Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 454
Tống Siêu há miệng, hoàn toàn không nói ra được lời nào. Ngược lại Tiểu Tịnh Trần thì nghiêng đầu, mặt mày cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm, trong ánh mắt lấp lánh của cô bé lộ ra sự vui sướng đơn thuần: “Anh tư!!!”
Bạch Trạch Thần đẩy gọng kính, trên khuôn mặt đóng băng ngàn năm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này dường như là một tín hiệu, Tiểu Tịnh Trần cả người ướt nhẹp lập tức bổ nhào về phía Bạch Trạch Thần như một con gấu túi, hạnh phúc híp mắt lại, ôm anh tư nhà mình mà cọ lấy cọ để.
Bạch Trạch Thần cũng không bận tâm đến bộ tây trang sang trọng đắt tiền của mình bị dính nước, chỉ ôm lại Tiểu Tịnh Trần, nụ cười yên tĩnh dịu dàng.
Tống Siêu không khỏi lại một lần nữa dụi mắt, lầm bầm nói: “Có phải là ảo giác của tôi không, làm sao tôi lại có cảm giác như nhìn thấy chú Bạch thế này?”
Vệ Thủ mặt không cảm xúc nhìn Bạch Trạch Thần, hơi nhíu mày lại, cảm giác này... quả nhiên có chút giống Bạch Hi Cảnh!
Bạch Trạch Thần hưởng thụ cái “ôm ấp đầy yêu thương” của em gái nhỏ, còn không quên ngẩng đầu lên nhìn Tống Siêu rồi lại liếc Vệ Thủ, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một câu: “Đã lâu không gặp, hai-người-đàn-ông-đến thú cưng cũng không bằng!”
Vệ Thủ và Tống Siêu: “...” Bọn họ quả nhiên hận tất cả đàn ông nhà họ Bạch mà!
Hơn nữa, bất luận tên thư sinh tay trói gà không chặt Bạch Trạch Thần rốt cuộc làm thế nào mà chen vào được cái bảo tọa cool ngầu - đội trưởng đội cơ động này. Chỉ riêng Tống Siêu mà nói, cao thủ số một của Đặc khu quốc gia mà bản thân tâm niệm ngưỡng mộ, sùng bái ấy thế mà lại là một tên trạch nam kỹ thuật mặt lạnh, đen tối, miệng lưỡi độc địa, chỉ riêng sự thật này thôi đã khiến cho cậu ta gần như là buồn đau quá mức mà quỳ sụp xuống đất. Bạch Trạch Thần vừa lên sân khấu lập tức đã hủy diệt ảo tưởng cao cả mười mấy năm của Tống Siêu.
Vệ Thủ đồng tình nhìn Tống Siêu đang chìm sâu vào trong đám mây đen oán niệm và khí áp thấp không cách nào tự thoát ra được, âm thầm cảm thấy may mắn. Quả nhiên thời đại này lựa chọn thần tượng rất quan trọng, điều này lại càng củng cố cho tín niệm đuổi theo bước chân chú Bạch của cậu ta càng thêm vững chắc không thể lay chuyển được.
“Đi thôi.”
Mãi đến khi ba người bốn thú bình yên vô sự, nhiệm vụ của Bạch Trạch Thần mới được xem là hoàn thành mỹ mãn, còn có thêm một niềm vui bất ngờ - bắt sống được ba tên gián điệp nước ngoài, hơn nữa còn là người dị năng trong truyền thuyết. Bạch Trạch Thần hơi nheo mắt lại, đã bắt đầu tính toán xem lần này mình có thể khai thác được bao nhiêu bí mật của nước địch, kiếm được bao nhiêu lợi thế cho chú út nhà mình.
Đàn ông nhà họ Bạch trước giờ đều rất đoàn kết, bất luận là bản thân ở nơi nào, làm công việc gì thì đối với bọn họ, người nhà lúc nào cũng cao hơn hết thảy, thậm chí còn vượt lên trên cả pháp luật và quốc gia. Đương nhiên, khách quan mà nói thì loại tín niệm này không thể chấp nhận được, có nước rồi mới có nhà, lại coi nhà còn quan trọng hơn cả quốc gia, nói không chừng sau này sẽ làm ra những chuyện có lỗi với tổ quốc, có lỗi với nhân dân.
