Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố-483
Chương 483: CHÂN TÂM CỦA TIỂU TỊNH TRẦN
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không ý thức được trước đó mình đã làm gì. Căn bản là bắt đầu từ lúc nhìn thấy cha ngã trong vũng máu, ký ức của cô bé đã có chút mơ hồ, ý thức hỗn độn không rõ ràng.
Giống như bản thân3chỉ là ngủ một giấc, vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ máu me đầm đìa này vậy. Bản thân cô bé đang nắm lấy thanh kiếm dài, mà thân kiếm sắc bén thì lại đang ở trong tay cha, dòng máu đỏ thẫm0từ kẽ tay anh chảy ra, chậm rãi nhỏ xuống.
Tiểu Tịnh Trần sợ đến mức tim cũng ngay lập tức nhảy lên tới tận cổ họng, cô bé khó tin mà trợn tròn đôi mắt, hoảng sợ buông tay. Bạch Hi Cảnh cũng đồng thời buông ra, thanh kiếm5dài rơi xuống đất, phát ra một tiếng va đập thanh thúy, vết máu trên thanh kiếm trong mà khiến người ta giật mình. Gương mặt Spielberg Roth lập tức tái mét, ông vừa nghe liền biết thanh kiếm này có gì đó không ổn. Khuôn mặt ông tràn4ngập tức giận, hét lên: “Người của tổ đạo cụ chết ở đâu rồi, đây là đạo cụ mà các người chuẩn bị sao? Các người rốt cuộc có phân biệt được sự khác biệt giữa đạo cụ và vũ khí thật không hả. Chúng ta đang quay phim,9quay phim, ấy thế mà các người dám dùng kiểm thật!” Hơn nữa còn là thứ vũ khí sắc nhọn đã từng thấy máu nữa chứ.
Cả trường quay bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện vào lúc này, chỉ là kinh hãi không hiểu gì nhìn hai người đến từ Hoa Hạ kia.
Bạch Hi cảnh căn bản không hề để tâm đến tiếng hét giận dữ của Spielberg Roth. Anh buông thõng cánh tay bị thương bên người, cánh tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng trẻo của Tiểu Tịnh Trần, nhìn sắc màu trên gương mặt của con gái cưng đã biến mất sạch sẽ, vẻ mặt lại có chút sửng sốt, trong lòng Bạch Hi Cảnh hơi căng thẳng, thật sự lo sợ cô bé sẽ bị dọa đến mức xảy ra chuyện gì, liền vội vàng nhẹ giọng nói: “Không sao, ba không đau đầu.” Giống như ma pháp đã được giải trừ, vốn dĩ Tiểu Tịnh Trần bởi vì sợ hãi mà sững người ngay lập tức tỉnh táo trở lại, đờ đẫn nhìn cánh tay đang buông thõng bên người của cha, màu đỏ chói mắt theo ngón tay thon dài của cha tí tách nhỏ xuống đất. Tiểu Tịnh Trần mếu máo, “oa” một tiếng òa lên khóc, từng giọt nước mắt trào ra khỏi vành mắt như mưa, chạy dọc theo gò má của cô bé.
Thấy Tiểu Tịnh Trần khóc rống lên, nhưng Bạch Hi Cảnh lại thở phào một hơi, khóc được là tốt, anh vội vàng ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng xoa tóc cô bé: “Không sao, không sao rồi, ba không đau, thật sự không đau đâu, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nha!“. Lần này Tiểu Tịnh Trần cất tiếng khóc phải nói là kinh thiên động địa, cả hiện trường chỉ vang lên mỗi tiếng khóc của cô bé. Ngay lúc mọi người không biết phải làm sao, ông Spielberg Roth tức đến mức muốn thổ huyết thì một bóng người từ góc nào đó bay ra, “bịch” một tiếng ngã mạnh xuống đất. Mọi người đều bị dọa đến giật nảy mình, định thần nhìn lại, đó không phải là Mark của tổ đạo cụ sao???
