Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Bày tỏ với Đông Ninh
Tiểu chút chít, bây giờ ta không thể đến chỗ ngươi. Ta cũng không muốn ngươi đến đây.
Bạch Dữ nói với nó.
Sự bất lực này khiến hắn rất khó chịu nhưng cũng phải suy nghĩ chu toàn. Nếu không, không chỉ hắn mà cả Bạch Cửu cũng sẽ nguy hiểm.
Vậy bao giờ ta mới gặp được ngươi?
Bạch Cửu ỉu xìu hỏi.
Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ cố gắng khôi phục lại tu vi. Bạch Cửu, trước khi ta đến tìm ngươi thì ngươi không được làm liều.
Bạch Dữ cẩn thận dặn dò nó.
Bạch Cửu tất nhiên sẽ nghe lời hắn, nhưng lỡ người ta đánh đến cửa nhà thì sao? Nó cũng không thể bỏ mặc hai ông cháu Đông gia.
Ngươi kêu họ đến Thánh thành của Cổ Thiên Điện gặp ta, ta đưa cho ngươi đan dược trị thương nguyên thần.
Bạch Dữ ngẫm nghĩ rồi nói.
Hiện tại hắn không đi được nhưng có thể đưa đồ ra ngoài. Tất nhiên là bí mật đưa. Hắn không muốn để cho ai biết tiểu chuột có liên quan đến hắn, nhất là cái nữ nhân điên kia.1
Bạch Cửu nghe hắn nói thì nghệch mặt ra.
Tại sao Bạch Dữ lại ở đó? Hắn nói không thể đi, là không đi được hay sao?
Bạch Dữ, sao ngươi lại ở đó?
Không hiểu tại sao nhưng nó cảm thấy bất an lắm, nên nó không kiềm được mà hỏi.
Bạch Dữ nghe nó hỏi thì có chút không biết nói sao. Cái chuyện bị cưỡng ép mất mặt này có gì hay mà rêu rao. Nhưng tiểu chút chít này lại rất nhạy cảm với những thứ liên quan đến hắn, lỡ nó lại suy nghĩ vẩn vơ rồi thương tâm thì...
Tiểu chút chít, dù có chuyện gì ngươi cũng phải tin tưởng ta, biết không?
Bạch Cửu nghe hắn nói thì bĩu môi, có chuyện giấu nó lại muốn nó tin tưởng. Dù rằng nó sẽ không từ bỏ Bạch Dữ nhưng mà...
Bạch Dữ... Ngươi nhất định phải đến tìm ta đó...
Bạch Cửu đáng thương nói.
Tiểu chút chít, ta sẽ không bỏ ngươi. Nếu ngươi khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong thì cũng có thể đến đây tìm ta, nhưng trước lúc đó thì không được. Ở đây không phải Bắc Thần đại lục, quan trọng là bảo toàn tính mạng, ngươi hiểu không? Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.
Bạch Dữ nghiêm túc cùng nó giảng.
Bạch Cửu đôi mắt mờ mịt đi, nó biết Bạch Dữ nếu không có chuyện thì không lý nào lại bắt nó đợi. Nếu hắn đã nói vậy thì nó sẽ không gây phiền toái cho hắn, ngoan ngoãn dưỡng thương.
Ta nhớ rồi, Bạch Dữ.
Tiểu chuột buồn bã nói.
Tuy Bạch Dữ đã nói nhờ người đến Thánh thành của Cổ Thiên Điện tìm hắn lấy dược, nhưng Bạch Cửu không biết nơi này cách Thánh thành bao xa. Lại thêm... Nó nên làm sao để hai ông cháu này giúp nó đây?
Bạch Cửu nằm một đêm, đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới quyết định trước câu thông cùng Đông Ninh.
Đứa nhỏ này tâm tính thiện lương, chắc là sẽ chịu giúp nó đi.
...
Sáng hôm sau, khi Đông gia gia lại ra biển, Bạch Cửu mới cùng Đông Ninh nói chuyện.
Đông Ninh mỗi sáng sớm đều sẽ ngồi trên bãi biển trước nhà để cảm ngộ thiên địa linh khí.
