Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
“Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Đôi mắt Kiều Kiệt không hề chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh, hy vọng có thể nhìn ra một chút gì đó. Đáng tiếc là suy nghĩ của Boss lớn làm sao có thể dễ đoán được, dù cho bất kể lúc nào bất kể nơi đâu, khi đối mặt với người ngoài, Bạch Hi Cảnh vẫn luôn giữ lấy dáng vẻ cao thâm khó dò, lạnh lùng như dòng sông băng giá của mình.
“Tin xấu trước đi.” Bạch Hi Cảnh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có vẻ kỳ dị.
Không thể nhìn rõ sắc mặt của ông chủ, đồng chí Kiều Kiệt tỏ ra rất thất vọng, anh thở một hơi dài thườn thượt, rồi nói: “ Mặc dù không biết được tính chất của hòn đá đó rốt cuộc bao gồm những cái gì, nhưng tia phóng xạ mạnh mẽ là yếu tố đương nhiên. Hơn nữa, loại phóng xạ này không giống với các loại nguyên tố phóng xạ khác, về mặt lý thuyết, nó sẽ không dẫn đến sự biến dị tế của bào khỏe mạnh thông thường. Nhiều lắm chỉ có thể làm rối loạn cảm xúc của những người bình thường mà thôi.”
“Sẽ không dẫn đến sự biến dị của tế bào khỏe mạnh thông thường???” Bạch Hi Cảnh ngay lập tức tóm lấy trọng điểm của vấn đề.
Kiều Kiệt: “...”
Boss à, anh không cảm thấy rằng trí thông minh của anh làm người khác tổn thương quá mức rồi hay sao, anh phản ứng chậm chạp lại một chút xíu thôi không được à, để cho dân đen chúng tôi còn có một chút tự tin chứ!
Kiều Kiệt u oán mà lườm Bạch Hi Cảnh một cái, lại thở ra một hơi đầy nặng nề, gật đầu rồi trả lời: “Không sai, nó sẽ không dẫn đến sự biến dị của những tế bào thông thường, nhưng lại sẽ kích thích những tế bào không bình thường. Anh cũng biết tình trạng của mình rồi đấy, nó đã kích hoạt những dạng nguyên thể của chất M1295 bên trong cơ thể anh.”
“Không thể nào.” Bạch Hi Cảnh đáp lại một cách chắc chắn và dứt khoát: “Tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại không chỉ một lần, chất M1295 trong người tôi đã sớm tiêu tan sạch sẽ rồi. Đã nhiều năm trôi qua, làm sao có thể lưu lại dạng chất độc nguyên gốc được.”
“Tôi cũng đã từng cho rằng sẽ là như thế, tôi biết thí nghiệm nghiên cứu của Sở nghiên cứu đặc biệt ở Đặc khu quốc gia cũng đã làm kiểm tra toàn diện cho anh và không tra được sự tồn tại của virus M1295. Nhưng không có nghĩa là cơ thể anh đã hấp thụ và làm cho virus bị tiêu hao, tan biến hoàn toàn, mà là những virus đó đã hòa nhập vào trong kết cấu gen của anh, trở thành một bộ phận trong cơ thể. Chứng bệnh thiếu hụt tình cảm của anh chính là do đó mà có. Bởi vì mật mã bộ gen của anh đã từng bị thay đổi rồi, nên bây giờ, phóng xạ từ hòn đá đó đã kích hoạt khóa thông tin đang ẩn giấu trong chuỗi gen của anh, anh đã trở thành thực thể sống mang theo virus M1295 nguyên gốc.”
Kiều Kiệt đem tờ báo cáo xét nghiệm đưa cho anh. Bạch Hi Cảnh nhận lấy, dáng vẻ vẫn không mang chút cảm xúc, nhìn qua thì trông rất bình tĩnh, nhưng chỉ có những người hiểu anh mới biết được đầu ngón tay anh đang run run, đến cả đôi môi cũng trắng nhợt đi mấy phần.
