Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 399
Từ sau khi Bạch Hi Cảnh xảy ra chuyện không may, Đại Sơn và Tiểu Sơn liền gạt tất cả công việc sang một bên, chính bản thân hai người họ thì bảo vệ bên người Đại ca một tấc cũng không rời. Có điều, tốt xấu gì bọn họ vẫn còn có chút lý trí, trong lúc không thể chịu được còn biết thay phiên nhau nghỉ ngơi mà không phải chống cự đến cùng. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, bất kể là Bạch Hi Cảnh hôn mê bất tỉnh hay là Tiểu Tịnh Trần không ngủ, không nghỉ, không ăn, không uống thì đều cần đến sự chăm sóc của bọn họ.
Chỉ là tình hình của Bạch Hi Cảnh có chút đặc biệt, rõ ràng biết tính mạng của anh như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tất cả mọi người lại không biết phải cứu anh như thế nào. Dù cho có dùng đến những máy móc hiện đại nhất, tinh vi nhất cũng không thể tra ra rốt cuộc vấn đề sức khỏe của anh là gì. Điều không bình thường duy nhất chỉ có: nhịp tim đập quá nhanh!
Nếu như không thể ngăn chặn tần số tim đập tăng lên của anh, dù cho tốc độ tăng lên có chậm rãi đi chăng nữa, cũng sẽ có một ngày anh bị đột tử. Thế nhưng hiện nay, tất cả mọi người đều bó tay. Điều duy nhất họ có thể làm là tận lực bầu bạn bên cạnh anh, trông nom anh.
Trong lòng Bạch Hi Cảnh, tầm quan trọng của con gái là điều không thể bàn cãi. Vì vậy, mọi người đều mặc nhận là Tiểu Tịnh Trần sẽ làm bạn bên cạnh anh. Mà nhóm người Đại Sơn, Tiểu Sơn lại chăm sóc Bạch Hi Cảnh với điều kiện là không ảnh hướng đến Tiểu Tịnh Trần. Dù cho có sống hay chết, bọn họ vẫn cùng anh đối mặt như trước đây.
Tối hôm nay đến lượt trông đêm của Tiểu Sơn, anh ngồi trên nền nhà bên ngoài phòng bệnh, lưng dựa phía trên khung cửa chính. Mặc dù hiện nay thời tiết đã vào xuân, nhưng trên nền nhà vẫn được trải một lớp thảm dày của mùa đông chưa được thay đi, cho nên buổi tối ngồi trên sàn cũng không cảm thấy lạnh.
Tiểu Sơn khoanh hai tay lại, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc. Đêm đen rất yên tĩnh, âm thanh duy nhất có thể nghe được là những tiếng bước chân rất khẽ khàng như có như không của những người canh phòng ở phía ngoài sân vườn đang dẫm lên thảm cỏ, và cả những tiếng “tít, tít, tít, tít” từ trong phòng loáng thoáng truyền ra.
Tiểu Sơn đang ngủ nông giấc đột nhiên giật nhẹ cái mũi của mình. Khứu giác của anh mặc dù không nhạy cảm được như Tiểu Tịnh Trần nhưng dù sao anh cũng là người có năm giác quan nhạy bén. Trong không khí yên tĩnh không chút dao động, ngoài mùi vị nhàn nhạt của thuốc, dường như còn loáng thoáng như có như không của mùi rỉ sắt trôi nổi rất nhạt.
Đương nhiên, ở trong phòng bệnh chuyên dụng của Bạch Hi Cảnh không thể có thứ đồ vật gì hoành tráng như là sắt thép rỉ thế này xuất hiện rồi. Vì vậy, mùi vị rỉ sắt này hẳn là đến từ một thứ đồ có thành phần tương tự nào đó, chẳng hạn như: máu!
Các i-on phân tử sắt trong máu không chỉ tạo nên màu đỏ cho dung dịch máu, đồng thời cũng tạo nên mùi vị đặc thù của máu.
Tiểu Sơn bất chợt mở to hai mắt ra, có chút lo lắng kinh hãi. Bạch Hi Cảnh chỉ hôn mê nhưng không có vết thương ngoài da, vậy thì mùi máu này từ đâu mà đến?
Ngay trong lúc này, vốn do hiệu quả cách âm của phòng bệnh quả tốt mà chỉ nghe được mang máng thì âm thanh “tít, tít, tít” này lại đột nhiên vang lên dồn dập, giống như tiếng chuông báo động. Tiếng réo chói tai xé rách cả màn đêm, xuyên qua bức tường kích thích đến mức màng nhĩ cũng sắp thủng ra. Sắc mặt Tiểu Sơn đột nhiên biến đổi lớn. Tần số nhịp tim kịch liệt đến thế này… Đại ca cuối cùng cũng không trụ được nữa sao?!
Tròng mắt của Tiểu Sơn ngay lập tức đỏ lên, anh đạp một cú làm tung cánh cửa phòng, khuôn mặt lạnh lùng, trấn tĩnh như núi băng liền sụp đổ.
