Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Mục đích thật sự
La Hầu kinh hãi hiện đầy trên khuôn mặt, miệng phun máu tươi lùi về sau liên tục mười mấy bước.
"Vậy mà thua!?"
"Thiên a!"
Đám người đang quan chiến sợ hãi than.
Hàn Tuyết đang chật vật bên kia cũng không tốt chút nào.
Phăng!
Một cường lực mạnh mẽ đang nàng bức lùi về sau.
Hàn Tuyết chỉ kịp đối diện với ánh mắt lạnh băng của nam nhân, sau đó là ghen tức khi đối phương thân mật mà ôm eo thiếu niên kia, kéo vào lòng.
"Tại sao?"
Hàn Tuyết không kịp suy nghĩ đã giận dữ hỏi.
Đám người xung quanh lắc đầu ngao ngán. Nữ nhân dù có mạnh mẽ, lạnh lùng thì khi yêu vào đầu óc cũng bị tê liệt đi, hỏi câu ngu ngốc như vậy.
"Ta có nói đồng ý cùng ngươi kết đạo lữ sao? Ngu ngốc."
Bạch Dữ nói xong thì ôm tiểu chuột chuẩn bị rời đi.
Hàn Tuyết gấp đến dậm chân, xông lên cản trở. Dù biết không thể cản được cũng không cam lòng từ bỏ.
Thua người không thua trận.
Nhưng còn chưa đợi nàng chạm đến đối phương thì Bạch Dữ cũng bị chặn lại.
Phanh!
Một cái miệng cá khổng lồ với răng nanh sắc nhọn hiện ra trong không trung, chặn lại ý định chạy đi của Bạch Dữ.
Bạch Dữ lạnh mặt giơ tay lên, cùng cái miệng kia đối kháng.
Hắn ở trước hàm răng nhọn hoắc kia trong nhỏ bé vô cùng. Mà hiển nhiên, tu vi của kẻ ra tay cũng cao hơn Bạch Dữ.
Sát sát sát!
Bước chân lùi về sau của Bạch Dữ ma sát cùng không khí phát ra âm thanh chói tai vô cùng, bản thân hắn lùi về sau mười bước. Vô hình lại giống như La Hầu lúc bị hắn đánh hộc máu cũng lùi về như vậy.
Ai nhìn vào cũng nghĩ người kia đang trả thù cho La Hầu.
Mà hiển nhiên...
"Lão tổ!"
La Hầu trước tiên mừng rỡ, tuy sau đó nghĩ đến việc lão tổ tỉnh lại cũng không chắc có lợi cho hắn, nhưng quan trọng là tôn nghiêm của Hải Thần Tông.
"Đạo hữu, sao lại vội vã như vậy?"
Âm thanh ầm ầm vang vọng cả trăm dặm vùng biển lớn, khiến một đám người không kịp phòng bị mà hộc máu, rớt như sung.
Trong lòng đám người mắng chửi nhưng ngoài miệng chẳng dám nói gì, chỉ theo đường khác tránh đi càng xa.
Bạch Dữ sắc mặc lạnh lùng nhìn về một phương hướng.
Ầm!
Xẹt!
Một tia lôi tắc đập mạnh xuống một vị trí trong khoảng không.
"Tiểu bối, tu vi thâm hậu nhưng không nên quá tự kiêu."
Âm thanh già nua của Hải Thần lão tổ bay ra, người cũng xuất hiện cách đó hơn ba trượng.
Đám người vây xem phun tào trong lòng.
Vậy lão cậy già ăn hiếp trẻ là đúng hay sao!?
Nhưng mà chẳng ai dám nói ra tiếng, im lặng theo dõi.
Bạch Dữ nhìn lão, âm thầm tính toán.
Đối phương tu vi cao hơn hắn. Mới nãy hắn bức lui được La Hầu là do đạo pháp hắn lĩnh hội khi xuyên qua thông đạo hai đại lục, thực chất hắn vẫn thua La Hầu một tầng cảnh giới. La Hầu là tầng ba trung kỳ, mà Bạch Dữ chỉ là tầng hai trung kỳ thôi.