“Tiểu Tịnh Trần là người sống sót của virus M1371. Cô bé và anh không giống nhau, anh là dùng hệ miễn dịch của cơ thể để cải tạo virus, còn cô bé là đồng hóa virus đó. Điều đó cũng có nghĩa là, virus nguyên gốc vẫn luôn tồn tại trong máu của cô bé, mà tia phóng xạ còn sót lại trên cơ thể anh rất có khả năng sẽ kích hoạt M1371 trong cơ thể cô bé. M1371 nguy hiểm bao nhiêu anh hẳn là biết rõ hơn tôi nhiều. Tiểu Tịnh Trần đã đánh đổi sự phát triển của trí não mới có thể bình yên vô sự mà duy trì sự cân bằng nguy hiểm như hiện tại. Một khi sự cân bằng đó bị phá vỡ... Những con dã thú đã cảm nhận được sự uy hiếp của anh đến Tiểu Tịnh Trần, cho nên chúng nó mới đề phòng anh, công kích anh.”
Bạch Hi Cảnh đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười đó không mang một chút vui vẻ nào, phối hợp với đôi môi nhợt nhạt như không còn giọt máu, vậy mà lại hiện ra mấy phần cổ quái.
Kiều Kiệt không hiểu sao run lên, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc bi tráng không diễn tả được. Lại nói, có phải anh đã biết được quá nhiều nên bây giờ cách thời điểm toi mạng không xa hay không?
Đại Sơn và Tiểu Sơn đối mặt nhìn nhau một cái, rõ ràng trong lòng thì lo lắng đến mức không thể lo lắng hơn được nữa, thế nhưng vẻ mặt của hai người bọn họ lại giống y hệt như vẻ mặt của Bạch Hi Cảnh.
Chịu sự quan sát rình coi từ ba ngọn núi lớn, Kiều Kiệt trầm mặc mà rơi lệ đầy mặt. Chị cả cứu mạng với, hu hu hu!
Thế nhưng cuối cùng, Bạch Hi Cảnh cũng chỉ lạnh nhạt và ném ra một câu hỏi: “Vậy tin tức tốt còn lại kia là gì?”
Khóe miệng của Kiều Kiệt giần giật. Quả nhiên, tư duy của thần tiên vĩnh viễn không thể cùng một tần số dao động như dân đen chúng ta được mà.
Kiều Kiệt hung hăng vuốt mặt mình một cái, giọng nói mang theo sự bi thảm như kiểu sự việc đã tệ thì cho nó tệ đến cùng luôn mà nói: “Tia phóng xạ đang đọng lại trên người anh chỉ xuất hiện khi tiếp xúc với hòn đá kỳ lạ đó mới có. Qua vài ngày là sẽ biến mất, nhẫn nại vài ngày thôi là anh có thể tiếp tục tương thân tương ái với cô con gái bảo bối của anh rồi.”
Khóe miệng Bạch Hi Cảnh liền cong lên, tâm trạng như băng tuyết tan ra, xuân về hoa nở, nói: “Đích thực là một tin tức tốt.”
Kiều Kiệt u oán mà trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêm túc hỏi: “Anh chuẩn bị làm gì với hòn đá đó?”
“... Qua vài ngày nữa rồi nói.” Lời nói này của Bạch Hi Cảnh tỏ ra có chút vô trách nhiệm.
Kiều Kiệt cũng biết rằng đẳng cấp của Boss lớn không phải dân đen như anh ta có thể muốn ngưỡng mộ mà ngưỡng mộ được. Anh vẫn nên thành thật an phận làm anh chàng chạy vặt của mình đi thôi.
Mấy ngày trời không được kề cận với con gái bé nhỏ, người cha cuồng con gái tỏ ra rất không thoải mái. Loại dáng vẻ kiêu ngạo này của anh ngược lại lại khiến cho những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thế nhưng người cha ngốc kiêu ngạo là nhân vật bất chấp lý lẽ, đôi mắt khẽ liếc, nhìn ba anh chàng chạy vặt bằng nửa con mắt, bày ra các loại cao quý lạnh lùng, nói: “Còn cắm chốt ở đây làm gì? Làm thần giữ cửa sao? Các cậu rảnh lắm phải không?”
“Viu viu viu...” Ba vị thần giữ cửa biến mất không còn tăm hơi chỉ trong chớp mắt. Bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ còn tạo ra được cả một cơn gió lạnh. Cả căn phòng khách rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại có một người duy nhất là Bạch Hi Cảnh. Nụ cười của anh biến mất, gương mặt trắng bệch để lộ ra vài phần ác độc, ánh mắt lạnh lẽo cầm di động lên, ấn gọi một số điện thoại nào đó.
“Ông chỉ nói đồ vật đó sẽ ảnh hưởng đến Tịnh Trần, nhưng lại không hề nói cho tôi biết, cái thứ đồ chơi này lại nguy hiểm đến như vậy.”
