Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: Leo Thiên Thê
"Ngươi không có cảm giác gì khi nhìn cái này sao?"
Đùa đủ rồi, Bạch Dữ nói chuyện nghiêm túc. Hắn chỉ vào vết kiếm chứ không nhìn nó nữa, hỏi tiểu chuột.
Bạch Cửu theo tay hắn, mở to đôi mắt đậu đen tròn xoe của mình ra nhìn. Nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì, nó lấy hai móng dụi dụi đôi mắt, lại nhìn.
Bạch Dữ bị nó làm cho dở khóc dở cười.
Không có cái gì cả. Làm sao vậy?
Tiểu chuột nghẹo đầu nhìn hắn.
Bạch Dữ đưa tay chọt chọt cái bụng vẫn còn hơi tròn của nó cho đỡ ngứa tay.
Tiểu chuột y như rằng lấy móng mình che lại, khiển trách nhìn hắn.
Bạch Dữ bật cười.
"Ngươi thật sự không cảm thấy gì?"
Hắn hỏi lại.
Nào có cái gì. Không phải chỉ là một vết cắt thôi sao? Là ai rảnh rỗi chém núi này.
Tiểu chuột làm bộ dáng sờ sờ cằm mình, tiếu lâm dễ sợ.
Bạch Dữ đến là bái lạy nó luôn.
Nhưng ý tứ của nó hắn nghe ra được. Tiểu chuột này thật sự là khác người.
Lần trước là bỏ qua màn chắn kết giới, bây giờ lại không nhìn đến uy sát từ vết kiếm này. Rốt cuộc lai lịch của nó là sao?
Bộp!
Tiểu chuột lại bị hắn nhìn một cách khó hiểu. Lần này giơ móng lên đánh tỉnh hắn.
Bạch Dữ bắt lấy cái móng của nó, nhéo nhéo.
Tiểu chuột muốn lấy lại nhưng không được, cả người đu trên tay hắn cào loạn.
Bạch Dữ buồn cười, nhìn nó leo lên tay mình, tiếp tục đi tới.
Đi được một lúc, tầm mắt hắn nhìn đến một chỗ, ánh mắt lượng lượng.
Ở một góc của chiến trường, tồn tại một vết rách, đen ngòm, sâu hun hút.
Bạch Dữ chỉ liếc qua là biết, nó chính là thứ hắn cần. Dù không thể xác định được đích đến của nó, nhưng còn tốt hơn ở mãi trong này.
Vết rách này chính là một cái thông đạo. Không biết tại sao nó vẫn không khép lại, luôn tồn đọng ở nơi đó. Nhưng cả bí cảnh này đều toát lên vẻ thần bí, có cái gì kỳ quái cũng trở thành bình thường. Bạch Dữ cũng không muốn tốn thời gian đi tìm hiểu chuyện này.
"Ngươi vào đây đi."
Bạch Dữ không muốn lại lạc mất cái tiểu chút chít này nữa.
Bạch Cửu gật đầu, để hắn mang mình vào không gian giới. Tất nhiên là cái giới chỉ chứa được vật sống kia.
Bạch Dữ an bài cho nó tốt rồi, lúc này mới lách mình chui vào vết rách.
Vụt!
Thời điểm Bạch Dữ chui đi vào, phía sâu trong chiến trường bùng lên một trận uy áp cực đại.
Bạch Dữ có cảm ứng, nhưng người đã biến mất.
…
Cốc Mẫn Nguyệt ngồi tại bậc thang thứ một trăm một ngày, mới có thể đứng lên. Nhưng bà lại không thể bước ra được bước thứ một trăm lẻ một. Bước chân nặng như đeo chì. Bậc thang trước mặt gần ngay trước mắt nhưng giống như xa tận chân trời. Bà nghĩ, nếu mình cưỡng ép bước lên, kết quả sẽ là bay thẳng xuống dưới.
Trong thời gian bà ngừng lại, Lạc Tố Tâm đã bước được hai bước, đến bậc thang thứ chín mươi tám.
Tống Kỳ vẫn theo sát phía sau nàng, nhưng có vẻ hắn cũng đến cực hạn như Cốc Mẫn Nguyệt.
