Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Ý nghĩ muốn sống
Mới đầu hai người Túc gia cứ mãi đuổi theo nên không chú ý lắm tiểu yêu thú kia muốn chạy đi đâu, đến khi nhìn lại thì sợ hết hồn.
"Đừng chạy! Phía đó không đi được đâu!"
Túc Nam hô lên.
Bọn hắn cũng không phải muốn một món thịt thử được không.
Xung quanh người nghe tiếng gào của hắn thì tò mò quay đầu nhìn lại, sau khi hiểu rõ tình huống thì kinh ngạc không thôi.
Đối với tiểu yêu thú phía trước ngu ngốc, không chút ngừng lại mà đâm đầu về phía di chỉ trên không cũng lắc đầu bó tay.
Đó khác nào tìm đường chết.
Ai cũng biết trước khi di chỉ mở ra thì tự ý xông vào màn chắn, phản phệ thế nào khó mà lường được.
"Không nên!"
Túc Nam mắt thấy chỉ còn một chút nữa là tiểu yêu thú kia sẽ đâm vào màn chắn mà sắc mặt khó coi.
Mà Bạch Dữ đuổi tới đối với một màn này còn kinh hãi hơn.
"Bạch Cửu!"
Âm thanh không chút kiềm hãm nổ tung giữa khoảng không.
Mà Bạch Cửu chỉ kịp quay đầu nhìn về phía hắn thì toàn thân đã theo quán tính đâm vào màn chắn, biến mất.
"Phốc!"
Bạch Dữ không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo giữa không trung.
Mười dặm xung quanh tu sĩ đều bị tiếng quát của hắn làm cho hộc máu, người ở không trung thì rớt hết xuống đất. Càng không nói đến hai người Túc Nam.
"Bạch Dữ! Ngươi không vào được đâu!"
Hỏa Phong cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn còn chưa ổn định thân hình đã nhìn thấy Bạch Dữ lao về phía di chỉ trên không kia. Tư thái giống như muốn tự sát kia khiến hắn tái mặt hét lớn lên.
Bạch Dữ không chút để ý cứ thế lao tới.
Bùm!
Y như rằng, màn chắn bắn ra một đạo công kích ngay khi Bạch dữ chạm đến nó.
Nhưng Bạch Dữ cũng không phải kẻ tầm thường, hắn nghiêng thân né tránh.
Ầm ầm!
Một tia công kích đó nổ tung trên mặt biển, âm thanh long trời lỡ đất khiến đám người tái mặt trách đi.
Bạch Dữ sau khi né ra thì ngừng ở đó, sắc mặt lạnh tanh nhìn di chỉ cổ thành hiện hữu ngay trước mắt, tâm như hàn đàm trăm vạn năm.
Bên trong màn chắc, Bạch Cửu hoảng loạn nhìn xung quanh.
Nó muốn quay đầu lại xông ra ngoài nhưng phía sau nào có cái màn chắn nào. Nơi nó đang đứng là một thần điện thật lớn, đối với nó nhỏ bé như vậy là cực kỳ khổng lồ.
Tình huống này dù nó ngốc cũng biết là giống như lần trước, khi nó cùng Bạch Dữ vào di tích động phủ bị truyền tống đi... Bạch Cửu đứng ngốc ở nơi đó, nước mắt xoát xoát mà rơi xuống.
Bạch Dữ...
Bạch Dữ...
Tiểu chuột nhỏ nằm trên mặt đất khóc đến thê thảm, nhưng Bạch Dữ của nó cũng không xuất hiện.
Nó biết Bạch Dữ để nó ở lại là vì nghĩ cho an nguy của nó, nhưng nó không muốn cùng Bạch Dữ tách ra. Nhìn biểu hiện của Bạch Dữ lúc nghe nói đến di chỉ cổ thành này, lại thêm Bạch Dữ muốn cùng nó tách ra, Bạch Cửu cảm thấy bất an lạ thường. Chính vì vậy nó mới không thỏa hiệp cùng Bạch Dữ.