Đối phương trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới cất lên giọng nói đầy già nua của mình: “Tôi hy vọng cậu có thể tiêu hủy nó.”
“… Ha, tôi có tài đức gì, năng lực gì, lại có thể khiến cho ông phải ủy thác trọng trách thế này chứ.” Bạch Hi Cảnh cười lạnh đáp.
“Tôi biết cậu tức giận vì tôi đã không nhắc nhở cậu. Thế nhưng, Bạch Hi Cảnh à, cậu thử đặt tay lên trán mà tự hỏi, nếu như không phải chính bản thân cậu cảm nhận được sự nguy hiểm của nó, thì cậu sẽ huy động sức lực to lớn để tiêu hủy nó, tiêu hủy một hòn đá "vô hại" với bản thân cậu hay sao?”
Bạch Hi Cảnh im lặng hai giây đồng hồ, mới nói: “Ông cho rằng làm như thế thì tôi sẽ giúp ông?”
“Cậu sẽ.” Đối phương đáp lại một cách vô cùng chắc chắn. “Cậu đã đích thân được cảm nhận sự lợi hại của nó. Cho nên, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép loại đồ vật có thể làm tổn thương con gái cậu tồn tại. M1295 cho dù bị kích hoạt thì cũng chỉ khiến cậu trở thành thể mang theo virus gốc, không hề gây chút tác hại nào đến cơ thể cậu. Nhưng nếu như M1371 bị kích hoạt... Bạch Hi Cảnh này, M1371 được ca tụng là chất cường hóa cơ thể nguy hiểm nhất, bá đạo nhất không phải là chỉ để nói cho vui đâu. Nghĩ đến kết cục cuối cùng của những thể thí nghiệm khác, cậu muốn để con gái mình nối tiếp bước chân của bọn họ hay sao?”
Ánh mắt Bạch Hi Cảnh lập tức lạnh đi, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay đang cầm lấy di động. “Răng rắc...”, chiếc điện thoại đắt giá đã bị phân thành từng mảnh, hy sinh ngay tại chỗ. Bạch Hi Cảnh nhìn những mảnh vỡ của chiếc di động đầy trên bàn tay, trên gương mặt không chút cảm xúc là vẻ tĩnh mịch giá rét.
Anh hận nhất việc người khác lấy con gái ra uy hiếp anh, thế nhưng thật khéo làm sao, loại uy hiếp này lại là thứ duy nhất mà anh không thể phản kháng lại được!
Trong căn hộ chung cư đơn giản mà từ mỗi chi tiết nhỏ cũng để lộ ra sự xa hoa khiêm tốn, Tiểu Tịnh Trần ngồi dựa người ở đầu giường, một tay cầm di dộng, một tay chà đạp cái tai nhọn của Màn Thầu. Hai cái chân nhỏ của cô bé vắt chéo lên nhau, đầu ngón chân trắng nõn nà giống như con tằm múp míp có màu trắng như tuyết động đậy trên tấm ga trải giường. Giọng điệu mềm mại mang theo sự thất vọng không hề che giấu nói với Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, tối nay ba không về ăn tối sao?”
“Ừ, ba đang có rất nhiều việc cần phải xử lý. Con ở một mình phải ngoan ngoãn, ăn cơm xong, chơi một lúc rồi đi ngủ luôn, biết chưa?”
“Vâng, vậy thì khi nào ba về nhà?” Tiểu Tịnh Trần chu miệng nhỏ lên, tỏ vẻ cô bé đang rất không vui.
“Chắc là không lâu lắm đâu, nhiều nhất cũng chỉ vài ngày này mà thôi.”
“Á, còn cần vài ngày hả.” Tiểu Tịnh Trần mím môi lại, bàn chân nhỏ đem ga trải giường cào thành một cái hố.
“Ừ, rất nhanh thôi.” Giọng nói của Bạch Hi Cảnh trở nên trầm ấm hơn một chút, mang theo ý tứ an ủi vỗ về rất rõ ràng.
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần đau lòng cúp điện thoại. Hu, những người khiến cho cha cô bé bận rộn đều là người xấu.
Ngắt điện thoại của con gái, Bạch Hi Cảnh xoa nhẹ ấn đường của mình, gọi điện cho con gái xin phép nghỉ quả là còn khó hơn việc xử lý hàng đống công việc tồn đọng trong vài tháng nay.