"Chít."
Đông Ninh đang tĩnh tâm thì nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, nó theo bản năng mở mắt ra.
Bình thường tiểu chuột rất ít khi kêu, mà lúc này nó nên ở trong ổ chăn ngủ mới đúng. Sao lúc này nó lại ra ngoài?
Đông Ninh vừa mắt mở ra đã nhìn thấy tiểu chuột đứng trên bãi cát nhìn nó.
"Tiểu Tiểu, sao ngươi ra đây?"
Đông Ninh vừa vui vừa khó hiểu hỏi.
Bạch Cửu nhìn nó thật lâu không nói, ở trong lòng lại lắc đầu. Tối qua đã nghĩ xong rồi, nó phải cùng Đông Ninh nói chuyện. Nhưng muốn nói chuyện thì nó phải biến về hình người. Nghĩ lại, nếu nguyên thần của nó không bị thương thì tốt rồi, nó có thể dùng nguyên thần nói chuyện với Đông Ninh.
Không đắn đo nhiều nữa, Bạch Cửu ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Đông Ninh trở lại hình người.
Đông Ninh trợn to mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp, được ánh sáng mặt trời lúc sớm mai chiếu đến dương quang rực rỡ thì ngốc.
Đông Ninh ở trong lòng nghĩ có phải mình hoa mắt rồi không, nhưng tiểu chuột trên đất đã biến mất, đổi lại là thiếu niên. Dù là sáng sớm nhưng nó cũng tỉnh táo, không có mớ ngủ...
Bạch Cửu biến về xong cũng không nói gì mà ngồi xuống bãi biển, đợi cho Đông Ninh tiếp thu sự tình.
Đông Ninh lén lút nhìn thiếu niên tuổi tác có lẽ lớn hơn mình, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ. Nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu:
"Ngươi là... Tiểu Tiểu?"
Bạch Cửu nghe cái cách nó hỏi thì trề môi nhíu mày nhìn nó.
"Ta gọi Bạch Cửu."
Bạch Cửu sửa lại cho đúng, cứ để đứa nhỏ này gọi Tiểu Tiểu hoài nó cũng mệt mỏi.
Đông Ninh nghe giọng nói có chút bực bội của nó thì ngẩn ra, lúc này mới hiểu, thì ra tiểu chuột không thích nó gọi là Tiểu Tiểu. Nhưng dù vậy tiểu chuột cũng chưa từng phản bác.
Lại thêm... Tiểu chuột có thể biến thân, nhưng nó không biến mà cứ im lặng làm một tiểu chuột như thế. Vậy mà hôm nay lại...
"Ngươi cũng đoán được đi, ta là yêu thú. Cũng không phải một tiểu yêu mới tu luyện, ta đã có thể biến thân."
Bạch Cửu không muốn để Đông Ninh đoán già đoán non lại hiểu lầm lung tung, nó nói luôn.
Đông Ninh bị lời nói của nó kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, lại kinh ngạc không thôi.
Yêu thú có thể biến thân nó biết, nhưng đó không phải là nói... Tiểu chuột là yêu thú cấp bảy trở lên sao...
"Vậy sao lâu nay ngươi vẫn không nói chuyện?"
Còn phải biến thân mới chịu nói?
Không phải ở trong hình thú nói nó mới gây chấn động hơn sao?
Bạch Cửu nếu biết nó nghĩ như vậy đảm bảo sẽ trợn trắng mắt, đứa nhỏ này đầu óc cũng tiếp thu nhanh quá, còn nghĩ được nhiều như vậy.
Chuyện không ở trong thú hình nói... Cái này, chỉ đơn giản là do Bạch Cửu không thích mà thôi.
Nó cảm thấy nó vẫn là thú nhân, dù không tu luyện thì nó vẫn có thể biến thân. Nên cho dù sau này nó có thể nói chuyện trong hình thú thì nó cũng không nói, mà thích chít chít vậy đó. Chuyện này Bạch Dữ cũng từng hỏi, nhưng nó chỉ nói không thích.
