Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280
Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều dựa vào trực giác nhạy bén và thính giác nghịch thiên để đề phòng nguy hiểm. Khi kẻ địch thật sự có thể im hơi lặng tiếng hòa vào làm một với môi trường xung quanh, khi đối phương lấy mạng người mà không tỏa ra một chút sát khí nào thì cảm giác của cô bé cũng bị lừa gạt - Đương nhiên, trong đó cũng không loại trừ việc cảm giác sai lầm vì hướng họng súng chĩa tới không phải là mình.
Tóm lại, đồng chí Đoàn trưởng đã bị người ta một súng bắn chết trước mặt cô bé rồi!
Chính thức bước vào “Quỷ môn quan”, đồng chí Đoàn trưởng lại nhẹ nhõm ung dung. Anh ta thở dài một hơi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, bỏ mũ trên đầu xuống, vẻ mặt uể oải nhìn ánh trăng trên bầu trời bị cành cây chia thành từng mảnh nhỏ. Trận chiến đấu của anh ta ngay ngày diễn tập đầu tiên đã kết thúc rồi, cho dù là trước đây hay là khi là tân binh, anh ta cũng chưa từng chết nhanh như vậy, thật là không cam tâm!
Vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Tịnh Trần dần dần biến mất, cuối cùng biến thành một loại gần như im lặng đến tĩnh mịch. Mắt của cô bé nhìn chằm chằm vào lỗ thủng viên đạn trên ngực của Đoàn trưởng, im lặng, im lặng...
Tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần mang tính chất quá mức xâm lược, Đoàn trưởng có chút không kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn, ông đây chết rồi, chết rồi có hiểu không? Cô có thời gian ở đây ngây ngốc, còn không mau chạy đi, cũng muốn ở đây đợi chết có phải không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Cái mà cô bé nhìn không phải là lỗ thủng nhỏ trên ngực Đoàn trưởng, mà là khói trắng tượng trưng cho máu trong lỗ thủng. Nếu như đây không phải là một trận diễn tập, nếu như tay súng bắn tỉa sử dụng không phải là đạn giấy, thì bây giờ, trước mặt cô bé không phải là một “người chết” Đoàn trưởng điên cuồng thịnh nộ nữa mà là một người chết thật.
Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất thực tế. Cô bé chưa bao giờ suy nghĩ tới những sự việc “giả thiết”, giống như cô bé đã nói trong cuộc phỏng vấn, đối với cô bé mà nói, tất cả mọi “giả thiết” đều là nói dối, bao gồm cả Đoàn trưởng “hy sinh” giờ phút này, nói dối, đều là lời nói dối!
Người xuất gia không đánh kẻ nói dối, nhưng mà bây giờ...
Năm đó cô bé bị anh Năm đáng chết hãm hại lừa uống canh thịt mà phá huân giới*, vì cứu người mà cô bé ném bom xuống nước cướp đi rất nhiều mạng cá mà phá sát giới, cuối cùng lại bởi vì uống nhầm rượu cocktail mà phá tửu giới. Tiểu Tịnh Trần biết mình mãi mãi cũng không thể trở lại chùa Bồ Đề làm một hòa thượng được nữa, nhưng cô bé vẫn thành kính tín ngưỡng Phật Tổ, nhớ kỹ tất cả những gì mình đã học trên núi.
*Huân giới: giới cấm ăn mặn.
Sư phụ nói: Người xuất gia không đánh kẻ nói dối!
Nhưng mà bây giờ...
Lời hứa với Nhạc Tinh còn văng vẳng bên tai, cô bé đã đồng ý với cậu ta rằng sẽ bảo vệ tốt cho Đoàn trưởng. Vậy mà chưa tới một tiếng, Đoàn trưởng đã bị “bắn chết” ngay trước mặt cô bé, cô bé trơ mắt nhìn đoàn trưởng “hy sinh” ngay đến cả thời gian phản ứng cũng không có.
Cô bé rốt cuộc đã mất đi tư cách duy nhất trở thành đệ tử của cửa Phật rồi!
