Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Xuất quan
"Lão có đứng đây ngóng trăm năm cũng vậy thôi."
Bạch Cửu bắt chước lão, nằm trên ghế tre, lắc lư.
Tề Minh đứng trong sân, mắt vẫn nhìn về phương hướng xảy ra chấn động.
Đối với lời nó nói cũng không đáp lại.
"Nếu lão thả cái nơi này ra sớm, đại lục người cũng sẽ không khốn đốn. Có chuẩn bị trước, có sẵn tâm lý để đối mặt, cho dù gặp biến cố lớn hơn, họ cũng sẽ không hoang mang."
Bạch Cửu giống như đang nói chuyện phiếm, nói được bâng quơ.
"Ta chỉ là nói giỡn thôi. Hành động của lão thật sự rất vĩ đại. Vì đại lục hi sinh, lão không có sai. Nhưng lão có từng nghĩ, tu tiên vốn là làm chuyện nghịch thiên. Trăm vạn năm nay cũng không có người phi thăng được, lão nghĩ là vì sao?"
Vì sao?
Thật ra mỗi lần đại lục sắp có tai họa giáng xuống, thiên tài sẽ từng lớp từng lớp xuất hiện. Chiến tranh, cũng không chắc là xấu.
Phá rồi lập.
Lời này ý nghĩa không phải là như thế sao?
Nhưng Tề Minh cũng không có sai. Chỉ là... Dù lão cố gắng cỡ nào, đại lục cũng phải gánh chịu kiếp nạn nó nên gánh.
"Ngươi nói nhiều như vậy, không phải là vì muốn ta thả ngươi đi?"
Tề Minh đi guốc trong bụng nó.
"Ta vốn không phải người của Đông Thần. Chúng ta gặp kiếp nạn mới phải đến đây. Đến rồi còn bị các người đại lục tu sĩ dòm ngó, đuổi giết. Tại sao chúng ta phải bán mạng cho đại lục này?"
Bạch Cửu nó không ngốc. Cái gì đại nghĩa diệt thân, cũng phải là ngươi tình ta nguyện. Nếu kêu nó hy sinh vì Thế Thú, có khi nó sẽ làm. Không nói đâu xa, chỉ cần Long giới có chuyện, nó cũng sẽ không ngồi yên. Nhưng Đông Thần đại lục thì không.
Tề Minh trầm trầm nhìn nó.
"Nếu không phải vì mệnh, ta sẽ ở đây với lão? Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhưng bắt ta vì đại lục này hy sinh. Ta chỉ có cho nó thêm một mồi lửa, đốt trụi nó luôn cho xong."
Bạch Cửu không sợ lão.
Vì cứu nó, mười năm rồi Bạch Dữ vẫn còn bế quan. Nó đã mười năm không gặp Bạch Dữ, sao có thể vui cho được.
Cuộc nói chuyện đi vào bế tắc.
Tề Minh cũng không nói sẽ thả nó đi.
Hai người cứ giằng co như vậy thêm nữa năm.
Đại lục Đông Thần bên ngoài lúc này đang diễn ra một thịnh hội.
Thịnh hội do bốn tông môn lớn của Đông Thần đại lục cùng nhau chủ trì.
Mục đích là gom lại đám thanh niên tài tuấn của đại lục, chuẩn bị dốc lòng đào tạo.
Tại sao lại có chuyện này?
Tại vì đại lục sắp có kiếp nạn lớn. Nếu không muốn bị vùi đập, bọn họ phải hợp sức lại.
Đại hội lấy tên là Tam Thiên, kêu gọi toàn bộ tu sĩ tuổi dưới ba mươi đến tham gia.
Đại lục im lặng hơn mười năm, bắt đầu náo nhiệt lên. Nhưng lại là náo nhiệt trước giông bão.
"Các ngươi nói, tại sao bốn tông môn nay lại bắt tay với nhau?"
"Chuyện này đúng là quái lạ."
Bốn tông môn chưa từng lên tiếng nói về tai họa sắp tới của đại lục, vậy nên tu sĩ khắp nơi vẫn không hay biết gì.
"Không nói cái này, nói đám thiên tài vừa mới xuất hiện đi."
