Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Chương 75: Nuôi mãi không lớn
Thịt sói khá là dai, nó thường không phải là con mồi ưa thích của tộc chim nhưng lúc này đây cũng không thể kén chọn được.
Thế nên chỉ có thể chọn nó thôi, anh cũng không muốn đi lâu.
Ấuuuu...
Tiếng sói tru vang vọng khắp núi đồi, kinh động rất nhiều loài thú hoang tính ra ngoài kiếm ăn cũng phải thụt mình lùi vào trong nơi ẩn nấp, không dám ra ngoài.
Eagle đảo mắt qua khắp nơi, cảm thấy không còn con mồi xấu số nào nữa thì gắp con sói bay đi.
Đem con mồi về nhà xong anh lại gắp gùi bay đi, hái cỏ cho con thú trong nhà cùng bầy thú trong chuồng.
Trận tuyết đêm qua cùng với nhiệt độ thấp doạ người khiến cho cái lá cũng bị đóng băng lại.
Hái đầy một gùi lá thì anh mới trở về.
Bạch Kỳ Thư lúc này đã tỉnh lại, cậu ngồi bên cạnh con Dê Dê xin sữa, chuột con đói bụng rồi, đám khoai nghiền hôm qua bị đóng băng đến không ăn được, cậu dành đi nhờ con Dê Dê, đồng thời bắt nồi nước lên nấu nước, hôm qua còn mấy con chim ác, nấu nồi canh uống cho ấm bụng.
" Dê Dê, xin ít sữa nhé."
Bạch Kỳ Thư nhìn con thú có vú mà mở miệng xin.
Dê Dê chỉ nhàn nhạt nhìn cậu rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Kỳ Thư thấy nó không có phản ứng thì thử đưa tay đến b.ầu v.ú lớn của nó.
Cho tới khi tay cậu đụng vào người nó thì con Dê Dê cũng không có phản ứng, Bạch Kỳ Thư buông tâm, bắt đầu bốp nhẹ.
Từng luồng sữa nóng phun ra theo cái bốp của cậu, Bạch Kỳ Thư vội vàng hứng lấy.
Thấy sữa đủ dùng rồi thì cậu dừng lại.
" Cảm ơn ngươi nha Dê Dê, đợi Eagle đem lá về cho ngươi ăn nhé."
Bạch Kỳ Thư vuốt vuốt bộ lông mềm mại trắng muốt của nó, thì thầm.
Xin được sữa rồi cậu mang sữa đi hâm, sữa ấm nóng tốt hơn sữa lạnh, dù là mới vắt ra sữa ấm nóng thật nhưng lúc này nó đã muốn kết băng.
" Chíp chíp."
Con chim xanh lò dò cõng em đi đến gần cậu.
" Dậy rồi à, có lạnh không?"
Bạch Kỳ Thư bê hai con lên bỏ váy da trên người cậu, cách đó là bếp lửa, đủ ấm áp.
" Chíp chíp!"
Chim con vỗ vỗ cánh vào người chuột con.
" Ừm, em đói, con có đói không?"
Cậu hỏi nó.
Nó gật đầu rồi lại lắc đầu.
" Con ngoan, a phụ sắp về rồi, sẽ mang sâu cho con nhé."
Bạch Kỳ Thư sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, yêu chết được ấy.
Con chuột nhỏ mở đôi mắt tí hon nhìn nhìn xung quanh, cũng không biết nó nhìn gì.
Rõ ràng lông chim rất mượt mà nó vẫn bám vào người chim con mãi cũng không rớt xuống.
Không biết sau này có phải nó cũng bắt chim con cõng nó bay khắp nơi hay không.
Két.
Eagle mở cửa đi vào nhà.
" Anh về rồi, có sâu cho chim con không?"
Bạch Kỳ Thư quay đầu lại cười hỏi, hai con vật nhỏ trên đùi cậu cũng dõi mắt ra nhìn.
" Có, lúc này chúng nó núp rất sâu trong hốc cây bên dưới lòng đất, anh phải bứng cả gốc lên mới về trễ."