Một cỗ tà hỏa vô danh bốc lên trong lồng ngực, xuyên qua yết hầu chạy thẳng lên não, Tiểu Tịnh Trần không biết chính mình đang nghĩ những gì, không biết mình nên làm những gì. Cô bé chỉ cảm thấy đầu óc đều ong ong, ồn ào không ngớt, nghe không rõ, nhìn không rõ, nói không ra, máu trong toàn cơ thể đều sôi trào, kêu gào dữ dội, điên cuồng muốn tìm một chỗ để trút ra.
Đúng lúc này, sự giận dữ của đồng chí Đoàn trưởng phá tan trạm kiểm soát, rõ ràng đụng vào trong lỗ tai của cô bé, thông qua màng nhĩ tới đại não truyền đạt mệnh lệnh...
“Con bà nó, ông đây nói cô không nghe thấy à, mau chạy đi. Nếu như cô cảm thấy áy náy, nếu như cô cảm thấy tôi chết không đáng, nếu cô cảm thấy còn có chút tình đồng đội với Đoàn trưởng như ông đây, thì cô đi giết con nghé đã bắn ông đây đi, giết Đoàn trưởng của bọn chúng. Ông đây là Đoàn trưởng, cô giết được Đoàn trưởng của bọn chúng, chúng ta sẽ không bị tính là thua... hiểu chưa?”
Không hiểu!!!
Cũng không cần hiểu!!!
Tế bào não chậm chạp thậm chí còn chưa hoàn thành việc khởi động lại, cơ thể đã chuyển động theo bản năng. Tiểu Tịnh Trần im lặng cúi đầu, chậm chạp tháo vòng trọng lực trên cổ tay và cổ chân xuống. Đoàn trưởng kinh ngạc há hốc miệng, ngũ quan vặn vẹo, “Đồng chí không biết trong quân đội không được đeo trang sức sao? Đồng chí được đó, lại mang một lúc bốn cái! Rốt cuộc là đồng chí bằng cách nào thông qua kiểm tra...”
Chữ “tra” cuối cùng còn chưa nói hết, gió mát nổi lên, trước mắt đã không còn bóng người.
Đoàn trưởng kinh hãi ngồi tại chỗ, ngây ngốc há miệng, cứ thế nhìn khoảng không phía trước không một bóng người, hơn nửa ngày mới tỉnh lại. Anh ta đưa tay đẩy cái cằm dường như trật khớp trở lại, hung hăng lau mặt, “Mẹ kiếp, thật đúng là gặp ma rồi!”
Tiểu Tịnh Trần như gió mát băng qua rừng, tìm kiếm hơi thở không giống người thường kia.
Có thể im hơi lặng tiếng làm trò lén lút trước mặt Tiểu Tịnh Trần giết đồng chí Đoàn trưởng, tay súng bắn tỉa này nhất định không dễ tìm thấy được, thực ra khi Tiểu Tịnh Trần ngẩn người cũng đủ để người đó bắn cô bé thành tổ ong vò vẽ rồi. Đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì mà người đó đột nhiên không nổ súng, đây chắc chắn sẽ trở thành thất bại lớn nhất trong cuộc đời của người đó... diệt cỏ không giệt tận gốc, gió thổi lại lên.
Không có sự gò bó của vòng trọng lực, tốc độ của Tiểu Tịnh Trần phát huy đến cực hạn. Cô bé như cái bóng lướt xuyên qua rừng, mũi chân giẫm lên lớp lá cây mục dày dưới mặt đất, đáp xuống không một tiếng động, cả người cô bé dường như hòa hợp thành một khối với rừng cây. Băng qua một lùm cây, cô bé đột nhiên dừng bước, đôi mắt to đen trắng rõ ràng không hề chớp quan sát bốn phía, giống như một mãnh thú chờ thời cơ hành động. Cái mũi nhỏ nhẹ nhàng cử động, cô bé đột nhiên xoay người, giống như một con khỉ linh hoạt đột nhiên lủi lên cây, im lặng ẩn trong tán lá.