Nếu để cho nó lại lựa chọn một lần nữa, nó cũng sẽ chọn chạy đi tìm Bạch Dữ...
Bạch Cửu khóc mệt. Nó nằm trên đất suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.
Lúc chạy trốn nó không kịp nghĩ di tích đã mở ra hay chưa, nó chỉ nghĩ Bạch Dữ nhất định đến nơi này nên mới không ngần ngại mà xông vào.
Lúc này ngẫm lại, di chỉ có lẽ còn chưa mở ra.
Nhưng nó lại vào được rồi... Nếu nó chưa mở thì bây giờ Bạch Cửu nó đã bị màn chắn phản phệ mà chết rồi. Nếu không chết cũng bị trọng thương, tệ hơn nữa là yêu đan bị hủy. Đồng nghĩa với việc nó không thể tu luyện nữa, không thể về nhà. Quan trọng nhất là, không thể cùng Bạch Dữ sống được dài dài... Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nó run rẩy, khổ sở.
Lần đầu tiên trong đời Bạch Cửu ý thức được nó muốn sống như thế nào. Nó muốn cùng Bạch Dữ sống đến khi nào Bạch Dữ chết đi nó sẽ chết theo. Về nhà ý nghĩ cũng không còn đè nặng như vậy nữa.
Tất nhiên nó sẽ không quên, nhưng nó sẽ không rời bỏ Bạch Dữ.
Cho dù là ở thế thú thì đối với nó Bạch Dữ mới là quan trọng nhất. Người cùng nó sống chung, cùng nó sinh ra đời sau. Nó muốn sinh cho Bạch Dữ một đám rồng nhỏ, nó muốn cùng Bạch Dữ làm thật nhiều thứ. Nó muốn sống.
Vậy nên nó cần phải sống sót trước khi gặp lại Bạch Dữ.
Bạch Cửu nghĩ đủ rồi, nó bò dậy đưa mắt nhìn xung quanh.
Chắc chắn Bạch Dữ sẽ vào đây tìm nó. Giống như lần trước, nó chỉ cần ở một nơi an toàn đợi Bạch Dữ đến tìm nó, còn có dưỡng thương.
Bạch Cửu muốn bay lên trên nhìn xem, nhưng không được. Nó nhận ra nơi này cũng cấm bay.
Nó phốc phốc mà trèo lên một cây cột bên cạnh đại điện trên không, dõi mắt nhìn.
Lúc nó ở ngoài chỉ nhìn thấy một thần điện rách nát đổ vỡ. Bây giờ, khi nó đứng ở đây nhìn ra thì không chỉ có nơi này, xung quanh còn có mấy tòa đại điện khác nữa. So với thần điện nơi nó đứng thì giống nơi cho người ở hơn.
Còn nơi này của nó chỉ có duy nhất đại điện này. Tuy nó đẹp hơn so với bên ngoài nhìn thấy nhưng cô quạnh, tiêu điều, một bóng người cũng không có.
Bạch Cửu lại đưa mắt nhìn vào đại điện. So với tế đàn trong di tích động phủ thì nó trang nghiêm lộng lẫy hơn nhiều. Sàn nhà sáng bóng, những chiếc ghế tinh xảo đầy uy nghiêm. Đặc biệt là chiếc ghế lớn ở trên cao giữa đại điện kia, còn có... Nam nhân mặc giáp y màu bạc, tay cầm một thanh kiếm thật lớn. Ngũ quan sống động như thật, ánh mắt cũng rất có hồn. Nhưng cũng chỉ là tượng đá...
Bạch Cửu tiếc hận trong lòng mà rũ mắt trèo xuống khỏi cột đá.
Vậy nên nó nhìn không thấy bức tượng đá kia đối với nó trừng mắt một cái.
Bạch Cửu đánh một cái rùng mình, cảm giác bị người dòm ngó khiến nó sợ hết hồn đưa mắt nhìn quanh.
