Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Tên béo kéo cô bé tới chỗ mọi người đang đứng rồi nói: “Lát nữa tao chuyền bóng cho mày, mày nhất định phải tận dụng mọi khả năng ghi điểm, biết chưa?”
Tịnh Trần nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu. Ném bóng vào rổ chắc là ném bóng vào cái vòng tròn kia rồi, có lẽ cũng giống như bình thường các sư điệt giúp sư thúc thu hoạch cây trồng ở sân sau, ném vào cái rổ kia là điều bắt buộc. Đương nhiên, bình thường cô bé toàn ném củ cải, bóng rổ tuy nặng hơn củ cải một chút, nhưng ở khoảng cách gần như vậy cơ mà. Một mẫu đất lớn như thế nào, sân bóng rộng bao nhiêu, sự khác biệt giữa hai thứ này mọi người đều có thể hiểu được.
Tịnh Trần đứng ngây ngốc ở đó, trận đấu vừa bắt đầu liền có người chuyền bóng cho cô bé, cô bé như con khỉ thuận tay liền ném quả bóng đi luôn, “bộp…” bóng vào rổ. Khóe miệng thiếu niên đeo kính và cả đám đồng đội của nó đều co rút, trên mặt toàn là vẻ coi thường, tên béo cũng như đồng đội của mình cũng đồng thời quỳ luôn.
“Mày ngốc à, mày ném bóng đi đâu vậy, sao lại tự ném vào rổ của đội mình!” Đầu Gỗ ở ngoài sân nghỉ ngơi tức giận dậm chân. Tên béo trừng mắt giận dữ với nó một cái rồi đi đến trước mặt Tịnh Trần, nhẹ nhàng khoác vai cô bé, dáng vẻ như một người anh trai tốt, hướng về phía rổ bên kia, nghiêm túc nói: “Người anh em, nhìn cho rõ đi, lát nữa nhận được bóng thì ném vào rổ bên kia.”
Tịnh Trần chớp mắt rồi gật đầu.
Trận đấu lại tiếp tục, mặc dù hình thể của tên béo nặng nề nhưng tay chân lại vô cùng linh hoạt, nó phối hợp cùng đồng đội xông về phía sân đối phương, vượt qua đối thủ, chuyền bóng, cuối cùng lại bị thiếu niên đeo kính cản lại. Tên béo vô thức chuyền bóng về phía Tịnh Trần. Kết quả, quay đầu nhìn vẫn thấy Tiểu Đầu Trọc ngây ngô đứng nguyên tại chỗ, tên béo giận tới mức xì khói lại không có thời gian để nói gì vì thiếu niên đeo kính đã chạy qua cướp được bóng. Tên béo chỉ đành nhanh chóng tổ chức phòng thủ, đồng thời tranh thủ xông lên gào to: “Đồ ngốc kia, mau cản nó lại, mau giành lại bóng.”
Tịnh Trần sững lại một chút rồi liền xông về phía thiếu niên đeo kính, thiếu niên đeo kính nhếch miệng. Sau đó bỗng dưng xoay người, chuyền bóng, khóe miệng đang nhếch lên liền cứng lại, cậu ta hoàn toàn không nhìn rõ hành động của Tiểu Đầu Trọc.
Rõ ràng cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà sau khi chuyền bóng đi thì Tiểu Đầu Trọc liền biến mất không thấy. Đợi đến khi cậu ta phản ứng lại liền nghe thấy một tiếng “bộp”, thiếu niên đeo kính quay đầu lại liền nhìn thấy Tịnh Trần đang… ngây ngốc cầm bóng đứng trên vạch kẻ.
Thiếu niên đeo kính cũng đứng nhìn tới đần ra, lấy được bóng không phải nên tranh thủ thời gian phản công hay sao? Thằng ngốc kia lại đứng ngơ ngẩn tại chỗ, rồi nhanh chóng bị bốn đối thủ vây lại, muốn chạy cũng không thể chạy được nữa.
Tên béo cũng quỳ luôn rồi, “Mẹ nó, đồ ngốc, mau chuyền bóng đi, mau đem bóng chạy đi, còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì vậy hả?”
Tịnh Trần mù mịt không biết chuyện gì, trong chớp chớp mắt, phồng miệng ấm ức, trẻ con dưới núi thật vô lí, cố tình gây sự, rõ ràng bé không làm gì cả tại sao lại nói bé sai… Sai chính bởi vì nhóc không làm gì cả đó, bé yêu à!