“Cộc cộc...” Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, Tiểu Sơn đẩy cửa ra rồi tiến vào trong, nói: “Đại ca, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Ừ, đến ngay.” Vốn dĩ trận đánh gậy ông đập lưng ông trong buổi tối hôm nay được giao cho Đại Sơn và Tiểu Sơn tiến hành, anh chỉ muốn cùng con gái ăn cơm, đi ngủ là được. Thế nhưng hiện nay, bản thân không thể ở bên con gái với khoảng cách quá gần. Người Cha Ngốc cuồng con gái bất mãn vì không được làm điều mong muốn chỉ đành đem hết lửa giận của mình phát tác lên người của kẻ địch. Anh nhất định không thể để cho những tên khốn nạn đã chế tạo ra cái hòn đá đáng chết kia sống quá dễ dàng được.
Màn đêm buông xuống, biệt thự vùng ngoại ô rất yên tĩnh, bề ngoài yên tĩnh đó đã che dấu một con thú lớn ăn thịt người. Trong căn hộ chung cư, không khí cũng rất yên tĩnh, tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần rất không thoải mái. Trước đây khi cha ở trên núi dưỡng bệnh thì đã đành là còn không có cách nào, thế nhưng hiện nay cha cũng đã quay về rồi mà vẫn còn bận như vậy.
Điều này không khoa học!
Ăn xong cơm tối rồi tắm rửa cho từng con thú cưng xong, cha quả nhiên vẫn còn chưa quay về, Tiểu Tịnh Trần buồn bã ỉu xìu đổ mình trên giường. Bàn tay nhỏ thuận tay kéo cái gối bên cạnh ôm vào lòng, lật mình trên chiếc giường lớn, lăn đi lộn lại. Rõ ràng hai mắt rất mỏi, rất muốn đi ngủ, thế nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, á a a a, ngủ không được mà.
Từ lúc màn đêm buông xuống đến khi nửa đêm im ắng chẳng qua cũng chỉ là vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên trở mình một cái, ngồi dậy trên giường. Đôi mắt to đen lay láy trong suốt lấp lánh nhìn về đám thú cưng bởi vì không dám há miệng ra mà yên tĩnh ngoan ngoãn. Tiểu Tịnh Trần mím môi, cười nói: “Chúng ta đi tìm cha đi!”
Hả???
Đám mãnh thú trợn tròn cả mắt, tình huống gì đây? Bọn nó rõ ràng đã nỗ lực để ngăn cách chủ nhân và đại quái thú rồi mà?
Chủ nhân, cô sao có thể lại nghĩ ngợi luẩn quẩn đến như thế này chứ, đến gần đại quái thú là không có kết quả tốt đẹp đâu đấy!
Đáng tiếc, bất kể đám thú cưng có ngăn cản thế nào, tiểu quái thú với trái tim bằng sắt vẫn cứ quyết chí tiến lên. Nhóm thú cưng hung dữ gồm đủ loại bá đạo, cool ngầu, nhưng ở trước mặt vua thú cũng hoàn toàn không đủ để đưa vào trong mắt!
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần trên eo cuốn lấy một con mãng xà, trên vai là một con sư tử lớn, trên một cái chân là một sói xám đang ôm chặt, trên cái chân còn lại là một con hổ dữ đang bám riết. Cô bé ngoan cố cứng rắn như bị trúng tà mà bò ra khỏi cửa nhà...
Thời khắc này, Bạch Hi Cảnh vẫn còn không biết rằng buổi tối hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ và kinh hãi như thế nào đang chờ đợi anh. Đương nhiên, dù cho có biết được thì anh phỏng chừng cũng chỉ coi đó là sự rèn luyện. Làm một người cha ngốc cuồng con gái, anh chỉ nhận định một chân lý duy nhất...
Con gái làm bất kể việc gì vĩnh viễn đều là đúng đắn. Nếu cô bé sai, vậy thì đó chắc chắn là lỗi lầm của thế giới này.
Cũng giống hệt như việc Bé Ngốc nhận định rằng: “Cha mình làm bất kể việc gì vĩnh viễn đều đúng. Nếu cha làm sai, vậy khẳng định là đầu óc cô bé bị nước ngấm vào nên hiểu chệch hướng.”
Không thể không nói, Cha Ngốc và Bé Ngốc gì gì đó, quả nhiên là một tổ hợp tuyệt vời, phải không?
