Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Tìm chỗ kín đáo(H)
Hai chữ "chúng ta" kia nhắc nhở Cốc Mẫn Nguyệt rằng, không phải chỉ có mình Lạc Tố Tâm hiểu sai. Nhưng bà cũng không quan tâm lắm. Dù sao những biểu hiện khi đi bên nhau của họ, nếu người ta không nghĩ đến quan hệ mẫu tử thì đều sẽ nghĩ là bạn lữ. Bạn lữ sẽ che chở lại yêu thương hết mực với nhau.
"Ha... Chỉ là hiểu lầm nhỏ. Nhưng mà... Tỷ tỷ cũng không định chấp nhận lời mời của ta sao?"
Lạc Tố Tâm cười đủ rồi, có chút tâm thái tiểu nữ tử làm nũng mà hướng bà hỏi.
Cốc Mẫn Nguyệt lại cúi đầu suy tư. Bà không có trả lời ngay dù đã bàn xong với nhi tử. Nhưng biểu hiện này của bà mới khiến cho người khác không nghi ngờ.
"Ta sợ thêm phiền toái cho Tuyết Lạc Cung thôi. Thê nhi ta thân cô thế cô, tự mình hành tẩu cũng chưa chắc sợ ai. Đánh không lại thì trốn đi thôi, Đông Thần lại không có chỗ cho chúng ta sống qua ngày hay sao!?"
Bà nói đến cuối thì biểu hiện cực kỳ khí phách. Dù khuôn mặt kia tầm thường biết mấy, nhưng lúc này lại tỏa ra mị lực thật lớn.
"Ta càng ngày càng thích tỷ rồi đó!"
Lạc Tố Tâm đôi mắt sùng bái nhìn bà.
"Tuyết Lạc Cung cũng không phải hạng sẽ sợ đầu sợ đuôi."
Lúc này bên cạnh đi đến một người, phong tư thật sự chỉ có hơn chứ không kém Lạc Tố Tâm chút nào.
"Tâm nhi thật có mắt nhìn người."
Tuyết Lạc cung chủ từ ái mà vuốt nhẹ mái tóc của Lạc Tố Tâm, đối với Cốc Mẫn Nguyệt rất là hài lòng.
"Không phải do người dạy dỗ tốt sao?"
Lạc Tố Tâm tiểu nữ tử lém lỉnh lè lưỡi nói. Sau đó nàng quay sang nhìn Cốc Mẫn Nguyệt.
"Tỷ tỷ cũng nghe ngồi đó. Chúng ta Tuyết Lạc Cung thật sự hoan nghênh tỷ đến. Cũng không phải vì tư tâm mà khăng khăng với tỷ đâu. Tuyết Lạc Cung không nhận đồng nam tử. Tỷ có khi phải cùng nhi tử tách ra..."
Nàng nói. Lời nói thật sự rất rõ ràng khiến người tin tưởng. Trong lúc đó còn không quên đá xéo người khác.
"Mẫu thân người ở lại đi. Ta cũng có việc muốn làm. Một mình ta nếu xảy ra chuyện, chạy cũng nhanh hơn."
Bạch Dữ ở phía sau phụ họa nói. Lời của hắn rõ ràng là nhận tri tình huống hiện tại, muốn mẫu thân mình được an toàn. Vừa khéo lại khiến cho mọi lời nói đều trở nên hợp tình hợp lý, đáng tin hơn. Để Cốc Mẫn Nguyệt có thể không chút nào nhận người hoài nghi mà đi vào Tuyết Lạc Cung.
"Chúng ta cũng không cấm tỷ ra ngoài gặp nhi tử. Mà gần Tuyết Lạc Cung cũng có Tuyết Lạc thành, nơi đó là địa bàn của chúng ta. Nhi tử của tỷ có thể ở đó. Ta không tin có người thật sự sẽ đánh đến trên đầu Tuyết Lạc Cung, chỉ vì một lợi ích hư vô mờ mịt không biết rõ."
Lạc Tố Tâm không không mà mỉa mai.
Bạch Cửu ở trong áo Bạch Dữ, xem mà trợn tròn hai mắt.
Thật khí phách nga!
"Vậy ta đành làm phiền rồi."