Tiểu Đầu Trọc bực bội hờn dỗi đem bóng ném ra sau người, “bộp” một tiếng, vào rổ rồi, vẫn là vào rổ đội mình.
Tên béo gần như sắp khóc rồi, thời khắc mấu chốt thế này, mày đừng hành động kỳ cục thế mà!
Thiếu niên đeo kính không nhịn được liền bật cười, ánh mắt tràn đầy “yêu mến” nhìn Tiểu Đầu Trọc, một tiếng còi vang lên trong sự thua cuộc của đội tên béo. Nó nghiến răng hận không thể ăn tươi nuốt sống cái dáng vẻ dương dương tự đắc của thiếu niên đeo kính, nhưng mà quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt to thuần khiết, sáng lấp lánh của Tịnh Trần, tức giận gì cũng bay mất, thật là oan nghiệt!.
Không ngờ cũng có lúc được nhìn thấy bộ dạng buồn bã của tên béo kiêu ngạo, thiếu niên đeo kính cảm thấy tâm trạng rất sảng khoái, liền giơ cánh tay kéo cổ nó, “Được rồi, đi thôi, tao mời mấy đứa ăn sáng, tiểu hòa thượng, em cũng đi nhé!”
Tịnh Trần lập tức cười tươi như hoa, từ sau khi xuống núi, đây là lần đầu tiên có người gọi bé là tiểu hòa thượng, bé liền có cảm tình ngay với thiếu niên đeo kính, thấu hiểu bản chất gì đó là có tiền đồ nhất.
Khuôn mặt Tiểu Đầu Trọc tinh tế, dáng vẻ đáng yêu, lại có chút ngơ ngơ, nụ cười rạng rỡ của cô bé trong phút chốc làm người khác lóa mắt, tên béo ra vẻ ghét bỏ, khịt khịt mũi, tai đỏ ửng hết lên, phụng phịu nói, “Ngốc thế này, dẫn nó theo làm gì?”
Thiếu niên đeo kính cũng bị nụ cười đó làm giật mình, mỉm cười dịu dàng nhìn Tịnh Trần, nói khẽ, “Thằng ngốc này, không nhìn thấy cú ném bóng cuối cùng của nó là ném ngược sao, ném bóng ngược mà chuẩn như vậy, nếu từ từ dạy dỗ thì chắc chắn sẽ trở thành vũ khí giết người đó.”
Lúc này tên béo mới nhớ lại, cú ném bóng ngược cuối cùng đầy vẻ tùy ý của Tiểu Đầu Trọc... chết tiệt, thiên tài nha!
Ngay lập tức hai mắt của tên béo nhìn Tiểu Đầu Trọc cũng sáng rực lên, nhưng Tiểu Đầu Tróc xét thấy thái độ của tên béo với mình vừa rồi rất thiếu thân thiện nên cô bé bĩu môi, chẳng thèm để ý đến ánh mắt nóng rực tên béo mà quay ra mỉm cười nhìn thiếu niên đeo kính.
Trong khu chuyên bán đồ ăn của con phố tuy không mang vẻ sang trọng xa hoa nhưng lại rất sạch sẽ và thoáng mát, có một nhóm khoảng hơn mười thiếu niên ngồi chiếm tới ba cái bàn, có vẻ là khách thường xuyên, bọn chúng kê bàn sát lại với nhau mà cũng không thấy chủ tiệm nói gì.
Thực đơn ăn sáng rất phong phú, các món như quẩy chiên giòn, bánh bao, bánh bao nước thịt, há cảo, trứng ốp la, sữa, súp… được bày khắp bàn, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường nhưng mỗi món đều rất tinh tế, không thua kém gì ở nhà hàng lớn với giá cả đắt hơn gấp ba lần so với các cửa hàng bán đồ ăn sáng khác, đám thiếu niên đã quá quen thuộc rồi.
Trong số những người ở đây, tên béo Hàn Hùng là ít tuổi nhất, mới có chín tuổi, nhưng nhìn thì lại có vẻ giống thiếu niên mười một tuổi. Nó và thiếu niên đeo kính mười một tuổi Lăng Phi là đứng đầu nhóm trẻ con, hai người thường xuyên hùa nhau gây chuyện, hôm nay Tiểu Tịnh Trần năm tuổi xuất hiện, hai người đột nhiên đều có cảm giác mình là người lớn.