Cửa vừa mở ra, những tiếng tiếng tít tít sắc bén này càng giống như dời núi lấp biển mà chen chúc lao ập đến. Thế nhưng, Tiểu Sơn lại không cảm thấy khó chịu chút nào. Hoặc là có thể nói, tiếng kêu chói tai này cũng không được hệ thống thính giác của anh bắt giữ. Trong mắt của anh bây giờ chỉ có bóng dáng hai người đang gắn bó dựa vào nhau trên giường bệnh, cùng với… màu đỏ trào ra nồng nặc khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Trên chiếc gối trắng tinh là những mảng dung dịch máu nhiễm đỏ loang lổ. Khởi nguồn của dòng máu là từ cánh tay gác lên bên tai Bạch Hi Cảnh của Tiểu Tịnh Trần. Trên cổ tay là một vòng những dấu răng ác liệt, cắn mạnh đến mức máu thịt trộn vào nhau, nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang còn hôn mê, nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang bị máu tươi tắm ướt, cả người Tiểu Sơn đều trở nên bối rối. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, anh vội vàng chạy đến, cẩn thận từng li từng tí đỡ Tiểu Tịnh Trần đứng dậy. Ngay trong giây phút khi Tiểu Tịnh Trần rời khỏi Bạch Hi Cảnh, những tiếng kêu chói tai tít, tít, tít đó dần dần chậm lại, hồi phục về trạng thái tần số ban đầu.
Tiểu Sơn ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Hi Cảnh đang còn hôn mê trên trường bệnh một cái, đôi mắt đỏ lên tràn đầy tơ máu. Anh cử động môi một chút, nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trong vòng tay của mình.
Tiểu Tịnh Trần mềm người nằm trong ngực anh, khuôn mặt phúng phính, mập mạp đã không còn chút hồng hào nào mà trắng bệch y như quỷ chết đuối. Ngón tay Tiểu Sơn không khỏi bắt đầu run rẩy, cẩn thận đặt dưới mũi của cô bé thăm dò. Theo dòng chảy của thời gian, lúc sau, cả trái tim của anh đều bắt đầu phát lạnh, đáy mắt lạnh lùng cũng dần dần hiện lên đầy nước.
Trong mười giây đồng hồ ngắn ngủi mà cứ như kéo dài đến cả mười thế kỷ, ngón tay lạnh lẽo mới cảm nhận được chuyển động của dòng không khí yếu ớt. Mạch máu tưởng chừng như đã đông cứng trong người Tiểu Sơn lập tức bắt đầu chảy lại, làm ấm áp cơ thể. Anh cố tự mình trấn định mà ấn vào máy liên lạc trên tai mình, giọng nói rõ ràng lại mang theo chút run rẩy.
“A Kiệt, Đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi, cậu nhanh chóng qua đây đi.”
Kiều Kiệt vẫn luôn đang trong trạng thái chờ mệnh lệnh, chuẩn bị tiến hành cấp cứu cho Bạch Hi Cảnh bất cứ lúc nào. Không ngờ, điều mà anh ta đợi được không phải là tình trạng nguy kịch của Bạch Hi Cảnh mà là “Đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi“. Kiều Kiệt vào lúc canh ba nửa đêm cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp, anh ta hỏi lại: “Gì cơ?”
“Đại tiểu thư mất máu quá nhiều, sắp không còn mạng nữa rồi!” Có lẽ là do phản ứng của Kiều Kiệt quá mức bình tĩnh, Tiểu Sơn đang nóng lòng sốt ruột trực tiếp hét ầm lên. Nếu như Đại tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, không cần Đại ca tỉnh lại, anh cũng có thể trực tiếp lấy mạng ra đền tội.
Một khi núi băng bùng nổ vậy thì rất đáng sợ. Kiều Kiệt bị Tiểu Sơn quát, sợ đến mức ngã thẳng từ trên ghế xuống đất, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, khoác áo blouse trắng, nhanh nhanh chóng chóng chạy ra phía bên ngoài, một mạch phi thẳng đến phòng bệnh trên tầng hai.
Cửa phòng bệnh không đóng, Kiều Kiệt vọt thẳng vào trong, định thần nhìn lại, anh ta sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh, líu lưỡi, hỏi: “Tình huống gì đây hả trời?”
Tiểu Sơn ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, lạnh lùng nhìn vào cậu ta, nói: “Cậu không phải bác sĩ sao? Phí lời nhiều như vậy làm gì.”
Kiều Kiệt giật mình một cái, không dám nói thêm điều gì nữa, mau chóng chỉ huy Tiểu Sơn ôm người vào phòng bệnh cấp cứu sát vách. Y tá đặc biệt đang chờ đợi mệnh lệnh cũng bận rộn mà không rối loạn, bắt đầu hành động cứu chữa. Tiểu Sơn đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Kiệt, một lúc sau, khuôn mặt không xúc cảm xoay người rời khỏi.