Dáng vẻ của Marklúc này rất thê thảm, tóc tai rối bù, khóe miệng còn vương vệt máu, gò má sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Gã nằm bò trên đất giãy giụa một lúc lâu mà vẫn không thể đứng dậy, ho khan vài tiếng liền phun ra một búng máu. Xung quanh vang lên những tiếng hít lạnh. Mark khó khăn ngẩng đầu lên, sắc mặt xám như tro nhìn về nơi mà mình vừa bay ra, những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn theo.
Người vốn đứng ở đó tự nhường ra một con đường, phía cuối con đường đó chính là Hoa Thất Đồng với sắc mặt âm u lạnh lẽo rất khó coi.
Hoa Thất Đồng chậm rãi đi tới giữa sân, thân hình cao đứng thẳng trước mặt Mark, giống như một nữ vương cao ngạo đổi diện với tù nhân của mình vậy. Đôi đôi bốt quân dụng chắc chắn đạp lên lưng của Mark, giống như muốn giẫm tên da trắng to lớn này xuống lòng đất luôn. Hoa Thất Đồng nói một tràng những câu tiếng Anh lưu loát, giọng điệu điềm nhiên: “Gan của anh quả thật không nhỏ, dám ngấm ngầm giở trò ngay dưới mí mắt của chúng tôi.”
Ông Spielberg Roth từng là đệ tử của chùa Bồ Đề, hơn nữa còn là trưởng bối của Bạch Hi Cảnh, về công về tư, Bạch Hi Cảnh đều rất tin tưởng ông, mà loại tin tưởng này cũng đã ảnh hưởng đến Hoa Thất Đồng. Chị ta tin, người có thể được Bạch Hi Cảnh tin tưởng thì nhất định là một người đáng tin cậy. Cho nên, hai vị đại boss chỉ một lòng đến quay phim hơi thả lỏng một chút, khó có dịp lại không tiến hành điều tra về những người bên cạnh Spielberg Roth, điều này xuất phát từ sự tôn kính đối với ông Spielberg Roth, cũng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với đệ tử chùa Bồ Đề. Nhưng không ngờ rằng chính sự tin tưởng này lại tạo ra một lỗ hổng cho kẻ khác chui vào.
Ngay từ lúc bắt đầu Bạch Hi Cảnh đã biết thanh kiếm này là thật, mà cây dao găm “Đông Phương” đưa cho “Lolita Royal” cũng là hàng thật. Bạch Hi Cảnh theo bản năng cho rằng là bởi vì có những người thật sự biết võ công như bọn họ tham gia vào cho nên ông Spielberg Roth mới lựa chọn dùng vũ khí thật, chỉ vì muốn làm cho hình ảnh càng thêm hoàn mỹ, thêm chân thực. Anh hoàn toàn không ngờ được rằng lại có người trong tổ đạo cụ lén trao đổi đạo cụ.
Nhưng điều thật sự ngoài dự liệu khiến cho Bạch Hi Cảnh trở tay không kịp lại là phản ứng của Tiểu Tịnh Trần. “Đông Phương” vì cứu “Lolita Royal” mà cuối cùng chết trong vũng máu, vì để giúp “Lolita Royal” chặn đòn tấn công của nữ chúa trùng tộc, anh gần như biến thành toàn thân ướt đẫm máu. Đương nhiên, vết thương trên người diễn viên là do tổ ứng quả đặc biệt làm ra, vết máu cũng là dòng máu giả đổ lên. Lúc đó khi làm hiệu ứng, Tiểu Tịnh Trần còn đứng ở bên cạnh xem, hơn nữa cô bé còn nổi hứng chơi đùa giúp “chà đạp” cha đến mức “máu me đầm đìa” nữa cơ mà.