Tên béo tốt bụng đẩy các món ngon ra trước mặt Tiểu Tịnh Trần, “Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào, không cần khách sáo đâu.”
Tuy nhiên, mấy món ăn ngon hầu như đều làm từ thịt, như món bánh bao Cẩu Bất Lý, bánh bao nước thịt, có điều, Tiểu Đầu Trọc là hòa thượng đấy biết không. Mặc dù đã xuống núi nhưng trong thâm tâm cô bé vẫn nghĩ mình là hòa thượng, hòa thượng thì không được ăn thức ăn mặn, ngó mấy đĩa trước mặt đều là những món có thịt, Tiểu Đầu Trọc bực mình trừng mắt nhìn tên béo khiến nó vô cùng hoang mang.
Lăng Phi đẩy gọng kính, kéo đĩa bánh bao ra xa, nói, “Em thích ăn gì thì cứ tự mình chọn đi.”
Tịnh Trần lại một lần nữa cảm thấy thiếu niên đeo kính đúng là người thấu tình đạt lý, “Em muốn ăn màn thầu với canh rau ạ!”
Thiếu niên đeo kính nhanh chóng gọi hai chiếc màn thầu, một bát canh đậu phụ, nghĩ rằng đứa bé như thế này ăn vậy là đủ no rồi.
Màn thầu trên núi đều là màn thầu đặc, một cái phải đến nửa cân, còn màn thầu dưới núi được nặn rất mỏng, trắng trắng bông bông trông rất xinh, Tịnh Trần cắn hai phát đã hết một cái, bốn phát đã ăn xong, liền liếm miệng nói, “Em vẫn chưa ăn no.”
Lăng Phi lập tức gọi thêm hai cái, Tịnh Trần tiếp tục cắn bốn phát ăn hết sạch, sau đó chớp chới đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Lăng Phi. Miệng Lăng Phi giật giật, lần này gọi bốn cái, Tịnh Trần cắn tám miếng đã giải quyết xong, lại nhìn nữa.
“Thêm bốn cái bánh bao.” Cổ họng Lăng Phi như bị bóp nghẹn.
Tịnh Trần chớp mắt, nghiêm túc nói, “Không cần, hai cái là đủ rồi, em không ăn nhiều được như thế.”
Tất cả thiếu niên: “...” Thằng nhóc mi đã ăn đủ nhiều rồi đấy!
Tịnh Trần nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu. Ném bóng vào rổ chắc là ném bóng vào cái vòng tròn kia rồi, có lẽ cũng giống như bình thường các sư điệt giúp sư thúc thu hoạch cây trồng ở sân sau, ném vào cái rổ kia là điều bắt buộc. Đương nhiên, bình thường cô bé toàn ném củ cải, bóng rổ tuy nặng hơn củ cải một chút, nhưng ở khoảng cách gần như vậy cơ mà. Một mẫu đất lớn như thế nào, sân bóng rộng bao nhiêu, sự khác biệt giữa hai thứ này mọi người đều có thể hiểu được.
Tịnh Trần đứng ngây ngốc ở đó, trận đấu vừa bắt đầu liền có người chuyền bóng cho cô bé, cô bé như con khỉ thuận tay liền ném quả bóng đi luôn, “bộp…” bóng vào rổ. Khóe miệng thiếu niên đeo kính và cả đám đồng đội của nó đều co rút, trên mặt toàn là vẻ coi thường, tên béo cũng như đồng đội của mình cũng đồng thời quỳ luôn.
“Mày ngốc à, mày ném bóng đi đâu vậy, sao lại tự ném vào rổ của đội mình!” Đầu Gỗ ở ngoài sân nghỉ ngơi tức giận dậm chân. Tên béo trừng mắt giận dữ với nó một cái rồi đi đến trước mặt Tịnh Trần, nhẹ nhàng khoác vai cô bé, dáng vẻ như một người anh trai tốt, hướng về phía rổ bên kia, nghiêm túc nói: “Người anh em, nhìn cho rõ đi, lát nữa nhận được bóng thì ném vào rổ bên kia.”
Tịnh Trần chớp mắt rồi gật đầu.
