Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164: Trước sau gì cũng đi
Bởi vì nhận thức được Tề Minh là người nào, nên họ càng không tưởng được, có người lại cùng lão đấu khẩu như vậy.
Mà lại, thiếu niên này tại sao ở đây?
Một số người nhận ra, Hàn Đồ cũng rất quen thuộc với nó.
"Đến giờ cơm rồi."
Tề Minh nhắc nhở nó.
Bạch Cửu bĩu môi. Dù sao nó cũng sắp đi rồi, lại nướng cho lão vài bữa nữa thì có sao. Bạch Cửu ngây thơ nghĩ.
Đám người nhìn nó đi qua một góc, nổi lửa nướng thịt mà trợn mắt kinh ngạc.
Nhất là khi thấy nó "chơi" lửa để nướng thịt yêu thú.
Hàn Đồ xem như khá là quen thuộc nó, vậy mà cũng kinh ngạc không thôi.
Tề Minh hài lòng nhìn nó.
Dạo này lão đổi qua thèm thịt yêu thú, nên Bạch Cửu mới phải nướng kiểu đó.
"Các ngươi đã nghĩ xong chưa?"
Tể Minh không nhìn nó nữa. Nhưng lúc quay đầu qua, lão lại thấy bọn họ ngóng mắt qua bên này. Lão nghiêm mặt hỏi.
Bốn người hai mặt nhìn nhau.
"Tuyết Lạc Cung nguyện ý."
Ba mươi năm, gấp mười lần cũng chỉ có ba trăm năm mà thôi. Nhưng chắc gì ba năm sau họ sẽ bình an mà sống ba trăm năm? Vậy nên Lạc Tuyết cũng không có đắn đo nhiều.
"Chúng ta cũng nguyện ý."
Điệp Ninh tiếp lời.
"Mảng Sa Tông cũng vậy."
Đến lúc này, ba môn đã chấp nhận. Ba người cũng quay qua nhìn La Hầu.
La Hầu đương nhiên không thể nói không.
Chuyện này cứ như vậy mà quyết định.
Chuyện chọn ai đi sẽ do họ tự quyết định. Ước định là ba ngày sau, các môn phải đưa người đến.
Đương nhiên, đại hội Tam Thiên vẫn sẽ diễn ra như dự định. Chỉ là, kế hoạch rèn luyện sau đó sẽ có thêm cốt hải này mà thôi.
"Hàn lão, lão mang cái này về cho Bạch Dữ giùm ta."
Trước khi họ đi, Bạch Cửu đưa một cái đĩa ngọc, bên trên có thịt mà nó nướng, đưa cho Hàn Đồ mang về.
"Đó là thịt của ta!"
Tề Minh rống thanh, trông chẳng khác gì một lão ngoan đồng cả.
"Ta lại nướng cái khác."
Bạch Cửu trề môi khinh bỉ lão.
"Vậy còn được."
Lão hừ hừ nói, vừa phất tay tiễn mấy người kia đi.
Bạch Cửu liếc trắng mắt.
...
Bên ngoài bình phong chướng khí, đám người vừa được ném ra hai mặt nhìn nhau.
"Ta đi trước."
Hàn Đồ bỏ lại một câu rồi đạp không đi mất. Lão không có ý định cùng họ ôn chuyện.
Mà đám người có nghi vấn muốn hỏi cũng biết không thể gặng hỏi lão, chỉ đành trơ mắt nhìn lão đi.
Địa vị của Hàn Đồ còn ở đó. Trong tai ương sau này, lão còn sẽ giúp được rất nhiều, họ cũng không thể dùng thế đè người với lão.
Tề Giang thành chủ cũng theo lão về.
"Hàn đại sư, ngài quen thiếu niên kia?"
Đâu chỉ là quen, sai bảo như thuộc hạ luôn rồi. Nhưng hắn không có dám hỏi quá đáng, chỉ dành uyển chuyển mà hỏi.
"Ừm, bằng hữu."
Hàn Đồ đơn giản nói. Rất nhanh, hai người đã về đến Tâm Thành.
Hàn Đồ không nói lời nào đã từ biệt Tề Giang, đi tìm Bạch Dữ.
