Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Không có phúc hưởng
Đúng vậy đấy.
Bạch Mặc vẫn luôn biết những chuyện xảy ra bên ngoài, trong khoảng thời gian này. Nhưng ông không thể phân lực ra mà đối với thê nhi nói vài lời. Một không cẩn thận, Đạo Kính lão già kia sẽ thừa cơ mà vào.
Nhưng cũng bởi vì gặp lại thê nhi, nên ông vốn đã muốn bỏ cuộc, lúc này lại càng thêm kiên định chống đỡ.
Chống đỡ đến lúc Bạch Dữ chuẩn bị xong mọi thứ. Dù thành công hay thất bại, bọn họ cũng không có tiếc nuối.
...
"Đến giờ vẫn không tìm thấy?"
Bên trong đại điện của Mảng Sa Tông, Mảng Sa tông chủ trầm giọng hỏi.
"Thưa tông chủ, không thấy."
Đệ tử đến bẩm báo hơi run một chút, nhưng cũng thành thật đáp.
Mảng Sa tông chủ nhắm mắt lại, phất tay.
Trong đại điện chỉ còn lại mình lão.
"Bảo vật mà ngươi nói thật sự tọa lạc trong tuyết sơn?"
Bỗng nhiên Mảng Sa tông chủ lại cất lời. Âm thanh của lão quanh quẩn trong đại diện.
"Ta dùng trăm năm thọ mệnh mới tính ra được. Đó chính là cơ hội phi thăng của tông chủ."
Ngay sau đó, một âm thanh đặc biệt khó nghe vang lên, đáp lại lời lão.
Nhưng trong đại điện vẫn không có bóng người nào hiện lên. Khung cảnh có chút quỷ dị khó lường.
"Tông chủ người nghi ngờ, việc tu sĩ mất tích cùng bộ hài cốt tiên nhân kia có liên quan?"
Giọng nói khàn đục lại vang lên.
"Tiên nhân... Khó mà nói được."
Mảng Sa tông chủ giống như tự nói với mình mà lẩm bẩm.
"Hiện tại cả đại lục đã xào xáo lên. Chỉ e... Bảo vật cũng không đến tay ta. Mà ta cũng không có phúc hưởng."
Lão lạnh giọng nói.
"Con đường phi thăng vốn đã gập ghềnh. Trong gần trăm vạn năm trở lại đây cũng không có ai thành công phi thăng."
Giọng nói kia cảm thán.
Trong đại diện sau đó cũng không còn tiếng nói chuyện nữa.
Lại nói, Đạo Kính ngày đó lời nói cũng không phải là hoàn toàn sai. Thật sự, tiên cốt là một cách truyền thừa đạo thống, là con đường phi thăng... Nhưng lại không chính thống.
Những tu sĩ nhận truyền thừa tiên cốt, chỉ có thể làm tán tiên mà thôi.
Cảnh giới tiên nhân cũng phân chia cấp bậc, phẩm chất.
Sau khi chuyển hóa nguyên lực thành tiên lực, tinh thần hóa lĩnh vực thì chính là Chân Tiên. Nhưng những tu sĩ phi thăng thành công cũng không hoàn toàn trở thành Chân Tiên. Mà yếu tố quyết định chuyện này, chính là khả năng lĩnh hội đạo tắc thiên địa. Đến cảnh giới phi thăng, tu sĩ nếu không thể thành công chuyển hoán tinh thần thành lĩnh vực, sử dụng đạo tắc hóa thần thông, chính thức dùng đạo tắc đến tu luyện, thì họ sẽ trở thành Tán Tiên. Tán Tiên chỉ có thể tu luyện tiên lực, đến thăng cấp cảnh giới. Nhưng họ không có lĩnh vực, thần thông của Chân Tiên, đứng trước Chân Tiên, họ chỉ có nước bỏ chạy.
Bên trong lĩnh vực, tu sĩ là vô địch.
Tiên nhân khi đấu pháp, đều là đến dùng lĩnh vực đọ nhau. Lĩnh vực ai mạnh hơn thì người đó thắng.
