Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Nếu là trước đây, khi mà còn chưa có tiểu chuột, Bạch Dữ sẽ không ngần ngại mà tiến tới. Nhưng hiện tại không giống, còn có ấu long, một chút Bạch Dữ cũng không thể mạo hiểm.
Cái chuyện kêu gọi này, thường khi xuất hiện sẽ đại biểu cho cơ duyên hiếm có, không phải ai cũng được. Nhưng trải qua chuyện của Đạo Kính Chân Tiên, Bạch Dữ không thể không thận trọng hơn. Ai biết lại thêm cái đoạt xá nào nữa đâu.
Đoạt hắn thì không nói, lỡ như đối phương là có ý với ấu long, hắn hối hận cũng không kịp.
Làm sao vậy... Hay là chúng ta không đi nữa?
Bạch Cửu nhìn vẻ mặt không nhiều biến hóa của hắn, nhưng chính là cảm giác được hắn lo lắng. Tuy nó cảm thấy phía trước cũng không có gì nguy hiểm, nhưng nếu nam nhân không đồng ý, nó cũng không tò mò nữa.
Bạch Dữ cẩn thận nhìn nó, suy tính thiệt hơn.
May và rủi chỉ cách nhau có một lằn ranh, lên được tầng bảy, lại đi được sâu như vậy cũng không phải dễ dàng. Nếu không phải dựa vào tiểu chuột, họ không có khả năng đi đến đây.
Nếu được, hắn rất muốn tự mình đi xem thử trước. Nhưng chỉ cần hắn bước ra khỏi kết giới, bản thân sẽ trở thành mục tiêu cho đám long linh cả tầng này ngay. Hiện tại họ đã đi được hơn nữa tầng bảy rồi, mỗi long linh một chiêu thôi cũng có thể khiến hắn phi hôi yên diệt.
Đi một chút thử, nhưng không đến gần.
Cuối cùng Bạch Dữ cũng quyết định. Phú quý hiểm trung cầu.
Bạch Dữ, ta cảm thấy không có nguy hiểm. Nhưng ta sẽ cẩn thận.
Bạch Cửu ôm cổ nam nhân hôn một cái thật vang, trấn an hắn.
Ừm.
Hắn thuận theo ôm eo thiếu niên nhỏ nhắn trong ngực, mười phần cẩn thận cùng nó đi sâu vào trong tầng bảy.
...
Cái kia...
Bạch Cửu dụi dụi mắt nhìn lại nhiều lần, có chút nói không ra lời.
Bạch Dữ sắc mặt cũng ngưng trọng lên.
Cách nơi họ đứng chừng mười trượng đã nhìn thấy một đầu long linh toàn thân vàng rực như nắng mặt trời. Long linh trong Long Môn tuy là hình thái của long mạch nhưng chúng nó toàn là màu xám trắng mờ ảo như u linh. Tự nhiên xuất hiện một đầu khác biệt như vậy... Ai cũng sẽ giật nãy mình. Chưa kể, họ còn rất ám ảnh cái màu vàng kim chói lóe này nữa...
Dù đây không phải long tiên cốt thì cũng khiến người ta khó mà bình tĩnh nổi.
Dù họ cách nó hơn mười trượng nhưng cứ có cảm tưởng chỉ cần một giây thôi, đầu long linh kia sẽ đâm vào người bọn họ.
Đi.
Bạch Dữ không thừa lời tốn sức lập tức kéo tay tiểu chuột muốn chạy ngược về.
Nhưng họ còn chưa có động đậy...
Ầm!
Gào gào gào!!
Hai mắt Bạch Dữ như muốn nứt ra, trơ mắt nhìn đầu long linh hoàng kim kia đâm thẳng vào màn chắn kết giới, một chút cơ hội phản ứng cũng không thể.
Bùm!
Ngay khi đầu long linh kia tiếp xúc với kết giới thì như pháo hoa nổ tung ra, chiếu sáng cả một góc không gian. Mà tại thời điểm đó, một luồn ánh sáng lấy tốc độ khó tin bắn thẳng vào bụng Bạch Cửu.