Đáng tiếc, người nhà họ Bạch căn bản không để tâm đến những thứ này, Đặc khu quốc gia Hoa Hạ cũng không quan tâm đến những thứ này. Ngược lại, bọn họ thực ra lại rất thích đặc tính này của người nhà họ Bạch. Bởi vì chỉ cần không khiến những người nhà họ Bạch kia gặp nguy hiểm, vậy đàn ông nhà họ Bạch chắc chắn sẽ trở thành lực chiến to lớn không thể thiếu của Hoa Hạ, đây chính là sức mạnh mà đàn ông nhà họ Bạch hợp thành.
Trong suy nghĩ của lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ, mấy người nhà họ Bạch kia ngược lại lại trở thành lợi thế để kiềm chế đám đàn ông nhà họ Bạch.
Cho nên Đẳng Thập mới trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo quan hệ với Tiểu Tịnh Trần, bởi vì chỉ cần cô bé đứng về phía bọn họ thì Bạch Hi Cảnh sẽ không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với bọn họ, mà ngược lại, còn có thể mượn tay anh để xử lý rất nhiều vấn đề mà quốc gia không có cách nào ra mặt giải quyết được.
Mà trước đây Đẳng Thập muốn lợi dụng Tiểu Tịnh Trần để tìm hòn đá kỳ quái kia vừa hay lại uy hiếp đến bản thân Tiểu Tịnh Trần, cho nên mới khiến cho Bạch Hi Cảnh nổi giận phản công trả thù, kết quả tiền mất tật mang.
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra Bạch Trạch Thần làm đội trưởng đội cơ động thật sự có chút oan uổng, vị trí này vốn dĩ có tính thế nào cũng không đến lượt cậu ta.
Không biết có phải là phong thủy nhà họ Bạch đặc biệt tốt hay không, đặc biệt là đời Tiểu Tịnh Trần, bảy anh em trai ai nấy đều không tầm thường, luôn có một loại thiên phú nào đó khiến người khác không thể nào theo kịp. Thế là, người trước người sau, bảy anh em nhà họ Bạch đều được Đặc khu quốc gia mời chào, ai nấy đều có thành tích phi phàm trong lĩnh vực của mình.
Trong đám anh em nhà họ Bạch, Bạch Trạch Thần đã được coi là một người khá hiền hòa, mặc dù cậu ta luôn bày ra bộ mặt tê liệt như núi băng, hơn nữa lại có thiên phú dị bẩm ở phương diện miệng lưỡi cay độc, nhưng bản thân cậu ta cũng không có vũ lực gì, tài năng bẩm sinh của cậu ta đều là về máy tính. Trong thế giới mạng rộng lớn, cậu ta đã đủ tài để xưng vương, mà trong bối cảnh xã hội hiện nay thì lực sát thương của thế giới internet còn cao hơn rất rất nhiều so với cái gọi là cao thủ võ lâm thực sự.
Đáng tiếc, nếu thật sự muốn tính, luận về võ công cậu ta không bằng anh cả, anh hai; luận về sự biến thái quỷ dị cậu ta không bằng anh ba; luận mưu lược đen tối cậu ta không bằng em sáu em bảy; luận về kiêu ngạo phách lối cậu ta không bằng em năm; luận về độ nổi tiếng thì em gái nhỏ có thể bỏ rơi cậu ta cả vài con phố.
Thế là, Bạch Trần Thần “không có gì nổi trội” liền bị “bán” cho đội cơ động của Đặc khu quốc gia làm một đội trưởng lưu manh hố người!
Thật ra thì cái chức vị đội trưởng này Bạch Trần Thần làm cũng thật là thoải mái, bởi vì một vài đặc quyền nào đó mà cậu ta có thể thỉnh thoảng cho gọi mấy người anh em của mình ngược đãi một trận. Thế là, vốn dĩ trong lòng vô cùng bất mãn và không cam lòng vì phải chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày liền biến thành vô cùng sảng khoái, đồng chí Bạch Trạch Thần bày tỏ cậu ta rất dễ chịu.
Sự việc lần này rõ ràng là do Đặc khu quốc gia gây ra, nếu không phải là Đẳng Thập có ý đồ xấu với Tiểu Tịnh Trần thì sự việc sẽ không phát triển đến mức không thể thu dọn như hiện tại được. Cũng chính bởi vì lúc vừa mới bắt đầu đã chạy tới chỗ Tiểu Tịnh Trần, cho nên kế hoạch này được giấu kín với tất cả anh em nhà họ Bạch, trong cả quá trình ngay cả chút tiếng gió cũng không để lộ cho bọn họ biết. Nếu không phải cuộc điện thoại uy hiếp kia của Bạch Hi Cảnh, vậy anh em nhà họ Bạch vẫn còn chẳng hay biết gì.