Tề Giang cũng không dám đi theo. Thái độ tiễn khách rõ ràng như thế, hắn không thể nào không nhìn ra. Hắn cũng không muốn đắc tội Hàn Đồ đâu.
Lúc đi đến biệt viện của Bạch Dữ, Hàn Đồ nhìn thấy trước cửa viện có hai người đang bồi hồi. Lão nghi hoặc mà dừng lại bước chân, đáp xuống.
"Các ngươi là ai?"
Lão hỏi.
Đông Ninh hơi giật mình một chút, hơi xấu hổ nhìn lão.
"Ta... Ta muốn tìm Bạch Cửu."
Nhưng hắn vẫn là nói ra.
Sau khi chia tay Bạch phụ Bạch mẫu ở trên phố, Đông Ninh thất thần hồi lâu. Nhưng sau đó hắn vẫn không nhịn được mà đến tìm. Dù hai người kia đã nói hiện tại Bạch Cửu không có ở Tâm Thành. Nhưng hắn muốn xác định một chút, có thật ở đây có một người gọi là Bạch Cửu không.
Hàn Đồ vừa hắn gọi Bạch Cửu thì nhướng mày.
"Sao các ngươi biết ở đây có người tên Bạch Cửu?"
Lão lại hỏi.
"Là... Là một đôi phu thê rất tuấn mĩ nói cho ta biết."
Đông Ninh lắp bắp nói.
Đông gia gia đã lâu không thấy tôn tử như vậy, có chút cảm thán.
Hàn Đồ nghe thì đã biết người hắn nói là ai.
"Dù vậy thì ta cũng không quyền cho các ngươi vào. Các ngươi chưa gõ cửa?"
Hàn Đồ lắc đầu, lại hỏi.
"Ta... Chúng ta chỉ muốn biết vậy. Họ nói hiện tại Bạch Cửu cũng không có ở đây. Hôm khác chúng ta lại đến vậy. Đa tạ."
Đông Ninh lễ phép chấp tay nói, sau đó cùng Đông gia gia rời đi.
Hàn Đồ nhìn theo bóng lưng của họ một chút. Lão không nghĩ nhiều mà đi vào biệt viện.
Lúc đưa thịt lão có nói chuyện mình gặp trước cửa nhà cho Bạch Dữ nghe. Bạch Dữ cũng không có biểu hiện gì, nhưng kêu lão đi điều tra về họ một chút.
Hàn Đồ không mất bao nhiêu thời gian đã điều tra được cặn kẽ về hai người Đông gia.
Bạch Dữ khi nhìn đến tin tức, hắn chỉ mất một chút đã hiểu rõ. Sau đó hắn không quan tâm nữa. Dù sao hiện tại Bạch Cửu cũng không có ở đây.
Mà có gặp hai người họ không, sẽ do Bạch Cửu đến quyết định.
...
Ngày tỷ thí đầu tiên của đại hội Tam Thiên đúng hẹn diễn ra, không hề vì bất cứ ai ma trì hoãn.
Bạch Dữ trong ngày hôm đó, có ghé qua một chút nhìn xem. Mục đích của hắn chỉ là nhìn xem Đông Ninh, xem thử vị đồ đệ hờ này của Bạch Cửu là như thế nào. Sau khi nhìn đến, thấy Đông Ninh là một hạt mầm tốt thì khó được khen ngợi tiểu chuột. Nhìn ngốc manh là thế, vậy mà nuôi đệ tử cũng rất tận tâm.
Bạch Cửu tự nhiên nghe hắn khen thì khó hiểu.
Đệ tử? Ta có đệ tử sao?
Tiểu chuột vậy mà không nhớ.
Cũng đúng, nó cũng đâu có xem mình là sư phụ của Đông Ninh.
Không phải lúc mới đến đây ngươi có dạy dỗ một đứa trẻ trong làng chài à?
Bạch Dữ tốt bụng nhắc nhở nó.
Tiểu chuột nghe thấy thì ngẩn ra. Cũng không mất bao lâu để nó nhớ đến Đông Ninh.
Ngươi là nói Đông Ninh tiểu thí hài?
Bạch Dữ cười nhẹ. Người ta giờ cũng không phải tiểu thí hài. Nó trông còn giống hơn, mãi cũng chẳng lớn.
Ngươi nhìn thấy Đông Ninh?
