Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 407
Núi Thanh Phong là một ngọn núi rất nổi tiếng ở thành phố S
Tục ngữ có câu: Núi không nổi vì cao, mà là vì tiên!
Câu này chính là dùng để nói núi Thanh Phong, ngọn núi nhỏ cách mặt nước biển không đến một nghìn mét này nổi tiếng nhất chính là ở đường lên núi với chín khúc lượn, mười tám khúc vòng, hai đoạn cua một vòng ba trăm sáu mươi độ, ba đoạn vòng chuyển hướng một trăm tám mươi độ thêm vào đó là N góc rẽ vuông vức chín mươi độ đầy nguy hiểm. Đường núi ngoằn ngoèo khiến cho ngọn núi này cho dù là nằm ở thành phố S tấc đất tấc vàng cũng rất ít người hỏi thăm đến. Vì vậy, nó được một số nhóm người đua xe cá tính phản nghịch, chiếm núi xưng vương, trở thành thánh địa đua xe có danh tiếng vang dội nhất.
Bạch Bố Tra trước khi đến thành phố S đã từng điều tra rất đầy đủ, biết được uy danh của núi Thanh phong. Vậy là cậu ta chọn lựa nơi đây làm chỗ rửa sạch nỗi nhục nhã của mình. Cậu ta thậm chí đã nghĩ xong hết rồi, chỉ cần mình bình yên vô sự chạy hết toàn bộ hành trình, đồng thời chiến thắng tay đua xe át chủ bài giải F1 Tiết Bồng, cậu ta sẽ có thể ôm phần đáp án hài lòng này đắc ý đến nhà họ Bạch nhận họ hàng. Ây dô, cái cảm giác đó không cần phải quá tốt đẹp đâu.
Bạch Bố Tra đưa lời thách đấu, Tiết Bồng về tình về lý cũng không có cớ gì để từ chối. Chỉ có một điểm duy nhất, anh ta cần Tiểu Tịnh Trần ngồi ở ghế lái phụ bầu bạn cùng anh ta hoàn thành chặng đua. Anh ta rất tự tin vào chính mình, nhưng đua xe tốc độ lại không phải người con gái nào cũng có phúc mà hưởng thụ được.
Tiết Bồng đang do dự, tầm mắt của Bạch Bố Tra đã chuyển hướng đến chỗ Tiểu Tịnh Trần, không chút kiêng dè mà đánh giá cô bé một cách trắng trợn, còn mang nụ cười vô lại nói: “Thế nào? Nữ thần hoàn mỹ Vô Tà, cô có dám chơi một ván với anh đây không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, những người khác đồng loạt sững sờ, xem xét thật kỹ một lượt khôn mặt đáng yêu đến không có giới hạn của Tiểu Tịnh Trần, sau đó mới hậu tri hậu giác bừng tỉnh. Chẳng trách bọn họ cảm thấy cô gái này sao lại đáng yêu, sao lại quen mắt đến thế, hóa ra lại là nữ thần Vô Tà được tôn vinh là mỹ nhân đẹp nhất phương Đông. Chậc, chậc, không ngờ là người thật vậy mà lại còn đẹp hơn nhiều so với trong phim!
Nhờ kỹ thuật hóa trang nghịch thiên ban tặng, nên vài vai diễn mà Tiểu Tịnh Trần diễn đều có sự khác biệt rất lớn với người thật. Điều này khiến cô bé có thể khiêm tốn bảy năm mà chưa bao giờ bị người khác nhận ra. Nhưng hòa thượng Huyền Không lại là diễn bằng diện mạo vốn có, khuôn mặt thanh thuần lạnh nhạt sớm đã được người người nhà nhà nhận biết. Thế nhưng hòa thượng và cô em gái này trên phương điện khí chất và cảm giác vẫn còn tồn tại sự đối lập khá mạnh mẽ, cho nên nhưng những không quen biết nhìn thấy cô bé cũng rất khó mà liên hệ cô bé với vị đại sư Huyền Không trong phim. Thế nhưng, nếu đã nhận ra, vậy thì cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người tất nhiên sẽ là: Quả nhiên là vai diễn dành cho cô!
Bạch Bố Tra và bạn bè của cậu ta đều đã nhận ra Vô Tà, ngược lại biểu cảm của Tiết Bồng có chút vặn vẹo quái dị. Ban đầu, khi “Đại Chu bí sử” phát sóng nổi như cồn, không chỉ có một người nói Tiết Khải và Huyền Không có ngoại hình rất giống nhau. Nhưng bọn họ lại không có lấy một người nghĩ đến vị hòa thượng đó là chị gái hoặc là em gái sinh đôi của Tiết Khải đóng.
Tiết Bồng mặt không biểu cảm mà lau sạch những vệt đen sì trên trán mình, nghẹn lời trừng Tiểu Tịnh Trần hai giây đồng hồ, không đếm xỉa!