Eagle đặt cái gùi xuống, lấy ra một bộc lá cây, mở ra.
Bên trong đầy sâu nhộng, có vẻ nhiều hơn lần trước.
" Chíp!"
Chim con sáng mắt vỗ cánh nhảy xuống, chuột con cũng bị nó mang theo.
" Em hâm sữa à?"
Eagle nhìn cái nồi trước mặt cậu.
" Ừm, em tính cho chúng ăn khoai nghiền nhưng tối qua nó đều bị đống băng cả rồi."
Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa bưng chén sữa ra.
" Lại đây nào!"
Cậu đưa tay với chuột con vẫn còn trên lưng chim con.
" Chít."
Chuột con bò xuống tay cậu.
Bạch Kỳ Thư thả nó xuống nệm bông rồi nghiêng cái chén.
Chuột con bám lên chén uống sữa.
Những lúc như vậy nhìn nó thật nhỏ bé, dù lông trên người đã mọc đủ, trắng mướt, trên cánh cũng có lông tơ màu xanh nhưng nhìn nó vẫn nhỏ xíu, thon dài chứ không xù xù như chim con.
" Anh có cảm giác nuôi mãi không lớn."
Eagle cười cười.
" Ha ha ha."
Bạch Kỳ Thư cười rộ lên.
Họ chuột nhà cậu đều như vậy, chuột con so ra là lớn nhanh nhất rồi đó, chẳng mấy chóc nó sẽ to như cậu.
" Hôm nay anh lụm được một con sói xấu số, bộ lông của nó có thể dùng."
Eagle xoa xoa đầu cậu, đứng dậy đi ra ngoài.
Sói?
Cậu chưa thấy anh bắt sói sao giờ cả.
Sói là loài rất hung mãnh nhưng chúng cũng không dễ chết cóng như vậy, bộ lông dài của chúng có thể khiến cho chúng sống sót qua mùa đông, chỉ có một khả năng khiến chúng chết, đó là chết đói.
Con sói này chắc là ra ngoài kiếm ăn bị anh thấy được mới trở thành bữa ăn của họ, nhưng thịt sói rất dai...
Tính ra hôm nay anh đi săn về cũng nhanh.
Bạch Kỳ Thư nhìn bóng dáng cao lớn của chim to nhà mình mà hiểu rõ.
Chim nhà cậu thật quá tốt, cũng may cậu ăn không nhiều, nếu không anh còn phải vất vả vì mùa đông này vì gia đình nhiều hơn nữa.
Cho hai đứa con ăn xong rồi thả chúng vào nệm chơi, mở nắp nồi canh chim ác ra, thấy thịt đã mềm thì cậu vớt nó ra, xé sợi.
Lại vùi vào bếp hai củ khoai tây và hai củ khoai lang.
Cậu lại làm một ít dầu tỏi ớt để dành cho chim to ăn kèm với thịt nướng, món này chim to nhà cậu thích ăn.
Thịt chim xé sợi trộn với dầu tỏi ớt ăn cũng rất ngon, xương chim thì bỏ lại vào nồi hầm tiếp, lại cho thêm ít lát khoai tây.
Mang ít lá cây ra cho Dê Dê, lúc này Eagle cũng đã trở vào.
Eagle bắt đầu nướng thịt, Bạch Kỳ Thư ở bên cạnh húp canh, cùng với thịt chim xé sợi.
" Eagle! A!"
Bạch Kỳ Thư gắp cho anh một đũa thịt chim xé sợi.
" Ừm, nếu có muối mà em nói chắc nó phải ngon hơn."
Eagle vẫn còn nhớ vị muối mặn mà chuột nhỏ đã nói.
" Đúng vậy, ở nơi em ở trước đây, muối là thứ không thể thiếu trong bữa ăn hằng ngày của người nơi đó."
Bạch Kỳ Thư vừa húp canh vừa nói.
" Nhưng mà ở đây không có, cũng không thấy mọi người bị bệnh gì, này chắc là do trong thịt mọi người ăn hằng ngày cũng đã có muối, chưa kể ở nơi em sống người ta cũng không có cho thú cưng ăn đồ mặn, sợ nó rụng lông."