"Bạch Cửu!!"
Bạch Dữ không kiềm chế được mà kinh hoàng hét lên, trừng lớn mắt.
Cả quá trình Bạch Cửu một chút phản ứng cũng không có. Cho đến lúc bị nam nhân kéo đến trước mặt, nó mới hoàn hồn. Nó trước tiên là đối diện với đôi mắt tràn ngập tơ máu của nam nhân, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình, rồi đưa tay phủ lên bụng nhỏ.
Bạch Dữ cũng không ngoại lệ, bàn tay lớn trùm lên bàn tay nhỏ của nó, sốt ruột kiểm tra ấu long trong bụng nó.
Ánh sáng vàng kia vừa tiếp xúc với bụng Bạch Cửu đã bị hấp thu, biến mất không thấy. Bạch Dữ xoay bảy bảy bốn chín vòng xung quanh quả trứng trong bụng tiểu chuột, lại kiểm tra yêu đan của nó, nhưng một chút dấu tích cũng tra không ra. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, khiến hắn cứ nghĩ bản thân mình nhìn nhầm rồi. Nhưng không... Hắn biết rõ.
Ấu long từ lúc vào tầng bảy đã rất hưng phấn, dù không cần áp tay lên cũng có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ nó lại rất im lặng... Thế mà mạch đập rõ ràng, trạng thái đều tốt. Thời điểm Bạch Cửu nhập định tu luyện nữa năm, mỗi ngày hắn đều quan sát ấu long, trạng thái này của nó hắn đã quá quen. Nhưng Bạch Cửu bây giờ đang đứng ở đây, ấu long mới nãy còn hưng phấn, giờ lâm vào trạng thái ngủ say, sao có thể bình thường cho được.
Nhưng chẳng đợi cho hai người tìm hiểu rõ ràng, cả không gian tầng bảy như chấn động lên... Không, có chăng là cả Long Môn đều đang chấn động.
Một chớp mắt sau đó, Bạch Dữ chỉ kịp ôm chầm lấy Bạch Cửu, hai người đã bị truyền tống ra khỏi Long Môn.
Ầm ầm ầm!
Từng bóng người nhanh chóng hiện ra bên cạnh họ, cửa vào Long Môn phía sau đã triệt để biến mất không nhìn thấy nữa.
Đám người tự dưng bị ném ra vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nhất thời không có ai nói chuyện.
Đám trưởng lão của long tộc nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt cũng mờ mịt không kém.
Lúc này còn cách thời gian Long Môn mở ra lần nữa vẫn còn hơn tám năm, tình huống ngoài ý muốn này khiến đám người long tộc chấn kinh không thôi.
"Có chuyện gì vậy..."
Lúc này mới có người mở miệng hỏi thăm.
Nhưng đổi lại là những cái lắc đầu không biết.
Bạch Thương vừa chạy đến, còn chưa kịp nói gì đã nhận được truyền âm của long tổ, ông bất lực thở hắn ra một hơi.
"Long Môn đã đóng, đều trở về đi thôi."
Lúc này ông mới cất lời nói với đám người vừa từ Long Môn đi ra.
"Sao lại đóng sớm như vậy?"
Người có tu vi cao nhất trong đám bọn họ, niên kỷ khá gần Bạch Thương lên tiếng hỏi.
"Cửa ải tầng bảy đã bị phá, đợt rèn luyện này cũng nên kết thúc."
Bạch Thương nói lại y nguyên lời long tổ đã nói với ông, bản thân ông cũng không hiểu rõ. Ông chưa từng vào Long Môn.
Đám người hai mặt nhìn nhau, sau đó đều quay đầu nhìn hai người từ lúc đi ra vẫn luôn duy trì tình trạng ôm lấy nhau kia. Một lúc lâu mới bắt đầu có người rời đi, không bao lâu đã đi gần hết.