“Muốn cả Hoa Hạ phải chôn cùng” gì đó thật sự là đã dọa đến các bô lão của Đặc khu quốc gia rồi. Hết cách, bọn họ chỉ có thể giao nhiệm vụ cho đội cơ động, tốt xấu gì đội trưởng đội cơ động cũng là người nhà họ Bạch, cho dù Bạch Hi Cảnh có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không đem người của nhà họ Bạch ra để trút giận.
Bạch Trạch Thần ôm lấy bả vai của Tiểu Tịnh Trần đưa cô bé lên xe. Vệ Thủ và Tống Siêu cũng mau chóng theo lên, bốn con mãnh thú liền theo sát cạnh xe. Một xe bốn thú biến mất trong màn đêm mênh mang. Lúc trước bất luận là cây cầu bị nổ hay là mấy con dã thú gầm lên giận dữ đều không hề nhỏ. Bên bờ biển có không ít hộ gia đình, cho dù không ai có gan ra ngoài vây xem, nhưng chắc chắn sẽ dấy lên nỗi hoảng sợ không hề nhỏ, công việc giải quyết hậu quả có vẻ như sẽ rất bận rộn đây.
Bạch Hi Cảnh nhận điện thoại của Bạch Trạch Thần xong, biết Tiểu Tịnh Trần không sao rồi, anh cuối cùng mới có thể yên tâm. Cúp điện thoại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đại Sơn và Tiểu Sơn đang giương mắt nhìn mình, Bạch Hi Cảnh hơi dừng lại một chút, rồi mới nói: “Đã tìm thấy Tịnh Trần rồi, con bé không sao.”
Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng thở phào một hơi thật lớn, kể từ sau khi Tiểu Tịnh Trần lấy máu mình cứu cha mà khiến cho bản thân cô bé suýt ngủm vì mất máu quá nhiều, Bạch Hi Cảnh đối với Đại Sơn và Tiểu Sơn có chút lạnh nhạt. Mặc dù những việc khác anh vẫn tin tưởng bọn họ trăm phần trăm như trước, nhưng cặp đôi song sinh biết rằng sự buông thả của họ đối với Tiểu Tịnh Trần đã làm tổn thương trái tim thủy tinh của người làm cha như Bạch Hi Cảnh. Bọn họ cuối cùng cũng được thể nghiệm Bạch Hi Cảnh rốt cuộc xem trọng cô con gái này đến mức nào. May mà Tiểu Tịnh Trần không sao, bằng không bọn họ thật không dám tưởng tượng xem Bạch Hi Cảnh sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.
Việc quan trọng nhất đã được giải quyết xong, tâm trạng của Bạch Hi Cảnh cũng tốt lên nhiều, chỉ yên lặng chờ đợi con rùa nhỏ tự bò vào trong rổ thôi.
Hơn hai giờ sáng, đang là thời điểm mà người ta ngủ say nhất, có mấy bóng đen lại lặng lẽ âm thầm lẻn vào trong một tòa biệt thự đèn đuốc tối như bưng. Trong căn biệt thự rất yên tĩnh, một chút hơi người cũng không có, cảm giác cứ như một căn phòng ma vậy.
Mục tiêu của mấy người đó rất rõ ràng, nghiệp vụ cũng rất thành thạo, động tác leo tường lưu loát đến mức có thể sánh với hoa trôi nước chảy, vừa nhìn đã biết thường ngày đã làm không ít việc trộm gà bắt chó. Bước vào đại viện, bọn họ vô cùng cẩn thận tiếp cận căn phòng chính nhưng lại dừng chân trước cửa lớn, nhỏ giọng trao đổi gì đó.
“Đại ca, sao lại yên tĩnh như vậy? Bạch Hi Cảnh đã cướp món đồ quý giá như vậy, không thể nào không có chút phòng bị gì chứ!”
“Nói mày ngu ngốc, mày quả thật là đến gấu chó cũng không bằng. Mày cũng đã nói rằng Bạch Hi Cảnh đã cướp được bảo bối, hắn ta dám đánh trống khua chiêng ư. Đây lại không phải là thành phố S, nếu chọc vào đám anh chị ở đây thì hắn đến chết thế nào cũng không biết được đấy chứ.”
“Không sai, không sai.” Mấy người còn lại cũng phụ họa, yên lặng không tiếng động khều khóa cửa.