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ lời nói của Bạch Bố Tra, nói: “Chơi thế nào? Cược sao?”
Bạch Bố Tra vẫy tay, nói: “Tùy thôi, chỉ cần cô em tình nguyện tham gia, anh tuyệt đối chơi đến cùng, người thua sẽ chịu mọi hình phạt của người thắng đưa ra.”
“Được.” Tiểu Tịnh Trần dùng sức gật đầu, ánh nhìn không chút do dự mà chiếu thẳng vào túi áo của Bạch Bố Tra. Ở đó phồng lên to to, lấy ánh mắt nghịch thiên của cô bé để phán đoán hình dáng nổi lên đó, hẳn là do hiệu quả của N túi chip đánh bạc gộp lại mà thành.
Thế là vì mục đích kiếm tiền nuôi cha, Tiểu Tịnh Trần không chút do dự ngồi lên xe của đạo tặc.
Đại Sơn và Tiểu Sơn ở trong phòng giám sát hai mặt nhìn nhau, Đại Sơn nói: “Làm thế nào bây giờ? Đại tiểu thư thật sự đi với bọn họ rồi.”
Tiểu Sơn trấn định nghĩ một lúc, dứt khoát nói: “Gọi điện thoại cho xe cứu thương, trước hết đi đến chân núi Thanh Phong đợi ở đó.”
Đại Sơn ngay lập tức rơi lệ: “Gọi xe cứu thương có cái tác dụng quái gì hả, nếu mà Đại tiểu thư bị thương, chúng ta có thể trực tiếp lấy cái chết ra đền tội rồi.”
Vẻ mặt của Tiểu Sơn hơi khựng lại, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Đại Sơn hỏi: “Anh cảm thấy người bị thương sẽ là Đại tiểu thư ư?”
Đại Sơn há hốc mồm, đáp: “Ặc... Không cảm thấy!”
Tiểu Sơn vuốt đầu anh, nói: “Ngoan lắm!”
Vậy là dưới tình huống nhóm người Bạch Bố Tra cùng Tiết Bồng không hề hay biết, đã có “người, tốt, bụng” đi trước, chuẩn bị xe cứu thương cho bọn bọ, để hy vọng có thể cứu cái mạng nhỏ bé thấp kém của bọn họ.
Vào mỗi buổi tối, núi Thanh Phong đều rất đông vui, hơn nữa cái loại náo nhiệt này còn theo màn đêm càng đậm mà càng nhiệt liệt hơn, một mạch thẳng đến lúc khi trời hửng sáng mới tan rã.
Lúc nhóm người của Bạch Bố Tra và Tiết Bồng lái xe lên đến núi Thanh Phong thì dưới chân núi đã tụ tập không ít người. Những người đó được chia thành hai phe rất rõ ràng, nhìn qua đều là những người trẻ tuổi khoảng chừng trên dưới hai mươi, cũng không hoàn toàn chỉ là nhóm người trong độ tuổi dậy thì xốc nổi, mà còn có không ít người trẻ thành đạt mặc áo sơ mi quần tây.
Đám người Bạch Bố Tra và Tiết Bồng vừa mới xuất hiện, lập tức liền hình thành tư thế chân vạc ba chân.
“Này, ở đây chúng tôi đã bao hết rồi, thức thời thì mau cút đi.” Một tên trai trẻ với kiểu tóc mào gà ôm một cô em xinh đẹp ăn mặc mát mẻ hướng về phía Bạch Bố Tra rêu rao nói. Bạch Bố Tra khoác tay mình lên cửa ô tô, nở nụ cười có chút ngạo mạn: “Phí lời ít thôi, có gan thì đua với ông đây một ván.”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường liền sôi trào. Đây chính là vả mặt một cách trắng trợn. Vậy mà lại dám vả mặt bọn họ ngay trên địa bàn của bọn họ, nếu không biểu lộ chút gì đó, sau này bọn họ đừng hòng nghĩ lăn lộn ở thành phố S nữa.
Đầu mào gà không chút do dự mà tiếp nhận lời thách đấu, quay về phía Bạch Bố Tra giơ ngón giữa lên, cười đến mức bỉ ổi, nói: “Ông đây sẽ cho mày mở mang kiến thức, xem ông đây có bao nhiêu khí phách, có chơi chết cái đồ mặt trắng ẻo lả như mày không!”
Bạch Bố Tra xì khẽ một tiếng, nhìn về phía Tiết Bồng. Tiết Bồng nhàn nhạt quét cậu ta một cái, tự ý lái xe thẳng đến vạch xuất phát.