Trận đấu lại tiếp tục, mặc dù hình thể của tên béo nặng nề nhưng tay chân lại vô cùng linh hoạt, nó phối hợp cùng đồng đội xông về phía sân đối phương, vượt qua đối thủ, chuyền bóng, cuối cùng lại bị thiếu niên đeo kính cản lại. Tên béo vô thức chuyền bóng về phía Tịnh Trần. Kết quả, quay đầu nhìn vẫn thấy Tiểu Đầu Trọc ngây ngô đứng nguyên tại chỗ, tên béo giận tới mức xì khói lại không có thời gian để nói gì vì thiếu niên đeo kính đã chạy qua cướp được bóng. Tên béo chỉ đành nhanh chóng tổ chức phòng thủ, đồng thời tranh thủ xông lên gào to: “Đồ ngốc kia, mau cản nó lại, mau giành lại bóng.”
Tịnh Trần sững lại một chút rồi liền xông về phía thiếu niên đeo kính, thiếu niên đeo kính nhếch miệng. Sau đó bỗng dưng xoay người, chuyền bóng, khóe miệng đang nhếch lên liền cứng lại, cậu ta hoàn toàn không nhìn rõ hành động của Tiểu Đầu Trọc.
Rõ ràng cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà sau khi chuyền bóng đi thì Tiểu Đầu Trọc liền biến mất không thấy. Đợi đến khi cậu ta phản ứng lại liền nghe thấy một tiếng “bộp”, thiếu niên đeo kính quay đầu lại liền nhìn thấy Tịnh Trần đang… ngây ngốc cầm bóng đứng trên vạch kẻ.
Thiếu niên đeo kính cũng đứng nhìn tới đần ra, lấy được bóng không phải nên tranh thủ thời gian phản công hay sao? Thằng ngốc kia lại đứng ngơ ngẩn tại chỗ, rồi nhanh chóng bị bốn đối thủ vây lại, muốn chạy cũng không thể chạy được nữa.
Tên béo cũng quỳ luôn rồi, “Mẹ nó, đồ ngốc, mau chuyền bóng đi, mau đem bóng chạy đi, còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì vậy hả?”
Tịnh Trần mù mịt không biết chuyện gì, trong chớp chớp mắt, phồng miệng ấm ức, trẻ con dưới núi thật vô lí, cố tình gây sự, rõ ràng bé không làm gì cả tại sao lại nói bé sai… Sai chính bởi vì nhóc không làm gì cả đó, bé yêu à!
Tiểu Đầu Trọc bực bội hờn dỗi đem bóng ném ra sau người, “bộp” một tiếng, vào rổ rồi, vẫn là vào rổ đội mình.
Tên béo gần như sắp khóc rồi, thời khắc mấu chốt thế này, mày đừng hành động kỳ cục thế mà!
Thiếu niên đeo kính không nhịn được liền bật cười, ánh mắt tràn đầy “yêu mến” nhìn Tiểu Đầu Trọc, một tiếng còi vang lên trong sự thua cuộc của đội tên béo. Nó nghiến răng hận không thể ăn tươi nuốt sống cái dáng vẻ dương dương tự đắc của thiếu niên đeo kính, nhưng mà quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt to thuần khiết, sáng lấp lánh của Tịnh Trần, tức giận gì cũng bay mất, thật là oan nghiệt!.
Không ngờ cũng có lúc được nhìn thấy bộ dạng buồn bã của tên béo kiêu ngạo, thiếu niên đeo kính cảm thấy tâm trạng rất sảng khoái, liền giơ cánh tay kéo cổ nó, “Được rồi, đi thôi, tao mời mấy đứa ăn sáng, tiểu hòa thượng, em cũng đi nhé!”
Tịnh Trần lập tức cười tươi như hoa, từ sau khi xuống núi, đây là lần đầu tiên có người gọi bé là tiểu hòa thượng, bé liền có cảm tình ngay với thiếu niên đeo kính, thấu hiểu bản chất gì đó là có tiền đồ nhất.
Khuôn mặt Tiểu Đầu Trọc tinh tế, dáng vẻ đáng yêu, lại có chút ngơ ngơ, nụ cười rạng rỡ của cô bé trong phút chốc làm người khác lóa mắt, tên béo ra vẻ ghét bỏ, khịt khịt mũi, tai đỏ ửng hết lên, phụng phịu nói, “Ngốc thế này, dẫn nó theo làm gì?”
Thiếu niên đeo kính cũng bị nụ cười đó làm giật mình, mỉm cười dịu dàng nhìn Tịnh Trần, nói khẽ, “Thằng ngốc này, không nhìn thấy cú ném bóng cuối cùng của nó là ném ngược sao, ném bóng ngược mà chuẩn như vậy, nếu từ từ dạy dỗ thì chắc chắn sẽ trở thành vũ khí giết người đó.”