Đôi mắt Kiều Kiệt không hề chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh, hy vọng có thể nhìn ra một chút gì đó. Đáng tiếc là suy nghĩ của Boss lớn làm sao có thể dễ đoán được, dù cho bất kể lúc nào bất kể nơi đâu, khi đối mặt với người ngoài, Bạch Hi Cảnh vẫn luôn giữ lấy dáng vẻ cao thâm khó dò, lạnh lùng như dòng sông băng giá của mình.
“Tin xấu trước đi.” Bạch Hi Cảnh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có vẻ kỳ dị.
Không thể nhìn rõ sắc mặt của ông chủ, đồng chí Kiều Kiệt tỏ ra rất thất vọng, anh thở một hơi dài thườn thượt, rồi nói: “ Mặc dù không biết được tính chất của hòn đá đó rốt cuộc bao gồm những cái gì, nhưng tia phóng xạ mạnh mẽ là yếu tố đương nhiên. Hơn nữa, loại phóng xạ này không giống với các loại nguyên tố phóng xạ khác, về mặt lý thuyết, nó sẽ không dẫn đến sự biến dị tế của bào khỏe mạnh thông thường. Nhiều lắm chỉ có thể làm rối loạn cảm xúc của những người bình thường mà thôi.”
“Sẽ không dẫn đến sự biến dị của tế bào khỏe mạnh thông thường???” Bạch Hi Cảnh ngay lập tức tóm lấy trọng điểm của vấn đề.
Kiều Kiệt: “...”
Boss à, anh không cảm thấy rằng trí thông minh của anh làm người khác tổn thương quá mức rồi hay sao, anh phản ứng chậm chạp lại một chút xíu thôi không được à, để cho dân đen chúng tôi còn có một chút tự tin chứ!
Kiều Kiệt u oán mà lườm Bạch Hi Cảnh một cái, lại thở ra một hơi đầy nặng nề, gật đầu rồi trả lời: “Không sai, nó sẽ không dẫn đến sự biến dị của những tế bào thông thường, nhưng lại sẽ kích thích những tế bào không bình thường. Anh cũng biết tình trạng của mình rồi đấy, nó đã kích hoạt những dạng nguyên thể của chất M1295 bên trong cơ thể anh.”
“Không thể nào.” Bạch Hi Cảnh đáp lại một cách chắc chắn và dứt khoát: “Tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại không chỉ một lần, chất M1295 trong người tôi đã sớm tiêu tan sạch sẽ rồi. Đã nhiều năm trôi qua, làm sao có thể lưu lại dạng chất độc nguyên gốc được.”
“Tôi cũng đã từng cho rằng sẽ là như thế, tôi biết thí nghiệm nghiên cứu của Sở nghiên cứu đặc biệt ở Đặc khu quốc gia cũng đã làm kiểm tra toàn diện cho anh và không tra được sự tồn tại của virus M1295. Nhưng không có nghĩa là cơ thể anh đã hấp thụ và làm cho virus bị tiêu hao, tan biến hoàn toàn, mà là những virus đó đã hòa nhập vào trong kết cấu gen của anh, trở thành một bộ phận trong cơ thể. Chứng bệnh thiếu hụt tình cảm của anh chính là do đó mà có. Bởi vì mật mã bộ gen của anh đã từng bị thay đổi rồi, nên bây giờ, phóng xạ từ hòn đá đó đã kích hoạt khóa thông tin đang ẩn giấu trong chuỗi gen của anh, anh đã trở thành thực thể sống mang theo virus M1295 nguyên gốc.”
Kiều Kiệt đem tờ báo cáo xét nghiệm đưa cho anh. Bạch Hi Cảnh nhận lấy, dáng vẻ vẫn không mang chút cảm xúc, nhìn qua thì trông rất bình tĩnh, nhưng chỉ có những người hiểu anh mới biết được đầu ngón tay anh đang run run, đến cả đôi môi cũng trắng nhợt đi mấy phần.