Bạch Bố Tra theo sát phía sau, đầu mào gà cũng không chịu nhường bước. Ba chiếc xe xếp song song nhau thành hàng dừng trước vạch sơn trắng. Cuộc đua vẫn còn chưa bắt đầu, đầu mào gà đột nhiên hướng về người ở phía bên kia nói: “Tên kia, có dám so một hồi không.”
Người đó được nhóm người đối lập với phe của đầu mào gà bao bọc ở chính giữa, hiển nhiên cậu ta là thủ lĩnh của đám người đó. Xem dáng vẻ cậu ta thì chưa đến hai mươi tuổi, áo sơ mi màu trắng không dính hạt bụi, khuy cài ở cổ áo tùy ý để hở, vừa nho nhã vừa có phần tùy ý. Nếu như nói đầu mào gà là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, vậy thì cậu ta chính là thư sinh đỗ đạt công danh, bất kể là khí chất hay là phong cách, khoảng cách giữa hai người này đều không dừng lại ở một đẳng cấp. Thế nhưng hai người họ vẫn cứ vừa là địch vừa là bạn của nhau.
Nghe thấy tiếng gào thét của đầu mào gà, người đó tốt tính mà cười một chút, ánh mắt lơ đãng quét qua, thấy Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế lái phụ trên chiếc xe thể thao của Tiết Bồng, bất đắc dĩ mà đáp lại: “Cậu cũng quá không biết ý tứ gì cả, không thấy trên ghế lái phụ của người ta còn có người sao. Cậu đi một mình không ngại hả?”
Đầu mào gà liền đơ một chút, trực tiếp hướng về phía em gái xinh đẹp được mình ôm vào lòng ngoắc ngón tay ra hiệu. Cô gái hai mắt liền sáng lên, lập tức lắc lư cái mông trèo lên xe cậu ta.
Chàng trai dáng vóc dáng thư sinh cũng vào trong xe thể thao của mình, ngồi trên ghế lại phụ bên cạnh cậu ta là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài.
Một người vô danh tiểu tốt chuyên quản lý cờ hiệu ở bên cạnh đường xe chạy đột nhiên khoát tay một cái, bốn chiếc xe đồng thời vèo một cái lao đi như gió. Trong khoảng thời gian cực ngắn ngủi, tốc độ của bốn chiếc xe đều tăng tới cực hạn. Cảnh vật bên đường như những tia sáng bay vút qua, mang đến một loại cảm giác hưởng thụ và kích thích đến tột độ.
Bốn tài xế có hai người là tay đua chuyên nghiệp, hai người còn lại thì coi đua xe trở thành trò giải trí trong sinh hoạt hằng ngày. Có thể nói rằng, bọn họ đều là những cao thủ am hiểu sâu đua xe. Chỉ là, so sánh với hai dân chuyên nghiệp là Bạch Bố Tra và Tiết Bồng thì hai người còn lại càng có vẻ nghiệp dư, dân dã hơn. Có lẽ kỹ thuật của bọn họ không so được với những tay đua chuyên nghiệp, thế nhưng, bọn họ lại có lợi thế về địa hình. Vì dù sao con đường trên núi Thanh Phong này bọn họ cũng đã chạy xe không dưới trăm lần rồi.
Vậy là chưa được bao lâu, bốn chiếc xe dần dần kéo giãn khoảng cách ra, người dẫn đầu là đầu mào gà. Xe của cậu ta cứ như một cơn gió chỉ lo xông thẳng về phía trước, không hề có một chút hay một xíu do dự nào. Theo sát sau xe cậu ta là thư sinh mặc áo sơ mi trắng, cậu có hơi chậm hơn so với đầu mào gà một chút. Nhưng khách quan mà nói, điều khiển xe với tốc độ như cậu ta, người bình thường cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi. Xếp hàng thứ ba là Bạch Bố Tra, cậu ta liếm môi một cái, đáy mắt lóa qua tia sáng hung dữ, không chút do dự mà đâm vào đuôi của chiếc xe chạy phía trước. Đối phương lại đột nhiên quét đuôi một cái, tránh khỏi đòn đánh lén của Bạch Bố Tra. Đánh lén nhưng lại đánh trượt, Bạch Bố Tra suýt chút nữa thì lao vào vách núi.
Tiết Bồng rớt lại sau cùng. Hết cách rồi, anh ta phải vừa điều khiển xe phải vừa quan sát sắc mặt của Tiểu Tịnh Trần. Thấy khuôn mặt bé cô không chút biểu cảm mà chỉ nhìn thẳng phía trước, không có một chút sợ hãi, anh ta mới thở phào một hơi. Nhưng sau đó, anh ta lại nghe thấy giọng nói mềm mại bên cạnh của ai đó vang lên: “Quá chậm.”
Tiết Bồng: “...” Cắn răng một cái thật mạnh, anh ta nhấn cần ga đến hết cỡ, chiếc xe lập tức như mũi tên rời cung vượt lên lao về phía Bạch Bố Tra.