Lúc này tên béo mới nhớ lại, cú ném bóng ngược cuối cùng đầy vẻ tùy ý của Tiểu Đầu Trọc... chết tiệt, thiên tài nha!
Ngay lập tức hai mắt của tên béo nhìn Tiểu Đầu Trọc cũng sáng rực lên, nhưng Tiểu Đầu Tróc xét thấy thái độ của tên béo với mình vừa rồi rất thiếu thân thiện nên cô bé bĩu môi, chẳng thèm để ý đến ánh mắt nóng rực tên béo mà quay ra mỉm cười nhìn thiếu niên đeo kính.
Trong khu chuyên bán đồ ăn của con phố tuy không mang vẻ sang trọng xa hoa nhưng lại rất sạch sẽ và thoáng mát, có một nhóm khoảng hơn mười thiếu niên ngồi chiếm tới ba cái bàn, có vẻ là khách thường xuyên, bọn chúng kê bàn sát lại với nhau mà cũng không thấy chủ tiệm nói gì.
Thực đơn ăn sáng rất phong phú, các món như quẩy chiên giòn, bánh bao, bánh bao nước thịt, há cảo, trứng ốp la, sữa, súp… được bày khắp bàn, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường nhưng mỗi món đều rất tinh tế, không thua kém gì ở nhà hàng lớn với giá cả đắt hơn gấp ba lần so với các cửa hàng bán đồ ăn sáng khác, đám thiếu niên đã quá quen thuộc rồi.
Trong số những người ở đây, tên béo Hàn Hùng là ít tuổi nhất, mới có chín tuổi, nhưng nhìn thì lại có vẻ giống thiếu niên mười một tuổi. Nó và thiếu niên đeo kính mười một tuổi Lăng Phi là đứng đầu nhóm trẻ con, hai người thường xuyên hùa nhau gây chuyện, hôm nay Tiểu Tịnh Trần năm tuổi xuất hiện, hai người đột nhiên đều có cảm giác mình là người lớn.
Tên béo tốt bụng đẩy các món ngon ra trước mặt Tiểu Tịnh Trần, “Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào, không cần khách sáo đâu.”
Tuy nhiên, mấy món ăn ngon hầu như đều làm từ thịt, như món bánh bao Cẩu Bất Lý, bánh bao nước thịt, có điều, Tiểu Đầu Trọc là hòa thượng đấy biết không. Mặc dù đã xuống núi nhưng trong thâm tâm cô bé vẫn nghĩ mình là hòa thượng, hòa thượng thì không được ăn thức ăn mặn, ngó mấy đĩa trước mặt đều là những món có thịt, Tiểu Đầu Trọc bực mình trừng mắt nhìn tên béo khiến nó vô cùng hoang mang.
Lăng Phi đẩy gọng kính, kéo đĩa bánh bao ra xa, nói, “Em thích ăn gì thì cứ tự mình chọn đi.”
Tịnh Trần lại một lần nữa cảm thấy thiếu niên đeo kính đúng là người thấu tình đạt lý, “Em muốn ăn màn thầu với canh rau ạ!”
Thiếu niên đeo kính nhanh chóng gọi hai chiếc màn thầu, một bát canh đậu phụ, nghĩ rằng đứa bé như thế này ăn vậy là đủ no rồi.
Màn thầu trên núi đều là màn thầu đặc, một cái phải đến nửa cân, còn màn thầu dưới núi được nặn rất mỏng, trắng trắng bông bông trông rất xinh, Tịnh Trần cắn hai phát đã hết một cái, bốn phát đã ăn xong, liền liếm miệng nói, “Em vẫn chưa ăn no.”
Lăng Phi lập tức gọi thêm hai cái, Tịnh Trần tiếp tục cắn bốn phát ăn hết sạch, sau đó chớp chới đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Lăng Phi. Miệng Lăng Phi giật giật, lần này gọi bốn cái, Tịnh Trần cắn tám miếng đã giải quyết xong, lại nhìn nữa.
“Thêm bốn cái bánh bao.” Cổ họng Lăng Phi như bị bóp nghẹn.
Tịnh Trần chớp mắt, nghiêm túc nói, “Không cần, hai cái là đủ rồi, em không ăn nhiều được như thế.”
Tất cả thiếu niên: “...” Thằng nhóc mi đã ăn đủ nhiều rồi đấy!
Bình luận facebook