Trong phòng làm việc tối đen như mực, ba người Bạch Hi Cảnh đang nhìn chăm chú vào màn hình chỉ tản ra chút ánh sáng, xem xét tình hình ngoài cửa lớn. Khóe miệng Đại Sơn co giật kịch liệt: “Chỉ một đám ngu ngốc như thế này mà dám tới trộm đồ sao, não ông chủ của bọn chúng bị cửa kẹp rồi à.”
Mấy người này rõ ràng là kẻ trộm chuyên nghiệp, và cũng chỉ là kẻ trộm mà thôi. Kẻ trộm chuyên nghiệp như thế này đi trộm viện bảo tàng còn tạm được, muốn trộm bảo vật dưới mí mắt của Bạch Hi Cảnh, vậy quả thật là tự đến nộp mạng. Không cần bọn họ ra tay, chỉ riêng hệ thống phòng ngự ở trong biệt thự cũng đủ để đánh bọn chúng thành cặn bã rồi.
Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt lại, nhìn mấy tên trộm đã cạy được khóa cửa, lẳng lặng tiến vào trong biệt thự, đột nhiên nở nụ cười.
Đại Sơn không hiểu vì sao, lại nhìn thấy ngón tay thon dài của Bạch Hi Cảnh vươn ra, trực tiếp gõ phím khởi động.
“Răng rắc” trong phòng khách truyền ra một loạt tiếng máy móc nhỏ nhẹ, trên những bức tường bốn phía trong phòng khách xuất hiện những hàng lỗ nhỏ, vô số họng súng máy đen ngòm vươn ra, ánh lửa nổi lên bốn phía, những viên đạn bắn về phía mấy người ở giữa phòng khách như mưa rào.
Nhìn đám vỏ đạn chi chít chằng chịt dưới camera tia hồng ngoại, Đại Sơn cảm thấy da đầu mình cũng tê dại, nhiều đạn như vậy, cho dù là xe tăng cũng có thể bị bắn thành tổ ong vò vẽ ấy chứ. Lúc mới đầu Bạch Hi Cảnh nói rằng không cần sắp xếp người canh gác, bọn họ còn có chút không hiểu, lại không ngờ rằng Đại ca không biết từ lúc nào đã trang bị cả căn biệt thự này thành một pháo đài di động rồi!
Đại Sơn dường như có thể tưởng tượng được kết cục của mấy tên trộm đáng thương. Nhưng, giây tiếp theo, anh ta kinh ngạc trợn trừng mắt, khó có thể tin nổi mà gần như dán sát mặt mình lên trên màn hình, camera tia hồng ngoại phản ánh tình hình trong phòng khách một cách chân thực.
Những viên đạn dày đặc bắn lên mặt đất, đồ gia dụng, khiến cả căn phòng bị giày vò đến nỗi hoàn toàn thay đổi, thảm không nỡ nhìn nhưng mấy tên trộm lại không thấy tăm hơi đâu. Đại Sơn không khỏi dụi mắt, không nhịn được mà chửi bới: “Con mẹ nó, gặp quỷ rồi!”
Tiểu Sơn nhìn Bạch Hi Cảnh cười đến mức nhật nguyệt đều mất đi ánh sáng, sông núi cũng phải run rẩy, lại hận rèn sắt không thành thép mà liếc Đại Sơn một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Ninja!”
Đại Sơn sửng sốt, lập tức thu hồi vẻ mặt ngốc nghếch ngu xuẩn của mình lại, xoa cằm, cười: “Em đã nói rồi mà, thứ đồ quan trọng như vậy làm sao lại có thể tìm mấy tên trộm ngu ngốc đến trộm chứ. Ngay từ đầu cảm xúc chỉ là ngụy trang, hi hi, xem ra rất nhanh sẽ biết được chủ nhân thật sự của hòn đá kia là ai rồi.”
Ninja là một loại văn hóa võ học điển hình của Nhật Bản, có rất nhiều trường phái ninja, mỗi trường phái đều có đặc sắc của riêng mình, chỉ cần bắt được mấy tên ninja kia thì tự nhiên sẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc để tóm được kẻ đứng sau bọn họ.
Đại Sơn đứng thẳng người dậy, hoạt động các khớp xương toàn thân răng rắc vang dội. Cuối cùng, anh ta bẻ cổ, nhếch miệng nở nụ cười trông thật là ngu ngốc. Nhưng mà ánh mắt lại trong sáng lạnh lùng đến mức lóe lên hàn ý: “Đại ca, lâu lắm rồi chưa được động thủ với người khác, em ra chơi với bọn chúng trước nhé.”
Bạch Hi Cảnh hơi tựa người vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, cười: “Đi đi, để lại một tên sống sót là được.”