Giữa các Độ Kiếp kỳ thì lĩnh ngộ đối với pháp tắc mới là căn cơ của họ. La Hầu thua là ở đạo pháp hắn dùng không hiếm bằng của Bạch Dữ, cũng không nhiều như của hắn. Linh căn đơn thuộc tính có lẽ là tốt nhất. Nhưng khi đến cảnh giới này, ai lĩnh hội được nhiều đạo pháp hơn, tinh thuần hơn mới là đạo lý.
Chưa kể cái pháp tắc Bạch Dữ lĩnh hội được khi xuyên qua thông đạo lại là không gian pháp tắc.
Thế nên mọi chuyện mới thành như bây giờ.
Nhưng đến khi Hải Thần lão tổ xuất hiện thì lại khác.
Hải Thần lão tổ là Độ Kiếp kỳ tầng năm hậu kỳ, cái sự cách biệt này không phải nhiều ít đạo tắc là có thể kéo về.
Nhưng mà... Cái Bạch Dữ có lúc này cũng không phải như vậy tính toán.
Tiểu chút chít, ngay khi ta biến thân lập tức nhảy lên, nghe hiểu không?
Bạch Dữ nói với Bạch Cửu.
Bạch Cửu vẫn luôn bị hắn ôm trong lòng, trên tay đỡ lấy Cốc Mẫn Nguyệt, lúc này nghe hắn nói thì gật đầu. Nó biết người vừa xuất hiện rất mạnh, cũng lo lắng. Nhưng nó tin tưởng Bạch Dữ.
Hải Thần lão tổ quan sát Bạch Dữ, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức. Tuổi đời còn trẻ mà thiên phú tốt như vây. Mấy trăm năm lão bế quan, không ngờ đại lục lại xuất hiện nhiều nhân tài như thế.
"Tiểu bối, nếu đã đến rồi thì lại Hải Thần Tông ở vài hôm đi."
Hải Thần lão tổ nói thì nhẹ nhàng nhưng sự cường ngạnh ai cũng nghe ra.
Đám người nhìn không ra tu vi của Hải Thần lão tổ nhưng cũng biết nam nhân kia hôm nay khó mà thoát được.
Nhưng khiến họ kinh dị nhất là biến cố sau đó.
Hống!
Thời điểm bạch long xuất hiện, một tiếng rống thanh kinh người vang lên, đám đông lại được một phen ngã lảo đảo.
Thế nhưng ai nấy đều trừng lớn mắt nhìn con rồng trắng to lớn đang quần vũ giữa không trung.
Ở nơi nam nhân kia đứng lúc này xuất hiện một con bạch long dài hơn mười trượng. Thân mình thì thô to như cái thùng nước, long lân lấp lánh chói mắt. Năm cái móng vuốt lóe sáng hàn quang sắc bén, đầu rồng vĩ ngạn cùng với long giác tuyệt đẹp. Long vĩ lúc này bỗng nhiên đập mạnh xuống mặt biển khiến cho sóng lớn dâng cao, nhấp chìm mấy hòn đảo xung quanh. Đám người gần đó ào ào né tránh, kinh hãi không thôi.
Đám người kinh nghi không hiểu rồng ở đâu ra, nam nhân kia lại ở đâu nữa. Nhưng khi nhìn đến thiếu niên đang ngồi trên đầu rồng kia, họ mới chịu thừa nhập, nam nhân như trích tiên kia chính là bạch long hiện tại.
Hàn Tuyết bịt miệng trợn to đôi mắt đẹp lên, không thể nào tin được nhìn bạch long vĩ ngạn trước mắt.
Đối phương là yêu thú đã khiến người chấn động vô cùng. Đối phương còn là long tộc... Ở Đông đại lục có long tộc hay không họ không biết, nhưng có lẽ đây là con rồng đầu tiên họ nhìn thấy.
Mệt cho nàng còn muốn cùng đối phương kết đạo lữ, vậy mà một chút hiểu biết về đối phương cũng không có. Chê cười sao?
Đâu chỉ nàng mới chấn động như thế, La Hầu cách đó không xa còn khó tin hơn.
Hải Thần lão tổ cũng kinh dị, nhưng quyết tâm muốn giữ lại đối phương cũng càng thêm lớn.
