Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290: Chém hắn là được
Bạch Đình bị hắn nhìn đến hốt hoảng. Cuối cùng lại cúi đầu không nói gì, giống như không dám đối mặt với hắn.
Biểu hiện của Bạch Dữ và Bạch Đình quá đáng ngờ khiến cho đám người cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể lên tiếng làm rõ.
Mặc Diễm cũng nhìn Bạch Đình.
"Đến lúc này rồi. Thiên đạo có ý gì, Tà Vương lại làm sao, làm sao để giải quyết chuyện này ta không muốn biết. Ta chỉ muốn biết, chuyện này có ảnh hưởng thế nào đối với Bạch Cửu. Tà Vương như vậy rốt cuộc đối với nó là tốt hay xấu? Nếu cứ bỏ mặc như vậy không làm gì, kết quả sẽ thế nào?"
Bạch Dữ câu câu chữ chữ đều gõ vào lòng Bạch Đình, khiến hắn càng thêm hoảng hốt, nhưng thật lâu cũng không biết nói làm sao.
Những người xung quanh bị khí tức của Bạch Dữ chấn nhiếp, không dám nói chen. Chỉ có Bạch Thụy cảm nhận được tâm tình của hắn, cũng không sợ hắn mà lại gần hắn cọ cọ an ủi.
Giữa lúc không khí căng thẳng như này, Bạch Dữ lại vươn tay ra. Từ trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm trông thật giản dị, màu sắc thâm trầm nhưng khí tức lại khiến cho người ta nhìn vào tim đập thình thịch mà dời mắt đi.
"Dữ..."
Cốc Mẫn Nguyệt vừa muốn nói gì thì Bạch Dữ đã vung tay lên, chém một nhát vào không trung.
Xẹt!
Rẹttttt...
Không trung bị thanh kiếm trong tay hắn cắt ra một vết rách rợn người. Sau đó lấy một tốc độ cực nhanh đổi hướng, tỏa định Mặc Diễm. Lưỡi kiếm lóe lên quang mang sắc lạnh cùng khí tức khiến người chết khiếp, cứ vậy mà hướng về Mặc Diễm, giống như một cái chớp mắt sau đó hai người sẽ lao vào đánh nhau vậy.
"Ngươi có biết thanh kiếm này là gì không?"
Bạch Dữ từ đầu chí cuối đều không rời mắt khỏi Bạch Đình, lúc nói lời này cũng vậy. Thế nhưng hành động, thái độ của hắn đối với một vị thiên vương như Mặc Diễm lại rất không đúng. Vậy mà Mặc Diễm lại xem như không thấy, chỉ giống Bạch Dữ, nhìn Bạch Đình.
Bạch Đình từ lúc hắn chỉ kiếm về phía Mặc Diễm đã ngẩng phắt đầu lên, muốn nói gì lại bị câu hỏi của hắn chặn họng. Hắn nhìn về phía thanh kiếm kia, trong mắt đều là mê mang.
"Thanh kiếm này là một thanh thiên binh."
Bạch Dữ đưa mắt nhìn trời nhàn nhạt nói. Tóc trắng bay phần phật, áo bào cũng bị khí tức quanh thân hắn thổi tung lên, cuộn trào không ngừng.
"Thiên trong hai chữ thiên binh này chính là thiên trong hai chữ thiên vương."
Hắn đè nặng hai chữ thiên vương, dọa người cực kỳ.
"Mỗi một thiên vương sau khi thân tử đạo tiêu không hề biến mất khỏi hỗn độn mà hóa thành một thanh thiên binh. Ngươi hiểu không?"
Biểu hiện của Bạch Dữ và Bạch Đình quá đáng ngờ khiến cho đám người cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể lên tiếng làm rõ.
Mặc Diễm cũng nhìn Bạch Đình.
"Đến lúc này rồi. Thiên đạo có ý gì, Tà Vương lại làm sao, làm sao để giải quyết chuyện này ta không muốn biết. Ta chỉ muốn biết, chuyện này có ảnh hưởng thế nào đối với Bạch Cửu. Tà Vương như vậy rốt cuộc đối với nó là tốt hay xấu? Nếu cứ bỏ mặc như vậy không làm gì, kết quả sẽ thế nào?"
Bạch Dữ câu câu chữ chữ đều gõ vào lòng Bạch Đình, khiến hắn càng thêm hoảng hốt, nhưng thật lâu cũng không biết nói làm sao.
Những người xung quanh bị khí tức của Bạch Dữ chấn nhiếp, không dám nói chen. Chỉ có Bạch Thụy cảm nhận được tâm tình của hắn, cũng không sợ hắn mà lại gần hắn cọ cọ an ủi.
Giữa lúc không khí căng thẳng như này, Bạch Dữ lại vươn tay ra. Từ trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm trông thật giản dị, màu sắc thâm trầm nhưng khí tức lại khiến cho người ta nhìn vào tim đập thình thịch mà dời mắt đi.
"Dữ..."
Cốc Mẫn Nguyệt vừa muốn nói gì thì Bạch Dữ đã vung tay lên, chém một nhát vào không trung.
Xẹt!
Rẹttttt...
Không trung bị thanh kiếm trong tay hắn cắt ra một vết rách rợn người. Sau đó lấy một tốc độ cực nhanh đổi hướng, tỏa định Mặc Diễm. Lưỡi kiếm lóe lên quang mang sắc lạnh cùng khí tức khiến người chết khiếp, cứ vậy mà hướng về Mặc Diễm, giống như một cái chớp mắt sau đó hai người sẽ lao vào đánh nhau vậy.
"Ngươi có biết thanh kiếm này là gì không?"
Bạch Dữ từ đầu chí cuối đều không rời mắt khỏi Bạch Đình, lúc nói lời này cũng vậy. Thế nhưng hành động, thái độ của hắn đối với một vị thiên vương như Mặc Diễm lại rất không đúng. Vậy mà Mặc Diễm lại xem như không thấy, chỉ giống Bạch Dữ, nhìn Bạch Đình.
Bạch Đình từ lúc hắn chỉ kiếm về phía Mặc Diễm đã ngẩng phắt đầu lên, muốn nói gì lại bị câu hỏi của hắn chặn họng. Hắn nhìn về phía thanh kiếm kia, trong mắt đều là mê mang.
"Thanh kiếm này là một thanh thiên binh."
Bạch Dữ đưa mắt nhìn trời nhàn nhạt nói. Tóc trắng bay phần phật, áo bào cũng bị khí tức quanh thân hắn thổi tung lên, cuộn trào không ngừng.
"Thiên trong hai chữ thiên binh này chính là thiên trong hai chữ thiên vương."
Hắn đè nặng hai chữ thiên vương, dọa người cực kỳ.
"Mỗi một thiên vương sau khi thân tử đạo tiêu không hề biến mất khỏi hỗn độn mà hóa thành một thanh thiên binh. Ngươi hiểu không?"
Bình luận facebook