Cốc Mẫn Nguyệt hợp thời mà thuận theo.
"Thế mới đúng chứ! Ta thật rất tò mò dung nhan thật sự của tỷ tỷ nga."
Lời sau Lạc Tố Tấm ghé lại gần mà hỏi, biểu tình giảo hoạt khiến Cốc Mẫn Nguyệt bật cười.
"Tất nhiên không bằng Lạc tiên tử."
Bà nói đến thật tâm, khiến cho môn chúng của Tuyết Lạc Cung đối với bà thêm hảo cảm.
"Tỷ tỷ thật biết nói!"
Lạc Tố Tâm lại không khách sáo, còn cười đến xuân về hoa nở, thanh phong đắc ý.
"Phì!"
Không chỉ Tuyết Lạc cung chủ, đến cả Cốc Mẫn Nguyệt cũng bật cười.
Không khí bên này thật sự là hài hòa hết sức. Nhưng có người lại không vui khi nhìn cảnh này.
"Thôi đi."
Trước khi có người lại cạy già lên mặt, Tuyết Lạc lão tổ đã lên tiếng.
"Người, chúng ta định sẽ bảo vệ rồi. Đương nhiên, chuyện sau đó chúng ta cũng khó mà quản."
Bà nhàn nhạt nói.
Lời này nghe có vẻ như đạt được mục đích thì phủi tay buông tha, nhưng thực chất vẫn là muốn bảo vệ.
Mẫu tử Bạch gia cũng không cảm thấy vậy. Dù sao họ cũng đã làm đến tốt, còn có thể bảo toàn cho Cốc Mẫn Nguyệt. Chưa kể... Rời khỏi hồng kiều, mọi chuyện cũng khó mà nói được.
Lạc Tố Tâm nhìn đến biểu hiện rất đổi bình thường của hai mẫu tử họ thì cười càng thêm đẹp. Tuyết Lạc cung chủ cùng nàng nhìn nhau, trong mắt đều là hài lòng vì biểu hiện của họ.
Đám người có ý đồ xấu trong lòng ngàn chuyển vạn chuyển, cuối cùng vẫn là để cho Tuyết Lạc Cung mang người đi.
Thịnh hội trăm năm của Đông Thần đại lục chính thức kết thúc.
Nhưng họ không biết rằng, sau bên trong bí cảnh lúc này lại gió thổi mây phun, cuồn cuộn không ngừng.
...
Bạch Dữ sau khi cùng mẫu thân nói rõ nguồn cơn xong, dặn bà im lặng chờ đợi, không cần vội vàng thì mang theo tiểu chuột rời đi.
Họ đã theo Tuyết Lạc Cung đến trước cổng sơn môn nhưng không có vào.
Từ bên ngoài bí cảnh Chính Môn đến đây, đều có người âm thầm đi theo bọn họ. Chỉ cần đợi một người một chuột ra khỏi Tuyết Lạc Cung thì...
Bạch Dữ đương nhiên biết, nhưng hắn cũng không sợ. Vừa quay lưng thì chân đã đạp hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người đang âm thầm theo dõi kinh dị không thôi. Bởi vì họ phát hiện, thần thức họ để lên người đối phương đã mất đi tung tích.
Phải biết rằng, vì theo dõi Bạch Dữ mà mấy tông môn kia đều phái ra thái thượng trưởng lão cấp bậc Độ Kiếp kỳ, tu vi ngang ngửa Bạch Dữ. Cốt là để cho Bạch Dữ không thể chạy trốn.
Vậy mà...
Bạch Dữ đã vào Tuyết Lạc thành, hơi hơi nhếch môi cười nhạo.
Vụt.
Bên người hắn hiện lên thân ảnh thiếu niên ngọt như đường mật Bạch Cửu.
Hiện tại nguyên hình của nó quá mức bắt mắt. Vì không để chuyện phiền toái luôn luôn tìm đến họ, Bạch Cửu cũng biến thân luôn.
"Bạch Dữ! Mau tìm chỗ kín đáo! Ta cho ngươi xem đồ tốt!"
Thiếu niên Bạch Cửu vừa ra đã nhào đến trong lòng nam nhân, khuôn mặt nhỏ hưng phấn, gấp không chờ được mà muốn khoe ra đồ tốt mình kiếm được.