Hàn Tuyết thì cách Tống Kỳ hai bước, có chút lép vế. Nhưng trạng thái của nàng còn rất ổn, có thể đi nữa.
Phía trên bọn họ, đám lão tổ, chưởng môn nhân các phái đều còn sức chiến đấu.
Cốc Mẫn Nguyệt hơi hơi liếc mắt nhìn La Hầu, hắn đang cách bà chín bậc. Khoảng cách này thật sự là quá gần, nhưng hắn cũng không phát hiện bà. Cốc Mẫn Nguyệt cười nhạt.
Ở lúc này, bỗng nhiên bên dưới Thiên Thê có tiếng xôn xao vang lên. Cốc Mẫn Nguyệt như có cảm ứng, bà quay đầu nhìn lại.
Nguyên nhân khiến đám đông xôn xao, chính là hai người Bạch Dữ sau khi thoát khỏi bí cảnh bị phong ấn kia, một đường tìm đến đây.
Thời điểm này còn có người lông nhông ở ngoài, tất nhiên là làm người ta kinh hô, khó hiểu.
Bạch Dữ cũng không quan tâm, hắn nhìn đến Cốc Mẫn Nguyệt thì yên tâm. Bình thản mà xuyên qua đám người, nhấc chân đạp lên Thiên Thê.
Tiểu chuột trên vai hắn mở đôi mắt nhìn Thiên Thê, rất có hứng thú với nó, phốc một cái nhảy xuống.
Bạch Dữ nhìn nó, trong mắt có ý tứ khó nói. Nhưng cũng không ngăn cản, để nó tự mình leo.
Đám người phát hiện ra nó thì càng ồn ào hơn. Họ nhìn không ra lai lịch của nó, đối với việc nó tự nhiên như không mà đạp lên Thiên Thê rất là kinh dị.
Nhưng Bạch Cửu không quan tâm. Nó tự nhiên mà phốc phốc, từng bậc nhảy lên.
Nó so với bậc thang này thật sự là nhỏ bé. Bởi vì vậy mà sự nhanh nhẹn như không có trở ngại này của nó, mới khiến người ta nghẹn họng.
Bạch Dữ đối với việc nó khác người nhìn cũng quen, yên tâm mà leo thang của mình.
Hàn Tuyết nhìn chằm chằm người nam nhân vừa xuất hiện kia, trong mắt là ngờ vực. Nàng không chắc chắn được. Nhưng trong lòng luôn có một giọng nói, nói cho nàng biết, điều nàng nghĩ là đúng.
Ý nghĩ nhiều lần xoay chuyển, liên kết lại mọi thứ, Hàn Tuyết càng thêm chắc chắn, nắm tay đẹp hơi nắm lại.
Lạc Tố Tâm phát giác chuyển biến khác thường của Hàn Tuyết, nhưng nàng chưa có hiểu ra.
Người nữ nhân khi từ yêu thành hận thì trở nên thông minh ra hẳn. Hàn Tuyết cũng chỉ dựa vào những điểm có liên quan, lại thêm tâm nghi ngờ nên mới sớm nhận định. Nhưng Bạch Dữ sẽ quan tâm?
Đã dám xuất hiện, Bạch Dữ đương nhiên sẽ không sợ. Dịch dung chỉ là để tránh phiền toái mà thôi.
Ở trong ánh mắt với đủ loại tâm tư của đám người, một rồng một chuột trèo lên Thiên Thê, càng ngày càng cao.
Mười bậc...
Năm mươi bậc...
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột vẫn còn rất nhàn nhã mà nhảy nhót, trong lòng ẩn ẩn có mong đợi khó hiểu.
Bạch Cửu nghĩ gì đâu?
Nó chơi vui lắm!
Chẳng tốn bao lâu, hai thú đã cách đám người Cốc Mẫn Nguyệt càng thêm gần.
Hàn Tuyết tâm tư nhiều lần xoay chuyển, ánh mắt có chút âm tình bất định nhìn người nam nhân kia. Rõ ràng ngoại hình đã thay đổi, nhưng phong thái kia, thân hình thẳng tắp kia... Hàn Tuyết dù không muốn cũng phải thừa nhận, bản thân mình thật có mắt nhìn người.