Cậu cũng có chút hiểu, nên cũng không đòi hỏi nhất định phải có muối.
Eagle gật gù, không ngờ nơi đó người ta xem những con thú nhỏ là thú cưng.
Lúc anh gặp cậu cũng muốn mang cậu về nuôi như thú cưng, giờ thì con chuột nhỏ lại sinh chim con, chuột con cho anh rồi.
" Sao lúc đó anh không ăn em?"
Bạch Kỳ Thư tiếu táo hỏi.
" Lúc đó anh chỉ tiện tay mang em về, sau thấy em nhỏ quá, thật sự là không đủ anh ăn, lại thấy em rất thông linh, nói gì cũng hiểu nên anh cũng không xem em là con mồi nữa, hơn nữa em ăn cũng ít, nuôi em cũng được."
Chim to có chút vui vẻ nhớ lại khoảng thời gian khi họ mới gặp nhau.
" May là anh thông minh đó, nếu không thì giờ cũng không có chim con, chuột con cho anh đâu."
Bạch Kỳ Thư lém lỉnh nói.
Hai nhóc con kia nghe cậu nhắc tới chúng thì tưởng là gọi chúng, lò dò bò lại.
Bạch Kỳ Thư chỉ ngón tay vào trán chim con làm nó ngã ra sau, chỏng vó lên trời.
" Ha ha ha!"
Con chuột nhỏ chơi ác xong còn cười.
" Chíp..."
Chim nhỏ đáng thương nằm đó.
" Chít."
Chuột nhỏ còn tưởng chim con phình bụng ra cho nó chơi thì bò trở lại, trèo lên bụng chim con.
Chim con cũng không đẩy nó xuống, còn lấy cánh ôm nó, lăn cù cù trên nệm bông.
Hình thức này chúng cũng chơi nãy giờ nên cậu cũng không lo chuột con sẽ bị đè.
Chim con cũng rất biết bảo vệ đứa em nhỏ tí hon của mình nên chuột con cũng thích chơi với nó.
Thế nên chỉ có thể chọn nó thôi, anh cũng không muốn đi lâu.
Ấuuuu...
Tiếng sói tru vang vọng khắp núi đồi, kinh động rất nhiều loài thú hoang tính ra ngoài kiếm ăn cũng phải thụt mình lùi vào trong nơi ẩn nấp, không dám ra ngoài.
Eagle đảo mắt qua khắp nơi, cảm thấy không còn con mồi xấu số nào nữa thì gắp con sói bay đi.
Đem con mồi về nhà xong anh lại gắp gùi bay đi, hái cỏ cho con thú trong nhà cùng bầy thú trong chuồng.
Trận tuyết đêm qua cùng với nhiệt độ thấp doạ người khiến cho cái lá cũng bị đóng băng lại.
Hái đầy một gùi lá thì anh mới trở về.
Bạch Kỳ Thư lúc này đã tỉnh lại, cậu ngồi bên cạnh con Dê Dê xin sữa, chuột con đói bụng rồi, đám khoai nghiền hôm qua bị đóng băng đến không ăn được, cậu dành đi nhờ con Dê Dê, đồng thời bắt nồi nước lên nấu nước, hôm qua còn mấy con chim ác, nấu nồi canh uống cho ấm bụng.
" Dê Dê, xin ít sữa nhé."
Bạch Kỳ Thư nhìn con thú có vú mà mở miệng xin.
Dê Dê chỉ nhàn nhạt nhìn cậu rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Kỳ Thư thấy nó không có phản ứng thì thử đưa tay đến b.ầu v.ú lớn của nó.
Cho tới khi tay cậu đụng vào người nó thì con Dê Dê cũng không có phản ứng, Bạch Kỳ Thư buông tâm, bắt đầu bốp nhẹ.
Từng luồng sữa nóng phun ra theo cái bốp của cậu, Bạch Kỳ Thư vội vàng hứng lấy.