Bạch Bố Tra vừa mới ám hại thư sinh nhưng bị thất bại, bất thình lình suýt chút nữa còn lao vào vách núi. Cô em xinh đẹp ngồi trên ghế lái phụ kinh hãi theo bản năng mà hét to thành tiếng, Bạch Bố Tra hung ác trừng mắt nhìn cô ta, mắng: “Kêu cái shit...” Ánh mắt cậu ta vô thức mà đảo qua kính chiếu hậu, lại thấy được Tiết Bồng đáng dần dần đuổi sát sau xe mình. Ánh mắt Bạch Bố Tra chợt lạnh, âm thầm cắn răng, lầm bầm: “Muốn vượt xe, không chỉ không cửa chính, không cửa sổ, ngay cả hang chuột cũng không có để cho nhà ngươi chui đâu.”
Chiếc xe của Bạch Bố Tra đột nhiên bắt đầu di chuyển theo hình chữ S. Hơn nữa, xe cậu ta còn vừa chạy vừa duy trì tốc độ một cách ổn định, điều này khiến cho Tiết Bồng vài lần muốn vượt lên trên nhưng đều kết thúc bằng thất bại. Nhưng Tiết Bồng vẫn rất bình tĩnh. Con đường núi này rất dài, chạy một vòng tiêu tốn thời gian cũng không ngắn. Vừa mới bắt đầu chỉ cần không lạc khỏi đội ngũ là được, đợi đến lúc vào khúc rẽ mới thực sự đến lúc để bắt đầu quyết định thắng bại.
Vậy là Tiết Bồng cứ làm từng bước một bám theo sau xe của Bạch Bố Tra. Bạch Bố Tra vừa phải đề phòng Tiết Bồng vượt lên trên, vừa phải ghĩ đủ mọi cách để vượt qua thư sinh. Thư sinh ngược lại bình tĩnh rất giống Tiết Bồng, tuân theo nguyên tắc không lạc khỏi đội, không vượt xe, cứ tiến dần từng bước.
Rất nhanh, chỗ ngoặt hướng một trăm tám mươi độ thứ nhất cũng đã xuất hiện. Đầu mào gà lập tức mang biểu cảm nghiêm túc, hai tay nhanh chóng thao tác quay vô lăng và cần điều khiển, xe cậu ta như con rắn linh hoạt quay quanh vách núi rồi vòng qua bên kia. Ngay trong lúc cậu ta sắp sửa quay xe thành công, phía sau đột nhiên truyền một loạt đến tiếng bánh xe ma sát lên mặt đường, nghe rất chói tai. Đó là tiếng khi sử dụng đến phanh xe khẩn cấp mới xuất hiện, thế nhưng hiển nhiên là trong quá trình đua xe sẽ không có tên ngốc nghếch nào dùng phanh xe khẩn cấp cả.
Đầu mào gà âm thầm mài răng, văng tục một tiếng đầy hung dữ: “Tên mắc dịch bị sét đánh kia.”
Chiếc xe của công tử thư sinh “mắc dịch bị sét đánh” dán sát qua chiếc xe của đầu mào gà rồi vượt qua. Trong lúc chạm mặt lướt qua nhau, thư sinh còn giơ tay lên để vào trán làm tư thế chào, hướng về phía đầu mào gà hỏi thăm một lời thật sự là nho nhỏ. Sắc mặt của đầu mào gà lập tức biến thành đen sì.
Sự việc tương tự cũng xảy ra giữa hai người Bạch Bố Tra và Tiết Bồng. Bạch Bố Tra mới quay xe được có một nửa vòng, Tiết Bồng liền quành xe một cái xinh đẹp, phi lướt qua xe của cậu ta, từ vị trí thứ tư thăng cấp lên vị trí thứ hai trong đoàn. Bạch Bố Tra không cam lòng yếu thế, cắn răng một cái, nửa vòng quay còn lại phóng nhanh, bùng phát lực lượng mà cố sức vượt qua người đã hoàn thành khúc cua và đang trong quá trình tăng tốc là đầu mào gà. Vì vậy kẻ đen đủi vốn xếp vị trí thứ nhất đã trực tiếp rơi rớt xuống vị trí chót đoàn, hơn nữa cũng nhìn ra được, cậu ta không có khả năng để vượt lên nữa.
Khúc quay xe tiếp theo được tổ hợp từ một lối ngoặt chuyển hướng một trăm tám mươi độ và một khúc xoay đầu có độ quay ba trăm sáu mươi độ, nó tạo thành một khung đường núi khổng lồ. Ở đó mới thực sự là nơi chính thức dùng để khảo nghiệm kỹ năng đua xe của tay đua.
