Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113: Muốn bại lộ thân phận
"Tống huynh là nam tử, nên làm gương cho chúng nữ tử mới phải. Tống huynh mời!"
Lạc Tố Tâm dù chật vật cũng không mất vẻ thanh tao động lòng người, đưa tay ra mời Tống Kỳ đi trước.
Tống Kỳ không ngờ bị nàng đá lại một câu. Nhưng chính là, hắn cũng bước không bằng Lạc Tố Tâm chứ nói chi là đi trước. Lạc Tố Tâm thân mang ngọc cốt, vốn đã có lợi thế. Dù hắn cũng là thiên tài, nhưng không thể bằng ngọc thể thiên địa ban cho như nàng.
Lạc Tố Tâm đương nhiên biết, nàng cười đến là xinh đẹp.
Hàn Tuyết ở phía sau hai người, không nói lời nào. Vẻ thoát tục xuất trần mà Nam đại lục luôn nhìn thấy, cúng bái vẫn không mất đi. Dù trải qua một đoạn biến hóa trước đây, nhưng Hàn Tuyết cũng không vì một cái vấp ngã mà không đứng lên được, rất nhanh lấy lại phong thái trước kia.
Nhưng chỉ cần nhìn nàng là biết, chuyện kia vẫn ảnh hưởng đến nàng. Tuy bây giờ nhìn nàng có vẻ lạnh lùng thoát tục hơn, nhưng người ta vẫn nhìn ra được, nàng đã nhiễm màu hồng trần.
Lạc Tố Tâm là người của Tuyết Lạc Cung, đại đệ tử của Tuyết Lạc cung chủ. Tuyết Lạc cung chủ tính tình hào sảng, không quan trọng tiểu tiết. Lạc Tố Tâm tất nhiên cũng không kém cạnh. Tuyết Lạc Cung vốn chê bai Thánh Nữ của Cổ Thiên Điện thích làm màu làm vẻ. Vụ việc trước đây khiến họ ngồi cười hả hê, cười trên nổi đâu khổ của người khác. Lạc Tố Tâm bây giờ nhìn Hàn Tuyết, thì thấy cũng thuận mắt hơn trước đây nhiều.
Hàn Tuyết không quan tâm ánh mắt của Lạc Tố Tâm, nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt khác nhìn mình.
Nhưng nàng đưa mắt nhìn đến thì không có thấy gì. Đơn giản là vì… Người nhìn đã quay đầu, nhấc chân, bước ra một bước.
Cốc Mẫn Nguyệt bước ra một bước này, bà cảm thấy xương cốt như vỡ nát ra, máu chảy đầm đìa. Dù chỉ là tưởng tượng của bà, nhưng nổi đau đớn chẳng khác gì. Phá rồi lại lập, không phá không thể tạo nên các mới, tốt hơn, đẹp hơn,
Nó giống như quá trình Bạch Cửu thoát thai hoán cốt cho Đông Ninh trước đây. Nhưng tất nhiên, đối với những tu sĩ đã trải qua trọng tố, xương cốt chẳng khác gì thép tinh, thì việc phá rồi lập này khác nào giết chết. Cho nên Bạch Cửu mới nói, may mắn Đông Ninh còn nhỏ, xương cốt chưa phát triển hoàn thiện, là thời điểm có thể trọng tố lại. Đông Ninh lại trải qua biến cố, tâm tính khác xa những đứa trẻ đồng lứa. Chịu được một tháng kia, tương lai của Đông Ninh sẽ rộng thênh thang.
Cốc Mẫn Nguyệt có dị động, thu hút sự chú ý của mấy người bên dưới. Lạc Tố Tâm nhìn nữ tử thân hình rõ ràng băng cơ ngọt cốt, nhưng dung mạo lại tầm thường… Trong lòng nàng đã đoán chắc được đối phương dịch dung.
Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Lạc Tố Tâm là người của Tuyết Lạc Cung, sao có thể không nhìn được. Tuyết Lạc Cung yêu cái đẹp, chỉ nhìn bộ bảo y trước hở sau hở, phóng khoáng vô cùng của Lạc Tố Tâm thì biết. Nàng đối với Cốc Mẫn Nguyệt có hứng thú, rất muốn xem hình dáng thật sự của nàng. Chắc chắn không thể nào kém cạnh so với Lạc Tố Tâm nàng được.