"Cái này ta biết. Thiếu chủ của Hồng Hạc Sơn Trang, năm nay mới hai lăm mà đã là Kim Đan đỉnh phong rồi."
"Xì! Kim Đan thôi. Đại đệ tử của Lạc Tố Tâm tiên tử nay đã là Nguyên Anh kỳ."
...
Một đám người bàn tán khắp nơi, vừa dồn về Tâm Thành, chuẩn bị xem thịnh hội.
Những thiên tài đã có tông môn nhưng chưa từng hót lên tiếng kêu nào, cũng sẽ ở trong thịnh hội này tỏa sáng.
"Gia gia, người mệt không?"
Đông Ninh lưng cõng Đông gia gia. Mắt thấy tường thành trước mặt thì mỉm cười.
Cuối cùng họ cũng đến rồi.
Đông gia gia mấy năm nay được thiên tài địa bảo Bạch Cửu để lại bồi dưỡng, tuy đã tám mươi nhưng nhìn vẫn phơi phới như lúc năm mươi. Cả đoạn đường đều là Đông Ninh cõng lão, sao có thể mệt.
"Không mệt. Nhưng sợ bây giờ Tâm Thành không có nơi cho chúng ta ở lại."
Nhìn cái lượng người đang ồ ạt đổ vào Tâm Thành thì bước.
"Ta nghe nói, tửu điếm lớn nhất Tâm Thành sẽ để dành cho những người tham gia đại hội lần này. Nên chắc vẫn có chỗ cho chúng ta thôi."
Bốn tông môn cũng không định để cho thí sinh đến tham gia phải ngủ đầu đường xó chợ đâu.
"Vậy tốt a."
Đông gia gia hài lòng gật gù.
Hai người vừa nói vừa đi vào cổng thành tấp nập.
...
Bạch Dữ mở bừng mắt ra, trên người hắn đã bám một tầng bụi dày, theo cử động của hắn mà rơi xuống.
Két!
Giống như đang chờ đợi hắn, hắn vừa tỉnh, cửa phòng đã mở ra. Từ bên ngoài đi vào hai người. Đó là Bạch Mặc và Cốc Mẫn Nguyệt.
Vì đại hội lần này nên Cốc Mẫn Nguyệt đã đến Tâm Thành. Nhưng bà không ở cùng tông môn mà theo Bạch Mặc đến ở bên cạnh Bạch Dữ.
Để thuận tiện cho việc bế quan, Bạch Dữ đã mua hắn một biệt viện trong thành. Nhà, tất nhiên là do Hàn Đồ tìm cho hắn.
"Mẫu thân, phụ thân."
Bạch Dữ đứng dậy nói.
"Ngươi tỉnh rồi. Cũng thật đúng lúc."
Bạch Mặc cười cười.
"Dạo này chấn động ở bí cảnh Chính Môn ngày một tăng. Bốn tông môn sau khi trải qua dò xét thì phát hiện, bí cảnh bên ngoài xuất hiện vết rách. Mà Mảng Sa Tông có người đã tính được, trong vòng ba năm, đại lục ắt loạn. Vậy nên, họ đã mở một thịnh hội, gom lại thiên tài, dốc lòng đào tạo, vì tương lai gánh vác đại lục tai ương."
Cốc Mẫn Nguyện giải thích cho hắn.
Hai người không ai nói về việc hắn cảnh giới có chút nào tăng.
Bạch Dữ tu vi trước là Long Vương tầng hai trung kỳ, bây giờ là tầng hai đỉnh phong. Hơn mười năm, hắn tăng lên như vậy thật sự là nhanh như vũ bão.
Nhưng trong một tầng cảnh giới, rất khó nhận ra khác biệt từ bên ngoài. Trừ khi đấu pháp...
"Nói vậy, hiện tại Tâm Thành rất náo nhiệt?"
Bạch Dữ nhàn nhạt nói. Trong lòng lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
"Ngươi tính làm gì?"
Bạch Mặc hỏi hắn.
"Có lẽ phải đợi Đông Thần triệt để hỗn loạn, chúng ta mới có cơ hội cứu ra tiểu chuột. Nhưng lúc đó trở lại Bắc Thần cũng không phải thời cơ tốt. Lỡ mang theo cái gì về..."