Sau lại, Bạch Cửu cũng không nhớ chuyện mình ở trong thú hình có thể nói nữa. Nhưng nguyên nhân hiện tại là do nguyên thần của nó thôi.
"Ta bị thương. Vốn dĩ ta chỉ muốn nương nhờ nơi này để dưỡng thương, cũng không muốn làm các người biết."
Bạch Cửu bĩu môi nói. Còn không phải do hai ông cháu nhà này không đủ khả năng cho nó một nơi an toàn sao.
"Vậy ngươi..."
Đông Ninh ngập ngùng hỏi.
Đối phương không muốn tiết lộ chuyện này nó hiểu. Yêu thú dù sao cũng không thân cận cùng loài người. Dù tiểu chuột so với những yêu thú khác đáng yêu lại thuần lương hơn thì nó cũng sẽ tránh con người. Hoặc để cho họ biết nó khác với tiểu thú bình thường.
"Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Đổi lại, ta có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn."
Bạch Cửu nghiêm túc nhìn nó giảng.
Bạch Cửu thiếu niên lúc này được ánh nắng chiếu vào, giống như một tinh linh của thiên địa. Đông Ninh nhìn đến ngây ngốc.
Tiểu chuột biến hình, không ngờ lại xinh đẹp như vậy... Dù nhìn vào vẫn có chút ngây thơ.
Nhưng vẻ ngây thơ này lại khiến cho Đông Ninh tin tưởng lời nó nói.
Sau khi ngây ngốc xong Đông Ninh mới ý thức được lời nói của Bạch Cửu, nó mở to hai mắt nhìn Bạch Cửu.
"Ngươi... Nói thật sao?"
Đông Ninh lắp bắp dò hỏi lại.
Tu luyện luôn là việc khiến nó sầu não. Ở trên con đường tu luyện, dù nó có thật nhiều cố gắng nhưng nó lại không có rất nhiều thứ. Tài nguyên, căn cốt.. Chỉ một cái thôi cũng khiến nó không thể tiến tới trước. Mà nó lại có rất nhiều chuyện muốn làm.
................................................................
Bạch Dữ nói với nó.
Sự bất lực này khiến hắn rất khó chịu nhưng cũng phải suy nghĩ chu toàn. Nếu không, không chỉ hắn mà cả Bạch Cửu cũng sẽ nguy hiểm.
Vậy bao giờ ta mới gặp được ngươi?
Bạch Cửu ỉu xìu hỏi.
Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ cố gắng khôi phục lại tu vi. Bạch Cửu, trước khi ta đến tìm ngươi thì ngươi không được làm liều.
Bạch Dữ cẩn thận dặn dò nó.
Bạch Cửu tất nhiên sẽ nghe lời hắn, nhưng lỡ người ta đánh đến cửa nhà thì sao? Nó cũng không thể bỏ mặc hai ông cháu Đông gia.
Ngươi kêu họ đến Thánh thành của Cổ Thiên Điện gặp ta, ta đưa cho ngươi đan dược trị thương nguyên thần.
Bạch Dữ ngẫm nghĩ rồi nói.
Hiện tại hắn không đi được nhưng có thể đưa đồ ra ngoài. Tất nhiên là bí mật đưa. Hắn không muốn để cho ai biết tiểu chuột có liên quan đến hắn, nhất là cái nữ nhân điên kia.1
Bạch Cửu nghe hắn nói thì nghệch mặt ra.
Tại sao Bạch Dữ lại ở đó? Hắn nói không thể đi, là không đi được hay sao?
Bạch Dữ, sao ngươi lại ở đó?
Không hiểu tại sao nhưng nó cảm thấy bất an lắm, nên nó không kiềm được mà hỏi.
Bạch Dữ nghe nó hỏi thì có chút không biết nói sao. Cái chuyện bị cưỡng ép mất mặt này có gì hay mà rêu rao. Nhưng tiểu chút chít này lại rất nhạy cảm với những thứ liên quan đến hắn, lỡ nó lại suy nghĩ vẩn vơ rồi thương tâm thì...