Lúc này ở đây chỉ còn người nhà Bạch gia, Bạch phụ Bạch mẫu cũng lo lắng, muốn nói lại thôi nhìn nhi tử và tức phụ nhi của nó. Bạch Cửu chớp chớp mắt để mặc cho nam nhân ôm nó, một lời cũng không nói.
"Gia gia, ta muốn gặp long tổ."
Bạch Dữ cuối cùng cũng lên tiếng, vừa mở miệng đã đòi gặp long tổ.
Bạch Thương gật đầu, quay lưng đi trước.
"Hai người về trước đi, còn có chuẩn bị độ kiếp. Đừng lo cho chúng con."
Bạch Dữ quay sang nói với phụ mẫu mình, rồi nắm tay tiểu chuột đuổi theo Bạch Thương đi sâu vào mộ địa long tộc.
Bạch Thương cũng không phải tự dưng có quyền dẫn họ đi gặp long tổ, cái này là do ông đã được dặn trước.
Rất nhanh hai người đã được dẫn vào một căn phòng giống hệt nơi trước đây Bạch Dữ dưỡng thương, chỉ có khác là nơi này không có giường mà có mười cái bồ đoàn được đặt trên đất. Hiện tại có năm cái bồ đoàn có người ngồi xếp bằng, ai cũng lão niên tóc trắng xóa, đang dùng đôi mắt quắc thước nhìn bọn họ, hay nói đúng hơn là nhìn Bạch Cửu... Bụng của nó đi...
Bạch Thương dẫn người vào xong cũng không ở lại mà đi ra ngoài.
"Đầu long linh kia là sao?"
Bạch Dữ không kịp chờ đợi mà cất giọng lạnh lùng hỏi, vừa đưa tay ôm tiểu chuột vào lòng, che lại những ánh nhìn dữ dội của đám long tổ đối với nó.
Bạch Cửu cũng ôm lại hắn, mở đôi mắt tò mò hé ra nhìn đám lão đầu tử trong phòng, im lặng không nói.
Đám long tổ lúc này mới dời mắt sang người Bạch Dữ, trong mắt là ý vị khó mà nói nên lời, xem không hiểu.
Cái chuyện kêu gọi này, thường khi xuất hiện sẽ đại biểu cho cơ duyên hiếm có, không phải ai cũng được. Nhưng trải qua chuyện của Đạo Kính Chân Tiên, Bạch Dữ không thể không thận trọng hơn. Ai biết lại thêm cái đoạt xá nào nữa đâu.
Đoạt hắn thì không nói, lỡ như đối phương là có ý với ấu long, hắn hối hận cũng không kịp.
Làm sao vậy... Hay là chúng ta không đi nữa?
Bạch Cửu nhìn vẻ mặt không nhiều biến hóa của hắn, nhưng chính là cảm giác được hắn lo lắng. Tuy nó cảm thấy phía trước cũng không có gì nguy hiểm, nhưng nếu nam nhân không đồng ý, nó cũng không tò mò nữa.
Bạch Dữ cẩn thận nhìn nó, suy tính thiệt hơn.
May và rủi chỉ cách nhau có một lằn ranh, lên được tầng bảy, lại đi được sâu như vậy cũng không phải dễ dàng. Nếu không phải dựa vào tiểu chuột, họ không có khả năng đi đến đây.
Nếu được, hắn rất muốn tự mình đi xem thử trước. Nhưng chỉ cần hắn bước ra khỏi kết giới, bản thân sẽ trở thành mục tiêu cho đám long linh cả tầng này ngay. Hiện tại họ đã đi được hơn nữa tầng bảy rồi, mỗi long linh một chiêu thôi cũng có thể khiến hắn phi hôi yên diệt.
Đi một chút thử, nhưng không đến gần.
Cuối cùng Bạch Dữ cũng quyết định. Phú quý hiểm trung cầu.
Bạch Dữ, ta cảm thấy không có nguy hiểm. Nhưng ta sẽ cẩn thận.
Bạch Cửu ôm cổ nam nhân hôn một cái thật vang, trấn an hắn.