Hình thức tư duy của Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay đều rất đơn giản, giá chính là giả, vĩnh viễn đều không thể nào biến thành thật được. Trong tình huống rõ ràng biết tất cả đều chỉ là giả, máu trên người và trạng thái giả chết của Bạch Hi Cảnh đối với cô bé mà nói, về cơ bản chỉ giống như cha lúc nấu cơm bất cẩn khiến dầu ăn bắn lên người sau đó đi ngủ mà thôi. Cô bé không thể nào xuất hiện tình trạng mất khống chế như lúc nãy được. Nhưng trên thực tế, cô bé thật sự đã mất khống chế rồi, hơn nữa còn là trong tình huống mình không ý thức được. Điều này... rất không khoa học! Marklại một lần nữa ho ra một búng máu, môi mấp máy nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Không biết? Không sao, anh sẽ biết ngay thôi.” Đối với sự phủ nhận của gã, Hoa Thất Đồng dường như không ngạc nhiên chút nào, chị ta chỉ quay đầu nhìn về phía Spielberg Roth, tròng mắt đen lạnh đến mức thậm chí có thể so với băng tuyết. Sắc mặt của Spielberg Roth có chút khó coi: “Người của tôi tự tôi sẽ xử lý... Yên tâm, tôi sẽ cho các người một câu trả lời.”
Nếu như người đưa Mark đi là Bạch Hi Cảnh thì ông Spielberg Roth tuyệt đối sẽ không nói hai lời, nhưng Hoa Thất Đồng thì... không được!
Nói trắng ra, Hoa Thất Đồng không phải là người của chùa Bồ Đề, Spielberg Roth không tin tưởng chị ta. Hoa Thất Đồng cũng không tức giận, chỉ là liếc nhìn Bạch Hi cảnh một cái rồi mới thả lỏng chân, buông Markra, đáp lại lời của ông Spielberg Roth: “Như Ý ông muốn.”
Giống như Spielberg Roth không tin tưởng Hoa Thất Đồng, Hoa Thất Đồng cũng không tin tưởng Spielberg Roth, chỉ là giữa bọn họ còn một cây cầu tin tưởng chung là Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần cho nên mới có thể hợp tác để quay bộ phim này. Tình hình hiện tại cũng không thích hợp để tiếp tục quay phim. Bất đắc dĩ, ông Spielberg Roth đành phải cho mọi người nghỉ vài ngày.
Người có thể vào được đoàn làm phim của ông Spielberg Roth thì đều là người tài, am hiểu đạo lý im lặng là vàng, không nên nói thì tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ nào. Tất cả sự việc xảy ra trong đoàn làm phim ngày hôm nay đều sẽ vĩnh viễn được chôn ở trong bụng của họ. Bọn họ còn có một cuộc đời tươi đẹp dài đằng đẵng phải hưởng thụ, tuyệt đối sẽ không mong muốn bởi vì “không che miệng cẩn thận” mà rước họa vào thân. Cho nên, Spielberg Roth vừa nói nghỉ phép, mọi người đều lặng lẽ thu dọn đồ đạc trở về khách sạn nghỉ ngơi. Khoảng thời gian nghỉ phép mấy ngày thậm chí còn không có một ai rời khỏi thành phố điện ảnh, bọn họ dùng hành động để biểu hiện thái độ của mình.
Trong phòng ngủ ở khách sạn, Bạch Hi Cảnh dùng một tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần khóc tới mức hít thở không thông, kiên nhẫn vỗ về an ủi. Hoa Thất Đồng lạnh mặt giúp anh xử lý vết thương. Vết thương hơi sâu, dường như còn có thể nhìn thấy xương. Hết cách rồi, muốn tay không ngăn sự tấn công của Tiểu Tịnh Trần, không dùng sức thì không được. May là thể chất của Bạch Hi Cảnh khác với người thường, bằng không vết thương sâu như vậy tuyệt đối sẽ phải vào bệnh viện để khâu vết thương. Có lẽ là khóc mệt rồi, tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần dần nhỏ xuống, Bạch Hi Cảnh lúc này mới thảnh thơi để trao đổi chút vấn đề và cách nghĩ với Hoa Thất Đồng: “Chuyện của Mark, cô không cần phải để tâm nữa, Spielberg Roth sẽ không bỏ qua chuyện âm thầm giở trò lần này đâu.”