Tiểu chút chít, dù có chuyện gì ngươi cũng phải tin tưởng ta, biết không?
Bạch Cửu nghe hắn nói thì bĩu môi, có chuyện giấu nó lại muốn nó tin tưởng. Dù rằng nó sẽ không từ bỏ Bạch Dữ nhưng mà...
Bạch Dữ... Ngươi nhất định phải đến tìm ta đó...
Bạch Cửu đáng thương nói.
Tiểu chút chít, ta sẽ không bỏ ngươi. Nếu ngươi khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong thì cũng có thể đến đây tìm ta, nhưng trước lúc đó thì không được. Ở đây không phải Bắc Thần đại lục, quan trọng là bảo toàn tính mạng, ngươi hiểu không? Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.
Bạch Dữ nghiêm túc cùng nó giảng.
Bạch Cửu đôi mắt mờ mịt đi, nó biết Bạch Dữ nếu không có chuyện thì không lý nào lại bắt nó đợi. Nếu hắn đã nói vậy thì nó sẽ không gây phiền toái cho hắn, ngoan ngoãn dưỡng thương.
Ta nhớ rồi, Bạch Dữ.
Tiểu chuột buồn bã nói.
Tuy Bạch Dữ đã nói nhờ người đến Thánh thành của Cổ Thiên Điện tìm hắn lấy dược, nhưng Bạch Cửu không biết nơi này cách Thánh thành bao xa. Lại thêm... Nó nên làm sao để hai ông cháu này giúp nó đây?
Bạch Cửu nằm một đêm, đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới quyết định trước câu thông cùng Đông Ninh.
Đứa nhỏ này tâm tính thiện lương, chắc là sẽ chịu giúp nó đi.
...
Sáng hôm sau, khi Đông gia gia lại ra biển, Bạch Cửu mới cùng Đông Ninh nói chuyện.
Đông Ninh mỗi sáng sớm đều sẽ ngồi trên bãi biển trước nhà để cảm ngộ thiên địa linh khí.
"Chít."
Đông Ninh đang tĩnh tâm thì nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, nó theo bản năng mở mắt ra.
Bình thường tiểu chuột rất ít khi kêu, mà lúc này nó nên ở trong ổ chăn ngủ mới đúng. Sao lúc này nó lại ra ngoài?
Đông Ninh vừa mắt mở ra đã nhìn thấy tiểu chuột đứng trên bãi cát nhìn nó.
"Tiểu Tiểu, sao ngươi ra đây?"
Đông Ninh vừa vui vừa khó hiểu hỏi.
Bạch Cửu nhìn nó thật lâu không nói, ở trong lòng lại lắc đầu. Tối qua đã nghĩ xong rồi, nó phải cùng Đông Ninh nói chuyện. Nhưng muốn nói chuyện thì nó phải biến về hình người. Nghĩ lại, nếu nguyên thần của nó không bị thương thì tốt rồi, nó có thể dùng nguyên thần nói chuyện với Đông Ninh.
Không đắn đo nhiều nữa, Bạch Cửu ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Đông Ninh trở lại hình người.
Đông Ninh trợn to mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp, được ánh sáng mặt trời lúc sớm mai chiếu đến dương quang rực rỡ thì ngốc.
Đông Ninh ở trong lòng nghĩ có phải mình hoa mắt rồi không, nhưng tiểu chuột trên đất đã biến mất, đổi lại là thiếu niên. Dù là sáng sớm nhưng nó cũng tỉnh táo, không có mớ ngủ...
Bạch Cửu biến về xong cũng không nói gì mà ngồi xuống bãi biển, đợi cho Đông Ninh tiếp thu sự tình.
Đông Ninh lén lút nhìn thiếu niên tuổi tác có lẽ lớn hơn mình, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ. Nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu:
"Ngươi là... Tiểu Tiểu?"
Bạch Cửu nghe cái cách nó hỏi thì trề môi nhíu mày nhìn nó.
"Ta gọi Bạch Cửu."