Tuy nhiên, Bạch Dữ đã bại lộ chân thân, sao có thể để cho lão toại nguyện?
Long thân vùng vẫy lên, sóng lớn cuồng dâng dữ dội.
Dưới ánh mắt của đám người, từng cái vòi rồng thật lớn từ đáy biển phóng lên.
Ầm ầm ầm!!
Một cái, hai cái... Chín cái vòi rồng phô thiên cái địa dựng đứng trên mặt biển, vô hình trung đem bạch long vĩ ngạn bao vây ở giữa.
Không ổn!
Hải Thần lão tổ vừa nghĩ đến hai chữ này thì bạch long ở giữa vòi rồng đã gầm lên.
Rống rống rống!
Chín cái vòi rồng cuộn phần trên xoắn vào nhau, bạch long giống như bị nhốt ở giữa.
Nhưng người có ánh mắt một chút cũng nhìn ra được, đối phương đang sử dụng kỹ năng thiên phú của mình.
Mục đích... Tất nhiên là chạy.
Bùm!
Chín cái vòi rồng nổ tung, dư chấn dữ dội đến mức hất bay đám người xung quanh xa đến tận vài trượng mới ngừng lại được.
Mà bạch long vốn ở giữa vòi rồng cũng đã biến mất, không còn tung tích.
Mặt biển thật lâu mới hoàn toàn bình tĩnh lại, xung quanh yên tĩnh dị thường.
Hải Thần lão tổ sức mặc âm tình bất định, dùng thần thức bao phủ trăm dặm quanh nơi này. Lão không tin thuật pháp của đối phương có thể truyền tống đi xa như vậy.
Nhưng chính là... Lão không hề tìm được đối phương...
Bạch Dữ nếu biết suy nghĩ ngây thơ của lão tất nhiên sẽ cười nhạo. Kỹ năng thiên phú hắn dùng tu vi để đánh đổi, sao có thể không mạnh mẽ.
Có trách thì trách lão cho hắn thời gian chuẩn bị, thế hắn mới thành công mà bỏ chạy dưới mắt một tu sĩ Độ Kiếp tầng năm.
"Vậy mà thua!?"
"Thiên a!"
Đám người đang quan chiến sợ hãi than.
Hàn Tuyết đang chật vật bên kia cũng không tốt chút nào.
Phăng!
Một cường lực mạnh mẽ đang nàng bức lùi về sau.
Hàn Tuyết chỉ kịp đối diện với ánh mắt lạnh băng của nam nhân, sau đó là ghen tức khi đối phương thân mật mà ôm eo thiếu niên kia, kéo vào lòng.
"Tại sao?"
Hàn Tuyết không kịp suy nghĩ đã giận dữ hỏi.
Đám người xung quanh lắc đầu ngao ngán. Nữ nhân dù có mạnh mẽ, lạnh lùng thì khi yêu vào đầu óc cũng bị tê liệt đi, hỏi câu ngu ngốc như vậy.
"Ta có nói đồng ý cùng ngươi kết đạo lữ sao? Ngu ngốc."
Bạch Dữ nói xong thì ôm tiểu chuột chuẩn bị rời đi.
Hàn Tuyết gấp đến dậm chân, xông lên cản trở. Dù biết không thể cản được cũng không cam lòng từ bỏ.
Thua người không thua trận.
Nhưng còn chưa đợi nàng chạm đến đối phương thì Bạch Dữ cũng bị chặn lại.
Phanh!
Một cái miệng cá khổng lồ với răng nanh sắc nhọn hiện ra trong không trung, chặn lại ý định chạy đi của Bạch Dữ.
Bạch Dữ lạnh mặt giơ tay lên, cùng cái miệng kia đối kháng.
Hắn ở trước hàm răng nhọn hoắc kia trong nhỏ bé vô cùng. Mà hiển nhiên, tu vi của kẻ ra tay cũng cao hơn Bạch Dữ.
Sát sát sát!
Bước chân lùi về sau của Bạch Dữ ma sát cùng không khí phát ra âm thanh chói tai vô cùng, bản thân hắn lùi về sau mười bước. Vô hình lại giống như La Hầu lúc bị hắn đánh hộc máu cũng lùi về như vậy.