Nhưng giống như âm thanh khàn đục kia đã nói, con đường phi thăng nào có dễ. Cho dù chỉ có thể làm Tán Tiên, thì cũng có rất nhiều người muốn. Tuy nhiên, truyền thừa tiên cốt chỉ có trong tiên môn. Và mục đích mới đầu của nó, không phải khiến cho tu sĩ thành tiên. Thực chất, nó là con đường cho lão tổ sống lại. Cũng chỉ là vì bản thân mà thôi...
Con người sống càng lâu càng tiếc mạng, giống như Đạo Kính mà thôi. Được bao nhiêu người thật sự buông bỏ được, mà truyền thừa cho con cháu?
Vậy mới nói, tu tiên, vẫn là ngoan ngoãn đi trên đường ngay, đừng ham đi ngõ tắt. Kết cuộc... Cũng không có tốt đẹp như họ nghĩ đâu.
...
Lại thêm một tháng trôi qua.
"Sao tiểu tử kia lại đến nữa?"
Tề Minh không vui nói.
Bạch Cửu chỉ nói mỗi năm hắn được đến một lần. Năm nay đã đến rồi, chính là mang thảo dược cho Bạch Cửu lần đó.
"Lão không muốn cho Bạch Dữ vào thì đem cái này đưa cho hắn đi."
Bạch Cửu cũng không day dưa với lão.
"Đây không phải là viên đan dược ngươi mới luyện được kia sao?"
Tề Minh kinh ngạc hỏi.
"Lão mau đưa đi."
Bạch Cửu xua tay, cũng không cùng lão nói chuyện mà đi vào phòng.
Tề Minh trợn mắt nhìn nó.
Tiểu thử càng lúc càng lớn gan.
Bạch Dữ chân còn chưa bước được vào sương mù thì một cái hộp đã bay ra.
"Hừ!"
Hắn phải dùng bảy phần nguyên lực mới giữ được cái hộp, mém chút hộc máu. Đủ thấy, lão già kia độc ác cỡ nào.
Nếu không phải giữa hắn và tiểu chút chít có thể giao lưu bằng khế ước, còn lâu hắn mới chịu cho tiểu chuột ở lại đây. Cho dù phải cá chết lưới rách, hắn cũng muốn mang tiểu chuột đi.
Tề Minh nhướng mày nhìn Bạch Dữ thân ảnh rời đi. Thật tình mà nói, lão cũng rất coi trọng Bạch Dữ. Thiên phú của hắn tốt lắm.
Nói thẳng ra, tiểu chút chít kia chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi.
Khụ... Nói vậy thì cũng không đúng. Trên thân tiểu vật nhỏ kia có bí mật rất lớn. Nhưng nó quá ngốc, không thể tự mình đào móc được. Trừ khi đến thời cơ, còn không... Nó vẫn là một tiểu ngốc bức.
Haizz...
...
Bạch Dữ rời khỏi sơn mạch Phượng Chinh rồi, hắn cũng không trở về Tâm Thành mà đi thẳng về phía Tây. Xuyên qua sa mạc cát vàng, hướng đến biên giới phía Tây Đông Thần đại lực.
Nơi này tồn tại những ngọn hỏa diệm sơn nóng bức, hỏa nguyên tố nồng đậm vô cùng.
Tại sao Bạch Dữ lại đến nơi này?
Cả đệ tử Mảng Sa Tông tu tập chủ yếu là hỏa linh căn cũng chưa chắc dám vào đây tu luyện. Một người không có hỏa linh căn, mà còn có thủy linh căn như Bạch Dữ, vào nơi này sẽ bị khắc chế vô cùng.
Dù đến trình độ như hắn, không có nơi nào là hắn không đi được.
Mà mục đích Bạch Dữ đến nơi này, đương nhiên là để tiến hành luyện chế thân xác của Bạch phụ.
Hắn không có hỏa linh căn, quá trình luyện chế đều là dùng hỏa mộc. Hoàn cảnh nơi này vừa hay, có thể giúp hắn tăng thêm chút lửa.
Còn có, nơi này yên tĩnh, kín đáo, thích hợp để làm chuyện không muốn cho ai biết.
Liên quan đến an nguy của phụ thân, hắn cũng không muốn giữa đường lại xuất hiện một trình giảo kim.