Khoảng hai ba phút sau, có bốn chiến sĩ rất cẩn thận từ dưới gốc cây đi qua. Bọn họ hai người trước hai người sau xếp thành hình chữ điền, trên tay ghìm súng, thay nhau chú ý cảnh giác tình hình bốn phía, mắt của Tiểu Tịnh Trần lại chỉ nhìn thấy phù hiệu tay áo của bọn họ... màu lam!
Vậy là đủ rồi!
Tiểu Tịnh Trần từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, giống như ma quỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện ở giữa chữ điền. Cô bé thuận tay lấy ra một mã tấu ở phía sau thắt lưng của chiến sĩ đưa lưng về phía mình, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém rách cổ áo tín hiệu phía sau của đối phương. “Phù~ Phù~” khói trắng dày đặc cuồn cuộn, Tiểu Tịnh Trần ra tay nhanh như gió, đối phương hòan toàn không có thời gian phản ứng, liền trực tiếp toàn quân bị diệt.
Mãi đến khi khói trắng bao phủ chính mình, bốn chiến sĩ mới phản ứng, kinh hãi xoay người, liền nhìn thấy một nữ chiến sĩ nhỏ đứng giữa bọn họ. Bọn họ không biết cô bé xuất hiện lúc nào, không biết cô bé từ đâu mà tới, thậm chí không biết cô bé ra tay như thế nào. Bọn họ đã biến thành “thi thể” rồi.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không đếm xỉa đến biểu cảm hóa đá trợn mắt há miệng của bốn chiến sĩ, không chút khách khí tước đoạt súng ống đạn dược của bọn họ. Lính hậu cần chỉ phụ trách nấu ăn, về cơ bản không cần tham gia chiến đấu, là một bông hoa nhỏ của tiểu đội hậu cần, cô bé thậm chí đến cả mã tấu cũng không có.
Tiểu Tịnh Trần nhét súng lục vào sau thắt lưng và trong ủng. Súng trường quá lớn, mang theo có chút khó khăn, Tiểu Tịnh Trần không khỏi có chút do dự. Giương mắt nhìn từng khuôn mặt của bốn chiến sĩ đang nhìn mình, một tay cô bé nắm lấy báng súng, một tay nắm lấy thân súng, quả quyết dùng lực “Răng rắc” súng thép đúc kiên cố đau đớn rên rỉ méo mó...
Bốn chiến sĩ:“...”
Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh phá hỏng bốn cái súng, mới bỏ đi trong ánh mắt kinh sợ của những “người chết“.
Bởi vì sự chen ngang của bốn chiến sĩ, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn mất dấu của tay súng bắn tỉa đã giết Đoàn trưởng, nhưng không sao, cô bé nhớ mùi của hắn, chỉ cần diễn tập không kết thúc, cô bé có thể tìm thấy hắn, không vội.
Cái mũi nhỏ động đậy, Tiểu Tịnh Trần theo mùi hương dường như hòa làm một với rừng cây mà tiến đến rất gần nội địa của quân địch. Trên đường bất luận là gặp phải ai, bất kể là gặp bao nhiêu người, chỉ cần đối phương có phù hiệu tay áo màu lam, cô bé đều không chút khách khí tiêu diệt, tước đoạt vũ khí. Cái nào có thể mang được thì quả quyết mang theo, không thể mang theo được thì trực tiếp phá hỏng, cô bé hoàn toàn không suy nghĩ đến việc sau khi kết thúc diễn tập mình phải đền là bao nhiêu money.
Vận may của Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay tốt tới mức nghịch thiên. Một đường đi tới, cô bé gặp phải đều là đội xung kích phân tán, cũng không có gặp phải nhóm lính lớn gì, nhưng sau khi trời sáng khi cô bé ra khỏi đoạn rừng đầu tiên thì vận may này đã kết thúc rồi.