Ừm.
Hắn thuận theo ôm eo thiếu niên nhỏ nhắn trong ngực, mười phần cẩn thận cùng nó đi sâu vào trong tầng bảy.
...
Cái kia...
Bạch Cửu dụi dụi mắt nhìn lại nhiều lần, có chút nói không ra lời.
Bạch Dữ sắc mặt cũng ngưng trọng lên.
Cách nơi họ đứng chừng mười trượng đã nhìn thấy một đầu long linh toàn thân vàng rực như nắng mặt trời. Long linh trong Long Môn tuy là hình thái của long mạch nhưng chúng nó toàn là màu xám trắng mờ ảo như u linh. Tự nhiên xuất hiện một đầu khác biệt như vậy... Ai cũng sẽ giật nãy mình. Chưa kể, họ còn rất ám ảnh cái màu vàng kim chói lóe này nữa...
Dù đây không phải long tiên cốt thì cũng khiến người ta khó mà bình tĩnh nổi.
Dù họ cách nó hơn mười trượng nhưng cứ có cảm tưởng chỉ cần một giây thôi, đầu long linh kia sẽ đâm vào người bọn họ.
Đi.
Bạch Dữ không thừa lời tốn sức lập tức kéo tay tiểu chuột muốn chạy ngược về.
Nhưng họ còn chưa có động đậy...
Ầm!
Gào gào gào!!
Hai mắt Bạch Dữ như muốn nứt ra, trơ mắt nhìn đầu long linh hoàng kim kia đâm thẳng vào màn chắn kết giới, một chút cơ hội phản ứng cũng không thể.
Bùm!
Ngay khi đầu long linh kia tiếp xúc với kết giới thì như pháo hoa nổ tung ra, chiếu sáng cả một góc không gian. Mà tại thời điểm đó, một luồn ánh sáng lấy tốc độ khó tin bắn thẳng vào bụng Bạch Cửu.
"Bạch Cửu!!"
Bạch Dữ không kiềm chế được mà kinh hoàng hét lên, trừng lớn mắt.
Cả quá trình Bạch Cửu một chút phản ứng cũng không có. Cho đến lúc bị nam nhân kéo đến trước mặt, nó mới hoàn hồn. Nó trước tiên là đối diện với đôi mắt tràn ngập tơ máu của nam nhân, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình, rồi đưa tay phủ lên bụng nhỏ.
Bạch Dữ cũng không ngoại lệ, bàn tay lớn trùm lên bàn tay nhỏ của nó, sốt ruột kiểm tra ấu long trong bụng nó.
Ánh sáng vàng kia vừa tiếp xúc với bụng Bạch Cửu đã bị hấp thu, biến mất không thấy. Bạch Dữ xoay bảy bảy bốn chín vòng xung quanh quả trứng trong bụng tiểu chuột, lại kiểm tra yêu đan của nó, nhưng một chút dấu tích cũng tra không ra. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, khiến hắn cứ nghĩ bản thân mình nhìn nhầm rồi. Nhưng không... Hắn biết rõ.
Ấu long từ lúc vào tầng bảy đã rất hưng phấn, dù không cần áp tay lên cũng có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ nó lại rất im lặng... Thế mà mạch đập rõ ràng, trạng thái đều tốt. Thời điểm Bạch Cửu nhập định tu luyện nữa năm, mỗi ngày hắn đều quan sát ấu long, trạng thái này của nó hắn đã quá quen. Nhưng Bạch Cửu bây giờ đang đứng ở đây, ấu long mới nãy còn hưng phấn, giờ lâm vào trạng thái ngủ say, sao có thể bình thường cho được.
Nhưng chẳng đợi cho hai người tìm hiểu rõ ràng, cả không gian tầng bảy như chấn động lên... Không, có chăng là cả Long Môn đều đang chấn động.
Một chớp mắt sau đó, Bạch Dữ chỉ kịp ôm chầm lấy Bạch Cửu, hai người đã bị truyền tống ra khỏi Long Môn.