Hoa Thất Đồng nhìn anh một cái, sức lực trên tay không hiểu sao lại nặng thêm vài phần. Sắc mặt Bạch Hi Cảnh liền biển, gân xanh trên trán lại giật giật không yên. Hoa Thất Đồng hài lòng cong khóe môi, chậm rãi nói: “Tôi nể mặt Tịnh Trần mới đến đây quay phim, vậy mà trong đoàn làm phim của ông ta lại có người âm thầm hãm hại cô gái tôi thích ngay trước mặt tôi. Tôi mới thật sự là người không để yên chuyện này đó.”
Bạch Hi Cảnh rất không biết nói gì với hành vi đào góc tường ngay trước mặt đương sự của Hoa Thất Đồng, nhưng vẫn nói: “... Sao cô phát hiện ra được người kia có vấn đề?”
“Mọi người đều đang xem anh và Tịnh Trần diễn, chỉ có tên đó là ánh mắt hoang mang đến mức không biết nên đặt ở chỗ nào, kẻ ngốc cũng biết gã có vấn đề.” Giúp Bạch Hi Cảnh băng bó vết thương xong, Hoa Thất Đồng đặt bông băng và thuốc vào trong hộp cứu thương, sau đó ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, nhìn Bạch Hi Cảnh nói: “Mục đích của tên khốn kia, anh có suy nghĩ gì không?” Bạch Hi cảnh nhìn bàn tay bị băng bó thành móng heo của mình, trầm mặc hai giây, mới nói: “Đối tượng khả nghi quá nhiều, tạm thời chưa xác định được.”
Hoa Thất Đồng giật giật khóe miệng, anh rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu tên quỷ đầu trâu mặt ngựa vậy chứ! Fuck!
Cuối cùng, dưới sự bảo đảm của Bạch Hi Cảnh, Hoa Thất Đồng tạm thời tin tưởng ông Spielberg Roth, yên tâm đợi “câu trả lời” của ông ấy.
Bạch Hi Cảnh bị thương ở tay phải, làm việc gì cũng vô cùng không tiện. Lúc ăn cơm, anh nhìn đôi đũa được đặt ngay ngắn trên bát, lại đưa bàn tay bị băng bó như cái móng heo của mình lên nhìn, lặng lẽ thở dài. Đang chuẩn bị dùng tay trái thì Tiểu Tịnh Trần đã bưng bát cơm của anh lên, cầm cái thìa xúc một muỗng cơm, lại dùng đũa gắp hai cọng rau đặt lên trên, đưa đến bên miệng Bạch Hi cảnh: “Ba ơi, nào...”
Bạch Hi cảnh: “...” Há miệng, một miếng nuốt trọn cơm trong thìa, như một con hồ ly lớn đang ngậm quả hạch đào mà phóng quai hàm lên nhai ngấu nghiến. Tiểu Tịnh Trần vụng về múc từng muỗng đút cho cha ăn. Mặc dù động tác của cô bé rất chậm, hơn nữa mỗi lần đều là một thìa cơm trắng đặt thêm một chút rau, nhưng Bạch Hi Cảnh vẫn ăn rất vui vẻ.Đương nhiên, đút cơm có thể gia tăng tình cảm thân thiết, ấm áp giữa hai cha con, còn những thứ khác thì...
Ăn cơm xong, Tiểu Tịnh Trần thu dọn bàn, lấy một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, chớp chớp cặp mắt to trong suốt. Cô con gái cưng từ năm xưa sau khi bị phát hiện thân phận con gái thì không còn được tắm chung với cha lần nào, nói bằng giọng nghiêm túc không gì sánh được: “Ba, tay của ba không thể bị dính nước, con giúp ba tắm nhé!” Người cha tốt nhị thập tứ hiếu nào đó nghe thấy, bị dọa đến nỗi sặc nước miếng mà khuyu xuống điên cuồng ho dữ dội: “...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không ý thức được trước đó mình đã làm gì. Căn bản là bắt đầu từ lúc nhìn thấy cha ngã trong vũng máu, ký ức của cô bé đã có chút mơ hồ, ý thức hỗn độn không rõ ràng.