Tiểu Tịnh Trần im lặng nằm sấp trong bụi cây ven rừng, ánh mắt xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn về con đường nhỏ ở giữa. Trên con đường nhỏ có một đoàn xe tiến tới. Dẫn đầu là chiếc xe chỉ huy thiết giáp. Đằng sau xe chỉ huy là bốn chiếc xe tăng. Sau xe tăng còn có hai chiếc xe chiến đấu bộ binh, đây là tiểu đội trang bị nặng.
Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay không vì bản thân nhỏ yếu (?!) mà lùi bước, cũng chưa bao giờ vì kẻ địch mạnh mà sợ hãi. Cô bé chỉ làm những việc mình cho là đúng, sẽ không vì chưa đạt mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, nhưng người nào hoặc việc gì không cùng với mục đích của mình, thì tất cả đều là mây bay.
Tốc độ tiến lên của tiểu đội trang bị nặng rất chậm, khi xe chỉ huy đi qua trước mặt, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên từ bụi cây xông tới, thân thể nhanh như ma quỷ trực tiếp áp sát sườn xe chỉ huy. Cũng không biết có phải vì tốc độ phi tới quá nhanh hay không, cô bé không thể kịp thời dừng chân lại, đụng vào bánh xích của xe thiết giáp, trực tiếp bị đụng hôn mê bất tỉnh, nằm thẳng cẳng dưới đất.
Tốc độ tiến lên của xe trang bị nặng vốn đã chậm, giờ phút này phát sinh việc ngoài ý muốn, đoàn xe lập tức dừng lại, cửa trên nóc xe chỉ huy mở ra, một chiến sĩ đội mũ sắt bò ra, anh ta luống cuống tay chân nhảy xuống xe, một chân quỳ bên cạnh nữ chiến sĩ. Mắt của nữ chiến sĩ cứ nhắm chặt, im lặng giống như chết thật vậy, anh ta không khỏi run rẩy đưa tay thăm dò cánh mũi của cô bé, một giây, hai giây, ba giây...
Sắc mặt của chiến sĩ trắng bệch hoảng sợ trợn tròn mắt, anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, hét lên khàn cả giọng, “Đại đội trưởng, không xong rồi, chúng ta đụng chết người rồi!”
Một trận im lặng kỳ lạ qua đi, một bóng người từ bên trong xe chỉ huy nhảy ra, “Cậu hét cái gì mà hét, câm miệng!”
Tuy nói như vậy, sắc mặt của Đại đội trưởng trẻ tuổi cũng tương đối khó coi. Đây là cuộc diễn tập quân sự, ngay đến cả thứ bên trong bom mìn cũng là bột bụi vô hại. Nếu như bọn họ vì trong quá trình đi mà đụng chết chiến hữu của mình... đừng nói là sẽ bị tòa án quân sự phán tội nặng như thế nào, sự dằn vặt trong trái tim chính mình, bọn họ cũng không thể nào vượt qua được. Có dùng xương bánh chè nghĩ cũng biết, đây chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng mà suốt đời họ không thể chạy trốn được.
Đại đội trưởng trẻ tuổi nhảy xuống khỏi xe chỉ huy, chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh chiến sĩ nhỏ, thật cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vào hai má của nữ chiến sĩ. Đầu của nữ chiến sĩ bị lệch sang một bên, đến lông mi cũng không động đậy, Đại đội trưởng khó khăn nuốt nước bọt, không phải thật chứ...??
Đại đội trưởng trẻ tuổi gần như muốn khóc, mấy chiến sĩ trên chiếc xe tăng và xe chiến bộ binh ở phía sau cũng nhảy xuống, tai nạn chết người rồi, ai còn có tâm trạng diễn tập nữa.
Bước chân của mọi người giẫm trên mặt đất, mang theo một loại cảm giác áp lực nặng nề. Ngay khi các chiến sĩ bởi vì sự việc cái chết bất ngờ mà bi thương kinh hãi, nữ chiến sĩ vốn đã chết đột nhiên mở to mắt, lăn một vòng đứng lên, trước khi mọi người vẫn chưa phản ứng, hai tay cô bé lôi ra hai cây súng lục từ trong giày, khớp tay gắt gao kéo: “Pằng... pằng... pằng...” tiếng súng liên tiếp vang lên, xe tăng đột nhiên bị khói trắng dày đặc bao phủ.