“Không thành vấn đề.” Đại Sơn dựng thẳng ngón cái lên, nhe ra cả hàm răng trắng, bị Tiểu Sơn túm cổ áo kéo đi.
Bạch Trạch Thần đẩy gọng kính, trên khuôn mặt đóng băng ngàn năm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này dường như là một tín hiệu, Tiểu Tịnh Trần cả người ướt nhẹp lập tức bổ nhào về phía Bạch Trạch Thần như một con gấu túi, hạnh phúc híp mắt lại, ôm anh tư nhà mình mà cọ lấy cọ để.
Bạch Trạch Thần cũng không bận tâm đến bộ tây trang sang trọng đắt tiền của mình bị dính nước, chỉ ôm lại Tiểu Tịnh Trần, nụ cười yên tĩnh dịu dàng.
Tống Siêu không khỏi lại một lần nữa dụi mắt, lầm bầm nói: “Có phải là ảo giác của tôi không, làm sao tôi lại có cảm giác như nhìn thấy chú Bạch thế này?”
Vệ Thủ mặt không cảm xúc nhìn Bạch Trạch Thần, hơi nhíu mày lại, cảm giác này... quả nhiên có chút giống Bạch Hi Cảnh!
Bạch Trạch Thần hưởng thụ cái “ôm ấp đầy yêu thương” của em gái nhỏ, còn không quên ngẩng đầu lên nhìn Tống Siêu rồi lại liếc Vệ Thủ, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một câu: “Đã lâu không gặp, hai-người-đàn-ông-đến thú cưng cũng không bằng!”
Vệ Thủ và Tống Siêu: “...” Bọn họ quả nhiên hận tất cả đàn ông nhà họ Bạch mà!
Hơn nữa, bất luận tên thư sinh tay trói gà không chặt Bạch Trạch Thần rốt cuộc làm thế nào mà chen vào được cái bảo tọa cool ngầu - đội trưởng đội cơ động này. Chỉ riêng Tống Siêu mà nói, cao thủ số một của Đặc khu quốc gia mà bản thân tâm niệm ngưỡng mộ, sùng bái ấy thế mà lại là một tên trạch nam kỹ thuật mặt lạnh, đen tối, miệng lưỡi độc địa, chỉ riêng sự thật này thôi đã khiến cho cậu ta gần như là buồn đau quá mức mà quỳ sụp xuống đất. Bạch Trạch Thần vừa lên sân khấu lập tức đã hủy diệt ảo tưởng cao cả mười mấy năm của Tống Siêu.
Vệ Thủ đồng tình nhìn Tống Siêu đang chìm sâu vào trong đám mây đen oán niệm và khí áp thấp không cách nào tự thoát ra được, âm thầm cảm thấy may mắn. Quả nhiên thời đại này lựa chọn thần tượng rất quan trọng, điều này lại càng củng cố cho tín niệm đuổi theo bước chân chú Bạch của cậu ta càng thêm vững chắc không thể lay chuyển được.
“Đi thôi.”
Mãi đến khi ba người bốn thú bình yên vô sự, nhiệm vụ của Bạch Trạch Thần mới được xem là hoàn thành mỹ mãn, còn có thêm một niềm vui bất ngờ - bắt sống được ba tên gián điệp nước ngoài, hơn nữa còn là người dị năng trong truyền thuyết. Bạch Trạch Thần hơi nheo mắt lại, đã bắt đầu tính toán xem lần này mình có thể khai thác được bao nhiêu bí mật của nước địch, kiếm được bao nhiêu lợi thế cho chú út nhà mình.
Đàn ông nhà họ Bạch trước giờ đều rất đoàn kết, bất luận là bản thân ở nơi nào, làm công việc gì thì đối với bọn họ, người nhà lúc nào cũng cao hơn hết thảy, thậm chí còn vượt lên trên cả pháp luật và quốc gia. Đương nhiên, khách quan mà nói thì loại tín niệm này không thể chấp nhận được, có nước rồi mới có nhà, lại coi nhà còn quan trọng hơn cả quốc gia, nói không chừng sau này sẽ làm ra những chuyện có lỗi với tổ quốc, có lỗi với nhân dân.
Đáng tiếc, người nhà họ Bạch căn bản không để tâm đến những thứ này, Đặc khu quốc gia Hoa Hạ cũng không quan tâm đến những thứ này. Ngược lại, bọn họ thực ra lại rất thích đặc tính này của người nhà họ Bạch. Bởi vì chỉ cần không khiến những người nhà họ Bạch kia gặp nguy hiểm, vậy đàn ông nhà họ Bạch chắc chắn sẽ trở thành lực chiến to lớn không thể thiếu của Hoa Hạ, đây chính là sức mạnh mà đàn ông nhà họ Bạch hợp thành.