Ở trong khoảng thời gian Hàn Tuyết suy nghĩ miên man, vốn không biết có nên phát tác tại đây không, thì Bạch Dữ hai người đã leo đến.
Người bên dưới kinh hô không ngừng, đám lão tổ phía trên thì nheo mắt nguy hiểm nhìn xuống.
Nhưng chẳng ai ngăn được bước chân của hai người.
Bạch Dữ tất nhiên cũng không có nhàn nhã đi như vậy. Chỉ là, đây cũng không phải cực hạn của hắn.
Cốc Mẫn Nguyệt có thể lên bậc thang thứ một trăm, Bạch Dữ sao có thể kém bà.
Chỉ là biểu hiện của hắn quá mức bình tĩnh, không có một chút nào ngừng lại mà một mực leo lên. Nên mới khiến cho người khác kinh dị.
Xem vào biểu hiện của hắn, dù đám người bên dưới không nhìn thấy tu vi của hắn, nhưng họ cũng nhận ra cấp bậc của hắn rất cao.
Trình độ của nam nhân này, có thể ngang ngửa dám lão tổ phía trên kia.
Rốt cuộc... Bạch Dữ hai người cũng đến được chỗ Hàn Tuyết đang đứng.
"Ngươi..."
Hàn Tuyết mấp máy môi định nói, nhưng người nam nhân kia lại bước thẳng qua bên người nàng, không chút dừng lại.
Lời của Hàn Tuyết cứ thế mắc nghẹn ở trong cổ họng, không thể phát ra.
Chẳng lẽ không phải đối phương?
Nếu không... Tại sao đối phương lại có thể trấn định tự nhiên như vậy? Không chút nao núng nào cũng như bận tâm đến nàng?
Dù sai hay đúng thì, bị một thế lực truy đuổi, người bị đuổi cũng nên có chút phản ứng chứ?
Bạch Cửu lúc nhảy qua bên người nàng ta thì liếc mắt một cái, trong lòng ngạo kiều mà hừ một cái.1
Tiếng hừ này trực tiếp hừ đến trong lòng Bạch Dữ, khiến môi hắn nhếch lên.1
Đùa đủ rồi, Bạch Dữ nói chuyện nghiêm túc. Hắn chỉ vào vết kiếm chứ không nhìn nó nữa, hỏi tiểu chuột.
Bạch Cửu theo tay hắn, mở to đôi mắt đậu đen tròn xoe của mình ra nhìn. Nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì, nó lấy hai móng dụi dụi đôi mắt, lại nhìn.
Bạch Dữ bị nó làm cho dở khóc dở cười.
Không có cái gì cả. Làm sao vậy?
Tiểu chuột nghẹo đầu nhìn hắn.
Bạch Dữ đưa tay chọt chọt cái bụng vẫn còn hơi tròn của nó cho đỡ ngứa tay.
Tiểu chuột y như rằng lấy móng mình che lại, khiển trách nhìn hắn.
Bạch Dữ bật cười.
"Ngươi thật sự không cảm thấy gì?"
Hắn hỏi lại.
Nào có cái gì. Không phải chỉ là một vết cắt thôi sao? Là ai rảnh rỗi chém núi này.
Tiểu chuột làm bộ dáng sờ sờ cằm mình, tiếu lâm dễ sợ.
Bạch Dữ đến là bái lạy nó luôn.
Nhưng ý tứ của nó hắn nghe ra được. Tiểu chuột này thật sự là khác người.
Lần trước là bỏ qua màn chắn kết giới, bây giờ lại không nhìn đến uy sát từ vết kiếm này. Rốt cuộc lai lịch của nó là sao?
Bộp!
Tiểu chuột lại bị hắn nhìn một cách khó hiểu. Lần này giơ móng lên đánh tỉnh hắn.
Bạch Dữ bắt lấy cái móng của nó, nhéo nhéo.
Tiểu chuột muốn lấy lại nhưng không được, cả người đu trên tay hắn cào loạn.
Bạch Dữ buồn cười, nhìn nó leo lên tay mình, tiếp tục đi tới.
Đi được một lúc, tầm mắt hắn nhìn đến một chỗ, ánh mắt lượng lượng.