Nó thử đưa thần thức ra, dù chỉ mở được tầm một trượng quanh người nhưng nó cũng không có phát hiện ai cả. Hay là nó lầm rồi? Là do nó gan nhỏ, tự mình dọa mình?
Bạch Cửu lại cẩn thận quan sát một lượt, tuy không tìm được đến thứ gì nhưng nó nhìn thấy nơi tốt để ở lại.
Phía sau chiếc ghế lớn kia có một khoảng trống kín đáo, ngay bên dưới chân bức tượng.
Chọn được chỗ rồi, nó lần mò bò lên.
Tuy không thể bay được nhưng nó vẫn có thể xử dụng phong linh căn, thành công nhảy phốc lên cái ghế lớn giữa đại điện kia.
Bạch Cửu thở ra một hơi, nhưng còn chưa đợi nó nhảy ra phía sau cái ghế thì một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, Bạch Cửu chưa kịp kêu một tiếng đã biến mất khỏi ghế lớn.
...
Bên ngoài di chỉ cổ thành, Bạch Dữ sát khí quanh thân mà tỏa định hai kẻ chủ mưu đẩy tiểu chuột của hắn vào đường cùng.
Vốn dĩ hắn còn ở nghĩ điên cuồng cùng màn chắn kia cứng chọi cứng một phen, tuy đối với việc Bạch Cửu không bị màn chắn chặn lại cùng phản phệ, nhưng một mình nó ở trong nơi nguy hiểm như vậy sao có thể khiến hắn an tâm cho được.
Thời gian từng chút một trôi qua hắn luôn lo sợ bản thân sẽ không rõ mà hộc máu trọng thương bởi vì tiểu chuột ở bên trong bị tổn hại. Nhưng sau đó hắn lại cảm nhận được đến tâm tình bi thương của tiểu chuột, còn có tiếng gọi đầy nhớ nhung quyến luyến của nó. Hắn chỉ thấy ruột gan mình dứt hết ra, điên cuồng ở trong lòng đáp lại nó. Lần đầu hắn chủ động đối với nó mở ra liên kết đạo lữ, chỉ vì muốn an ủi cái tiểu chuột nhỏ ngốc nghếch kia.
......................................................................
"Đừng chạy! Phía đó không đi được đâu!"
Túc Nam hô lên.
Bọn hắn cũng không phải muốn một món thịt thử được không.
Xung quanh người nghe tiếng gào của hắn thì tò mò quay đầu nhìn lại, sau khi hiểu rõ tình huống thì kinh ngạc không thôi.
Đối với tiểu yêu thú phía trước ngu ngốc, không chút ngừng lại mà đâm đầu về phía di chỉ trên không cũng lắc đầu bó tay.
Đó khác nào tìm đường chết.
Ai cũng biết trước khi di chỉ mở ra thì tự ý xông vào màn chắn, phản phệ thế nào khó mà lường được.
"Không nên!"
Túc Nam mắt thấy chỉ còn một chút nữa là tiểu yêu thú kia sẽ đâm vào màn chắn mà sắc mặt khó coi.
Mà Bạch Dữ đuổi tới đối với một màn này còn kinh hãi hơn.
"Bạch Cửu!"
Âm thanh không chút kiềm hãm nổ tung giữa khoảng không.
Mà Bạch Cửu chỉ kịp quay đầu nhìn về phía hắn thì toàn thân đã theo quán tính đâm vào màn chắn, biến mất.
"Phốc!"
Bạch Dữ không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo giữa không trung.
Mười dặm xung quanh tu sĩ đều bị tiếng quát của hắn làm cho hộc máu, người ở không trung thì rớt hết xuống đất. Càng không nói đến hai người Túc Nam.
"Bạch Dữ! Ngươi không vào được đâu!"
Hỏa Phong cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn còn chưa ổn định thân hình đã nhìn thấy Bạch Dữ lao về phía di chỉ trên không kia. Tư thái giống như muốn tự sát kia khiến hắn tái mặt hét lớn lên.
Bạch Dữ không chút để ý cứ thế lao tới.
Bùm!