Đại Sơn đã thức năm mươi mấy tiếng đồng hồ, không chỉ thân thể không chịu nổi, mà dưới tâm trạng lo lắng sợ hãi, tinh thần cũng có chút sụp đổ. Anh thật sự là không thể chống đỡ được nữa mà ngã ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, không nghĩ tới cứ như vậy mà nặng nề ngủ thiếp đi. Tiểu Sơn mang gương mặt lạnh lùng gọi một lúc lâu, nhưng anh cũng không có một chút phản ứng nào.
Tiểu Tịnh Trần đầu óc đơn giản chỉ có một dây thần kinh, hơn nữa cô bé lại là đệ tử nhà Phật, kị nhất là máu tanh. Nếu như không có ai nhắc nhở cô bé, cô bé không có khả năng nghĩ đến cách lấy máu bản thân bón cho Bạch Hi Cảnh. Mà từ lúc Bạch Hi Cảnh bắt đầu hôn mê, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn kè kè ở bên một bước không rời. Cơ hội duy nhất để có được lời “nhắc nhở” chính là khoảng thời gian đi ra ngoài cùng với Đại Sơn. Hiện nay Tiểu Tịnh Trần đã hôn mê, người duy nhất có thể tra hỏi rõ ràng chỉ có một mình Đại Sơn mà thôi.
Nghĩ đến cảnh Tiểu Tịnh Trần toàn thân là máu gục trên người Bạch Hi Cảnh, đáy lòng của Tiểu Sơn như có một ngọn lửa ác liệt xông thẳng lên trên não. Anh mím miệng thành một đường thẳng, xoay người chạy vào nhà bếp lấy đầy một thùng nước, trong nước còn đổ thêm một lon đá lạnh. Sau đó, anh mang theo thùng nước trở lại phòng ngủ của Đại Sơn, Đứng bên giường, anh giơ cái thùng lên đang muốn đổ nó lên trên người Đại Sơn đang ngủ ngáy say sưa kia. Nhưng khi nhìn bọng mắt thâm đen của Đại Sơn, nhìn cái cằm râu ria xồm xoàm của anh ta, nhìn khuôn mặt gầy gò của anh ta, nhìn anh ta ngay cả ngủ say đều không che được vẻ tiều tụy, Tiểu Sơn cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, đem cái xô ném trên mặt đất, Tiểu Sơn nhẹ nhàng sờ lên bộ râu mọc cấn vào tay có chút đau của Đại Sơn, thở dài không ra tiếng, quay người rời đi.
Tiểu Tịnh Trần một lòng muốn cứu Bạch Hi Cảnh, liều mạng cho cha uống máu của mình, mãi đến khi chính mình mất máu quá nhiều mà lâm vào hôn mê. Thế nhưng, vết thương trên cổ tay cô bé thực sự bị thương nặng do cắn quá mạnh, máu cũng không thể tự động ngừng chảy. Vậy là, sau khi hôn mê máu của cô bé vẫn bị chảy ra ngoài không ít. Hai điều này kết hợp lại với nhau, dĩ nhiên tạo nên tình cảnh thật sự nguy hiểm đến tính mạng.
Thời điểm Kiều Kiệt cấp cứu cho cô bé, những dấu hiệu về sự sống của cô bé đang dần dần biến mất, nhiệt độ giảm xuống, huyết áp hạ thấp, ngay cả hô hấp cũng càng lúc càng khẽ.
“Bác sĩ Kiều...” Y tá trưởng được bệnh viện số một đặc biệt phát đến không đành lòng kêu một tiếng.
Sắc mặt Kiều Kiệt hết sức khó coi. Anh biết, nếu như không cứu sống được Tiểu Tịnh Trần, mạng sống của anh phỏng chừng cũng chấm dứt.
Chỉ là mỗi việc truyền máu không thôi cũng không cứu được mạng của cô bé. Một mũi thuốc trợ tim được tiêm thêm vào, thân thể của Tiểu Tịnh Trần trải qua sự cải tạo của M1371, cấp bậc mạnh mẽ có thể so với siêu nhân. Vì lẽ đó, liều lượng hạn chế đối với người bình thường dường như không đáng kể với cô bé, chỉ cần có thể cứu sống cô bé, tất cả đều là mây bay.
Tiểu Sơn đứng ở cửa phòng nhìn những đường càng ngày càng thẳng lại trên máy điện tim, trên khuôn mặt đều là vẻ trắng xanh. Anh hơi lùi về phía sau, vô lực tựa người vào lan can, vẻ mặt có chút hoảng hốt khó hiểu. Anh nghĩ tới lúc Tiểu Tịnh Trần ngất đi, nhịp tim của Bạch Hi Cảnh đột nhiên trở nên dồn dập, cùng với lúc khi anh nâng người Tiểu Tịnh Trần dậy, nhịp tim của Bạch Hi Cảnh lại khôi phục tần suất vốn có. Những sự thay đổi này có vẻ quá mức trùng hợp, lẽ nào...