Thấy sữa đủ dùng rồi thì cậu dừng lại.
" Cảm ơn ngươi nha Dê Dê, đợi Eagle đem lá về cho ngươi ăn nhé."
Bạch Kỳ Thư vuốt vuốt bộ lông mềm mại trắng muốt của nó, thì thầm.
Xin được sữa rồi cậu mang sữa đi hâm, sữa ấm nóng tốt hơn sữa lạnh, dù là mới vắt ra sữa ấm nóng thật nhưng lúc này nó đã muốn kết băng.
" Chíp chíp."
Con chim xanh lò dò cõng em đi đến gần cậu.
" Dậy rồi à, có lạnh không?"
Bạch Kỳ Thư bê hai con lên bỏ váy da trên người cậu, cách đó là bếp lửa, đủ ấm áp.
" Chíp chíp!"
Chim con vỗ vỗ cánh vào người chuột con.
" Ừm, em đói, con có đói không?"
Cậu hỏi nó.
Nó gật đầu rồi lại lắc đầu.
" Con ngoan, a phụ sắp về rồi, sẽ mang sâu cho con nhé."
Bạch Kỳ Thư sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, yêu chết được ấy.
Con chuột nhỏ mở đôi mắt tí hon nhìn nhìn xung quanh, cũng không biết nó nhìn gì.
Rõ ràng lông chim rất mượt mà nó vẫn bám vào người chim con mãi cũng không rớt xuống.
Không biết sau này có phải nó cũng bắt chim con cõng nó bay khắp nơi hay không.
Két.
Eagle mở cửa đi vào nhà.
" Anh về rồi, có sâu cho chim con không?"
Bạch Kỳ Thư quay đầu lại cười hỏi, hai con vật nhỏ trên đùi cậu cũng dõi mắt ra nhìn.
" Có, lúc này chúng nó núp rất sâu trong hốc cây bên dưới lòng đất, anh phải bứng cả gốc lên mới về trễ."
Eagle đặt cái gùi xuống, lấy ra một bộc lá cây, mở ra.
Bên trong đầy sâu nhộng, có vẻ nhiều hơn lần trước.
" Chíp!"
Chim con sáng mắt vỗ cánh nhảy xuống, chuột con cũng bị nó mang theo.
" Em hâm sữa à?"
Eagle nhìn cái nồi trước mặt cậu.
" Ừm, em tính cho chúng ăn khoai nghiền nhưng tối qua nó đều bị đống băng cả rồi."
Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa bưng chén sữa ra.
" Lại đây nào!"
Cậu đưa tay với chuột con vẫn còn trên lưng chim con.
" Chít."
Chuột con bò xuống tay cậu.
Bạch Kỳ Thư thả nó xuống nệm bông rồi nghiêng cái chén.
Chuột con bám lên chén uống sữa.
Những lúc như vậy nhìn nó thật nhỏ bé, dù lông trên người đã mọc đủ, trắng mướt, trên cánh cũng có lông tơ màu xanh nhưng nhìn nó vẫn nhỏ xíu, thon dài chứ không xù xù như chim con.
" Anh có cảm giác nuôi mãi không lớn."
Eagle cười cười.
" Ha ha ha."
Bạch Kỳ Thư cười rộ lên.
Họ chuột nhà cậu đều như vậy, chuột con so ra là lớn nhanh nhất rồi đó, chẳng mấy chóc nó sẽ to như cậu.
" Hôm nay anh lụm được một con sói xấu số, bộ lông của nó có thể dùng."
Eagle xoa xoa đầu cậu, đứng dậy đi ra ngoài.
Sói?
Cậu chưa thấy anh bắt sói sao giờ cả.
Sói là loài rất hung mãnh nhưng chúng cũng không dễ chết cóng như vậy, bộ lông dài của chúng có thể khiến cho chúng sống sót qua mùa đông, chỉ có một khả năng khiến chúng chết, đó là chết đói.
Con sói này chắc là ra ngoài kiếm ăn bị anh thấy được mới trở thành bữa ăn của họ, nhưng thịt sói rất dai...