Bạch Cửu bất ngờ hỏi.
Ừm. Hắn đã trưởng thành. Đến Tâm thành tham dự Tam Thiên đại hội. Hắn có đến tìm ngươi.
Bạch Dữ nói.
Bạch Cửu kinh ngạc không thôi. Mà cũng đúng... Đã qua bao lâu rồi, Đông Ninh cũng nên lớn.
Nhưng đến Tâm Thành, còn tìm nó? Sau Đông Ninh biết được nó ở đây?
Bạch Cửu nghi vấn hỏi hắn.
Hình như là phụ mẫu ta đã gặp hắn, là họ đã nói cho hắn biết.
Bạch Dữ ngọn nguồn.
Bạch Cửu ồ lên. Duyên phận là cái này sao? Tâm thành lớn như vậy mà cũng gặp?
Ngươi có muốn gặp hắn không?
Bạch Dữ hỏi.
Ta cũng không biết nữa.
Bọn họ sẽ rời đi. Dù có gặp thì sau đó cũng là chia ly.
Đông Ninh còn nhớ nó đã là tốt lắm rồi. Chia ly không phải là cái gì đó đáng để trải qua nhiều lần. Dù họ sống trên đời, chia ly là điều không thể tránh khỏi.
Bạch Dữ cũng không truy vấn. Gặp hay không gặp là quyết định của Bạch Cửu, hắn sẽ không xen vào.
Nó nghĩ đúng. Họ sẽ không ở lại đây.
Ngày thi đấu đầu tiên, đám thí sinh được đưa vào một bí cảnh. Họ phải ở trong đó ba ngày, tích lũy điểm, đến quyết định người sẽ lọt vào vòng trong. Vòng này có năm ngàn người tham gia, nhưng chỉ lấy năm trăm người. Đúng là một cuộc sàng lọc tàn khốc.
Đại lục thanh niên tài tuấn thật sự là nhiều, nhưng người tài thì không có nhiều như vậy.
Ngày thứ hai sau khi đại hội diễn ra. Khi đám thí sinh còn ở trong bí cảnh, thì cốt hải bên kia người được chọn đã đến rồi.
Bạch Dữ đương nhiên sẽ có mặt ở đây để thực hiện ước định.
Mà lại, thiếu niên này tại sao ở đây?
Một số người nhận ra, Hàn Đồ cũng rất quen thuộc với nó.
"Đến giờ cơm rồi."
Tề Minh nhắc nhở nó.
Bạch Cửu bĩu môi. Dù sao nó cũng sắp đi rồi, lại nướng cho lão vài bữa nữa thì có sao. Bạch Cửu ngây thơ nghĩ.
Đám người nhìn nó đi qua một góc, nổi lửa nướng thịt mà trợn mắt kinh ngạc.
Nhất là khi thấy nó "chơi" lửa để nướng thịt yêu thú.
Hàn Đồ xem như khá là quen thuộc nó, vậy mà cũng kinh ngạc không thôi.
Tề Minh hài lòng nhìn nó.
Dạo này lão đổi qua thèm thịt yêu thú, nên Bạch Cửu mới phải nướng kiểu đó.
"Các ngươi đã nghĩ xong chưa?"
Tể Minh không nhìn nó nữa. Nhưng lúc quay đầu qua, lão lại thấy bọn họ ngóng mắt qua bên này. Lão nghiêm mặt hỏi.
Bốn người hai mặt nhìn nhau.
"Tuyết Lạc Cung nguyện ý."
Ba mươi năm, gấp mười lần cũng chỉ có ba trăm năm mà thôi. Nhưng chắc gì ba năm sau họ sẽ bình an mà sống ba trăm năm? Vậy nên Lạc Tuyết cũng không có đắn đo nhiều.
"Chúng ta cũng nguyện ý."
Điệp Ninh tiếp lời.
"Mảng Sa Tông cũng vậy."
Đến lúc này, ba môn đã chấp nhận. Ba người cũng quay qua nhìn La Hầu.
La Hầu đương nhiên không thể nói không.
Chuyện này cứ như vậy mà quyết định.
Chuyện chọn ai đi sẽ do họ tự quyết định. Ước định là ba ngày sau, các môn phải đưa người đến.