Vậy mà nam nhân trong mắt lại có ánh sáng khác lạ, nhưng vẫn hợp ý mà gật đầu.
Còn tìm chỗ kín đáo để làm gì... Nam nhân khóe môi có chút tà tứ ma mị hiện hữu. Tiểu chuột đang hưng phấn cũng không có thấy...
...
"Ưm... Ưm..."
Trong một gian phòng thượng đẳng tại khách điếm lớn nhất Tuyết Lạc thành, chiếc giường lớn với vải mành sa tuyết mỏng mảnh không ngừng lay động. Hai thân hình một rắn rỏi một mảnh mai không ngừng quấn lấy nhau, ẩn ẩn hiện hiện bên trong mành rèn cảnh tượng khiến người phun máu.
"Ư ư..."
Âm thanh mị nhân không ngừng bay ra, khiến người đỏ mặt xấu hổ.
Bạch Cửu từ nghi hoặc tự hỏi, cho đến mất hết lý trí để nghĩ, hai tay ôm cổ nam nhân, không chút giữ lại mà dâng hiến ra ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ mị hoặc ửng đỏ mê người, kích khích nam nhân càng thêm hăng hái.
"Ô ô..."
Màn giường lay động càng thêm dữ dội, có cảm giác chiếc giường bằng gỗ thượng hạng cũng muốn chịu không nổi mà nứt toác ra.
Thiếu niên với mái tóc trắng buông xỏa lung tung trên lưng trên vai, toàn thân uốn cong một góc độ tuyệt đẹp, đón nhận nam nhân phun trào. Ngón chân nhỏ nhắn xinh đẹp cũng cuộn lại đáng yêu.
Nhưng chỉ vài tức thôi, thân hình xinh đẹp đã đổ ập xuống lòng ngực nam nhân, miệng nhỏ không ngừng thở hổn hển.
Nam nhân được ăn no, ôm tiểu thân hình ửng hồng mềm mại nằm đó. Tay lớn không ngừng vuốt ve toàn thân thiếu niên, môi mỏng nhếch lên.
Sao có thể không no? Bụng thiếu niên đã căng lên không xong rồi.
Bởi vì Bạch Cửu đã đến bình cảnh, nên Bạch Dữ cũng không có tiến hành song tu. Tất nhiên bụng nhỏ của tiêu chuột phải căng lên rồi.
......................................................................
"Ha... Chỉ là hiểu lầm nhỏ. Nhưng mà... Tỷ tỷ cũng không định chấp nhận lời mời của ta sao?"
Lạc Tố Tâm cười đủ rồi, có chút tâm thái tiểu nữ tử làm nũng mà hướng bà hỏi.
Cốc Mẫn Nguyệt lại cúi đầu suy tư. Bà không có trả lời ngay dù đã bàn xong với nhi tử. Nhưng biểu hiện này của bà mới khiến cho người khác không nghi ngờ.
"Ta sợ thêm phiền toái cho Tuyết Lạc Cung thôi. Thê nhi ta thân cô thế cô, tự mình hành tẩu cũng chưa chắc sợ ai. Đánh không lại thì trốn đi thôi, Đông Thần lại không có chỗ cho chúng ta sống qua ngày hay sao!?"
Bà nói đến cuối thì biểu hiện cực kỳ khí phách. Dù khuôn mặt kia tầm thường biết mấy, nhưng lúc này lại tỏa ra mị lực thật lớn.
"Ta càng ngày càng thích tỷ rồi đó!"
Lạc Tố Tâm đôi mắt sùng bái nhìn bà.
"Tuyết Lạc Cung cũng không phải hạng sẽ sợ đầu sợ đuôi."
Lúc này bên cạnh đi đến một người, phong tư thật sự chỉ có hơn chứ không kém Lạc Tố Tâm chút nào.
"Tâm nhi thật có mắt nhìn người."
Tuyết Lạc cung chủ từ ái mà vuốt nhẹ mái tóc của Lạc Tố Tâm, đối với Cốc Mẫn Nguyệt rất là hài lòng.
"Không phải do người dạy dỗ tốt sao?"
Lạc Tố Tâm tiểu nữ tử lém lỉnh lè lưỡi nói. Sau đó nàng quay sang nhìn Cốc Mẫn Nguyệt.