Tóm lại, đồng chí Đoàn trưởng đã bị người ta một súng bắn chết trước mặt cô bé rồi!
Chính thức bước vào “Quỷ môn quan”, đồng chí Đoàn trưởng lại nhẹ nhõm ung dung. Anh ta thở dài một hơi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, bỏ mũ trên đầu xuống, vẻ mặt uể oải nhìn ánh trăng trên bầu trời bị cành cây chia thành từng mảnh nhỏ. Trận chiến đấu của anh ta ngay ngày diễn tập đầu tiên đã kết thúc rồi, cho dù là trước đây hay là khi là tân binh, anh ta cũng chưa từng chết nhanh như vậy, thật là không cam tâm!
Vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Tịnh Trần dần dần biến mất, cuối cùng biến thành một loại gần như im lặng đến tĩnh mịch. Mắt của cô bé nhìn chằm chằm vào lỗ thủng viên đạn trên ngực của Đoàn trưởng, im lặng, im lặng...
Tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần mang tính chất quá mức xâm lược, Đoàn trưởng có chút không kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn, ông đây chết rồi, chết rồi có hiểu không? Cô có thời gian ở đây ngây ngốc, còn không mau chạy đi, cũng muốn ở đây đợi chết có phải không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Cái mà cô bé nhìn không phải là lỗ thủng nhỏ trên ngực Đoàn trưởng, mà là khói trắng tượng trưng cho máu trong lỗ thủng. Nếu như đây không phải là một trận diễn tập, nếu như tay súng bắn tỉa sử dụng không phải là đạn giấy, thì bây giờ, trước mặt cô bé không phải là một “người chết” Đoàn trưởng điên cuồng thịnh nộ nữa mà là một người chết thật.
Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất thực tế. Cô bé chưa bao giờ suy nghĩ tới những sự việc “giả thiết”, giống như cô bé đã nói trong cuộc phỏng vấn, đối với cô bé mà nói, tất cả mọi “giả thiết” đều là nói dối, bao gồm cả Đoàn trưởng “hy sinh” giờ phút này, nói dối, đều là lời nói dối!
Người xuất gia không đánh kẻ nói dối, nhưng mà bây giờ...
Năm đó cô bé bị anh Năm đáng chết hãm hại lừa uống canh thịt mà phá huân giới*, vì cứu người mà cô bé ném bom xuống nước cướp đi rất nhiều mạng cá mà phá sát giới, cuối cùng lại bởi vì uống nhầm rượu cocktail mà phá tửu giới. Tiểu Tịnh Trần biết mình mãi mãi cũng không thể trở lại chùa Bồ Đề làm một hòa thượng được nữa, nhưng cô bé vẫn thành kính tín ngưỡng Phật Tổ, nhớ kỹ tất cả những gì mình đã học trên núi.
*Huân giới: giới cấm ăn mặn.
Sư phụ nói: Người xuất gia không đánh kẻ nói dối!
Nhưng mà bây giờ...
Lời hứa với Nhạc Tinh còn văng vẳng bên tai, cô bé đã đồng ý với cậu ta rằng sẽ bảo vệ tốt cho Đoàn trưởng. Vậy mà chưa tới một tiếng, Đoàn trưởng đã bị “bắn chết” ngay trước mặt cô bé, cô bé trơ mắt nhìn đoàn trưởng “hy sinh” ngay đến cả thời gian phản ứng cũng không có.
Cô bé rốt cuộc đã mất đi tư cách duy nhất trở thành đệ tử của cửa Phật rồi!