Đương nhiên, đại hội Tam Thiên vẫn sẽ diễn ra như dự định. Chỉ là, kế hoạch rèn luyện sau đó sẽ có thêm cốt hải này mà thôi.
"Hàn lão, lão mang cái này về cho Bạch Dữ giùm ta."
Trước khi họ đi, Bạch Cửu đưa một cái đĩa ngọc, bên trên có thịt mà nó nướng, đưa cho Hàn Đồ mang về.
"Đó là thịt của ta!"
Tề Minh rống thanh, trông chẳng khác gì một lão ngoan đồng cả.
"Ta lại nướng cái khác."
Bạch Cửu trề môi khinh bỉ lão.
"Vậy còn được."
Lão hừ hừ nói, vừa phất tay tiễn mấy người kia đi.
Bạch Cửu liếc trắng mắt.
...
Bên ngoài bình phong chướng khí, đám người vừa được ném ra hai mặt nhìn nhau.
"Ta đi trước."
Hàn Đồ bỏ lại một câu rồi đạp không đi mất. Lão không có ý định cùng họ ôn chuyện.
Mà đám người có nghi vấn muốn hỏi cũng biết không thể gặng hỏi lão, chỉ đành trơ mắt nhìn lão đi.
Địa vị của Hàn Đồ còn ở đó. Trong tai ương sau này, lão còn sẽ giúp được rất nhiều, họ cũng không thể dùng thế đè người với lão.
Tề Giang thành chủ cũng theo lão về.
"Hàn đại sư, ngài quen thiếu niên kia?"
Đâu chỉ là quen, sai bảo như thuộc hạ luôn rồi. Nhưng hắn không có dám hỏi quá đáng, chỉ dành uyển chuyển mà hỏi.
"Ừm, bằng hữu."
Hàn Đồ đơn giản nói. Rất nhanh, hai người đã về đến Tâm Thành.
Hàn Đồ không nói lời nào đã từ biệt Tề Giang, đi tìm Bạch Dữ.
Tề Giang cũng không dám đi theo. Thái độ tiễn khách rõ ràng như thế, hắn không thể nào không nhìn ra. Hắn cũng không muốn đắc tội Hàn Đồ đâu.
Lúc đi đến biệt viện của Bạch Dữ, Hàn Đồ nhìn thấy trước cửa viện có hai người đang bồi hồi. Lão nghi hoặc mà dừng lại bước chân, đáp xuống.
"Các ngươi là ai?"
Lão hỏi.
Đông Ninh hơi giật mình một chút, hơi xấu hổ nhìn lão.
"Ta... Ta muốn tìm Bạch Cửu."
Nhưng hắn vẫn là nói ra.
Sau khi chia tay Bạch phụ Bạch mẫu ở trên phố, Đông Ninh thất thần hồi lâu. Nhưng sau đó hắn vẫn không nhịn được mà đến tìm. Dù hai người kia đã nói hiện tại Bạch Cửu không có ở Tâm Thành. Nhưng hắn muốn xác định một chút, có thật ở đây có một người gọi là Bạch Cửu không.
Hàn Đồ vừa hắn gọi Bạch Cửu thì nhướng mày.
"Sao các ngươi biết ở đây có người tên Bạch Cửu?"
Lão lại hỏi.
"Là... Là một đôi phu thê rất tuấn mĩ nói cho ta biết."
Đông Ninh lắp bắp nói.
Đông gia gia đã lâu không thấy tôn tử như vậy, có chút cảm thán.
Hàn Đồ nghe thì đã biết người hắn nói là ai.
"Dù vậy thì ta cũng không quyền cho các ngươi vào. Các ngươi chưa gõ cửa?"
Hàn Đồ lắc đầu, lại hỏi.
"Ta... Chúng ta chỉ muốn biết vậy. Họ nói hiện tại Bạch Cửu cũng không có ở đây. Hôm khác chúng ta lại đến vậy. Đa tạ."
Đông Ninh lễ phép chấp tay nói, sau đó cùng Đông gia gia rời đi.
Hàn Đồ nhìn theo bóng lưng của họ một chút. Lão không nghĩ nhiều mà đi vào biệt viện.
Lúc đưa thịt lão có nói chuyện mình gặp trước cửa nhà cho Bạch Dữ nghe. Bạch Dữ cũng không có biểu hiện gì, nhưng kêu lão đi điều tra về họ một chút.