Trái tim Tiểu Sơn bất tri bất giác nhảy lên mạnh mẽ, anh cuống quýt xoay người lại, bước chân không vững, lảo đảo chạy hướng về phòng bệnh sát vách. Anh dùng hết tất cả sức lực vọt tới bên giường, cầm lấy cánh tay không chút sức lực nào của Bạch Hi Cảnh, gào to: “Đại ca, anh tỉnh lại nhanh một chút, tỉnh nhanh một chút đi, Tịnh Trần sắp chết rồi, con gái anh sắp chết rồi, Đại ca!!”
Tiểu Sơn từ trước cho tới nay đều là một ngọn núi băng, khi núi băng đổ nát, khí thế cũng có thể khiến trời đất phải biến sắc.
Bạch Hi Cảnh thực ra cũng không phải hôn mê đến mức hoàn toàn. Anh vẫn luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng như ngủ mà không phải ngủ, như tỉnh mà không tỉnh. Nhưng anh lại không chút cảm nhận được thế giới bên ngoài, giống như là một hạt bụi lơ lửng trên bầu trời, không có trên dưới trái phải, chưa từng có quá khứ và tương lai. Tất cả chỉ là một mảnh hư vô, anh chỉ là một sự tồn tại, một sự tồn tại không chút ý nghĩa gì hết.
Theo thời gian, ý thức của anh đang dần dần bị mảnh trời hư vô đó từ từ nuốt chửng, tư duy càng ngày càng chậm chạp, cảm giác càng ngày càng trống rỗng. Kết quả cuối cùng, tất nhiên là biến mất. Thế nhưng, thời điểm khi ý thức của anh sắp tiêu tan, một sức mạnh ấm áp đột nhiên rót vào sinh mệnh anh. Cái loại sức sống phồn thịnh đó chảy xuôi theo tứ chi, khắp các xương cốt của anh, khiến hạt bụi nhỏ biến thành viên sỏi, từ viên sỏi biến thành hòn đá lớn, từ hòn đá lớn cuối cùng xây thành dãy núi đứng sừng sững. Trên dãy núi, sinh mệnh phục sinh, vạn vật sinh trưởng khiến cả ngọn núi đều như sống lại.
Ý thức dần dần ngưng tụ lại, khôi phục thành dáng vẻ nguyên sơ nhất!
Khi ý thức của anh dần dần được tỉnh lại, câu nói đầu tiên anh nghe thấy là: “Con gái anh sắp chết rồi!!”
Con, gái, anh, sắp, chết, rồi!!!!!!!
“Tít, tít, tít, tít, tít, tít” chuông cảnh báo trên máy theo dõi dường như muốn nổ tung. Bạch Hi Cảnh đột nhiên mở mắt ra. Tiểu Sơn còn chưa kịp vui vẻ thì bị một bàn tay to thon dài trắng nõn đột nhiên bóp lấy cổ họng, sức lực lớn đến mức dường như có thể bóp nát xương cổ của anh.
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn vào anh, đôi mắt phượng đen nhánh như ngưng tụ một tầng băng lạnh lẽo, giống như hố đen sâu thẳm nuốt chửng lấy linh hồn người khác. Giọng nói Bạch Hi Cảnh rõ ràng, nhẹ nhàng, không chút ngập ngừng, nhưng lại như gậy thu hồn của sứ giả đến từ địa phủ - Hắc Bạch Vô Thường khiến người ta không có chỗ che thân, hỏi: “Cậu, nói, cái, gì?”
Miệng vừa cử động, Bạch Hi Cảnh cũng cảm giác được có gì đó không đúng. Một mùi máu tanh nồng nặc kích thích đầu lưỡi của anh. Lúc cử động khi nói chuyện, đầu lưỡi còn có thể cảm giác được xúc cảm ấm áp ướt dính trong cổ họng này. Bạch Hi Cảnh hơi thay đổi sắc mặt, nổi giận nói: “Các cậu cho tôi ăn cái gì?”
“Không… là Đại tiểu thư...” Tiểu Sơn gần như sắp bị Bạch Hi Cảnh bóp chết, dốc hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng với có thể thốt ra vài chữ.
Bạch Hi Cảnh buông tay một cái vung anh ta ra. Tiểu Sơn ngã mạnh xuống nền, khuôn mặt đỏ lên tím bầm, điên cuồng ho khan, mới nghẹn giọng nói: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư cắn đứt cổ tay của mình đem máu đút cho anh uống.”
Đồng tử của Bạch Hi Cảnh đột nhiên co rụt lại, mang theo khiếp sợ lẫn kinh ngạc.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lực lượng sinh mạng đột nhiên điên cuồng dâng trào trong lúc anh lâm vào mê man.
Cánh tay chống lấy giường của Bạch Hi Cảnh bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch hơn cả trong lúc đang hôn mê, trắng đến mức thậm chí nổi lên một loại khí tức chết chóc. Giọng nói của anh yếu ớt vô lực mang theo sự yếu đuối khó có thể dùng lời diễn tả được, nói “Con bé, con bé ở đâu?”