Ai nhìn vào cũng nghĩ người kia đang trả thù cho La Hầu.
Mà hiển nhiên...
"Lão tổ!"
La Hầu trước tiên mừng rỡ, tuy sau đó nghĩ đến việc lão tổ tỉnh lại cũng không chắc có lợi cho hắn, nhưng quan trọng là tôn nghiêm của Hải Thần Tông.
"Đạo hữu, sao lại vội vã như vậy?"
Âm thanh ầm ầm vang vọng cả trăm dặm vùng biển lớn, khiến một đám người không kịp phòng bị mà hộc máu, rớt như sung.
Trong lòng đám người mắng chửi nhưng ngoài miệng chẳng dám nói gì, chỉ theo đường khác tránh đi càng xa.
Bạch Dữ sắc mặc lạnh lùng nhìn về một phương hướng.
Ầm!
Xẹt!
Một tia lôi tắc đập mạnh xuống một vị trí trong khoảng không.
"Tiểu bối, tu vi thâm hậu nhưng không nên quá tự kiêu."
Âm thanh già nua của Hải Thần lão tổ bay ra, người cũng xuất hiện cách đó hơn ba trượng.
Đám người vây xem phun tào trong lòng.
Vậy lão cậy già ăn hiếp trẻ là đúng hay sao!?
Nhưng mà chẳng ai dám nói ra tiếng, im lặng theo dõi.
Bạch Dữ nhìn lão, âm thầm tính toán.
Đối phương tu vi cao hơn hắn. Mới nãy hắn bức lui được La Hầu là do đạo pháp hắn lĩnh hội khi xuyên qua thông đạo hai đại lục, thực chất hắn vẫn thua La Hầu một tầng cảnh giới. La Hầu là tầng ba trung kỳ, mà Bạch Dữ chỉ là tầng hai trung kỳ thôi.
Giữa các Độ Kiếp kỳ thì lĩnh ngộ đối với pháp tắc mới là căn cơ của họ. La Hầu thua là ở đạo pháp hắn dùng không hiếm bằng của Bạch Dữ, cũng không nhiều như của hắn. Linh căn đơn thuộc tính có lẽ là tốt nhất. Nhưng khi đến cảnh giới này, ai lĩnh hội được nhiều đạo pháp hơn, tinh thuần hơn mới là đạo lý.
Chưa kể cái pháp tắc Bạch Dữ lĩnh hội được khi xuyên qua thông đạo lại là không gian pháp tắc.
Thế nên mọi chuyện mới thành như bây giờ.
Nhưng đến khi Hải Thần lão tổ xuất hiện thì lại khác.
Hải Thần lão tổ là Độ Kiếp kỳ tầng năm hậu kỳ, cái sự cách biệt này không phải nhiều ít đạo tắc là có thể kéo về.
Nhưng mà... Cái Bạch Dữ có lúc này cũng không phải như vậy tính toán.
Tiểu chút chít, ngay khi ta biến thân lập tức nhảy lên, nghe hiểu không?
Bạch Dữ nói với Bạch Cửu.
Bạch Cửu vẫn luôn bị hắn ôm trong lòng, trên tay đỡ lấy Cốc Mẫn Nguyệt, lúc này nghe hắn nói thì gật đầu. Nó biết người vừa xuất hiện rất mạnh, cũng lo lắng. Nhưng nó tin tưởng Bạch Dữ.
Hải Thần lão tổ quan sát Bạch Dữ, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức. Tuổi đời còn trẻ mà thiên phú tốt như vây. Mấy trăm năm lão bế quan, không ngờ đại lục lại xuất hiện nhiều nhân tài như thế.
"Tiểu bối, nếu đã đến rồi thì lại Hải Thần Tông ở vài hôm đi."
Hải Thần lão tổ nói thì nhẹ nhàng nhưng sự cường ngạnh ai cũng nghe ra.
Đám người nhìn không ra tu vi của Hải Thần lão tổ nhưng cũng biết nam nhân kia hôm nay khó mà thoát được.
Nhưng khiến họ kinh dị nhất là biến cố sau đó.
