Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362
Mặc dù dưới sự chỉ bảo ân cần của cha, Tiểu Tịnh Trần đã hiểu rõ được chân tướng của con trai và con gái. Thế nhưng, khả năng phán đoán về giới tính của cô bé vẫn còn rất yếu, hiện nay cũng mới chỉ ở mức phân biệt rõ nam nữ mà thôi. Đối với việc nam nữ thụ thụ bất thân, cô bé vẫn chưa hiểu lắm. Cho nên cô bé mới có thể không chút do dự mà ngủ chung với cha, hay không hề có ý đồ mờ ám gì khi hôn, khi cắn môi và yết hầu của Bạch Hi Cảnh. Đây chính là thiếu sót trong nhận thức của chính cô bé, không phải là thứ mà giáo dục ngôn ngữ cứng nhắc có thể dễ dàng thay đổi được.
Đến cả tình cảm nam nữ thông thường cũng không phân biệt được rõ ràng, thì nói gì đến tình yêu đồng tính bí ẩn hơn tình yêu nam nữ kia. Cho nên, buổi tối hôm đó, sau khi tắm xong, Tiểu Tịnh Trần liền mặc bộ đồ ngủ mà Hoa Thất Đồng đã chuẩn bị cho mình. Sau đó cô bé không còn gánh nặng nào liền nhào lên trên giường, cuốn chăn như một bé tằm lăn qua lăn lại, cái đầu lớn nhẵn bóng lấp lánh sáng lên dưới ánh đèn.
Hoa Thất Đồng tắm xong quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang chơi một mình hăng say đến nỗi hai má đỏ ửng lên, chị ta hơi ngẩn người, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, giống như một chú cún con nhìn thấy một cục xương lớn, bước chân bất giác trở nên nhẹ nhàng, từ từ tiến đến bên mép giường rồi ngồi xuống.
Tiểu Tịnh Trần lăn đến bên người chị ta, xoay người, đẩy chiếc chăn điều hòa mỏng ra, đôi mắt long lanh nhấp nháy. Hoa Thất Đồng theo bản năng tránh ánh mắt của cô bé, nhưng lại thấy phần eo của mình bị sít chặt lại. Người Hoa Thất Đồng chợt cứng đờ, vành tai mỏng đỏ ửng lên: “Sao em lại ôm chị?”
Được rồi, cao thủ dày dặn tình trường Hoa Thất Đồng do không giữ được bình tĩnh nên đã cảm thấy xấu hổ!
Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vòng eo của Hoa Thất Đồng, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng cau mày, cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống đầy tủi thân, rồi quả quyết xoay người nhào về phía bên kia giường: “Không có việc gì, ngủ thôi.” Hu hu hu! Nhớ cha quá! Ôm cha dễ chịu hơn nhiều!
Hoa Thất Đồng ngồi cứng đờ tại chỗ, hung hăng trừng mắt nhìn phía sau gáy của Tiểu Tịnh Trần. Trợn mắt gần một phút, thấy đối phương không xoay người lại, Hoa Thất Đồng có chút nản lòng, chị ta tức giận ném chiếc khăn lau tóc xuống dưới đất, rồi xoay người nằm lên trên giường, kéo một góc chiếc chăn điều hòa đắp lên người.
Chất lượng giấc ngủ của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất tốt, sau khi thả lỏng tinh thần, chỉ trong nửa phút, hơi thở của cô bé đã dần dần trở nên đều đều, rồi chìm vào trong giấc mộng đẹp. Hoa Thất Đồng thì trợn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, mùi đàn hương nhàn nhạt như có như không bay vào trong mũi, giống như có một chú mèo nhỏ đang dùng móng vuốt cào khiến chị ta cảm thấy rung động trong lòng.
Hoa Thất Đồng là les, từ bốn năm trước chị ta đã phải lòng Tiểu Tịnh Trần. Xa cách bốn năm chẳng những không khiến cho thứ tình yêu này nguội lạnh đi, mà ngược lại càng khiến nó thêm nồng nhiệt. Thế cho nên, chị ta mới không ngại xuất đầu lộ diện tới làm diễn viên, chỉ để có thể quang minh chính đại tiếp xúc thân mật một lần với em gái. Giờ đây, người mà chị ta mong nhớ ngày đêm đã ở ngay bên cạnh, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng lại khiến cho chị ta có cảm giác lo lắng hồi hộp.