Hàn Đồ không mất bao nhiêu thời gian đã điều tra được cặn kẽ về hai người Đông gia.
Bạch Dữ khi nhìn đến tin tức, hắn chỉ mất một chút đã hiểu rõ. Sau đó hắn không quan tâm nữa. Dù sao hiện tại Bạch Cửu cũng không có ở đây.
Mà có gặp hai người họ không, sẽ do Bạch Cửu đến quyết định.
...
Ngày tỷ thí đầu tiên của đại hội Tam Thiên đúng hẹn diễn ra, không hề vì bất cứ ai ma trì hoãn.
Bạch Dữ trong ngày hôm đó, có ghé qua một chút nhìn xem. Mục đích của hắn chỉ là nhìn xem Đông Ninh, xem thử vị đồ đệ hờ này của Bạch Cửu là như thế nào. Sau khi nhìn đến, thấy Đông Ninh là một hạt mầm tốt thì khó được khen ngợi tiểu chuột. Nhìn ngốc manh là thế, vậy mà nuôi đệ tử cũng rất tận tâm.
Bạch Cửu tự nhiên nghe hắn khen thì khó hiểu.
Đệ tử? Ta có đệ tử sao?
Tiểu chuột vậy mà không nhớ.
Cũng đúng, nó cũng đâu có xem mình là sư phụ của Đông Ninh.
Không phải lúc mới đến đây ngươi có dạy dỗ một đứa trẻ trong làng chài à?
Bạch Dữ tốt bụng nhắc nhở nó.
Tiểu chuột nghe thấy thì ngẩn ra. Cũng không mất bao lâu để nó nhớ đến Đông Ninh.
Ngươi là nói Đông Ninh tiểu thí hài?
Bạch Dữ cười nhẹ. Người ta giờ cũng không phải tiểu thí hài. Nó trông còn giống hơn, mãi cũng chẳng lớn.
Ngươi nhìn thấy Đông Ninh?
Bạch Cửu bất ngờ hỏi.
Ừm. Hắn đã trưởng thành. Đến Tâm thành tham dự Tam Thiên đại hội. Hắn có đến tìm ngươi.
Bạch Dữ nói.
Bạch Cửu kinh ngạc không thôi. Mà cũng đúng... Đã qua bao lâu rồi, Đông Ninh cũng nên lớn.
Nhưng đến Tâm Thành, còn tìm nó? Sau Đông Ninh biết được nó ở đây?
Bạch Cửu nghi vấn hỏi hắn.
Hình như là phụ mẫu ta đã gặp hắn, là họ đã nói cho hắn biết.
Bạch Dữ ngọn nguồn.
Bạch Cửu ồ lên. Duyên phận là cái này sao? Tâm thành lớn như vậy mà cũng gặp?
Ngươi có muốn gặp hắn không?
Bạch Dữ hỏi.
Ta cũng không biết nữa.
Bọn họ sẽ rời đi. Dù có gặp thì sau đó cũng là chia ly.
Đông Ninh còn nhớ nó đã là tốt lắm rồi. Chia ly không phải là cái gì đó đáng để trải qua nhiều lần. Dù họ sống trên đời, chia ly là điều không thể tránh khỏi.
Bạch Dữ cũng không truy vấn. Gặp hay không gặp là quyết định của Bạch Cửu, hắn sẽ không xen vào.
Nó nghĩ đúng. Họ sẽ không ở lại đây.
Ngày thi đấu đầu tiên, đám thí sinh được đưa vào một bí cảnh. Họ phải ở trong đó ba ngày, tích lũy điểm, đến quyết định người sẽ lọt vào vòng trong. Vòng này có năm ngàn người tham gia, nhưng chỉ lấy năm trăm người. Đúng là một cuộc sàng lọc tàn khốc.
Đại lục thanh niên tài tuấn thật sự là nhiều, nhưng người tài thì không có nhiều như vậy.
Ngày thứ hai sau khi đại hội diễn ra. Khi đám thí sinh còn ở trong bí cảnh, thì cốt hải bên kia người được chọn đã đến rồi.
Bạch Dữ đương nhiên sẽ có mặt ở đây để thực hiện ước định.
Bình luận facebook