Vậy nên nàng vẫn luôn chú ý Cốc Mẫn Nguyệt. Thấy Cốc Mẫn Nguyệt có thể bước ra một bước này, trong lòng tán thưởng không thôi.
Nhìn vào thì ai cũng biết, mấy người bọn họ cách nhau vài bậc, đều đã đến bình cảnh. Ra được một bước, tương lai rộng mở. Nhưng khó chính là một bước này mà thôi.
Cốc Mẫn Nguyệt cắn chặt răng, mém chút là cắn nát, khoan chân ngồi xuống.
"Tỷ tỷ tâm tính thật tốt. Có muốn đến Tuyết Lạc Cung ta làm khách khanh trưởng lảo không?"
Lạc Tố Tâm nói ra lời này, không chút ngượng miệng nào. Đôi mắt còn sáng lấp lánh, ai nhìn cung mê mẫn.
Nhưng họ đã bị lời này của nàng làm chấn kinh. Đám người không ai nhìn nàng, mà đưa mắt nhìn Cốc Mẫn Nguyệt vẫn ngồi ở đó nhập định, giống như không có nghe thấy Lạc Tố Tâm nói gì.
Cốc Mẫn Nguyệt nghe, nhưng bà không nghĩ đối phương nói mình. Dù ở đây chỉ có mình bà xứng được Lạc Tố Tâm gọi một tiếng tỷ tỷ. Chưa nói bà đang chẳng có tâm lực nào để đáp lời, dù có, bà cũng không chấp nhận.
Bà đâu phải người của Đông Thần đại lục. Đối phương vì sao mời bà, Cốc Mẫn Nguyệt không biết. Nhưng bà không định cùng nhi tử và túc phu của nó tách ra.
Đám người không thấy Cốc Mẫn Nguyệt đáp lợi thì khó hiểu. Một lời mời như thế, dù là ai cũng sẽ không thể không có phản ứng được. Lạc Tố Tâm lời, không ai nghĩ rằng nàng nói đùa. Tuyết Lạc Cung phong cách ai cũng biết, họ nhìn thấy nữ tử tốt một chút là muốn gom hết vào ổ của mình. Tuy nhiên, họ chỉ chọn người có tố chất cũng như vẻ ngoài giống họ mà thôi. Còn nữ tử này…1
Tống Kỳ cẩn thận quan sát Cốc Mẫn Nguyệt.
Trước nhìn lướt qua chỉ thấy đối phương tầm thường như bao người. Bây giờ nhìn kỹ lại… Tống Kỳ nheo cặp mắt, hắn trong như một con bò cạp dữ tợn đang quan sát con mồi mà nhìn Cốc Mẫn Nguyệt.
Cốc Mẫn Nguyệt đương nhiên cảm nhận được. Bà cảm thấy không vui chút nào.
Bản thân là người đang dịch dung lẫn trốn. Không khiến người chú ý mới là chuyện tốt. Bây giờ chỉ vì một lời mời mà bản thân chắc chắn không có xem trọng, lại bị người chú ý, ai sẽ vui.
Lạc Tố Tâm đứng gần bà nhất, đương nhiên nhìn thấy cái nhíu mày của bà. Nàng cũng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu nguyên nhân.
Nhưng lời đã nói ra, nàng không thể ngăn được người khác đối với Cốc Mẫn Nguyệt soi mói. Tuy không biết đối phương vì nguyên nhân gì mà dịch dung, không muốn cho người khác biết. Nhưng chuyện nàng gây ra, nếu sau đó có đẩy đối phương vào tình huống khó khăn, thì nàng giúp đỡ một chút vậy. Chưa kể, nếu Cốc Mẫn Nguyệt đồng ý lời mời của nàng, thì Tuyết Lạc Cung sẽ không khoang tay đứng nhìn.
Không chỉ riêng Tống Kỳ, Hàn Tuyết cũng đã nhận ra điều không đúng ở Cốc Mẫn Nguyệt.
Trong lòng nàng có dự cảm, ánh mắt hướng về Cốc Mẫn Nguyệt đang ngồi kia càng thêm chuyên chú.