Trên người Hoa Thất Đông bứt rứt khó chịu như bị bọ chét cắn, cuối cùng, chị ta dứt khoát nghiêng người, mặt hướng về phía Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của đối phương, nhưng do Tiểu Tịnh Trần mặc bộ đồ ngủ hơi mỏng, nên đã làm lộ ra đường cong nơi phần eo. Ngón tay của Hoa Thất Đồng run lên, dè dặt lướt trên lớp đệm, bàn tay thăm dò đặt lên phần eo của cô bé. Bởi vì không có dụng ý xấu, cho nên em gái không tỉnh giấc.
Đợi hồi lâu, thấy Tiểu Tịnh Trần không có phản ứng, Hoa Thất Đồng mím chặt làn môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, cánh tay thăm dò thêm một chút, nâng eo của đối phương lên định ôm phía sau lưng. Tiểu Tịnh Trần lật mình, Hoa Thất Đồng sợ đến nỗi toàn thân cứng đờ. Thấy Tiểu Tịnh Trần vẫn nhắm mắt, miệng chóp chép tiếp tục ngủ say, Hoa Thất Đồng liền thở phảo nhẹ nhõm, từ từ đến gần, ôm chặt người cô bé.
Hoa Thất Đồng từ từ nhích người về phía trước, gần như dính vào người của Tiểu Tịnh Trần, hơi thở của cả hai hòa vào nhau. Hoa Thất Đồng chuyên chú ngắm nhìn dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của cô bé, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng lại lộ ra ý cười, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi của cô bé.
Đúng lúc Hoa Thất Đồng đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc lén lút đó, thì đột nhiên, một âm thanh xé gió mạnh mẽ rít lên, mặt Hoa Thất Đồng biến sắc, chị ta không kịp suy nghĩ, theo bản năng nghiêng người ra phía ngoài giường. “Phù!” Một tiếng động nhẹ vang lên, Hoa Thất Động vội vàng quay đầu lại, một nắm đấm bằng xương bằng thịt đập đúng vào chỗ chị ta vừa mới nằm...
Sắc mặt của Hoa Thất Đồng tái đi, chị ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, nhưng chỉ thấy đối phương vẫn đang nằm chóp chép miệng chìm trong giấc mộng đẹp.
Luận về tâm cơ, Hoa Thất Đồng không hề thua kém Bạch Hi Cảnh, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra đối phương không hề giả vờ. Khóe miệng hơi giật giật, Hoa Thất Đồng đợi một lúc, thấy Tiểu Tịnh Trần không có động tác nào khác, chị ta lại cẩn thận bò về phía bên người cô bé. Kết quả lả, chị Thất còn chưa kịp nằm xuống, lông tơ trên người đã dựng đứng hết lên. Chị ta theo bản năng xoay người nhấc cánh tay lên. Một tiếng “phù” vang lên, một cước của Tiểu Tịnh Trần bay lên hung hăng đá trúng vào cánh tay nhỏ nhắn của chị ta. Ngoại lực mạnh đã khiến cho Hoa Thất Đồng không còn cách nào nằm yên trên chiếc giường Simmons mềm mại được nữa. Chị ta không tự chủ được mà ngã về phía sau, không thể đứng vững trên giường được, chị ta đành phải lảo đảo nhảy xuống đất, im lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần trở mình nằm ở trên giường thổi bong bóng bằng mũi.
Hoa Thất Đồng sa sầm nét mặt, chị ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần một hồi lâu, hung hăng cắn răng, rồi lại leo lên giường. Lần này chị ta cẩn thận hơn, nhưng thật không ngờ kết quả lại còn thảm hại hơn nữa.