Không phải đâu, điều anh nghe thấy khi thức tỉnh chắc chắn là ảo giác.
Không phải đâu, con bé sẽ không rời khỏi anh.
Không phải đâu...
Không phải đâu, Tịnh Trần!!!
Chỉ là tình hình của Bạch Hi Cảnh có chút đặc biệt, rõ ràng biết tính mạng của anh như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tất cả mọi người lại không biết phải cứu anh như thế nào. Dù cho có dùng đến những máy móc hiện đại nhất, tinh vi nhất cũng không thể tra ra rốt cuộc vấn đề sức khỏe của anh là gì. Điều không bình thường duy nhất chỉ có: nhịp tim đập quá nhanh!
Nếu như không thể ngăn chặn tần số tim đập tăng lên của anh, dù cho tốc độ tăng lên có chậm rãi đi chăng nữa, cũng sẽ có một ngày anh bị đột tử. Thế nhưng hiện nay, tất cả mọi người đều bó tay. Điều duy nhất họ có thể làm là tận lực bầu bạn bên cạnh anh, trông nom anh.
Trong lòng Bạch Hi Cảnh, tầm quan trọng của con gái là điều không thể bàn cãi. Vì vậy, mọi người đều mặc nhận là Tiểu Tịnh Trần sẽ làm bạn bên cạnh anh. Mà nhóm người Đại Sơn, Tiểu Sơn lại chăm sóc Bạch Hi Cảnh với điều kiện là không ảnh hướng đến Tiểu Tịnh Trần. Dù cho có sống hay chết, bọn họ vẫn cùng anh đối mặt như trước đây.
Tối hôm nay đến lượt trông đêm của Tiểu Sơn, anh ngồi trên nền nhà bên ngoài phòng bệnh, lưng dựa phía trên khung cửa chính. Mặc dù hiện nay thời tiết đã vào xuân, nhưng trên nền nhà vẫn được trải một lớp thảm dày của mùa đông chưa được thay đi, cho nên buổi tối ngồi trên sàn cũng không cảm thấy lạnh.
Tiểu Sơn khoanh hai tay lại, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc. Đêm đen rất yên tĩnh, âm thanh duy nhất có thể nghe được là những tiếng bước chân rất khẽ khàng như có như không của những người canh phòng ở phía ngoài sân vườn đang dẫm lên thảm cỏ, và cả những tiếng “tít, tít, tít, tít” từ trong phòng loáng thoáng truyền ra.
Tiểu Sơn đang ngủ nông giấc đột nhiên giật nhẹ cái mũi của mình. Khứu giác của anh mặc dù không nhạy cảm được như Tiểu Tịnh Trần nhưng dù sao anh cũng là người có năm giác quan nhạy bén. Trong không khí yên tĩnh không chút dao động, ngoài mùi vị nhàn nhạt của thuốc, dường như còn loáng thoáng như có như không của mùi rỉ sắt trôi nổi rất nhạt.
Đương nhiên, ở trong phòng bệnh chuyên dụng của Bạch Hi Cảnh không thể có thứ đồ vật gì hoành tráng như là sắt thép rỉ thế này xuất hiện rồi. Vì vậy, mùi vị rỉ sắt này hẳn là đến từ một thứ đồ có thành phần tương tự nào đó, chẳng hạn như: máu!
Các i-on phân tử sắt trong máu không chỉ tạo nên màu đỏ cho dung dịch máu, đồng thời cũng tạo nên mùi vị đặc thù của máu.
Tiểu Sơn bất chợt mở to hai mắt ra, có chút lo lắng kinh hãi. Bạch Hi Cảnh chỉ hôn mê nhưng không có vết thương ngoài da, vậy thì mùi máu này từ đâu mà đến?
Ngay trong lúc này, vốn do hiệu quả cách âm của phòng bệnh quả tốt mà chỉ nghe được mang máng thì âm thanh “tít, tít, tít” này lại đột nhiên vang lên dồn dập, giống như tiếng chuông báo động. Tiếng réo chói tai xé rách cả màn đêm, xuyên qua bức tường kích thích đến mức màng nhĩ cũng sắp thủng ra. Sắc mặt Tiểu Sơn đột nhiên biến đổi lớn. Tần số nhịp tim kịch liệt đến thế này… Đại ca cuối cùng cũng không trụ được nữa sao?!
Tròng mắt của Tiểu Sơn ngay lập tức đỏ lên, anh đạp một cú làm tung cánh cửa phòng, khuôn mặt lạnh lùng, trấn tĩnh như núi băng liền sụp đổ.