"Tỷ tỷ cũng nghe ngồi đó. Chúng ta Tuyết Lạc Cung thật sự hoan nghênh tỷ đến. Cũng không phải vì tư tâm mà khăng khăng với tỷ đâu. Tuyết Lạc Cung không nhận đồng nam tử. Tỷ có khi phải cùng nhi tử tách ra..."
Nàng nói. Lời nói thật sự rất rõ ràng khiến người tin tưởng. Trong lúc đó còn không quên đá xéo người khác.
"Mẫu thân người ở lại đi. Ta cũng có việc muốn làm. Một mình ta nếu xảy ra chuyện, chạy cũng nhanh hơn."
Bạch Dữ ở phía sau phụ họa nói. Lời của hắn rõ ràng là nhận tri tình huống hiện tại, muốn mẫu thân mình được an toàn. Vừa khéo lại khiến cho mọi lời nói đều trở nên hợp tình hợp lý, đáng tin hơn. Để Cốc Mẫn Nguyệt có thể không chút nào nhận người hoài nghi mà đi vào Tuyết Lạc Cung.
"Chúng ta cũng không cấm tỷ ra ngoài gặp nhi tử. Mà gần Tuyết Lạc Cung cũng có Tuyết Lạc thành, nơi đó là địa bàn của chúng ta. Nhi tử của tỷ có thể ở đó. Ta không tin có người thật sự sẽ đánh đến trên đầu Tuyết Lạc Cung, chỉ vì một lợi ích hư vô mờ mịt không biết rõ."
Lạc Tố Tâm không không mà mỉa mai.
Bạch Cửu ở trong áo Bạch Dữ, xem mà trợn tròn hai mắt.
Thật khí phách nga!
"Vậy ta đành làm phiền rồi."
Cốc Mẫn Nguyệt hợp thời mà thuận theo.
"Thế mới đúng chứ! Ta thật rất tò mò dung nhan thật sự của tỷ tỷ nga."
Lời sau Lạc Tố Tấm ghé lại gần mà hỏi, biểu tình giảo hoạt khiến Cốc Mẫn Nguyệt bật cười.
"Tất nhiên không bằng Lạc tiên tử."
Bà nói đến thật tâm, khiến cho môn chúng của Tuyết Lạc Cung đối với bà thêm hảo cảm.
"Tỷ tỷ thật biết nói!"
Lạc Tố Tâm lại không khách sáo, còn cười đến xuân về hoa nở, thanh phong đắc ý.
"Phì!"
Không chỉ Tuyết Lạc cung chủ, đến cả Cốc Mẫn Nguyệt cũng bật cười.
Không khí bên này thật sự là hài hòa hết sức. Nhưng có người lại không vui khi nhìn cảnh này.
"Thôi đi."
Trước khi có người lại cạy già lên mặt, Tuyết Lạc lão tổ đã lên tiếng.
"Người, chúng ta định sẽ bảo vệ rồi. Đương nhiên, chuyện sau đó chúng ta cũng khó mà quản."
Bà nhàn nhạt nói.
Lời này nghe có vẻ như đạt được mục đích thì phủi tay buông tha, nhưng thực chất vẫn là muốn bảo vệ.
Mẫu tử Bạch gia cũng không cảm thấy vậy. Dù sao họ cũng đã làm đến tốt, còn có thể bảo toàn cho Cốc Mẫn Nguyệt. Chưa kể... Rời khỏi hồng kiều, mọi chuyện cũng khó mà nói được.
Lạc Tố Tâm nhìn đến biểu hiện rất đổi bình thường của hai mẫu tử họ thì cười càng thêm đẹp. Tuyết Lạc cung chủ cùng nàng nhìn nhau, trong mắt đều là hài lòng vì biểu hiện của họ.
Đám người có ý đồ xấu trong lòng ngàn chuyển vạn chuyển, cuối cùng vẫn là để cho Tuyết Lạc Cung mang người đi.
Thịnh hội trăm năm của Đông Thần đại lục chính thức kết thúc.
Nhưng họ không biết rằng, sau bên trong bí cảnh lúc này lại gió thổi mây phun, cuồn cuộn không ngừng.
...