Trong suy nghĩ của lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ, mấy người nhà họ Bạch kia ngược lại lại trở thành lợi thế để kiềm chế đám đàn ông nhà họ Bạch.
Cho nên Đẳng Thập mới trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo quan hệ với Tiểu Tịnh Trần, bởi vì chỉ cần cô bé đứng về phía bọn họ thì Bạch Hi Cảnh sẽ không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với bọn họ, mà ngược lại, còn có thể mượn tay anh để xử lý rất nhiều vấn đề mà quốc gia không có cách nào ra mặt giải quyết được.
Mà trước đây Đẳng Thập muốn lợi dụng Tiểu Tịnh Trần để tìm hòn đá kỳ quái kia vừa hay lại uy hiếp đến bản thân Tiểu Tịnh Trần, cho nên mới khiến cho Bạch Hi Cảnh nổi giận phản công trả thù, kết quả tiền mất tật mang.
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra Bạch Trạch Thần làm đội trưởng đội cơ động thật sự có chút oan uổng, vị trí này vốn dĩ có tính thế nào cũng không đến lượt cậu ta.
Không biết có phải là phong thủy nhà họ Bạch đặc biệt tốt hay không, đặc biệt là đời Tiểu Tịnh Trần, bảy anh em trai ai nấy đều không tầm thường, luôn có một loại thiên phú nào đó khiến người khác không thể nào theo kịp. Thế là, người trước người sau, bảy anh em nhà họ Bạch đều được Đặc khu quốc gia mời chào, ai nấy đều có thành tích phi phàm trong lĩnh vực của mình.
Trong đám anh em nhà họ Bạch, Bạch Trạch Thần đã được coi là một người khá hiền hòa, mặc dù cậu ta luôn bày ra bộ mặt tê liệt như núi băng, hơn nữa lại có thiên phú dị bẩm ở phương diện miệng lưỡi cay độc, nhưng bản thân cậu ta cũng không có vũ lực gì, tài năng bẩm sinh của cậu ta đều là về máy tính. Trong thế giới mạng rộng lớn, cậu ta đã đủ tài để xưng vương, mà trong bối cảnh xã hội hiện nay thì lực sát thương của thế giới internet còn cao hơn rất rất nhiều so với cái gọi là cao thủ võ lâm thực sự.
Đáng tiếc, nếu thật sự muốn tính, luận về võ công cậu ta không bằng anh cả, anh hai; luận về sự biến thái quỷ dị cậu ta không bằng anh ba; luận mưu lược đen tối cậu ta không bằng em sáu em bảy; luận về kiêu ngạo phách lối cậu ta không bằng em năm; luận về độ nổi tiếng thì em gái nhỏ có thể bỏ rơi cậu ta cả vài con phố.
Thế là, Bạch Trần Thần “không có gì nổi trội” liền bị “bán” cho đội cơ động của Đặc khu quốc gia làm một đội trưởng lưu manh hố người!
Thật ra thì cái chức vị đội trưởng này Bạch Trần Thần làm cũng thật là thoải mái, bởi vì một vài đặc quyền nào đó mà cậu ta có thể thỉnh thoảng cho gọi mấy người anh em của mình ngược đãi một trận. Thế là, vốn dĩ trong lòng vô cùng bất mãn và không cam lòng vì phải chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày liền biến thành vô cùng sảng khoái, đồng chí Bạch Trạch Thần bày tỏ cậu ta rất dễ chịu.
Sự việc lần này rõ ràng là do Đặc khu quốc gia gây ra, nếu không phải là Đẳng Thập có ý đồ xấu với Tiểu Tịnh Trần thì sự việc sẽ không phát triển đến mức không thể thu dọn như hiện tại được. Cũng chính bởi vì lúc vừa mới bắt đầu đã chạy tới chỗ Tiểu Tịnh Trần, cho nên kế hoạch này được giấu kín với tất cả anh em nhà họ Bạch, trong cả quá trình ngay cả chút tiếng gió cũng không để lộ cho bọn họ biết. Nếu không phải cuộc điện thoại uy hiếp kia của Bạch Hi Cảnh, vậy anh em nhà họ Bạch vẫn còn chẳng hay biết gì.