“Tiểu Tịnh Trần là người sống sót của virus M1371. Cô bé và anh không giống nhau, anh là dùng hệ miễn dịch của cơ thể để cải tạo virus, còn cô bé là đồng hóa virus đó. Điều đó cũng có nghĩa là, virus nguyên gốc vẫn luôn tồn tại trong máu của cô bé, mà tia phóng xạ còn sót lại trên cơ thể anh rất có khả năng sẽ kích hoạt M1371 trong cơ thể cô bé. M1371 nguy hiểm bao nhiêu anh hẳn là biết rõ hơn tôi nhiều. Tiểu Tịnh Trần đã đánh đổi sự phát triển của trí não mới có thể bình yên vô sự mà duy trì sự cân bằng nguy hiểm như hiện tại. Một khi sự cân bằng đó bị phá vỡ... Những con dã thú đã cảm nhận được sự uy hiếp của anh đến Tiểu Tịnh Trần, cho nên chúng nó mới đề phòng anh, công kích anh.”
Bạch Hi Cảnh đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười đó không mang một chút vui vẻ nào, phối hợp với đôi môi nhợt nhạt như không còn giọt máu, vậy mà lại hiện ra mấy phần cổ quái.
Kiều Kiệt không hiểu sao run lên, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc bi tráng không diễn tả được. Lại nói, có phải anh đã biết được quá nhiều nên bây giờ cách thời điểm toi mạng không xa hay không?
Đại Sơn và Tiểu Sơn đối mặt nhìn nhau một cái, rõ ràng trong lòng thì lo lắng đến mức không thể lo lắng hơn được nữa, thế nhưng vẻ mặt của hai người bọn họ lại giống y hệt như vẻ mặt của Bạch Hi Cảnh.
Chịu sự quan sát rình coi từ ba ngọn núi lớn, Kiều Kiệt trầm mặc mà rơi lệ đầy mặt. Chị cả cứu mạng với, hu hu hu!
Thế nhưng cuối cùng, Bạch Hi Cảnh cũng chỉ lạnh nhạt và ném ra một câu hỏi: “Vậy tin tức tốt còn lại kia là gì?”
Khóe miệng của Kiều Kiệt giần giật. Quả nhiên, tư duy của thần tiên vĩnh viễn không thể cùng một tần số dao động như dân đen chúng ta được mà.
Kiều Kiệt hung hăng vuốt mặt mình một cái, giọng nói mang theo sự bi thảm như kiểu sự việc đã tệ thì cho nó tệ đến cùng luôn mà nói: “Tia phóng xạ đang đọng lại trên người anh chỉ xuất hiện khi tiếp xúc với hòn đá kỳ lạ đó mới có. Qua vài ngày là sẽ biến mất, nhẫn nại vài ngày thôi là anh có thể tiếp tục tương thân tương ái với cô con gái bảo bối của anh rồi.”
Khóe miệng Bạch Hi Cảnh liền cong lên, tâm trạng như băng tuyết tan ra, xuân về hoa nở, nói: “Đích thực là một tin tức tốt.”
Kiều Kiệt u oán mà trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêm túc hỏi: “Anh chuẩn bị làm gì với hòn đá đó?”
“... Qua vài ngày nữa rồi nói.” Lời nói này của Bạch Hi Cảnh tỏ ra có chút vô trách nhiệm.
Kiều Kiệt cũng biết rằng đẳng cấp của Boss lớn không phải dân đen như anh ta có thể muốn ngưỡng mộ mà ngưỡng mộ được. Anh vẫn nên thành thật an phận làm anh chàng chạy vặt của mình đi thôi.
Mấy ngày trời không được kề cận với con gái bé nhỏ, người cha cuồng con gái tỏ ra rất không thoải mái. Loại dáng vẻ kiêu ngạo này của anh ngược lại lại khiến cho những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thế nhưng người cha ngốc kiêu ngạo là nhân vật bất chấp lý lẽ, đôi mắt khẽ liếc, nhìn ba anh chàng chạy vặt bằng nửa con mắt, bày ra các loại cao quý lạnh lùng, nói: “Còn cắm chốt ở đây làm gì? Làm thần giữ cửa sao? Các cậu rảnh lắm phải không?”
“Viu viu viu...” Ba vị thần giữ cửa biến mất không còn tăm hơi chỉ trong chớp mắt. Bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ còn tạo ra được cả một cơn gió lạnh. Cả căn phòng khách rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại có một người duy nhất là Bạch Hi Cảnh. Nụ cười của anh biến mất, gương mặt trắng bệch để lộ ra vài phần ác độc, ánh mắt lạnh lẽo cầm di động lên, ấn gọi một số điện thoại nào đó.
“Ông chỉ nói đồ vật đó sẽ ảnh hưởng đến Tịnh Trần, nhưng lại không hề nói cho tôi biết, cái thứ đồ chơi này lại nguy hiểm đến như vậy.”