Một cỗ tà hỏa vô danh bốc lên trong lồng ngực, xuyên qua yết hầu chạy thẳng lên não, Tiểu Tịnh Trần không biết chính mình đang nghĩ những gì, không biết mình nên làm những gì. Cô bé chỉ cảm thấy đầu óc đều ong ong, ồn ào không ngớt, nghe không rõ, nhìn không rõ, nói không ra, máu trong toàn cơ thể đều sôi trào, kêu gào dữ dội, điên cuồng muốn tìm một chỗ để trút ra.
Đúng lúc này, sự giận dữ của đồng chí Đoàn trưởng phá tan trạm kiểm soát, rõ ràng đụng vào trong lỗ tai của cô bé, thông qua màng nhĩ tới đại não truyền đạt mệnh lệnh...
“Con bà nó, ông đây nói cô không nghe thấy à, mau chạy đi. Nếu như cô cảm thấy áy náy, nếu như cô cảm thấy tôi chết không đáng, nếu cô cảm thấy còn có chút tình đồng đội với Đoàn trưởng như ông đây, thì cô đi giết con nghé đã bắn ông đây đi, giết Đoàn trưởng của bọn chúng. Ông đây là Đoàn trưởng, cô giết được Đoàn trưởng của bọn chúng, chúng ta sẽ không bị tính là thua... hiểu chưa?”
Không hiểu!!!
Cũng không cần hiểu!!!
Tế bào não chậm chạp thậm chí còn chưa hoàn thành việc khởi động lại, cơ thể đã chuyển động theo bản năng. Tiểu Tịnh Trần im lặng cúi đầu, chậm chạp tháo vòng trọng lực trên cổ tay và cổ chân xuống. Đoàn trưởng kinh ngạc há hốc miệng, ngũ quan vặn vẹo, “Đồng chí không biết trong quân đội không được đeo trang sức sao? Đồng chí được đó, lại mang một lúc bốn cái! Rốt cuộc là đồng chí bằng cách nào thông qua kiểm tra...”
Chữ “tra” cuối cùng còn chưa nói hết, gió mát nổi lên, trước mắt đã không còn bóng người.
Đoàn trưởng kinh hãi ngồi tại chỗ, ngây ngốc há miệng, cứ thế nhìn khoảng không phía trước không một bóng người, hơn nửa ngày mới tỉnh lại. Anh ta đưa tay đẩy cái cằm dường như trật khớp trở lại, hung hăng lau mặt, “Mẹ kiếp, thật đúng là gặp ma rồi!”
Tiểu Tịnh Trần như gió mát băng qua rừng, tìm kiếm hơi thở không giống người thường kia.
Có thể im hơi lặng tiếng làm trò lén lút trước mặt Tiểu Tịnh Trần giết đồng chí Đoàn trưởng, tay súng bắn tỉa này nhất định không dễ tìm thấy được, thực ra khi Tiểu Tịnh Trần ngẩn người cũng đủ để người đó bắn cô bé thành tổ ong vò vẽ rồi. Đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì mà người đó đột nhiên không nổ súng, đây chắc chắn sẽ trở thành thất bại lớn nhất trong cuộc đời của người đó... diệt cỏ không giệt tận gốc, gió thổi lại lên.
Không có sự gò bó của vòng trọng lực, tốc độ của Tiểu Tịnh Trần phát huy đến cực hạn. Cô bé như cái bóng lướt xuyên qua rừng, mũi chân giẫm lên lớp lá cây mục dày dưới mặt đất, đáp xuống không một tiếng động, cả người cô bé dường như hòa hợp thành một khối với rừng cây. Băng qua một lùm cây, cô bé đột nhiên dừng bước, đôi mắt to đen trắng rõ ràng không hề chớp quan sát bốn phía, giống như một mãnh thú chờ thời cơ hành động. Cái mũi nhỏ nhẹ nhàng cử động, cô bé đột nhiên xoay người, giống như một con khỉ linh hoạt đột nhiên lủi lên cây, im lặng ẩn trong tán lá.
Khoảng hai ba phút sau, có bốn chiến sĩ rất cẩn thận từ dưới gốc cây đi qua. Bọn họ hai người trước hai người sau xếp thành hình chữ điền, trên tay ghìm súng, thay nhau chú ý cảnh giác tình hình bốn phía, mắt của Tiểu Tịnh Trần lại chỉ nhìn thấy phù hiệu tay áo của bọn họ... màu lam!