Cốc Mẫn Nguyệt trong lòng thở dài. Nhưng bà cũng không phải người nhát gan sợ sệt, chưa gì đã tự loạn trận thế.
Lạc Tố Tâm nhìn bà trấn định tự nhiên ngồi đó, trong lòng càng thêm yêu thích. Nhưng đối phương không đáp lời nàng... Chẳng lẽ là không đồng ý?
...
Hai người Bạch Dữ không ngừng vòng quanh chiến trường, nhưng nơi này cũng thật lớn. Họ đã đi một canh giờ, mà chưa chắc đi được nữa vòng chiến trường. Trên đường đi họ cũng nhìn thấy một số vết tích từ trận chiến. Thật sự là kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu.
Bạch Dữ nhìn vết kiếm sâu chừng nữa một tấc trên vách núi, đạo tắc bên trên khiến người ta không dám nhìn lâu chứ nói chi chạm vào.
Cũng đúng thôi, có thể giết chết tiên nhân, sao sẽ không kinh thiên cho được.
Ngươi sao vậy?
Bạch Cửu thấy hắn mặt có chút tái, phản ứng lại rất kỳ quái khi nhìn vết kiếm kia thì khó hiểu hỏi.
Bạch Dữ nhìn nó hồi lâu, nhìn đến tiểu chuột lông mao cũng muốn dựng đứng lên.
Tiểu chuột ở trên vai hắn nhích người lùi đi một chút, hai cái móng còn đáng yêu mà che trước ngực, Bạch Dữ tức cười.
"Ngươi né cái gì hả?"
Hắn nhanh tay búng lên trán nó một cái, khiến tiểu chuột ngã ngửa ra sau. Bạch Cửu quơ quào cái móng, bắt lấy tóc của đối phương mới không để bản thân mình rớt xuống đất, mắt trợn trắng.
Mắc gì ngươi nhìn ta như vậy chứ...1
Tiểu chuột yếu yếu nói.
"Ngươi có chỗ nào mà ta chưa thấy? Nhìn chút không được sao?"
Bạch Dữ tà ác nhéo cái đuôi của nó cười nói.
Lưu manh...
Tiểu chuột lảm nhảm.
Bạch Dữ bật cười.
Lạc Tố Tâm dù chật vật cũng không mất vẻ thanh tao động lòng người, đưa tay ra mời Tống Kỳ đi trước.
Tống Kỳ không ngờ bị nàng đá lại một câu. Nhưng chính là, hắn cũng bước không bằng Lạc Tố Tâm chứ nói chi là đi trước. Lạc Tố Tâm thân mang ngọc cốt, vốn đã có lợi thế. Dù hắn cũng là thiên tài, nhưng không thể bằng ngọc thể thiên địa ban cho như nàng.
Lạc Tố Tâm đương nhiên biết, nàng cười đến là xinh đẹp.
Hàn Tuyết ở phía sau hai người, không nói lời nào. Vẻ thoát tục xuất trần mà Nam đại lục luôn nhìn thấy, cúng bái vẫn không mất đi. Dù trải qua một đoạn biến hóa trước đây, nhưng Hàn Tuyết cũng không vì một cái vấp ngã mà không đứng lên được, rất nhanh lấy lại phong thái trước kia.
Nhưng chỉ cần nhìn nàng là biết, chuyện kia vẫn ảnh hưởng đến nàng. Tuy bây giờ nhìn nàng có vẻ lạnh lùng thoát tục hơn, nhưng người ta vẫn nhìn ra được, nàng đã nhiễm màu hồng trần.
Lạc Tố Tâm là người của Tuyết Lạc Cung, đại đệ tử của Tuyết Lạc cung chủ. Tuyết Lạc cung chủ tính tình hào sảng, không quan trọng tiểu tiết. Lạc Tố Tâm tất nhiên cũng không kém cạnh. Tuyết Lạc Cung vốn chê bai Thánh Nữ của Cổ Thiên Điện thích làm màu làm vẻ. Vụ việc trước đây khiến họ ngồi cười hả hê, cười trên nổi đâu khổ của người khác. Lạc Tố Tâm bây giờ nhìn Hàn Tuyết, thì thấy cũng thuận mắt hơn trước đây nhiều.