Bạch Dữ tuy không phải người đại nghĩa, nhưng ở Bắc Thần còn có Long giới, hắn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
"Cũng không nói trước được. Đã lâu ngươi không đi gặp nó rồi."
Cốc Mẫn Nguyệt nhắc nhở hắn.
Bạch Dữ gật đầu, biến mất khỏi phòng.
Hai người Mặc Nguyệt nhìn nhau. Trong lòng họ cũng hy vọng mọi chuyện thuận lợi.
...
Bạch Dữ xuất hiện ở trước hạp cốc, nhìn bình phong chướng khí vẫn giống như trước kia, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì.
Hắn nhấc chân bước vào chướng khí.
"Hử?"
Tề Minh đang nhập định củng cố phong ấn, cảm nhận thấy có người vừa bước vào thì lão tỉnh lại.
Lão phất tay, trước mặt đã hiện lên một mặt kính.
Bên trong mặt kính, thân ảnh Bạch Dữ đang rảo bước, không ngừng xuyên qua chướng khí.
Tiểu tử này...
Lão phất tay.
Bạch Dữ đã lập tức xuất hiện trên sườn núi.
Bạch Cửu đang nằm lắc lư trên ghế tre, nó bị sự xuất hiện bất thình lình của hắn làm cho giật cả mình.
Sau đó là vui vẻ không sao nói hết được.
"Bạch Dữ!!"
Tiểu chuột từ trên ghế phóng lên, trực tiếp đu trên người nam nhân.
Bạch Dữ giữ lấy nó, môi cũng không nhịn được mà nhếch lên.
"Bạch Dữ! Bạch Dữ! Bạch Dữ!"
Nó vừa dụi đầu vào hỏm cổ hắn vừa gọi không ngừng. Bao nhiêu nhớ nhung đều chuyển hết cho hắn, thế mới thể hiện được nó nhớ hắn cỡ nào.
"Ừm."
Nam nhân mềm giọng đáp lại.
"Hừ!"
Bỗng nhiên có tiếng hừ lạnh từ phía sau vang lên, đánh động hai người.
Bạch Cửu bắt chước lão, nằm trên ghế tre, lắc lư.
Tề Minh đứng trong sân, mắt vẫn nhìn về phương hướng xảy ra chấn động.
Đối với lời nó nói cũng không đáp lại.
"Nếu lão thả cái nơi này ra sớm, đại lục người cũng sẽ không khốn đốn. Có chuẩn bị trước, có sẵn tâm lý để đối mặt, cho dù gặp biến cố lớn hơn, họ cũng sẽ không hoang mang."
Bạch Cửu giống như đang nói chuyện phiếm, nói được bâng quơ.
"Ta chỉ là nói giỡn thôi. Hành động của lão thật sự rất vĩ đại. Vì đại lục hi sinh, lão không có sai. Nhưng lão có từng nghĩ, tu tiên vốn là làm chuyện nghịch thiên. Trăm vạn năm nay cũng không có người phi thăng được, lão nghĩ là vì sao?"
Vì sao?
Thật ra mỗi lần đại lục sắp có tai họa giáng xuống, thiên tài sẽ từng lớp từng lớp xuất hiện. Chiến tranh, cũng không chắc là xấu.
Phá rồi lập.
Lời này ý nghĩa không phải là như thế sao?
Nhưng Tề Minh cũng không có sai. Chỉ là... Dù lão cố gắng cỡ nào, đại lục cũng phải gánh chịu kiếp nạn nó nên gánh.
"Ngươi nói nhiều như vậy, không phải là vì muốn ta thả ngươi đi?"
Tề Minh đi guốc trong bụng nó.
"Ta vốn không phải người của Đông Thần. Chúng ta gặp kiếp nạn mới phải đến đây. Đến rồi còn bị các người đại lục tu sĩ dòm ngó, đuổi giết. Tại sao chúng ta phải bán mạng cho đại lục này?"
Bạch Cửu nó không ngốc. Cái gì đại nghĩa diệt thân, cũng phải là ngươi tình ta nguyện. Nếu kêu nó hy sinh vì Thế Thú, có khi nó sẽ làm. Không nói đâu xa, chỉ cần Long giới có chuyện, nó cũng sẽ không ngồi yên. Nhưng Đông Thần đại lục thì không.