Giống như bản thân3chỉ là ngủ một giấc, vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ máu me đầm đìa này vậy. Bản thân cô bé đang nắm lấy thanh kiếm dài, mà thân kiếm sắc bén thì lại đang ở trong tay cha, dòng máu đỏ thẫm0từ kẽ tay anh chảy ra, chậm rãi nhỏ xuống.
Tiểu Tịnh Trần sợ đến mức tim cũng ngay lập tức nhảy lên tới tận cổ họng, cô bé khó tin mà trợn tròn đôi mắt, hoảng sợ buông tay. Bạch Hi Cảnh cũng đồng thời buông ra, thanh kiếm5dài rơi xuống đất, phát ra một tiếng va đập thanh thúy, vết máu trên thanh kiếm trong mà khiến người ta giật mình. Gương mặt Spielberg Roth lập tức tái mét, ông vừa nghe liền biết thanh kiếm này có gì đó không ổn. Khuôn mặt ông tràn4ngập tức giận, hét lên: “Người của tổ đạo cụ chết ở đâu rồi, đây là đạo cụ mà các người chuẩn bị sao? Các người rốt cuộc có phân biệt được sự khác biệt giữa đạo cụ và vũ khí thật không hả. Chúng ta đang quay phim,9quay phim, ấy thế mà các người dám dùng kiểm thật!” Hơn nữa còn là thứ vũ khí sắc nhọn đã từng thấy máu nữa chứ.
Cả trường quay bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện vào lúc này, chỉ là kinh hãi không hiểu gì nhìn hai người đến từ Hoa Hạ kia.
Bạch Hi cảnh căn bản không hề để tâm đến tiếng hét giận dữ của Spielberg Roth. Anh buông thõng cánh tay bị thương bên người, cánh tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng trẻo của Tiểu Tịnh Trần, nhìn sắc màu trên gương mặt của con gái cưng đã biến mất sạch sẽ, vẻ mặt lại có chút sửng sốt, trong lòng Bạch Hi Cảnh hơi căng thẳng, thật sự lo sợ cô bé sẽ bị dọa đến mức xảy ra chuyện gì, liền vội vàng nhẹ giọng nói: “Không sao, ba không đau đầu.” Giống như ma pháp đã được giải trừ, vốn dĩ Tiểu Tịnh Trần bởi vì sợ hãi mà sững người ngay lập tức tỉnh táo trở lại, đờ đẫn nhìn cánh tay đang buông thõng bên người của cha, màu đỏ chói mắt theo ngón tay thon dài của cha tí tách nhỏ xuống đất. Tiểu Tịnh Trần mếu máo, “oa” một tiếng òa lên khóc, từng giọt nước mắt trào ra khỏi vành mắt như mưa, chạy dọc theo gò má của cô bé.
Thấy Tiểu Tịnh Trần khóc rống lên, nhưng Bạch Hi Cảnh lại thở phào một hơi, khóc được là tốt, anh vội vàng ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng xoa tóc cô bé: “Không sao, không sao rồi, ba không đau, thật sự không đau đâu, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nha!“. Lần này Tiểu Tịnh Trần cất tiếng khóc phải nói là kinh thiên động địa, cả hiện trường chỉ vang lên mỗi tiếng khóc của cô bé. Ngay lúc mọi người không biết phải làm sao, ông Spielberg Roth tức đến mức muốn thổ huyết thì một bóng người từ góc nào đó bay ra, “bịch” một tiếng ngã mạnh xuống đất. Mọi người đều bị dọa đến giật nảy mình, định thần nhìn lại, đó không phải là Mark của tổ đạo cụ sao???