Hoa Thất Đồng thấp thỏm nằm lại bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, thần kinh căng thẳng đợi một lúc, thấy em gái ở bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng gì, chị ta mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận kéo một góc chăn đắp lên trên người. Nhưng đáng tiếc là, chăn còn chưa kịp đắp lên, một cái chân ở trong chăn đã đạp đúng vào bên hông của chị ta, lực mạnh đến nỗi đá cho cô gái trưởng thành này rơi xuống khỏi giường, tốc độ nhanh đến nỗi Hoa Thất Đồng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
“Rầm!” Hoa Thất Đồng nằm thẳng đờ trên mặt đất, bị ngã không phải rất đau, nhưng phần eo lại như sắp gãy, đau đến nỗi há cả mồm ra. Chị ta vật lộn bám lấy mép giường, run rẩy đứng lên. Nằm xuống bên mép giường, nước mắt lưng tròng nhìn em gái đang nằm dang tay dang chân, nước dãi chảy đầm đìa, chóp mũi thổi bong bóng!
“Em làm tổn thương tôi, rồi vẫn mỉm cười bước qua...” Tiếng chuông điện thoại đi động đột nhiên vang lên, Hoa Thất Đồng đỡ thắt lưng chân thấp chân cao đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên. Trong giọng nói lộ ra oán niệm nồng nặc do chưa thỏa mãn được dục vọng: “A lô!”
Đối phương không hiểu vì sao lại im lặng hai giây, sau đó sâu kín hỏi một câu: “Xương của cô vẫn chưa gãy chứ?”
Hoa Thất Đồng: “...” Nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Hi Cảnh, anh muốn chết hả!”
“Ha ~” Hoa Thất Đồng càng bực dọc ngút trời, Bạch Hi Cảnh lại càng tỏ ra vui vẻ. Anh thản nhiên bẻ ngón tay, nói: “Lời này nên là tôi hỏi cô mới phải, dám mơ tưởng đến con gái của tôi ư, cô thật sự chán sống rồi!”
Xoa hông, Hoa Thất Đồng nhe răng: “Gái già này đã nhìn trúng cô bé rồi, anh thì làm được gì, muốn giết tôi hả, đâu có dễ như vậy.”
“No, no, no. Cô thật sự hiểu lầm rồi, ý của tôi là, bản thân việc cô ‘mơ tưởng đến con gái của tôi’ đã là tự tìm đường chết rồi.”
Hoa Thất Đồng không hiểu: “Anh có ý gì vậy?”
“Ý trên mặt chữ.” Mắt phượng nheo lại, nhìn Bạch Hi Cảnh lúc này chẳng khác nào một con cáo già nghìn tuổi âm mưu đã được như ý: “Cô nghĩ rằng mình có thể sống khi tiếp cận con bé lúc ngủ sao? Hay là cô cho rằng mình sẽ bình yên vô sự dưới tay đấm chân đá của con bé, sống đến lúc con bé động lòng với cô? Đừng có ngốc nữa, nắm đấm của con bé, tôi cũng không dám cứng đối cứng.”
“...” Hoa Thất Đồng từ từ ngồi xuống đất, dập trán xuống mép bàn, sau đó sắc mặt không chút thay đổi ngoảnh lại nhìn Tiểu Tịnh Trần vừa mới đổi tư thế ngủ mà mình muốn, vết thương bên hông lại càng đau hơn.
“Ha, được rồi, ngủ ngon. Chúc cô mơ đẹp!” Bạch Hi Cảnh thản nhiên cúp điện thoại, anh ném điện thoại lên trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàm dưới. Anh nở ra một nụ cười xán lạn rực rỡ. Dám lừa gạt con gái bải bối của tôi, phải làm cho cô tức chết mới thôi, hừ hừ!
Được rồi, không thể không nói, hai cha con Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh đã phối hợp rất ăn ý, một người tấn công thể xác, một người đả kích tinh thần, nhất thiết phải bóp chết kẻ địch khi mới manh nha. Cô Thất Đồng, cô vất vả rồi, xin hãy lên đường bình an, a di đà phật!
Cuối cùng, Hoa Thất Đồng vẫn leo lên trên giường, sau đó cả đêm chiến đấu với cái nắm đấm bất cứ lúc nào cũng có thể đập lên người mình, và cái chân bất cứ lúc nào cũng có thể đá vào hông mình. So với Bạch Hi Cảnh thì chị ta bi kịch hơn nhiều. Bạch Hi Cảnh người ta và em gái ít nhất cũng là bạn đồng môn, cho nên anh biết cô bé sử dụng bộ quyền cước gì, do đó có thể phòng bị trước. Hơn nữa anh có thân hình cao lớn, sức mạnh phi thường, hoàn toàn có thể giam giữ cô bé vào trong lòng, khiến cô bé không thể dộng đậy được.
Hoa Thất Đồng là con gái, trời sinh vốn yếu hơn con trai. Thế là, Hoa Thất Đồng không chiếm được ưu thế về mặt giới tính thật sự sụp đổ rồi.
Tiểu Tịnh Trần ngủ rất ngon, sau khi trời sáng mới tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái duỗi người. Vừa quay đầu liền bị giật mình, cô bé suýt chút nữa thì nhảy lên dán vào tường: “Chị Thất, chị bị làm sao vậy?”
Hoa Thất Đồng trợn đôi mắt đỏ tràn đầy tia máu như mắt thỏ, hốc mắt thâm quầng, đôi môi khô khốc, cả người tiều tụy như già thêm mười tuổi, sự mệt mỏi tỏa ra từ trong xương khớp cho dù có là Tiểu Tịnh Trần trì độn cũng có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.
Hoa Thất Đồng há miệng, giọng nói khàn khàn: “Không sao, tập luyện quyền thuật một đêm, muốn mình đồng da sắt thì phải nỗ lực nhiều hơn mà.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Nghe mà không hiểu!
Dù sao thì Hoa Thất Đồng tuổi còn trẻ, hơn nữa có thói quen sống về đêm, cho dù có một đêm không ngủ, thì sau khi dội nước lạnh, tinh thần của chị ta đã lập tức phấn chấn lên. Chị ta dắt Tiểu Tịnh Trần đi ra ngoài ăn sáng trước, sau đó dẫn cô bé đi chơi.
Thượng Kinh là thủ đô hơn bốn trăm năm, thứ không thiếu nhất chính là danh lam thắng cảnh. Nhưng đáng tiếc là, Tiểu Tịnh Trần không biết về lịch sử, so với kiến trúc mang tính nhân văn này, cô bé thích những khu rừng nguyên sinh có phần nguy hiểm kia hơn. Do đó, đối với những thắng cảnh du lịch mà người khác phải bon chen này, cô bé hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Hơn nữa, từ bốn năm trước, cô bé đã từng tới Thượng Kinh. Bởi vì có Bạch Hi Cảnh đi cùng, cho nên cô bé gần như đã đi hết tất cả những nơi có thể chơi ở Thượng Kinh rồi.
Sự sắp xếp dày công của Hoa Thất Đồng không đạt được hiệu quả kinh ngạc vui mừng như trong dự đoán, chị ta có vẻ rất bị đả kích.
Đang lúc chị ta do dự không biết nên làm thế nào để em gái có thể chơi vui, đồng thời giúp mình tăng thêm cảm tình, thì di động lại vang lên. Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Hoa Thất Đồng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhận: “A lô, có chuyện gì sao?”
“Chị Thất, mau tới Phù Sinh Vị Yết, chúng em gặp rắc rối rồi.”
Hoa Thất Đồng ngẩn người, có chút không vui: “Tự giải quyết đi.”
“Chị Thất, nếu như có thể giải quyết thì chúng em đã sớm làm xong rồi... Tiết Đan chỉ mặt gọi tên muốn gặp chị.” Phía bên kia sốt ruột sắp khóc đến nơi rồi.
Gân xanh trên trán Hoa Thất Đồng nổi hết lên, chị ta xoa xoa ấn đường: “Tôi tới ngay đây.”
Cúp điện thoại, Hoa Thất Đồng nhìn đôi mắt trong veo thẳng thắn của Tiểu Tịnh Trần, theo bản năng không muốn ân oán cá nhân dính dáng tới cô bé. Thế nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống, nghĩ đến giấc ngủ bi kịch đêm vừa rồi, khóe miệng Hoa Thất Đồng khẽ giật giật: “Có muốn tìm người đánh lộn không?
Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, gật đầu liên tục như giã tỏi. Mặt của Hoa Thất Đồng như bừng tỉnh.
Quả nhiên, người trong trạng thái ngủ nghỉ rồi mà mà sức chiến đấu vẫn có thể bộc phát ra ngoài, thì đương nhiên sẽ ủng hộ bạo lực rồi!
Tiểu Tịnh Trần đắm chìm trong ảo cảnh tươi đẹp sắp được “so tài”, hoàn toàn không ngờ rằng, đợi chờ cô bé là một trận cuồng phong bão táp như thế nào!
Đến cả tình cảm nam nữ thông thường cũng không phân biệt được rõ ràng, thì nói gì đến tình yêu đồng tính bí ẩn hơn tình yêu nam nữ kia. Cho nên, buổi tối hôm đó, sau khi tắm xong, Tiểu Tịnh Trần liền mặc bộ đồ ngủ mà Hoa Thất Đồng đã chuẩn bị cho mình. Sau đó cô bé không còn gánh nặng nào liền nhào lên trên giường, cuốn chăn như một bé tằm lăn qua lăn lại, cái đầu lớn nhẵn bóng lấp lánh sáng lên dưới ánh đèn.
Hoa Thất Đồng tắm xong quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang chơi một mình hăng say đến nỗi hai má đỏ ửng lên, chị ta hơi ngẩn người, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, giống như một chú cún con nhìn thấy một cục xương lớn, bước chân bất giác trở nên nhẹ nhàng, từ từ tiến đến bên mép giường rồi ngồi xuống.
Tiểu Tịnh Trần lăn đến bên người chị ta, xoay người, đẩy chiếc chăn điều hòa mỏng ra, đôi mắt long lanh nhấp nháy. Hoa Thất Đồng theo bản năng tránh ánh mắt của cô bé, nhưng lại thấy phần eo của mình bị sít chặt lại. Người Hoa Thất Đồng chợt cứng đờ, vành tai mỏng đỏ ửng lên: “Sao em lại ôm chị?”
Được rồi, cao thủ dày dặn tình trường Hoa Thất Đồng do không giữ được bình tĩnh nên đã cảm thấy xấu hổ!
Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vòng eo của Hoa Thất Đồng, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng cau mày, cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống đầy tủi thân, rồi quả quyết xoay người nhào về phía bên kia giường: “Không có việc gì, ngủ thôi.” Hu hu hu! Nhớ cha quá! Ôm cha dễ chịu hơn nhiều!
Hoa Thất Đồng ngồi cứng đờ tại chỗ, hung hăng trừng mắt nhìn phía sau gáy của Tiểu Tịnh Trần. Trợn mắt gần một phút, thấy đối phương không xoay người lại, Hoa Thất Đồng có chút nản lòng, chị ta tức giận ném chiếc khăn lau tóc xuống dưới đất, rồi xoay người nằm lên trên giường, kéo một góc chiếc chăn điều hòa đắp lên người.
Chất lượng giấc ngủ của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất tốt, sau khi thả lỏng tinh thần, chỉ trong nửa phút, hơi thở của cô bé đã dần dần trở nên đều đều, rồi chìm vào trong giấc mộng đẹp. Hoa Thất Đồng thì trợn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, mùi đàn hương nhàn nhạt như có như không bay vào trong mũi, giống như có một chú mèo nhỏ đang dùng móng vuốt cào khiến chị ta cảm thấy rung động trong lòng.
Hoa Thất Đồng là les, từ bốn năm trước chị ta đã phải lòng Tiểu Tịnh Trần. Xa cách bốn năm chẳng những không khiến cho thứ tình yêu này nguội lạnh đi, mà ngược lại càng khiến nó thêm nồng nhiệt. Thế cho nên, chị ta mới không ngại xuất đầu lộ diện tới làm diễn viên, chỉ để có thể quang minh chính đại tiếp xúc thân mật một lần với em gái. Giờ đây, người mà chị ta mong nhớ ngày đêm đã ở ngay bên cạnh, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng lại khiến cho chị ta có cảm giác lo lắng hồi hộp.
Trên người Hoa Thất Đông bứt rứt khó chịu như bị bọ chét cắn, cuối cùng, chị ta dứt khoát nghiêng người, mặt hướng về phía Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của đối phương, nhưng do Tiểu Tịnh Trần mặc bộ đồ ngủ hơi mỏng, nên đã làm lộ ra đường cong nơi phần eo. Ngón tay của Hoa Thất Đồng run lên, dè dặt lướt trên lớp đệm, bàn tay thăm dò đặt lên phần eo của cô bé. Bởi vì không có dụng ý xấu, cho nên em gái không tỉnh giấc.
Đợi hồi lâu, thấy Tiểu Tịnh Trần không có phản ứng, Hoa Thất Đồng mím chặt làn môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, cánh tay thăm dò thêm một chút, nâng eo của đối phương lên định ôm phía sau lưng. Tiểu Tịnh Trần lật mình, Hoa Thất Đồng sợ đến nỗi toàn thân cứng đờ. Thấy Tiểu Tịnh Trần vẫn nhắm mắt, miệng chóp chép tiếp tục ngủ say, Hoa Thất Đồng liền thở phảo nhẹ nhõm, từ từ đến gần, ôm chặt người cô bé.
Hoa Thất Đồng từ từ nhích người về phía trước, gần như dính vào người của Tiểu Tịnh Trần, hơi thở của cả hai hòa vào nhau. Hoa Thất Đồng chuyên chú ngắm nhìn dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của cô bé, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng lại lộ ra ý cười, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi của cô bé.
Đúng lúc Hoa Thất Đồng đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc lén lút đó, thì đột nhiên, một âm thanh xé gió mạnh mẽ rít lên, mặt Hoa Thất Đồng biến sắc, chị ta không kịp suy nghĩ, theo bản năng nghiêng người ra phía ngoài giường. “Phù!” Một tiếng động nhẹ vang lên, Hoa Thất Động vội vàng quay đầu lại, một nắm đấm bằng xương bằng thịt đập đúng vào chỗ chị ta vừa mới nằm...
Sắc mặt của Hoa Thất Đồng tái đi, chị ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, nhưng chỉ thấy đối phương vẫn đang nằm chóp chép miệng chìm trong giấc mộng đẹp.
Luận về tâm cơ, Hoa Thất Đồng không hề thua kém Bạch Hi Cảnh, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra đối phương không hề giả vờ. Khóe miệng hơi giật giật, Hoa Thất Đồng đợi một lúc, thấy Tiểu Tịnh Trần không có động tác nào khác, chị ta lại cẩn thận bò về phía bên người cô bé. Kết quả lả, chị Thất còn chưa kịp nằm xuống, lông tơ trên người đã dựng đứng hết lên. Chị ta theo bản năng xoay người nhấc cánh tay lên. Một tiếng “phù” vang lên, một cước của Tiểu Tịnh Trần bay lên hung hăng đá trúng vào cánh tay nhỏ nhắn của chị ta. Ngoại lực mạnh đã khiến cho Hoa Thất Đồng không còn cách nào nằm yên trên chiếc giường Simmons mềm mại được nữa. Chị ta không tự chủ được mà ngã về phía sau, không thể đứng vững trên giường được, chị ta đành phải lảo đảo nhảy xuống đất, im lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần trở mình nằm ở trên giường thổi bong bóng bằng mũi.
Hoa Thất Đồng sa sầm nét mặt, chị ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần một hồi lâu, hung hăng cắn răng, rồi lại leo lên giường. Lần này chị ta cẩn thận hơn, nhưng thật không ngờ kết quả lại còn thảm hại hơn nữa.
Hoa Thất Đồng thấp thỏm nằm lại bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, thần kinh căng thẳng đợi một lúc, thấy em gái ở bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng gì, chị ta mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận kéo một góc chăn đắp lên trên người. Nhưng đáng tiếc là, chăn còn chưa kịp đắp lên, một cái chân ở trong chăn đã đạp đúng vào bên hông của chị ta, lực mạnh đến nỗi đá cho cô gái trưởng thành này rơi xuống khỏi giường, tốc độ nhanh đến nỗi Hoa Thất Đồng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
“Rầm!” Hoa Thất Đồng nằm thẳng đờ trên mặt đất, bị ngã không phải rất đau, nhưng phần eo lại như sắp gãy, đau đến nỗi há cả mồm ra. Chị ta vật lộn bám lấy mép giường, run rẩy đứng lên. Nằm xuống bên mép giường, nước mắt lưng tròng nhìn em gái đang nằm dang tay dang chân, nước dãi chảy đầm đìa, chóp mũi thổi bong bóng!
“Em làm tổn thương tôi, rồi vẫn mỉm cười bước qua...” Tiếng chuông điện thoại đi động đột nhiên vang lên, Hoa Thất Đồng đỡ thắt lưng chân thấp chân cao đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên. Trong giọng nói lộ ra oán niệm nồng nặc do chưa thỏa mãn được dục vọng: “A lô!”
Đối phương không hiểu vì sao lại im lặng hai giây, sau đó sâu kín hỏi một câu: “Xương của cô vẫn chưa gãy chứ?”
Hoa Thất Đồng: “...” Nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Hi Cảnh, anh muốn chết hả!”
“Ha ~” Hoa Thất Đồng càng bực dọc ngút trời, Bạch Hi Cảnh lại càng tỏ ra vui vẻ. Anh thản nhiên bẻ ngón tay, nói: “Lời này nên là tôi hỏi cô mới phải, dám mơ tưởng đến con gái của tôi ư, cô thật sự chán sống rồi!”
Xoa hông, Hoa Thất Đồng nhe răng: “Gái già này đã nhìn trúng cô bé rồi, anh thì làm được gì, muốn giết tôi hả, đâu có dễ như vậy.”
“No, no, no. Cô thật sự hiểu lầm rồi, ý của tôi là, bản thân việc cô ‘mơ tưởng đến con gái của tôi’ đã là tự tìm đường chết rồi.”
Hoa Thất Đồng không hiểu: “Anh có ý gì vậy?”
“Ý trên mặt chữ.” Mắt phượng nheo lại, nhìn Bạch Hi Cảnh lúc này chẳng khác nào một con cáo già nghìn tuổi âm mưu đã được như ý: “Cô nghĩ rằng mình có thể sống khi tiếp cận con bé lúc ngủ sao? Hay là cô cho rằng mình sẽ bình yên vô sự dưới tay đấm chân đá của con bé, sống đến lúc con bé động lòng với cô? Đừng có ngốc nữa, nắm đấm của con bé, tôi cũng không dám cứng đối cứng.”
“...” Hoa Thất Đồng từ từ ngồi xuống đất, dập trán xuống mép bàn, sau đó sắc mặt không chút thay đổi ngoảnh lại nhìn Tiểu Tịnh Trần vừa mới đổi tư thế ngủ mà mình muốn, vết thương bên hông lại càng đau hơn.
“Ha, được rồi, ngủ ngon. Chúc cô mơ đẹp!” Bạch Hi Cảnh thản nhiên cúp điện thoại, anh ném điện thoại lên trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàm dưới. Anh nở ra một nụ cười xán lạn rực rỡ. Dám lừa gạt con gái bải bối của tôi, phải làm cho cô tức chết mới thôi, hừ hừ!
Được rồi, không thể không nói, hai cha con Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh đã phối hợp rất ăn ý, một người tấn công thể xác, một người đả kích tinh thần, nhất thiết phải bóp chết kẻ địch khi mới manh nha. Cô Thất Đồng, cô vất vả rồi, xin hãy lên đường bình an, a di đà phật!
Cuối cùng, Hoa Thất Đồng vẫn leo lên trên giường, sau đó cả đêm chiến đấu với cái nắm đấm bất cứ lúc nào cũng có thể đập lên người mình, và cái chân bất cứ lúc nào cũng có thể đá vào hông mình. So với Bạch Hi Cảnh thì chị ta bi kịch hơn nhiều. Bạch Hi Cảnh người ta và em gái ít nhất cũng là bạn đồng môn, cho nên anh biết cô bé sử dụng bộ quyền cước gì, do đó có thể phòng bị trước. Hơn nữa anh có thân hình cao lớn, sức mạnh phi thường, hoàn toàn có thể giam giữ cô bé vào trong lòng, khiến cô bé không thể dộng đậy được.
Hoa Thất Đồng là con gái, trời sinh vốn yếu hơn con trai. Thế là, Hoa Thất Đồng không chiếm được ưu thế về mặt giới tính thật sự sụp đổ rồi.
Tiểu Tịnh Trần ngủ rất ngon, sau khi trời sáng mới tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái duỗi người. Vừa quay đầu liền bị giật mình, cô bé suýt chút nữa thì nhảy lên dán vào tường: “Chị Thất, chị bị làm sao vậy?”
Hoa Thất Đồng trợn đôi mắt đỏ tràn đầy tia máu như mắt thỏ, hốc mắt thâm quầng, đôi môi khô khốc, cả người tiều tụy như già thêm mười tuổi, sự mệt mỏi tỏa ra từ trong xương khớp cho dù có là Tiểu Tịnh Trần trì độn cũng có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.
Hoa Thất Đồng há miệng, giọng nói khàn khàn: “Không sao, tập luyện quyền thuật một đêm, muốn mình đồng da sắt thì phải nỗ lực nhiều hơn mà.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Nghe mà không hiểu!
Dù sao thì Hoa Thất Đồng tuổi còn trẻ, hơn nữa có thói quen sống về đêm, cho dù có một đêm không ngủ, thì sau khi dội nước lạnh, tinh thần của chị ta đã lập tức phấn chấn lên. Chị ta dắt Tiểu Tịnh Trần đi ra ngoài ăn sáng trước, sau đó dẫn cô bé đi chơi.
Thượng Kinh là thủ đô hơn bốn trăm năm, thứ không thiếu nhất chính là danh lam thắng cảnh. Nhưng đáng tiếc là, Tiểu Tịnh Trần không biết về lịch sử, so với kiến trúc mang tính nhân văn này, cô bé thích những khu rừng nguyên sinh có phần nguy hiểm kia hơn. Do đó, đối với những thắng cảnh du lịch mà người khác phải bon chen này, cô bé hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Hơn nữa, từ bốn năm trước, cô bé đã từng tới Thượng Kinh. Bởi vì có Bạch Hi Cảnh đi cùng, cho nên cô bé gần như đã đi hết tất cả những nơi có thể chơi ở Thượng Kinh rồi.
Sự sắp xếp dày công của Hoa Thất Đồng không đạt được hiệu quả kinh ngạc vui mừng như trong dự đoán, chị ta có vẻ rất bị đả kích.
Đang lúc chị ta do dự không biết nên làm thế nào để em gái có thể chơi vui, đồng thời giúp mình tăng thêm cảm tình, thì di động lại vang lên. Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Hoa Thất Đồng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhận: “A lô, có chuyện gì sao?”
“Chị Thất, mau tới Phù Sinh Vị Yết, chúng em gặp rắc rối rồi.”
Hoa Thất Đồng ngẩn người, có chút không vui: “Tự giải quyết đi.”
“Chị Thất, nếu như có thể giải quyết thì chúng em đã sớm làm xong rồi... Tiết Đan chỉ mặt gọi tên muốn gặp chị.” Phía bên kia sốt ruột sắp khóc đến nơi rồi.
Gân xanh trên trán Hoa Thất Đồng nổi hết lên, chị ta xoa xoa ấn đường: “Tôi tới ngay đây.”
Cúp điện thoại, Hoa Thất Đồng nhìn đôi mắt trong veo thẳng thắn của Tiểu Tịnh Trần, theo bản năng không muốn ân oán cá nhân dính dáng tới cô bé. Thế nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống, nghĩ đến giấc ngủ bi kịch đêm vừa rồi, khóe miệng Hoa Thất Đồng khẽ giật giật: “Có muốn tìm người đánh lộn không?
Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, gật đầu liên tục như giã tỏi. Mặt của Hoa Thất Đồng như bừng tỉnh.
Quả nhiên, người trong trạng thái ngủ nghỉ rồi mà mà sức chiến đấu vẫn có thể bộc phát ra ngoài, thì đương nhiên sẽ ủng hộ bạo lực rồi!
Tiểu Tịnh Trần đắm chìm trong ảo cảnh tươi đẹp sắp được “so tài”, hoàn toàn không ngờ rằng, đợi chờ cô bé là một trận cuồng phong bão táp như thế nào!
Bình luận facebook