Hàn Tuyết không quan tâm ánh mắt của Lạc Tố Tâm, nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt khác nhìn mình.
Nhưng nàng đưa mắt nhìn đến thì không có thấy gì. Đơn giản là vì… Người nhìn đã quay đầu, nhấc chân, bước ra một bước.
Cốc Mẫn Nguyệt bước ra một bước này, bà cảm thấy xương cốt như vỡ nát ra, máu chảy đầm đìa. Dù chỉ là tưởng tượng của bà, nhưng nổi đau đớn chẳng khác gì. Phá rồi lại lập, không phá không thể tạo nên các mới, tốt hơn, đẹp hơn,
Nó giống như quá trình Bạch Cửu thoát thai hoán cốt cho Đông Ninh trước đây. Nhưng tất nhiên, đối với những tu sĩ đã trải qua trọng tố, xương cốt chẳng khác gì thép tinh, thì việc phá rồi lập này khác nào giết chết. Cho nên Bạch Cửu mới nói, may mắn Đông Ninh còn nhỏ, xương cốt chưa phát triển hoàn thiện, là thời điểm có thể trọng tố lại. Đông Ninh lại trải qua biến cố, tâm tính khác xa những đứa trẻ đồng lứa. Chịu được một tháng kia, tương lai của Đông Ninh sẽ rộng thênh thang.
Cốc Mẫn Nguyệt có dị động, thu hút sự chú ý của mấy người bên dưới. Lạc Tố Tâm nhìn nữ tử thân hình rõ ràng băng cơ ngọt cốt, nhưng dung mạo lại tầm thường… Trong lòng nàng đã đoán chắc được đối phương dịch dung.
Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Lạc Tố Tâm là người của Tuyết Lạc Cung, sao có thể không nhìn được. Tuyết Lạc Cung yêu cái đẹp, chỉ nhìn bộ bảo y trước hở sau hở, phóng khoáng vô cùng của Lạc Tố Tâm thì biết. Nàng đối với Cốc Mẫn Nguyệt có hứng thú, rất muốn xem hình dáng thật sự của nàng. Chắc chắn không thể nào kém cạnh so với Lạc Tố Tâm nàng được.
Vậy nên nàng vẫn luôn chú ý Cốc Mẫn Nguyệt. Thấy Cốc Mẫn Nguyệt có thể bước ra một bước này, trong lòng tán thưởng không thôi.
Nhìn vào thì ai cũng biết, mấy người bọn họ cách nhau vài bậc, đều đã đến bình cảnh. Ra được một bước, tương lai rộng mở. Nhưng khó chính là một bước này mà thôi.
Cốc Mẫn Nguyệt cắn chặt răng, mém chút là cắn nát, khoan chân ngồi xuống.
"Tỷ tỷ tâm tính thật tốt. Có muốn đến Tuyết Lạc Cung ta làm khách khanh trưởng lảo không?"
Lạc Tố Tâm nói ra lời này, không chút ngượng miệng nào. Đôi mắt còn sáng lấp lánh, ai nhìn cung mê mẫn.
Nhưng họ đã bị lời này của nàng làm chấn kinh. Đám người không ai nhìn nàng, mà đưa mắt nhìn Cốc Mẫn Nguyệt vẫn ngồi ở đó nhập định, giống như không có nghe thấy Lạc Tố Tâm nói gì.
Cốc Mẫn Nguyệt nghe, nhưng bà không nghĩ đối phương nói mình. Dù ở đây chỉ có mình bà xứng được Lạc Tố Tâm gọi một tiếng tỷ tỷ. Chưa nói bà đang chẳng có tâm lực nào để đáp lời, dù có, bà cũng không chấp nhận.
Bà đâu phải người của Đông Thần đại lục. Đối phương vì sao mời bà, Cốc Mẫn Nguyệt không biết. Nhưng bà không định cùng nhi tử và túc phu của nó tách ra.
Đám người không thấy Cốc Mẫn Nguyệt đáp lợi thì khó hiểu. Một lời mời như thế, dù là ai cũng sẽ không thể không có phản ứng được. Lạc Tố Tâm lời, không ai nghĩ rằng nàng nói đùa. Tuyết Lạc Cung phong cách ai cũng biết, họ nhìn thấy nữ tử tốt một chút là muốn gom hết vào ổ của mình. Tuy nhiên, họ chỉ chọn người có tố chất cũng như vẻ ngoài giống họ mà thôi. Còn nữ tử này…1
Tống Kỳ cẩn thận quan sát Cốc Mẫn Nguyệt.