Bạch Dữ.
Hắn vừa đáp xuống một mõm nham thạch bên trong lòng núi lửa, thì trong lòng đã vang lên tiếng gọi của Bạch Cửu.
Ngươi phải cẩn thận đó.
Tiểu chuột lo lắng nói.
Ừm.
Bạch Dữ đáp lại nó.
Bạch Dữ, ta nói cho ngươi. Bên trong cái hộp đựng Tạo Hóa Đan có bí mật. Ở thời điểm ngươi không thể khống chế được tình huống, thì ném nó về phía lão già kia.
Họ vẫn luôn nghĩ cách vẹn toàn. Nếu Đạo Kính phát hiện không đúng mà tự mình chui ra, Bạch Dữ có thể có nguy hiểm.
Bạch Dữ trên tay xuất hiện cái ngọc hạp mà Bạch Cửu đã đưa cho hắn, môi nhẹ nhếch lên.
Tiểu chút chít, đợi ta. Ta sẽ không để ngươi ở trong đó trăm năm.
Bạch Dữ ở trong lòng nói.
Ta tin ngươi, Bạch Dữ. Nhất định phải cẩn thận.
...
"Hự..."
Bên trong hẻm núi tuyết, tên tu sĩ như bị một bàn tay vô hình nắm ở giữa không trung. Khiến hắn kinh hãi tột độ là khi hắn cảm thấy nguyên lực của mình đang bị hút đi.
Trước mặt hắn nằm một bộ hài cốt màu vàng chói mắt, mà tu vi của hắn thoát ra, tất cả đều nhập vào bộ hài cốt kia.
Cách đó không xa, có một tu sĩ diện mạo tầm thường, giống như không có linh hồn mà đứng đó, hờ hửng nhìn tất cả. Hắn chính là đệ tử Mảng Sa Tông thời gian trước đã cùng đồng môn đến nơi này tìm kiếm hài cốt, trước khi rời đi đã bị Đạo Kính nhập vào. Đạo Kính dùng gã, đến tìm bắt tu sĩ cho lão hút lấy tu vi.
Bạch Mặc vẫn luôn biết những chuyện xảy ra bên ngoài, trong khoảng thời gian này. Nhưng ông không thể phân lực ra mà đối với thê nhi nói vài lời. Một không cẩn thận, Đạo Kính lão già kia sẽ thừa cơ mà vào.
Nhưng cũng bởi vì gặp lại thê nhi, nên ông vốn đã muốn bỏ cuộc, lúc này lại càng thêm kiên định chống đỡ.
Chống đỡ đến lúc Bạch Dữ chuẩn bị xong mọi thứ. Dù thành công hay thất bại, bọn họ cũng không có tiếc nuối.
...
"Đến giờ vẫn không tìm thấy?"
Bên trong đại điện của Mảng Sa Tông, Mảng Sa tông chủ trầm giọng hỏi.
"Thưa tông chủ, không thấy."
Đệ tử đến bẩm báo hơi run một chút, nhưng cũng thành thật đáp.
Mảng Sa tông chủ nhắm mắt lại, phất tay.
Trong đại điện chỉ còn lại mình lão.
"Bảo vật mà ngươi nói thật sự tọa lạc trong tuyết sơn?"
Bỗng nhiên Mảng Sa tông chủ lại cất lời. Âm thanh của lão quanh quẩn trong đại diện.
"Ta dùng trăm năm thọ mệnh mới tính ra được. Đó chính là cơ hội phi thăng của tông chủ."
Ngay sau đó, một âm thanh đặc biệt khó nghe vang lên, đáp lại lời lão.
Nhưng trong đại điện vẫn không có bóng người nào hiện lên. Khung cảnh có chút quỷ dị khó lường.
"Tông chủ người nghi ngờ, việc tu sĩ mất tích cùng bộ hài cốt tiên nhân kia có liên quan?"
Giọng nói khàn đục lại vang lên.
"Tiên nhân... Khó mà nói được."
Mảng Sa tông chủ giống như tự nói với mình mà lẩm bẩm.