Hống!
Thời điểm bạch long xuất hiện, một tiếng rống thanh kinh người vang lên, đám đông lại được một phen ngã lảo đảo.
Thế nhưng ai nấy đều trừng lớn mắt nhìn con rồng trắng to lớn đang quần vũ giữa không trung.
Ở nơi nam nhân kia đứng lúc này xuất hiện một con bạch long dài hơn mười trượng. Thân mình thì thô to như cái thùng nước, long lân lấp lánh chói mắt. Năm cái móng vuốt lóe sáng hàn quang sắc bén, đầu rồng vĩ ngạn cùng với long giác tuyệt đẹp. Long vĩ lúc này bỗng nhiên đập mạnh xuống mặt biển khiến cho sóng lớn dâng cao, nhấp chìm mấy hòn đảo xung quanh. Đám người gần đó ào ào né tránh, kinh hãi không thôi.
Đám người kinh nghi không hiểu rồng ở đâu ra, nam nhân kia lại ở đâu nữa. Nhưng khi nhìn đến thiếu niên đang ngồi trên đầu rồng kia, họ mới chịu thừa nhập, nam nhân như trích tiên kia chính là bạch long hiện tại.
Hàn Tuyết bịt miệng trợn to đôi mắt đẹp lên, không thể nào tin được nhìn bạch long vĩ ngạn trước mắt.
Đối phương là yêu thú đã khiến người chấn động vô cùng. Đối phương còn là long tộc... Ở Đông đại lục có long tộc hay không họ không biết, nhưng có lẽ đây là con rồng đầu tiên họ nhìn thấy.
Mệt cho nàng còn muốn cùng đối phương kết đạo lữ, vậy mà một chút hiểu biết về đối phương cũng không có. Chê cười sao?
Đâu chỉ nàng mới chấn động như thế, La Hầu cách đó không xa còn khó tin hơn.
Hải Thần lão tổ cũng kinh dị, nhưng quyết tâm muốn giữ lại đối phương cũng càng thêm lớn.
Tuy nhiên, Bạch Dữ đã bại lộ chân thân, sao có thể để cho lão toại nguyện?
Long thân vùng vẫy lên, sóng lớn cuồng dâng dữ dội.
Dưới ánh mắt của đám người, từng cái vòi rồng thật lớn từ đáy biển phóng lên.
Ầm ầm ầm!!
Một cái, hai cái... Chín cái vòi rồng phô thiên cái địa dựng đứng trên mặt biển, vô hình trung đem bạch long vĩ ngạn bao vây ở giữa.
Không ổn!
Hải Thần lão tổ vừa nghĩ đến hai chữ này thì bạch long ở giữa vòi rồng đã gầm lên.
Rống rống rống!
Chín cái vòi rồng cuộn phần trên xoắn vào nhau, bạch long giống như bị nhốt ở giữa.
Nhưng người có ánh mắt một chút cũng nhìn ra được, đối phương đang sử dụng kỹ năng thiên phú của mình.
Mục đích... Tất nhiên là chạy.
Bùm!
Chín cái vòi rồng nổ tung, dư chấn dữ dội đến mức hất bay đám người xung quanh xa đến tận vài trượng mới ngừng lại được.
Mà bạch long vốn ở giữa vòi rồng cũng đã biến mất, không còn tung tích.
Mặt biển thật lâu mới hoàn toàn bình tĩnh lại, xung quanh yên tĩnh dị thường.
Hải Thần lão tổ sức mặc âm tình bất định, dùng thần thức bao phủ trăm dặm quanh nơi này. Lão không tin thuật pháp của đối phương có thể truyền tống đi xa như vậy.
Nhưng chính là... Lão không hề tìm được đối phương...
Bạch Dữ nếu biết suy nghĩ ngây thơ của lão tất nhiên sẽ cười nhạo. Kỹ năng thiên phú hắn dùng tu vi để đánh đổi, sao có thể không mạnh mẽ.
Có trách thì trách lão cho hắn thời gian chuẩn bị, thế hắn mới thành công mà bỏ chạy dưới mắt một tu sĩ Độ Kiếp tầng năm.
Bình luận facebook