Trước nhìn lướt qua chỉ thấy đối phương tầm thường như bao người. Bây giờ nhìn kỹ lại… Tống Kỳ nheo cặp mắt, hắn trong như một con bò cạp dữ tợn đang quan sát con mồi mà nhìn Cốc Mẫn Nguyệt.
Cốc Mẫn Nguyệt đương nhiên cảm nhận được. Bà cảm thấy không vui chút nào.
Bản thân là người đang dịch dung lẫn trốn. Không khiến người chú ý mới là chuyện tốt. Bây giờ chỉ vì một lời mời mà bản thân chắc chắn không có xem trọng, lại bị người chú ý, ai sẽ vui.
Lạc Tố Tâm đứng gần bà nhất, đương nhiên nhìn thấy cái nhíu mày của bà. Nàng cũng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu nguyên nhân.
Nhưng lời đã nói ra, nàng không thể ngăn được người khác đối với Cốc Mẫn Nguyệt soi mói. Tuy không biết đối phương vì nguyên nhân gì mà dịch dung, không muốn cho người khác biết. Nhưng chuyện nàng gây ra, nếu sau đó có đẩy đối phương vào tình huống khó khăn, thì nàng giúp đỡ một chút vậy. Chưa kể, nếu Cốc Mẫn Nguyệt đồng ý lời mời của nàng, thì Tuyết Lạc Cung sẽ không khoang tay đứng nhìn.
Không chỉ riêng Tống Kỳ, Hàn Tuyết cũng đã nhận ra điều không đúng ở Cốc Mẫn Nguyệt.
Trong lòng nàng có dự cảm, ánh mắt hướng về Cốc Mẫn Nguyệt đang ngồi kia càng thêm chuyên chú.
Cốc Mẫn Nguyệt trong lòng thở dài. Nhưng bà cũng không phải người nhát gan sợ sệt, chưa gì đã tự loạn trận thế.
Lạc Tố Tâm nhìn bà trấn định tự nhiên ngồi đó, trong lòng càng thêm yêu thích. Nhưng đối phương không đáp lời nàng... Chẳng lẽ là không đồng ý?
...
Hai người Bạch Dữ không ngừng vòng quanh chiến trường, nhưng nơi này cũng thật lớn. Họ đã đi một canh giờ, mà chưa chắc đi được nữa vòng chiến trường. Trên đường đi họ cũng nhìn thấy một số vết tích từ trận chiến. Thật sự là kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu.
Bạch Dữ nhìn vết kiếm sâu chừng nữa một tấc trên vách núi, đạo tắc bên trên khiến người ta không dám nhìn lâu chứ nói chi chạm vào.
Cũng đúng thôi, có thể giết chết tiên nhân, sao sẽ không kinh thiên cho được.
Ngươi sao vậy?
Bạch Cửu thấy hắn mặt có chút tái, phản ứng lại rất kỳ quái khi nhìn vết kiếm kia thì khó hiểu hỏi.
Bạch Dữ nhìn nó hồi lâu, nhìn đến tiểu chuột lông mao cũng muốn dựng đứng lên.
Tiểu chuột ở trên vai hắn nhích người lùi đi một chút, hai cái móng còn đáng yêu mà che trước ngực, Bạch Dữ tức cười.
"Ngươi né cái gì hả?"
Hắn nhanh tay búng lên trán nó một cái, khiến tiểu chuột ngã ngửa ra sau. Bạch Cửu quơ quào cái móng, bắt lấy tóc của đối phương mới không để bản thân mình rớt xuống đất, mắt trợn trắng.
Mắc gì ngươi nhìn ta như vậy chứ...1
Tiểu chuột yếu yếu nói.
"Ngươi có chỗ nào mà ta chưa thấy? Nhìn chút không được sao?"
Bạch Dữ tà ác nhéo cái đuôi của nó cười nói.
Lưu manh...
Tiểu chuột lảm nhảm.
Bạch Dữ bật cười.