"Hiện tại cả đại lục đã xào xáo lên. Chỉ e... Bảo vật cũng không đến tay ta. Mà ta cũng không có phúc hưởng."
Lão lạnh giọng nói.
"Con đường phi thăng vốn đã gập ghềnh. Trong gần trăm vạn năm trở lại đây cũng không có ai thành công phi thăng."
Giọng nói kia cảm thán.
Trong đại diện sau đó cũng không còn tiếng nói chuyện nữa.
Lại nói, Đạo Kính ngày đó lời nói cũng không phải là hoàn toàn sai. Thật sự, tiên cốt là một cách truyền thừa đạo thống, là con đường phi thăng... Nhưng lại không chính thống.
Những tu sĩ nhận truyền thừa tiên cốt, chỉ có thể làm tán tiên mà thôi.
Cảnh giới tiên nhân cũng phân chia cấp bậc, phẩm chất.
Sau khi chuyển hóa nguyên lực thành tiên lực, tinh thần hóa lĩnh vực thì chính là Chân Tiên. Nhưng những tu sĩ phi thăng thành công cũng không hoàn toàn trở thành Chân Tiên. Mà yếu tố quyết định chuyện này, chính là khả năng lĩnh hội đạo tắc thiên địa. Đến cảnh giới phi thăng, tu sĩ nếu không thể thành công chuyển hoán tinh thần thành lĩnh vực, sử dụng đạo tắc hóa thần thông, chính thức dùng đạo tắc đến tu luyện, thì họ sẽ trở thành Tán Tiên. Tán Tiên chỉ có thể tu luyện tiên lực, đến thăng cấp cảnh giới. Nhưng họ không có lĩnh vực, thần thông của Chân Tiên, đứng trước Chân Tiên, họ chỉ có nước bỏ chạy.
Bên trong lĩnh vực, tu sĩ là vô địch.
Tiên nhân khi đấu pháp, đều là đến dùng lĩnh vực đọ nhau. Lĩnh vực ai mạnh hơn thì người đó thắng.
Nhưng giống như âm thanh khàn đục kia đã nói, con đường phi thăng nào có dễ. Cho dù chỉ có thể làm Tán Tiên, thì cũng có rất nhiều người muốn. Tuy nhiên, truyền thừa tiên cốt chỉ có trong tiên môn. Và mục đích mới đầu của nó, không phải khiến cho tu sĩ thành tiên. Thực chất, nó là con đường cho lão tổ sống lại. Cũng chỉ là vì bản thân mà thôi...
Con người sống càng lâu càng tiếc mạng, giống như Đạo Kính mà thôi. Được bao nhiêu người thật sự buông bỏ được, mà truyền thừa cho con cháu?
Vậy mới nói, tu tiên, vẫn là ngoan ngoãn đi trên đường ngay, đừng ham đi ngõ tắt. Kết cuộc... Cũng không có tốt đẹp như họ nghĩ đâu.
...
Lại thêm một tháng trôi qua.
"Sao tiểu tử kia lại đến nữa?"
Tề Minh không vui nói.
Bạch Cửu chỉ nói mỗi năm hắn được đến một lần. Năm nay đã đến rồi, chính là mang thảo dược cho Bạch Cửu lần đó.
"Lão không muốn cho Bạch Dữ vào thì đem cái này đưa cho hắn đi."
Bạch Cửu cũng không day dưa với lão.
"Đây không phải là viên đan dược ngươi mới luyện được kia sao?"
Tề Minh kinh ngạc hỏi.
"Lão mau đưa đi."
Bạch Cửu xua tay, cũng không cùng lão nói chuyện mà đi vào phòng.
Tề Minh trợn mắt nhìn nó.
Tiểu thử càng lúc càng lớn gan.
Bạch Dữ chân còn chưa bước được vào sương mù thì một cái hộp đã bay ra.
"Hừ!"
Hắn phải dùng bảy phần nguyên lực mới giữ được cái hộp, mém chút hộc máu. Đủ thấy, lão già kia độc ác cỡ nào.
Nếu không phải giữa hắn và tiểu chút chít có thể giao lưu bằng khế ước, còn lâu hắn mới chịu cho tiểu chuột ở lại đây. Cho dù phải cá chết lưới rách, hắn cũng muốn mang tiểu chuột đi.