Tính ra hôm nay anh đi săn về cũng nhanh.
Bạch Kỳ Thư nhìn bóng dáng cao lớn của chim to nhà mình mà hiểu rõ.
Chim nhà cậu thật quá tốt, cũng may cậu ăn không nhiều, nếu không anh còn phải vất vả vì mùa đông này vì gia đình nhiều hơn nữa.
Cho hai đứa con ăn xong rồi thả chúng vào nệm chơi, mở nắp nồi canh chim ác ra, thấy thịt đã mềm thì cậu vớt nó ra, xé sợi.
Lại vùi vào bếp hai củ khoai tây và hai củ khoai lang.
Cậu lại làm một ít dầu tỏi ớt để dành cho chim to ăn kèm với thịt nướng, món này chim to nhà cậu thích ăn.
Thịt chim xé sợi trộn với dầu tỏi ớt ăn cũng rất ngon, xương chim thì bỏ lại vào nồi hầm tiếp, lại cho thêm ít lát khoai tây.
Mang ít lá cây ra cho Dê Dê, lúc này Eagle cũng đã trở vào.
Eagle bắt đầu nướng thịt, Bạch Kỳ Thư ở bên cạnh húp canh, cùng với thịt chim xé sợi.
" Eagle! A!"
Bạch Kỳ Thư gắp cho anh một đũa thịt chim xé sợi.
" Ừm, nếu có muối mà em nói chắc nó phải ngon hơn."
Eagle vẫn còn nhớ vị muối mặn mà chuột nhỏ đã nói.
" Đúng vậy, ở nơi em ở trước đây, muối là thứ không thể thiếu trong bữa ăn hằng ngày của người nơi đó."
Bạch Kỳ Thư vừa húp canh vừa nói.
" Nhưng mà ở đây không có, cũng không thấy mọi người bị bệnh gì, này chắc là do trong thịt mọi người ăn hằng ngày cũng đã có muối, chưa kể ở nơi em sống người ta cũng không có cho thú cưng ăn đồ mặn, sợ nó rụng lông."
Cậu cũng có chút hiểu, nên cũng không đòi hỏi nhất định phải có muối.
Eagle gật gù, không ngờ nơi đó người ta xem những con thú nhỏ là thú cưng.
Lúc anh gặp cậu cũng muốn mang cậu về nuôi như thú cưng, giờ thì con chuột nhỏ lại sinh chim con, chuột con cho anh rồi.
" Sao lúc đó anh không ăn em?"
Bạch Kỳ Thư tiếu táo hỏi.
" Lúc đó anh chỉ tiện tay mang em về, sau thấy em nhỏ quá, thật sự là không đủ anh ăn, lại thấy em rất thông linh, nói gì cũng hiểu nên anh cũng không xem em là con mồi nữa, hơn nữa em ăn cũng ít, nuôi em cũng được."
Chim to có chút vui vẻ nhớ lại khoảng thời gian khi họ mới gặp nhau.
" May là anh thông minh đó, nếu không thì giờ cũng không có chim con, chuột con cho anh đâu."
Bạch Kỳ Thư lém lỉnh nói.
Hai nhóc con kia nghe cậu nhắc tới chúng thì tưởng là gọi chúng, lò dò bò lại.
Bạch Kỳ Thư chỉ ngón tay vào trán chim con làm nó ngã ra sau, chỏng vó lên trời.
" Ha ha ha!"
Con chuột nhỏ chơi ác xong còn cười.
" Chíp..."
Chim nhỏ đáng thương nằm đó.
" Chít."
Chuột nhỏ còn tưởng chim con phình bụng ra cho nó chơi thì bò trở lại, trèo lên bụng chim con.
Chim con cũng không đẩy nó xuống, còn lấy cánh ôm nó, lăn cù cù trên nệm bông.
Hình thức này chúng cũng chơi nãy giờ nên cậu cũng không lo chuột con sẽ bị đè.
Chim con cũng rất biết bảo vệ đứa em nhỏ tí hon của mình nên chuột con cũng thích chơi với nó.
Bình luận facebook