Cửa vừa mở ra, những tiếng tiếng tít tít sắc bén này càng giống như dời núi lấp biển mà chen chúc lao ập đến. Thế nhưng, Tiểu Sơn lại không cảm thấy khó chịu chút nào. Hoặc là có thể nói, tiếng kêu chói tai này cũng không được hệ thống thính giác của anh bắt giữ. Trong mắt của anh bây giờ chỉ có bóng dáng hai người đang gắn bó dựa vào nhau trên giường bệnh, cùng với… màu đỏ trào ra nồng nặc khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Trên chiếc gối trắng tinh là những mảng dung dịch máu nhiễm đỏ loang lổ. Khởi nguồn của dòng máu là từ cánh tay gác lên bên tai Bạch Hi Cảnh của Tiểu Tịnh Trần. Trên cổ tay là một vòng những dấu răng ác liệt, cắn mạnh đến mức máu thịt trộn vào nhau, nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang còn hôn mê, nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang bị máu tươi tắm ướt, cả người Tiểu Sơn đều trở nên bối rối. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, anh vội vàng chạy đến, cẩn thận từng li từng tí đỡ Tiểu Tịnh Trần đứng dậy. Ngay trong giây phút khi Tiểu Tịnh Trần rời khỏi Bạch Hi Cảnh, những tiếng kêu chói tai tít, tít, tít đó dần dần chậm lại, hồi phục về trạng thái tần số ban đầu.
Tiểu Sơn ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Hi Cảnh đang còn hôn mê trên trường bệnh một cái, đôi mắt đỏ lên tràn đầy tơ máu. Anh cử động môi một chút, nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trong vòng tay của mình.
Tiểu Tịnh Trần mềm người nằm trong ngực anh, khuôn mặt phúng phính, mập mạp đã không còn chút hồng hào nào mà trắng bệch y như quỷ chết đuối. Ngón tay Tiểu Sơn không khỏi bắt đầu run rẩy, cẩn thận đặt dưới mũi của cô bé thăm dò. Theo dòng chảy của thời gian, lúc sau, cả trái tim của anh đều bắt đầu phát lạnh, đáy mắt lạnh lùng cũng dần dần hiện lên đầy nước.
Trong mười giây đồng hồ ngắn ngủi mà cứ như kéo dài đến cả mười thế kỷ, ngón tay lạnh lẽo mới cảm nhận được chuyển động của dòng không khí yếu ớt. Mạch máu tưởng chừng như đã đông cứng trong người Tiểu Sơn lập tức bắt đầu chảy lại, làm ấm áp cơ thể. Anh cố tự mình trấn định mà ấn vào máy liên lạc trên tai mình, giọng nói rõ ràng lại mang theo chút run rẩy.
“A Kiệt, Đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi, cậu nhanh chóng qua đây đi.”
Kiều Kiệt vẫn luôn đang trong trạng thái chờ mệnh lệnh, chuẩn bị tiến hành cấp cứu cho Bạch Hi Cảnh bất cứ lúc nào. Không ngờ, điều mà anh ta đợi được không phải là tình trạng nguy kịch của Bạch Hi Cảnh mà là “Đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi“. Kiều Kiệt vào lúc canh ba nửa đêm cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp, anh ta hỏi lại: “Gì cơ?”
“Đại tiểu thư mất máu quá nhiều, sắp không còn mạng nữa rồi!” Có lẽ là do phản ứng của Kiều Kiệt quá mức bình tĩnh, Tiểu Sơn đang nóng lòng sốt ruột trực tiếp hét ầm lên. Nếu như Đại tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, không cần Đại ca tỉnh lại, anh cũng có thể trực tiếp lấy mạng ra đền tội.
Một khi núi băng bùng nổ vậy thì rất đáng sợ. Kiều Kiệt bị Tiểu Sơn quát, sợ đến mức ngã thẳng từ trên ghế xuống đất, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, khoác áo blouse trắng, nhanh nhanh chóng chóng chạy ra phía bên ngoài, một mạch phi thẳng đến phòng bệnh trên tầng hai.
Cửa phòng bệnh không đóng, Kiều Kiệt vọt thẳng vào trong, định thần nhìn lại, anh ta sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh, líu lưỡi, hỏi: “Tình huống gì đây hả trời?”
Tiểu Sơn ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, lạnh lùng nhìn vào cậu ta, nói: “Cậu không phải bác sĩ sao? Phí lời nhiều như vậy làm gì.”
Kiều Kiệt giật mình một cái, không dám nói thêm điều gì nữa, mau chóng chỉ huy Tiểu Sơn ôm người vào phòng bệnh cấp cứu sát vách. Y tá đặc biệt đang chờ đợi mệnh lệnh cũng bận rộn mà không rối loạn, bắt đầu hành động cứu chữa. Tiểu Sơn đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Kiệt, một lúc sau, khuôn mặt không xúc cảm xoay người rời khỏi.
Đại Sơn đã thức năm mươi mấy tiếng đồng hồ, không chỉ thân thể không chịu nổi, mà dưới tâm trạng lo lắng sợ hãi, tinh thần cũng có chút sụp đổ. Anh thật sự là không thể chống đỡ được nữa mà ngã ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, không nghĩ tới cứ như vậy mà nặng nề ngủ thiếp đi. Tiểu Sơn mang gương mặt lạnh lùng gọi một lúc lâu, nhưng anh cũng không có một chút phản ứng nào.