Đối phương trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới cất lên giọng nói đầy già nua của mình: “Tôi hy vọng cậu có thể tiêu hủy nó.”
“… Ha, tôi có tài đức gì, năng lực gì, lại có thể khiến cho ông phải ủy thác trọng trách thế này chứ.” Bạch Hi Cảnh cười lạnh đáp.
“Tôi biết cậu tức giận vì tôi đã không nhắc nhở cậu. Thế nhưng, Bạch Hi Cảnh à, cậu thử đặt tay lên trán mà tự hỏi, nếu như không phải chính bản thân cậu cảm nhận được sự nguy hiểm của nó, thì cậu sẽ huy động sức lực to lớn để tiêu hủy nó, tiêu hủy một hòn đá "vô hại" với bản thân cậu hay sao?”
Bạch Hi Cảnh im lặng hai giây đồng hồ, mới nói: “Ông cho rằng làm như thế thì tôi sẽ giúp ông?”
“Cậu sẽ.” Đối phương đáp lại một cách vô cùng chắc chắn. “Cậu đã đích thân được cảm nhận sự lợi hại của nó. Cho nên, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép loại đồ vật có thể làm tổn thương con gái cậu tồn tại. M1295 cho dù bị kích hoạt thì cũng chỉ khiến cậu trở thành thể mang theo virus gốc, không hề gây chút tác hại nào đến cơ thể cậu. Nhưng nếu như M1371 bị kích hoạt... Bạch Hi Cảnh này, M1371 được ca tụng là chất cường hóa cơ thể nguy hiểm nhất, bá đạo nhất không phải là chỉ để nói cho vui đâu. Nghĩ đến kết cục cuối cùng của những thể thí nghiệm khác, cậu muốn để con gái mình nối tiếp bước chân của bọn họ hay sao?”
Ánh mắt Bạch Hi Cảnh lập tức lạnh đi, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay đang cầm lấy di động. “Răng rắc...”, chiếc điện thoại đắt giá đã bị phân thành từng mảnh, hy sinh ngay tại chỗ. Bạch Hi Cảnh nhìn những mảnh vỡ của chiếc di động đầy trên bàn tay, trên gương mặt không chút cảm xúc là vẻ tĩnh mịch giá rét.
Anh hận nhất việc người khác lấy con gái ra uy hiếp anh, thế nhưng thật khéo làm sao, loại uy hiếp này lại là thứ duy nhất mà anh không thể phản kháng lại được!
Trong căn hộ chung cư đơn giản mà từ mỗi chi tiết nhỏ cũng để lộ ra sự xa hoa khiêm tốn, Tiểu Tịnh Trần ngồi dựa người ở đầu giường, một tay cầm di dộng, một tay chà đạp cái tai nhọn của Màn Thầu. Hai cái chân nhỏ của cô bé vắt chéo lên nhau, đầu ngón chân trắng nõn nà giống như con tằm múp míp có màu trắng như tuyết động đậy trên tấm ga trải giường. Giọng điệu mềm mại mang theo sự thất vọng không hề che giấu nói với Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, tối nay ba không về ăn tối sao?”
“Ừ, ba đang có rất nhiều việc cần phải xử lý. Con ở một mình phải ngoan ngoãn, ăn cơm xong, chơi một lúc rồi đi ngủ luôn, biết chưa?”
“Vâng, vậy thì khi nào ba về nhà?” Tiểu Tịnh Trần chu miệng nhỏ lên, tỏ vẻ cô bé đang rất không vui.
“Chắc là không lâu lắm đâu, nhiều nhất cũng chỉ vài ngày này mà thôi.”
“Á, còn cần vài ngày hả.” Tiểu Tịnh Trần mím môi lại, bàn chân nhỏ đem ga trải giường cào thành một cái hố.
“Ừ, rất nhanh thôi.” Giọng nói của Bạch Hi Cảnh trở nên trầm ấm hơn một chút, mang theo ý tứ an ủi vỗ về rất rõ ràng.
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần đau lòng cúp điện thoại. Hu, những người khiến cho cha cô bé bận rộn đều là người xấu.
Ngắt điện thoại của con gái, Bạch Hi Cảnh xoa nhẹ ấn đường của mình, gọi điện cho con gái xin phép nghỉ quả là còn khó hơn việc xử lý hàng đống công việc tồn đọng trong vài tháng nay.