Trận chiến này, động một cái liền bùng nổ.
Tục ngữ có câu: Núi không nổi vì cao, mà là vì tiên!
Câu này chính là dùng để nói núi Thanh Phong, ngọn núi nhỏ cách mặt nước biển không đến một nghìn mét này nổi tiếng nhất chính là ở đường lên núi với chín khúc lượn, mười tám khúc vòng, hai đoạn cua một vòng ba trăm sáu mươi độ, ba đoạn vòng chuyển hướng một trăm tám mươi độ thêm vào đó là N góc rẽ vuông vức chín mươi độ đầy nguy hiểm. Đường núi ngoằn ngoèo khiến cho ngọn núi này cho dù là nằm ở thành phố S tấc đất tấc vàng cũng rất ít người hỏi thăm đến. Vì vậy, nó được một số nhóm người đua xe cá tính phản nghịch, chiếm núi xưng vương, trở thành thánh địa đua xe có danh tiếng vang dội nhất.
Bạch Bố Tra trước khi đến thành phố S đã từng điều tra rất đầy đủ, biết được uy danh của núi Thanh phong. Vậy là cậu ta chọn lựa nơi đây làm chỗ rửa sạch nỗi nhục nhã của mình. Cậu ta thậm chí đã nghĩ xong hết rồi, chỉ cần mình bình yên vô sự chạy hết toàn bộ hành trình, đồng thời chiến thắng tay đua xe át chủ bài giải F1 Tiết Bồng, cậu ta sẽ có thể ôm phần đáp án hài lòng này đắc ý đến nhà họ Bạch nhận họ hàng. Ây dô, cái cảm giác đó không cần phải quá tốt đẹp đâu.
Bạch Bố Tra đưa lời thách đấu, Tiết Bồng về tình về lý cũng không có cớ gì để từ chối. Chỉ có một điểm duy nhất, anh ta cần Tiểu Tịnh Trần ngồi ở ghế lái phụ bầu bạn cùng anh ta hoàn thành chặng đua. Anh ta rất tự tin vào chính mình, nhưng đua xe tốc độ lại không phải người con gái nào cũng có phúc mà hưởng thụ được.
Tiết Bồng đang do dự, tầm mắt của Bạch Bố Tra đã chuyển hướng đến chỗ Tiểu Tịnh Trần, không chút kiêng dè mà đánh giá cô bé một cách trắng trợn, còn mang nụ cười vô lại nói: “Thế nào? Nữ thần hoàn mỹ Vô Tà, cô có dám chơi một ván với anh đây không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, những người khác đồng loạt sững sờ, xem xét thật kỹ một lượt khôn mặt đáng yêu đến không có giới hạn của Tiểu Tịnh Trần, sau đó mới hậu tri hậu giác bừng tỉnh. Chẳng trách bọn họ cảm thấy cô gái này sao lại đáng yêu, sao lại quen mắt đến thế, hóa ra lại là nữ thần Vô Tà được tôn vinh là mỹ nhân đẹp nhất phương Đông. Chậc, chậc, không ngờ là người thật vậy mà lại còn đẹp hơn nhiều so với trong phim!
Nhờ kỹ thuật hóa trang nghịch thiên ban tặng, nên vài vai diễn mà Tiểu Tịnh Trần diễn đều có sự khác biệt rất lớn với người thật. Điều này khiến cô bé có thể khiêm tốn bảy năm mà chưa bao giờ bị người khác nhận ra. Nhưng hòa thượng Huyền Không lại là diễn bằng diện mạo vốn có, khuôn mặt thanh thuần lạnh nhạt sớm đã được người người nhà nhà nhận biết. Thế nhưng hòa thượng và cô em gái này trên phương điện khí chất và cảm giác vẫn còn tồn tại sự đối lập khá mạnh mẽ, cho nên nhưng những không quen biết nhìn thấy cô bé cũng rất khó mà liên hệ cô bé với vị đại sư Huyền Không trong phim. Thế nhưng, nếu đã nhận ra, vậy thì cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người tất nhiên sẽ là: Quả nhiên là vai diễn dành cho cô!
Bạch Bố Tra và bạn bè của cậu ta đều đã nhận ra Vô Tà, ngược lại biểu cảm của Tiết Bồng có chút vặn vẹo quái dị. Ban đầu, khi “Đại Chu bí sử” phát sóng nổi như cồn, không chỉ có một người nói Tiết Khải và Huyền Không có ngoại hình rất giống nhau. Nhưng bọn họ lại không có lấy một người nghĩ đến vị hòa thượng đó là chị gái hoặc là em gái sinh đôi của Tiết Khải đóng.
Tiết Bồng mặt không biểu cảm mà lau sạch những vệt đen sì trên trán mình, nghẹn lời trừng Tiểu Tịnh Trần hai giây đồng hồ, không đếm xỉa!