“Muốn cả Hoa Hạ phải chôn cùng” gì đó thật sự là đã dọa đến các bô lão của Đặc khu quốc gia rồi. Hết cách, bọn họ chỉ có thể giao nhiệm vụ cho đội cơ động, tốt xấu gì đội trưởng đội cơ động cũng là người nhà họ Bạch, cho dù Bạch Hi Cảnh có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không đem người của nhà họ Bạch ra để trút giận.
Bạch Trạch Thần ôm lấy bả vai của Tiểu Tịnh Trần đưa cô bé lên xe. Vệ Thủ và Tống Siêu cũng mau chóng theo lên, bốn con mãnh thú liền theo sát cạnh xe. Một xe bốn thú biến mất trong màn đêm mênh mang. Lúc trước bất luận là cây cầu bị nổ hay là mấy con dã thú gầm lên giận dữ đều không hề nhỏ. Bên bờ biển có không ít hộ gia đình, cho dù không ai có gan ra ngoài vây xem, nhưng chắc chắn sẽ dấy lên nỗi hoảng sợ không hề nhỏ, công việc giải quyết hậu quả có vẻ như sẽ rất bận rộn đây.
Bạch Hi Cảnh nhận điện thoại của Bạch Trạch Thần xong, biết Tiểu Tịnh Trần không sao rồi, anh cuối cùng mới có thể yên tâm. Cúp điện thoại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đại Sơn và Tiểu Sơn đang giương mắt nhìn mình, Bạch Hi Cảnh hơi dừng lại một chút, rồi mới nói: “Đã tìm thấy Tịnh Trần rồi, con bé không sao.”
Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng thở phào một hơi thật lớn, kể từ sau khi Tiểu Tịnh Trần lấy máu mình cứu cha mà khiến cho bản thân cô bé suýt ngủm vì mất máu quá nhiều, Bạch Hi Cảnh đối với Đại Sơn và Tiểu Sơn có chút lạnh nhạt. Mặc dù những việc khác anh vẫn tin tưởng bọn họ trăm phần trăm như trước, nhưng cặp đôi song sinh biết rằng sự buông thả của họ đối với Tiểu Tịnh Trần đã làm tổn thương trái tim thủy tinh của người làm cha như Bạch Hi Cảnh. Bọn họ cuối cùng cũng được thể nghiệm Bạch Hi Cảnh rốt cuộc xem trọng cô con gái này đến mức nào. May mà Tiểu Tịnh Trần không sao, bằng không bọn họ thật không dám tưởng tượng xem Bạch Hi Cảnh sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.
Việc quan trọng nhất đã được giải quyết xong, tâm trạng của Bạch Hi Cảnh cũng tốt lên nhiều, chỉ yên lặng chờ đợi con rùa nhỏ tự bò vào trong rổ thôi.
Hơn hai giờ sáng, đang là thời điểm mà người ta ngủ say nhất, có mấy bóng đen lại lặng lẽ âm thầm lẻn vào trong một tòa biệt thự đèn đuốc tối như bưng. Trong căn biệt thự rất yên tĩnh, một chút hơi người cũng không có, cảm giác cứ như một căn phòng ma vậy.
Mục tiêu của mấy người đó rất rõ ràng, nghiệp vụ cũng rất thành thạo, động tác leo tường lưu loát đến mức có thể sánh với hoa trôi nước chảy, vừa nhìn đã biết thường ngày đã làm không ít việc trộm gà bắt chó. Bước vào đại viện, bọn họ vô cùng cẩn thận tiếp cận căn phòng chính nhưng lại dừng chân trước cửa lớn, nhỏ giọng trao đổi gì đó.
“Đại ca, sao lại yên tĩnh như vậy? Bạch Hi Cảnh đã cướp món đồ quý giá như vậy, không thể nào không có chút phòng bị gì chứ!”
“Nói mày ngu ngốc, mày quả thật là đến gấu chó cũng không bằng. Mày cũng đã nói rằng Bạch Hi Cảnh đã cướp được bảo bối, hắn ta dám đánh trống khua chiêng ư. Đây lại không phải là thành phố S, nếu chọc vào đám anh chị ở đây thì hắn đến chết thế nào cũng không biết được đấy chứ.”
“Không sai, không sai.” Mấy người còn lại cũng phụ họa, yên lặng không tiếng động khều khóa cửa.
Trong phòng làm việc tối đen như mực, ba người Bạch Hi Cảnh đang nhìn chăm chú vào màn hình chỉ tản ra chút ánh sáng, xem xét tình hình ngoài cửa lớn. Khóe miệng Đại Sơn co giật kịch liệt: “Chỉ một đám ngu ngốc như thế này mà dám tới trộm đồ sao, não ông chủ của bọn chúng bị cửa kẹp rồi à.”