“Cộc cộc...” Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, Tiểu Sơn đẩy cửa ra rồi tiến vào trong, nói: “Đại ca, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Ừ, đến ngay.” Vốn dĩ trận đánh gậy ông đập lưng ông trong buổi tối hôm nay được giao cho Đại Sơn và Tiểu Sơn tiến hành, anh chỉ muốn cùng con gái ăn cơm, đi ngủ là được. Thế nhưng hiện nay, bản thân không thể ở bên con gái với khoảng cách quá gần. Người Cha Ngốc cuồng con gái bất mãn vì không được làm điều mong muốn chỉ đành đem hết lửa giận của mình phát tác lên người của kẻ địch. Anh nhất định không thể để cho những tên khốn nạn đã chế tạo ra cái hòn đá đáng chết kia sống quá dễ dàng được.
Màn đêm buông xuống, biệt thự vùng ngoại ô rất yên tĩnh, bề ngoài yên tĩnh đó đã che dấu một con thú lớn ăn thịt người. Trong căn hộ chung cư, không khí cũng rất yên tĩnh, tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần rất không thoải mái. Trước đây khi cha ở trên núi dưỡng bệnh thì đã đành là còn không có cách nào, thế nhưng hiện nay cha cũng đã quay về rồi mà vẫn còn bận như vậy.
Điều này không khoa học!
Ăn xong cơm tối rồi tắm rửa cho từng con thú cưng xong, cha quả nhiên vẫn còn chưa quay về, Tiểu Tịnh Trần buồn bã ỉu xìu đổ mình trên giường. Bàn tay nhỏ thuận tay kéo cái gối bên cạnh ôm vào lòng, lật mình trên chiếc giường lớn, lăn đi lộn lại. Rõ ràng hai mắt rất mỏi, rất muốn đi ngủ, thế nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, á a a a, ngủ không được mà.
Từ lúc màn đêm buông xuống đến khi nửa đêm im ắng chẳng qua cũng chỉ là vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên trở mình một cái, ngồi dậy trên giường. Đôi mắt to đen lay láy trong suốt lấp lánh nhìn về đám thú cưng bởi vì không dám há miệng ra mà yên tĩnh ngoan ngoãn. Tiểu Tịnh Trần mím môi, cười nói: “Chúng ta đi tìm cha đi!”
Hả???
Đám mãnh thú trợn tròn cả mắt, tình huống gì đây? Bọn nó rõ ràng đã nỗ lực để ngăn cách chủ nhân và đại quái thú rồi mà?
Chủ nhân, cô sao có thể lại nghĩ ngợi luẩn quẩn đến như thế này chứ, đến gần đại quái thú là không có kết quả tốt đẹp đâu đấy!
Đáng tiếc, bất kể đám thú cưng có ngăn cản thế nào, tiểu quái thú với trái tim bằng sắt vẫn cứ quyết chí tiến lên. Nhóm thú cưng hung dữ gồm đủ loại bá đạo, cool ngầu, nhưng ở trước mặt vua thú cũng hoàn toàn không đủ để đưa vào trong mắt!
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần trên eo cuốn lấy một con mãng xà, trên vai là một con sư tử lớn, trên một cái chân là một sói xám đang ôm chặt, trên cái chân còn lại là một con hổ dữ đang bám riết. Cô bé ngoan cố cứng rắn như bị trúng tà mà bò ra khỏi cửa nhà...
Thời khắc này, Bạch Hi Cảnh vẫn còn không biết rằng buổi tối hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ và kinh hãi như thế nào đang chờ đợi anh. Đương nhiên, dù cho có biết được thì anh phỏng chừng cũng chỉ coi đó là sự rèn luyện. Làm một người cha ngốc cuồng con gái, anh chỉ nhận định một chân lý duy nhất...
Con gái làm bất kể việc gì vĩnh viễn đều là đúng đắn. Nếu cô bé sai, vậy thì đó chắc chắn là lỗi lầm của thế giới này.
Cũng giống hệt như việc Bé Ngốc nhận định rằng: “Cha mình làm bất kể việc gì vĩnh viễn đều đúng. Nếu cha làm sai, vậy khẳng định là đầu óc cô bé bị nước ngấm vào nên hiểu chệch hướng.”
Không thể không nói, Cha Ngốc và Bé Ngốc gì gì đó, quả nhiên là một tổ hợp tuyệt vời, phải không?
Bình luận facebook