Bạch Dữ sau khi cùng mẫu thân nói rõ nguồn cơn xong, dặn bà im lặng chờ đợi, không cần vội vàng thì mang theo tiểu chuột rời đi.
Họ đã theo Tuyết Lạc Cung đến trước cổng sơn môn nhưng không có vào.
Từ bên ngoài bí cảnh Chính Môn đến đây, đều có người âm thầm đi theo bọn họ. Chỉ cần đợi một người một chuột ra khỏi Tuyết Lạc Cung thì...
Bạch Dữ đương nhiên biết, nhưng hắn cũng không sợ. Vừa quay lưng thì chân đã đạp hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người đang âm thầm theo dõi kinh dị không thôi. Bởi vì họ phát hiện, thần thức họ để lên người đối phương đã mất đi tung tích.
Phải biết rằng, vì theo dõi Bạch Dữ mà mấy tông môn kia đều phái ra thái thượng trưởng lão cấp bậc Độ Kiếp kỳ, tu vi ngang ngửa Bạch Dữ. Cốt là để cho Bạch Dữ không thể chạy trốn.
Vậy mà...
Bạch Dữ đã vào Tuyết Lạc thành, hơi hơi nhếch môi cười nhạo.
Vụt.
Bên người hắn hiện lên thân ảnh thiếu niên ngọt như đường mật Bạch Cửu.
Hiện tại nguyên hình của nó quá mức bắt mắt. Vì không để chuyện phiền toái luôn luôn tìm đến họ, Bạch Cửu cũng biến thân luôn.
"Bạch Dữ! Mau tìm chỗ kín đáo! Ta cho ngươi xem đồ tốt!"
Thiếu niên Bạch Cửu vừa ra đã nhào đến trong lòng nam nhân, khuôn mặt nhỏ hưng phấn, gấp không chờ được mà muốn khoe ra đồ tốt mình kiếm được.
Vậy mà nam nhân trong mắt lại có ánh sáng khác lạ, nhưng vẫn hợp ý mà gật đầu.
Còn tìm chỗ kín đáo để làm gì... Nam nhân khóe môi có chút tà tứ ma mị hiện hữu. Tiểu chuột đang hưng phấn cũng không có thấy...
...
"Ưm... Ưm..."
Trong một gian phòng thượng đẳng tại khách điếm lớn nhất Tuyết Lạc thành, chiếc giường lớn với vải mành sa tuyết mỏng mảnh không ngừng lay động. Hai thân hình một rắn rỏi một mảnh mai không ngừng quấn lấy nhau, ẩn ẩn hiện hiện bên trong mành rèn cảnh tượng khiến người phun máu.
"Ư ư..."
Âm thanh mị nhân không ngừng bay ra, khiến người đỏ mặt xấu hổ.
Bạch Cửu từ nghi hoặc tự hỏi, cho đến mất hết lý trí để nghĩ, hai tay ôm cổ nam nhân, không chút giữ lại mà dâng hiến ra ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ mị hoặc ửng đỏ mê người, kích khích nam nhân càng thêm hăng hái.
"Ô ô..."
Màn giường lay động càng thêm dữ dội, có cảm giác chiếc giường bằng gỗ thượng hạng cũng muốn chịu không nổi mà nứt toác ra.
Thiếu niên với mái tóc trắng buông xỏa lung tung trên lưng trên vai, toàn thân uốn cong một góc độ tuyệt đẹp, đón nhận nam nhân phun trào. Ngón chân nhỏ nhắn xinh đẹp cũng cuộn lại đáng yêu.
Nhưng chỉ vài tức thôi, thân hình xinh đẹp đã đổ ập xuống lòng ngực nam nhân, miệng nhỏ không ngừng thở hổn hển.
Nam nhân được ăn no, ôm tiểu thân hình ửng hồng mềm mại nằm đó. Tay lớn không ngừng vuốt ve toàn thân thiếu niên, môi mỏng nhếch lên.
Sao có thể không no? Bụng thiếu niên đã căng lên không xong rồi.
Bởi vì Bạch Cửu đã đến bình cảnh, nên Bạch Dữ cũng không có tiến hành song tu. Tất nhiên bụng nhỏ của tiêu chuột phải căng lên rồi.
......................................................................