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ lời nói của Bạch Bố Tra, nói: “Chơi thế nào? Cược sao?”
Bạch Bố Tra vẫy tay, nói: “Tùy thôi, chỉ cần cô em tình nguyện tham gia, anh tuyệt đối chơi đến cùng, người thua sẽ chịu mọi hình phạt của người thắng đưa ra.”
“Được.” Tiểu Tịnh Trần dùng sức gật đầu, ánh nhìn không chút do dự mà chiếu thẳng vào túi áo của Bạch Bố Tra. Ở đó phồng lên to to, lấy ánh mắt nghịch thiên của cô bé để phán đoán hình dáng nổi lên đó, hẳn là do hiệu quả của N túi chip đánh bạc gộp lại mà thành.
Thế là vì mục đích kiếm tiền nuôi cha, Tiểu Tịnh Trần không chút do dự ngồi lên xe của đạo tặc.
Đại Sơn và Tiểu Sơn ở trong phòng giám sát hai mặt nhìn nhau, Đại Sơn nói: “Làm thế nào bây giờ? Đại tiểu thư thật sự đi với bọn họ rồi.”
Tiểu Sơn trấn định nghĩ một lúc, dứt khoát nói: “Gọi điện thoại cho xe cứu thương, trước hết đi đến chân núi Thanh Phong đợi ở đó.”
Đại Sơn ngay lập tức rơi lệ: “Gọi xe cứu thương có cái tác dụng quái gì hả, nếu mà Đại tiểu thư bị thương, chúng ta có thể trực tiếp lấy cái chết ra đền tội rồi.”
Vẻ mặt của Tiểu Sơn hơi khựng lại, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Đại Sơn hỏi: “Anh cảm thấy người bị thương sẽ là Đại tiểu thư ư?”
Đại Sơn há hốc mồm, đáp: “Ặc... Không cảm thấy!”
Tiểu Sơn vuốt đầu anh, nói: “Ngoan lắm!”
Vậy là dưới tình huống nhóm người Bạch Bố Tra cùng Tiết Bồng không hề hay biết, đã có “người, tốt, bụng” đi trước, chuẩn bị xe cứu thương cho bọn bọ, để hy vọng có thể cứu cái mạng nhỏ bé thấp kém của bọn họ.
Vào mỗi buổi tối, núi Thanh Phong đều rất đông vui, hơn nữa cái loại náo nhiệt này còn theo màn đêm càng đậm mà càng nhiệt liệt hơn, một mạch thẳng đến lúc khi trời hửng sáng mới tan rã.
Lúc nhóm người của Bạch Bố Tra và Tiết Bồng lái xe lên đến núi Thanh Phong thì dưới chân núi đã tụ tập không ít người. Những người đó được chia thành hai phe rất rõ ràng, nhìn qua đều là những người trẻ tuổi khoảng chừng trên dưới hai mươi, cũng không hoàn toàn chỉ là nhóm người trong độ tuổi dậy thì xốc nổi, mà còn có không ít người trẻ thành đạt mặc áo sơ mi quần tây.
Đám người Bạch Bố Tra và Tiết Bồng vừa mới xuất hiện, lập tức liền hình thành tư thế chân vạc ba chân.
“Này, ở đây chúng tôi đã bao hết rồi, thức thời thì mau cút đi.” Một tên trai trẻ với kiểu tóc mào gà ôm một cô em xinh đẹp ăn mặc mát mẻ hướng về phía Bạch Bố Tra rêu rao nói. Bạch Bố Tra khoác tay mình lên cửa ô tô, nở nụ cười có chút ngạo mạn: “Phí lời ít thôi, có gan thì đua với ông đây một ván.”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường liền sôi trào. Đây chính là vả mặt một cách trắng trợn. Vậy mà lại dám vả mặt bọn họ ngay trên địa bàn của bọn họ, nếu không biểu lộ chút gì đó, sau này bọn họ đừng hòng nghĩ lăn lộn ở thành phố S nữa.
Đầu mào gà không chút do dự mà tiếp nhận lời thách đấu, quay về phía Bạch Bố Tra giơ ngón giữa lên, cười đến mức bỉ ổi, nói: “Ông đây sẽ cho mày mở mang kiến thức, xem ông đây có bao nhiêu khí phách, có chơi chết cái đồ mặt trắng ẻo lả như mày không!”
Bạch Bố Tra xì khẽ một tiếng, nhìn về phía Tiết Bồng. Tiết Bồng nhàn nhạt quét cậu ta một cái, tự ý lái xe thẳng đến vạch xuất phát.