Dáng vẻ của Marklúc này rất thê thảm, tóc tai rối bù, khóe miệng còn vương vệt máu, gò má sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Gã nằm bò trên đất giãy giụa một lúc lâu mà vẫn không thể đứng dậy, ho khan vài tiếng liền phun ra một búng máu. Xung quanh vang lên những tiếng hít lạnh. Mark khó khăn ngẩng đầu lên, sắc mặt xám như tro nhìn về nơi mà mình vừa bay ra, những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn theo.
Người vốn đứng ở đó tự nhường ra một con đường, phía cuối con đường đó chính là Hoa Thất Đồng với sắc mặt âm u lạnh lẽo rất khó coi.
Hoa Thất Đồng chậm rãi đi tới giữa sân, thân hình cao đứng thẳng trước mặt Mark, giống như một nữ vương cao ngạo đổi diện với tù nhân của mình vậy. Đôi đôi bốt quân dụng chắc chắn đạp lên lưng của Mark, giống như muốn giẫm tên da trắng to lớn này xuống lòng đất luôn. Hoa Thất Đồng nói một tràng những câu tiếng Anh lưu loát, giọng điệu điềm nhiên: “Gan của anh quả thật không nhỏ, dám ngấm ngầm giở trò ngay dưới mí mắt của chúng tôi.”
Ông Spielberg Roth từng là đệ tử của chùa Bồ Đề, hơn nữa còn là trưởng bối của Bạch Hi Cảnh, về công về tư, Bạch Hi Cảnh đều rất tin tưởng ông, mà loại tin tưởng này cũng đã ảnh hưởng đến Hoa Thất Đồng. Chị ta tin, người có thể được Bạch Hi Cảnh tin tưởng thì nhất định là một người đáng tin cậy. Cho nên, hai vị đại boss chỉ một lòng đến quay phim hơi thả lỏng một chút, khó có dịp lại không tiến hành điều tra về những người bên cạnh Spielberg Roth, điều này xuất phát từ sự tôn kính đối với ông Spielberg Roth, cũng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với đệ tử chùa Bồ Đề. Nhưng không ngờ rằng chính sự tin tưởng này lại tạo ra một lỗ hổng cho kẻ khác chui vào.
Ngay từ lúc bắt đầu Bạch Hi Cảnh đã biết thanh kiếm này là thật, mà cây dao găm “Đông Phương” đưa cho “Lolita Royal” cũng là hàng thật. Bạch Hi Cảnh theo bản năng cho rằng là bởi vì có những người thật sự biết võ công như bọn họ tham gia vào cho nên ông Spielberg Roth mới lựa chọn dùng vũ khí thật, chỉ vì muốn làm cho hình ảnh càng thêm hoàn mỹ, thêm chân thực. Anh hoàn toàn không ngờ được rằng lại có người trong tổ đạo cụ lén trao đổi đạo cụ.
Nhưng điều thật sự ngoài dự liệu khiến cho Bạch Hi Cảnh trở tay không kịp lại là phản ứng của Tiểu Tịnh Trần. “Đông Phương” vì cứu “Lolita Royal” mà cuối cùng chết trong vũng máu, vì để giúp “Lolita Royal” chặn đòn tấn công của nữ chúa trùng tộc, anh gần như biến thành toàn thân ướt đẫm máu. Đương nhiên, vết thương trên người diễn viên là do tổ ứng quả đặc biệt làm ra, vết máu cũng là dòng máu giả đổ lên. Lúc đó khi làm hiệu ứng, Tiểu Tịnh Trần còn đứng ở bên cạnh xem, hơn nữa cô bé còn nổi hứng chơi đùa giúp “chà đạp” cha đến mức “máu me đầm đìa” nữa cơ mà.