Vậy là đủ rồi!
Tiểu Tịnh Trần từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, giống như ma quỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện ở giữa chữ điền. Cô bé thuận tay lấy ra một mã tấu ở phía sau thắt lưng của chiến sĩ đưa lưng về phía mình, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém rách cổ áo tín hiệu phía sau của đối phương. “Phù~ Phù~” khói trắng dày đặc cuồn cuộn, Tiểu Tịnh Trần ra tay nhanh như gió, đối phương hòan toàn không có thời gian phản ứng, liền trực tiếp toàn quân bị diệt.
Mãi đến khi khói trắng bao phủ chính mình, bốn chiến sĩ mới phản ứng, kinh hãi xoay người, liền nhìn thấy một nữ chiến sĩ nhỏ đứng giữa bọn họ. Bọn họ không biết cô bé xuất hiện lúc nào, không biết cô bé từ đâu mà tới, thậm chí không biết cô bé ra tay như thế nào. Bọn họ đã biến thành “thi thể” rồi.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không đếm xỉa đến biểu cảm hóa đá trợn mắt há miệng của bốn chiến sĩ, không chút khách khí tước đoạt súng ống đạn dược của bọn họ. Lính hậu cần chỉ phụ trách nấu ăn, về cơ bản không cần tham gia chiến đấu, là một bông hoa nhỏ của tiểu đội hậu cần, cô bé thậm chí đến cả mã tấu cũng không có.
Tiểu Tịnh Trần nhét súng lục vào sau thắt lưng và trong ủng. Súng trường quá lớn, mang theo có chút khó khăn, Tiểu Tịnh Trần không khỏi có chút do dự. Giương mắt nhìn từng khuôn mặt của bốn chiến sĩ đang nhìn mình, một tay cô bé nắm lấy báng súng, một tay nắm lấy thân súng, quả quyết dùng lực “Răng rắc” súng thép đúc kiên cố đau đớn rên rỉ méo mó...
Bốn chiến sĩ:“...”
Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh phá hỏng bốn cái súng, mới bỏ đi trong ánh mắt kinh sợ của những “người chết“.
Bởi vì sự chen ngang của bốn chiến sĩ, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn mất dấu của tay súng bắn tỉa đã giết Đoàn trưởng, nhưng không sao, cô bé nhớ mùi của hắn, chỉ cần diễn tập không kết thúc, cô bé có thể tìm thấy hắn, không vội.
Cái mũi nhỏ động đậy, Tiểu Tịnh Trần theo mùi hương dường như hòa làm một với rừng cây mà tiến đến rất gần nội địa của quân địch. Trên đường bất luận là gặp phải ai, bất kể là gặp bao nhiêu người, chỉ cần đối phương có phù hiệu tay áo màu lam, cô bé đều không chút khách khí tiêu diệt, tước đoạt vũ khí. Cái nào có thể mang được thì quả quyết mang theo, không thể mang theo được thì trực tiếp phá hỏng, cô bé hoàn toàn không suy nghĩ đến việc sau khi kết thúc diễn tập mình phải đền là bao nhiêu money.
Vận may của Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay tốt tới mức nghịch thiên. Một đường đi tới, cô bé gặp phải đều là đội xung kích phân tán, cũng không có gặp phải nhóm lính lớn gì, nhưng sau khi trời sáng khi cô bé ra khỏi đoạn rừng đầu tiên thì vận may này đã kết thúc rồi.
Tiểu Tịnh Trần im lặng nằm sấp trong bụi cây ven rừng, ánh mắt xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn về con đường nhỏ ở giữa. Trên con đường nhỏ có một đoàn xe tiến tới. Dẫn đầu là chiếc xe chỉ huy thiết giáp. Đằng sau xe chỉ huy là bốn chiếc xe tăng. Sau xe tăng còn có hai chiếc xe chiến đấu bộ binh, đây là tiểu đội trang bị nặng.
Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay không vì bản thân nhỏ yếu (?!) mà lùi bước, cũng chưa bao giờ vì kẻ địch mạnh mà sợ hãi. Cô bé chỉ làm những việc mình cho là đúng, sẽ không vì chưa đạt mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, nhưng người nào hoặc việc gì không cùng với mục đích của mình, thì tất cả đều là mây bay.
Tốc độ tiến lên của tiểu đội trang bị nặng rất chậm, khi xe chỉ huy đi qua trước mặt, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên từ bụi cây xông tới, thân thể nhanh như ma quỷ trực tiếp áp sát sườn xe chỉ huy. Cũng không biết có phải vì tốc độ phi tới quá nhanh hay không, cô bé không thể kịp thời dừng chân lại, đụng vào bánh xích của xe thiết giáp, trực tiếp bị đụng hôn mê bất tỉnh, nằm thẳng cẳng dưới đất.
Tốc độ tiến lên của xe trang bị nặng vốn đã chậm, giờ phút này phát sinh việc ngoài ý muốn, đoàn xe lập tức dừng lại, cửa trên nóc xe chỉ huy mở ra, một chiến sĩ đội mũ sắt bò ra, anh ta luống cuống tay chân nhảy xuống xe, một chân quỳ bên cạnh nữ chiến sĩ. Mắt của nữ chiến sĩ cứ nhắm chặt, im lặng giống như chết thật vậy, anh ta không khỏi run rẩy đưa tay thăm dò cánh mũi của cô bé, một giây, hai giây, ba giây...
Sắc mặt của chiến sĩ trắng bệch hoảng sợ trợn tròn mắt, anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, hét lên khàn cả giọng, “Đại đội trưởng, không xong rồi, chúng ta đụng chết người rồi!”
Một trận im lặng kỳ lạ qua đi, một bóng người từ bên trong xe chỉ huy nhảy ra, “Cậu hét cái gì mà hét, câm miệng!”
Tuy nói như vậy, sắc mặt của Đại đội trưởng trẻ tuổi cũng tương đối khó coi. Đây là cuộc diễn tập quân sự, ngay đến cả thứ bên trong bom mìn cũng là bột bụi vô hại. Nếu như bọn họ vì trong quá trình đi mà đụng chết chiến hữu của mình... đừng nói là sẽ bị tòa án quân sự phán tội nặng như thế nào, sự dằn vặt trong trái tim chính mình, bọn họ cũng không thể nào vượt qua được. Có dùng xương bánh chè nghĩ cũng biết, đây chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng mà suốt đời họ không thể chạy trốn được.
Đại đội trưởng trẻ tuổi nhảy xuống khỏi xe chỉ huy, chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh chiến sĩ nhỏ, thật cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vào hai má của nữ chiến sĩ. Đầu của nữ chiến sĩ bị lệch sang một bên, đến lông mi cũng không động đậy, Đại đội trưởng khó khăn nuốt nước bọt, không phải thật chứ...??
Đại đội trưởng trẻ tuổi gần như muốn khóc, mấy chiến sĩ trên chiếc xe tăng và xe chiến bộ binh ở phía sau cũng nhảy xuống, tai nạn chết người rồi, ai còn có tâm trạng diễn tập nữa.
Bước chân của mọi người giẫm trên mặt đất, mang theo một loại cảm giác áp lực nặng nề. Ngay khi các chiến sĩ bởi vì sự việc cái chết bất ngờ mà bi thương kinh hãi, nữ chiến sĩ vốn đã chết đột nhiên mở to mắt, lăn một vòng đứng lên, trước khi mọi người vẫn chưa phản ứng, hai tay cô bé lôi ra hai cây súng lục từ trong giày, khớp tay gắt gao kéo: “Pằng... pằng... pằng...” tiếng súng liên tiếp vang lên, xe tăng đột nhiên bị khói trắng dày đặc bao phủ.
Bình luận facebook