Tề Minh nhướng mày nhìn Bạch Dữ thân ảnh rời đi. Thật tình mà nói, lão cũng rất coi trọng Bạch Dữ. Thiên phú của hắn tốt lắm.
Nói thẳng ra, tiểu chút chít kia chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi.
Khụ... Nói vậy thì cũng không đúng. Trên thân tiểu vật nhỏ kia có bí mật rất lớn. Nhưng nó quá ngốc, không thể tự mình đào móc được. Trừ khi đến thời cơ, còn không... Nó vẫn là một tiểu ngốc bức.
Haizz...
...
Bạch Dữ rời khỏi sơn mạch Phượng Chinh rồi, hắn cũng không trở về Tâm Thành mà đi thẳng về phía Tây. Xuyên qua sa mạc cát vàng, hướng đến biên giới phía Tây Đông Thần đại lực.
Nơi này tồn tại những ngọn hỏa diệm sơn nóng bức, hỏa nguyên tố nồng đậm vô cùng.
Tại sao Bạch Dữ lại đến nơi này?
Cả đệ tử Mảng Sa Tông tu tập chủ yếu là hỏa linh căn cũng chưa chắc dám vào đây tu luyện. Một người không có hỏa linh căn, mà còn có thủy linh căn như Bạch Dữ, vào nơi này sẽ bị khắc chế vô cùng.
Dù đến trình độ như hắn, không có nơi nào là hắn không đi được.
Mà mục đích Bạch Dữ đến nơi này, đương nhiên là để tiến hành luyện chế thân xác của Bạch phụ.
Hắn không có hỏa linh căn, quá trình luyện chế đều là dùng hỏa mộc. Hoàn cảnh nơi này vừa hay, có thể giúp hắn tăng thêm chút lửa.
Còn có, nơi này yên tĩnh, kín đáo, thích hợp để làm chuyện không muốn cho ai biết.
Liên quan đến an nguy của phụ thân, hắn cũng không muốn giữa đường lại xuất hiện một trình giảo kim.
Bạch Dữ.
Hắn vừa đáp xuống một mõm nham thạch bên trong lòng núi lửa, thì trong lòng đã vang lên tiếng gọi của Bạch Cửu.
Ngươi phải cẩn thận đó.
Tiểu chuột lo lắng nói.
Ừm.
Bạch Dữ đáp lại nó.
Bạch Dữ, ta nói cho ngươi. Bên trong cái hộp đựng Tạo Hóa Đan có bí mật. Ở thời điểm ngươi không thể khống chế được tình huống, thì ném nó về phía lão già kia.
Họ vẫn luôn nghĩ cách vẹn toàn. Nếu Đạo Kính phát hiện không đúng mà tự mình chui ra, Bạch Dữ có thể có nguy hiểm.
Bạch Dữ trên tay xuất hiện cái ngọc hạp mà Bạch Cửu đã đưa cho hắn, môi nhẹ nhếch lên.
Tiểu chút chít, đợi ta. Ta sẽ không để ngươi ở trong đó trăm năm.
Bạch Dữ ở trong lòng nói.
Ta tin ngươi, Bạch Dữ. Nhất định phải cẩn thận.
...
"Hự..."
Bên trong hẻm núi tuyết, tên tu sĩ như bị một bàn tay vô hình nắm ở giữa không trung. Khiến hắn kinh hãi tột độ là khi hắn cảm thấy nguyên lực của mình đang bị hút đi.
Trước mặt hắn nằm một bộ hài cốt màu vàng chói mắt, mà tu vi của hắn thoát ra, tất cả đều nhập vào bộ hài cốt kia.
Cách đó không xa, có một tu sĩ diện mạo tầm thường, giống như không có linh hồn mà đứng đó, hờ hửng nhìn tất cả. Hắn chính là đệ tử Mảng Sa Tông thời gian trước đã cùng đồng môn đến nơi này tìm kiếm hài cốt, trước khi rời đi đã bị Đạo Kính nhập vào. Đạo Kính dùng gã, đến tìm bắt tu sĩ cho lão hút lấy tu vi.
Bình luận facebook