Ầm ầm ầm!
Từng bóng người nhanh chóng hiện ra bên cạnh họ, cửa vào Long Môn phía sau đã triệt để biến mất không nhìn thấy nữa.
Đám người tự dưng bị ném ra vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nhất thời không có ai nói chuyện.
Đám trưởng lão của long tộc nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt cũng mờ mịt không kém.
Lúc này còn cách thời gian Long Môn mở ra lần nữa vẫn còn hơn tám năm, tình huống ngoài ý muốn này khiến đám người long tộc chấn kinh không thôi.
"Có chuyện gì vậy..."
Lúc này mới có người mở miệng hỏi thăm.
Nhưng đổi lại là những cái lắc đầu không biết.
Bạch Thương vừa chạy đến, còn chưa kịp nói gì đã nhận được truyền âm của long tổ, ông bất lực thở hắn ra một hơi.
"Long Môn đã đóng, đều trở về đi thôi."
Lúc này ông mới cất lời nói với đám người vừa từ Long Môn đi ra.
"Sao lại đóng sớm như vậy?"
Người có tu vi cao nhất trong đám bọn họ, niên kỷ khá gần Bạch Thương lên tiếng hỏi.
"Cửa ải tầng bảy đã bị phá, đợt rèn luyện này cũng nên kết thúc."
Bạch Thương nói lại y nguyên lời long tổ đã nói với ông, bản thân ông cũng không hiểu rõ. Ông chưa từng vào Long Môn.
Đám người hai mặt nhìn nhau, sau đó đều quay đầu nhìn hai người từ lúc đi ra vẫn luôn duy trì tình trạng ôm lấy nhau kia. Một lúc lâu mới bắt đầu có người rời đi, không bao lâu đã đi gần hết.
Lúc này ở đây chỉ còn người nhà Bạch gia, Bạch phụ Bạch mẫu cũng lo lắng, muốn nói lại thôi nhìn nhi tử và tức phụ nhi của nó. Bạch Cửu chớp chớp mắt để mặc cho nam nhân ôm nó, một lời cũng không nói.
"Gia gia, ta muốn gặp long tổ."
Bạch Dữ cuối cùng cũng lên tiếng, vừa mở miệng đã đòi gặp long tổ.
Bạch Thương gật đầu, quay lưng đi trước.
"Hai người về trước đi, còn có chuẩn bị độ kiếp. Đừng lo cho chúng con."
Bạch Dữ quay sang nói với phụ mẫu mình, rồi nắm tay tiểu chuột đuổi theo Bạch Thương đi sâu vào mộ địa long tộc.
Bạch Thương cũng không phải tự dưng có quyền dẫn họ đi gặp long tổ, cái này là do ông đã được dặn trước.
Rất nhanh hai người đã được dẫn vào một căn phòng giống hệt nơi trước đây Bạch Dữ dưỡng thương, chỉ có khác là nơi này không có giường mà có mười cái bồ đoàn được đặt trên đất. Hiện tại có năm cái bồ đoàn có người ngồi xếp bằng, ai cũng lão niên tóc trắng xóa, đang dùng đôi mắt quắc thước nhìn bọn họ, hay nói đúng hơn là nhìn Bạch Cửu... Bụng của nó đi...
Bạch Thương dẫn người vào xong cũng không ở lại mà đi ra ngoài.
"Đầu long linh kia là sao?"
Bạch Dữ không kịp chờ đợi mà cất giọng lạnh lùng hỏi, vừa đưa tay ôm tiểu chuột vào lòng, che lại những ánh nhìn dữ dội của đám long tổ đối với nó.
Bạch Cửu cũng ôm lại hắn, mở đôi mắt tò mò hé ra nhìn đám lão đầu tử trong phòng, im lặng không nói.
Đám long tổ lúc này mới dời mắt sang người Bạch Dữ, trong mắt là ý vị khó mà nói nên lời, xem không hiểu.
Bình luận facebook