Bạch Cửu sửa lại cho đúng, cứ để đứa nhỏ này gọi Tiểu Tiểu hoài nó cũng mệt mỏi.
Đông Ninh nghe giọng nói có chút bực bội của nó thì ngẩn ra, lúc này mới hiểu, thì ra tiểu chuột không thích nó gọi là Tiểu Tiểu. Nhưng dù vậy tiểu chuột cũng chưa từng phản bác.
Lại thêm... Tiểu chuột có thể biến thân, nhưng nó không biến mà cứ im lặng làm một tiểu chuột như thế. Vậy mà hôm nay lại...
"Ngươi cũng đoán được đi, ta là yêu thú. Cũng không phải một tiểu yêu mới tu luyện, ta đã có thể biến thân."
Bạch Cửu không muốn để Đông Ninh đoán già đoán non lại hiểu lầm lung tung, nó nói luôn.
Đông Ninh bị lời nói của nó kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, lại kinh ngạc không thôi.
Yêu thú có thể biến thân nó biết, nhưng đó không phải là nói... Tiểu chuột là yêu thú cấp bảy trở lên sao...
"Vậy sao lâu nay ngươi vẫn không nói chuyện?"
Còn phải biến thân mới chịu nói?
Không phải ở trong hình thú nói nó mới gây chấn động hơn sao?
Bạch Cửu nếu biết nó nghĩ như vậy đảm bảo sẽ trợn trắng mắt, đứa nhỏ này đầu óc cũng tiếp thu nhanh quá, còn nghĩ được nhiều như vậy.
Chuyện không ở trong thú hình nói... Cái này, chỉ đơn giản là do Bạch Cửu không thích mà thôi.
Nó cảm thấy nó vẫn là thú nhân, dù không tu luyện thì nó vẫn có thể biến thân. Nên cho dù sau này nó có thể nói chuyện trong hình thú thì nó cũng không nói, mà thích chít chít vậy đó. Chuyện này Bạch Dữ cũng từng hỏi, nhưng nó chỉ nói không thích.
Sau lại, Bạch Cửu cũng không nhớ chuyện mình ở trong thú hình có thể nói nữa. Nhưng nguyên nhân hiện tại là do nguyên thần của nó thôi.
"Ta bị thương. Vốn dĩ ta chỉ muốn nương nhờ nơi này để dưỡng thương, cũng không muốn làm các người biết."
Bạch Cửu bĩu môi nói. Còn không phải do hai ông cháu nhà này không đủ khả năng cho nó một nơi an toàn sao.
"Vậy ngươi..."
Đông Ninh ngập ngùng hỏi.
Đối phương không muốn tiết lộ chuyện này nó hiểu. Yêu thú dù sao cũng không thân cận cùng loài người. Dù tiểu chuột so với những yêu thú khác đáng yêu lại thuần lương hơn thì nó cũng sẽ tránh con người. Hoặc để cho họ biết nó khác với tiểu thú bình thường.
"Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Đổi lại, ta có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn."
Bạch Cửu nghiêm túc nhìn nó giảng.
Bạch Cửu thiếu niên lúc này được ánh nắng chiếu vào, giống như một tinh linh của thiên địa. Đông Ninh nhìn đến ngây ngốc.
Tiểu chuột biến hình, không ngờ lại xinh đẹp như vậy... Dù nhìn vào vẫn có chút ngây thơ.
Nhưng vẻ ngây thơ này lại khiến cho Đông Ninh tin tưởng lời nó nói.
Sau khi ngây ngốc xong Đông Ninh mới ý thức được lời nói của Bạch Cửu, nó mở to hai mắt nhìn Bạch Cửu.
"Ngươi... Nói thật sao?"
Đông Ninh lắp bắp dò hỏi lại.
Tu luyện luôn là việc khiến nó sầu não. Ở trên con đường tu luyện, dù nó có thật nhiều cố gắng nhưng nó lại không có rất nhiều thứ. Tài nguyên, căn cốt.. Chỉ một cái thôi cũng khiến nó không thể tiến tới trước. Mà nó lại có rất nhiều chuyện muốn làm.
................................................................
Bình luận facebook