Tề Minh trầm trầm nhìn nó.
"Nếu không phải vì mệnh, ta sẽ ở đây với lão? Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhưng bắt ta vì đại lục này hy sinh. Ta chỉ có cho nó thêm một mồi lửa, đốt trụi nó luôn cho xong."
Bạch Cửu không sợ lão.
Vì cứu nó, mười năm rồi Bạch Dữ vẫn còn bế quan. Nó đã mười năm không gặp Bạch Dữ, sao có thể vui cho được.
Cuộc nói chuyện đi vào bế tắc.
Tề Minh cũng không nói sẽ thả nó đi.
Hai người cứ giằng co như vậy thêm nữa năm.
Đại lục Đông Thần bên ngoài lúc này đang diễn ra một thịnh hội.
Thịnh hội do bốn tông môn lớn của Đông Thần đại lục cùng nhau chủ trì.
Mục đích là gom lại đám thanh niên tài tuấn của đại lục, chuẩn bị dốc lòng đào tạo.
Tại sao lại có chuyện này?
Tại vì đại lục sắp có kiếp nạn lớn. Nếu không muốn bị vùi đập, bọn họ phải hợp sức lại.
Đại hội lấy tên là Tam Thiên, kêu gọi toàn bộ tu sĩ tuổi dưới ba mươi đến tham gia.
Đại lục im lặng hơn mười năm, bắt đầu náo nhiệt lên. Nhưng lại là náo nhiệt trước giông bão.
"Các ngươi nói, tại sao bốn tông môn nay lại bắt tay với nhau?"
"Chuyện này đúng là quái lạ."
Bốn tông môn chưa từng lên tiếng nói về tai họa sắp tới của đại lục, vậy nên tu sĩ khắp nơi vẫn không hay biết gì.
"Không nói cái này, nói đám thiên tài vừa mới xuất hiện đi."
"Cái này ta biết. Thiếu chủ của Hồng Hạc Sơn Trang, năm nay mới hai lăm mà đã là Kim Đan đỉnh phong rồi."
"Xì! Kim Đan thôi. Đại đệ tử của Lạc Tố Tâm tiên tử nay đã là Nguyên Anh kỳ."
...
Một đám người bàn tán khắp nơi, vừa dồn về Tâm Thành, chuẩn bị xem thịnh hội.
Những thiên tài đã có tông môn nhưng chưa từng hót lên tiếng kêu nào, cũng sẽ ở trong thịnh hội này tỏa sáng.
"Gia gia, người mệt không?"
Đông Ninh lưng cõng Đông gia gia. Mắt thấy tường thành trước mặt thì mỉm cười.
Cuối cùng họ cũng đến rồi.
Đông gia gia mấy năm nay được thiên tài địa bảo Bạch Cửu để lại bồi dưỡng, tuy đã tám mươi nhưng nhìn vẫn phơi phới như lúc năm mươi. Cả đoạn đường đều là Đông Ninh cõng lão, sao có thể mệt.
"Không mệt. Nhưng sợ bây giờ Tâm Thành không có nơi cho chúng ta ở lại."
Nhìn cái lượng người đang ồ ạt đổ vào Tâm Thành thì bước.
"Ta nghe nói, tửu điếm lớn nhất Tâm Thành sẽ để dành cho những người tham gia đại hội lần này. Nên chắc vẫn có chỗ cho chúng ta thôi."
Bốn tông môn cũng không định để cho thí sinh đến tham gia phải ngủ đầu đường xó chợ đâu.
"Vậy tốt a."
Đông gia gia hài lòng gật gù.
Hai người vừa nói vừa đi vào cổng thành tấp nập.
...
Bạch Dữ mở bừng mắt ra, trên người hắn đã bám một tầng bụi dày, theo cử động của hắn mà rơi xuống.
Két!
Giống như đang chờ đợi hắn, hắn vừa tỉnh, cửa phòng đã mở ra. Từ bên ngoài đi vào hai người. Đó là Bạch Mặc và Cốc Mẫn Nguyệt.