Y như rằng, màn chắn bắn ra một đạo công kích ngay khi Bạch dữ chạm đến nó.
Nhưng Bạch Dữ cũng không phải kẻ tầm thường, hắn nghiêng thân né tránh.
Ầm ầm!
Một tia công kích đó nổ tung trên mặt biển, âm thanh long trời lỡ đất khiến đám người tái mặt trách đi.
Bạch Dữ sau khi né ra thì ngừng ở đó, sắc mặt lạnh tanh nhìn di chỉ cổ thành hiện hữu ngay trước mắt, tâm như hàn đàm trăm vạn năm.
Bên trong màn chắc, Bạch Cửu hoảng loạn nhìn xung quanh.
Nó muốn quay đầu lại xông ra ngoài nhưng phía sau nào có cái màn chắn nào. Nơi nó đang đứng là một thần điện thật lớn, đối với nó nhỏ bé như vậy là cực kỳ khổng lồ.
Tình huống này dù nó ngốc cũng biết là giống như lần trước, khi nó cùng Bạch Dữ vào di tích động phủ bị truyền tống đi... Bạch Cửu đứng ngốc ở nơi đó, nước mắt xoát xoát mà rơi xuống.
Bạch Dữ...
Bạch Dữ...
Tiểu chuột nhỏ nằm trên mặt đất khóc đến thê thảm, nhưng Bạch Dữ của nó cũng không xuất hiện.
Nó biết Bạch Dữ để nó ở lại là vì nghĩ cho an nguy của nó, nhưng nó không muốn cùng Bạch Dữ tách ra. Nhìn biểu hiện của Bạch Dữ lúc nghe nói đến di chỉ cổ thành này, lại thêm Bạch Dữ muốn cùng nó tách ra, Bạch Cửu cảm thấy bất an lạ thường. Chính vì vậy nó mới không thỏa hiệp cùng Bạch Dữ.
Nếu để cho nó lại lựa chọn một lần nữa, nó cũng sẽ chọn chạy đi tìm Bạch Dữ...
Bạch Cửu khóc mệt. Nó nằm trên đất suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.
Lúc chạy trốn nó không kịp nghĩ di tích đã mở ra hay chưa, nó chỉ nghĩ Bạch Dữ nhất định đến nơi này nên mới không ngần ngại mà xông vào.
Lúc này ngẫm lại, di chỉ có lẽ còn chưa mở ra.
Nhưng nó lại vào được rồi... Nếu nó chưa mở thì bây giờ Bạch Cửu nó đã bị màn chắn phản phệ mà chết rồi. Nếu không chết cũng bị trọng thương, tệ hơn nữa là yêu đan bị hủy. Đồng nghĩa với việc nó không thể tu luyện nữa, không thể về nhà. Quan trọng nhất là, không thể cùng Bạch Dữ sống được dài dài... Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nó run rẩy, khổ sở.
Lần đầu tiên trong đời Bạch Cửu ý thức được nó muốn sống như thế nào. Nó muốn cùng Bạch Dữ sống đến khi nào Bạch Dữ chết đi nó sẽ chết theo. Về nhà ý nghĩ cũng không còn đè nặng như vậy nữa.
Tất nhiên nó sẽ không quên, nhưng nó sẽ không rời bỏ Bạch Dữ.
Cho dù là ở thế thú thì đối với nó Bạch Dữ mới là quan trọng nhất. Người cùng nó sống chung, cùng nó sinh ra đời sau. Nó muốn sinh cho Bạch Dữ một đám rồng nhỏ, nó muốn cùng Bạch Dữ làm thật nhiều thứ. Nó muốn sống.
Vậy nên nó cần phải sống sót trước khi gặp lại Bạch Dữ.
Bạch Cửu nghĩ đủ rồi, nó bò dậy đưa mắt nhìn xung quanh.
Chắc chắn Bạch Dữ sẽ vào đây tìm nó. Giống như lần trước, nó chỉ cần ở một nơi an toàn đợi Bạch Dữ đến tìm nó, còn có dưỡng thương.