Ở một góc của chiến trường, tồn tại một vết rách, đen ngòm, sâu hun hút.
Bạch Dữ chỉ liếc qua là biết, nó chính là thứ hắn cần. Dù không thể xác định được đích đến của nó, nhưng còn tốt hơn ở mãi trong này.
Vết rách này chính là một cái thông đạo. Không biết tại sao nó vẫn không khép lại, luôn tồn đọng ở nơi đó. Nhưng cả bí cảnh này đều toát lên vẻ thần bí, có cái gì kỳ quái cũng trở thành bình thường. Bạch Dữ cũng không muốn tốn thời gian đi tìm hiểu chuyện này.
"Ngươi vào đây đi."
Bạch Dữ không muốn lại lạc mất cái tiểu chút chít này nữa.
Bạch Cửu gật đầu, để hắn mang mình vào không gian giới. Tất nhiên là cái giới chỉ chứa được vật sống kia.
Bạch Dữ an bài cho nó tốt rồi, lúc này mới lách mình chui vào vết rách.
Vụt!
Thời điểm Bạch Dữ chui đi vào, phía sâu trong chiến trường bùng lên một trận uy áp cực đại.
Bạch Dữ có cảm ứng, nhưng người đã biến mất.
…
Cốc Mẫn Nguyệt ngồi tại bậc thang thứ một trăm một ngày, mới có thể đứng lên. Nhưng bà lại không thể bước ra được bước thứ một trăm lẻ một. Bước chân nặng như đeo chì. Bậc thang trước mặt gần ngay trước mắt nhưng giống như xa tận chân trời. Bà nghĩ, nếu mình cưỡng ép bước lên, kết quả sẽ là bay thẳng xuống dưới.
Trong thời gian bà ngừng lại, Lạc Tố Tâm đã bước được hai bước, đến bậc thang thứ chín mươi tám.
Tống Kỳ vẫn theo sát phía sau nàng, nhưng có vẻ hắn cũng đến cực hạn như Cốc Mẫn Nguyệt.
Hàn Tuyết thì cách Tống Kỳ hai bước, có chút lép vế. Nhưng trạng thái của nàng còn rất ổn, có thể đi nữa.
Phía trên bọn họ, đám lão tổ, chưởng môn nhân các phái đều còn sức chiến đấu.
Cốc Mẫn Nguyệt hơi hơi liếc mắt nhìn La Hầu, hắn đang cách bà chín bậc. Khoảng cách này thật sự là quá gần, nhưng hắn cũng không phát hiện bà. Cốc Mẫn Nguyệt cười nhạt.
Ở lúc này, bỗng nhiên bên dưới Thiên Thê có tiếng xôn xao vang lên. Cốc Mẫn Nguyệt như có cảm ứng, bà quay đầu nhìn lại.
Nguyên nhân khiến đám đông xôn xao, chính là hai người Bạch Dữ sau khi thoát khỏi bí cảnh bị phong ấn kia, một đường tìm đến đây.
Thời điểm này còn có người lông nhông ở ngoài, tất nhiên là làm người ta kinh hô, khó hiểu.
Bạch Dữ cũng không quan tâm, hắn nhìn đến Cốc Mẫn Nguyệt thì yên tâm. Bình thản mà xuyên qua đám người, nhấc chân đạp lên Thiên Thê.
Tiểu chuột trên vai hắn mở đôi mắt nhìn Thiên Thê, rất có hứng thú với nó, phốc một cái nhảy xuống.
Bạch Dữ nhìn nó, trong mắt có ý tứ khó nói. Nhưng cũng không ngăn cản, để nó tự mình leo.
Đám người phát hiện ra nó thì càng ồn ào hơn. Họ nhìn không ra lai lịch của nó, đối với việc nó tự nhiên như không mà đạp lên Thiên Thê rất là kinh dị.
Nhưng Bạch Cửu không quan tâm. Nó tự nhiên mà phốc phốc, từng bậc nhảy lên.
Nó so với bậc thang này thật sự là nhỏ bé. Bởi vì vậy mà sự nhanh nhẹn như không có trở ngại này của nó, mới khiến người ta nghẹn họng.