Vì đại hội lần này nên Cốc Mẫn Nguyệt đã đến Tâm Thành. Nhưng bà không ở cùng tông môn mà theo Bạch Mặc đến ở bên cạnh Bạch Dữ.
Để thuận tiện cho việc bế quan, Bạch Dữ đã mua hắn một biệt viện trong thành. Nhà, tất nhiên là do Hàn Đồ tìm cho hắn.
"Mẫu thân, phụ thân."
Bạch Dữ đứng dậy nói.
"Ngươi tỉnh rồi. Cũng thật đúng lúc."
Bạch Mặc cười cười.
"Dạo này chấn động ở bí cảnh Chính Môn ngày một tăng. Bốn tông môn sau khi trải qua dò xét thì phát hiện, bí cảnh bên ngoài xuất hiện vết rách. Mà Mảng Sa Tông có người đã tính được, trong vòng ba năm, đại lục ắt loạn. Vậy nên, họ đã mở một thịnh hội, gom lại thiên tài, dốc lòng đào tạo, vì tương lai gánh vác đại lục tai ương."
Cốc Mẫn Nguyện giải thích cho hắn.
Hai người không ai nói về việc hắn cảnh giới có chút nào tăng.
Bạch Dữ tu vi trước là Long Vương tầng hai trung kỳ, bây giờ là tầng hai đỉnh phong. Hơn mười năm, hắn tăng lên như vậy thật sự là nhanh như vũ bão.
Nhưng trong một tầng cảnh giới, rất khó nhận ra khác biệt từ bên ngoài. Trừ khi đấu pháp...
"Nói vậy, hiện tại Tâm Thành rất náo nhiệt?"
Bạch Dữ nhàn nhạt nói. Trong lòng lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
"Ngươi tính làm gì?"
Bạch Mặc hỏi hắn.
"Có lẽ phải đợi Đông Thần triệt để hỗn loạn, chúng ta mới có cơ hội cứu ra tiểu chuột. Nhưng lúc đó trở lại Bắc Thần cũng không phải thời cơ tốt. Lỡ mang theo cái gì về..."
Bạch Dữ tuy không phải người đại nghĩa, nhưng ở Bắc Thần còn có Long giới, hắn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
"Cũng không nói trước được. Đã lâu ngươi không đi gặp nó rồi."
Cốc Mẫn Nguyệt nhắc nhở hắn.
Bạch Dữ gật đầu, biến mất khỏi phòng.
Hai người Mặc Nguyệt nhìn nhau. Trong lòng họ cũng hy vọng mọi chuyện thuận lợi.
...
Bạch Dữ xuất hiện ở trước hạp cốc, nhìn bình phong chướng khí vẫn giống như trước kia, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì.
Hắn nhấc chân bước vào chướng khí.
"Hử?"
Tề Minh đang nhập định củng cố phong ấn, cảm nhận thấy có người vừa bước vào thì lão tỉnh lại.
Lão phất tay, trước mặt đã hiện lên một mặt kính.
Bên trong mặt kính, thân ảnh Bạch Dữ đang rảo bước, không ngừng xuyên qua chướng khí.
Tiểu tử này...
Lão phất tay.
Bạch Dữ đã lập tức xuất hiện trên sườn núi.
Bạch Cửu đang nằm lắc lư trên ghế tre, nó bị sự xuất hiện bất thình lình của hắn làm cho giật cả mình.
Sau đó là vui vẻ không sao nói hết được.
"Bạch Dữ!!"
Tiểu chuột từ trên ghế phóng lên, trực tiếp đu trên người nam nhân.
Bạch Dữ giữ lấy nó, môi cũng không nhịn được mà nhếch lên.
"Bạch Dữ! Bạch Dữ! Bạch Dữ!"
Nó vừa dụi đầu vào hỏm cổ hắn vừa gọi không ngừng. Bao nhiêu nhớ nhung đều chuyển hết cho hắn, thế mới thể hiện được nó nhớ hắn cỡ nào.
"Ừm."
Nam nhân mềm giọng đáp lại.
"Hừ!"
Bỗng nhiên có tiếng hừ lạnh từ phía sau vang lên, đánh động hai người.
Bình luận facebook