Bạch Bố Tra theo sát phía sau, đầu mào gà cũng không chịu nhường bước. Ba chiếc xe xếp song song nhau thành hàng dừng trước vạch sơn trắng. Cuộc đua vẫn còn chưa bắt đầu, đầu mào gà đột nhiên hướng về người ở phía bên kia nói: “Tên kia, có dám so một hồi không.”
Người đó được nhóm người đối lập với phe của đầu mào gà bao bọc ở chính giữa, hiển nhiên cậu ta là thủ lĩnh của đám người đó. Xem dáng vẻ cậu ta thì chưa đến hai mươi tuổi, áo sơ mi màu trắng không dính hạt bụi, khuy cài ở cổ áo tùy ý để hở, vừa nho nhã vừa có phần tùy ý. Nếu như nói đầu mào gà là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, vậy thì cậu ta chính là thư sinh đỗ đạt công danh, bất kể là khí chất hay là phong cách, khoảng cách giữa hai người này đều không dừng lại ở một đẳng cấp. Thế nhưng hai người họ vẫn cứ vừa là địch vừa là bạn của nhau.
Nghe thấy tiếng gào thét của đầu mào gà, người đó tốt tính mà cười một chút, ánh mắt lơ đãng quét qua, thấy Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế lái phụ trên chiếc xe thể thao của Tiết Bồng, bất đắc dĩ mà đáp lại: “Cậu cũng quá không biết ý tứ gì cả, không thấy trên ghế lái phụ của người ta còn có người sao. Cậu đi một mình không ngại hả?”
Đầu mào gà liền đơ một chút, trực tiếp hướng về phía em gái xinh đẹp được mình ôm vào lòng ngoắc ngón tay ra hiệu. Cô gái hai mắt liền sáng lên, lập tức lắc lư cái mông trèo lên xe cậu ta.
Chàng trai dáng vóc dáng thư sinh cũng vào trong xe thể thao của mình, ngồi trên ghế lại phụ bên cạnh cậu ta là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài.
Một người vô danh tiểu tốt chuyên quản lý cờ hiệu ở bên cạnh đường xe chạy đột nhiên khoát tay một cái, bốn chiếc xe đồng thời vèo một cái lao đi như gió. Trong khoảng thời gian cực ngắn ngủi, tốc độ của bốn chiếc xe đều tăng tới cực hạn. Cảnh vật bên đường như những tia sáng bay vút qua, mang đến một loại cảm giác hưởng thụ và kích thích đến tột độ.
Bốn tài xế có hai người là tay đua chuyên nghiệp, hai người còn lại thì coi đua xe trở thành trò giải trí trong sinh hoạt hằng ngày. Có thể nói rằng, bọn họ đều là những cao thủ am hiểu sâu đua xe. Chỉ là, so sánh với hai dân chuyên nghiệp là Bạch Bố Tra và Tiết Bồng thì hai người còn lại càng có vẻ nghiệp dư, dân dã hơn. Có lẽ kỹ thuật của bọn họ không so được với những tay đua chuyên nghiệp, thế nhưng, bọn họ lại có lợi thế về địa hình. Vì dù sao con đường trên núi Thanh Phong này bọn họ cũng đã chạy xe không dưới trăm lần rồi.
Vậy là chưa được bao lâu, bốn chiếc xe dần dần kéo giãn khoảng cách ra, người dẫn đầu là đầu mào gà. Xe của cậu ta cứ như một cơn gió chỉ lo xông thẳng về phía trước, không hề có một chút hay một xíu do dự nào. Theo sát sau xe cậu ta là thư sinh mặc áo sơ mi trắng, cậu có hơi chậm hơn so với đầu mào gà một chút. Nhưng khách quan mà nói, điều khiển xe với tốc độ như cậu ta, người bình thường cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi. Xếp hàng thứ ba là Bạch Bố Tra, cậu ta liếm môi một cái, đáy mắt lóa qua tia sáng hung dữ, không chút do dự mà đâm vào đuôi của chiếc xe chạy phía trước. Đối phương lại đột nhiên quét đuôi một cái, tránh khỏi đòn đánh lén của Bạch Bố Tra. Đánh lén nhưng lại đánh trượt, Bạch Bố Tra suýt chút nữa thì lao vào vách núi.
Tiết Bồng rớt lại sau cùng. Hết cách rồi, anh ta phải vừa điều khiển xe phải vừa quan sát sắc mặt của Tiểu Tịnh Trần. Thấy khuôn mặt bé cô không chút biểu cảm mà chỉ nhìn thẳng phía trước, không có một chút sợ hãi, anh ta mới thở phào một hơi. Nhưng sau đó, anh ta lại nghe thấy giọng nói mềm mại bên cạnh của ai đó vang lên: “Quá chậm.”
Tiết Bồng: “...” Cắn răng một cái thật mạnh, anh ta nhấn cần ga đến hết cỡ, chiếc xe lập tức như mũi tên rời cung vượt lên lao về phía Bạch Bố Tra.