Hình thức tư duy của Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay đều rất đơn giản, giá chính là giả, vĩnh viễn đều không thể nào biến thành thật được. Trong tình huống rõ ràng biết tất cả đều chỉ là giả, máu trên người và trạng thái giả chết của Bạch Hi Cảnh đối với cô bé mà nói, về cơ bản chỉ giống như cha lúc nấu cơm bất cẩn khiến dầu ăn bắn lên người sau đó đi ngủ mà thôi. Cô bé không thể nào xuất hiện tình trạng mất khống chế như lúc nãy được. Nhưng trên thực tế, cô bé thật sự đã mất khống chế rồi, hơn nữa còn là trong tình huống mình không ý thức được. Điều này... rất không khoa học! Marklại một lần nữa ho ra một búng máu, môi mấp máy nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Không biết? Không sao, anh sẽ biết ngay thôi.” Đối với sự phủ nhận của gã, Hoa Thất Đồng dường như không ngạc nhiên chút nào, chị ta chỉ quay đầu nhìn về phía Spielberg Roth, tròng mắt đen lạnh đến mức thậm chí có thể so với băng tuyết. Sắc mặt của Spielberg Roth có chút khó coi: “Người của tôi tự tôi sẽ xử lý... Yên tâm, tôi sẽ cho các người một câu trả lời.”
Nếu như người đưa Mark đi là Bạch Hi Cảnh thì ông Spielberg Roth tuyệt đối sẽ không nói hai lời, nhưng Hoa Thất Đồng thì... không được!
Nói trắng ra, Hoa Thất Đồng không phải là người của chùa Bồ Đề, Spielberg Roth không tin tưởng chị ta. Hoa Thất Đồng cũng không tức giận, chỉ là liếc nhìn Bạch Hi cảnh một cái rồi mới thả lỏng chân, buông Markra, đáp lại lời của ông Spielberg Roth: “Như Ý ông muốn.”
Giống như Spielberg Roth không tin tưởng Hoa Thất Đồng, Hoa Thất Đồng cũng không tin tưởng Spielberg Roth, chỉ là giữa bọn họ còn một cây cầu tin tưởng chung là Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần cho nên mới có thể hợp tác để quay bộ phim này. Tình hình hiện tại cũng không thích hợp để tiếp tục quay phim. Bất đắc dĩ, ông Spielberg Roth đành phải cho mọi người nghỉ vài ngày.
Người có thể vào được đoàn làm phim của ông Spielberg Roth thì đều là người tài, am hiểu đạo lý im lặng là vàng, không nên nói thì tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ nào. Tất cả sự việc xảy ra trong đoàn làm phim ngày hôm nay đều sẽ vĩnh viễn được chôn ở trong bụng của họ. Bọn họ còn có một cuộc đời tươi đẹp dài đằng đẵng phải hưởng thụ, tuyệt đối sẽ không mong muốn bởi vì “không che miệng cẩn thận” mà rước họa vào thân. Cho nên, Spielberg Roth vừa nói nghỉ phép, mọi người đều lặng lẽ thu dọn đồ đạc trở về khách sạn nghỉ ngơi. Khoảng thời gian nghỉ phép mấy ngày thậm chí còn không có một ai rời khỏi thành phố điện ảnh, bọn họ dùng hành động để biểu hiện thái độ của mình.
Trong phòng ngủ ở khách sạn, Bạch Hi Cảnh dùng một tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần khóc tới mức hít thở không thông, kiên nhẫn vỗ về an ủi. Hoa Thất Đồng lạnh mặt giúp anh xử lý vết thương. Vết thương hơi sâu, dường như còn có thể nhìn thấy xương. Hết cách rồi, muốn tay không ngăn sự tấn công của Tiểu Tịnh Trần, không dùng sức thì không được. May là thể chất của Bạch Hi Cảnh khác với người thường, bằng không vết thương sâu như vậy tuyệt đối sẽ phải vào bệnh viện để khâu vết thương. Có lẽ là khóc mệt rồi, tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần dần nhỏ xuống, Bạch Hi Cảnh lúc này mới thảnh thơi để trao đổi chút vấn đề và cách nghĩ với Hoa Thất Đồng: “Chuyện của Mark, cô không cần phải để tâm nữa, Spielberg Roth sẽ không bỏ qua chuyện âm thầm giở trò lần này đâu.”