Tiểu Tịnh Trần đầu óc đơn giản chỉ có một dây thần kinh, hơn nữa cô bé lại là đệ tử nhà Phật, kị nhất là máu tanh. Nếu như không có ai nhắc nhở cô bé, cô bé không có khả năng nghĩ đến cách lấy máu bản thân bón cho Bạch Hi Cảnh. Mà từ lúc Bạch Hi Cảnh bắt đầu hôn mê, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn kè kè ở bên một bước không rời. Cơ hội duy nhất để có được lời “nhắc nhở” chính là khoảng thời gian đi ra ngoài cùng với Đại Sơn. Hiện nay Tiểu Tịnh Trần đã hôn mê, người duy nhất có thể tra hỏi rõ ràng chỉ có một mình Đại Sơn mà thôi.
Nghĩ đến cảnh Tiểu Tịnh Trần toàn thân là máu gục trên người Bạch Hi Cảnh, đáy lòng của Tiểu Sơn như có một ngọn lửa ác liệt xông thẳng lên trên não. Anh mím miệng thành một đường thẳng, xoay người chạy vào nhà bếp lấy đầy một thùng nước, trong nước còn đổ thêm một lon đá lạnh. Sau đó, anh mang theo thùng nước trở lại phòng ngủ của Đại Sơn, Đứng bên giường, anh giơ cái thùng lên đang muốn đổ nó lên trên người Đại Sơn đang ngủ ngáy say sưa kia. Nhưng khi nhìn bọng mắt thâm đen của Đại Sơn, nhìn cái cằm râu ria xồm xoàm của anh ta, nhìn khuôn mặt gầy gò của anh ta, nhìn anh ta ngay cả ngủ say đều không che được vẻ tiều tụy, Tiểu Sơn cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, đem cái xô ném trên mặt đất, Tiểu Sơn nhẹ nhàng sờ lên bộ râu mọc cấn vào tay có chút đau của Đại Sơn, thở dài không ra tiếng, quay người rời đi.
Tiểu Tịnh Trần một lòng muốn cứu Bạch Hi Cảnh, liều mạng cho cha uống máu của mình, mãi đến khi chính mình mất máu quá nhiều mà lâm vào hôn mê. Thế nhưng, vết thương trên cổ tay cô bé thực sự bị thương nặng do cắn quá mạnh, máu cũng không thể tự động ngừng chảy. Vậy là, sau khi hôn mê máu của cô bé vẫn bị chảy ra ngoài không ít. Hai điều này kết hợp lại với nhau, dĩ nhiên tạo nên tình cảnh thật sự nguy hiểm đến tính mạng.
Thời điểm Kiều Kiệt cấp cứu cho cô bé, những dấu hiệu về sự sống của cô bé đang dần dần biến mất, nhiệt độ giảm xuống, huyết áp hạ thấp, ngay cả hô hấp cũng càng lúc càng khẽ.
“Bác sĩ Kiều...” Y tá trưởng được bệnh viện số một đặc biệt phát đến không đành lòng kêu một tiếng.
Sắc mặt Kiều Kiệt hết sức khó coi. Anh biết, nếu như không cứu sống được Tiểu Tịnh Trần, mạng sống của anh phỏng chừng cũng chấm dứt.
Chỉ là mỗi việc truyền máu không thôi cũng không cứu được mạng của cô bé. Một mũi thuốc trợ tim được tiêm thêm vào, thân thể của Tiểu Tịnh Trần trải qua sự cải tạo của M1371, cấp bậc mạnh mẽ có thể so với siêu nhân. Vì lẽ đó, liều lượng hạn chế đối với người bình thường dường như không đáng kể với cô bé, chỉ cần có thể cứu sống cô bé, tất cả đều là mây bay.
Tiểu Sơn đứng ở cửa phòng nhìn những đường càng ngày càng thẳng lại trên máy điện tim, trên khuôn mặt đều là vẻ trắng xanh. Anh hơi lùi về phía sau, vô lực tựa người vào lan can, vẻ mặt có chút hoảng hốt khó hiểu. Anh nghĩ tới lúc Tiểu Tịnh Trần ngất đi, nhịp tim của Bạch Hi Cảnh đột nhiên trở nên dồn dập, cùng với lúc khi anh nâng người Tiểu Tịnh Trần dậy, nhịp tim của Bạch Hi Cảnh lại khôi phục tần suất vốn có. Những sự thay đổi này có vẻ quá mức trùng hợp, lẽ nào...
Trái tim Tiểu Sơn bất tri bất giác nhảy lên mạnh mẽ, anh cuống quýt xoay người lại, bước chân không vững, lảo đảo chạy hướng về phòng bệnh sát vách. Anh dùng hết tất cả sức lực vọt tới bên giường, cầm lấy cánh tay không chút sức lực nào của Bạch Hi Cảnh, gào to: “Đại ca, anh tỉnh lại nhanh một chút, tỉnh nhanh một chút đi, Tịnh Trần sắp chết rồi, con gái anh sắp chết rồi, Đại ca!!”
Tiểu Sơn từ trước cho tới nay đều là một ngọn núi băng, khi núi băng đổ nát, khí thế cũng có thể khiến trời đất phải biến sắc.
Bạch Hi Cảnh thực ra cũng không phải hôn mê đến mức hoàn toàn. Anh vẫn luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng như ngủ mà không phải ngủ, như tỉnh mà không tỉnh. Nhưng anh lại không chút cảm nhận được thế giới bên ngoài, giống như là một hạt bụi lơ lửng trên bầu trời, không có trên dưới trái phải, chưa từng có quá khứ và tương lai. Tất cả chỉ là một mảnh hư vô, anh chỉ là một sự tồn tại, một sự tồn tại không chút ý nghĩa gì hết.
Theo thời gian, ý thức của anh đang dần dần bị mảnh trời hư vô đó từ từ nuốt chửng, tư duy càng ngày càng chậm chạp, cảm giác càng ngày càng trống rỗng. Kết quả cuối cùng, tất nhiên là biến mất. Thế nhưng, thời điểm khi ý thức của anh sắp tiêu tan, một sức mạnh ấm áp đột nhiên rót vào sinh mệnh anh. Cái loại sức sống phồn thịnh đó chảy xuôi theo tứ chi, khắp các xương cốt của anh, khiến hạt bụi nhỏ biến thành viên sỏi, từ viên sỏi biến thành hòn đá lớn, từ hòn đá lớn cuối cùng xây thành dãy núi đứng sừng sững. Trên dãy núi, sinh mệnh phục sinh, vạn vật sinh trưởng khiến cả ngọn núi đều như sống lại.
Ý thức dần dần ngưng tụ lại, khôi phục thành dáng vẻ nguyên sơ nhất!
Khi ý thức của anh dần dần được tỉnh lại, câu nói đầu tiên anh nghe thấy là: “Con gái anh sắp chết rồi!!”
Con, gái, anh, sắp, chết, rồi!!!!!!!
“Tít, tít, tít, tít, tít, tít” chuông cảnh báo trên máy theo dõi dường như muốn nổ tung. Bạch Hi Cảnh đột nhiên mở mắt ra. Tiểu Sơn còn chưa kịp vui vẻ thì bị một bàn tay to thon dài trắng nõn đột nhiên bóp lấy cổ họng, sức lực lớn đến mức dường như có thể bóp nát xương cổ của anh.
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn vào anh, đôi mắt phượng đen nhánh như ngưng tụ một tầng băng lạnh lẽo, giống như hố đen sâu thẳm nuốt chửng lấy linh hồn người khác. Giọng nói Bạch Hi Cảnh rõ ràng, nhẹ nhàng, không chút ngập ngừng, nhưng lại như gậy thu hồn của sứ giả đến từ địa phủ - Hắc Bạch Vô Thường khiến người ta không có chỗ che thân, hỏi: “Cậu, nói, cái, gì?”
Miệng vừa cử động, Bạch Hi Cảnh cũng cảm giác được có gì đó không đúng. Một mùi máu tanh nồng nặc kích thích đầu lưỡi của anh. Lúc cử động khi nói chuyện, đầu lưỡi còn có thể cảm giác được xúc cảm ấm áp ướt dính trong cổ họng này. Bạch Hi Cảnh hơi thay đổi sắc mặt, nổi giận nói: “Các cậu cho tôi ăn cái gì?”
“Không… là Đại tiểu thư...” Tiểu Sơn gần như sắp bị Bạch Hi Cảnh bóp chết, dốc hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng với có thể thốt ra vài chữ.
Bạch Hi Cảnh buông tay một cái vung anh ta ra. Tiểu Sơn ngã mạnh xuống nền, khuôn mặt đỏ lên tím bầm, điên cuồng ho khan, mới nghẹn giọng nói: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư cắn đứt cổ tay của mình đem máu đút cho anh uống.”
Đồng tử của Bạch Hi Cảnh đột nhiên co rụt lại, mang theo khiếp sợ lẫn kinh ngạc.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lực lượng sinh mạng đột nhiên điên cuồng dâng trào trong lúc anh lâm vào mê man.
Cánh tay chống lấy giường của Bạch Hi Cảnh bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch hơn cả trong lúc đang hôn mê, trắng đến mức thậm chí nổi lên một loại khí tức chết chóc. Giọng nói của anh yếu ớt vô lực mang theo sự yếu đuối khó có thể dùng lời diễn tả được, nói “Con bé, con bé ở đâu?”
Không phải đâu, điều anh nghe thấy khi thức tỉnh chắc chắn là ảo giác.
Không phải đâu, con bé sẽ không rời khỏi anh.
Không phải đâu...
Không phải đâu, Tịnh Trần!!!
Bình luận facebook