Bạch Cửu muốn bay lên trên nhìn xem, nhưng không được. Nó nhận ra nơi này cũng cấm bay.
Nó phốc phốc mà trèo lên một cây cột bên cạnh đại điện trên không, dõi mắt nhìn.
Lúc nó ở ngoài chỉ nhìn thấy một thần điện rách nát đổ vỡ. Bây giờ, khi nó đứng ở đây nhìn ra thì không chỉ có nơi này, xung quanh còn có mấy tòa đại điện khác nữa. So với thần điện nơi nó đứng thì giống nơi cho người ở hơn.
Còn nơi này của nó chỉ có duy nhất đại điện này. Tuy nó đẹp hơn so với bên ngoài nhìn thấy nhưng cô quạnh, tiêu điều, một bóng người cũng không có.
Bạch Cửu lại đưa mắt nhìn vào đại điện. So với tế đàn trong di tích động phủ thì nó trang nghiêm lộng lẫy hơn nhiều. Sàn nhà sáng bóng, những chiếc ghế tinh xảo đầy uy nghiêm. Đặc biệt là chiếc ghế lớn ở trên cao giữa đại điện kia, còn có... Nam nhân mặc giáp y màu bạc, tay cầm một thanh kiếm thật lớn. Ngũ quan sống động như thật, ánh mắt cũng rất có hồn. Nhưng cũng chỉ là tượng đá...
Bạch Cửu tiếc hận trong lòng mà rũ mắt trèo xuống khỏi cột đá.
Vậy nên nó nhìn không thấy bức tượng đá kia đối với nó trừng mắt một cái.
Bạch Cửu đánh một cái rùng mình, cảm giác bị người dòm ngó khiến nó sợ hết hồn đưa mắt nhìn quanh.
Nó thử đưa thần thức ra, dù chỉ mở được tầm một trượng quanh người nhưng nó cũng không có phát hiện ai cả. Hay là nó lầm rồi? Là do nó gan nhỏ, tự mình dọa mình?
Bạch Cửu lại cẩn thận quan sát một lượt, tuy không tìm được đến thứ gì nhưng nó nhìn thấy nơi tốt để ở lại.
Phía sau chiếc ghế lớn kia có một khoảng trống kín đáo, ngay bên dưới chân bức tượng.
Chọn được chỗ rồi, nó lần mò bò lên.
Tuy không thể bay được nhưng nó vẫn có thể xử dụng phong linh căn, thành công nhảy phốc lên cái ghế lớn giữa đại điện kia.
Bạch Cửu thở ra một hơi, nhưng còn chưa đợi nó nhảy ra phía sau cái ghế thì một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, Bạch Cửu chưa kịp kêu một tiếng đã biến mất khỏi ghế lớn.
...
Bên ngoài di chỉ cổ thành, Bạch Dữ sát khí quanh thân mà tỏa định hai kẻ chủ mưu đẩy tiểu chuột của hắn vào đường cùng.
Vốn dĩ hắn còn ở nghĩ điên cuồng cùng màn chắn kia cứng chọi cứng một phen, tuy đối với việc Bạch Cửu không bị màn chắn chặn lại cùng phản phệ, nhưng một mình nó ở trong nơi nguy hiểm như vậy sao có thể khiến hắn an tâm cho được.
Thời gian từng chút một trôi qua hắn luôn lo sợ bản thân sẽ không rõ mà hộc máu trọng thương bởi vì tiểu chuột ở bên trong bị tổn hại. Nhưng sau đó hắn lại cảm nhận được đến tâm tình bi thương của tiểu chuột, còn có tiếng gọi đầy nhớ nhung quyến luyến của nó. Hắn chỉ thấy ruột gan mình dứt hết ra, điên cuồng ở trong lòng đáp lại nó. Lần đầu hắn chủ động đối với nó mở ra liên kết đạo lữ, chỉ vì muốn an ủi cái tiểu chuột nhỏ ngốc nghếch kia.
......................................................................
Bình luận facebook