Bạch Bố Tra vừa mới ám hại thư sinh nhưng bị thất bại, bất thình lình suýt chút nữa còn lao vào vách núi. Cô em xinh đẹp ngồi trên ghế lái phụ kinh hãi theo bản năng mà hét to thành tiếng, Bạch Bố Tra hung ác trừng mắt nhìn cô ta, mắng: “Kêu cái shit...” Ánh mắt cậu ta vô thức mà đảo qua kính chiếu hậu, lại thấy được Tiết Bồng đáng dần dần đuổi sát sau xe mình. Ánh mắt Bạch Bố Tra chợt lạnh, âm thầm cắn răng, lầm bầm: “Muốn vượt xe, không chỉ không cửa chính, không cửa sổ, ngay cả hang chuột cũng không có để cho nhà ngươi chui đâu.”
Chiếc xe của Bạch Bố Tra đột nhiên bắt đầu di chuyển theo hình chữ S. Hơn nữa, xe cậu ta còn vừa chạy vừa duy trì tốc độ một cách ổn định, điều này khiến cho Tiết Bồng vài lần muốn vượt lên trên nhưng đều kết thúc bằng thất bại. Nhưng Tiết Bồng vẫn rất bình tĩnh. Con đường núi này rất dài, chạy một vòng tiêu tốn thời gian cũng không ngắn. Vừa mới bắt đầu chỉ cần không lạc khỏi đội ngũ là được, đợi đến lúc vào khúc rẽ mới thực sự đến lúc để bắt đầu quyết định thắng bại.
Vậy là Tiết Bồng cứ làm từng bước một bám theo sau xe của Bạch Bố Tra. Bạch Bố Tra vừa phải đề phòng Tiết Bồng vượt lên trên, vừa phải ghĩ đủ mọi cách để vượt qua thư sinh. Thư sinh ngược lại bình tĩnh rất giống Tiết Bồng, tuân theo nguyên tắc không lạc khỏi đội, không vượt xe, cứ tiến dần từng bước.
Rất nhanh, chỗ ngoặt hướng một trăm tám mươi độ thứ nhất cũng đã xuất hiện. Đầu mào gà lập tức mang biểu cảm nghiêm túc, hai tay nhanh chóng thao tác quay vô lăng và cần điều khiển, xe cậu ta như con rắn linh hoạt quay quanh vách núi rồi vòng qua bên kia. Ngay trong lúc cậu ta sắp sửa quay xe thành công, phía sau đột nhiên truyền một loạt đến tiếng bánh xe ma sát lên mặt đường, nghe rất chói tai. Đó là tiếng khi sử dụng đến phanh xe khẩn cấp mới xuất hiện, thế nhưng hiển nhiên là trong quá trình đua xe sẽ không có tên ngốc nghếch nào dùng phanh xe khẩn cấp cả.
Đầu mào gà âm thầm mài răng, văng tục một tiếng đầy hung dữ: “Tên mắc dịch bị sét đánh kia.”
Chiếc xe của công tử thư sinh “mắc dịch bị sét đánh” dán sát qua chiếc xe của đầu mào gà rồi vượt qua. Trong lúc chạm mặt lướt qua nhau, thư sinh còn giơ tay lên để vào trán làm tư thế chào, hướng về phía đầu mào gà hỏi thăm một lời thật sự là nho nhỏ. Sắc mặt của đầu mào gà lập tức biến thành đen sì.
Sự việc tương tự cũng xảy ra giữa hai người Bạch Bố Tra và Tiết Bồng. Bạch Bố Tra mới quay xe được có một nửa vòng, Tiết Bồng liền quành xe một cái xinh đẹp, phi lướt qua xe của cậu ta, từ vị trí thứ tư thăng cấp lên vị trí thứ hai trong đoàn. Bạch Bố Tra không cam lòng yếu thế, cắn răng một cái, nửa vòng quay còn lại phóng nhanh, bùng phát lực lượng mà cố sức vượt qua người đã hoàn thành khúc cua và đang trong quá trình tăng tốc là đầu mào gà. Vì vậy kẻ đen đủi vốn xếp vị trí thứ nhất đã trực tiếp rơi rớt xuống vị trí chót đoàn, hơn nữa cũng nhìn ra được, cậu ta không có khả năng để vượt lên nữa.
Khúc quay xe tiếp theo được tổ hợp từ một lối ngoặt chuyển hướng một trăm tám mươi độ và một khúc xoay đầu có độ quay ba trăm sáu mươi độ, nó tạo thành một khung đường núi khổng lồ. Ở đó mới thực sự là nơi chính thức dùng để khảo nghiệm kỹ năng đua xe của tay đua.
Trận chiến này, động một cái liền bùng nổ.
Bình luận facebook