Mấy người này rõ ràng là kẻ trộm chuyên nghiệp, và cũng chỉ là kẻ trộm mà thôi. Kẻ trộm chuyên nghiệp như thế này đi trộm viện bảo tàng còn tạm được, muốn trộm bảo vật dưới mí mắt của Bạch Hi Cảnh, vậy quả thật là tự đến nộp mạng. Không cần bọn họ ra tay, chỉ riêng hệ thống phòng ngự ở trong biệt thự cũng đủ để đánh bọn chúng thành cặn bã rồi.
Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt lại, nhìn mấy tên trộm đã cạy được khóa cửa, lẳng lặng tiến vào trong biệt thự, đột nhiên nở nụ cười.
Đại Sơn không hiểu vì sao, lại nhìn thấy ngón tay thon dài của Bạch Hi Cảnh vươn ra, trực tiếp gõ phím khởi động.
“Răng rắc” trong phòng khách truyền ra một loạt tiếng máy móc nhỏ nhẹ, trên những bức tường bốn phía trong phòng khách xuất hiện những hàng lỗ nhỏ, vô số họng súng máy đen ngòm vươn ra, ánh lửa nổi lên bốn phía, những viên đạn bắn về phía mấy người ở giữa phòng khách như mưa rào.
Nhìn đám vỏ đạn chi chít chằng chịt dưới camera tia hồng ngoại, Đại Sơn cảm thấy da đầu mình cũng tê dại, nhiều đạn như vậy, cho dù là xe tăng cũng có thể bị bắn thành tổ ong vò vẽ ấy chứ. Lúc mới đầu Bạch Hi Cảnh nói rằng không cần sắp xếp người canh gác, bọn họ còn có chút không hiểu, lại không ngờ rằng Đại ca không biết từ lúc nào đã trang bị cả căn biệt thự này thành một pháo đài di động rồi!
Đại Sơn dường như có thể tưởng tượng được kết cục của mấy tên trộm đáng thương. Nhưng, giây tiếp theo, anh ta kinh ngạc trợn trừng mắt, khó có thể tin nổi mà gần như dán sát mặt mình lên trên màn hình, camera tia hồng ngoại phản ánh tình hình trong phòng khách một cách chân thực.
Những viên đạn dày đặc bắn lên mặt đất, đồ gia dụng, khiến cả căn phòng bị giày vò đến nỗi hoàn toàn thay đổi, thảm không nỡ nhìn nhưng mấy tên trộm lại không thấy tăm hơi đâu. Đại Sơn không khỏi dụi mắt, không nhịn được mà chửi bới: “Con mẹ nó, gặp quỷ rồi!”
Tiểu Sơn nhìn Bạch Hi Cảnh cười đến mức nhật nguyệt đều mất đi ánh sáng, sông núi cũng phải run rẩy, lại hận rèn sắt không thành thép mà liếc Đại Sơn một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Ninja!”
Đại Sơn sửng sốt, lập tức thu hồi vẻ mặt ngốc nghếch ngu xuẩn của mình lại, xoa cằm, cười: “Em đã nói rồi mà, thứ đồ quan trọng như vậy làm sao lại có thể tìm mấy tên trộm ngu ngốc đến trộm chứ. Ngay từ đầu cảm xúc chỉ là ngụy trang, hi hi, xem ra rất nhanh sẽ biết được chủ nhân thật sự của hòn đá kia là ai rồi.”
Ninja là một loại văn hóa võ học điển hình của Nhật Bản, có rất nhiều trường phái ninja, mỗi trường phái đều có đặc sắc của riêng mình, chỉ cần bắt được mấy tên ninja kia thì tự nhiên sẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc để tóm được kẻ đứng sau bọn họ.
Đại Sơn đứng thẳng người dậy, hoạt động các khớp xương toàn thân răng rắc vang dội. Cuối cùng, anh ta bẻ cổ, nhếch miệng nở nụ cười trông thật là ngu ngốc. Nhưng mà ánh mắt lại trong sáng lạnh lùng đến mức lóe lên hàn ý: “Đại ca, lâu lắm rồi chưa được động thủ với người khác, em ra chơi với bọn chúng trước nhé.”
Bạch Hi Cảnh hơi tựa người vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, cười: “Đi đi, để lại một tên sống sót là được.”
“Không thành vấn đề.” Đại Sơn dựng thẳng ngón cái lên, nhe ra cả hàm răng trắng, bị Tiểu Sơn túm cổ áo kéo đi.
Bình luận facebook