Bạch Dữ đối với việc nó khác người nhìn cũng quen, yên tâm mà leo thang của mình.
Hàn Tuyết nhìn chằm chằm người nam nhân vừa xuất hiện kia, trong mắt là ngờ vực. Nàng không chắc chắn được. Nhưng trong lòng luôn có một giọng nói, nói cho nàng biết, điều nàng nghĩ là đúng.
Ý nghĩ nhiều lần xoay chuyển, liên kết lại mọi thứ, Hàn Tuyết càng thêm chắc chắn, nắm tay đẹp hơi nắm lại.
Lạc Tố Tâm phát giác chuyển biến khác thường của Hàn Tuyết, nhưng nàng chưa có hiểu ra.
Người nữ nhân khi từ yêu thành hận thì trở nên thông minh ra hẳn. Hàn Tuyết cũng chỉ dựa vào những điểm có liên quan, lại thêm tâm nghi ngờ nên mới sớm nhận định. Nhưng Bạch Dữ sẽ quan tâm?
Đã dám xuất hiện, Bạch Dữ đương nhiên sẽ không sợ. Dịch dung chỉ là để tránh phiền toái mà thôi.
Ở trong ánh mắt với đủ loại tâm tư của đám người, một rồng một chuột trèo lên Thiên Thê, càng ngày càng cao.
Mười bậc...
Năm mươi bậc...
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột vẫn còn rất nhàn nhã mà nhảy nhót, trong lòng ẩn ẩn có mong đợi khó hiểu.
Bạch Cửu nghĩ gì đâu?
Nó chơi vui lắm!
Chẳng tốn bao lâu, hai thú đã cách đám người Cốc Mẫn Nguyệt càng thêm gần.
Hàn Tuyết tâm tư nhiều lần xoay chuyển, ánh mắt có chút âm tình bất định nhìn người nam nhân kia. Rõ ràng ngoại hình đã thay đổi, nhưng phong thái kia, thân hình thẳng tắp kia... Hàn Tuyết dù không muốn cũng phải thừa nhận, bản thân mình thật có mắt nhìn người.
Ở trong khoảng thời gian Hàn Tuyết suy nghĩ miên man, vốn không biết có nên phát tác tại đây không, thì Bạch Dữ hai người đã leo đến.
Người bên dưới kinh hô không ngừng, đám lão tổ phía trên thì nheo mắt nguy hiểm nhìn xuống.
Nhưng chẳng ai ngăn được bước chân của hai người.
Bạch Dữ tất nhiên cũng không có nhàn nhã đi như vậy. Chỉ là, đây cũng không phải cực hạn của hắn.
Cốc Mẫn Nguyệt có thể lên bậc thang thứ một trăm, Bạch Dữ sao có thể kém bà.
Chỉ là biểu hiện của hắn quá mức bình tĩnh, không có một chút nào ngừng lại mà một mực leo lên. Nên mới khiến cho người khác kinh dị.
Xem vào biểu hiện của hắn, dù đám người bên dưới không nhìn thấy tu vi của hắn, nhưng họ cũng nhận ra cấp bậc của hắn rất cao.
Trình độ của nam nhân này, có thể ngang ngửa dám lão tổ phía trên kia.
Rốt cuộc... Bạch Dữ hai người cũng đến được chỗ Hàn Tuyết đang đứng.
"Ngươi..."
Hàn Tuyết mấp máy môi định nói, nhưng người nam nhân kia lại bước thẳng qua bên người nàng, không chút dừng lại.
Lời của Hàn Tuyết cứ thế mắc nghẹn ở trong cổ họng, không thể phát ra.
Chẳng lẽ không phải đối phương?
Nếu không... Tại sao đối phương lại có thể trấn định tự nhiên như vậy? Không chút nao núng nào cũng như bận tâm đến nàng?
Dù sai hay đúng thì, bị một thế lực truy đuổi, người bị đuổi cũng nên có chút phản ứng chứ?
Bạch Cửu lúc nhảy qua bên người nàng ta thì liếc mắt một cái, trong lòng ngạo kiều mà hừ một cái.1
Tiếng hừ này trực tiếp hừ đến trong lòng Bạch Dữ, khiến môi hắn nhếch lên.1
Bình luận facebook