Hoa Thất Đồng nhìn anh một cái, sức lực trên tay không hiểu sao lại nặng thêm vài phần. Sắc mặt Bạch Hi Cảnh liền biển, gân xanh trên trán lại giật giật không yên. Hoa Thất Đồng hài lòng cong khóe môi, chậm rãi nói: “Tôi nể mặt Tịnh Trần mới đến đây quay phim, vậy mà trong đoàn làm phim của ông ta lại có người âm thầm hãm hại cô gái tôi thích ngay trước mặt tôi. Tôi mới thật sự là người không để yên chuyện này đó.”
Bạch Hi Cảnh rất không biết nói gì với hành vi đào góc tường ngay trước mặt đương sự của Hoa Thất Đồng, nhưng vẫn nói: “... Sao cô phát hiện ra được người kia có vấn đề?”
“Mọi người đều đang xem anh và Tịnh Trần diễn, chỉ có tên đó là ánh mắt hoang mang đến mức không biết nên đặt ở chỗ nào, kẻ ngốc cũng biết gã có vấn đề.” Giúp Bạch Hi Cảnh băng bó vết thương xong, Hoa Thất Đồng đặt bông băng và thuốc vào trong hộp cứu thương, sau đó ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, nhìn Bạch Hi Cảnh nói: “Mục đích của tên khốn kia, anh có suy nghĩ gì không?” Bạch Hi cảnh nhìn bàn tay bị băng bó thành móng heo của mình, trầm mặc hai giây, mới nói: “Đối tượng khả nghi quá nhiều, tạm thời chưa xác định được.”
Hoa Thất Đồng giật giật khóe miệng, anh rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu tên quỷ đầu trâu mặt ngựa vậy chứ! Fuck!
Cuối cùng, dưới sự bảo đảm của Bạch Hi Cảnh, Hoa Thất Đồng tạm thời tin tưởng ông Spielberg Roth, yên tâm đợi “câu trả lời” của ông ấy.
Bạch Hi Cảnh bị thương ở tay phải, làm việc gì cũng vô cùng không tiện. Lúc ăn cơm, anh nhìn đôi đũa được đặt ngay ngắn trên bát, lại đưa bàn tay bị băng bó như cái móng heo của mình lên nhìn, lặng lẽ thở dài. Đang chuẩn bị dùng tay trái thì Tiểu Tịnh Trần đã bưng bát cơm của anh lên, cầm cái thìa xúc một muỗng cơm, lại dùng đũa gắp hai cọng rau đặt lên trên, đưa đến bên miệng Bạch Hi cảnh: “Ba ơi, nào...”
Bạch Hi cảnh: “...” Há miệng, một miếng nuốt trọn cơm trong thìa, như một con hồ ly lớn đang ngậm quả hạch đào mà phóng quai hàm lên nhai ngấu nghiến. Tiểu Tịnh Trần vụng về múc từng muỗng đút cho cha ăn. Mặc dù động tác của cô bé rất chậm, hơn nữa mỗi lần đều là một thìa cơm trắng đặt thêm một chút rau, nhưng Bạch Hi Cảnh vẫn ăn rất vui vẻ.Đương nhiên, đút cơm có thể gia tăng tình cảm thân thiết, ấm áp giữa hai cha con, còn những thứ khác thì...
Ăn cơm xong, Tiểu Tịnh Trần thu dọn bàn, lấy một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, chớp chớp cặp mắt to trong suốt. Cô con gái cưng từ năm xưa sau khi bị phát hiện thân phận con gái thì không còn được tắm chung với cha lần nào, nói bằng giọng nghiêm túc không gì sánh được: “Ba, tay của ba không thể bị dính nước, con giúp ba tắm nhé!” Người cha tốt nhị thập tứ hiếu nào đó nghe thấy, bị dọa đến nỗi sặc nước miếng mà khuyu xuống điên cuồng ho dữ dội: “...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook