơi đều trắng xoá.
Cả tộc chim rồi giống như ngủ đông, không có việc cần thiết thì không đi ra ngoài.
Ai cũng cần dưỡng sức để chống chọi với cái lạnh, giữ gìn sức lực để còn đi săn mồi.
Sau lần đó Bạch Kỳ Thư không ra ngoài nữa, cậu trạch hẳn trong nhà, cùng đám trứng chơi.
Quả trứng kia thật sự là ngày một hiếu động, nó giống như không biết mệt mỏi mà nhảy nhót khắp nhà.
Có lần cậu không để ý mà nó lăn đến tận bếp lửa, hại cậu bị doạ một thân đầy mồ hôi trong lúc trời đang không ngừng đổ tuyết lớn.1
Từ khi tuyết bắt đầu rơi sau cậu mới hiểu tại sao anh nói tuyết rơi không còn đẹp nữa.
Tuyết cục này cục nấy bắn lỗ đầu cậu được luôn ấy chứ, Eagle vẫn ngày đều phải quét tuyết vài lần, trước khi đi ngủ cũng phải đội nón mà đi quét tuyết, chỉ sợ ngày mai khi tỉnh dậy bọn họ đều bị nhốt bên trong nhà không ra được.
Tuyết giống như rơi mãi không hết.
Còn phải rơi hơn một tháng nữa...
Như vậy có phải đến biển cũng sẽ bị đống băng không.
Cần nói chi xa xôi, con suối dưới chân bọn họ đã đống một lớp băng dày gõ cũng không vỡ.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến khoảng khắc quan trọng.
Trứng nở.
Trứng cũng không nở lúc Eagle không có ở đâu mà nở khi bọn họ đang ăn trưa.
Rắc.
Giữa tiếng gió gào thét bên ngoài nhưng bọn họ cũng tinh tường nghe thấy một tiếng này.
Đặc biệt thanh thúy.
Rắc.
Lại một tiếng.
Hai người cùng tập trung ở bên ổ bông, cả thịt cũng không ăn nữa.
Rắc.
Từng tiếng cách nhau một khoảng mà vang lên, bên trên quả trứng hiếu động liên tục xuất hiện những vết nút từ nhỏ ngắn đến dài rộng ra.
Cả hai đều hồi hợp nhìn xem thời khắc ra đời của đứa con.
Xem ra đứa nhỏ hiếu động sẽ ra trước.
Chim hay chuột đây?
Hai người đều có thể nhìn thấy ý tưởng này trong mắt nhau, rồi ăn ý không nói gì tiếp tục nhìn xem.
Quá trình phá vỏ này cũng không có nhanh nhưng đều đều, chậm mà chắc, cứ khoảng ba giây lại vang lên tiếng rắc.
Giống như có vật gì mổ vào vỏ trứng.
Chim?
Hai người nhìn nhau.
Rắc, phốc.
Giống như trả lời cho hai người, một cái mỏ nhọn màu xanh lọt khỏi vỏ trứng.
Mắt hai người sáng lên.
Là một con chim xanh.
Giống Eagle.
Bạch Kỳ Thư háo hức nằm chống cằm lên nệm bông nhìn xem, ở độ cao này cậu có thể đối diện với bé con mới ra đời rồi.
Eagle cưng chiều xoa đầu cậu, cùng cậu nhìn chim con.
Cái mỏ nhỏ màu xanh thẳm thành công chui ra ngoài rồi thì hình như cũng có chút kích động, nó đưa đôi mắt nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Đụng đến là một đôi mắt đen to tròn của a mẫu.
Bạch Kỳ Thư cũng kinh ngạc không kém.
Sau đó cậu nhìn đến ánh mắt nhỏ kia đầy vẻ kích động.
Phốc rắc phốc rắc...
Từng tiếng từng tiếng liên tục, giống như không đợi được mà mổ vào vỏ trứng.
Rắc.
Một con chim xanh mướt rượt vươn cánh nhỏ chẳng có lông muốn bay ra ngoài, trên đầu còn đội một cái vỏ trứng, đáng yêu muốn xỉu.
" Ra rồi!"
Bạch Kỳ Thư còn kích động hơn cả nó nữa, mém chút là nhảy dựng lên.
" Ừm."
Eagle sờ đầu cậu, đưa mắt nhìn chim con.
Con chim này có cái mỏ màu xanh, lông tơ gần đôi mắt cũng màu xanh, cánh cũng có lông tơ màu xanh, phần dưới chưa thấy nhưng có thể khẳng định hoàn toàn là một phiên bản nhỏ của anh.
" Chíp chíp!"
Chim con há miệng kêu vài tiếng, đôi mắt nhìn tới nhìn lui, sau đó tập trung vào Bạch Kỳ Thư.
" Chíp chíp chíp chíp!"
Một loạt tiếng kêu dễ thương vang lên, còn hỗ động đôi cánh muốn bay về phía cậu.
Bạch Kỳ Thư hoảng hốt muốn đưa tay ra hứng.
Nhưng mà... Nó làm sao bay được, vỗ nữa ngày cũng không bay ra được khỏi cái vỏ.
" Phụt!"
Bạch Kỳ Thư từ kinh ngạc đến không phúc hậu mà bật cười.1
Eagle nhìn cậu cố gắng nhịn cười mà bất đắc dĩ, nếu không phải sợ chim con tủi thân thì chắc cậu đã há miệng ra mà cười lớn rồi.
Chim con cũng tức giận mà há mỏ muốn gào to, khổ nổi nó nhảy mệt, đành phải buông tâm, bắt đầu gặm vỏ trứng.
Vỏ trứng là chất dinh dưỡng đầu tiên của ấu tể, chúng sẽ không bỏ qua cái này.
Nó giống thật tức giận mà cạp cạp gặm gặm liên tục, cái mỏ nhỏ phập phập mà mổ nát vỏ trứng, sau đó từng chút một mà gắp vỏ trứng vỏ vào miệng.
" Nó ăn được hả?"
Bạch Kỳ Thư tò mò hỏi.
" Vỏ trứng nhìn thì cứng vậy nhưng vào miệng ấu tế sẽ mềm ra, không sao cả, vỏ trứng cũng là con mồi, phá được vỏ là giết được con mồi, đó là thành quả của nó, tất nhiên là phải ăn rồi."
Eagle giải thích cho cậu.
Bạch Kỳ Thư gật gù.
Chim con rất nhanh đã giải quyết xong cái vỏ trứng nhưng nó cũng mệt mà đặt mông đờ đẫn ngồi đó, trên đầu vẫn còn đội một cái vỏ trứng, mà nó có vẻ đã quên.
Bạch Kỳ Thư có chút hí hửng không biết bao giờ nó mới nhận ra được.
Nhưng chim con lại không nhận ra, cho đến khi nó mệt mỏi nằm úp xuống lớp bông mềm thì cái vỏ trứng cũng úp xuống theo.
" Phụt ha ha!!"
Bạch Kỳ Thư lần này khống chế không được mà cười ha ha.
Chim con bị tiếng cười của cậu làm cho giật mình, nó tính mở mắt ra nhìn nhưng trước mắt lại tối đen.
Vụ gì vậy?
Nó quơ quào cái cánh nhỏ nhưng vẫn không lấy được cái vỏ trứng xuống.
" Phốc ha..."
Bạch Kỳ Thư nằm úp trên nệm bông, tay nhỏ đập bộp bộp lên nệm, nén cười muốn nội thương.
Chim to cũng cười.1
Mãi một hồi mà nó vẫn không lấy được vỏ trứng ra, nó ngảy phốc lên, ngồi dậy.
Lúc này nó thông minh hơn, đưa hai cánh lên, giữ lấy cái vỏ, lôi xuống.
" Ồ!"
Eagle thốt lên kinh ngạc.
Bạch Kỳ Thư nghe được cũng ngẩng đầu lên.
Thì ra bên dưới vỏ trứng, trên trán của chim con là một túm lông màu trắng, giống như con mắt.
Chim con giống như chẳng biết sự ngạc nhiên của phụ mẫu, nó lại tiếp tục gặm vỏ trứng.
Ăn xong vỏ trứng rồi nó mới nằm sấp xuống lại mà mệt mỏi ngủ.
" Nó mệt hả?"
Bạch Kỳ Thư hỏi.
" Ừm, việc phá xác rất tốn sức, nó đã làm rất tốt."
Eagle dùng ngón tay sờ sờ cái trán của chim con.
Cái đầu chim vẫn chưa có lông nhưng cái trán lại có một túm lông màu trắng đặc biệt mềm mại, rõ ràng.
Bình luận facebook